Chương Chín
Là ngươi ư!” Nàng hét lên ghê tởm. “Ngươi đang làm gì ở đây?”
“Ta đã thuê căn nhà này. Ta nghĩ đây là một chỗ lý tưởng để chúng ta gặp nhau. Nàng quá sốt sắng đấy, nhận được thư của ta là nàng tới đây ngay.”
“Thư của ngươi à? Nhưng...”
Nàng dừng lại. Cái sự thật gớm ghiếc đang dần sáng tỏ với nàng.
“Tất nhiên rồi, là thư của ta. Còn cách nào khác để ta mời nàng tới đây được chứ?”
“Người viết lá thư đó không thể là ngươi,” nàng nói, giọng như sắp hụt hơi. “Bức thư mở đầu là ‘Hãy thứ lỗi cho ta’. Ngươi không thể nào biết ta và chàng đã cãi nhau.”
Stanislaus bật cười thật lạ lùng và không nói gì, điệu cười làm nàng rùng mình ớn lạnh.
“Tiểu thư yêu dấu của ta, bây giờ nàng nói thì ta mới biết nàng và Hầu tước xích mích với nhau. Nhưng ta đã học được một điều về phụ nữ trong nhiều năm vui thú theo đuổi các cô nàng, đó là: Tất cả các cô gái luôn nghĩ người yêu của mình đã sai. Các cô em vẫn luôn luôn hờn dỗi và cáu kỉnh vì cái quái gì đó không biết. Cho nên một người đàn ông thông minh chỉ cần cầu xin nàng tha thứ như một thói quen. Anh ta có thể tin tưởng nàng sẽ trao cho mình tất cả. Và ta đã đúng, nàng thấy đấy, bởi vì bây giờ nàng đã tới đây.”
“Và ta sẽ rời đi ngay lập tức.”
“Ta e là nàng không đi được đâu. Sự hiện diện của nàng vô cùng quan trọng đối với ta.”
Cầm thật chặt cái roi quất ngựa, Lavina bước lên trước một bước và kiên quyết nói: “Tránh ra cho ta đi.”
Stanislaus chỉ cười ha hả.
“Nàng mới lộng lẫy làm sao! Quá xinh đẹp! Nàng quả xứng đáng là một công nương.”
“Ta sẽ không bao giờ là công nương của ngươi!”
“Ôi, nhưng sự thật thì ngược lại. Nàng không có lựa chọn nào khác. Ta phải có một cô dâu thuộc hoàng gia Anh quốc...”
“Ta không phải là thành viên của hoàng tộc...”
“Nữ hoàng đã thừa nhận nàng là một thành viên trong đại gia đình của Người. Khi chúng ta kết hôn, Người sẽ coi ta là một người họ hàng, và như vậy những chuyện khác cũng sẽ tốt đẹp theo. Nàng biết đấy, ta không chỉ cần sự bảo vệ của Anh quốc để chống lại người Nga xâm phạm mà ta còn cần tiền. Khi ta có mối quan hệ với hoàng tộc Anh quốc, tiền bạc sẽ chảy vào những cái két của ta.”
“Để phục vụ thần dân của ngươi.”
“Nhưng cái gì làm lợi cho ta thì coi như cũng làm lợi cho thần dân của ta. Đương nhiên ở xứ sở của ta, ta là người được mong đợi sẽ duy trì ngôi báu huy hoàng. Nếu là vợ của ta, nàng sẽ được ở trong trung tâm của cuộc sống xa hoa. Nàng sẽ thích cho mà xem.”
“Ngươi bị điên rồi. Cho dù ta có kết hôn với ngươi - mà trên thực tế hẳn sẽ không có chuyện đó - ta cũng làm sao có thể thích những thứ xa xỉ có được do ngươi ăn cắp từ thần dân của ngươi chứ? Ý nghĩ đó mới khủng khiếp làm sao?”
“Nàng nghĩ vậy à? Ta thấy điều đó quá đỗi bình thường mà. Ta làm gì còn cách nào khác để lo cho mấy thú vui nho nhỏ của ta? Nàng sẽ không đắn đo mãi đâu. Khi ta trao cho nàng cả biển kim cương, nàng sẽ quên chuyện lo lắng xem ai sẽ trả tiền cho mấy món đồ đó ngay.”
Lavina rùng mình. Điệu cười đểu cáng của hắn, cái tật nói đớt ẻo lả của hắn bắt đầu làm nàng thấy buồn nôn.
“Tránh ra cho ta đi,” nàng nhắc lại. “Ta muốn về nhà.”
