Chương Tám
Lavina ngẩng cao đầu đối diện với Hoàng tử Stanislaus, nàng cho phép hắn vòng tay ôm khít lấy người nàng và đưa nàng ra sàn nhảy.
Nàng chuyển động đúng nhịp, nhưng toàn thân cứng nhắc. Nàng giữ cho người mình thẳng đờ, cho tới khi hắn ta phải lên tiếng than phiền.
“Nàng có thể thả lỏng hơn một chút không?”
“Ta đang làm nghĩa vụ của mình, thưa Hoàng tử điện hạ.”
“Ồ, hẳn là thứ nghĩa vụ rất nhạt nhẽo mà tất cả mọi người ở đây đang làm,” hắn ta cáu kỉnh.
“Nghĩa vụ của ta là tất cả những gì ta bắt buộc phải làm,” nàng thờ ơ nói cho hắn biết.
Gã Stanislaus nhăn mặt, nhưng một lúc sau chẳng nói thêm gì nữa. Trong lúc đó, dù đang khiêu vũ, hẳn ta cứ cố gắng ôm nàng càng lúc càng chặt hơn. Nhưng hắn càng cố gắng thì nàng càng cương quyết chống lại, không hề nhân nhượng.
“Nào, thôi nào, rồi nàng sẽ chẳng làm gì hơn được nữa đâu,” cuối cùng hắn lên tiếng dỗ ngon dỗ ngọt. “Nàng sẽ phải cố gắng đi tiếp cùng ta. Ta đang rất sẵn lòng đón nàng đi. Ta nghĩ nàng thật xinh đẹp và quyến rũ. Nàng nhất định sẽ làm vẻ vang cho ngôi vua của xứ Kadradtz.”
Trong khi nàng ngậm chặt miệng và bướng bỉnh không thèm trả lời thì hắn ta vẫn tiếp tục:
“Đó là mong ước của Nữ hoàng, và nàng phải tuân lệnh Nữ hoàng của nàng, nàng biết mà.”
“Ở đất nước của ngài, tất cả mọi người đều tuân lệnh ngài ư?” Nàng hỏi.
“Tất nhiên rồi, nếu không ta sẽ cho người tra tấn chúng thật khủng khiếp.”
“Quả là một nơi thú vị!”
“Đó là xứ sở tuyệt vời nhất thế gian,” hắn ta đồng ý, hắn quá ngu ngốc nên không thể hiểu ra ý mỉa mai của nàng. “Nàng sẽ yêu xứ sở đó.”
“Ta sẽ không yêu mến gì hết, vì ta sẽ không bao giờ thấy đất nước của ngài. Thật ra ta ước ao sẽ không bao giờ gặp lại ngài nữa.”
“Vì chúng ta sẽ cưới nhau, nên điều đó rất khó xảy ra,” hẳn ta nói và mỉm cười.
“Ta sẽ không kết hôn với ngài. Ta vừa nói với Nữ hoàng đáng kính như vậy rồi.”
“Còn Nữ hoàng lại nói với ta rằng nàng sẽ kết hôn cùng ta.”
“Ta nghĩ vị hôn phu của ta sẽ có vài lời để nói về điều đó,” nàng nói, nàng trở nên mạnh bạo hơn vì phát hiện ra Hầu tước đã quan sát họ cả buổi. Anh ta thường xuyên thay đổi vị trí để luôn nhìn thấy nàng.
“Ôi, đến phải treo cổ anh ta lên thôi!” Gã Stanislaus nói, có vẻ đã mất hết kiên nhẫn. “Ta chán ngấy mấy chuyện nhảm nhí về vị hôn phu của nàng rồi. Đây là lúc chúng ta nói chuyện riêng.”
Hai người đang khiêu vũ gần một loạt những khung cửa lớn được thiết kế kiểu Pháp. Các khung cửa mở sẵn nhìn ra một khoảng sân rộng. Đột nhiên gã Stanislaus siết chặt tay vào nàng và bắt đầu xoay tít nàng về phía những khung cửa mở.
Lavina cố gắng kháng cự nhưng hắn ta quá mạnh. Nàng chỉ có thể cảm thấy tất cả mọi thứ đang tuột khỏi tầm kiểm soát của nàng, và nỗi sợ hãi trong nàng bắt đầu bùng lên.
Nhưng rồi hắn thình lình bị chặn lại, và thốt ra lời chửi rủa thô bạo.
“Cút ra chỗ khác!” Hắn cáu kỉnh.
“Không,” chàng Hầu tước nói, vẫn đứng bất động trước khung cửa.
“Ta nói cút đi.”
Chàng Hầu tước nói nhỏ chỉ đủ để ba người nghe thấy.
“Ngươi đáng bị nện cho một trận nên thân. Nếu ngươi không bỏ nàng ra ngay thì ta sẽ làm điều đó đấy.”
Anh ta ghé lại gần hơn, và vẫn nói thật nhỏ, với giọng đe dọa lạnh lùng đến nỗi Lavina phải rùng mình.
