Chương Ba
Lavina nhận ra nàng vừa ném đi cơ may của mình, nếu quả thật đã từng có một cơ hội cho nàng.
Giá như lúc đó nàng có thể kiềm chế cơn giận dữ và không nổi khùng lên với chàng Hầu tước Elswick. Nhưng làm thế nào một người phụ nữ có thể giữ bình tĩnh với một anh chàng không ai chịu đựng được như anh ta?
Nàng đi về phía cha mình và ngồi xuống bên cạnh ngài trên chiếc tràng kỷ. Ngài vòng tay ôm lấy cô con gái đáng thương để nàng dựa đều lên vai ngài.
“Con rất can đảm, con gái yêu của ta.” Ngài Bá tước nói thật nhỏ để chỉ mình nàng nghe thấy.
“Con không thể làm thế, cha ơi.” Lavina đáp lại. “Con không thể kết hôn với tên Hoàng tử đó được. Nhưng chẳng còn hy vọng anh chàng này sẽ giúp chúng ta. Ta nên đi thì tốt hơn, và cố gắng nghĩ ra cách gì khác.”
Hai cha con đứng lên, và ngài Bá tước nói với vẻ rất đường hoàng.
“Ta xin lỗi vì đã làm phiền cháu, Hầu tước ạ, và ta sẽ không bao giờ làm thế nữa. Ta phải cố gắng tìm một người khác để giải quyết chuyện này. Ta không biết mọi việc sẽ thế nào, nhưng ta sẽ không bao giờ cho phép con gái ta phải tới xứ Kadradtz và kết hôn với một con quỷ.”
Chàng Hầu tước quay ngoắt lại.
“Ngài vừa nói gì vậy?” Anh ta hỏi rất nhỏ.
“Ta nói ta sẽ không bao giờ cho phép...”
“Ngài vừa nhắc tới Kadradtz.”
“Đúng vậy. Người mà con gái ta phải kết hôn là Hoàng tử Stanislaus của xứ Kadradtz, một kẻ nổi tiếng đồi bại.”
Chàng Hầu tước gật đầu.
“Những gì mọi người nói đều đúng. Hắn là kẻ rất xấu xa.”
“Vậy thì cháu hiểu tại sao ta cương quyết bảo vệ con gái mình rồi chứ?”
“Cháu hiểu rất rõ,” chàng Hầu tước đồng ý. “Quyết định của ngài hoàn toàn đúng đắn.”
Rồi anh ta bắt đầu đi trở lại phía hai cha con. Anh ta dừng lại ở một khoảng cách đủ để quan sát hai người, rồi nói bằng giọng cục cằn.
“Ngài và quý cô tất nhiên đã mang tới cho cháu một rắc rối khủng khiếp. Cháu không thích nói dối hay thừa nhận một chuyện không có thực.”
“Chàng đã thể hiện điều đó quá rõ ràng,” Lavina điềm tĩnh nói, “và ta rất xin lỗi vì cha con ta đã bắt chàng phải chịu đựng chuyện này. Chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức.”
“Nàng ngồi xuống đã, cô gái trẻ,” chàng Hầu tước nói, vẫn với giọng cay nghiệt. “Xin hãy cho ta nói hết đã. Như ta đã nói, ta khinh ghét sự giả dối, nhưng ta thậm chí còn căm ghét việc gả bán một quý cô yếu đuối tới những nơi xa xôi như thể nàng chỉ là một con tốt thí hơn.”
Anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp,
“Ta sẵn sàng đồng ý giả vờ đính hôn với nàng nếu đây là cách duy nhất để giúp nàng.”
“Nhưng...” Lavina lắp bắp, không biết chắc mình có nghe đúng không, “chàng vừa nói rằng chàng sẽ không giúp chúng ta mà.”
“Đừng bận tâm đến những gì ta nói lúc nãy. Hãy lắng nghe điều ta đang nói đây. Ta sẵn sàng làm theo điều nàng mong muốn.”
Cả ngài Bá tước và Lavina đều im lặng vì sửng sốt trong một lúc lâu. Rồi ngài Bá tước nói, giọng lạc hẳn đi:
“Nếu cháu thật sự có ý định như thế, ta chỉ có thể nói ‘cảm ơn’ từ sâu thẳm trái tim ta.”
Khóe mắt Lavina đẫm nước. Khi nàng cất lời, hai dòng lệ chảy tràn xuống má.
“Đội ơn chàng... Ta vô cùng biết ơn chàng!” Nàng thì thầm. “Ta đã quá hoảng sợ... Chàng thực sự là người tốt bụng và ta vô cùng biết ơn chàng.”
