← Quay lại trang sách

Chương Bốn

Lần trở lại biệt thự của gia đình Elswick, cha con ngài Bá tước được tiếp đón hoàn toàn khác. Rõ ràng chàng Hầu tước đã suy ngẫm về cách đối xử hết sức xa cách với “vị hôn thê” của mình. Thái độ của anh ta sẽ không thể tạo ra vẻ thân mật cần thiết, nên anh ta đã quyết định chọn cách thể hiện khác.

Anh ta đã chờ sẵn trên bậc thềm để chào đón hai cha con, đích thân anh ta đỡ tay Lavina bước xuống khỏi xe ngựa. Rồi, trước sự ngạc nhiên tột độ của nàng, anh ta đưa bàn tay nàng lên môi, khẽ cúi đầu xuống hôn lên bàn tay ấy. Bất kỳ ai chưa biết sự thật mà nhìn thấy những cử chỉ của anh ta thế này đều chỉ thấy ở anh ta một vẻ sùng kính dành cho nàng.

Từ sau lưng anh ta, những tiếng vỗ tay hoan hô của đám người hầu vang lên rầm rộ, bọn họ đứng xếp hàng dài chào đón người phụ nữ mà họ nghĩ là sắp trở thành bà chủ mới của ngôi nhà.

“Ta không nghĩ lại được tiếp đón thế này...” Nàng lắp bắp.

“Chỉ để hợp thức hóa thôi mà. Hầu tước phu nhân của gia đình Elswick cần phải có màn chào mừng tương xứng chứ. Phu nhân sẽ cai trị bọn họ đấy.” Anh ta nhẹ nhàng nói.

“Ta... cảm ơn chàng.” Nàng rụt tay lại, nhưng anh ta không thả tay nàng ra.

“Nàng phải tỏ ra thật hài lòng vì sự ân cần của ta,” anh ta nhắc nàng.

Lavina nhìn thẳng vào khuôn mặt anh ta, nở một nụ cười rạng rỡ nhất theo lời anh ta.

“Ôi chàng của ta,” nàng thốt lên, “ta vui sướng biết bao vì lại được ở bên chàng. Trái tim ta đang đập mạnh vì niềm hạnh phúc...”

“Cẩn thận nào,” anh ta thì thầm, “đừng có biểu lộ quá mức.”

“Một người phụ nữ không thể phóng đại niềm vui của cô ta trước mặt người đàn ông muốn trở thành chúa tể hay người chủ của cô ta sao?”

Ngay lập tức chiếc mặt nạ vô nghĩa trên gương mặt anh ta dường như sắp vỡ tan. Nàng nhận ra một nụ cười ngập ngừng trên mép anh ta. Nhưng rồi anh ta lại làm chủ được phản ứng của mình.

“Chúa tể hay người chủ, thực vậy ư!” Anh ta đáp lại. “Ta mừng vì nàng hiểu điều đó. Còn bây giờ, người tình yêu dấu của ta, hãy để ta giới thiệu nàng với những người hầu tới đây sẽ thuộc quyền sai bảo của nàng.”

Có tới hơn một trăm người, tất cả đều cúi đầu hoặc nhún chào khi nàng đi qua trước mặt.

“Hiện giờ ta không có nhiều gia nhân lắm,” chàng Hầu tước quan sát. “Như ta nói rồi đấy, đây là ngôi nhà của người độc thân, và bản thân ta hầu như chẳng thích trò vui nào. Rất nhiều người trong số nàng nhìn thấy ở đây làm việc ngoài vườn hoặc ở chuồng ngựa. Tất nhiên là, có Hầu tước phu nhân thì mọi thứ phải khác.”

“Tất nhiên rồi,” nàng lẩm bẩm, cảm thấy khá sửng sốt.

“Đây là Perkins, quản gia, ông ấy quản lý đám người này.”

Perkins - một trong số vài người hầu đã gặp nàng trước đó - cúi đầu chào, ông ta cố che đi sự bối rối của mình trước sự việc lạ thường này.

Có một vài quản gia cấp dưới nữa, rồi vô số người hầu, tất cả đều trang điểm và đeo tóc giả, ai cũng cúi đầu trước mặt nàng. Tiếp theo nữa là những người giúp việc cho người hầu. Cuối cùng là một người Pháp có vóc dáng bệ vệ - bếp trưởng Laurant - và hai phụ bếp.

Như chàng Hầu tước đã nói, cũng có một vài tỳ nữ. Họ là những cô nàng khéo léo mặc đồ màu đen và đeo những chiếc tạp dề có viền đăng ten màu trắng rất mờ nhạt. Và còn có vài tỳ nữ phụ trách việc nấu nướng và rửa bát. Nhưng không nghi ngờ gì, những người hầu nam đông hơn rất nhiều.

“Và bây giờ, xin cho ta niềm vinh hạnh được chào mừng nàng vào ngôi nhà mới,” chàng Hầu tước nói một cách lịch thiệp, anh ta cầm lấy tay nàng và rước nàng qua cửa chính.

Khi họ vừa bước vào trong, Lavina nói ngay.

“Ta phải nói với chàng chuyện này.”

“Có chuyện gì thế?”

“Đúng vậy, có một tin rất tệ. Nữ hoàng đã viết thư cho cha ta.”

“Thư nói gì?”

“Ta không biết, ta không cho phép cha mở thư.”

“Nàng không cho phép...?”