“Nhưng nàng không thể về được. Nàng đã tới đây thì nàng sẽ ở lại đây.”
“Cho đến khi nào? Ngươi đang định đưa ra một mục sư và ép ta kết hôn ở đây và ngay bây giờ sao? Bởi vì nếu ngươi...”
“Ôi Chúa ơi không!” hắn ta nói, có vẻ choáng váng thật sự. “Một túp lều ở cái góc chẳng ai biết đến này sẽ không mang lại cho ta lợi ích gì. Vì mục đích gì đi nữa thì đám cưới của chúng ta cũng phải tổ chức sao cho cả thế giới đều thấy. Ta cần một dịp trọng đại, ở tu viện Westminster linh thiêng, có sự chứng kiến của Nữ hoàng và sứ giả của xứ Nga, có tổng giám mục của Canterbury điều hành các nghi lễ.”
“Và ngươi định ép ta phải chịu đựng tất cả những điều đó bằng cách nào?” Nàng gặng hỏi.
“Ta sẽ giữ nàng ở đây một mình cho tới khi nàng tàn tạ đến mức sẽ không một người đàn ông nào khác muốn có nàng nữa.”
“Vậy ra ngươi định biến ta thành một món phế phẩm,” nàng nói đầy khinh bỉ. “Như thế thì ta có thành công nương của xứ Kadradtz cũng để làm gì?”
Hắn ta nhún vai.
“Đừng ngu ngốc như vậy! Nàng có tàn tạ đến đâu cũng không vấn đề gì với ta, chỉ cần nàng mang tiền bạc về cho ta là được.”
Một cơn ớn lạnh lướt qua người Lavina khi nàng nhận ra kẻ đang đứng trước mặt nàng kia nói đúng.
Không một ai biết nàng đang ở đâu.
Hắn ta có thể giữ nàng ở đây vài ngày mà không bị phát hiện.
Vậy thì sau đó còn ai muốn có nàng nữa đây?
“Nữ hoàng đáng kính sẽ không bao giờ cho phép ngươi làm thế này,” nàng liều lĩnh nói.
“Sao lại không?” Hắn ta hỏi, cực kỳ bối rối.
“Khi Người biết ngươi đã bắt cóc ta thế nào... ta sẽ cầu xin Người giúp ta.”
Gã Stanislaus bật cười như tiếng gầm của một con dã thú.
“Nàng cầu xin Nữ hoàng giúp đỡ? Sau cái kiểu nàng ăn nói với Người hôm trước?”
Hắn ta lại nói đúng. Nàng đã ném đi mọi cơ hội để chiếm được cảm tình của Nữ hoàng, và bây giờ nàng không có bất kỳ một vị trí nào trong mắt Nữ hoàng để hy vọng Người cứu giúp.
Đột nhiên nàng quay người lại và bắt đầu chạy, hướng về cánh cửa phía xa. Nhưng nàng thấy cửa đã khóa, và khi quay đầu lại nàng thấy gã Stanislaus đang đi tới gần nàng. Hắn ta không vội vã, vì biết nàng đã sa bẫy.
“Hãy để ta đi,” nàng nói như hết hơi. “Ta sẽ không kết hôn với ngươi đâu.”
“Đừng lố bịch thế,” hắn ta nói, nụ cười trên miệng biến mất, chỉ còn khuôn mặt lạnh lùng. “Tất nhiên nàng sẽ cưới ta. Ta muốn có nàng. Ta rất cần nàng cho những kế hoạch của ta. Hãy quên Elswick đi. hắn ta không muốn có nàng nữa đâu khi nàng đã ở cùng ta vài ngày.”
“Ta sẽ không ở cùng ngươi một phút nào hết,” nàng nói mạnh mẽ. “Ta sẽ đi ngay bây giờ.”
“Như thế nào, ta tự hỏi nàng sẽ đi như thế nào?”
“Ta tin rằng ngươi sẽ không thể giữ ta lại đây nếu ta không muốn.”
“Cô em yêu dấu của ta, ta đã phải chịu đụng bao nhiêu rắc rối để dụ được nàng tới đây thì sẽ không dễ dàng để nàng ra đi đâu. Ta cần nàng, ta muốn có nàng, và ta luôn luôn có được những gì ta muốn.”
“Ngươi sẽ không có được ta.”
Lavina cố gắng lên giọng thật dứt khoát, nhưng trái tim nàng đang phập phồng trong nỗi khiếp sợ.
“Tại sao, nàng nghĩ ai sẽ tới giúp nàng?”
“Vị hôn phu của ta,” nàng nói thật chắc chắn. “Hầu tước Elswick, chàng ấy mới là người mà ta sẽ lấy làm chồng.”
