← Quay lại trang sách

Chương 4

Thời hiện tại

HOLSTON NGỒI TRÊN BĂNG GHẾ THÉP lẻ loi bên trong chốt gió, đờ đẫn vì thiếu ngủ và vì biết chắc số phận sẽ xảy đến với mình. Nelson, trưởng phòng lau chùi, quỳ trước mặt anh và tròng một bên chân bộ đồ bảo hộ màu trắng qua bàn chân Holston.

“Chúng tôi đã chỉnh sửa lại gioăng các khớp và phun thêm một lớp lót thứ hai,” Nelson nói. “Nó sẽ giúp anh trụ được ngoài đấy lâu hơn tất cả những người đi trước.”

Holston nghe được câu ấy, và anh nhớ mình đã theo dõi vợ thực hiện công việc lau chùi. Thường những lúc có người đi lau chùi, tầng trên cùng tháp giống có những màn hình khổng lồ chiếu cảnh thế giới bên ngoài sẽ vắng tanh. Đám người bên trong không thể chịu đựng được khi phải chứng kiến mình đã làm gì - hay có khi họ muốn lên đây tận hưởng khung cảnh đẹp đẽ mà không phải nhìn thấy cái giá phải trả để có được nó. Nhưng Holston thì đã theo dõi; không có chuyện anh không theo dõi được. Anh chẳng nhìn thấy nổi mặt Allison qua chiếc mũ bảo hộ lắp kính bạc của cô, không thể nhìn thấy cánh tay mảnh khảnh của cô qua bộ đồ cồng kềnh trong lúc cô cầm mấy miếng len chà đi chà lại, nhưng anh biết dáng đi của cô, phong thái của cô. Anh đã quan sát cô hoàn tất công việc của mình, thực hiện rất từ tốn và cẩn thận, và sau đó cô bước lùi lại, nhìn vào máy quay nốt lần cuối, vẫy tay với anh, rồi quay người bỏ đi. Giống như những người lau chùi trước, cô khật khưỡng tiến về phía một quả đồi gần đó và bắt đầu leo lên, lê bước về phía những ngọn tháp đổ nát của cái thành phố cổ xưa và điêu tàn chỉ thấp thoáng trên đường chân trời. Trong suốt quãng thời gian đó, Holston chẳng hề nhúc nhích. Ngay cả khi cô ngã xuống bên sườn đồi, tay ôm lấy mũ bảo hộ, quằn quại trong khi chất độc ăn mòn lớp phun lót, sau đó đến lượt bộ đồ và cuối cùng đến vợ anh, anh vẫn chẳng động đậy.

“Chân kia đi.”

Nelson vỗ vào mắt cá của anh. Holston nhấc bàn chân lên và để anh kỹ thuật viên kéo nốt phần còn lại của bộ đồ lên quanh ống đồng anh. Holston nhìn xuống đôi bàn tay mình, nhìn bộ đồ lót đen làm từ sợi carbon áp sát da anh, hình dung nó tan chảy khỏi cơ thể của anh, tróc đi như những vẩy mỡ khô trên ống dẫn máy phát điện trong khi máu ộc ra từ các lỗ chân lông và đọng lại thành vũng trong bộ đồ không còn chút sinh khí của anh.

“Anh nắm lấy thanh vịn và đứng lên nhé...”

Nelson đang hướng dẫn anh thực hiện một quy trình anh đã từng chứng kiến hai lần rồi. Một lần với Jack Brent, anh ta giữ thái độ hung hãn và thù địch cho đến tận phút chót, và vì là cảnh sát trưởng, anh buộc phải đứng canh ngay bên cạnh băng ghế. Và một lần với vợ anh. Anh đã nhìn cô chuẩn bị qua ô cửa sổ nhỏ trên chốt gió. Nhờ quan sát hai người đó, Holston đã biết phải làm gì, nhưng anh vẫn cần được hướng dẫn. Tâm trí anh đang ở tận đẩu tận đâu. Anh vươn tay lên, nắm lấy cái tay vịn giống như xà treo lơ lửng trên đầu và kéo mình đứng thẳng dậy. Nelson nắm lấy hai bên bộ đồ kéo lên ngang eo Holston. Hai tay áo rỗng lật phật hai bên.

“Tay trái thò qua đây.”

Holston đờ đẫn làm theo. Cảm giác mới phi thực làm sao khi phải đóng vai này - vai kẻ tội nhân phải thực hiện chuyến đi chết chóc một cách máy móc. Holston vẫn thường băn khoăn không hiểu tại sao mọi người lại chấp nhận nghe lệnh, tại sao họ cứ thế tuân thủ. Ngay cả Jack Brent cũng ngoan ngoãn làm y lệnh, mặc dù vẫn chửi rủa tục tĩu và đay nghiến đủ đường. Allison đã lặng lẽ nghe lời, hệt như thế này, Holston thầm nghĩ trong lúc thò hết tay này rồi đến tay kia. Bộ đồ được kéo lên, và Holston nghĩ rằng có khi mọi người tuân thủ bởi họ không thể tin nổi là chuyện này đang diễn ra. Họ không cảm thấy nó là thật đến mức cần phản kháng. Phần thú trong não anh không được sinh ra để làm việc đó, để bị điềm tĩnh đưa đến chỗ chết mặc dù bản thân ý thức được rất rõ điều ấy.