“Bức thư sẽ mang đến tai họa,” nàng hấp tấp nói, không để anh ta kịp ngắt lời. “Một khi cha ta đã đọc lá thư đó thì ông sẽ phải tuân theo mọi mệnh lệnh viết trong thư. Còn bây giờ, có thể coi như cha ta chưa nhận được thư.”

“Ta nghĩ nàng vừa nói cha nàng đã nhận rồi.”

“Lá thư đã tới nhà ta, nhưng cha con ta thì chưa.”

Anh ta nhăn mặt.

“Chưa gì cơ?”

“Về tới nhà ta.”

“Thưa quý cô Lavina, nàng phải tha lỗi vì trí thông minh có hạn của ta, nhưng ta cứ đinh ninh là nàng đã về qua nhà rồi chứ, và nếu cha con nàng chưa về thì ta không thể hiểu được làm thế nào mà nàng biết lá thư đã tới đó.”

“Tất nhiên là chúng ta đã về nhà.”

Chàng Hầu tước đưa tay lên trán.

“Có thể chúng ta bắt đầu cuộc nói chuyện này sai hướng rồi,” anh ta uể oải nói. “Ta thường có thói quen nói mọi chuyện cho rõ đầu đuôi, nhưng rõ ràng nàng đã có kế hoạch khác.”

Lavina giậm chân.

“Ta mong chàng đừng nói mấy lời vô nghĩa ấy nữa. Ý của ta quá rõ ràng.”

“Không, thật không may, với ta thì không. Tóm lại lá thư này đã tới hay chưa?”

“Rồi, người đưa tin mang tới khi cha con ta còn đang ở đây cùng chàng, và lá thư đang đợi sẵn ở nhà khi cha con ta quay về. Nhưng cha không thể nhận thư, nên ta đã đưa lại cho quản gia và chúng ta rời đi ngay lập tức. Khi người đưa tin của Nữ hoàng quay lại thì quản gia của nhà ta sẽ thông báo cho ông ta là cha con ta chưa hề về qua nhà, và ông ta phải tiếp tục lên đường để chuyển lá thư tới đây.”

“Ông ta tìm thấy chúng ta ở đâu thì tất cả chúng ta cũng sẽ cùng nhau chào đón ông ấy,” chàng Hầu tước nói, đôi mắt anh ta bừng lên quả quyết. “Tốt lắm! Giờ thì ta đã hiểu được cái mớ giải thích lộn xộn của nàng, ta rất hãnh diện vì nàng.”

Nếu anh ta có ý muốn xoa dịu Lavina bằng những từ ngữ này thì anh ta quá sai lầm. Tất nhiên nghe những lời tán dương thì thật là dễ chịu, nhưng sao anh ta dám tỏ vẻ kẻ cả như thế chứ! Anh ta không nghĩ là nàng sẽ để tâm đến chuyện anh ta có hãnh diện về nàng thật hay không sao?

“Tỳ nữ và thợ trang phục mà nàng đã nói với ta lúc trước đâu rồi?” Chàng Hầu tước hỏi.

“Họ sẽ tới ngay đây. Vì gấp rút quá nên hai cha con ta đã đi trước.”

“Vậy thì một tỳ nữ của ta sẽ dẫn nàng tới phòng ở. Nàng ở chỗ dành cho bà chủ đấy”

Ngay sau đó Lavina mới vỡ lẽ ra rằng cái mà anh ta gọi là một “phòng ở” thật ra là một phòng lớn nguy nga như cung điện. Căn phòng nằm ở một góc của biệt thự, có hai cửa sổ lớn ở hai bên, tràn ngập ánh đèn.

Tất cả đồ đạc trong phòng đều là những đồ cổ rất quý giá, được giữ gìn cẩn thận.

Nổi bật trong căn phòng là một chiếc giường rất rộng, bằng bốn bức hoành phi treo tường. Trên giường trải tấm ga dệt bằng lụa tơ tằm màu mật ong. Thành giường làm bằng vàng ròng được chạm trổ rất kỳ công.

Phía trên chiếc lò sưởi là một tấm gương lớn đặt trong cái khung màu vàng xen lẫn màu kem to vừa bằng chiếc giường. Trần nhà cũng rất hợp với mọi đồ vật trong phòng. Lavina nhìn chỗ nào cũng toàn thấy màu vàng, từ dàn đèn đến từng chiếc ghế.

Căn phòng quả là tráng lệ. Rõ ràng gia đình này đòi hỏi Hầu tước phu nhân của Elswick phải sống thật kiểu cách.

Người tỳ nữ dẫn nàng đi xem một vòng, chỉ cho nàng thấy một phòng tắm riêng, và một cánh cửa dẫn vào phòng thay đồ.

Các cửa sổ trong phòng đều rất lớn. Một trong số đó nhìn ra ngoài lối vào. Và Lavina đã nhìn thấy chiếc xe ngựa mang những người hầu của nàng tới, theo sau là một xe nữa chất đầy hành lý.

“Cảm ơn Chúa,” nàng thì thầm.

Trong lòng nàng cảm thấy thanh thản hơn những gì nàng có thể nói ra. Từ bây giờ nàng có thể tận dụng vũ khí có sức mạnh vô cùng ghê gớm của mình trong tình huống kỳ lạ nhất mà nàng từng trải qua. Đó là sắc đẹp của nàng, sức quyến rũ của nàng, vẻ lộng lẫy của nàng.

Với tất cả những gì nàng có, nàng hoàn toàn có thể đối mặt với Hầu tước. Và anh ta sẽ không thể nào vượt qua nàng. Nàng tự hứa với mình như vậy.