Gã Hoàng tử Stanislaus lại cười thật khả ố.
“Cưới nàng ư? Nàng tự lừa dối chính mình bằng ý nghĩ đó ư? Hắn ta không có ý định kết hôn cùng nàng. Cuộc đính hôn của hai người là giả mạo, một thứ đồ trang trí cho lợi ích của ta.”
“Cuộc đính ước đó hoàn toàn là thật,” nàng lắp bắp.
“Nữ hoàng nói với ta đó không phải là một cuộc đính hôn thật. Người không mong nàng kéo dài trò lừa đảo ấy tới mức này. Người nghĩ khi nàng hiểu rõ mong muốn của Người thì nàng sẽ tuân lệnh. Nhưng vì nàng quá bướng bỉnh nên cần có những biện pháp nghiêm khắc.”
“Ngươi mong ta tin là Nữ hoàng thực sự ủng hộ ngươi bắt cóc ta ư? Không bao giờ!”
“Ồ, ta không nói rõ điều ta định làm, nhưng nói chung Người ủng hộ cuộc hôn nhân của chúng ta.”
“Ta sẽ không kết hôn cùng ngươi,” nàng hét lên.
“Khi hai ta ở đây cùng nhau một vài ngày, nàng sẽ phải vui vẻ lấy ta. Elswick sẽ không tha thiết gì với nàng nữa. Ôi, hắn ta muốn trả thù ta lắm, nhưng để thu lại một đống phế phẩm thì chắc là hắn ta không muốn đâu nhỉ.”
“Ngươi nói... trả thù... nghĩa là sao?”
“Nàng không biết ư? Hấp dẫn đây. Ta sẽ rất vui lòng được kể cho nàng nghe. Ta chính là người đàn ông đã dụ dỗ cô dâu của hắn ta bỏ trốn và để hắn ta trở thành kẻ ngốc đứng đợi ở nhà thờ, là trò cười cho khách khứa.”
Lavina chằm chằm nhìn hắn ta, nàng quá kinh hoàng.
“Ta không tin ngươi,” nàng thì thầm.
Nhưng nàng phải tin. Vì tất cả mọi chuyện đang xâu chuỗi lại trong đầu nàng, từ cách cư xử của Hầu tước trong lần đầu tiên anh ta gặp cha con nàng. Hóa ra tất cả đều có nguyên do.
Đầu tiên anh ta từ chối giúp nàng, rồi khi cha nàng nhắc tới xứ Kadradtz thì anh ta quay phắt lại khi đang đứng bên cửa sổ, hỏi lại về cái tên đó.
Từ lúc đó anh ta đã quyết tâm làm hết sức mình để khiến cho mọi người tin vào cuộc hứa hôn của anh ta và nàng. Bữa tiệc tối, người đàn ông đến từ tòa soạn, bộ đồ trang sức của gia đình anh ta, nụ hôn trong màn biểu diễn pháo hoa... anh ta đã làm nhiều hơn những gì nàng đã dự tính khi cầu xin anh ta cứu giúp.
Và hóa ra đây là lý do. Anh ta làm tất cả những việc đó để cản trở người đàn ông đã hủy hoại cuộc đời anh ta.
Nàng nhắm mắt lại, cố gắng thoát khỏi dòng suy tưởng khiến nàng vô cùng đau đớn.
“Ta không tin ngươi,” nàng lặp lại. Nàng không nói thật lòng mình, nhưng nàng nói thế vì muốn hắn ta kể tiếp. Dù điều đó thật đáng sợ, nhưng nàng phải nghe hết mọi chuyện.
Hắn ta nhún vai:
“Sao lại không? Không phải lúc nào ta cũng sống ở Kadradtz. Đó là một nơi nguyên sơ đến dễ sợ, nàng sẽ nhận ra điều đó khi nào chúng ta kết hôn. Ta đã đi thăm thú khắp nơi, rồi tới Anh quốc. Đó là lúc ta gặp Anjelica. Cô nàng làm ta thích mê. Đó là một cô nàng nhỏ nhắn xinh xán, vẻ đẹp của cô nàng khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải ngoái nhìn. Khi gặp ta thì cô ta đã gần như là cô chủ của nhà Elswick, cô ta luôn nghĩ mình là người may mắn. Cái tên Hầu tước ấy say mê cô nàng như điên như dại, hắn ta yêu cô ta hơn cả mạng sống của mình. Ta nghĩ hắn sẽ hy sinh cả thế giới mà không hề tiếc nuối để đổi lấy cô nàng. Đó là thứ tình yêu mà một người đàn ông chỉ có thể cảm thấy một lần duy nhất trong đời, ai cũng nói với ta như vậy. Nhưng bản thân ta thì không bao giờ phí hoài thời gian như thế. Những người chấp nhận được mấy thứ tình yêu kiểu đó nói rằng, sau một tình yêu như vậy thì người đàn ông sẽ không bao giờ có thể yêu lại được giống như lần đầu.”