“Ngươi không nghi ngờ lời ta nói đấy chứ? Ngươi biết mọi chuyện sẽ tệ hại thế nào nếu để ta ra tay rồi đấy. Bây giờ hãy thả nàng ra trước khi ngươi cảm thấy nắm đấm của ta.”
Gã Stanislaus không buông tay khỏi người Lavina, vì hắn đang choáng váng đến nỗi người như đông cứng lại, thế nên nàng có thể trườn ra khỏi vòng kìm kẹp của gã.
Chàng Hầu tước lợi dụng thời điểm đó để choàng cánh tay chắc chắn quanh eo lưng nàng.
“Trông nàng nhợt nhạt quá, ôi tình yêu của ta,” anh ta nói, giọng anh ta vang lên sang sảng khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy. “Ta chắc chắn nàng bị cảm nóng rồi.”
“Vâng... đúng vậy...” Nàng thở hổn hển, ngả người vào anh ta, đưa tay lên ôm đầu và lảo đảo.
Nửa dìu, nửa bế nàng, chàng Hầu tước đi qua mặt Nữ hoàng, ngài Bá tước Ringwood đã nhìn thấy tất cả bèn vội vàng chạy theo sau.
“Thưa Nữ hoàng đáng kính,” anh ta nhẹ nhàng nói, “vị hôn thê của thần cảm thấy không được khỏe, với sự ưng thuận độ lượng của Người, chúng thần xin phép rời đi trước khi nàng hoàn toàn kiệt sức.”
Khuôn mặt Nữ hoàng rất khó chịu và Người có vẻ sẽ viện đủ mọi lý do để từ chối lời cầu xin của Hầu tước. Nhưng Người không thể làm vậy. Người khẽ gật đầu.
Hầu tước lập tức bế nàng lên và bước ra khỏi phòng tiệc, ngài Bá tước vẫn theo sau.
Lavina níu chặt lấy người anh ta. Nàng không hề bị ngất, nhưng nàng đủ thông minh để giả bộ như đang trong tình trạng bất tỉnh, ít nhất là cho tới khi họ vào trong xe ngựa an toàn.
“Lavina,” anh ta gọi.
Nàng nhận ra nàng vẫn đang bám chặt anh ta, đôi mắt nàng nhắm nghiền.
Nàng mở mắt ra, và thấy anh ta đang nhìn nàng với vẻ mặt cực kỳ lo lắng, rối loạn.
“Lavina,” anh ta lại gọi. “Nàng không sao chứ?”
“Không sao,” nàng nói, buông anh ta ra và thấy mừng vì bóng tối đã che đi đôi má ửng hồng của nàng.
Anh ta buông nàng ra và nàng ngồi tựa người vào chiếc ghế bọc da trong xe ngựa.
“Ta rất vui vì chuyện này đã kết thúc,” nàng nói. “Ta không thể chịu đựng hắn ta thêm một giây nào nữa. cảm ơn chàng, cảm ơn chàng đã tới giải cứu cho ta. Ta e là việc này sẽ làm Nữ hoàng nổi trận lôi đình với chàng đấy.”
Phản ứng duy nhất của Hầu tước với những lời nàng nói chỉ là cái nhún vai.
“Ta cũng vậy, ta vô cùng biết ơn cháu...” Ngài Bá tước bây giờ mới lên tiếng, nhưng Hầu tước Elswick đã ngăn ngài lại, gần như vô lễ.
“Thưa ngài, cháu xin ngài đừng nghĩ về chuyện này.”
“Nhưng...”
“Cháu sẽ dễ chịu hơn nếu ngài không nói lại chuyện này nữa.”
Nghe giọng Hầu tước gần như tức giận.
Trong suốt khoảng thời gian còn lại của chuyến đi, anh ta không nói gì nữa, chỉ ngồi một mình ở góc xa của chiếc xe ngựa, nhìn chằm chằm vào bóng tối ngoài cửa xe.
Lavina khát khao được xích lại gần anh ta, và xin anh ta chia sẻ những cảm nhận trong lòng với nàng. Nhưng anh ta có vẻ đã rụt mình vào sâu trong một chiếc vỏ ốc ở nơi xa xăm nào đó, không cho phép nàng với tới.
Đêm đó, nàng nằm dài trên giường, nhớ lại những chuyện đã xảy ra buổi tối. Khi nàng nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa nàng và Nữ hoàng, nàng chỉ có thể cảm thấy biết ơn vì lúc này đây nàng đang ở một mình, để bóng tối che đi đôi má như đang bốc cháy của nàng.
Nàng đã nói thẳng với Nữ hoàng rằng nàng yêu Hầu tước Elswick. Nàng đã nói trong lúc đang tức giận. Nhưng giờ đây, khi ép mình thành thật với chính bản thân mình, nàng biết đó là sự thật.
Nàng đã trao tình yêu của mình cho người đàn ông không hề yêu thương nàng.