“Được rồi,” chàng Hầu tước cộc cằn nói. “Ta không muốn nghe những lời cảm ơn, và ta cũng không phải là người tốt. Ta không bao giờ làm bất kỳ điều gì không hợp ý ta, rồi nàng sẽ sớm hiểu thôi. Và làm ơn đừng làm phiền ta vì cứ khóc lóc thế. Ta không chịu đựng được nước mắt và mấy lời kêu than của đàn bà đâu.”
“Ta không khóc lóc và than vãn,” Lavina lên giọng. “Ta chỉ đang cố gắng thể hiện thành ý với chàng thôi, để thể hiện lòng biết ơn với...”
“Rất tốt, thế thì không cần nói gì thêm nữa,” anh ta nói, có vẻ đã hết kiên nhẫn. “Làm ơn hãy giữ cảm xúc của mình để thể hiện cho những lúc không có mặt ta.”
Lavina ném cho anh ta một ánh nhìn giận dữ, nhưng chỉ thấy sự thờ ơ trên khuôn mặt anh ta, nàng đành im lặng và nuốt cục giận vào lòng.
Nếu như trước kia có ai đó bảo với nàng rằng người ta có thể nổi trận lôi đình với người đàn ông đang ban ân huệ cho mình thì nàng sẽ không tin. Nhưng bây giờ nàng lại đang ở trong tình huống đó.
“Thưa Bá tước Ringwood,” chàng Hầu tước lại tiếp tục nói. “Ngài có thể nói với Nữ hoàng đáng kính là con gái ngài đã đính hôn với cháu. Ngài có thể tùy ý nói tất cả những gì cho phù hợp cũng như liên hệ với tất cả những người ngài cần, nhưng xin ngài hãy hiểu rằng cháu không muốn bận tâm tới những việc đó.”
“Tất nhiên rồi,” ngài Bá tước hăng hái nói. “Ta sẽ làm tất cả.”
“Cháu nghĩ rằng sẽ có rất nhiều kẻ ác ý xì xào về chuyện này đấy,” chàng Hầu tước nói, giọng đầy phiền muộn. “Cũng chẳng ích gì. Nhưng hai cha con ngài nên ở lại đây một thời gian thì hơn.”
m điệu chói tai trong giọng nói của anh ta đã xóa mờ hết sự hào phóng của lời mời, và khiến ngài Bá tước phải từ chối ngay.
“Cháu thật tốt bụng, nhưng chúng ta không muốn làm phiền cháu.”
“Làm phiền cháu ư?” Chàng Hầu tước lặp lại, như thể anh ta không tin nổi vào tai mình. “Tất nhiên điều đó gây phiền toái cho cháu. Nhưng cháu đã có lời mời, và một khi cháu nói ra điều gì thì cháu sẽ làm, và làm hết sức mình. Cháu sẽ cho người chuẩn bị phòng cho cha con ngài, và cháu rất mong ngài lưu lại đây đêm nay.”
Anh ta quay lại, chĩa một ánh nhìn gay gắt vào Lavina.
“Dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, nàng sẽ không phải kết hôn với tên Hoàng tử Stanislaus, bởi vì ta sẽ thực hiện tất cả những việc cần thiết để cản trở hắn. Ta xin tuyên bố với nàng như vậy.”
“Ta... đội ơn chàng,” nàng láp bắp. Có gì đó trong ánh mắt của anh ta gần như làm nàng khiếp sợ.
“Nàng có hiểu không?” Anh ta nhắc lại. “Ta sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết. Bất cứ điều gì.”
Lúc này Lavina sửng sốt không nói nên lời, thái độ của Hầu tước Elswick rất kỳ lạ. Anh ta luôn nhìn qua vai nàng về phía chân trời xa, như thể nhìn thấy thứ gì đó mà anh ta mong muốn, và vì thế anh ta không để ý gì tới nàng.
Nàng thấy nhẹ cả người khi anh ta tiếp tục nói với giọng bình thường hơn.
“Chúng ta phải thực hiện từng bước thật hợp lý, và phải chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra. Nữ hoàng sẽ khó chịu, chắc chắn là thế. Có thể Người cũng sẽ hoài nghi nữa.”
“Đúng vậy, ta cũng e Người sẽ nghi ngờ,” ngài Bá tước cũng đồng ý với một tiếng thở dài.
“Người sẽ phái người tới tra xét chúng ta, và báo cáo lại mọi hành động của chúng ta. Nếu hai cha con ngài tới đây và ở lại thì chuyện này sẽ có vẻ đáng tin hơn. Ngài đã nghe tin gì từ Người chưa?”
