← Quay lại trang sách

Chương Hai

Gia đình ngài Bá tước đã sinh sống ở Oxfordshire được năm trăm năm rồi.

Vào năm 1390, Hoàng đế Richard đệ nhị đã ban đất đai và tiền của cho Nam tước Ringwood. Nam tước đã cho xây một trang viên lộng lẫy ở chốn đồng quê, mỗi thế hệ mới của dòng họ lại tôn tạo thêm cho cơ ngơi này ngày càng mở rộng và giá trị hơn.

Trong cuộc Nội chiến, dòng họ Ringwood luôn trung thành với hoàng gia, cuối cùng được Charles đệ nhị phong cho tước vị Bá tước.

Bây giờ biệt thự của gia đình Ringwood là một dinh thự nguy nga tráng lệ có bề ngoài bằng đá bạc uy nghi, và một công viên rộng lớn thả đầy những con công trống. Bọn chúng thường lang thang khoe dáng, phát ra những âm thanh kỳ lạ.

Lavina đã sinh ra tại đó, và nàng yêu ngôi nhà này. Từ khi nàng đủ lớn khôn để ghi nhớ mọi việc, đất đai vườn tược ở đây, rồi hồ nước là nơi nàng đã tập bơi, dường như luôn luôn giống chốn bồng lai.

Giờ đây khi nghĩ đến viễn cảnh phải rời xa nơi tiên cảnh của tuổi thơ, rời xa vùng thôn quê nàng hằng yêu mến, lòng nàng lại ngập tràn nỗi sợ hãi.

Làm sao cha nàng có thể thuyết phục Hầu tước Elswick chấp thuận một cuộc đính hôn giả mạo, trong khi anh ta nổi tiếng khinh ghét phụ nữ cơ chứ?

Định kiến đó bắt nguồn từ cách anh ta bị đối xử khi còn trẻ. Thật ra thì đó là lúc anh ta chưa đầy mười tám tuổi, và thường xuyên lui tới Oxford khi say đắm một cô nàng xinh đẹp, con gái của một người mua một căn nhà trong điền trang của anh ta.

Cô gái ấy và vị Tử tước trẻ tuổi - là anh ta lúc đó - gặp mặt và phải lòng nhau khi hai người cưỡi ngựa ra ngoài dạo chơi.

Anh ta yêu cô nàng điên cuồng, và chắc chắn cô ta cũng yêu anh ta như vậy. Anh ta quyết tâm cưới cô ta làm vợ mặc dù phải đối mặt với bao thử thách từ những người xung quanh, trong đó có cả sự phản đối của cha mẹ mình.

Nhưng anh ta sẽ không nhận được gì hết trừ khi cha anh ta cho phép. Và nếu cưới cô ta thì cha anh ta sẽ cắt đứt mọi quan hệ với con trai, để mặc anh ta không một xu dính túi.

Không hề nao núng, anh ta định ngày kết hôn, chắc rằng cha mình sẽ mủi lòng. Trong chuyện này, anh ta đã hoàn toàn sai lầm.

“Điều đó không thành vấn đề,” anh ta nói với vị hôn thê. “Nghèo khó thì sao chứ, chỉ cần mình luôn yêu nhau là được.”

Nhưng hóa ra cô ả lại là kẻ ham vinh hoa phú quý. Vào cái ngày lẽ ra là ngày cưới của hai người, cô nàng đã cao chạy xa bay với một người đàn ông khác, bỏ lại chú rể của mình. Anh ta bị ruồng bỏ ngay tại bàn thờ Chúa và trở nên lố bịch trong mắt mọi người.

Anh ta chưa bao giờ chấp nhận được sự thật này.

“Ta căm ghét tất cả đàn bà!” Anh ta đã từng thốt lên. “Ta không tin tưởng một kẻ nào hết, và ta thề là bọn họ sẽ không bao giờ có thể giày vò ta thêm nữa. Quá đủ rồi.”

Anh chàng trở thành người nổi tiếng trong khắp vùng thôn quê vì lòng căm ghét phụ nữ, và hầu như chỉ vui chơi với cánh mày râu trong tòa lâu đài mà anh ta được thừa hưởng sau khi người cha qua đời.

Anh ta thường xuyên ngao du qua nhiều xứ sở khác nhau, nhưng dường như không bao giờ có ý định gắn bó với nơi nào.

Trên đường đi, bằng cách này hay cách khác anh ta làm từ thiện cho một phần thế giới nơi anh ta sinh sống. Anh ta hỗ trợ nhân dân các địa phương cải thiện đời sống và là một người bạn hào phóng giúp đỡ không biết bao nhiêu người gặp rắc rối, hay những người quá nghèo khó.