Anh ta đã hôn nàng, nhưng vì căm giận chứ không phải vì tình yêu nồng nàn. Và anh ta không bao giờ cho nàng một tia hy vọng để tin rằng anh ta sẽ hướng những xúc cảm dịu dàng, âu yếm về phía nàng.
Anh ta đang cứu giúp nàng, nhưng là vì những lý do nào đó mà nàng không hiểu, và anh ta cũng chẳng có ý để lộ những bí mật đó cho nàng biết.
Thế mà nàng lại yêu anh ta. Và khi Nữ hoàng hỏi nàng có ý niệm về chuyện gắn bó hai người bằng kết hôn hay không, nàng đã nghĩ về Hầu tước với tất cả niềm đam mê tha thiết.
Giờ đây khi nghĩ đến điều đó, nàng lại thấy ngượng ngùng. Làm sao nàng có thể có những cảm xúc như vậy với một người đàn ông không hề rung động trước nàng?
Hay anh ta cũng cảm thấy như nàng?
Nàng nhớ cái cách đôi môi anh ta nghiến nát bờ môi nàng, nàng nhớ lúc nàng cảm nhận được thân thể anh ta run lên khi họ ôm nhau.
Như thế thì nàng có thể hy vọng chút nào không?
Cuối cùng nàng ra khỏi giường và bồn chồn đi đi lại lại trước cửa sổ, nhìn cảnh vật thấm đẫm ánh trăng ngoài khung cửa. Dưới thứ ánh sáng xanh xám nhạt nhòa lấp lánh kia, những ngọn đồi bí ẩn kéo dài ra vô tận.
Ở xứ Scotland này nàng đã nhìn thấy những góc khác nhau của con người Hầu tước, những góc khuất ấy có thể nàng không bao giờ hiểu được. Nàng đã thấy anh ta thật dịu dàng với âm nhạc, và tối nay là vẻ đằng đằng sát khí trong cơn nóng giận.
Nàng biết nàng sẽ e sợ nếu anh ta quay sắc mặt bừng bừng đó nhìn nàng. Còn gã Stanislaus thì quá khiếp đảm. hắn đã gặp đối thủ của mình, và hắn biết điều đó.
“Ta cũng vậy,” nàng nghĩ. “Ta cũng đã gặp được một nửa của cuộc đời mình.”
Rồi một ký ức ùa về trong nàng, cha nàng đã dặn dò một điều khi nàng chập chững những bước va chạm đầu tiên với xã hội bên ngoài, và đã thành công rực rỡ.
Những chàng thanh niên trẻ trung vây quanh nàng. Một số chỉ muốn phỉnh phờ tán tỉnh nàng. Còn những người khác lại thật lòng yêu mến nàng, cảm xúc của con tim họ biểu lộ trong từng ánh mắt đắm say. Nhưng cha nàng đã nói.
“Đừng quá bận tâm đến mấy anh chàng đó, con gái yêu của ta, cũng đừng vội vã trong chuyện kết hôn. Hãy nhớ rằng con sẽ chọn một người làm chồng trong suốt cuộc đời. Hôn nhân không chỉ là một vài tuần rong chơi thưởng thức những trận quần vợt hay bơi lội, mà là sống với nhau cả cuộc đời!”
“Con không tin những người đàn ông mới gặp con lần đầu tiên đã có vẻ muốn cầu hôn con,” Lavina cũng nói.
“Vấn đề là cần có thời gian trước khi một người đàn ông quỳ xuống chân con và hỏi con có muốn làm vợ cậu ta không.”
“Thật là tuyệt vời,” Lavina thì thầm.
“Hẳn là thời điểm đó sẽ rất tuyệt diệu,” cha nàng trả lời. “Nhưng con phải nhớ rằng cậu ta phải là một người đàn ông quan trọng hơn bất kỳ người nào khác, và cuối cùng sẽ là cha của những đứa con của con.”
Cha nàng dừng lại, và rồi giọng ngài chùng xuống khi ngài tiếp tục:
“Tất nhiên cuộc sống của con sẽ có những thử thách, con sẽ thuộc về cậu ấy hoàn toàn và tuyệt đối, trong mọi lúc. Đó là lý do vì sao con không nên quyết định quá nhanh.”
Lavina nhớ lúc đó nàng còn nhẹ nhàng nói với cha:
“Nhưng con sống với cha là hạnh phúc rồi, cha ạ. Ở London thật là thích nên con không muốn lo lắng về chuyện sẽ kết hôn cùng ai và phải rời khỏi nhà đâu.”
“Nhưng một ngày nào đó con sẽ muốn, khi một người đàn ông hợp với con xuất hiện và làm con quên đi mọi thứ khác. Đơn giản là ta chỉ muốn con hiểu rằng con sẽ thay đổi cuộc đời mình, không chỉ trong một vài giây phút giống như một cuộc khiêu vũ hay một chuyến lên mặt trăng như ai đó đã từng nói, mà là thay đổi vĩnh viễn.”
