Chương 5
Ba năm trước
“TÔI MUỐN RA NGOÀI. Tôi muốn ra ngoài. Tôi muốnrangoài.”
Holston cắm đầu cắm cổ lao đến nhà ăn. Điện đàm của anh vẫn đang kêu lẹt xẹt, phó cảnh sát Marnes đang gân cổ gào gì đó về Allison. Holston thậm chí còn không buồn phí thời gian trả lời, cứ thế phi nguyên ba tầng cầu thang, lao đến hiện trường.
“Có chuyện gì vậy?” anh hỏi. Anh lách qua đám đông bu quanh cửa và thấy vợ mình đang giãy giụa trên sàn nhà ăn, bị Connor và hai nhân viên phục vụ ăn khác ghìm xuống. “Thả cô ấy ra!” Anh hất tay họ khỏi chân vợ mình và suýt nữa thì bị cô tặng nguyên một giày vào cằm. “Bình tĩnh lại đi,” anh nói. Anh nắm lấy cổ tay cô, bấy giờ đang vặn vẹo đủ đường để giằng khỏi tay mấy người đang gồng mình lên siết lấy. “Em yêu, đang có chuyện quái gì thế?”
“Cô ta chạy về phía chốt gió,” Connor phì phò nói vì phải gắng sức. Percy tóm lấy cặp chân đạp loạn của cô, và Holston không ngăn anh ta. Anh giờ đã hiểu tại sao lại cần đến tận ba người. Anh cúi sát vào Allison, đảm bảo cô nhìn thấy được anh. Cặp mắt hoang dại của cô hé nhìn qua mớ tóc rối bù.
“Allison, em yêu, em phải bình tĩnh lại đi.”
“Em muốn ra ngoài. Em muốn ra ngoài.” Giọng cô đã lặng xuống, nhưng lời lẽ vẫn tuôn ra.
“Đừng nói vậy,” Holston bảo cô. Anh buốt lạnh cả người khi nghe thấy những phát ngôn nghiêm trọng kia. Anh ôm lấy má cô. “Em yêu, đừng nói vậy mà!”
Nhưng một phần nào đó trong lòng anh choáng váng hiểu ra thế tức là sao. Anh biết đã muộn quá mất rồi. Những người khác đều đã nghe thấy. Tất cả mọi người đều đã nghe thấy. Vợ anh đã tự ký bản án tử của mình.
Căn phòng quay mòng mòng quanh Holston trong lúc anh van lạy Allison hãy ngưng nói. Anh như vừa đặt chân đến hiện trường một vụ tai nạn khủng khiếp nào đó, một sự cố trong xưởng máy móc chẳng hạn, và nhận ra người bị thương chính là người thân của mình. Lúc đến thì thấy họ vẫn còn sống nhăn, nhưng chỉ cần liếc qua là biết ngay đây là vết thương trí mạng.
Holston cảm thấy hai hàng nước mắt ấm chảy dài xuống má trong lúc cố gắng vén tóc ra khỏi mặt cô. Cuối cùng mắt cô cũng nhìn vào mắt anh, ngưng nháo nhác chao qua đảo lại và nhìn sâu vào mắt anh, nhận ra anh. Và trong thoáng chốc, chỉ một tích tắc thôi, trước khi anh kịp băn khoăn không biết liệu cô có bị đánh thuốc hay bạo hành gì không, mắt cô vụt hiện một tia nhìn sáng suốt điềm đạm, một ánh tỉnh táo, bình tĩnh toan tính. Và rồi chớp mắt nó đã biến đi, và mắt cô lại trở nên hoang dại, cô lại van nài được cho ra ngoài, lặp đi lặp lại.
“Đỡ cô ấy lên,” Holston nói. Cặp mắt người chồng của anh ngập chìm trong nước mắt trong khi anh nhường chỗ cho phần nhân cách cảnh sát trưởng đầy trách nhiệm của mình. Chẳng còn cách nào khác ngoài giam cô lại, mặc dù anh chỉ thèm được gào lên. “Đằng kia,” anh bảo Connor, anh ta đang cặp cả hai bàn tay dưới đôi vai vặn vẹo của cô. Anh hất đầu về phía văn phòng mình và phòng giam đằng sau. Ngay sau văn phòng trông nổi bật hẳn ở phía cuối hành lang là cánh cửa lớn sơn màu vàng tươi mở vào khoang chốt gió, trầm lặng và hăm dọa, lặng lẽ đợi chờ.