***

Bác Banty bước vào phòng của Lavina rất kiểu cách như một quý bà thực thụ. Bác mặc bộ quần áo may bằng vải chéo go màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ rơm màu đen có đính nhiều chiếc nơ cùng màu. Bác bước từng bước kiêu kỳ lên những bậc cầu thang rộng lớn, rồi đi dọc theo hành lang để tới căn phòng của cô chủ nhỏ.

Jill - tỳ nữ riêng của Lavina - đi rón rén phía sau như một cô-bé-đang-chờ-được-gọi-vào.

Phía sau lưng họ từng đám người hầu lũ lượt khuân hành lý, có người vượt lên phía trước tới đặt đồ trên nền nhà, cho tới khi bị một giọng nói oai nghiêm chặn lại.

“Không cần làm thế!”

“Bác Banty yêu quý, có chuyện gì vậy?” Lavina hỏi.

“Tiểu thư không thể ngủ ở đây được. Thật là hổ thẹn. Tôi chưa từng nghe tới nơi nào như thế này.”

Nàng liếc nhanh về phía những người hầu nam, họ đang sửng sốt nhìn nàng chăm chú.

“Mọi người đang làm gì vậy? Đặt hết đồ xuống đi, và ai đó đi báo với cậu chủ của các ngươi là ta muốn gặp cậu ta ngay bây giờ, không được chậm trễ.”

Cả đám người tròn mắt ngạc nhiên, họ nhìn nhau và băn khoăn không biết người nào có đủ dũng cảm để tới báo tin cho chàng Hầu tước rằng một người phụ nữ cho gọi anh ta cứ như thể anh ta là một người hầu cấp dưới vậy.

Thật may mắn cho tất cả mọi người, đúng lúc đó chàng Hầu tước đã có mặt tự lúc nào. Chỉ trong vài giây đồng hồ, tất cả đám người hầu đã biến mất hết.

“Ta tới để thực hiện mọi yêu cầu của nàng,” anh ta nói với Lavina thật nhã nhặn. “Nhưng ta thấy người hầu của nàng đã tới, vậy thì mọi chuyện tốt rồi.”

“Rõ ràng chẳng có chuyện gì tốt cả,” bà Banty nói và trừng trừng nhìn anh ta. “Trong đời mình chưa khi nào tôi choáng váng như lúc này.”

Lavina nín thở, đây đúng là một tai họa.

Chàng Hầu tước sẽ không bao giờ tha thứ cho thái độ và những lời nói như thế này, dù là một phụ nữ hay một người hầu.

Nhưng thay vì nổi cơn thịnh nộ thì anh ta lại chăm chú nhìn bác Banty thật hòa nhã.

“Ta có thể hỏi ta đã làm sai điều gì không?” Anh ta lên tiếng.

“Căn phòng này hoàn toàn không phù hợp với tiểu thư Lavina.”

“Đây là căn phòng dành cho bà chủ của ngôi nhà này. Ý ta muốn nói đây là vinh hạnh của nàng ấy.”

“Nhưng tiểu thư của chúng tôi chưa phải là bà chủ của ngôi nhà này, do đó việc tiểu thư ở trong một phòng ngủ thông với phòng của Hầu tước sẽ gây ra nhiều tai tiếng.”

“Thật ra không phải vậy đâu,” chàng Hầu tước nói, anh ta vẫn rất ngạc nhiên.

“Phòng này thông với phòng thay đồ,” bác Banty nói, mở cánh cửa ra, và chỉ vào một cánh cửa khác ở góc sâu của phòng thay đồ.

“Cánh cửa phía xa kia nằm trong phòng của ngài,” bà lớn tiếng nói.

“Ồ đúng rồi,” anh ta đồng ý, “nhưng bác sẽ thấy rằng có hai chiếc giường trong phòng thay đồ, và ta cho rằng bác sẽ dùng một cái, còn cô tỳ nữ sẽ dùng cái còn lại. Ta biết nếu ta có cố gắng lén đi qua căn phòng này với mục đích bôi nhọ danh dự của quý cô Lavina thì chắc chắn bác sẽ ngăn cản ta. Hơn nữa, cánh cửa dẫn tới phòng ta đã bị khóa lại rồi.”

Nhưng bác Banty vẫn cực kỳ nghiêm nghị, và thái độ của bác không hề dịu đi.

“Tôi chắc chắn là ngài có chìa khóa mở cửa.”

“Vậy thì ta rất vui lòng được giao lại chìa khóa cho bác.”

“Làm sao tôi biết ngài không có một chiếc chìa khóa khác?”

“Rất tốt,” chàng Hầu tước nói. “Ta sẽ đưa cho bác một khẩu súng lục, và nếu bác thấy ta lén lút lẻn vào phòng thay đồ, bác có quyền bắn ta.”

Bác Banty tỏ vẻ giận dữ.

“Bác Banty yêu quý,” Lavina nài nỉ, “xin bác hãy thôi đi. Anh ta chỉ nói vui vậy thôi.”

“Ngài nghĩ ngài là ai chứ?’ bác Banty tuyên bố. “Ngài cho rằng tôi sẽ không bắn ngài ư!”

Thật đáng kinh ngạc, Hầu tước Elswick mím chặt đôi môi.

“Ngược lại,” anh ta nói. “Ta cũng nhận thấy là bác dám làm thế lắm. Nhưng nếu bác đồng ý với sự dàn xếp của ta, ta sẽ cho gọi một tay thợ mộc trong vùng tới làm một vài cái chốt trên cánh cửa thông sang phòng ta. Khi bác đã cài then cửa, quý cô Lavina sẽ tuyệt đối an toàn trước những ý đồ xấu xa của ta.”