“Đúng vậy,” Lavina thì thầm, “Ôi, quả thật là như thế.”
“Đối với ta,” gã Stanislaus tiếp tục với vẻ tự mãn tột độ, “Ta nghĩ rằng vì một người đàn bà mà quan trọng hóa lên như thế thì đúng là ngu xuẩn. Cuối cùng rồi người đàn bà nào cũng như nhau cả thôi. Một số sẽ khiến ta vui hơn một tí, một số khiến ta phiền hơn một tí, nhưng chẳng thành vấn đề. Tuy nhiên, tên Elswick sẵn sàng chết vì Anjelica.”
Lavina nhìn đi chỗ khác, nàng không muốn hắn ta biết mấy lời nhận xét của hắn về Hầu tước làm nàng đau đớn thế nào. Những lời nói như dao cứa ấy gợi lên trong nàng những suy nghĩ mà nàng không thể chịu đựng nổi, những hình dung về thời trai trẻ của người đàn ông mà nàng yêu. Hồi đó anh ta trẻ trung, hào phóng, có một trái tim để dâng hiến; không phải luôn đắn đo, cảnh giác như bây giờ mà chỉ có yêu thương, nồng nhiệt và cháy hết mình.
“Anjelica thừa biết hắn ta yêu cô nàng đến điên cuồng,” gã Stanislaus vẫn đang nói. “Cô ta nghĩ cô ta là người chiến thắng. Cô ta không hề tính đến chuyện gia đình tên Hầu tước ruồng bỏ hắn. Tất nhiên bọn họ không thể tước đi của hắn bất kỳ thứ gì dù là một chút xíu. Và nếu mà hồi ấy cô nàng kiên nhẫn thì cuối cùng cũng đã trở thành một Hầu tước phu nhân rồi, và tất cả mọi thứ sẽ là của cô ta. Nhưng Anjelica không hiểu được những từ như ‘kiên nhẫn’ và ‘cuối cùng’. Cô ta muốn có mọi thứ ngay lập tức, và ta lại có khả năng cho cô nàng cái thứ gọi là ‘ngay lập tức’ ấy. Tất nhiên là không có hôn nhân, nhưng có tiền bạc, đồ trang sức, cuộc sống bọc trong nhung lụa. Cô ta bắt ta chờ đúng đến ngày cử hành hôn lễ. Cô ta chắc chắn rằng đến lúc đó gia đình Hầu tước sẽ rủ lòng thương, thay đổi thái độ và tới dự lễ cưới. Thậm chí cô nàng còn tới hẳn nhà thờ, mặc sẵn váy cưới trắng tinh. Ta đi cùng cô ta, cưỡi ngựa theo sau xe ngựa. Khi cô nàng nhận ra cha của Hầu tước không có mặt ở đó thì ta đưa cô nàng cao chạy xa bay.”
Gã Stanislaus nhếch mép cười, vẻ mặt rất kỳ quái.
“Phút cuối cùng ta đã quay đầu lại và nhìn tay chú rể bị phụ tình đứng đó. Lúc đó ta thề rằng thậm chí chính bản thân hắn ta còn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Rồi hắn ta bắt đầu chạy theo chúng ta, vừa chạy vừa gọi tên cô nàng. Nhưng chúng ta đã chạy xa và ta đã kéo cô nàng lên lưng ngựa và để cô ấy ngồi trong lòng ta, rồi ta cho ngựa phi nước đại. Ra khỏi nhà thờ rồi hắn vẫn đuổi theo chúng ta, vẫn gọi tên cô nàng. Sau đó ta nghe tin hắn ta nằm liệt giường hàng tuần liền vì bị sốt, và gần như mất hết lý trí.”
“Ôi, Chúa ơi!” Lavina thì thầm.
“Ồ, ta phải thừa nhận với nàng rằng cô ta quả là một chiến lợi phẩm tuyệt vời. Tất cả mọi người đều ghen tỵ với ta vì đã chiếm được cô nàng. Ở xứ Kadradtz, chúng ta coi các mối quan hệ kiểu này là điều đương nhiên, chứ không khắt khe, giả bộ đoan trang kiểu cách như ở Anh quốc. Ta có thể đưa cô nàng đi khắp mọi nơi.”
