Chương Bảy
Một lát sau anh ta lại tới gần nàng, nhưng không cố gắng chạm vào nàng nữa. Dường như phải một lúc lâu sau đó anh ta mới cất được tiếng.
“Hãy thứ lỗi cho ta. Ta đã hành động không có chừng mực. Ta không nên lợi dụng... nghĩa là... nàng thật ngốc khi giận ta vì... vì những gì ta nói với Nữ hoàng.”
“Ta ư?” Nàng hỏi, giọng nàng như bị ai bóp nghẹt.
“Ai cũng biết Nữ hoàng đáng kính tin vào sự khuất phục của người phụ nữ...”
Lavina quay lại và ném cho anh ta một ánh nhìn chằm chằm đầy ngờ vực.
“Với điều kiện đó là những phụ nữ khác, không phải nàng,” chàng Hầu tước nhăn nhở nói thêm. “Mọi người cũng biết Nữ hoàng có nói về ‘Sự độc ác khủng khiếp của quyền phụ nữ. Người đã tự đánh lừa chính bản thân mình, tất nhiên rồi, nhưng Người nghĩ đó là thứ Người tin. Cho nên ta chỉ đơn giản dùng một lý lẽ mà Người không thể phản đối lại. Nàng không hiểu điều đó ư?”
“Ta nghĩ là ta hiểu,” nàng miễn cưỡng nói.
“Ta biết rằng nàng không bao giờ muốn tuân theo ý kiến của ta, nhưng ta nói dối như vậy chỉ để đảm bảo sự an toàn cho nàng và cha nàng. Toàn bộ trách nhiệm chống lại Nữ hoàng đều đặt lên vai ta và ta hứa, trong cuộc chiến này, ta có thể chiến đấu tốt hơn bất kỳ ai mà cha con nàng từng biết.”
“Tất nhiên rồi, chàng nói đúng,” nàng bất đắc dĩ phải thừa nhận.
“Ta làm tất cả những việc này là vì cha nàng và nàng. Vị trí ở cung điện có ý nghĩa rất lớn đối với ngài Bá tước, và nếu cha nàng làm Nữ hoàng khó chịu, có thể ông ấy sẽ mất vị trí của mình. Để bảo vệ nàng, ông ấy sẽ sẵn sàng đánh đổi cái vị trí đó, nhưng ông ấy cũng e sợ một cuộc sống không có địa vị. Nếu ta có thể hướng sự phẫn nộ của hoàng gia về phía mình, cha nàng sẽ thoát khỏi kết cục tồi tệ ấy.”
“Chàng đúng là người tử tế,” nàng hấp tấp xen ngang, quên mất rằng mới đây nàng còn cáu giận anh ta biết bao.
“Không cần nói mấy lời vô nghĩa đó,” anh ta nói, thái độ lại trở nên lỗ mãng như thường.
“Nhưng đúng là như vậy mà, bởi chàng đã nghĩ cho cha ta và những hậu quả ông có thể phải gánh chịu. Đó không chỉ là sự tử tế, mà còn là lòng tốt ta không thể mơ tới được.”
“Nàng đang nói quá lên rồi đấy,” anh ta lạnh lùng nói. “Chẳng qua đây chỉ là cách hiệu quả nhất để xử lý mọi chuyện thôi. Nữ hoàng có nổi cơn giận thì ta cũng chẳng sợ. Bởi vì ta chẳng có nghĩa vụ gì trong cung điện nên Người chẳng thể ra lệnh cho ta. Còn với cha nàng thì khác, ông ấy là người đàn ông của những cuộc yến tiệc, ông ấy thích gặp gỡ mọi người, thích những chốn đông vui. Ta không giống ông ấy. Vậy nên nàng đừng quy cho ta mấy từ ủy mị đó. Có lòng tốt hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mấy việc này đâu.”
Lavina nhìn anh ta với một nỗi buồn sâu thẳm.
“Ta không tin chàng là người như vậy,” cuối cùng nàng nói.
“Thế thì nàng chẳng biết gì hết,” anh ta thẳng thừng nói.
“Tại sao chàng cứ cố giấu con người thật tốt đẹp của chàng? Nếu cả thế giới biết được chàng là một con người rộng lượng và nhạy cảm thì sẽ tệ hại lắm sao?”
“Nàng nên sáng suốt như lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên,” anh ta tuyên bố. “Khi đó nàng đã rất căm thù ta. Nàng cố gắng che giấu điều đó bởi vì nàng đang cần ta giúp đỡ, nhưng nàng vẫn không thích ta. Nàng nên giữ lại sự thù địch trong nàng, và ta thành thật khuyên nàng cứ làm như vậy.”
“Thật vô nghĩa!” Nàng nói to.
Anh ta nhìn nàng chòng chọc. “Nàng nói gì vậy?”