Anh ta là thành viên của một vài câu lạc bộ ở London, và trở nên quen thuộc với những người hay lui tới các câu lạc bộ này. Đó cũng chính là nơi anh ta gặp gỡ những người được phục vụ Nữ hoàng, trong số đó có cả ngài Bá tước Ringwood.

Anh ta ba mươi ba tuổi, nhưng có vẻ già trước tuổi bởi những câu chuyện được mọi người truyền tai nhau như xoáy lốc quanh anh ta suốt hơn một thập kỷ qua.

“Con thực sự không thể tin là anh ta sẽ giúp cha con mình,” Lavina thở dài khi họ bàn chuyện trên đường đi.

“Anh ta có thể sẽ giúp, bởi vì anh ta sẽ không tán thành việc ai đó bị ép kết hôn với người mà họ không yêu.”

“Nhưng sự hào hiệp đó có đánh bại lòng thù ghét của anh ta với phụ nữ không cha?” Lavina hỏi. “Trái lại, anh ta có thể rất vui sướng nếu từ chối giúp đỡ một phụ nữ, và đẩy nàng vào cảnh bất hạnh.”

Nàng càng nghĩ nhiều về tình huống đó, khung cảnh xung quanh dường như càng trở nên u ám hơn.

Cuối cùng biệt thự của gia đình Ringwood cũng hiện ra trước mắt. Mọi người mang hành lý qua cổng chính vào trong sân. Lavina lại được thấy những hàng cây thân thuộc, mặt hồ nước rộng mênh mông, một đàn vịt đang tung tăng bơi lội. Thậm chí nàng có bị quẫn trí hay điên loạn, thì cảnh tượng đầy những dấu hiệu thân yêu của mái ấm này sẽ vẫn có thể giúp tâm hồn nàng bình yên trở lại.

Ngay khi họ vừa bước vào nhà, Lavina đã phái người quản gia đi làm nhanh vài món ăn nhẹ cho bữa trưa. Hai cha con còn phải tiếp tục lên đường tới tòa tháp của gia đình Elswick, càng sớm càng tốt.

Nàng vội vã bước lên phòng ngủ của mình, người quản gia đã đưa hành lý của nàng lên trước. Jill, cô tỳ nữ của nàng và bác Banty, thợ trang phục riêng của nàng, đã bắt tay vào việc, mở va li ra và sắp xếp hành lý vào phòng.

Bác Banty là một phụ nữ trung niên có thái độ đầy uy quyền độc đoán, niềm kiêu hãnh của bác là bất kể lúc nào - dù ngày hay đêm - bác cũng có thể chọn ngay được loại trang phục và các phụ kiện phù hợp cho bất kỳ quý bà hay quý cô nào. Lúc này đây khả năng ấy cũng thể hiện rất rõ.

“Cháu sẽ tới tòa tháp của gia đình Elswick,” Lavina nói với bác ấy, “và cháu muốn mình phải thật lộng lẫy.”

“Bộ màu hồng,” bác Banty nói ngay mà không cần suy nghĩ. Bác chỉ vào một cái va li, thoạt nhìn qua nó giống hệt như những cái còn lại. “Bộ đó ở trong này.”

Trong chốc lát hai bác cháu đã lôi ra một bộ trang phục “dành cho cuộc thăm hỏi” bằng lụa tơ tằm màu hồng. Chân váy có thêu bốn đường viền ren, phía trên mỗi đường lại phủ một dải ruy băng nhưng màu tím. Phần thân váy là lớp lụa phay có kẻ sọc to bản hơn. Phần này mang gam màu hồng nhạt, được trang trí bằng những dải đăng ten màu trắng, những chiếc nơ và ruy băng bằng nhưng màu tím.

Làm việc như một chuyên gia thời trang thực thụ, bác Banty lấy ra những phụ kiện hoàn hảo, một chiếc ô nhỏ xíu có màu hồng nhạt giống hệt màu thân váy, và một cái mũ bé tí màu trắng được tô điểm bởi một dải ruy băng nhưng màu tím và mấy nụ hồng nhỏ li ti màu hồng.

Với đôi giày đi bộ bằng da dê non màu đen dễ thương nhất, bộ trang phục đã hoàn chỉnh.

Sau khi dùng xong bữa trưa, Lavina vội vã lên gác ngay để mặc bộ đồ mà bác Banty và cô tỳ nữ đã là qua và treo sẵn.