Bất ngờ anh ta bật ra câu hỏi này với ngài Bá tước.
“Người chưa có cơ hội gặp ta,” ngài trả lời. “Ta rời London nhanh quá.”
“Nếu Người không tìm thấy ngài ở tư dinh tại London thì Người sẽ gửi tin nhắn tới biệt thự nhà Ringwood. Đừng để Người tìm thấy ngài ở đó. Thực ra cách tốt nhất là giật một tin trên nhật báo The Times càng sớm càng tốt. Chúng ta có thể làm việc đó qua điện tín.”
“Ta chưa từng dùng điện tín bao giờ,” ngài Bá tước nói, ngài là người rất hay hoảng sợ trước những phát minh mới.
“Thỉnh thoảng cháu vẫn gửi điện tín, hay đúng hơn là thư ký của cháu gửi giúp cháu. Văn phòng của tờ báo địa phương có trang bị đường dây cáp có thể phát tín hiệu tới London, nên chúng ta sẽ sử dụng cách này.”
Anh ta ngồi xuống bàn và bắt đầu viết bản thông cáo. Trong lúc chờ đợi, ngài Bá tước xem qua vài quyển sách. Ngài không phải là người giàu trí tưởng tượng, và hoàn toàn chẳng biết gì về dòng xúc cảm và tâm trạng bối rối như lốc xoáy giữa Lavina và chàng Hầu tước.
Nhân lúc ngài Bá tước đang mải mê xem sách, Hầu tước Elswick đã ra hiệu cho Lavina ngồi xuống cạnh anh ta để anh ta có thể nói nhỏ với nàng.
“Ta muốn nàng hiểu rõ một điều,” anh ta nhẹ nhàng nói. “Một lát nữa thư ký của ta tới đây, ta sẽ đưa cho anh ta bản thông cáo. Một khi chúng ta gửi bản thông cáo này đi là bút sa gà chết. Nàng hiểu rõ điều đó nghĩa là gì chứ?”
“Tất nhiên,” Lavina nói.
“Ta không chắc nàng có thể hình dung hết được. Ý ta là ta không muốn mình sẽ bị biến thành một kẻ ngốc. Khi chúng ta công bố chuyện đính hôn thì nó sẽ kéo dài cho tới khi ta nói khác đi. Ta và chỉ mình ta sẽ quyết định mọi việc kết thúc khi nào và kết thúc ra sao. Rõ chưa?”
Lavina không trả lời. Cách ăn nói kiểu này khiến nàng bị tổn thương và nàng mong ước được đặt cái tên ngạo mạn này vào đúng vị trí của anh ta. Nhưng nàng không dám. Nàng cần sự giúp đỡ của anh ta biết bao.
Sau một lúc im lặng thật lâu, anh ta ngẩng đầu lên và nhìn vào mặt nàng, đầy vẻ tự phụ.
“Cứ cáu giận ta như nàng muốn,” anh ta lạnh nhạt nói. “Ta không hề bận tâm tới chuyện đó đâu, nên nàng đừng ngại thể hiện điều đó với ta. Ta không phải tên ngốc, thưa quý cô. Nếu nàng muốn ta giúp thì nàng phải làm như ta nói, trong tất cả mọi tình huống. Bây giờ thì nàng cứ nguyền rủa điều đó đi hoặc là nàng phải giúp ta, nếu không ta sẽ để nàng tự đối mặt với số mệnh của nàng.”
“Ta không có lựa chọn nào khác,” nàng nói bằng giọng cay đắng tột độ.
“Ngược lại, nàng có nhiều lựa chọn khác chứ. Nàng có thể bảo ta xuống địa ngục đi chẳng hạn.”
“Rồi kết hôn cùng gã Hoàng tử Stanislaus hả?” Nàng hỏi một cách chua chát. “Ta thà chết còn hơn.”
Chàng Hầu tước nhún vai.
“Ồ, ta không nghĩ thế. Người ta hay nói như vậy, nhưng người ta đâu có chết, nàng biết mà. Cuộc sống vẫn tiếp tục, theo cách này hay cách khác. Bây giờ nàng hứa sẽ làm những gì ta muốn, hay để ta xé nát tờ thông cáo này ra?”
“Ta hứa,” nàng nói rất nhỏ.
“Tốt lắm, vậy là chúng ta hiểu nhau rồi đấy. Nàng sẽ thấy ta là một vị hôn phu chu đáo và tận tụy nhất, và ta hy vọng nàng cũng vậy. Đây là điều rất cần thiết để chúng ta thực hiện được việc này.”