“Ta nói ‘vô nghĩa’. Nếu chàng có thể nói thế, thì ta cũng có thể. Trong cuộc đời mình ta chưa bao giờ nghe thấy một người đàn ông nào ăn nói vô lý như thế này.”
Khóe môi nàng nở nụ cười châm biếm, gần như trêu tức anh ta.
“Vậy là chàng khuyên ta cứ thù ghét chàng ư? Sau cái cách mà chàng vừa hôn ta phải không? Đó có phải là việc chàng sắp đặt để ta cảm thấy căm thù chàng không?”
Anh ta cứ đúng đó, còn nàng sung sướng nhìn anh ta. Mặt anh ta đỏ bừng và phải một lúc lâu sau anh ta mới có thể bình tĩnh lại.
“Nàng có một giọng điệu thật sắc sảo,” cuối cùng anh ta cũng lên tiếng.
“Không phải sắc sảo,” nàng nói và ngẩng cao đầu. “Mà là nhanh nhạy. Cũng giống như sự sáng suốt của ta.”
“Vậy thật ra... nàng nghĩ là... nàng đã hiểu được những gì?”
Nàng mỉm cười, nụ cười giống hệt nụ cười của anh ta đang dành cho nàng.
“Lần khác ta sẽ nói với chàng.”
“Được rồi, vậy ta về thôi nào,” anh ta cố gắng nói. “Cả hai ta đều đã nói quá đủ những điều vô nghĩa rồi.”
Diện mạo của Lavina khi chuẩn bị đến bữa tiệc chiêu đãi ở Balmoral quả là một thành tựu trong nghệ thuật phối đồ của bác Banty. Áo choàng của nàng có một lớp lót và một sợi dây buộc dài làm bằng lụa màu kem rất hợp với phần thân váy bằng lụa mỏng, và đường viền đăng ten khá rộng.
Sau khi đã mặc đồ cho nàng xong xuôi, bác đeo cho nàng bộ ngọc lục bảo của gia đình Elswick. Chàng Hầu tước đã sử dụng hệ thống điện tín hiện đại vô cùng tuyệt diệu để dặn Hunsbury mang bộ trang sức này tới miền Bắc.
“Nếu đoán trước được tình huống này thì ta đã mang theo bộ trang sức đó rồi,” anh ta đã bảo Lavina, “nhưng qua dịp này ta cũng phải thừa nhận là những mưu kế của Nữ hoàng còn xảo quyệt hơn kế hoạch của chúng ta nhiều. Nhưng ta đã bù đắp cho thiếu sót của ta bằng một món đồ khác mà Hunsbury sẽ mang tới.”
Đó chính là một chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương cực kỳ tinh xảo, đây là chiếc nhẫn mà trước đây mẹ anh ta đã đeo.
Vậy là bây giờ nàng đang ngầm bắc loa nói cho cả thế giới biết rằng nàng không còn là người dành cho Hoàng tử Stanislaus nữa.
“Và nhân tiện ta nói để nàng hay,” chàng Hầu tước nói thêm. “Nên tránh xa tay Hoàng tử đó ra thì hơn.”
“Chàng biết hắn ta ư?” Nàng hỏi ngay.
“Ta đã chạm trán hắn trên hành trình thăm thú đó đây,” chàng Hầu tước nói với vẻ lạnh nhạt. “Ta cũng chẳng tha thiết tìm hiểu thêm về hắn. Quan điểm của ta là những quý cô muốn được hắn ta để mắt tới thì luôn luôn phải mặc váy thật ngắn.”
“Vậy thì ta sẽ mặc cái váy ngắn nhất của ta,” Lavina bướng bỉnh nói.
Chàng Hầu tước toe toét cười vẻ tán thành.
Vợ chồng bác McEwuan đều không cảm thấy phiền lòng vì không nằm trong danh sách khách mời của Nữ hoàng. Họ chưa bao giờ liên quan tới những sự kiện của cung điện hoàng gia. Hai bác đều nồng nhiệt chúc mừng ba người một cách chân thành và đáng yêu.
Theo sắc lệnh hoàng gia, “trang phục kẻ ô vuông” đứng đầu trong danh sách lựa chọn trang phục. Ngài Bá tước Ringwood đã mượn váy truyền thống của ông anh họ. Bộ váy có vẻ không thật vừa vặn vì ngài thấp hơn anh trai, bù lại ngài có dáng người thanh nhã hơn. Nhưng ngài vẫn thở dài và giải thích với cô con gái:
“Nếu Nữ hoàng đáng kính cứ khăng khăng bắt ta phải giơ đầu gối ra cho Người xem, thì ta không ngại làm thế để xoa dịu người.”
“Cha à, con nghĩ cha thực sự là một anh hùng,” Lavina thốt lên.
Nếu cha nàng quá thấp không thể mặc vừa bộ váy truyền thống thì Hầu tước lại không gặp phải vấn đề đó. Anh ta xuất hiện trong bộ váy truyền thống của thị tộc McDonald, anh ta nói có một bà cô đã kết hôn với Trưởng tộc của thị tộc đó.