“Và ngươi hy vọng ta kết hôn cùng ngươi, mà vẫn thừa nhận cô ta là tình nhân của ngươi ư?” Lavina khinh miệt hỏi lại.
“Ôi Chúa ơi, không! Mấy năm rồi ta có gặp lại cô nàng đâu. Ta chán cô nàng rất nhanh. Khả năng trên giường của cô ta cực kỳ giới hạn còn những nét quyến rũ cũng phai tàn nhanh chóng. Hơn nữa, một cô ả khác đã xuất hiện trong hành trình chinh phục người đẹp của ta, cô nàng mới này xinh đẹp hơn nhiều và cũng tham lam không kém.”
“Ta có thể hiểu tại sao ngươi lại cần tiền” Lavina nói thật chua cay, “để mua tất cả những món đồ trang sức cho họ.”
“Ôi, làm ơn đi! Hãy tin là ta cũng có chút hiểu biết về tiết kiệm chứ. Dĩ nhiên là ta lấy lại những món đồ trang sức từ Anjelica để trao cho người tiếp theo. Mấy thứ đồ đắt tiền đó không còn hợp với cô nàng nữa. Cô ta ngăm đen, thế nên đeo ngọc trai trông chẳng hợp tí nào. Hơn nữa, một người không thể nào có đủ mọi thứ.”
Lavina chằm chằm nhìn hắn ta, nàng phẫn nộ không thốt nên lời.
“Vậy là ngươi vứt cô ấy ra đường không một xu dính túi khi cô ấy không còn ích gì đối với ngươi nữa ư?”
“Không hẳn là không một xu dính túi. Ta cũng đưa cho cô nàng ít tiền. Đó là cách duy nhất để cô nàng không gào lên như mèo và ta có thể ruồng bỏ cô nàng. Nhưng ta không tin cô nàng có thể giữ số tiền đó lâu. Ôi chao ôi, cô nàng mới tiêu hoang làm sao chứ! Tên Elswick hồi đó sẽ không bao giờ chu cấp nổi cho cô nàng. Xin nàng nhớ kỹ cho, nếu lúc ấy cô nàng biết rằng hắn ta sẽ sớm được thừa hưởng tước vị và toàn bộ gia sản của cha mình thì cô nàng đã quyết định ở lại kết hôn cùng hắn ta và chờ tới cơ hội ngon ăn của mình rồi.”
Bây giờ thì Lavina đã hiểu được lòng thù hận sâu sắc như cơn bão xé toạc bầu trời khi Hầu tước gặp tay Hoàng tử ở Balmoral. Mọi thứ không phải là do nàng tưởng tượng ra. Đó hoàn toàn là sự thật.
“Ta thì vẫn nghĩ cô nàng rất hài lòng với ta,” gã Stanislaus nói đầy tự mãn, “trong khoảng thời gian ở cùng ta.”
Đột nhiên Lavina nhớ lại những lời Hầu tước Elswick đã nói ở Balmoral. Khi đó nàng rất bối rối, nhưng bây giờ nàng đã hiểu hết được những ẩn ý của anh ta.
“Nhưng Hầu tước đã đuổi theo ngươi,” nàng nói, giọng vẫn không che nổi sự kinh hoàng khi phát hiện ra sự thật. “Chàng đã tìm thấy ngươi và đánh ngươi bất tỉnh, như những lời cảnh báo chàng dành cho ngươi hôm ở Balmoral.”
Giọng điệu nàng có một chút gì đó gần như niềm vui chiến thắng.
“Trước kia ngươi đã từng được nếm cú đấm của chàng phải không? Ý chàng là vậy khi chàng nói với ngươi rằng ngươi biết chàng sẽ làm được những gì.”
Gương mặt tên Stanislaus thoáng hiện lên vẻ đau đớn.
“Ta thừa nhận đã có một vụ ẩu đả không mong muốn. Ở Heidelberg chứ không phải ở Kadradtz, thật là đáng tiếc. Nếu ở trên đất nước của ta thì ta đã tống giam hắn vĩnh viễn rồi, nhưng vì lúc đó đang ở Heidelberg nên ta đành phải để các nhà chức trách xử theo luật. Một trong số các quan chức hóa ra lại là bạn nhậu của cha hắn nên sau đó hắn đã được thả ra rất nhanh. Quả thật ta rất tức giận.”
Lavina cố gắng lấy hết can đảm để cười thật to.
“Giá mà ta có thể nhìn thấy ngươi khi chàng Hầu tước của ta đập ngươi nhừ tử. Hẳn là trông ngươi khủng khiếp lắm.”