Cha nàng lặng im một lát rồi nói tiếp:
“Khi con kết hôn, ta muốn con phải tìm được một người đàn ông mà con yêu và người đó cũng phải yêu con. Chỉ khi nào hạnh phúc riêng của con phụ thuộc vào trái tim cậu ta, thì cậu ta sẽ thấy ở con một người phụ nữ hoàn hảo nhất, đáng yêu nhất và tuyệt vời nhất mà cậu ta từng gặp. Chỉ cần cả hai con đều cảm thấy như thế thì hai con sẽ có được hạnh phúc giống như ta và mẹ con.”
Lavina không bao giờ quên chuyện đó. Bây giờ câu chuyện trong miền ký ức lại trở về trong tâm trí nàng khi nàng đứng bên cửa sổ tràn ngập ánh trăng, và nghĩ về người đàn ông đã khiến nàng quên đi mọi thứ khác trên đời.
“Tất nhiên anh ta không nghĩ mình là người hoàn hảo nhất, đáng yêu nhất và tuyệt vời nhất, như cha đã nói,” nàng nghĩ.
“Thật ra, anh ta không thật sự là một nửa của mình,” nàng nghĩ tiếp, gần như phát cáu. “Anh ta không phải là người phù hợp, xét trên mọi phương diện. Vậy tại sao mình không thể ngừng yêu anh ta? Tại sao anh ta lại khiến mình quên hết tất cả những anh chàng quyến rũ, dễ thương và chỉ nghĩ về anh ta mà thôi? Tại sao?”
Nàng cứ tự hỏi trước ánh trăng, nhưng ánh trăng lạnh lùng chỉ lặng im, chẳng trả lời cho nàng.
Ngày hôm sau, Hầu tước Elswick tiếp tục mang thái độ căng thẳng giống như tối hôm trước. Đôi lúc, khi anh ta nhìn Lavina, nàng nghĩ nàng phát hiện ra một nét gì đó gần như tàn bạo trong đôi mắt anh ta.
Nhưng anh ta từ chối để nàng lại một mình, thậm chí anh ta còn từ bỏ cả cơ hội đi câu cá để giam mình trong căn phòng trong khi các quý cô ngồi may vá.
Điều này làm Lavina hết sức kinh ngạc, vì nàng chắc chắn anh ta cảm thấy nơi này như cái trại dành cho những bệnh nhân tâm thần.
“Hãy cẩn thận, đừng ra khỏi nhà,” anh ta nói.
“Chàng không nghĩ là...?”
“Ta nghĩ hắn sẽ đến hỏi thăm nàng, đúng vậy. Và bà chủ phải từ chối tiếp và nói rằng nàng không có ở đây.”
Với bác gái McEwuan thì anh ta thao thao kể câu chuyện khôi hài về cơn giận của tay Hoàng tử khi tìm cách qua mặt anh ta vào tối hôm trước.
Bác gái vô cùng thích thú, và dễ dàng chấp thuận bảo vệ vị khách của mình.
Quá chuẩn xác, nửa giờ sau thì gã Stanislaus tới.
Lavina nhìn thấy hắn ta từ ô cửa sổ và chạy như tên bắn vào trong nhà, thình lình nàng bắt gặp ngay chàng Hầu tước.
“Hắn ta tới rồi.”
“Đừng lo lắng, bác gái McEwuan sẽ bảo với hắn rằng nàng đang nghỉ ngơi sau cơn kích động tối qua. Tất cả những gì nàng cần làm là đừng lọt vào tầm mắt hắn.”
Ở dưới nhà, bác gái McEwuan vui vẻ thực hiện vai trò của mình như Hầu tước đã dặn. Niềm vui được chào đón gã Hoàng tử của bác nhanh chóng bị thái độ chướng tai gai mắt và cái thứ mùi sáp thơm thoang thoảng tỏa ra từ người hắn dập tắt.
Hắn ở lại một giờ đồng hồ, ai gợi ý mời hắn về cũng bị hắn từ chối. Cuối cùng, hắn có vẻ chấp nhận rằng hắn đang làm một việc vô ích, và cáu kỉnh ra về.
Lavina nấp sau tấm rèm cửa bằng ren nhìn hắn rời đi.
Nàng rùng mình và đưa tay lên ôm mặt, tự hỏi nếu cả cuộc đời này nàng bị người ta bám theo như vậy thì sẽ ra sao, và Hầu tước sẽ còn che chở cho nàng bao lâu nữa đây!
“Tốt rồi, hắn ta đi rồi,” giọng của Hầu tước cất lên.
“Hắn ta có đi luôn không?” Nàng hỏi mà giọng như bị bóp nghẹt. “Đến bao giờ ta mới thoát khỏi hắn?”
Bây giờ, nàng nghĩ, nếu một người đàn ông thích nàng, anh ta có thể nói rằng anh ta sẽ cưới nàng, và như vậy sẽ bảo vệ nàng an toàn.
Nhưng chỉ có sự im lặng kéo dài mãi. Cuối cùng anh ta nói:
“Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn hơn hắn là được. Chúng ta sẽ kéo dài cuộc đính ước này cho tới khi hắn ta chịu thua.”