“Khi người hầu nhà ta biết ta sắp tới Scotland, cậu ta cứ khăng khăng gói bằng được bộ này cho ta để phòng xa,” anh ta giải thích.
Anh ta có đôi chân thẳng và dài nên mặc vừa bộ váy truyền thống, và bờ vai rộng để khoác chiếc áo vét màu bia nâu thật đẹp. Lần này anh ta lại còn chải tóc theo một kiểu rất sang trọng.
Thật là đáng tiếc, Lavina nghĩ, vì anh ta không ra ngoài thường xuyên. Nếu không sẽ có rất nhiều người phải ngước nhìn vẻ điển trai của anh ta.
Nơi đây cách Balmoral khoảng năm dặm, và khi họ đi xe ngựa qua vùng đồng quê thì trời đã chuyển qua lúc chạng vạng. Thời tiết thật dịu nhẹ và cảnh vật làm mê đắm lòng người.
Lavina biết rằng trông nàng tuyệt nhất khi mặc một bộ váy lộng lẫy và đeo bộ ngọc lục bảo. Và sau này, bất kỳ lúc nào nhớ lại diện mạo của mình hôm nay, nàng cũng sẽ rất hài lòng. Nhưng tối nay nàng chỉ có thể nghĩ rằng Nữ hoàng đang rắp tâm bắt giữ nàng, và nàng chỉ có thể an toàn nếu có Hầu tước che chở. Anh ta đang ngồi đối diện với nàng.
Lúc này trông anh ta như có khả năng làm bất cứ chuyện gì. Ở anh ta toát ra một vẻ cao quý đầy kiêu ngạo, rất hợp với vị thế của anh ta.
Anh ta đang nhìn ra ngoài, chăm chú ngắm cảnh vật bên đường. Vậy nên nàng có thể thấy nét mặt nhìn nghiêng của anh ta, cái mũi cao cao càng làm tăng thêm vẻ quyền lực trên khuôn mặt anh ta.
Rồi anh ta quay lại mỉm cười với nàng, và đột nhiên thế giới quanh nàng như đổi khác. Trong nụ cười ấy có nét quyến rũ không ngờ, và bỗng chốc nàng cảm thấy trước mặt nàng đây chính là người đàn ông nàng đã gặp trên chiếc du thuyền đêm đó, khi họ cùng nhau bước vào thế giới của những thanh âm, và tìm thấy nhau qua âm nhạc.
Rồi chiếc xe ngựa chạy chậm dần, dùng lại trước mặt lâu đài Balmoral. Mấy người hầu đi tới phía trước xe để trải thảm và mở cửa.
Phía trong lâu đài Balmoral quả là choáng ngợp. Nữ hoàng Victoria yêu tất cả những gì thuộc về Scotland, kể cả những bộ váy truyền thống. Vậy nên người ta thấy họa tiết kẻ ô vuông truyền thống ở khắp nơi trong lâu đài, những tấm rèm kẻ ô vuông, những tấm khăn phủ đồ kẻ ô vuông, rồi từng bước, từng bước chân mọi người đều đi trên những tấm thảm kẻ ô vuông lớn.
Thậm chí mọi người còn ngạc nhiên hơn khi thấy những tấm biển “Không hút thuốc” treo khắp nơi. Nữ hoàng Victoria ghét mùi thuốc và rất nghiêm khắc với những người hút thuốc trong những cung điện của Người.
Rồi họ đi tới lối vào rất trang trọng của phòng tiệc. Lavina và cha nàng bước vào trước, theo sau họ là Hầu tước. Viên thị thần nói to:
“Bá tước Ringwood, tiểu thư Lavina Ringwood và Hầu tước Elswick tới.”
Nàng nhìn xuống tấm thảm trải dài tới tận phía cuối căn phòng. Đứng từ cửa nhìn về phía đó, nàng thấy Nữ hoàng dường như rất nhỏ bé. Tuy dáng người Nữ hoàng nhỏ nhắn, nhưng với Lavina, Người thật là vĩ đại, như tòa tháp bao trùm cả thế gian, đe dọa đem đến cho nàng một số mệnh tàn khốc.
Rồi nàng cảm thấy có một bàn tay chạm vào tay nàng và siết chặt lấy nó. Đó là Hầu tước, anh ta đang nhắc nhở nàng rằng anh ta đã hứa sẽ bảo vệ nàng, dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa.
Nàng nắm bàn tay anh ta thật chặt, như nói với anh ta rằng nàng tin tưởng anh ta. Rồi nàng bước về phía trước và bắt đầu cuộc hành trình đi về phía Nữ hoàng Victoria, cũng là phía một người khác đang đứng cạnh Người.