“Nói với ta mấy lời đó thật sự không phải là điều khôn ngoan lắm đâu.”
“Ta sẽ nói những gì ta thích. Ta không hề bận tâm đến ngươi. Ta không bao giờ kết hôn cùng ngươi.”
“Không phải là nàng vẫn đang ấp ủ hy vọng kết hôn với Elswick đấy chứ? Ôi Chúa ơi, ta mong rằng hắn ta sẽ không lừa dối nàng để nàng mơ tưởng hão huyền rằng hắn ta quan tâm tới nàng. Hắn cực kỳ giỏi mấy việc đó, để bắt nàng phải phục tùng mệnh lệnh.”
Lavina cố gắng không để nỗi đau khổ trong lòng hiện lên trên khuôn mặt. Tất cả những nụ hôn của anh ta có ý nghĩa gì? Để chắc chắn với nàng rằng anh ta đang diễn thật đạt ư? Cơn giận dữ của anh ta khi nàng phiêu lưu cùng những lời tán tỉnh đầy hơi men... chỉ để đảm bảo rằng anh ta không muốn trở thành kẻ ngốc thôi ư?
“Dù sao thì,” gã Stanislaus nói tiếp, “ta chắc chắn là bây giờ nàng đã bắt đầu hiểu ra sự thật trong mọi chuyện rồi. Nàng đã bị lợi dụng. Ivan Elswick trả thù ta, và nàng là công cụ của hắn. Một khi hắn biết hắn đã thua trận thì hắn không cần nàng nữa.”
Lavina thở mạnh. Tất cả đều đúng, và nỗi đau đớn làm nàng không thể chịu đựng nổi.
Rồi nàng nhận ra gã Stanislaus đang bước lại phía nàng, vẫn với cái nhìn cực kỳ đểu cáng.
“Vậy tại sao nàng không cố gắng dễ dãi một chút? Sau tất cả mọi chuyện, sau cả khoảng thời gian chúng ta đã ở đây cùng nhau.”
Hắn ta tiến đến bên cạnh nàng và nàng vung cái roi quất ngựa lên để tấn công hắn, nhưng hắn ta đã chộp lấy tay nàng.
Hai người giằng co một lúc. Nàng cự tuyệt dữ dội, nhưng hắn ta khỏe hơn, nàng có thể cảm thấy chỉ một lúc nữa thôi hắn ta sẽ đánh bại nàng.
Và rồi nàng nghe thấy một âm thanh lạ lùng.
Tiếng súng lục lên cò kêu “kích” một cái. Tiếp theo là một tiếng súng nổ.
“Ngươi có một giây để thả nàng ra, ta thề ta sẽ bóp cò và hậu quả thế nào thì ngươi biết rồi đấy.”
Lavina quay đầu lại, nàng suýt hét lên vì sung sướng. Đó là Hầu tước Elswick, anh ta đang chĩa khẩu súng lục vào đầu tên Hoàng tử.
“Ngươi đang làm một chuyện ngu ngốc,” gã Stanislaus nói.
“Một giây.”
Tên Hoàng tử thả nàng ra. Lavina cố gắng chạy thật xa hắn.
“Tạ ơn Chúa!” Nàng thở hổn hển.
“Bây giờ không có thời gian để nói đâu,” anh ta nghiến răng, khẽ liếc nhìn nàng. “Ivan, nhìn kìa!”
Với một động tác uyển chuyển tới mức không thể tin được, căn cứ vào thân hình ục ịch của hắn, Stanislaus nhích người ra xa và rút phắt ra một con dao.
Hầu tước lên tiếng nguyền rủa và quay ngược khẩu súng rồi giáng báng súng vào đầu tên Stanislaus.
Hắn ngã lăn ra sàn và nằm đó rên rỉ, mặt hắn chảy đầy máu.
“Hắn ta sẽ không sao đâu,” Hầu tước nói và nắm lấy tay Lavina. “Ta đi thôi.”
Không cần để anh ta nói đến lần thứ hai, nàng chạy thật nhanh ra ngoài cùng anh ta. Một trận mưa như trút nước đổ xuống xối xả khiến nàng giật lùi lại phía sau.
“Leo lên ngựa của nàng đi,” Hầu tước Elswick nói và giúp nàng lên ngựa. “Phi thật nhanh vào nhé!”
Bây giờ tất cả những gì nàng muốn là rời xa khỏi nơi này rồi được ở một mình với Hầu tước, nhìn vào đôi mắt anh ta và tìm ra sự thật.