Họ cung kính giúp cô chủ mặc đồ. Khi mọi thứ hoàn tất, Lavina tự chiêm ngưỡng mình trong gương, nàng ngạc nhiên tự hỏi không biết tất cả những chuyện này có phải là một giấc mơ không. Chẳng phải việc cao chạy xa bay khỏi London vì một lời cảnh báo, và ném mình vào thế trông chờ lòng nhân từ của một người đàn ông căm thù phụ nữ là một việc khá điên rồ sao?

Nhưng rồi nàng lại hướng ánh mắt vào thiếu nữ đẹp lộng lẫy đang nhìn lại nàng từ trong gương, và nàng phải thừa nhận rằng nàng rất kiêu hãnh vì những gì nàng nhìn thấy trước mắt. Đây không còn là đứa trẻ hay nô đùa, mà là một tiểu thư cao quý thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Vẻ rực rỡ của nàng đủ để làm bất cứ người đàn ông nào phải say mê. Nhưng làm thế nào nàng có thể lay chuyển được trái tim của Hầu tước Elswick? Có phải anh ta vô tâm như mọi người vẫn nói không?

Có tiếng mở cửa. Đó là cha nàng.

“Con chuẩn bị xong chưa, con gái yêu của ta?”

“Xong hết rồi, thưa cha,” nàng thông báo bằng giọng thật rắn rỏi, và ngẩng cao đầu khi bước ra ngoài.

Ở phía dưới, một chiếc xe ngựa đã mở cửa sẵn, hai chú ngựa trắng đang chờ họ khởi hành. Người đánh xe nhảy lên ghế ngồi rồi họ lên đường ngay, Lavina mở một chiếc ô ra để che ánh mặt trời chói chang.

Từ đây tới tòa tháp của gia đình Elswick phải xa tới mười hai dặm và trên đường đi họ phải băng qua cả vùng đồng quê rộng lớn. Mùa hè là thời điểm đẹp nhất trong năm của Vương quốc Anh, và khi cỗ xe lăn dọc những con đường mòn, Lavina lại thề rằng không gì có thể khiến nàng rời xa nơi đây, dù người ta có bắt nàng phải làm gì đi nữa.

Kể cả nàng phải chịu đựng Hầu tước Elswick.

Đột nhiên nàng ngồi thẳng dậy, nhìn chăm chú.

“Cái gì thế, con gái cưng?” Cha nàng hỏi.

“Cha nhìn đằng kia kìa,” nàng vừa nói vừa chỉ tay về phía một người đang cưỡi ngựa, cách họ khoảng một trăm thước. “Đẹp quá cha nhỉ?”

“Anh ta ư?”

“Con ngựa ạ.”

Ngựa là niềm đam mê của Lavina. Nàng dồn hết sự chú ý vào con vật kia, nó có bộ lông màu đen bóng loáng. Đây quả là con ngựa tuyệt diệu nhất mà nàng từng nhìn thấy. Làn da nó trơn mịn như vải satin. Và mặc dù rất to lớn nhưng chú ngựa chuyển động duyên dáng không khác gì một vũ công, nó dễ dàng nhảy qua các hàng rào và những con suối, thân hình vút lên mạnh mẽ và có vẻ như không cần cố gắng chút nào.

Một lúc lâu sau nàng mới chú ý tới người đàn ông, anh ta đang cưỡi mà không cần có yên ngựa, dây nịt, dây cương hay bàn đạp, chỉ bám trên bờm con vật khổng lồ và điều khiển nó nhẹ bỗng. Anh ta chỉ mặc một chiếc quần ống túm và chiếc áo sơ mi không cài khuy, để lộ bộ ngực rộng, vạm vỡ.

Đầu tiên nàng nghĩ chắc hẳn anh ta là người coi ngựa, nhưng rồi có gì đó quen thuộc trong dáng dấp của mái tóc đậm màu làm trái tim nàng bắt đầu đập mạnh hơn.

“Elswick,” nàng thì thầm.

“Này con yêu... cái gì vậy?” Cha nàng gặng hỏi. “Chúa ơi, đúng rồi! Đó là Elswick.”

Lúc này chàng Hầu tước đã phóng đi rất xa, bóng anh ta càng ngày càng nhỏ hơn, hướng về phía tòa tháp của gia đình Elswick đã xuất hiện phía chân trời.

Khi họ tới gần tòa tháp, Lavina không thể không ấn tượng bởi tòa lâu đài được cha của Hầu tước tu tạo và cho xây thêm. Đó là một tòa nhà vô cùng nguy nga và tráng lệ, hơn cả biệt thự của gia đình Ringwood.