Sau khi vào phòng giam, Allison ngay lập tức bình tĩnh lại. Cô ngồi trên băng ghế, không còn vùng vằng hay lải nhải nữa, như thể cô chỉ tạt qua đây để nghỉ chân và ngắm cảnh. Giờ đến lượt Holston đau khổ quằn quại. Anh đi đi lại lại bên ngoài chấn song và lắp bắp những câu hỏi chẳng một ai đáp trong khi phó cảnh sát Marnes và bà thị trưởng thay anh giải quyết công việc. Hai người bọn họ đối xử với cả Holston lẫn vợ anh như bệnh nhân. Và ngay giữa khi tâm trí Holston đang quay mòng mòng nghĩ về nửa tiếng kinh hoàng vừa qua, một phần lẩn khuất sâu trong khối óc cảnh sát trưởng của anh, phần luôn để tâm canh chừng sự căng thẳng đang dần leo thang trong tháp giống, vẫn lờ mờ cảm nhận được sự sững sờ cũng như những lời đồn hiện đang rỉ qua những bức tường bê tông cốt thép. Áp lực khổng lồ bị dồn nén bấy lâu đang xì qua các mối nối dưới dạng những tiếng thì thầm.
“Em yêu, em phải nói chuyện với anh đi,” anh liên tục cầu xin. Anh ngừng đi lại và đưa hai tay vặn vẹo chấn song. Allison vẫn cứ quay lưng về phía anh. Cô dõi mắt ngắm màn hình tường, ngắm nhìn những quả đồi nâu và nền trời xám và những đám mây đen. Thỉnh thoảng một bàn tay giơ lên vén tóc khỏi mặt cô, nhưng ngoài ra thì cô chẳng nhúc nhích hay nói năng gì hết. Chỉ khi chìa của Holston cắm vào trong ổ khóa, không bao lâu sau khi họ đã đẩy được cô vào và đóng cửa lại, cô mới thốt ra một tiếng “đừng” duy nhất, khiến anh rút chìa ra.
Trong lúc anh van lạy còn cô thì ngó lơ, các bước chuẩn bị sẵn sàng cho vụ lau chùi sắp tới được triển khai trong khắp tháp giống. Các kỹ thuật viên rầm rầm chạy ngang dọc hành lang trong lúc đo kích thước và sửa soạn bộ đồ. Dụng cụ lau chùi được chuẩn bị trong chốt gió. Đâu đó có một bình chứa kêu xì xì, bơm khí argon vào trong các buồng xả. Công tác huyên náo ấy đôi lúc lại băng ngang phòng giam nơi Holston đứng trơ mắt nhìn vợ. Các kỹ thuật viên đang chuyện trò liến thoắng trở nên câm như thóc mỗi khi lách qua; họ hình như thậm chí còn không dám thở khi lại gần anh.
Vài tiếng trôi qua và Allison vẫn dứt khoát không chịu mở miệng - bản thân hành vi ấy cũng khiến cho tháp giống xôn xao bàn tán. Holston dành trọn ngày hôm ấy thổn thức bên chấn song, não như bốc lửa vì rối trí và đau đớn. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi thứ anh có trên đời đều sụp đổ. Anh cố lý giải sự việc ấy trong khi Allison ngồi trong phòng giam, nhìn ra vùng đất tăm tối xa xa, trông có vẻ hài lòng với số kiếp làm người lau chùi thảm thương của mình.
Cuối cùng, sau khi trời tối, sau khi bữa ăn cuối cùng đã bị cô lẳng lặng từ chối nốt một lần chót, sau khi các kỹ thuật viên đã hoàn tất chuẩn bị bên trong chốt gió, đã đóng cánh cửa vàng lại và về tận hưởng một đêm trằn trọc, cô mới chịu mở miệng. Khi ấy ông phó cảnh sát đã vỗ vai anh hai lần rồi về nhà. Sau một quãng thời gian tưởng như kéo dài biết bao nhiêu tiếng, lúc Holston đã gần ngất đi vì kiệt quệ do gào khóc và khản cổ kêu la, sau khi vầng dương nhạt nhòa đã từ lâu lặn xuống sau những ngọn đồi chiếu tại nhà ăn và phòng giải trí - những quả đồi che khuất phần còn lại của thành phố xa xăm, điêu tàn kia. Trong bóng tối lờ mờ còn sót lại của phòng giam, Allison thì thầm gì đó hết sức khó nghe: “Không phải là thật.”