Đó là một người đàn ông có chiều cao thấp hơn mức trung bình một chút. Anh ta có mái tóc đen huyền, mái tóc trơn bóng và râu ria xồm xoàm. Nhưng điều khiến Lavina kinh sợ là đôi môi dày trề ra, cặp mắt híp và ánh nhìn dâm đãng đầy vẻ tự mãn.
Đây là Hoàng tử Stanislaus của xứ Kadradtz, người đàn ông mà Nữ hoàng đáng kính nhất quyết muốn nàng phải lấy làm chồng, không cần biết hậu quả thế nào. Trái tim nàng sẽ tan vỡ và nàng sẽ chìm sâu trong tuyệt vọng nếu như người phụ nữ nhỏ bé kiên định kia ép buộc nàng vào cuộc hôn nhân không khác gì địa ngục này.
Ngài Bá tước Ringwood kính cẩn cúi chào đấng quyền lực tối cao của mình, còn Lavina chỉ nhún đầu gối chào Nữ hoàng.
Nữ hoàng im lặng một lúc lâu, khuôn mặt Người tỏ vẻ khinh bỉ lạnh lùng. Rồi Người lên tiếng, giọng nói rất nghiêm nghị.
“Thật vui vì cuối cùng cũng gặp được ngươi... Bá tước Ringwood! Chúng ta rất thất vọng vì ngươi đã không xem trọng việc tuân lệnh lời triệu tập lần trước của chúng ta về một vấn đề quan trọng của quốc gia.”
Cách Nữ hoàng phát âm những từ cuối làm dòng máu chảy trong các huyết quản của Lavina như bị đóng băng. Giọng nói của Nữ hoàng đáng kính cho nàng thấy rằng Người sẽ không từ bỏ chuyện này nếu cha con nàng không đấu tranh như một cuộc chiến thực thụ.
“Xin thứ lỗi cho thần, thưa Nữ hoàng đáng kính,” ngài Bá tước Ringwood nói. “Thần không có ý thất kính, nhưng thần đang mải vui với việc tổ chức lễ đính hôn của con gái thần với Hầu tước Elswick. Và thần e là thần đã phải để tâm đến nhiều việc lộn xộn quá nên không kịp nhận lệnh triệu tập của Nữ hoàng.”
Khi ngài nhắc tới hôn ước, khuôn mặt Nữ hoàng càng trở nên nghiêm trang hơn bội phần, nhưng tất cả những gì Người nói chỉ là: “Không vấn đề gì. Thật may mắn là chúng ta đã kịp cứu vãn tình thế.”
“Xin chúc Người buổi tối tốt lành, thưa Nữ hoàng đáng kính.”
Giọng nói của Hầu tước Elswick vang lên, và nó như viên đạn đâm thủng quy tắc giao tiếp mà anh ta phóng thẳng tới Nữ hoàng trước khi Người kịp để ý tới anh ta. Lavina thấy các quần thần xung quanh họ đều cứng đờ người, rất ngạc nhiên và giận dữ vì sự cả gan của anh ta.
Nhưng chàng Hầu tước biết trò vui mà Nữ hoàng đang chơi, và anh ta sẽ không để Người ném mình đi xa theo cách này.
Để thu hút sự chú ý của Nữ hoàng về phía mình, anh ta nhìn thẳng vào mắt Người.
Người không nhìn lại ánh mắt chằm chằm của anh ta, mà lại hướng Lavina và cha nàng về phía người đàn ông thấp bé đứng bên cạnh Người.
“Hoàng tử Stanislaus, cho phép ta được giới thiệu hai thành viên của gia đình ta, Bá tước Ringwood cùng con gái là quý cô Lavina Ringwood. Ngươi đã nghe ta nói về họ rồi đấy.”
Ý của Nữ hoàng đã rõ ràng, và ánh nhìn đầy ý nghĩa mà Hoàng tử dành cho Lavina cũng thật lộ liễu. Đôi mắt của hắn ta nhíu lại đầy tính toán, và hắn như đang soi xét nàng vậy. Một nụ cười chết chóc nở trên môi hắn. Lavina rùng mình.
Khi nàng nhún đầu gối chào hắn, nàng cố gắng giữ đều mình cao hơn bình thường. Chiếc váy của nàng khá ngắn, nhưng phía ngoài có chiếc áo choàng dành riêng cho tiệc tối, và nàng chắc chắn cái gã trông như ốc sên này sẽ săm soi tỉ mỉ vào phần mép váy của nàng chứ chẳng tỏ ra đúng đắn gì.
Khi nàng ngẩng đầu lên, gã Hoàng tử mỉm cười với nàng.
“Thật là quyến rũ,” hắn nói với cái giọng ồ ồ nặng trịch. “Quá duyên dáng. Nàng đúng là người như ta mong đợi.”
Lavina giữ cho khuôn mặt mình lạnh lùng đầy quả quyết.