Lòng nàng như chết đi một nửa. Nàng không còn chút hy vọng nào hết. Anh ta không hề muốn có nàng. Nàng như người mất trí, đưa đôi tay lên ôm lấy khuôn mặt.
Rồi nàng cảm thấy Hầu tước Elswick xoay người nàng lại để đối diện với anh ta, và kéo tay nàng xuống. Những gì mà anh ta nhìn thấy khiến anh ta chết lặng, anh ta cứ nhìn nàng mà trong lòng hết sức ngỡ ngàng.
Anh ta vẫn không nói gì hết, chỉ nâng bàn tay nàng lên và lật nó lại để đặt môi vào lòng bàn tay nàng. Hơi thở của anh ta như thiêu đốt Lavina, và một luồng điện như lửa cháy bắt đầu chạy khắp các dây thần kinh trong người nàng, từ đầu xuống trái tim, và từ đó lan tỏa đi mọi hướng cho tới khi bao trùm cả thân thế.
Nàng há hốc miệng vì kinh ngạc trước luồng xúc cảm mãnh liệt đã chiếm hữu nàng hoàn toàn, nó mạnh hơn bất kỳ điều gì nàng từng thấy trong đời.
Mặc dù dòng cảm xúc ấy làm nàng run rẩy, nhưng nó cũng làm nàng sợ hãi. Một cô gái trẻ mà lại có những đê mê thể xác thế này thì thật không phải phép chút nào. Nếu cô gái chấp thuận tình yêu của một người đàn ông thì lại khác, nhưng nàng còn chưa hề biết chắc điều gì.
“Không,” nàng nói và rụt tay lại. “Chàng không được phép.”
“Tại sao ta lại không được phép?”
“Bởi vì như thế... như thế không đúng.”
“Vì nàng thấy ta thể hiện không tốt ư?”
“Chàng biết là không phải vậy mà,” nàng lí nhí.
“Vậy tại sao lại không đúng? Chúng ta đã đính hôn rồi. Nếu một người đàn ông nào đó được phép ôm nàng, thì người đó chính là ta. Thật ra, ta sẽ cực kỳ phản đối nếu thấy nàng trong vòng tay của một người đàn ông khác.”
“Nhưng chúng ta không đính ước thật,” nàng nói. “Chàng biết chuyện này là giả mạo mà.”
Anh ta không trả lời, và khi ngẩng mặt lên, nàng thấy ánh mắt anh ta đang chăm chú nhìn nàng, đong đầy cảm xúc thực sự, không hề thấy dấu hiệu của sự mỉa mai cảnh giác như mọi khi.
“Ta không biết tất cả những chuyện này sẽ phải kết thúc thế nào,” anh ta nhẹ nhàng nói.
Thứ gì đó trong giọng nói của anh ta khiến trái tim nàng đập rộn. Lúc đó nàng không thể nói gì được. Cuối cùng, khi giọng nói đã trở lại với nàng, nàng kiên quyết lên tiếng dù cảm giác như hụt hơi:
“Tất cả sẽ kết thúc khi cái gã dễ sợ kia chịu thua. Rồi ta sẽ tạ ơn chàng vì lòng bao dung vĩ đại, chúng ta sẽ trở thành bạn của nhau.”
“Bạn ư? Thực sự chúng ta sẽ thành bạn của nhau ư?”
Lại một lần nữa trong giọng nói run run kia có gì đó thật lạ lùng mách bảo nàng rằng tất cả những gì anh ta nói đều có nhiều ẩn ý.
“Tất nhiên chúng ta không bao giờ là kẻ thù của nhau,” nàng nói. “ít nhất là từ phía ta. Làm sao ta có thể là kẻ thù của chàng được chứ?”
“Đó không phải là ý của ta. Nàng biết rõ mà.”
Niềm rạo rực lại nhảy nhót khắp người nàng, mách bảo nàng điều anh ta thực sự muốn nói. Làm sao nàng có thể làm bạn với một người đàn ông tạo cho nàng những cảm xúc như thế này cơ chứ, những khao khát yêu đương đang dằng tràn khắp người nàng và trái tim nàng.
Hẳn là anh ta đang ám chỉ một điều gì đó thân thiết hơn giữa hai người, nhưng lại không dám nói ra một cách thẳng thắn.
“Ta không biết chàng định nói gì,” nàng nói và quay mặt đi.
Anh ta lập tức chạm vào người nàng và xoay người nàng lại để đối diện với anh ta, và lúc đó nàng thấy những xúc cảm mãnh liệt trên gương mặt anh ta. Hơi thở của anh ta trở nên luống cuống và đôi mắt anh ta sáng bùng.
“Lavina...” Anh ta nói.
“Vâng,” nàng thì thầm. “Vâng...”
Hơn lúc nào hết, nàng chắc chắn, anh ta sẽ nói với nàng về tình cảm nồng nàn của anh ta, có thể là tình yêu của anh ta. Và rồi giữa họ sẽ có một sự gắn kết tuyệt vời. Nàng sẽ thoải mái tận hưởng những cảm xúc mãnh liệt của riêng nàng mà không phải ngượng ngùng, e sợ.