Holston nghĩ mình nghe thấy cô nói vậy. Anh cựa mình.
“Em yêu à?” Anh túm lấy chấn song và kéo người quỳ dậy. “Em yêu,” anh thì thầm, quệt ngấn nước mắt trên má đi.
Cô quay lại. Thật chẳng khác nào mặt trời vừa đổi ý và lại nhô lên từ đằng sau các quả đồi. Thấy cô nhận ra anh mang lại cho anh hy vọng. Anh trở nên nghẹn ngào, tin rằng chắc chắn vụ này chỉ do một chứng bệnh, một cơn sốt gây ra, họ có thể nhờ Bác sĩ viết báo cáo để viện cớ cho tất cả những gì cô từng nói. Cô không hề thật lòng nghĩ vậy. Cô được cứu vớt chỉ nhờ thình lình tỉnh lại, và Holston được cứu vớt chỉ nhờ thấy cô quay về phía anh.
“Chẳng có thứ gì anh thấy là thật cả,” cô lặng lẽ nói. Diện mạo bề ngoài của cô trông vẫn điềm tĩnh, mặc dù cơn điên của cô vẫn tiếp diễn, khiến cô thốt ra những lời cấm đoán sẽ khép tội cho cô.
“Lại đây nói chuyện với anh đi,” Holston nói. Anh vẫy cô lại gần chấn song.
Allison lắc đầu. Cô vỗ lên đệm giường mỏng cạnh mình.
Holston xem đồng hồ. Đã quá giờ thăm viếng rất lâu. Việc anh sắp làm dễ chừng sẽ khiến anh bị tống đi lau chùi.
Chìa tra vào ổ khóa không chút do dự.
Một tiếng tách kim loại lớn ngoài sức tưởng tượng vang lên.
Holston bước vào trong bên vợ mình và ngồi cạnh cô. Anh đau đớn vô cùng khi không được chạm vào cô, không được ôm chặt cô hay đưa cô cao chạy xa bay đến nơi an toàn nào đó, về lại giường của họ, nơi họ có thể giả vờ tất cả mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng anh không dám nhúc nhích. Anh ngồi vặn vẹo đôi bàn tay trong khi cô thì thầm:
“Đây không nhất thiết là sự thật. Bất kỳ điều gì. Không một thứ nào hết.” Cô nhìn màn hình.
Holston ghé vào sát đến mức anh ngửi thấy mùi mồ hôi khô do vật lộn hồi sáng trên người cô. “Em yêu, có chuyện gì vậy?”
Hơi thở lúc anh nói khiến cho tóc cô lay động. Cô đưa tay ra và xoa lên cái màn hình đang tối dần, cảm nhận các điểm ảnh.
“Có thể bây giờ đang là buổi sáng nhưng chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được. Bên ngoài có thể có người.” Cô quay lại và nhìn anh. “Biết đâu họ đang quan sát chúng ta,” cô nói với một nụ cười cay độc.
Holston không ngoảnh đi khỏi ánh mắt cô. Trông cô không có vẻ gì là điên hết, không như ban nãy. Lời lẽ của cô thì điên đấy, nhưng trông cô không giống vậy chút nào. “Sao tự nhiên em lại nghĩ như thế?” anh hỏi. Anh nghĩ mình đã biết rồi, nhưng anh vẫn cứ hỏi. “Em phát hiện ra thứ gì lưu trong ổ cứng à?” Anh nghe bảo rằng cô chạy thẳng từ phòng làm việc của mình ra chốt gió, vừa chạy vừa thốt lên những lời điên rồ kia. Đã có chuyện gì đó xảy ra trong lúc cô làm việc. “Em phát hiện được thứ gì vậy?”
“Có nhiều thứ bị xóa lắm, không chỉ trong mỗi cuộc nổi loạn đâu,” cô thì thầm. “Tất nhiên phải thế rồi. Mọi thứ đều bị xóa. Kể cả những thứ gần đây.” Cô bật cười. Giọng cô tự nhiên trở nên oang oang và mắt cô lại dại đi. “Em dám cá là cả những bức email anh chưa bao giờ gửi em!”