Bác Banty chùng xuống, có vẻ tán thành với thỏa thuận này của chàng Hầu tước. Rồi bác trở lại với công việc của mình, mở hết các rương đụng quần áo của Lavina ra.

“Thưa chàng, ta rất xin lỗi,” Lavina cuống quýt nói, nàng bối rối, lo lắng bảo vệ người thợ trang phục của mình trước cơn phẫn nộ của chàng Hầu tước, “bác Banty luôn muốn bảo vệ ta...”

“Đừng làm thế,” anh ta nói, đưa tay lên xoa trán, “nàng đừng xin lỗi hộ bác Banty, dù chỉ là trong ý nghĩ. Không đời nào ta bỏ lỡ cơ hội gặp mặt bác ấy đâu.” “Nhưng cách bác ấy nói với chàng...”

“Nhắc ta nhớ đến bác vú già của ta. Ta nên yêu mến vú nhiều hơn. Bây giờ ta phải giục người làm ngay mấy cái then cửa đã. Nếu bác ấy quay lại mà thấy mọi việc chưa xong xuôi, thì đời ta coi như xong đấy.”

“À, nhưng chàng vẫn chưa đưa súng lục cho bác ấy mà,” Lavina nhắc anh ta, nàng bật cười thích thú.

“Ta cảm thấy chắc chắn bác ấy có giấu riêng một khẩu ở đâu đó rồi.”

Anh ta vội vàng đi ra, để lại Lavina vẫn đứng đó nhìn theo. Nàng băn khoăn vì ở người đàn ông này ẩn chứa hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau.

***

Khi ngài Bá tước tới chỗ con gái để đưa nàng xuống nhà dùng bữa tối, ngài phải tròn mắt trầm trồ thán phục.

“Nhìn con thật tuyệt, con yêu của ta,” ngài nói.

“Hẳn nhiên rồi!” Bác Banty thốt lên. Bác hẳn có đủ lý lẽ để hài lòng với thành quả công việc của mình.

Màu vàng trong căn phòng sang trọng thôi thúc bác chọn cho cô chủ nhỏ bộ váy satin màu vàng thướt tha, có viền đăng ten màu hoa oải hương. Phủ bên ngoài là một lớp váy giả ngắn cũng bằng satin màu hoa oải hương. Còn phía dưới vạt váy vàng là một lớp váy lót dài bằng lụa trắng có viền ren bằng nơ màu trắng.

Phía sau tà váy trải dài xuống gót nàng có thêu hình hoa bướm màu vàng và tím. Cổ váy khoét sâu nhưng không hề khiếm nhã mà chỉ vừa đủ để khoe mặt dây chuyền bằng kim cương xinh xắn. Đôi giày mềm bằng satin màu hoa oải hương và đôi găng tay màu trắng khiến bộ trang phục của nàng quá hoàn hảo.

“Nhìn con gái ta thế này, ngươi hoàn toàn xứng đáng được khen ngợi,” ngài Bá tước nói, ngài luôn cực kỳ lịch thiệp với bác Banty, bởi vì ngài nể sợ bác ấy.

“Tôi rất cảm ơn, thưa ngài.” Người thợ trang phục đón nhận lời khen tặng ân cần của ngài, rồi nhẹ nhàng đi ra.

Ngài Bá tước thì thầm đầy thích thú khi bước lùi ra sau để ngắm con gái yêu một lần nữa.

“Dưới kia sẽ chẳng có cô gái nào đẹp bằng con được.”

“Cha à, nhưng ở đó có còn quý cô nào nữa đâu,” nàng nói và bật cười.

“Ồ, thế mà lại có đấy. Hầu tước đã mời một vài người khách địa phương tới. Có cả cha xứ, Thị trưởng, cùng các phu nhân, và ta tin sẽ có cả những người ít quyền lực hơn đang sống trong vùng này nữa.”

Lavina há hốc miệng.

“Con cứ nghĩ anh ta sẽ không bao giờ mở tiệc chiêu đãi thế này.”

“Có vẻ như đây là một dịp ngoại lệ.”

“Lại còn đưa họ hàng tới gặp mặt con nữa...”

“Ồ, cậu ta làm vậy cũng là hợp lý thôi, đúng như mục đích của chúng ta.”

“Hoặc là ý đồ của anh ta,” Lavina nghĩ. Nhưng nàng không nói gì.

Có tiếng gõ cửa. Jill ra mở cửa, và dẫn Hầu tước vào.

Anh ta mặc bộ lễ phục buổi tối màu đen rất bảnh bao, với một chiếc áo sơ mi bằng vải thêu màu trắng bóng nổi bật, trên cổ áo có cài một viên kim cương.

Lavina phải tự nhắc mình không được nhìn chằm chằm vào anh ta. Một ý nghĩ lướt qua tâm trí nàng rằng nàng chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào điển trai như thế.

Anh ta cúi xuống rất cung kính với nàng.

“Ta có lời khen tặng dành cho nàng,” anh ta nói. “Hẳn là bất cứ người đàn ông nào cũng kiêu hãnh nếu được sánh bước cùng cô dâu như nàng.”

“Ta rất vui vì chàng cảm thấy ta là niềm tự hào của chàng,” Lavina đáp lại với vẻ lịch thiệp không kém.

“Chỉ còn thiếu một thứ duy nhất nữa thôi là ngoại hình của nàng sẽ thật hoàn hảo,” anh ta nói. “Nàng chấp thuận đeo những thứ này chứ?”