Nhưng nàng biết nàng phải chờ đợi.
Đầu tiên những tán cây che chở cho hai người khỏi cơn mưa lớn, nhưng dần dần cánh rừng lùi xa và mất hút. Họ phi ngựa giữa đất trời rộng mở, cơn bão ầm ầm giáng những đòn mạnh nhất xuống hai người. Nước mưa tuôn xối xả như những tấm kính bằng nước làm chú ngựa hoảng sợ và không còn nhìn thấy con đường phía trước.
“Chúng ta phải tìm một nơi ẩn náu để chờ bão tan,” anh ta nói. “Ta nhớ trên đường đi ta đã thấy một quán trọ cách đây nửa dặm.”
Họ tới quán trọ, ướt đẫm và mệt lử, nhưng cũng yên lòng vì quán trọ vẫn mở cửa. Vậy là họ có chỗ trú chân.
“Quý cô đây cần một phòng riêng,” chàng Hầu tước nói ngay, ông chủ quán cúi chào rồi dẫn nàng vào một phòng nhỏ phía sau, sau đó bảo một tỳ nữ mang khăn tắm cho nàng.
Khi Lavina đã lau khô mái tóc, nàng thấy Hầu tước bước vào. Anh ta cởi chiếc áo khoác ướt sũng ra và tự mình sưởi khô.
Chiếc áo sơ mi của anh ta vẫn còn ẩm nên bám dính vào người anh ta. Mái tóc anh ta rối bù. Và anh ta đang thở rất mạnh, cứ như thể vẫn đang chiến đấu vậy.
Cảnh tượng trước mặt làm Lavina nhớ lại những gì gã Stanislaus nói với nàng. Đối với Hầu tước, đây là một trận chiến đã dai dẳng từ rất lâu, và nó vẫn chưa kết thúc.
“La vi na...”
Anh ta tới bên nàng, kéo nàng lại thật gần, vòng tay ôm lấy nàng. Lúc đó tâm hồn nàng lại reo vui trở lại, nhưng chỉ một lúc thôi. Bây giờ sự âu yếm của anh ta như liều thuốc độc đối với nàng.
Thay vì tan chảy trong lòng anh ta như nàng hằng mong ước, nàng lại trở nên cứng cáp và mạnh mẽ, nàng hỏi anh ta bằng giọng lạnh lùng.
“Sao chàng tìm được ta?”
“Nàng bỏ lại lá thư trong phòng, người tỳ nữ của nàng đã tìm thấy. Ta lập tức đoán ra người gửi lá thư ấy cho nàng là ai, và thật may trong thư có nhắc tới nơi nàng đến.”
Nàng muốn hét to lên khi nghĩ đến cảnh anh ta đã nhìn thấy lá thư và tin là tên Hoàng tử đã gửi lá thư ấy cho nàng.
Nàng vui mừng vì đã được giải thoát, nhưng tâm hồn nàng vẫn đau khổ vì những chuyện nàng đã khám phá ra. Đột nhiên nàng không thể chịu đựng được thêm nữa. Nàng lùi lại, quay mặt đi.
“Người yêu dấu của ta...” Anh ta lại bước tới bên nàng.
“Đừng,” nàng hét lên, vẫn quay lung lại với anh ta. “Đừng gọi ta như thế. Đừng lại gần ta.”
“Thế là thế nào? Nàng đang giận ta ư? Nàng nghĩ rằng ta sẽ không đến với nàng nữa ư?”
“Ồ chắc chắn rồi, chàng phải tìm cách trả thù bằng được mới thôi mà?” Nàng khóc.
“Em yêu...”
“Đáng ra chàng phải kể cho ta hay.”
Khuôn mặt anh ta đanh lại.
“Vậy là tên Stanislaus đã nói ra mọi chuyện. Ta dám chắc hắn đã thêm mắm thêm muối cho nó thêm phần gay cấn.”
“Ta ước gì chàng tự mình kể với ta. Ta thấy mình như con ngốc khi biết được sự thật từ hắn chứ không phải từ chàng.”
“Làm sao ta có thể kể với nàng đây?” Anh ta hỏi với vẻ cay nghiệt. “Nàng đề nghị ta giúp nàng và ta đã giúp. Khi đó ta không thể nói với nàng những lý do của ta. Quá là đau đớn. Và làm sao ta biết nàng quan tâm tới chuyện đó? Nếu nàng hỏi ta sẽ nói cho nàng biết ngay.”
Nàng hít một hơi thật sâu.
