← Quay lại trang sách

Chương 3

Ba năm trước

“THẬT KHÔNG THỂ TIN NỔI,” Allison nói. “Anh yêu ơi, nghe này. Anh sẽ không tin được đâu. Anh có biết rằng từng có hơn một cuộc nổi loạn không?”

Holston ngước lên khỏi tập hồ sơ trải rộng trong lòng. Rải rác khắp xung quanh anh là các xấp giấy, phủ kín giường như một chiếc chăn bông - hàng chồng tập hồ sơ cũ cần lọc và các khiếu nại mới cần giải quyết. Allison ngồi bên chiếc bàn nhỏ kê sát chân giường. Hai người bọn họ sống trong một khu căn hộ mà suốt mấy thập kỷ mới chỉ bị chia nhỏ có hai lần. Nhờ vậy mà họ mới có chỗ để tận hưởng những thứ đồ xa xỉ như bàn và giường rộng chứ không phải giường tầng.

“Làm sao mà anh biết được?” anh hỏi cô. Vợ anh quay người lại và vén một sợi tóc ra đằng sau tai. Holston dứ một tập hồ sơ về phía màn hình máy tính của cô. “Em giải mã các bí mật hàng trăm năm tuổi suốt cả ngày, thế mà anh lại phải biết về chúng trước em sao?”

Cô thè lưỡi ra. “Đó chỉ là cách nói thôi. Đó là cách em thông báo cho anh biết đấy. Và tại sao anh không có vẻ tò mò gì hết vậy? Anh có nghe thấy em vừa mới nói gì không?”

Holston nhún vai. “Anh chẳng bao giờ nghĩ rằng cuộc nổi loạn duy nhất mà chúng ta biết đến là cuộc đầu tiên, mà nó chỉ là cuộc gần đây nhất thôi. Công việc của anh ít nhất cũng đã dạy anh được một bài học, ấy là chẳng tội ác hay đám người điên rồ nào thực sự vô tiền khoáng hậu.” Anh nhấc một tập hồ sơ cạnh đầu gối lên. “Em tưởng đây là tên trộm nước đầu tiên từng xuất hiện trong tháp giống ư? Hoặc sẽ là kẻ cuối cùng ư?”

Ghế của Allison nghiến ken két trên mặt sàn khi cô quay lại nhìn anh. Màn hình trên bàn đằng sau cô nhấp nháy hiển thị các mẩu dữ liệu vụn vặt cô lấy được từ các máy chủ cũ của tháp giống, tàn dư của những thông tin đã bị xóa từ lâu và ghi đè lên không biết bao nhiêu lần. Holston vẫn không hiểu quy trình truy xuất hoạt động như thế nào, hay tại sao một người đủ thông minh để nghĩ ra nó lại đủ ngớ ngẩn để đem lòng yêu anh, nhưng anh coi cả hai đều là sự thật.

“Em đang xâu chuỗi lại một loạt báo cáo cũ,” cô nói. “Nếu đây đúng là sự thực thì tức là cái cuộc nổi loạn ngày xưa của chúng ta từng xảy ra rất đều đặn. Kiểu cứ mỗi thế hệ lại bùng nổ một lần.”

“Có nhiều điều chúng ta không biết về thời xưa lắm,” Holston nói. Anh dụi mắt và nghĩ về mớ giấy tờ đang không được giải quyết. “Biết đâu được đấy, có khi họ không đặt ra cơ chế lau chùi cảm biến? Anh dám cá là hồi đó, cảnh chiếu trên tầng ngày một nhòe hơn, cho đến khi mọi người hóa điên, thế rồi một cuộc nổi loạn hay gì đó nổ ra, và rồi cuối cùng họ cũng trục xuất một vài người để giải quyết mọi chuyện. Hoặc, em biết đấy, có khi đó chỉ là cách kiểm soát dân số tự nhiên trước khi ta nghĩ ra trò quay số.”

Allison lắc đầu. “Em không nghĩ thế đâu. Em đang bắt đầu nghĩ là...” Cô ngừng lại và liếc nhìn xuống mớ giấy tờ dàn khắp xung quanh Holston. Khi trông thấy tổng số bản ghi những vi phạm trước giờ, cô như đang cẩn thận cân nhắc điều mình sắp sửa nói. “Em chẳng phán xét gì đâu, chẳng bảo ai đúng hay sai hay gì cả. Em chỉ muốn nêu ý kiến rằng có khi không phải máy chủ đã bị phiến quân xóa trắng trong cuộc nổi loạn đâu. ít nhất là không phải xóa theo kiểu chúng ta vẫn nghe kể.”