Ở trung tâm lối đi chính là ngọn tháp vĩ đại, một pháo đài có những lỗ châu mai, trên đỉnh cắm một cột cờ, đó là dấu hiệu báo cho mọi người biết Hầu tước có ở nhà hay không.

Bây giờ cột cờ trống không, nhưng khi Lavina nhìn lên thì thấy có người kéo lá cờ thẳng lên đỉnh cột. Hầu tước Elswick đã trở về.

Khi chiếc xe ngựa của hai cha con lại gần lâu đài hơn, băng qua cây cầu bác trên dòng suối chảy ngang trước mặt, nàng không thể tránh khỏi sững sờ bởi bao nhiêu bông hoa khoe sắc rực rỡ dọc hai bên chân tường, và mái cổng được chạm khắc vô cùng tinh xảo phía trên cửa chính.

Hai chú ngựa dừng lại ngay trước cổng. Người hầu ngồi cạnh người đánh xe nhảy xuống và rung chuông.

Ngài Bá tước nói:

“Nào, con gái yêu của ta, con cứ ngồi ở đây nhé. Ta sẽ nói chuyện với Hầu tước, rồi sẽ cho gọi con vào.”

“Không, thưa cha, con nên vào cùng cha,” nàng khăng khăng. “Xét cho cùng, chuyện này liên quan đến con.”

“Tất nhiên là thế, nhưng để cậu ta chấp thuận lời thỉnh cầu của cha con ta là một việc khó khăn. Khi cầu xin cậu ta đính hôn với con thì cha phải nhún mình để nói những lời thật khiêm nhường. Con thì không nên thể hiện như thế.”

Lại một lần nữa người cha dịu dàng của nàng trở nên kiên quyết, và Lavina không còn lựa chọn nào khác là phải bằng lòng.

Khi cửa mở, người quản gia có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy ngài Bá tước. Tuy nhiên ông ấy vẫn cho ngài biết là ông ấy sẽ đi xem liệu Hầu tước có ở nhà không.

Bóng người quản gia sừng sững đổ xuống dọc chiều dài hành lang rộng lớn theo từng bước chân chậm chạp. Một lúc sau ông ta trở lại và nói Hầu tước Elswick sẽ tiếp ngài.

Sau đó ông ta dẫn ngài đi dọc theo một loạt hành lang dường như vô tận cho tới khi ông ta đi tới mở một cánh cửa và nói to.

“Bá tước Ringwood tới, thưa Hầu tước.”

Ngài Bá tước bước vào phòng. Hầu tước đặt tờ báo đang đọc xuống.

Anh ta bước về phía ngài Bá tước.

“Ngạc nhiên quá!” Anh ta kêu lên. “Cháu cứ tưởng ngài đang ở London.”

“Đúng thế,” ngài Bá tước nói, “nhưng ta phải tới đây xin cháu giúp cho một việc. Ta đang ở trong một tình thế gay go và khó chịu nhất trong đời.”

Chàng Hầu tước mới về nhà được vài phút và vẫn còn đang mặc bộ trang phục cực kỳ không trang trọng dùng để cưỡi ngựa lúc trước. Nghe thấy quản gia báo có người ghé thăm, anh ta vội khoác tạm một cái áo ngoài để cố tỏ ra lịch thiệp. Nhưng cái áo khoác cũ rồi nên nhìn như bộ quần áo mặc để đi chăm ngựa vậy. Ồ, thật ra, đúng là thế.

Thoạt nhìn, diện mạo của Hầu tước giống hệt một chàng giữ ngựa, nhưng cảm giác đó lập tức biến mất trong giây lát. Với dáng người cao ráo và phong thái quý phái, cùng vẻ cao ngạo trên gương mặt nghiêng nghiêng, rõ ràng anh ta là con người mang tước vị vào hạng cao nhất trong vùng.

Đôi mắt đen huyền của anh ta mạnh mẽ và đầy xúc cảm, khuôn miệng rộng và luôn có vẻ như sắp nói điều gì, đôi môi lúc nào cũng căng lên, vẻ lạnh lùng thường trực trên khuôn mặt.

Bây giờ anh ta nói với cha của Lavina rất lễ độ. “Cháu luôn sẵn lòng, tất nhiên rồi. Ngài muốn uống gì ạ? Cháu đoán là ngài đã dùng bữa trưa rồi.”

“Khi về nhà ta đã ăn rồi,” ngài Bá tước đáp, “sau khi rời London với tốc độ nhanh không thể tin được.”

Chàng Hầu tước nhướng đôi lông mày lên.

“Ôi Chúa ơi, có chuyện gì thế ạ?” Anh ta hỏi. “Chắc chắn không phải là ngôi nhà của ngài gặp tai nạn gì chứ?”