“Chắc chắn chẳng có lý do gì để vị Hoàng tử cao quý như ngài mong đợi bất kỳ điều gì ở ta.”
Gã lại mỉm cười. Chỉ một con mèo đang mơ tưởng đến một miếng mỡ ngon lành mới có thể cười kiểu đó.
“Có rất nhiều nguyên do, và ta sẽ cực kỳ vinh hạnh được giãi bày cùng nàng.”
Nàng nghĩ giá như cha có thể giúp được nàng, nhưng Nữ hoàng đã cắt ngang lời nói của hắn. Người đang mỉm cười, tỏ vẻ thân thiện, nhưng Lavina ngờ rằng đây chỉ là một trò bịp bợm để đẩy nàng về phía Hoàng tử Stanislaus.
Tuy nhiên còn có những người khác đang đợi diện kiến, và Nữ hoàng không thể cố gắng nối sợi dây giúp liên kết nàng và hắn lâu hơn.
Ngài Bá tước Ringwood tiến tới gần Stanislaus, và chào đón gã bằng một ánh nhìn giận dữ tới mức làm Lavina cũng phải giật mình. Nàng chưa từng thấy người cha dịu dàng của nàng có thể dữ tợn như thế.
Stanislaus có vẻ rất bình thản.
“Thưa Bá tước Ringwood, ta phải chúc mừng ngài vì ngài có một cô con gái thật khả ái. Ngài có thể coi ta là một chuyên gia. Ở xứ Kadradtz chúng ta rất biết cách đánh giá đúng những người phụ nữ xinh đẹp.”
Bộ ngực của ngài Bá tước Ringwood phập phồng giận dữ khi hắn nhắc tới con gái ngài bằng những lời thật khiếm nhã. Cũng như mỗi lần có ai nhắc tới cô con gái cưng của ngài, ngài luôn đứng thẳng người hơn.
“Hoàng tử điện hạ đã ban cho con gái ta và bản thân ta quá nhiều vinh hạnh,” ngài nói, cúi đầu thấp xuống.
Gã Stanislaus mở miệng định nói nhưng ngài Bá tước đã tiếp tục.
“Ta biết tiểu thư Lavina cũng như chính bản thân ta vô cùng vinh hạnh vì có cơ hội được gặp mặt một người đàn ông có tên tuổi vang vọng khắp các xứ như ngài.”
Stanislaus lại cố gắng đáp lời.
“Chúng ta đã nghe rất nhiều về danh tiếng của xứ Kadradtz,” ngài Bá tước Ringwood nói tiếp, khẽ lên giọng. “Và việc gặp Hoàng tử điện hạ trong dịp này càng làm nhân lên niềm vui cho gia đình ta khi chúng ta đang tổ chức lễ đính hôn cho con gái ta, Lavina, với Hầu tước Elswick. Như Hoàng tử điện hạ đã thấy, Hầu tước đang ở đây cùng chúng ta.”
Ngài dừng lại vì ngài đã hết hơi vì nói dài quá.
Lavina nhìn cha với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Nụ cười của gã Stanislaus tắt ngấm, thay vào đó là một ánh nhìn đầy ác ý, và đôi mắt hẳn ta như tê cóng, toàn sự chết chóc.
“Hẳn nhiên rồi,” giọng nói hắn như cơn gió Bắc Cực giá buốt. “Hẳn nhiên rồi.”
Bất ngờ gã quay sang chào đón người khách tiếp theo, nhưng so với chàng Hầu tước, người hắn nhỏ bé hơn nhiều.
“Thưa Hoàng tử điện hạ,” Hầu tước nói.
Anh ta cúi đầu chào khẽ hết mức có thể. Rồi anh ta ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt gã Hoàng tử.
Đột nhiên Lavina có cảm giác rất khủng khiếp. Cứ như thể một trận động đất vừa làm rung chuyển căn phòng rộng lớn, làm cho cả tòa nhà lác lư với một tiếng gầm khủng khiếp. Lửa cháy dữ dội, sấm chớp nổ ầm ầm, và không khí nổ tung vì lòng thù hận.
Rồi tất cả cảnh tượng đó cũng qua đi và nàng bình tâm trở lại, nàng nhận ra mình vẫn đang đứng trong phòng tiệc rộng mênh mông của cung điện Balmoral. Tất cả mọi thứ vẫn giống như lúc nãy, nhưng ấn tượng về những sự việc khủng khiếp ấy mạnh mẽ đến mức làm nàng choáng váng.
“Cha,” nàng thở hổn hển.
Ngài Bá tước quay lại rất nhanh, nhưng Hầu tước Elswick còn nhanh hơn, anh ta đưa cánh tay chắc chắn đỡ lấy eo nàng và kéo nàng ra khỏi tầm với của gã Hoàng tử.
Cả hàng người náo loạn, cùng tiến lên giúp hai người. Họ thật nhân từ vì đã cản không cho tên Hoàng tử theo sau.