Câu đó khiến cho Holston phải chú ý. Tất cả bọn họ đều bị ám ảnh bởi bí ẩn về những cỗ máy chủ trống không, bởi quá khứ không dấu vết của tổ tiên tháp giống. Vụ tẩy xóa kia chỉ đơn thuần là một huyền thoại mập mờ. Anh gấp lại tập hồ sơ đang xử lý dở đặt sang một bên. “Theo em thì nguyên nhân là gì?” anh hỏi vợ mình. “Em có nghĩ đó là một tai nạn không? Một vụ hỏa hoạn hay một đợt mất điện?” Anh kể ra các giả thuyết phổ biến.

Allison nhíu mày. “Không,” cô nói. Cô hạ giọng xuống và lo lắng nhìn ngó xung quanh. “Em nghĩ chính chúng ta đã xóa mấy ổ cứng. Ý em là tổ tiên của chúng ta, không phải phiến quân.” Cô quay người lại và cúi về phía màn hình, đưa ngón tay miết dọc một cột số liệu mà Holston không thể nhìn rõ được từ trên giường. “Hai mươi năm,” cô nói. “Mười tám năm. Hai mươi tư năm.” Ngón tay cô miết kin kít dọc màn hình. “Hai mươi tám năm. Mười sáu năm. Mười lăm năm.”

Holston lội qua mớ giấy tờ dưới chân, vừa tiến về phía bàn vừa xếp chỗ hồ sơ về lại từng chồng. Anh ngồi xuống chân giường, đặt tay lên cổ vợ, và liếc qua vai cô nhìn màn hình.

“Đấy là ngày tháng à?” anh hỏi.

Cô gật đầu. “Cứ khoảng hai thập kỷ là lại có một cuộc nổi loạn lớn. Báo cáo này thống kê lại hết. Nó là một trong những tập tin bị xóa trong cuộc nổi loạn gần đây nhất. Cuộc nổi loạn của chúng ta .”

Cô nói “của chúng ta” như thể hai người bọn họ hay bất cứ ai trong số bạn bè của họ từng sống qua thời kỳ đó. Nhưng Holston biết ý cô là gì. Họ đã lớn lên trong cái bóng của cuộc nổi loạn ấy, nó như đã sinh ra bọn họ - cuộc xung đột lớn treo lơ lửng trên đầu tuổi thơ của họ, trên đầu bố mẹ và ông bà họ. Nó là cuộc nổi loạn luôn được nhắc đến trong những lời thì thầm và nằm trong những ánh mắt liếc đầy ẩn ý.

“Và điều gì khiến em nghĩ rằng thủ phạm xóa dữ liệu máy chủ là chúng ta, là phe người tốt?”

Cô quay nửa người lại và nở một nụ cười u ám. “Ai nói chúng ta là phe người tốt vậy?”

Holston cứng người. Anh rút tay khỏi cổ Allison. “Đừng khơi chuyện. Đừng nói gì có thể...”

“Em đùa thôi mà,” cô nói, nhưng đây không phải chuyện có thể đem ra đùa được. Chỉ thêm hai bước nữa thôi là sẽ trở thành tội phản động, sẽ bị bắt đi lau chùi . “Giả thuyết của em là như thế này,” cô nói vội, nhấn mạnh vào từ giả thuyết . “Biến động vẫn xuất hiện theo từng thế hệ, đúng không? Ý em là trong vòng hơn một trăm năm, có khi còn dài hạn hơn. Nó đều đặn như vắt tranh vậy.” Cô chỉ vào những dữ liệu ngày tháng. “Nhưng sau đó, trong cuộc đại nổi loạn - cuộc nổi loạn duy nhất chúng ta biết tới tính đến bây giờ - ai đó đã xóa dữ liệu máy chủ. Em xin khẳng định với anh rằng việc ấy chẳng dễ dàng như bấm vài cái nút hay châm một ngọn lửa đâu. Có đủ kiểu biện pháp phòng ngừa chồng chéo lên nhau. Cần phải phối hợp hành động thì mới làm được, không phải cứ tai nạn hay làm ẩu hay phá hoại đơn thuần mà được đâu...”

“Điều ấy cũng đâu có cho em biết được ai là thủ phạm,” Holston chỉ ra. Vợ anh đúng là một phù thủy máy tính đấy, nhưng làm thám tử không phải nghề của cô, mà là nghề của anh.