“Không, ngôi nhà vẫn ổn và đàn ngựa cũng vậy, tính cho tới lúc này,” ngài Bá tước trả lời. “Nhưng ta phải tới gặp cháu vì một chuyện hoàn toàn khác. Thực ra, ta muốn cầu xin cháu giúp đỡ, và nếu cháu không thể giúp thì ta nghĩ ta sẽ quẫn trí mất.”

Những lời ngài Bá tước nói tuyệt vọng đến nỗi chàng Hầu tước phải tiếp lời.

“Để cháu lấy cho ngài chút đồ uống,” anh ta nhắc lại. “Cháu chắc chắn là rắc rối ngài đang vướng phải không đến nỗi tệ như ngài nghĩ đâu.”

“Chuyện này còn trầm trọng hơn nữa đấy,” ngài Bá tước rầu rĩ nói. “Nếu cháu không thể giúp ta thì chúng ta sẽ phải rời khỏi vương quốc này nhanh nhất có thể.”

“Chúng ta ư?”

“Con gái của ta và ta. Khi ta nghĩ rằng số mệnh của con bé đã định...” Ngài rên rỉ.

“Ôi Chúa ơi!” Chàng Hầu tước kêu lên. “Ngài đang làm gì và sao mọi thứ rối tung lên vậy?”

“Ta không còn hy vọng nào nữa,” ngài Bá tước tiếp tục nói. “Ta sẽ làm bất cứ điều gì cháu yêu cầu, chỉ cần cháu chịu giúp ta.”

“Được rồi, ngài hãy ngồi xuống và chúng ta sẽ nói chuyện với nhau, cháu và ngài.”

***

Ở bên ngoài, Lavina đang thơ thẩn đi lại, ngắm nhìn những bông hoa. Rồi nàng lại tựa lên cây cầu, ngó xuống mặt nước sáng chói trong ánh mặt trời đang lững lờ trôi bên dưới.

“Không biết cha đang làm gì nữa,” nàng bối rối. “Cha đi lâu quá chừng.”

Đột nhiên nàng đứng thẳng dậy.

“Ta nên cùng cha đi thật xa,” nàng nghĩ. “Làm sao Hầu tước có thể quyết định như thế được chứ? Ta đang làm gì vậy, ngoan ngoãn chờ đợi ở ngoài này trong khi hai người đàn ông lựa chọn định mệnh cho ta, mà không cho ta quyền quyết định sao?”

Một nét bực tức thoáng hiện lên bên cạnh những nét muộn phiền trên gương mặt nàng, rồi lại biến mất. Làm thế nào để Hầu tước Elswick biết rằng nàng không còn là một đứa trẻ mà anh ta đã từng khinh miệt, nếu nàng để chính mình bị xua đuổi như một... như một đứa trẻ thế này?

Lavina không phải là một cô gái trẻ tự cao tự đại, nhưng nàng biết sự thật về bản thân mình. Nàng biết rằng nàng xinh đẹp, thứ nhan sắc có thể gọi là lộng lẫy. Nàng có dáng người cao ráo, mảnh dẻ, lúc nào cũng thướt tha.

Nàng biết mái tóc sẫm màu thơm dịu và đôi mắt xanh rực sáng của mình có thể khiến cho cánh đàn ông phải sững sờ. Đó là điều không thể nghi ngờ bởi nàng vẫn hay thấy họ ngây ngất trước vẻ đẹp của nàng.

Mấy ngày trước nàng vẫn thả tóc nhìn rất ngây thơ. Nhưng hôm nay nàng búi tóc lên thật kiểu cách, để lộ cái cổ cao duyên dáng.

Nàng không muốn kết duyên cùng một hoàng tử xứ khác, nhưng nàng biết mình xứng đáng làm một công nương cao quý và muốn Hầu tước nhìn thấy nàng.

Thậm chí nàng có thể khiến anh ta xem xét lại thái độ căm ghét phụ nữ của anh ta. Nàng mơ màng, và khi nghĩ tới điều đó thì một nụ cười tinh quái lại nhảy nhót trên đôi môi nàng.

Không phải là nàng thích anh ta. Những tháng ngày nàng ngưỡng mộ và xao xuyến một nhân vật chính trong thơ của Byron đã lùi xa vào dĩ vãng. Nhưng ý định khiến anh ta hối tiếc vì thái độ nhẫn tâm và chai sạn vẫn làm nàng thích thú, và biết đâu đấy anh ta sẽ sẵn lòng để giúp đỡ nàng hơn.

Nàng bắt đầu sải những bước chân kiên quyết về phía ngôi nhà.