Không đợi nàng đồng ý, anh ta cầm tờ thông cáo lên và nói.
“Đó, ta nghĩ thế là ổn.”
Anh ta rung chuông và một lát sau, một thanh niên có vẻ giản dị bước vào phòng.
“Hunsbury, ta muốn ngươi gửi một bức điện tín ngay bây giờ,” chàng Hầu tước nói. “Thông báo lễ đính hôn giữa quý cô Lavina Ringwood, con gái của Bá tước Ringwood, và Ivan, Hầu tước Elswick. Cô dâu cùng cha nàng hiện đang tới thăm điền trang của Hầu tước Elswick ở Oxfordshire.”
Hunsbury đã được rèn luyện quá tốt nên không bao giờ tỏ ra ngạc nhiên. Thái độ của anh ta rất điềm nhiên, hành động gần như không chút do dự. Anh ta nhận lấy mảnh giấy mà chàng Hầu tước trao cho, liếc nhìn những hàng chữ trên đó rồi vội vã ra khỏi phòng.
“Bây giờ anh ta sẽ nói cho mọi người biết, và sáng mai bản thông cáo sẽ xuất hiện trên mặt báo The Times,” chàng Hầu tước nói. “Nữ hoàng sẽ đọc được tin này ngay trong bữa sáng của Người, và thế là nàng sẽ tránh được vụ thỏa thuận đầy phiền phức ấy.”
“Đúng là nhẹ cả người,” ngài Bá tước nói.
“Chúng ta chỉ còn phải hy vọng là Nữ hoàng đáng kính sẽ không liên lạc với ngài bằng điện tín thôi.”
“Người ghét những thứ như thế.” Ngài Bá tước nhận xét.
“Tốt rồi. Bây giờ nàng hãy về nhà đi, lấy những gì nàng cần, mang theo bất kỳ người hầu nào nàng thấy cần thiết, và quay lại đây thật nhanh.”
“Vậy thì ta sẽ mang theo tỳ nữ và thợ trang phục của ta,” Lavina bướng bỉnh nói với anh ta.
Nàng quả quyết rằng người đàn ông này không thích có phụ nữ trong nhà. Nàng sợ rằng không nói trước thì anh ta sẽ quy cho nàng cái tội không thành thật.
“Bất kỳ điều gì nàng muốn,” anh ta trả lời, hoàn toàn lạnh nhạt.
“Ta nói tới hai người bọn họ,” nàng kiên quyết nói, “là bởi vì người ta nói chàng không để phụ nữ trong nhà mình, kể cả người hầu.”
Đột nhiên anh ta quay ngoắt lại nhìn nàng, đôi mắt mang một ánh nhìn ác ý khiến nàng phải nao núng. Rồi ánh mắt lại chuyển hướng.
“Nàng sai rồi, thưa quý cô,” anh ta nói với vẻ xa cách. “Có rất ít phụ nữ ở nhà ta vì đây là dinh thự của người độc thân, và tuy việc trông nom ngôi nhà là của bác quản gia, nhưng ông ấy không phải là người dọn dẹp hay bảo vệ. Vẫn phải có một vài tỳ nữ làm công việc quét dọn.”
“Chỉ làm công việc quét dọn thôi ư?” Nàng nói.
Nàng biết mình chẳng khôn ngoan gì khi đứng ra khiêu khích rồi chọc tức anh ta, nhưng mặc dù nàng là người được anh ta cứu vớt, nhưng anh ta lại làm nàng khó chịu hơn bất kỳ người đàn ông nào nàng đã từng gặp.
Anh ta nhìn nàng trừng trừng như thấy một cái gai trong mắt.
“Chẳng phải trong nhà nàng thì việc dọn dẹp và lau chùi là do các tỳ nữ làm sao?” Anh ta hỏi.
“À, đúng, nhưng...”
“Vậy thì ta rất bối rối không hiểu ý nàng định nói gì.”
“Điều đó không quan trọng đâu,” nàng nói, cảm thấy chán nản.
“Ta không đến nỗi là con quỷ ăn thịt người hay xuất hiện trong truyền thuyết giống như người ta truyền miệng nhau đâu, và nàng được phép tự do mang tới đây bất kỳ người hầu nữ nào nàng muốn. Chỉ cần dặn họ tránh khỏi tầm nhìn của ta là được. Bây giờ thì khẩn trương lên nào, cha nàng và nàng hãy về nhà rồi quay trở lại đây thật nhanh. Và nhớ là trước khi về đây phải báo tin cho tất cả mọi người ở nhà nàng, đó là cách lan truyền thông tin nhanh nhất.”