Rồi nàng nhìn thấy anh ta lấy ra một cái hộp màu đen rất to và mở ra. Bên trong là một bộ nữ trang đẹp hơn tất cả những món đồ trang điểm mà nàng từng thấy.

Một chuỗi vòng cổ, một cái vương miện, một chiếc vòng tay, một đôi khuyên tai và hai chiếc ghim hoa để cài áo, tất cả đều bằng ngọc lục bảo huyền thoại, đặt trong khay vàng.

“Đây là bộ ngọc lục bảo của gia đình Elswick,” chàng Hầu tước giải thích. “Bất cứ ai nhìn thấy nàng đeo những thứ này sẽ đều phải tin vào tính xác thực của cuộc đính hôn.”

Anh ta khẽ quay lại để cho bác Banty xem bộ nữ trang.

“Ta nên coi trọng ý kiến của bác,” anh ta nói thật lễ độ.

“Rất đẹp và phù hợp,” bác Banty khẳng định.

“Theo bác thì tối nay tiểu thư nên đeo những gì?”

Bác Banty xem xét.

“Vòng cổ, vương miện và khuyên tai,” bác nói.

“Chiếc vòng tay thì sao?”

“Thêm nữa là quá nhiều,” bác quả quyết tuyên bố.

“Vậy thì tùy bác lựa chọn.”

Anh ta lùi lại để bác Banty có thể đeo trang sức cho nàng. Khi mấy món đồ châu báu đó đã được đặt vào đúng vị trí, Lavina biết rằng trông nàng chưa bao giờ lộng lẫy đến thế. Nhìn nàng rất giống một Hầu tước phu nhân.

“Hôm nay vài người họ hàng của ta cũng sẽ tới,” chàng Hầu tước thông báo. “Tất nhiên họ sẽ nhận ra những đồ trang sức này. Nếu người đưa tin của Nữ hoàng tới thì ta đảm bảo là ông ta cũng sẽ hiểu được hàm ý đó, và... ồ, tất cả những người còn lại nữa.”

“Tất cả những người còn lại?” Lavina thắc mắc.

“Ta đang hy vọng báo chí địa phương sẽ có một bài miêu tả kỹ về buổi tối nay. Ta đã bảo Hunsbury để lại ám hiệu riêng khi đi gửi bức điện tín, và anh ta sẽ tình cờ để lộ tin tức để mọi người truyền miệng cho nhau. Nếu có ai đó cố gắng lẻn vào bữa tiệc từ cửa sau, ta đã bảo người gác cổng cứ cho họ vào.”

Không nghi ngờ gì nữa. Lavina phải công nhận Hầu tước diễn vai của anh ta quá đạt.

Ngay trước khi họ bước ra, ngài Bá tước thì thầm với con gái, “Hai con đi với nhau rất đẹp đôi, con gái yêu ạ.”

Và nàng cũng thì thầm trả lời, “Cha à, cha lại hoang tưởng rồi đó.”

“Con đã nói vậy thì cứ cho là đúng đi.”

Nàng khoác tay Hầu tước bước xuống dùng bữa tối. Anh ta giới thiệu nàng với các quan chức địa phương và họ hàng. Có sáu người trong số họ, tất cả đều lớn tuổi và rất xúc động khi được mời tới biệt thự của gia đình Elswick.

Phu nhân của Thị trưởng đã kể cho Lavina nghe về lòng tốt của Hầu tước Elswick dành cho mọi người.

“Rất nhiều người phải chịu ơn cậu ấy. Cậu ấy giúp bọn họ dựng nhà cửa và trả hầu hết các hóa đơn,” bà ấy giãi bày. “Có thể cậu ấy không kể cho cháu nghe những chuyện này, vì cậu ấy không muốn mọi người biết những hành động tốt đẹp của mình.”

“Cháu bắt đầu hiểu chuyện đó rồi ạ,” Lavina thì thầm.

Tất nhiên nàng biết lòng tốt của anh ta cũng có hai mặt.

Để đáp lại sự hào phóng của anh ta, anh ta đòi hỏi những người họ hàng của mình phải luôn sẵn sàng khi anh ta cần đến. Nhưng nàng cũng không thể phủ nhận tất cả bọn họ đều có vẻ thực lòng yêu mến anh ta, và nói chuyện với anh ta không chút sợ hãi.

Có một quý bà đi một mình tới cắt ngang câu chuyện của Hầu tước để trình bày rất lâu và cặn kẽ về vài vấn đề trong gia đình bà. Anh ta lắng nghe hết sức chăm chú, rồi hứa sẽ cho vài người tới để xem xét mọi chuyện và không hề - dù chỉ một lần thôi - tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

Lavina thậm chí còn tò mò về người đàn ông này hơn là gã Hoàng tử mà nàng chính thức bị ép duyên.

Trong bữa tối nàng phải ngồi cạnh anh ta, và nhận được vô vàn hành động chăm sóc ân cần cũng như những lời âu yếm. Nàng đoán là ngay buổi sáng ngày mai thôi thông tin sẽ lan đi rất xa và rộng rãi, và sau đó hai cha con nàng sẽ an toàn hơn một chút.

Còn bây giờ, tất cả mọi chuyện vẫn rất lạ lùng.

Ngài Bá tước đang tự mình làm quen với mọi người, ngài đã phát hiện ra hai người họ hàng thân thích là Thị trưởng và phu nhân. Họ đều là những thủy thủ đầy mê say, còn ngài Bá tước có một chiếc du thuyền đang thả neo tại Tilbury. Và dường như chẳng có gì tuyệt hơn là được dạo chơi trên biển bằng chiếc du thuyền đó, nên cả ba người đã sớm chìm sâu vào cuộc thảo luận đầy háo hức.