Khi người quản gia mở cánh cửa, nàng nói ngay: “Bác vừa cho cha ta vào lúc trước. Làm ơn cho biết cha ta đang ở đâu?”

“Trong phòng đọc, thưa cô... ờ, phải gọi cô là...”

“Bác phải gọi là quý cô mới đúng,” Lavina cho ông ta biết luôn. “Ta là quý cô Lavina Ringwood.”

“Thưa quý cô, Hầu tước ra lệnh không được để ai làm phiền họ.”

“Mệnh lệnh đó không được áp dụng với ta,” nàng kiên quyết nói, lách qua người quản gia. “Phòng đọc ở đâu vậy?”

“Thưa quý cô...” Người quản gia nói như khẩn nài.

“Phòng đọc, làm ơn chỉ cho ta nó ở đâu.”

Hiểu rằng mình đang đứng trước một quý cô rất kiên quyết, người quản gia đành đầu hàng và dẫn nàng đi qua một mê cung những hành lang để tới căn phòng lớn ở phía sau, đó là nơi cất giữ mười ngàn quyển sách được thu thập qua nhiều thế hệ.

Lavina không đợi ông ta thông báo sự có mặt của nàng, mà tự mình mở cửa. Cha nàng quay lại nhìn nàng rất đỗi ngạc nhiên, còn chàng Hầu tước đang ngồi trên ghế bành thì đứng bật dậy.

Phòng đọc rất rộng, phải mất một lúc lâu nàng mới bước tới trước mặt anh ta. Trong khoảng thời gian đó nàng có thể tạo ấn tượng mạnh đối với anh ta.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là người đàn ông mà nàng đã nhìn thấy cưỡi con ngựa một cách khéo léo và liều lĩnh đến thế. Nàng để ý thấy anh ta mặc đồ giống một tay giữ ngựa hơn là một Hầu tước, chiếc áo khoác ngoài xoàng xĩnh, cổ áo sơ mi cũng bị rách toang.

Nhưng quần áo chẳng thể che giấu được thân phận, vẻ quý tộc toát ra tới tận từng đầu ngón tay anh ta. Anh ta không hề có ý nhượng bộ các tục lệ về cách ăn mặc hay thậm chí cả cách cư xử, bởi vì anh ta không cần làm như vậy.

Khi Lavina bước tới, anh ta không hề đưa tay ra. Anh ta chỉ đứng đó nhìn nàng với ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, và không thể hiện một chút gì gọi là vui mừng khi nhìn thấy nàng.

Thật ra, nàng cảm thấy anh ta không tống khứ nàng chỉ vì sự lịch thiệp.

Nàng bước tới đứng đối diện với anh ta, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh ta để xem anh ta có nhận ra nàng không.

Nhưng anh ta không nhận ra nàng.

Nét mặt anh ta, khi nhìn chằm chằm vào nàng, hoàn toàn trống rỗng, nếu có chút gì đó thì chỉ là sự cáu kỉnh.

“Ta là quý cô Lavina Ringwood,” nàng nói. “Thứ lỗi cho ta vì đã đường đột bước vào đây, nhưng ta cảm thấy chàng cần biết tất cả sự thật, khi cha ta đang cầu xin chàng một đặc ân lạ kỳ như thế.”

“Và nàng vào đây để cho ta biết những sự thật mới?” Anh ta hỏi với vẻ kiêu căng.

“Ta chính là sự thật, thưa chàng. Ta mới là người phải cầu xin chàng cứu giúp, ta mới là người thà chết chứ không bao giờ kết hôn với một người lạ.”

Chàng Hầu tước chăm chú nhìn nàng. Nhưng anh ta không nói gì.

Họ im lặng nhìn nhau một lúc. Rồi nàng nói:

“Ta không nói cường điệu đâu. Ta thà chết còn hơn là kết hôn với một người đàn ông mà ta chưa từng gặp mặt... lại còn bị đồn thổi là chẳng hay tắm giặt nữa chứ.”

Chàng Hầu tước nhăn mặt.

“Trong thế giới này có những điều còn tệ hại hơn cả một anh chàng lười tắm đấy.”

“Chàng sẽ không nói thế nếu chàng là người phải kết duyên cùng anh ta” Lavina kiên quyết nói. “Hơn nữa, ta sẽ phải rời bỏ tất cả mọi thứ đã trở nên thân thuộc mà ta hằng yêu mến từ lúc được sinh ra trên cõi đời này, và phải sống cô đơn ở một đất nước mà ta chưa từng đặt chân tới, với một người đàn ông chẳng hề yêu thương ta mà chỉ coi ta như một thứ vũ khí để chống chọi với người Nga.”