Có chút gì đó thật chua xót trong giọng nói khi anh ta tiếp lời.
“Đám người hầu chẳng thích gì hơn là được bàn tán chuyện về những người chủ của mình.”
“Chúng ta sẽ đi ngay,” ngài Bá tước đồng ý.
Lavina bước tới phía trước một bước. Cơn giận dữ của nàng đã nguôi đi.
Giờ đây tất cả những gì nàng có thể nghĩ tới là anh ta là vị cứu tinh của nàng, kéo nàng thoát khỏi một định mệnh khủng khiếp. Nàng nói thật tha thiết.
“Đội ơn chàng! Chàng đã giúp cha ta cứu đời ta. cả hai cha con ta đều vô cùng biết ơn chàng.”
Chàng Hầu tước không nhìn nàng khi nàng nói. Nhưng khi nàng vừa dứt lời thì anh ta đã rung chiếc chuông cạnh lò sưởi. Người quản gia xuất hiện nhanh đến mức chắc chắn ông ta phải đứng chờ sẵn ngay ngoài cửa, và rõ ràng, nhìn mặt ông ta thì biết, ông ta đã nghe toàn bộ câu chuyện.
“Những người khách của ta sẽ rời đi bây giờ,” chàng Hầu tước nói, có vẻ như anh ta chẳng hề thấy đôi mắt người quản gia đột nhiên chớp mạnh. “Bác hãy dẫn họ ra xe.”
“Vâng, thưa ngài,” người quản gia nói, ông ta đứng một bên giữ cánh cửa mở.
Lavina đưa tay về phía Hầu tước, nhưng anh ta không đón lấy tay nàng. Anh ta chỉ đứng chống nạnh.
Lavina ngạc nhiên nhận ra anh ta không hề chạm vào nàng.
Rồi, như đã hiểu, nàng thu tay về và nói:
“Cảm ơn chàng! Cảm ơn chàng từ sâu thẳm trái tim ta!”
Nàng quay lại phía cha mình, và họ cùng nhau bước ra khỏi căn phòng. Nàng không nhìn lại, vì vậy nàng không hề biết Hầu tước Elswick đang nhìn nàng với những cảm xúc rất khác lạ trên khuôn mặt.
Chỉ đến khi ra tới hành lang, Lavina mới nhận ra chàng Hầu tước không hề đi theo họ. Tiễn chân khách là quy tắc xã giao thông thường, và đó cũng là hành động mà một người đàn ông vẫn làm với vị hôn thê của mình.
Muốn anh ta trở thành vị hôn phu ân cần là đòi hỏi quá nhiều, nàng nghĩ.
Hay có thể đây là kiểu cư xử chu đáo của một vị hôn phu mà anh ta nghĩ chăng!
Tin đồn lan nhanh khắp căn nhà.
Khi họ bước qua hành lang về phía cửa chính, Lavina nhận ra hàng trăm con mắt đang nhìn hai cha con nàng.
Những người hầu cố ngó ra để xem mặt cô gái đã đạt được điều dường như là không thể. Hễ nàng quay nhìn họ thì họ biến mất ngay, chỉ ló mặt ra lại lúc nàng đã đi qua.
Nhưng trong đại sảnh thì đám người hầu xếp thành hàng trên những bậc cầu thang, lộ liễu nhìn chằm chằm vào nàng. Rồi chỉ một giây trước khi bước vào xe ngựa, nàng quay lại nhìn thì thấy khắp các khung cửa sổ toàn người là người. Tất cả bọn họ đều hướng ánh mắt tò mò về phía nàng.
Khi chiếc xe chuyển bánh, Lavina quay sang phía cha và nắm chặt tay cha trong bàn tay mình.
“Chúng ta thắng rồi, chúng ta đã thành công!” Nàng nói.
“Ta hy vọng thế và cũng tin như vậy,” ngài Bá tước trả lời. “Nhưng con yêu của ta ơi, con cũng nên biết rằng anh chàng kỳ lạ đó cũng hơi khó tính đấy.”
“Không vấn đề gì cha ạ,” Lavina trả lời. “Con có thể chịu đựng anh ta, bởi vì con biết cuối cùng con cũng sẽ thoát khỏi anh ta. Sau tất cả mọi chuyện, điều tệ nhất con biết về anh ta là anh ta đúng là một kẻ khiếm nhã. Và điều tuyệt vời nhất con biết về anh ta là anh ta sẽ làm hết sức để giúp con.”