Giá như anh ta nói gì đó!
Nhưng sự im lặng cứ kéo dài mãi thật nặng nề.
Nàng biết điều gì đã làm anh ta đau khổ bấy lâu.
Nàng là một phụ nữ, mà trong con mắt anh ta, phụ nữ là những kẻ không đáng tin cậy. Cho dù anh ta có yêu nàng, anh ta vẫn sẽ hoài nghi nàng, thậm chí có thể căm ghét nàng.
Và tình yêu có còn là tình yêu không nếu không vượt qua được những nghi ngờ và thù hận, và thậm chí không đủ mạnh mẽ để giúp anh ta ngỏ lời với nàng?
Và rồi anh ta buông nàng ra. Đột nhiên anh ta bước lùi lại, không nói lời nào hết.
“Nàng nói đúng,” anh ta cay nghiệt nói. “Ta không hề có ý gì. Thật ra chẳng có ý gì hết.”
Anh ta cứ tiếp tục lùi lại và cuối cùng lịch sự cúi đầu chào nàng.
“Ta cầu xin nàng tha thứ vì đã làm phiền nàng.”
Ngày hôm sau có một tin giật gân. Tin đồn lan rất nhanh trong vùng. Người ta truyền tai nhau rằng Nữ hoàng đáng kính đã rời khỏi Balmoral.
“Nữ hoàng ở đây chưa đến một tuần,” bác lan nói với ngài Bá tước Ringwood. “Người chưa bao giờ đi nhanh như thế.”
“Có thể chỉ là báo động giả thôi,” ngài Bá tước nói, không dám hy vọng quá sớm.
“Không đâu, nhiều người nhìn thấy xe ngựa của Nữ hoàng đáng kính đi tới nhà ga Ballater. Có một anh chàng đi cùng Người. Cậu ta có bộ ria màu đen to tướng.”
“Là gã Hoàng tử Lavina nói. “Hắn đi rồi. Ôi, cha ơi. Con được an toàn rồi.”
“Chỉ tạm thời thôi,” Hầu tước Elswick nói, anh ta vẫn đang ngồi nghe mọi người nói chuyện. “Ta nghĩ Nữ hoàng sẽ không từ bỏ dễ dàng thế đâu, nhưng có vẻ Nữ hoàng đã nhận ra rằng cố gắng ép buộc cha con ngài ở đây thì cũng chẳng có tác dụng gì.”
Đêm đó mọi người tổ chức một bữa liên hoan tưng bừng, anh chàng James McVein nhận tổ chức để chiêu đãi mọi người.
Cả gia đình đều mặc đồ kẻ ô vuông. Đàn ông thì mặc váy truyền thống. Còn phụ nữ mặc đồ lụa màu trắng và khoác khăn quàng vai kẻ ô, đuôi khăn kéo dài xuống đến chỗ thắt lưng thì có kẹp một chiếc ghim bằng kim cương.
“Hầu tước Elswick gửi cho con cái này, con gái yêu của ta,” cha của Lavina nói, ngài mở một chiếc hộp nhỏ để lộ ra một chiếc ghim bằng kim cương rất to.
“Anh ta không cần phải phiền phức như vậy, cha à,” Lavina hờ hững nói. “Bác gái McEwuan cho con mượn một chiếc rồi.”
“Nhưng chắc chắn bác ấy sẽ hiểu nếu con...”
“Con không được khiếm nhã với hai bác dù vì bất cứ lý do gì,” Lavina nói, nàng ngẩng mặt lên thật ương ngạnh khiến cha nàng hiểu rằng có nói nữa cũng chẳng ích gì.
Khi tất cả mọi người tụ tập dưới chân cầu thang, nàng cũng đúng đợi Hầu tước để nói vài lời, nhưng khi bước qua trước mặt nàng anh ta chỉ lạnh nhạt nói:
“Nàng đẹp quá, thưa tiểu thư.”
Lavina ước gì nàng có thể giải thích cho anh ta hiểu rằng anh ta đã làm nàng tổn thương biết bao khi nói những lời như vậy rồi lại quay bước đi ngay. Nàng muốn anh ta biết rằng anh ta thực sự có năng khiếu làm mất mặt nàng bởi nàng không biết làm sao để nói ra rằng nàng rất đau khổ khi anh ta không thể tin tưởng nàng.
Nhưng nàng chẳng thể nào nói được những lời đó để thanh minh cho mình nên đành tự giữ những cảm giác riêng trong lòng. Nàng đi vài bước tới khoảnh sân trong mảnh đất của anh chàng McVein với cơn giận dữ âm thầm.
Nhưng nàng không thể có thái độ cáu kỉnh trong không khí vui vẻ như thế này. Anh chàng James không tham gia nhóm nào mà tự mình tiếp đón tất cả những người hàng xóm của mình.
Ngôi nhà tràn ngập ánh đèn. Dọc các hành lang có treo đầy những lẵng hoa cảnh và các giỏ quả mọng.