Nàng ngừng lại để ngăn tiếng nức nở vừa trào lên trong cổ họng.

Nhưng lúc ấy cả chàng Hầu tước và ngài Bá tước đều đứng im không nói lời nào. Cả hai người đàn ông có vẻ sững sờ vì nàng xen vào quá đột ngột.

“Ta biết cha con ta đang cầu xin chàng một việc quá lớn,” nàng tiếp tục, “nhưng ta không biết phải làm cách nào khác để thoát khỏi mệnh lệnh của hoàng gia.”

Chàng Hầu tước nheo mắt nhìn nàng chăm chú.

“Nàng có chắc là đã cân nhắc về đề nghị này một cách cẩn trọng?” Anh ta hỏi.

“Có gì để mà suy nghĩ nữa đây? Ta không biết anh chàng đó.”

“Nàng biết anh ta là một hoàng tử, người trị vì một vương quốc, mặc dù vương quốc đó không thật rộng lớn. Xứ Balkan nhỏ bé thực sự rất tuyệt, và nếu trở thành vợ của anh ta thì nàng sẽ có được tất cả những món trang sức, châu báu mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng thèm muốn, chưa kể vô số người hầu kẻ hạ lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ nàng, tôn vinh nàng.”

Lavina há hốc miệng. Nàng khó mà tin nổi mình đang nghe thấy những điều như thế.

“Ý nghĩ có một cuộc sống xa hoa đến vậy không hấp dẫn nàng ư?”

“Tất nhiên là không,” nàng giận dữ trả lời.

“Vậy thì nàng rất khác biệt so với hầu hết phụ nữ, những kẻ cứ nhìn thấy đồ trang sức là hoa mắt lên,” chàng Hầu tước buông lời cay độc.

“Ta không quan tâm tới mấy thứ phù phiếm đó,” nàng cũng cáu kỉnh đáp lại. “Khi ta kết hôn với một người thì cuộc nhân duyên đó phải xuất phát từ tình yêu, và ta không cho phép bản thân mình bị bán rẻ cho một người xa lạ, dù anh ta có thể cho ta bao nhiêu đồ trang sức đi chăng nữa.”

“Đúng là những nguyên tắc vàng của một quý cô,” anh ta nhếch mép cười khinh bỉ, “nhưng chúng sẽ tồn tại được bao lâu? Hãy đợi cho tới khi mấy nguyên tắc đó bị kim cương che lấp - vương miện gắn kim cương, trâm cài dát kim cương, chuỗi hạt kim cương, vòng xuyến, nhẫn, giày có khóa bằng kim cương nữa...”

Đột nhiên chàng Hầu tước dừng lại. Giọng anh ta lạc đi và trở nên điên cuồng đến lạ lùng. Anh ta thở mạnh như thể đang bị một cảm xúc mãnh liệt nào đó giày vò, dằn vặt bấy lâu. Dường như anh ta bắt đầu nhận biết được hai vị khách đang nhìn chằm chằm vào mình, vậy nên anh ta quay đi và ghì chặt những ngón tay xuống mặt bàn, dồn hết sức nặng của cơ thể xuống đó.

Một lúc sau anh ta đúng thẳng người lên và quay lại đối mặt với hai cha con. Anh ta đã lấy lại bình tĩnh song khuôn mặt thì tái xanh tái xám.

“Thứ lỗi cho ta.” Anh ta lên tiếng rất miễn cưỡng. “Đôi khi ta không còn là mình nữa. Hôm nay không phải ngày phù hợp để ta bày tỏ thiện ý...”

“Nhưng ta chỉ còn duy nhất ngày hôm nay thôi,” Lavina bật khóc. “Chỉ cần chàng giúp ta thì ta hứa, không, ta thề, ta sẽ không làm phiền chàng chút nào hết. Ta sẽ không đòi hỏi chàng bất kỳ điều gì, chỉ cần chàng giả bộ như chúng ta đã đính hôn cho tới khi mối nguy từ người Nga qua đi. Rồi chúng ta có thể lại như người không quen biết, chắc chắn là chàng muốn vậy rồi, và chàng sẽ không bao giờ phải gặp lại ta nữa.”

Khi chàng Hầu tước chưa trả lời, nàng vẫn liều lĩnh nhắc lại.

“Ta thề với chàng bằng tất cả những gì thiêng liêng nhất mà ta hằng sùng kính, rằng sau khi ta được an toàn thì ta sẽ rời xa chàng và không bao giờ cầu xin chàng thêm điều gì nữa.”