“Tất nhiên rồi. Chàng nói đúng.” Nàng cố gắng ép mình nói năng cho thật hợp lý. “Ta rất biết ơn vì tất cả những điều chàng đã làm cho ta, và bây giờ thì kết thúc rồi. Ta...”
“Cái gì kết thúc rồi?”
“Mọi chuyện chắc chắn phải sớm chấm dứt đi thôi. Bây giờ gã Hoàng tử sẽ không ở lại đây nữa. Hắn sẽ phải rút lui vì đã thua cuộc, và chàng sẽ có mọi thứ chàng muốn.”
“Đó đâu phải là mọi thứ,” anh ta thì thầm.
Lavina không nghe thấy anh ta nói gì. Nàng đang lê bước quanh căn phòng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Nàng hy vọng anh ta sẽ không đoán ra nàng đã bị nỗi đau khổ hành hạ ghê gớm thế nào.
“Chàng đã lợi dụng ta,” nàng hét lên.
“Lúc đầu... thì đúng là như thế, nhưng đó là khoảng thời gian trước khi chúng ta hiểu nhau. Nàng chưa từng cảm thấy những gì xảy ra giữa hai ta sao? Ta có cần nói rõ bằng lời rằng ta đã yêu nàng... yêu vô cùng, đến mức ta không bao giờ nghĩ mình lại có thể yêu được như thế không?”
Đó là những từ mà nàng vẫn ao ước được nghe, nhưng bây giờ dường như chúng chẳng có ý nghĩa gì. Trong tình trạng quẫn trí thế này, nàng chẳng nhận biết được rõ ràng điều gì nữa.
Trên thế giới này không có gì là thật, hay mọi thứ không nên là sự thật. Nàng đã rơi vào một chiều không gian khác do gã Hoàng tử vẽ ra trước mắt nàng, nơi đó chỉ toàn là lọc lừa và đau khổ.
Nàng cảm thấy mình như đang rơi xuống hố sâu địa ngục. Và ngay cả tiếng yêu thốt ra từ miệng người đàn ông nàng đem lòng yêu tha thiết cũng chỉ như lời giễu cợt của một chú hề ác ý vang lên bên tai nàng.
“Lavina, hãy đế quá khứ lùi xa và bắt đầu lại từ đầu,” anh ta van xin nàng. “Hãy nói cho ta nghe rằng nàng cũng yêu ta.”
“Không,” nàng hét lên, giọng khản đặc, “không, hãy tránh xa ta ra. Giữa chúng ta không bao giờ có thể có gì hết.”
Anh ta dừng lại và khuôn mặt thoáng vẻ bối rối, sững sờ.
“Nàng đang nói rằng nàng không yêu ta ư? Vậy là ta đã sống trong ảo tưởng ngọt ngào ư?”
“Đúng thế,” nàng khóc, “và ta cũng vậy. Thế giới này chẳng có gì ngoài ảo tưởng và những lời dối trá.”
Nàng chưa kịp nhận ra mình đang nói gì hay làm gì thì đã thấy mình mở cánh cửa phòng từ lúc nào. Cánh cửa dẫn xuống một lối đi như thể một lối thoát rất ma quái.
Nàng giật mạnh cánh cửa và chạy như bay ra ngoài.
Bây giờ mưa gió đã ngớt dân, nàng băng qua sân, qua cổng sau, chạy ào ra ngoài miền quê rộng lớn.
Nàng không biết mình đang đi đâu. Nàng chỉ biết rằng nàng phải chạy trốn anh ta. Nàng có thể nghe thấy tiếng anh ta gọi tên nàng, nhưng nàng chỉ cố chạy nhanh hơn.
Đột nhiên xung quanh nàng vang lên một âm thanh làm nàng khiếp sợ, giống như một tiếng nổ.
Cùng lúc đó nàng thấy một tia sáng lóe lên ngay phía trên đầu.
Nàng dừng lại, không nhận biết được chuyện gì đang xảy ra. Nàng nhìn chằm chằm về phía trước và dừng mắt nơi tia sáng vừa vụt tắt. Ở đó, nàng nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng gớm guốc, tên Hoàng tử Stanislaus đang ngồi trên lưng ngựa, tay cầm khẩu súng lục vẫn còn bốc khói. Hắn nhếch mép cười khi quay ngựa và phi nước đại đi mất.
Phía sau nàng tiếng ồn ào nổi lên rõ hơn, tiếng la hét, tiếng chân chạy trong quán trọ. Trong cơn ác mộng, nàng quay lại và thấy người chủ quán trọ chạy đến bên chàng Hầu tước vừa ngã vật xuống sàn, một vệt máu đỏ đáng sợ chảy dọc ngực anh ta.