Khách khứa phải lên tới gần một trăm người, nhưng gia đình đến từ lâu đài của anh trai ngài Bá tước mới là những vị khách danh dự nhất. Và với James, rõ ràng Lavina mới là vị khách đặc biệt.
Từ khi anh chàng mời nàng đi cưỡi ngựa và chàng Hầu tước chính thức từ chối không cho họ ở riêng bên nhau, anh chàng đã không còn công khai tỏ ra thân mật với nàng nữa, mặc dù anh ta luôn tham dự những bữa tối có mặt nàng.
Bây giờ anh chàng đang tới để chào đón nàng, vòng tay dang rộng và nụ cười rạng rỡ.
“Không một cô gái nào ở đây có thể sánh được với nàng,” anh ta nói.
“Suỵt!” Nàng ra dấu im lặng, ngón tay trỏ đưa lên miệng. Rồi nàng nở nụ cười sắc sảo. “Nên nhớ là anh còn nhiệm vụ với những quý cô khác nữa đấy.”
Câu trả lời của anh chàng là một cái nháy mắt.
“Xin chào McVein.”
Chàng Hầu tước đưa tay về phía vị chủ nhà, ôn tồn chào hỏi anh chàng, rồi tới bà mẹ của anh chàng.
Chiếc bàn ăn là một kiệt tác toàn hoa là hoa và những đồ sứ cực kỳ tinh tế, được thắp sáng bằng những ngọn nến lung linh. James mỉm cười dẫn Lavina tới một chiếc ghế bên cạnh anh chàng.
Khi họ dùng bữa, một người thổi sáo đi vòng quanh bàn ăn, dùng một chiếc kèn túi thổi những giai điệu vui nhộn. Tuy nhiên Lavina vẫn có thể ngồi lắng nghe James huyên thuyên mãi, anh chàng toàn nói đùa.
Hôm nay anh chàng ăn nói khá có duyên và Lavina cười suốt. Những lời ngưỡng mộ không ngần ngại thốt ra từ miệng ông chủ nhà hài hước như niềm an ủi cho tâm hồn đang rỉ máu của nàng, và nàng gần như quên mất chuyện ăn uống.
Tuy nhiên đồ ăn rất ngon và rượu cũng vậy. Đã lâu lắm rồi Lavina chưa từng thích một bữa tiệc nào đến thế.
Rồi James đúng lên, giơ cao cốc rượu đầy, và những tiếng chúc sức khỏe vang dội cả căn phòng.
Đúng là một cuộc vui ngất trời và khi các quý cô rời khỏi phòng ăn, Lavina cảm thấy nàng đang hy vọng những người đàn ông đừng nán lại quá lâu.
Hai mươi phút sau họ dẫn gia đình Lavina tới phòng khiêu vũ, ở đó có một ban nhạc đã chờ sẵn.
Ngay sau đó mọi người đều thấy rõ Lavina là hoa khôi của sàn nhảy. Tất cả những chàng trai ở đây đều muốn khiêu vũ cùng nàng, và không tiếc những lời ngợi ca dành cho nàng.
Nàng nhảy với hết người này đến người khác, nghe tất cả mọi người tán tụng mình, cho tới khi nàng nhận ra nàng đang đắm chìm trong điệu valse dịu dàng cùng chàng Hầu tước.
“Nàng có chắc là nàng có thể dành cho ta một điệu nhảy không?” Anh ta hỏi đầy mỉa mai.
Nàng phải thừa nhận với chính mình rằng nàng đã xa lánh anh ta, bởi vì nàng không muốn cảm nhận vòng tay anh ta ôm quanh người nàng trong điệu valse lãng mạn thế này, nhưng nàng lại quá kiêu hãnh nên không thể để anh ta nghi ngờ điều đó.
“Chàng thiếu gì bạn nhảy,” nàng nói với anh ta trong khi duyên dáng lướt trên sàn. “Đừng mong ta thương hại chàng như hoa treo góc tường.”
“Ta không mong thế, nhưng như trước đây ta từng nói với nàng, ta mong nàng cư xử cho đúng mực.”
“Còn ta không tin là ta đã vi phạm khuôn phép,” nàng tìm cách khiêu khích. “Đây là phòng khiêu vũ thưa chàng, và thậm chí một phụ nữ đã đính hôn rồi vẫn được phép phỉnh phờ một chút, có sao đâu.”
“Không được, nếu nàng đã đính hôn với ta,” anh ta lên giọng rất kiên quyết.
“Nhưng ta đâu có đính hôn với chàng,” nàng thì thầm chỉ đủ để mình anh ta nghe thấy.
Khuôn mặt anh ta tối sầm lại và nàng đột nhiên nhận ra rằng người đàn ông này căm ghét bất kỳ người phụ nữ nào nói bóng gió trước mặt anh ta dù chỉ một giây.
“Đúng vậy, nàng không phải là vị hôn thê của ta,” anh ta buông giọng thật chua cay. “Nàng có muốn ta tuyên bố điều đó ngay trong bữa tiệc này không?”