Bây giờ thì anh ta đang nhìn nàng, một nụ cười lạnh lẽo thoáng lướt qua đôi môi.

“Nàng có biết nàng đang đề nghị điều gì không? Chúng ta đính hôn, cứ như vậy trong một thời gian và rồi... sẽ thế nào?”

“Sẽ thế nào là sao, chúng ta sẽ tuyên bố rằng chúng ta thấy mình không hợp nhau,” nàng nói ngay. “Rất dễ dàng, cuộc hứa hôn bị hủy bỏ và...”

Rồi nàng nhìn vào đôi mắt ngập tràn sự đau đớn và đắng cay đang nhìn lại nàng, và hiểu ngay nàng vừa phạm phải điều gì đó.

Tất nhiên nàng biết người đàn ông này đã bị người tình bỏ rơi ngay trước bàn thờ Chúa, anh ta đã trở thành trò cười cho thiên hạ. Anh ta lại là người duy nhất có thể giúp nàng bằng một cuộc đính hôn giả mạo.

Khi nhìn gương mặt ấy, nàng thấy mọi hy vọng có thể tới với nàng đều đã tiêu tan. Và nàng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Giá như anh ta nói gì đó. Sự câm lặng của anh ta đã vượt quá giới hạn chịu đựng của tất cả những người đang đứng trong căn phòng.

Cuối cùng chàng Hầu tước cũng lên tiếng, thật nặng nề, cứ như thể việc cất lời là cả một nỗ lực lớn lao đối với anh ta.

“Thưa quý cô Lavina, ta rất tiếc khi được nghe kể về tình huống khó xử của nàng, nhưng ta thật sự không biết có thể làm được gì cho nàng. Điều mà nàng đề nghị quả thật không thể nào xảy ra được. Sẽ chẳng có ai tin đâu. Hầu hết mọi người đều biết ta không phải con người của cộng đồng, vậy ta có thể gặp nhau ở đâu để mà quen biết được?”

“Chắc chắn đó không phải là lý do thật sự, phải không thưa chàng? Nói đúng ra là chàng rất ít khi xuất hiện trước chúng dân, nhưng đôi khi chàng vẫn đi đây đi đó. Bá tước và phu nhân Bracewell chẳng hạn, họ đều là bạn của gia đình ta và gia đình chàng, và ta tin chàng là người quen thân của họ.”

Bây giờ anh ta có thể hỏi nàng làm thế nào mà nàng biết mối quan hệ này và nàng sẽ nhắc cho anh ta nhớ là ba năm trước đây anh ta đã từng tới nhà Bracewell ở London. Rồi anh ta sẽ nhận ra nàng. Nhưng anh ta chỉ nhún vai.

“Lâu rồi ta không ghé thăm gia đình Bracewell. Ta không thể nào gặp nhau ở đó được.”

“Không phải là dạo gần đây, mà là...”

“Nếu không phải là mới đây, thì là khi nào? Chúng ta đã gặp nhau từ bao giờ? Và tìm hiểu nhau như thế nào? Hay là cả hai ta đều thầm thương trộm nhớ nhau hàng năm trời?”

Giọng nói phiền muộn, lạnh lùng của anh ta làm Lavina siết chặt hai bàn tay, những đầu móng tay như muốn đâm nát lòng bàn tay nàng. Nàng thấy thật khó khăn để giữ được bình tĩnh, cơn giận dữ như muốn bùng nổ từ người nàng.

“Sự thật là chúng ta đã chạm trán ở nhà Bracewell...”

Anh ta nhăn trán.

“Chúng ta đã gặp nhau ư? Nàng không nhầm đấy chứ?”

Lavina phải tự nhắc nhở mình rằng nàng là một quý cô thì mới không đưa tay lên tát anh ta một cái.

“Làm ơn đừng phí hoài thời gian để cố gắng nhớ ra ta, thưa Hầu tước Elswick,” nàng nói hết nỗi lòng mình. “Ta đảm bảo với chàng ta chưa từng có một chút ý niệm nào về chàng, và tất nhiên ta chưa từng tương tư chàng.”

“Ta rất yên lòng khi nghe vậy, thưa quý cô. Vậy thì bây giờ ta chẳng còn gì để nói với nhau thêm nữa.”

Anh ta quay người lại, bỏ mặc những người khách phía sau lưng mà bước ngang qua căn phòng tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài vườn.

Tất cả những gì hai cha con mong chờ ở anh ta là những hy vọng cuối cùng. Nhưng chuyện này đã kết thúc. Tương lai của nàng sẽ kinh khủng tới mức không ai tưởng tượng được.