“Ta vừa cho Nàng tiên cá đi đại tu toàn bộ,” ngài nói, “và tất nhiên rồi, cả trang hoàng lại nữa.”

“Nàng tiên cá,” một quý bà cũng là họ hàng trầm trồ. “Quả là một cái tên đáng yêu!”

“Như thường lệ thì chúng tôi sẽ đi du thuyền trên biển vào mùa hè này,” ngài Bá tước giải thích, “nhưng tất nhiên bây giờ tất cả các kế hoạch cũ có thể bị hoãn lại.”

“Một cuộc dạo chơi trên biển quả là một ý tưởng tuyệt vời,” chàng Hầu tước nói. “Chúng ta nên xem xét về chuyện đó.”

Cuộc trò chuyện chuyển sang những chủ đề khác. Phu nhân của cha xứ muốn biết về Nữ hoàng. Ngài Bá tước lại không thích thảo luận về một chủ đề đang làm ngài chìm trong sợ hãi, nhưng ngài bắt buộc phải góp vài lời vô hại về Nữ hoàng đáng kính.

“Ngài hộ tống Nữ hoàng đi dạo chơi rồi phải không?” Ngài Thị trưởng hỏi.

“Ta đã từng tới Osborne, trên hòn đảo của Nữ hoàng đáng kính để phục vụ Người,” ngài trả lời. “Nhưng Người rất ít khi dạo chơi, Người chỉ tới Osborne thôi, và Balmoral ở Scotland nữa.”

“Scotland là một vùng đất tuyệt đẹp,” cha xứ lên tiếng với vẻ ngưỡng mộ.

Ngài Bá tước kể rằng ngài có một người anh họ sống ở Scotland, gần thị trấn Ballater. Và ngài nói về vẻ đẹp của Scotland trong một lúc lâu.

Cuối cùng Hầu tước tiến tới.

Nhưng anh ta chưa kịp nói gì thì người quản gia bước vào và thì thầm gì đó vào tai cậu chủ. Lavina chỉ nghe thấy anh ta nói, “Cho ông ta vào đây.”

Khi người quản gia trở ra, chàng Hầu tước nói với ngài Bá tước Ringwood.

“Người đưa tin của Nữ hoàng tới tìm ngài.”

Ngài Bá tước lùi lại sợ hãi và có vẻ không thể cất nên lời.

Lavina nghĩ rất nhanh rồi nói, “Ta không hiểu ông ta muốn gì.”

“Có thể ngài được triệu đến để phục vụ Nữ hoàng đáng kính vì những vấn đề quan trọng của đất nước,” phu nhân của cha xứ nín thở nói.

“Ồ phải,” ngài Bá tước uể oải nói.

“Và hẳn là chuyện phải rất khẩn cấp,” quý bà đó tiếp lời, “thì ông ta mới tới tận đây vào lúc đêm khuya thế này.”

“Chắc chắn là thế rồi,” ngài Bá tước cố gắng lên tiếng.

“Có thể đó là một vấn đề liên quan đến lợi ích quốc gia,” bà ta kết luận chắc nịch.

Điều bà ta phỏng đoán gần với sự thật đến nỗi ngài Bá tước ném về phía bà ta một ánh nhìn khiếp sợ. Cha xứ nhận ra ngay những gì ẩn trong đôi mắt ấy, bèn thì thầm vào tai bà vợ rằng mấy lời này chỉ nên nói giữa hai vợ chồng họ với nhau thôi.

Cả Lavina và cha nàng đều nhận ra ngài Richard Peyton khi ông ta bước vào phòng. Ngài Bá tước vẫn gọi ông ta là “cây gậy màu xanh xám của người đàn ông”, cũng không hẳn là quá hài hước.

Chàng Hầu tước chào đón ông ta thật ân cần.

“Ngài đến vừa đúng lúc dự bữa tiệc với cô dâu của ta,” anh ta nói. “Lavina, em yêu,” anh ta cầm tay nàng, dìu nàng đi cùng mình. “Đã từng có người đàn ông nào may mắn thế này chưa?”

Anh ta trao cho ông Richard một ly rượu mà một người hầu vừa rót đầy.

“Hãy uống vì quý cô Lavina Ringwood, Hầu tước phu nhân tương lai của gia đình Elswick.”

Tinh huống này đẩy Peyton vào thế khó xử. Cũng như tất cả mọi người đang phục vụ cho Nữ hoàng đáng kính, ông ta biết tại sao Người lại yêu cầu sự hiện diện của Bá tước Ringwood. Vì ông ta giống như là một người bạn chí thân của Người, ông ta cũng biết rằng Người sẽ “sẵn sàng nổ tung” khi biết tin về cuộc đính ước này.

Nhưng ông ta lại không đủ dũng cảm để khước từ ly rượu mừng. Vậy nên ông ta uống hết ly sâm banh rồi cầu nguyện rằng người đứng đầu hoàng gia sẽ không bao giờ biết chuyện này, nếu không Người sẽ lấy mạng ông mất thôi.

Những lần nâng ly sau đó, rồi những cuộc trò chuyện, đã buộc ông ta phải trì hoãn mục đích chuyến đi cho tới khi tất cả mọi người đã rời khỏi bàn ăn và sửa soạn sang phòng khách.