“Không,” nàng đáp ngay lập tức.
“Nàng chắc chắn chứ? Hẳn là quý ông James McVein sẽ quá đỗi sung sướng khi tống được ta ra khỏi con đường lớn của gã.”
Nàng không thể tin nổi anh ta lại quá đáng như vậy. Anh ta đã phản ứng thô bạo rồi lại còn tự cho phép mình thích thú, hả hê đến thế.
Sao anh ta không thể nhận ra rằng nàng chỉ phỉnh phờ những người đàn ông khác vì trái tim nàng đang nhức nhối bởi anh ta hờ hững với nàng chứ!
“Ta không quan tâm tới anh chàng James đó,” nàng nói, cơn giận dữ giờ đây lại đang lớn dần trong nàng.
“Nàng làm ta ngạc nhiên quá đấy, thưa quý cô. Suốt cả tối nay nàng cặp kè với anh ta mà bây giờ lại nói vậy ư?”
“Sao chàng dám! Ta không cặp kè với anh ta.”
“Ta nói tối nay mà. Ta cũng nói luôn cho nàng biết, nếu nàng biến ta thành tên ngốc lần nữa, ta sẽ bước ngay ra khỏi ngôi nhà này và để mặc cho nàng tự xoay xở mọi việc.”
“Chàng đang xử sự thật khó ưa.”
“Nàng có hứa là sẽ tôn trọng mọi mong muốn của ta không?”
“Chàng là tên bạo chúa...”
“Nàng sẽ hứa với ta, hay để ta rời khỏi sàn khiêu vũ?”
Lavina tự kéo mình ra khỏi vòng tay Hầu tước.
“Để ta chấm dứt mọi phiền phức cho chàng,” nàng vỗ mạnh vào người anh ta rồi bỏ đi.
Thật không may... hay cũng có thể là may mắn... vừa đúng lúc đó thì nhạc dừng, nên chỉ một vài người thấy điệu bộ của nàng và không ai để ý gì nữa.
Sau đó nàng tới chỗ cha nàng, sẵn sàng cự tuyệt Hầu tước nếu anh ta còn tới gần nàng.
Nhưng nàng không thấy anh ta đâu nữa, và khi họ chuẩn bị rời buổi khiêu vũ thì bác gái McEwuan nói rằng Hầu tước Elswick đã để lại lời xin lỗi và trở về nhà từ sớm.
Hầu tước Elswick đã rời đi vào rạng sáng hôm sau, nên Lavina không có cơ hội để dàn hòa với anh ta. Buổi sáng đó với nàng chỉ là nỗi đau khổ, cho tới khi một người hầu trao cho nàng một lá thư.
Nàng vội vàng mở thư. Nét chữ trong thư rất to, rõ ràng và mạnh mẽ.
Hãy thứ lỗi cho ta, và mau đến với ta. Ta có rất nhiều điều muốn nói với nàng, chỉ với nàng mà thôi. Hãy tìm tới căn nhà bên cạnh dòng suối chảy ngang qua khu rừng. Ta đang chờ nàng ở đó. Nhanh lên nhé, người yêu dấu của ta.
Ivan.
“Ivan!” Nàng đọc tên anh ta lên như tự nói với chính mình. Hầu tước chưa bao giờ bảo nàng gọi anh ta bằng tên thánh, mặc dù mọi người đều nghĩ hai người đã đính hôn.
Nhưng bây giờ anh ta lại yêu cầu nàng tha thứ, và dùng tên anh ta như một dấu hiệu thân tình. Anh ta gọi nàng là người yêu dấu, và chọn một địa điểm tách biệt mà không ai có thể làm phiền họ, bởi vì anh ta nóng lòng được ở riêng với nàng.
Trái tim nàng chan chứa niềm vui.
Nàng chạy như bay lên phòng mình và vội vã thay bộ đồ cưỡi ngựa, rồi lại chạy xuống thật nhanh và hướng tới phía chuồng ngựa.
Chỉ vài phút sau nàng đã lên đường, một mình. Lần này hẳn là Ivan không mong nàng mang theo người giữ ngựa rồi.
Chỉ nửa giờ đồng hồ phi ngựa nàng đã tới bìa rừng và đi xuyên qua nó. Dòng suối và căn nhà đã ở ngay trước mặt. Và ở đó, ngay phía ngoài căn nhà, có một con ngựa bị buộc vào một gốc cây.
Nàng cũng buộc con ngựa của mình bên cạnh nó và đẩy cửa bước vào.
“Là ta đây!” Nàng kêu lên. “Là ta đây, người yêu dấu của ta!”
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng nàng.
Nàng đi vòng quanh, mỉm cười để cố kìm nén niềm vui sướng.
Rồi nụ cười của nàng vụt tắt, và thay vào đó là ánh mắt khiếp sợ.
Đang đứng đó, liếc nhìn nàng thật dâm đãng, là gã Hoàng tử Stanislaus.