“Có chuyện gì thế con yêu?” Ngài Bá tước hỏi.
“Con không biết, cha ơi. Con cảm thấy những thứ đó... như thể tất cả lòng căm hờn đang bao bọc quanh người con, và có ai đó đang muốn bóp nghẹt trái tim của hắn.”
“Ta hy vọng có rất nhiều người muốn giết chết gã đó,” cha nàng nói với vẻ sáng suốt.
“Cha đúng là người tuyệt vời, cha à.”
“Cách ngài xử lý hắn thật đáng ngưỡng mộ,” chàng Hầu tước đồng ý. “Có lẽ hắn căm tức ngài lắm vì ngài đã không để hắn xen vào một lời nào.”
Lần đầu tiên Lavina để ý thấy Hầu tước Elswick tái mặt, và mặc dù anh ta rất bình tĩnh nhưng vẫn có gì đó căng thẳng, thảng thốt trong giọng nói.
Khi anh ta đỡ nàng và che chở cho nàng trong vòng tay, nàng cảm thấy rất rõ anh ta đang run lên. Nàng cố gắng nhìn vào gương mặt anh ta để tìm ra nguyên do, nhưng anh ta chỉ nhìn thẳng về phía trước và cố tình tránh ánh mắt nàng.
Nỗi khuây khỏa vì thoát khỏi Hoàng tử Stanislaus trong nàng chẳng kéo dài được lâu.
Khi đám đông tản ra, Hoàng tử Stanislaus lại bước đến tìm nàng.
“Ta vô cùng mong đợi được hộ tống nàng tới dùng bữa tối,” hắn ta nói và cầm tay nàng. “Chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau.”
Chàng Hầu tước khẽ nhích người như thể để ép hắn buông tay Lavina ra, nhưng nàng ngăn anh ta lại bằng một cái lắc đầu thật khẽ, và một nụ cười.
Nàng không muốn ngồi cạnh gã Stanislaus, nhưng nàng tự nói với mình rằng nàng không còn là một đứa trẻ mà cứ gây ồn ào mãi. Hẳn ta làm sao có thể hại nàng ở một bữa tối đông người thế này được chứ?
Vậy là nàng cho phép gã Stanislaus đưa nàng tới chiếc bàn ăn dài hết sức tao nhã. Nàng phải ngồi cạnh hắn.
Nàng nhận thức một cách sâu sắc rằng mọi con mắt đang đổ dồn vào nàng.
Tất cả mọi người ở đây đều biết điều mà Nữ hoàng muốn, và họ cũng biết nàng có thể kiên quyết đi theo con đường riêng của mình tới mức nào.
Lavina nghĩ rằng một người phụ nữ khác có thể cảm thấy rất vinh hạnh vì được một hoàng tử quan tâm đặc biệt. Hắn đối xử hết mình với nàng, trao cho nàng tất cả những lời có cánh như thể cả cuộc đời hắn chỉ phụ thuộc vào nàng thôi vậy.
Nhưng nàng không thể có cảm giác vui vẻ gì. Cho dù người đàn ông này không đe dọa tới tất cả những gì nàng yêu mến, thì hắn ta cũng đã là một thảm họa đối với nàng rồi. Những lời xu nịnh của hắn không thích hợp. Tất cả những gì hắn nói chỉ như một cuộc trình diễn, mà hẳn lại không có kỹ năng để khiến màn kịch của mình trở nên chân thật, vậy nên tất cả chỉ như một trò hề.
Nhưng điều tệ hại hơn cả là, ở khoảng cách này, nỗi sợ hãi lớn nhất của nàng đã được chứng thực.
Hoàng tử Stanislaus không tắm.
Hắn cố gắng che giấu mùi mồ hôi bằng nước hoa, nhưng cả hai thứ mùi trộn lẫn vào nhau tạo ra một thứ mùi mới còn kinh khủng hơn.
Hắn luôn miệng huyên thuyên về đất nước của hắn, trong khi Lavina cố gắng tránh luồng hơi thở từ miệng hắn.
Hắn nói với nàng rằng nàng sẽ vui sướng biết bao khi được tới xứ Kadradtz, nàng hẳn sẽ rất ngưỡng mộ cung điện ở đó, và mọi người sẽ rất yêu quý nàng, cũng như nàng sẽ yêu quý con người trên đất nước của hắn.
“Còn những người Nga đã nghiền nát biên giới xứ ngài ở?” Nàng hỏi hắn ta một cách duyên dáng. “Ta có phải yêu quý cả bọn họ nữa không?”
Hắn cũng thật ngốc nghếch, vì hẳn đã bật cười thật vui vẻ.
“Người Nga nào? Nàng nghe những chuyện đó ở đâu vậy? Chẳng có người Nga nào ở biên giới hết.”