“Nhưng điều tiết lộ cho em có gì bất thường,” cô nói tiếp, “ấy chính là suốt bao nhiêu năm đó, mọi thế hệ đều xảy ra nổi loạn, nhưng kể từ đó đến nay thì chưa có bất kỳ một cuộc nổi loạn nào hết.” Allison cắn môi.

Holston ngồi thẳng người dậy. Anh liếc nhìn xung quanh căn phòng để nhận định của cô thẩm thấu vào trong óc. Chợt anh mường tượng ra cảnh vợ mình giật nghề thám tử của mình và bỏ chạy.

“Vậy ý em là...” Anh xoa cằm và nghĩ kỹ về chuyện này. “Ý em là ai đó đã xóa sạch lịch sử của chúng ta để ngăn chúng ta lặp lại nó à?”

“Hoặc tệ hơn.” Cô với cả hai tay ra nắm lấy tay anh. Mắt cô đã chuyển từ nghiêm trang sang một vẻ thậm chí còn nghiêm trọng hơn. “Nhỡ lý do xảy ra các cuộc nổi loạn nằm ngay trong những ổ cứng kia thì sao? Biết đâu một phần lịch sử đã biết nào đó của chúng ta, hay dữ liệu nào đó từ bên ngoài truyền vào, hay có khi nguyên nhân nào đó khiến cho người ta dọn vào trong này sống từ rất, rất lâu trước kia... biết đâu một thông tin loại ấy tạo ra một thứ áp lực, khiến mọi người bị mất tỉnh táo, hay nổi cơn điên, hay chỉ đơn thuần muốn ra ngoài ?”

Holston lắc đầu. “Anh không muốn em suy nghĩ theo kiểu đó,” anh cảnh báo.

“Em có nói là họ hóa điên là đúng đâu,” cô bảo anh, bắt đầu cẩn thận trở lại. “Nhưng theo như những gì em đã xâu chuỗi lại được đến nay, đấy là giả thuyết của em.”

Holston liếc nhìn màn hình với vẻ ngờ vực. “Có lẽ em không nên làm thế này,” anh nói. “Anh thậm chí còn không hiểu em làm thế nào mà thực hiện được việc ấy, và có lẽ em không nên làm thế nữa.”

“Anh yêu, thông tin nằm ngay đó. Nếu bây giờ em không xâu chuỗi chúng lại với nhau, rồi sẽ có lúc người khác làm như vậy. Anh không thể bắt ông thần quay trở lại vào trong đèn được.”

“Ý em là sao?”

“Em đã soạn một tập sách trắng hướng dẫn cách khôi phục các tệp tin đã bị xóa và ghi đè lên. Những người còn lại trong bộ phận IT đang gửi nó đi khắp nơi để giúp những người vô tình xóa mất thứ gì mình cần.”

“Anh vẫn nghĩ em nên dừng lại đi,” anh nói. “Đây không phải ý hay ho gì đâu. Anh chẳng thấy nó mang lại điều gì tốt cả...”

“Sự thật mà không mang lại điều gì tốt sao? Biết sự thật lúc nào cũng tốt. Và chúng ta phát hiện ra nó thì sẽ tốt hơn là ai đó khác phát hiện ra, đúng không?”

Holston nhìn mớ hồ sơ của mình. Lần chót có người bị bắt đi lau chùi là năm năm trước. Khung cảnh bên ngoài mỗi ngày một tệ hại hơn, và vì là cảnh sát trưởng, anh có thể cảm thấy áp lực bắt mình phải tìm ai đó. Áp lực càng lúc càng lớn dần, giống như hơi nước dần tích tụ bên trong tháp giống, sẵn sàng phóng thứ gì đó ra ngoài. Thiên hạ luôn trở nên lo lắng khi nghĩ rằng thời khắc ấy đang đến gần. Trường hợp này cũng giống như một lời tiên tri tự hiện thực hóa, căng thẳng thần kinh cuối cùng cũng khiến cho ai đó lên cơn, thế rồi nổi điên hay nói câu gì đó hối không kịp, và sau đó họ bị tống vào một buồng giam, ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn mờ nhòe cuối cùng trong đời.

Holston lục lọi mớ hồ sơ khắp xung quanh mình, lòng thầm ước trong đó chứa thông tin hữu dụng. Anh sẵn sàng trao án tử cho người khác ngay ngày mai nếu điều ấy có thể giúp hơi nước kia xì ra. Vợ anh đang cầm kim chọc một quả bong bóng khổng lồ, đầy căng, và Holston muốn chỗ khí kia xì ra trước khi cô chọc ngoáy quá sâu.