“Tất nhiên cậu ta sẽ tự mình làm mọi thứ thật chu đáo,” ngài Bá tước đồng ý. “Ý tưởng dùng điện tín của cậu ta thật tuyệt vời. Và chuyện cậu ta dứt khoát từ chối chúng ta rồi sau đó lại đồng ý giúp cũng thật kỳ lạ.”
“Vâng, thật là kỳ lạ, sao anh ta lại thay đổi ý kiến đột ngột thế nhỉ,” Lavina trầm tư. “Thật ra, con cứ có cảm giác rằng anh ta làm việc này vì những lý do riêng tư, chứ không phải vì chúng ta.”
“Đúng vậy, ta cũng có cảm giác như thế,” cha nàng đồng thuận. “Nhưng ta không thể hình dung được cậu ta có liên quan thế nào đến việc này.”
Rồi vì là một người có trái tim lãng mạn nên ngài nói thêm:
“Ta bỗng nhớ đến một chuyện lúc ta quay đầu lại. Ta tự hỏi không biết có phải cậu ta nhìn con trìu mến hơn không, có phải cậu ta nhận ra con gái yêu của ta vô cùng xinh đẹp, và ngay lập tức phải lòng con không...”
“Kìa cha!” Nàng kêu lên đầy khinh miệt.
“Được rồi, con gái yêu, con cũng biết đó chỉ là do ta tưởng tượng thôi mà.”
“Đúng là một ý nghĩ kinh khủng. Anh ta là kẻ thô lỗ, kiêu căng, không ai chịu được...”
“Sao con có thể dùng những lời lẽ đó để nói về người đàn ông đã ban cho con một ân huệ lớn lao như thế, ta e rằng đây là những lời chỉ được dành cho kẻ thù,” cha nàng ôn tồn nhận xét.
Trong tâm trí nàng cũng thoáng hiện lên điều đó, theo kiểu cách của anh ta, chàng Hầu tước giống như một kẻ thù vậy. Nhưng nàng không muốn làm cha mình phiền muộn vì ý nghĩ ấy nên nàng trả lời.
“Đó là một chuyện hoàn toàn khác thưa cha. Con muốn anh ta là người đàn ông cuối cùng có tình cảm với con trên thế gian này. Bởi vì, anh ta cũng chẳng tốt đẹp hơn tên Hoàng tử Stanislaus là mấy.”
Người cha vỗ nhẹ vào tay nàng.
“Ừ, nếu con đã nói vậy, con gái yêu của ta.”
***
Khi họ vừa tới biệt thự nhà Ringwood, cả Lavina và cha nàng đều nhận ra có chuyện gì đó đã xảy ra ở đây.
Người quản gia đón hai cha con vào nhà. ông ta đang trong trạng thái hết sức lo âu.
“Thưa ngài, người đưa tin của Nữ hoàng đã gọi cửa khi ngài và tiểu thư đi vắng,” ông ta nói, vẫn giữ cho người thẳng đứng, giống hệt như người đàn ông vẫn đứng bẩm báo với Nữ hoàng.
“Ôi Chúa ơi!” Lavina hét lên. “Thế là tin dữ tới rồi. Con nghĩ ta chỉ còn rất ít thời gian thôi cha à.”
Trong thời khắc kinh khủng đó nàng cảm thấy mọi cố gắng của hai cha con đang tuột khỏi tầm tay.
“Đừng sợ hãi, con yêu của ta,” ngài Bá tước nói, cố gắng làm cho giọng nói vững vàng hơn những gì ngài đang cảm thây. “Ta phải mạnh mẽ lên.”
“Nhưng rõ ràng người đàn ông này đã tới để truyền gọi cha tới gặp Nữ hoàng đáng kính. Làm sao cha có thể mạnh mẽ được khi phải mặt đối mặt với Người?”
Ngài Bá tước cũng đang tự hỏi mình như vậy, nhưng ngài vẫn bước xuống xe.
“Ta sẽ nói những gì cần phải nói,” ngài tuyên bố. “Bọn họ sẽ không bao giờ có được con đâu. Người đưa tin đâu rồi hả Denton?”
“Thưa ngài, ông ta không còn ở đây nữa,” người quản gia trình bày. “ông ta để lại một bức thư và yêu cầu tôi đưa cho ngài ngay khi ngài trở về. Thư đây thưa ngài. Ông ta nói một giờ nữa sẽ quay lại.”