Thật không may cho hắn, lúc đó những cuộc trò chuyện của buổi tiệc chợt tạm lắng, vì vậy giọng hắn vang dội dọc chiếc bàn ăn.
Tất cả mọi người quay lại nhìn hắn, im lặng vì choáng váng. Tất cả những cặp mắt hết dồn vào gã Stanislaus rồi lại chuyển qua nhìn Nữ hoàng. Người đang giận dữ nhìn vị khách danh dự của mình.
Lavina lợi dụng khoảng im lặng ấy để lên tiếng thật ngọt ngào:
“Ta rất vui mừng khi nghe Hoàng tử điện hạ nói vậy. Bây giờ ta đã biết rằng chúng ta không cần phải lo lắng về ngài nữa.”
Đôi mắt của gã Stanislaus trở nên đờ đẫn và hắn nhận ra rằng hắn vừa nói hớ.
Sự im lặng dường như kéo dài mãi, không ai biết cách để phá tan bầu không khí này.
Nữ hoàng nói.
“Hoàng tử Stanislaus vừa mới có một nhận xét hài hước nhất trong ngày...”
Người nhắc lại cụm từ “nhận xét hài hước”, một lời nói ngớ ngẩn rơi xuống giữa đám khách khứa như một mảnh chì.
Dù sao thì mọi người cũng cười ầm lên.
Lavina thấy nhẹ cả người, nàng bắt gặp ánh mắt của cha nàng, và nhìn cha nháy mắt với mình. Rồi nàng đưa mắt tìm Hầu tước. Anh ta đang chăm chú nhìn nàng với một nụ cười nhẹ nhàng đầy hiếu kỳ, và khẽ lác đầu như muốn nói, “Nói hay lắm!”
Quá hay, quá tốt ấy chứ, Lavina nghĩ. Chắc chắn nàng có thể vượt qua phần còn lại của bữa tối, phải không?
Nhưng điều tệ hơn cuối cùng đã xảy ra. Ngay khi bữa tiệc kết thúc, Nữ hoàng tuyên bố bắt đầu “một cuộc khiêu vũ ngẫu hứng”. Khi đó những người hầu đã nhanh chân cuộn tròn những tấm thảm lại, và một nghệ sĩ ngồi vào bên cạnh chiếc đàn piano.
“Đôi khi Nữ hoàng vẫn làm thế này ở cung điện Windsor ngài Bá tước rên rỉ. “Người luôn cho rằng tất cả chúng ta sẽ nghĩ cuộc khiêu vũ này rất tuyệt vời và tự nhiên, nhưng thật ra mọi người đều ghét nhảy nhót.”
“Thế này chẳng có gì là tự nhiên cả,” Lavina phản đối. “Thật là quá ‘ngẫu hứng’!”
“Ta e là Người không buông tha con dễ dàng thế đâu,” ngài Bá tước thở dài.
“Ồ, ít nhất thì cuộc khiêu vũ sẽ cho con cơ hội để thể hiện lòng mình rõ ràng hơn trước Nữ hoàng đáng kính,” Lavina có vẻ rất kích động.
Vậy là khi Nữ hoàng triệu nàng tới ngồi cạnh Người trên bục cao, Lavina bước lên vị trí của mình, khuôn mặt nàng vẫn tỏ ra thật kiên định.
“Ngươi biết lý do vì sao ta cho gọi ngươi đến rồi phải không?” Nữ hoàng nói.
“Vâng, thưa Nữ hoàng, con có biết. Người muốn con kết hôn cùng Hoàng tử Stanislaus, nhưng con rất tiếc vì con không thể thỏa mãn mong muốn của Người vì con đã đính hôn rồi.”
“Vớ vẩn!” Lời nói quá ngắn gọn thốt ra từ miệng Nữ hoàng như tảng băng lớn. “Ngươi phải thực hiện nghĩa vụ của mình,” Người tuyên bố.
“Nhưng nghĩa vụ gì thưa Nữ hoàng?” Lavina hỏi. “Chính Người cũng đã nghe rõ Hoàng tử Stanislaus nói rằng anh ta không còn sợ người Nga nữa.”
Nữ hoàng Victoria lên giọng khinh rẻ.
“Cậu ta là một kẻ xuẩn ngốc,” Người nói.
“Vậy sao Người có thể muốn con kết hôn cùng anh ta?”
“Bởi vì trong việc này không còn cách nào khác. Dù có chắc mười phần hắn là kẻ ngốc... thật ra, nói riêng giữa hai ta thôi, đôi khi ta thực sự nghĩ vậy... nhưng ngươi vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của mình.”
“Con sẽ thực hiện nghĩa vụ của mình mà,” Lavina quay lại nhìn Nữ hoàng, “nghĩa vụ với Hầu tước Elswick, người chồng sắp cưới của con.”
Đôi mắt Nữ hoàng như lóe lên lửa giận. Người không quen với việc có kẻ không tuân theo mệnh lệnh của mình.