Nhưng khi ông định tới gần ngài Bá tước thì ngài Ferris bước vào đã ngăn ông lại. Ngài Ferris là một đại diện của tờ báo địa phương, ông ta được chàng Hầu tước chào đón rất thân mật.

Tinh hình còn tệ hơn nữa vì Hầu tước nói chuyện với ngài Ferris thật lâu, thậm chí còn giới thiệu vị hôn thê của mình. Richard rùng mình khi nghĩ tới cái tin tức sắp xuất hiện trên báo chí.

Ngài Jack Ferris - người chủ và cũng là tổng biên tập của tờ báo địa phương - khó có thể tin vào vận may của mình. Việc được phép bước vào tòa tháp của gia đình Elswick nằm ngoài mong đợi của ông ta, mặc dù trong ngày hôm nay ông ta đã nhận được lời gợi ý rõ ràng.

Bây giờ chàng Hầu tước và quý cô Lavina chào đón ông rất niềm nở.

“Mời ngài ra sân cùng chúng ta,” chàng Hầu tước lên tiếng. “Màn bẳn pháo hoa sắp bắt đầu.”

“Pháo hoa ư?” Lavina lặp lại.

“Vì thanh danh của nàng, người yêu của ta.”

Những cánh cửa sổ theo kiến trúc kiểu Pháp trong phòng khách đã mở rộng và tất cả khách khứa đã tập trung trên khoảng sân rộng lớn phía trước tòa tháp.

Chàng Hầu tước đưa Lavina tới đứng vào trung tâm của cầu thang lớn dẫn xuống bãi cỏ.

Bóng tối dần xuống, và bây giờ bầu trời đêm ngời sáng bởi màn trình diễn pháo hoa lấp lánh sắc màu.

Hầu hết đám người hầu đã ra vườn hết để xem bắn pháo hoa, và những tiếng “ồ”, “à” của bọn họ pha lẫn âm thanh của tiếng pháo hoa nổ.

Lavina đứng trên bậc cầu thang cao nhất, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, mải mê thưởng thức vẻ đẹp rực rỡ trên đầu mình.

Nàng không nhìn thấy mọi con mắt đang đổ dồn về phía nàng. Nàng cũng không hề biết Hầu tước đã rời mắt khỏi bầu trời, quay sang nhìn nàng một lúc lâu.

Đến khi cúi đầu xuống nàng mới nhận ra đôi mắt ấy, nàng cũng nhìn lại anh ta.

Rồi trong tiếng hoan hô vang trời của đám người hầu, trước đôi mắt kinh sợ của ngài Richard và ánh nhìn như bị mê hoặc của ngài Jack Ferris, chàng Hầu tước kéo nàng lại thật gần và đặt đôi môi mình lên môi nàng.

Cuối cùng điều nàng chờ đợi từ anh ta cũng xảy ra. Và nàng cứ đứng đó vô cùng sững sờ.

Đó không phải là một nụ hôn dữ dội hay nồng nàn. Đó chỉ là một nụ hôn cho đám đông chứng kiến và dừng lại đúng mức ở ranh giới của phép lịch thiệp. Nhưng cảm giác đôi môi anh ta đặt lên môi nàng khiến người nàng mềm lả.

Đôi môi anh ta ấm áp, mạnh mẽ nhưng vẫn linh động. Đôi môi ấy mơn trớn môi nàng thật dịu dàng. Lavina thấy một luồng cảm xúc mãnh liệt lan tỏa khi nàng cảm nhận được sức mạnh của đôi bàn tay anh ta đỡ lấy nàng và thân thể rắn chắc, dẻo dai của anh ta áp vào nàng.

“Nếu nàng tỏ ra nồng nhiệt hơn một chút thì hợp lý hơn đấy,” anh ta thì thầm trước đôi môi nàng.

“Ta... ta không thể...” Nàng thì thào, mặt ửng hồng.

“Quý cô à, nàng chưa thể hiện tốt vai diễn của mình.”

“Ta... Ồ, được rồi.”

Nàng choàng tay quanh người anh ta thật dứt khoát, trình diễn một nụ hôn đáp lại. Và rồi, không hiểu sao, nàng thấy nụ hôn của mình không phải là một màn trình diễn nữa, mà là một nụ hôn thật sự.

Quá choáng váng vì chính bản thân mình, nàng lùi lại. Tất cả mọi người xung quanh đều mỉm cười, và nàng có thể nhìn thấy anh ta cũng đang mỉm cười.

Nhưng thật lạ lùng, nụ cười đó đầy ngập ngừng, như thể anh ta cũng đang ngạc nhiên lắm vậy.

“Như vậy đã đủ nồng nhiệt với chàng chưa?” Nàng hỏi một cách e dè.

“Bây giờ thì đủ rồi.”

Hai người tách nhau ra và rồi không biết vì sao lại tựa sát vào nhau. Đám người hầu mang thêm bánh mỳ, mở thêm sâm banh.

Ngài Jack Ferris vẫn đứng gần đó, hối hả ghi chép. Rõ ràng ông ta đã chứng kiến mọi chuyện và sẽ tường thuật lại tất cả, vậy nên Lavina nghĩ rằng nàng nên vô cùng biết ơn Hầu tước.

Nhưng rồi nàng cứ băn khoăn tự hỏi tại sao một người đàn ông lại có thể tổ chức tất cả những thứ quá long trọng này để thực hiện mục đích mà trước đó anh ta không hề muốn.

Ngài Jack Ferris đánh bạo lại gần nàng và nói.

“Xin phép cho tôi được hỏi hai vị quen biết nhau lâu chưa?”