Ngài Bá tước cầm lấy lá thư và đưa tay dụi mắt. Nhưng khi ngài chuẩn bị mở thì Lavina rút nhẹ lá thư khỏi tay cha.
“Thật không may vì chúng ta không gặp được người đưa tin,” nàng nói. “Làm ơn mang cho hai cha con ta chút rượu vang vào phòng đọc nhé, bác Denton!”
Nàng khoác tay cha, kéo ngài vào phòng đọc và nói bằng giọng rất nhỏ nhưng gấp gáp.
“Cha à, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.”
“Nhưng con yêu, sao ta làm vậy được? Nếu lá thư này chưa tới thì lại là chuyện khác. Bây giờ ta đã nhận thư rồi thì ta phải phục tùng mệnh lệnh thôi.”
“Nhưng cha ơi, cha chưa nhận thư.”
“Ta nhận rồi mà. Con cũng thấy Denton...”
“Cha con ta chưa gặp bác Denton bởi vì chúng ta chưa về nhà. Chúng ta đang tới dinh thự của nhà Elswick, chàng Hầu tước đã mời cha con ta ở lại. Chúng ta chưa trở lại đây...”
“Nhưng con yêu của ta, chúng ta đã về nhà rồi.”
“Chưa mà cha, chúng ta chưa về.”
Ngài Bá tước chớp mắt đầy bối rối.
“Lạ thật, ta cứ nghĩ ta đã tới nhà rồi.”
“Cha đang tưởng tượng thôi,” Lavina nói với vẻ dứt khoát. “Thật ra cha con ta vẫn đang ở dinh thự nhà Elswick.”
Phải đối diện với tính cách mạnh mẽ hơn của cô con gái yêu, ngài Bá tước Ringwood đành chịu thua và cũng cho rằng mình vẫn đang ở dinh thự của nhà Elswick.
“Ta đã phái một người giúp việc trở lại nhà ta thông báo là hai cha con ta sẽ ở lại đó,” Lavina tiếp tục, “và người giúp việc sẽ đem đến cho ta tất cả những gì ta cần.”
“Nhưng Denton sẽ gửi lá thư cùng với những thứ đó.”
“Trong mớ hỗn độn đó, lá thư sẽ bị rơi mất,” Lavina nói, thái độ vẫn rất kiên quyết. “Lá thư sẽ chưa đến trước khi mặt trời lặn. Nữ hoàng không thể kết tội cha đã bỏ qua mệnh lệnh của Người, bởi vì cha không biết gì hết.”
“Nhưng nếu người đưa tin theo chúng ta tới tư dinh của Elswick thì sao?”
“Hầu tước có thể xử lý ông ta. Anh ta là người khó ưa nên có thể xử lý mọi chuyện. Nhưng chúng ta phải rời đi thật nhanh. Nhanh lên cha ơi, cha hãy hướng dẫn cho tùy từng của mình đi, con sẽ đi nói với bác Banty.”
Nàng vội vàng chạy đi và làm mọi việc như vừa dự định với một quyết tâm mạnh mẽ, để lại ngài Bá tước đang phải tự tiếp thêm động lực cho mình bằng cốc rượu vang.
Đầu tiên Lavina tới các chuồng ngựa và ra lệnh người giữ ngựa mang một cỗ xe khác vòng qua cửa chính, lần này phải là một cỗ xe thật kín đáo với một đôi ngựa mới đã đóng sẵn yên cương.
Sau đó nàng tới tìm bác Denton, nở một nụ cười làm say đắm lòng người khiến cho bất kỳ người hầu nào cũng phải háo hức thực hiện mệnh lệnh của nàng.
“Bác Denton, bác là người bạn thân thiết của gia đình ta,” nàng nói, “nên ta muốn bác là người đầu tiên được biết, ta sắp công bố hôn ước với Hầu tước Elswick.”
Đôi mắt Denton mở to vì thông tin quá đỗi bất ngờ này, nhưng ông ta đã được rèn luyện rất tốt để làm được điều gì đó hơn là chỉ biết mấp máy môi trước những sự việc gây kinh hoàng.
“Xin chúc mừng tiểu thư”
“Cảm ơn bác Denton. Bây giờ ta cần bác giúp một việc. Hầu tước mời cha và ta ở lại nhà anh ta một thời gian, nên coi như hai cha con ta chưa trở lại đây, và không biết gì về lá thư kia.”
Bác Denton có vẻ hoảng sợ.
“Ôi tiểu thư! Ý tiểu thư là ta đã sơ ý mà không chuyển lại lá thư của Nữ hoàng cho ngài Bá tước sao?”