“Tất cả chúng ta đều phải hy sinh điều gì đó,” Người nói. “Ta cũng đã phải hy sinh rất nhiều trong cuộc đời.”
“Nhưng Người được lấy người đàn ông mà Người yêu thương,” Lavina chỉ ra.
Lúc này khuôn mặt Nữ hoàng mới dịu lại.
“Đúng vậy,” Người thì thầm. “Ta may mắn hơn ngươi.”
“Không đâu, thưa Nữ hoàng,” Lavina kiên quyết nói. “Con cũng muốn có được may mắn đó.”
Lúc này cơn giận bùng lên làm khuôn mặt của Nữ hoàng như biến dạng.
“Ngươi yêu cậu ta ư?” Người hỏi. “Ngươi yêu Hầu tước Elswick ư? Hãy nói cho ta biết sự thật.”
Lavina ngập ngùng một lúc, rồi nàng nói sự thật.
“Vâng, thưa Nữ hoàng, con yêu anh ấy.”
“Như một người vợ yêu người đàn ông mà cô ta mong muốn được cùng đi suốt cuộc đời chứ?”
“Vâng, thưa Nữ hoàng.”
“Hai ngươi đã dự định về đám cưới rồi ư?”
Lavina đỏ mặt.
“Vâng, thưa Nữ hoàng.”
“Và ngươi ước mong chia sẻ những điều thầm kín nhất, gần gũi nhất với người đàn ông này ư?”
“Vâng, thưa Nữ hoàng.”
Trong thâm tâm, Lavina đang vô cùng hoan hỉ, bây giờ chắc chắn Nữ hoàng sẽ mủi lòng.
Nhưng rồi những hy vọng của nàng bị hất tung đi một cách tàn nhẫn khi Nữ hoàng Victoria nói:
“Vậy thì rất tiếc cho ngươi, vì nghĩa vụ của ngươi đã rõ ràng. Ta đã hứa với Hoàng tử Stanislaus là ngươi sẽ kết hôn cùng cậu ta, và ta phải giữ lời hứa của mình.”
Lavina thở hổn hển vì cơn oán giận.
“Người đã hứa với anh ta mà không hề nói trước với con một lời nào sao? Người không có quyền.”
“Cô gái trẻ, hãy nhớ rằng ngươi đang nói chuyện với ai. Như một đấng tối cao, ta có đủ các quyền.”
“Nhưng Người không hề có quyền hứa gả con cho một người đàn ông lười tắm rửa. Sao Người có thể muốn một điều như thế?”
“Ta không muốn như vậy, nhưng nếu đó là trách nhiệm của ta, ta nên thực hiện không chút do dự.”
“Vậy thì Người sắt đá lạnh lùng hơn con nhiều đấy. Con sẽ không làm việc này đâu.”
“Ngươi sẽ làm như ta nói!”
“Không đâu, thưa Nữ hoàng. Con sẽ không làm thế.”
Nữ hoàng chằm chằm nhìn nàng với sự im lặng đến rợn người. Chàng Hầu tước bỗng xuất hiện ở chân bệ ngồi của hai người, cúi đầu trước vị chúa tể của anh ta, và nói.
“Thứ lỗi cho thần, thưa Nữ hoàng, có vẻ thần là một vị hôn phu khá ích kỷ, nhưng vì tiểu thư Lavina là vợ tương lai của thần nên thần không muốn cách xa nàng quá lâu.”
“Ngươi sẽ phải chịu đụng và kiên nhẫn thêm một chút xíu nữa,” Nữ hoàng lạnh lùng tuyên bố. “Hoàng tử Stanislaus là vị khách danh dự của ta, và ta đã hứa rằng cậu ta sẽ có cơ hội khiêu vũ cùng tiểu thư Lavina.”
“Tất nhiên là được,” Lavina nói, nàng nhấc chân định đứng dậy. “Việc này sẽ cho con cơ hội để khẳng định mình với hắn ta.”
Nàng bước xuống khỏi bệ ngồi, khẽ nhún gối chào Nữ hoàng đang giận dữ. Theo nghi thức xã giao thì nàng buộc phải đợi cho tới khi Nữ hoàng đáng kính cho phép mới được rời đi, nhưng sau tất cả những chuyện mới xảy ra, nàng thấy mình can đảm hơn bao giờ hết.
Nữ hoàng Victoria không thể giận nàng hơn được nữa.
Hoàng tử Stanislaus đã chờ nàng ở dưới từ lâu, hắn dang rộng vòng tay đón nàng.
“Nàng không sao chứ?” Hầu tước hỏi.
“Không sao đâu, cảm ơn chàng,” nàng quả quyết nói. “Ta nghĩ ta sẽ xoay xở tốt thôi.”
Nàng vừa đánh bại cả Nữ hoàng. Đối với nàng lúc này, một gã hoàng tử không là gì hết.