“Nhiều năm rồi,” Hầu tước nói không chút đắn đo. “Thật ra lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ở London, tại nhà của Bá tước Bracewell, phải vậy không em yêu?”

“Đúng thế,” Lavina lập tức nói ngay, “cách đây ba năm. Có thể lần đó chưa được tính là một cuộc gặp gỡ thật sự. Nhưng đó là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy nhau.”

Với vẻ mặt thích thú, ngài Ferris vội vàng chạy đi ngay để nói với toàn thế giới rằng Hầu tước Elswick và vị hôn thê của chàng từ lâu đã ấp ủ một tình yêu bí mật.

Ngài Richard quan sát tất cả chuyện này với con mắt sợ hãi, và tự hỏi không biết khi nào ông có thể chuyển lá thư tới tay người nhận đây. Cuối cùng ông ta cố gắng tiếp cận ngài Bá tước. Lúc này ngài Bá tước đã đủ thời gian để bình tĩnh trở lại, ngài gạt phăng sự bối rối để mỉm cười và đặt lá thư sang một bên rồi nói.

“Làm một ly đã nào, anh bạn yêu quý của ta.”

“Thưa Bá tước Ringwood, bây giờ việc quan trọng nhất là đọc lá thư này. Nữ hoàng đáng kính khẩn cấp yêu cầu sự hiện diện của ngài vào ngày mai tại cung điện Windsor.”

Ngài Bá tước miễn cưỡng mở lá thư ra đọc, đó đúng là một lệnh triệu tập khẩn cấp “để bàn về một vấn đề liên quan đến lợi ích quốc gia”.

Nhưng rồi chàng Hầu tước nhòm qua vai ngài và nói.

“Ngài không thể làm thế. Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc dạo chơi trên biển sau bữa tiệc mà.”

Quay sang ngài Richard, anh ta giải thích, “Ngài Bá tước Ringwood và tiểu thư Lavina đã mời ta tham gia chuyến du ngoạn trên con thuyền của gia đình, và chúng ta sẽ lên đường ngay sau bữa tiệc này. Vậy nên ngài Bá tước không thể chấp nhận lời mời tốt đẹp của Nữ hoàng được.”

“Đó không phải một lời mời,” ngài Richard hốt hoảng nói. “Đó là lệnh triệu tập.”

“Là gì cũng vậy thôi, ngài Bá tước Ringwood không thể có mặt được vì chúng tôi sẽ ra biển vào sáng sớm mai.”

Chàng Hầu tước vỗ lung ngài Richard và nói với thái độ thân mật khiến người khác phải khiếp sợ.

“Nữ hoàng đáng kính sẽ phải đợi tới khi ngài Bá tước trở về. Không có chuyện gì hệ trọng đâu.”

Ngài Richard không thể nói gì thêm. Đôi mắt ngài gần như sắp lồi ra ngoài.

“Mời ngài dùng thêm đồ uống,” chàng Hầu tước nói. “Ta đã cho người chuẩn bị phòng nghỉ cho ngài.”

Ngài Richard muốn từ chối ngay rằng ngài phải trở lại lâu đài Windsor, nhưng lại nghĩ rằng nếu ở lại đây một đêm thì ngài sẽ có cơ hội thuyết phục Bá tước Ringwood thực hiện nghĩa vụ, vậy là ngài lại chấp thuận ở lại.

Ngay sau đó bữa tiệc kết thúc. Mọi người kéo nhau ra về qua cửa chính, còn ngài Richard lui về phòng nghỉ mà chẳng vui vẻ gì.

“Chúng ta hãy vào phòng đọc một lát,” chàng Hầu tước nói với cả hai cha con nàng.

Sau khi đã đóng cửa lại cẩn thận, anh ta nói, “Chúng ta phải quyết định ngay một kế hoạch hành động.”

“Chẳng ích gì đâu,” ngài Bá tước rên rỉ. “Chúng ta có thể làm được gì nữa chứ? Ngày mai ông ta sẽ không chịu đi nếu không có ta đâu.”

“Ông ta sẽ không thể làm thế nếu ngài đã rời đi rồi,” chàng Hầu tước chỉ rõ. “Chúng ta đã bảo với ông ta là chúng ta sẽ tham gia chuyến du thuyền của ngài, và đó là việc chúng ta phải làm.”

“Nhưng chúng ta sẽ đi đâu?” Lavina hỏi.

“Thông thường thì ngài sẽ đi đâu?”

“Địa Trung Hải.”

“Nhưng ta nghĩ chúng ta không nên tới đó,” ngài Bá tước lo lắng nói. “Quá gần xứ Balkan.”

“Cháu đồng ý,” chàng Hầu tước nói. “Vậy thì chúng ta có thể tới Scotland chăng? Cháu nhớ đã từng nghe ngài kể là có gia đình ở đó, gần thị trấn Ballater. Đó là điểm đến hợp lý đấy.”

“Nhưng chẳng phải thị trấn Ballater cũng gần Balmoral ư?” Lavina nhắc cha và Hầu tước. “Và mùa hè nào Nữ hoàng cũng tới đó.”

“Nhưng những mùa khác thì không đâu,” ngài Bá tước nói. “Tới mùa hè thì ta đã rời khỏi Scotland rồi. Đúng là giải pháp hoàn hảo, trừ phi... Ôi Chúa ơi. Hẳn là lúc này thuyền trưởng của ta chưa sẵn sàng đâu.”

“Cứ để cháu lo liệu,” chàng Hầu tước nói. “Cứ định như vậy đi, ngày mai chúng ta sẽ đi, càng sớm càng tốt.”