“Ta biết bác chưa bao giờ sơ suất như thế,” nàng nói với giọng ngon ngọt.
“Một vết nhơ trong cuộc đời tôi,” ông ta nói, có vẻ bị xúc phạm vô cùng. “Việc này... Tôi có thể nói, tôi chưa bao giờ làm thế này hết.”
“Ta đang đòi hỏi một sự hy sinh to lớn, ta biết.”
“Rồi Nữ hoàng sẽ cho gọi tôi tới cung điện ở London vì tội làm mất lá thư phải không?”
“Ta sẽ không để Người làm thế,” Lavina hứa.
“Ồ, tôi có thể đã đưa lá thư cho người hầu cấp dưới cất giữ. Cậu ta nổi tiếng là đãng trí. Mọi chuyện cứ để tôi lo liệu, thưa tiểu thư.”
“Cảm ơn bác Denton. Và khi nào người đưa tin trở lại, xin hãy nói với ông ta là ông ta có thể tìm hai cha con ta ở dinh thự của gia đình Elswick.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
“Bác sẽ giải thích về cuộc hứa hôn của ta...”
“Vậy đây không phải là một bí mật ư?”
“Ồ không đâu. Bác có thể thông báo cho tất cả mọi người trong nhà, và cả người đưa tin của Nữ hoàng nữa.” Nàng hối hả rời khỏi phòng.
Thật may mắn vì cuộc viếng thăm Hầu tước cần chuẩn bị rất ít. Khi họ vừa rời London tới đây thì hầu hết quần áo của hai cha con vẫn còn nguyên đai nguyên kiện. Bác Banty sau khi nhận được chỉ dẫn của nàng chỉ khẽ gật đầu, và quả quyết với tiểu thư của mình rằng bác sẽ chuẩn bị ngay tất cả mọi thứ cần thiết.
Chiếc xe ngựa đã sẵn sàng cùng với hai chú ngựa mới rất sung sức đang đứng chờ.
Lavina và ngài Bá tước vội vã bước lên xe, tiếp tục chuyến hành trình.
Mới đầu cả hai cha con đều hướng ánh mắt lo lắng ra ngoài cửa sổ, chỉ lo người đưa tin trở lại và biết chắc ngài Bá tước đã nhận lá thư. Nhưng họ không thấy ai, và cuối cùng cả hai người mới bắt đầu cảm thấy thoải mái.
“Ta không thể tin rằng chúng ta sẽ vượt qua được chuyện này,” ngài Bá tước thì thầm.
“Chúng ta sẽ vượt qua được nếu chúng ta thật tỉnh táo,” Lavina nói với cha. “Và Hầu tước biết cách diễn thật đạt vai của mình.”
“Tại sao? Ý con là sao, con gái yêu?”
“Con đang nói về cách anh ta từ chối nói lời từ biệt với con. Thực ra, anh ta cứ để tay sau lưng như vậy còn hơn là chạm vào con.”
Người cha đáng kính của nàng gật đầu và nàng nói tiếp.
“Anh ta đề cập đến cách cư xử như một vị hôn phu tận tình...”
“Cậu ta có nói ư? Ta nhớ cậu ta không hề nói lời nào về chuyện ấy.”
“Lúc đó cha đang nhìn ngắm cái phòng đọc ấy. Anh ta nói sẽ thể hiện vai trò của mình thật thuyết phục. Thực lòng mà nói, con chẳng tin điều này lắm. Anh ta hy vọng con cũng giả bộ giống như thật.”
“Ta cũng nghĩ chỉ còn cách như vậy thôi. Ta sợ con sẽ phải chịu đụng sự chăm sóc của anh ta một thời gian khá lâu đấy.”
“Chỉ cần anh ta không cố gắng hôn con là được,” Lavina nói, vênh mặt bướng bỉnh.
“Ta chắc chắn một ý tưởng như thế không bao giờ xuất hiện trong tâm trí cậu ta đâu.”
“Vâng thưa cha,” nàng cáu kỉnh nói. “Con cũng thế. Cha có thấy anh ta xử sự thế nào khi con ra về không? Thái độ của anh ta chỉ khiến người ta cảm thấy rằng anh ta đang bị ép buộc vào một cuộc hôn nhân với một cô nàng chẳng đáng để tâm, chứ không phải là anh ta tự nguyện gắn kết cuộc đời mình với con.”
Ngài Bá tước thở dài.
“Ta phải chấp nhận thôi, con gái cưng của ta,” ngài nói, “anh ta diễn không đạt lắm. Ta không có quyền trông mong gì hơn ở cuộc gặp gỡ này.”