“Quay lại đi.”

Anh làm theo.

Phần eo lưng anh bị giật một phát, sau đó nghe tiếng kéo khóa ồn ã, chạy lên đến tận cổ. Lại thêm một phát giật, một phát kéo khóa nữa. Hai lớp bảo vệ vô dụng. Tiếng băng dính gai siêu bền dán vào nhau trên đỉnh đầu. Vỗ khắp người và kiểm tra lại lần nữa. Holston nghe thấy chiếc mũ bảo hộ rỗng trượt khỏi giá; anh co duỗi mấy ngón tay bên trong găng tay phồng to trong khi Nelson kiểm tra phần bên trong mũ.

“Điểm lại quy trình một lần nữa nào.”

“Không cần đâu,” Holston lặng lẽ nói.

Nelson liếc nhìn về phía cửa khoang chốt gió mở vào tháp giống. Holston không cần nhìn cũng biết nhiều khả năng có ai đó đang theo dõi. “Chịu khó chút nào,” Nelson nói. “Tôi phải làm theo đúng bài vở.”

Holston gật đầu, nhưng anh biết không có “vở” nào. Trong số tất cả những truyền thuyết huyền bí do các lớp người sống trong tháp giống truyền miệng lại cho nhau, chẳng cái nào đạt đến cấp độ sùng bái như dân chế tạo đồ phòng hộ và đám kỹ thuật viên lau chùi. Tất cả mọi người đều nhường nhịn họ. Có thể những người lau chùi là người trực tiếp thực hiện công việc, nhưng không có đội kỹ thuật viên thì nhiệm vụ kia đã trở thành bất khả thi rồi. Họ chính là những con người giữ gìn khung cảnh thế giới rộng lớn bên ngoài cho những kẻ sống trong cảnh ngột ngạt của tháp giống.

Nelson đặt mũ bảo hộ lên băng ghế. “Bộ chùi của anh ở đây.” Anh ta vỗ lên mấy miếng len gắn ở mặt trước bộ đồ.

Holston roàn roạt bóc một miếng ra, ngắm nghía những sợi cong loăn quăn trong miếng len thô, sau đó dán lại chỗ cũ.

“Lấy lọ nước rửa xịt hai phát rồi hẵng dùng len kì cọ, sau đó dùng khăn mềm này lau khô, rồi cuối cùng dán lớp phim chống bào mòn lên.” Anh ta vỗ vào các túi theo đúng trình tự, dù chúng đã được dán nhãn và đánh số rõ ràng - quay lộn đầu để Holston đọc được - mang màu quy ước nữa.

Holston gật đầu và lần đầu tiên nhìn vào mắt anh kỹ thuật viên. Anh ngạc nhiên khi thấy trong đó ánh lên vẻ sợ hãi, một điều mà nghề nghiệp đã dạy cho anh biết cách phát hiện rất nhạy. Đang suýt hỏi Nelson xem có vấn đề gì thì anh chợt nhận ra: anh chàng này đang lo rằng tất cả những chỉ dẫn mình đưa ra đều như nước đổ lá khoai, rằng Holston sẽ bước ra ngoài và không thực hiện nhiệm vụ của mình. Mọi người trong tháp giống đều sợ những người lau chùi sẽ làm vậy. Không chịu chùi rửa cho những người đã đẩy anh đến chỗ chết bằng mớ luật lệ họ đặt ra, những luật lệ cấm người ta mơ về một nơi tốt đẹp hơn. Hay biết đâu Nelson thấy lo rằng chỗ trang thiết bị đắt tiền, mà anh ta cùng đồng nghiệp đã phải tốn bao công sức chế tạo dựa trên những bí kíp và kỹ thuật truyền lại từ rất lâu trước khi cuộc nổi loạn diễn ra, sẽ rời tháp giống và mục ruỗng vô ích?

“Anh ổn chứ?” Nelson hỏi. “Có thứ gì quá chật không?”

Holston liếc nhìn xung quanh chốt gió. Anh muốn thốt lên rằng kiếp sống của tôi quá chật. Da tôi quá chật. Các bức tường quá chật.

Anh chỉ lắc đầu.

“Tôi sẵn sàng rồi,” anh thì thầm.

Đó là sự thật. Lạ lùng thay, Holston thực sự đã rất sẵn sàng lên đường.

Và anh bất chợt nhớ lại, vợ mình cũng đã rất sẵn sàng.