“Em yêu à.” Holston liều mình nắm lấy tay cô, và cô không rụt về. Anh nắm chặt tay cô. “Em đã phát hiện ra gì thế? Có phải là một bức email không? Ai gửi vậy?”
Cô lắc đầu. “Không. Em tìm thấy các chương trình họ sử dụng. Những chương trình giúp hình ảnh trên các màn hình trông rất thật .” Cô ngoái lại nhìn cảnh hoàng hôn đang buông. “IT,” cô nói. “Ai. Ti. Chính là họ. Họ biết đấy. Đây là một bí mật mà chỉ mình họ biết.” Cô lắc đầu.
“Bí mật nào cơ?” Holston chẳng tài nào xác định nổi đây là chuyện nhảm nhí hay quan trọng. Anh chỉ biết rằng cô đang nói với mình.
“Nhưng giờ thì em đã biết rồi. Và anh cũng sẽ biết nữa. Em sẽ quay trở lại đón anh, em thề đấy. Lần này sẽ khác. Anh và em sẽ phá vỡ cái vòng luẩn quẩn ấy. Em sẽ quay trở lại và chúng ta sẽ cùng nhau băng qua ngọn đồi kia.” Cô cười. “Nếu đúng là nó ở đó thật,” cô lớn tiếng nói. “Nếu quả đồi đó có tồn tại và nó được phủ xanh, chúng ta sẽ cùng nhau trèo qua nó.”
Cô quay về phía anh.
“Không còn cuộc nổi loạn nào nữa, không hẳn là thế, mà người ta chỉ dần dần thoát ly thôi. Chỉ là những người biết sự tình, muốn ra ngoài.” Cô mỉm cười. “Họ được ra,” cô nói. “Họ xin gì được nấy. Em biết tại sao họ lại lau chùi rồi, tại sao họ nói mình sẽ không lau nhưng sau đó lại lau. Em biết hết. Em biết hết. Và họ không bao giờ quay trở lại, họ đợi và đợi và đợi, nhưng em sẽ không đợi đâu. Em sẽ quay lại ngay. Lần này sẽ khác.”
Holston bóp tay cô. Nước mắt đang nhỏ xuống má anh. “Em yêu, tại sao em lại làm việc này?” Anh cảm thấy vì giờ tháp giống đã tắt đèn và họ chỉ còn có một mình, cô muốn giải thích lý do mình có hành động như vậy.
“Em biết về các cuộc nổi loạn,” cô nói.
Holston gật đầu. “Anh biết. Em đã bảo anh rồi. Còn có những cuộc nổi loạn khác...”
“Không.” Allison lùi xa anh, nhưng chỉ để nhìn vào trong mắt anh. Mắt cô không còn hoang dại như trước nữa.
“Holston, em biết tại sao các cuộc nổi loạn lại xảy ra. Em biết tại sao rồi.”
Allison cắn môi dưới. Holston đợi, người căng cứng.
“Nguyên do luôn là vì hồ nghi, ngờ vực, nghĩ rằng mọi sự ngoài kia không đến nỗi tệ hại như mới nhìn. Anh đã từng cảm thấy điều đó rồi, đúng không? Rằng chúng ta có thể đang ở bất cứ đâu , đang sống một cuộc đời giả tạo?”
Holston biết tốt nhất không nên trả lời, hay thậm chí nhúc nhích. Động đến đề tài này là sẽ bị tống đi lau chùi ngay. Anh ngồi cứng người đợi.
“Chắc là thế hệ trẻ hơn,” Allison nói. “Cứ mỗi hai mươi năm hay khoảng tầm đấy. Em nghĩ là họ muốn đi xa hơn, muốn khám phá. Chẳng lẽ anh chưa bao giờ cảm nhận được thôi thúc ấy ư? Anh không cảm thấy như vậy hồi còn trẻ sao?” Mắt cô lại mơ màng. “Hoặc có khi là các cặp vợ chồng, những người mới kết hôn, những người phát điên khi nghe bảo là mình sẽ không thể có con trong cái thế giới chết tiệt, gò bó này. Có khi họ sẵn sàng đánh cược tất cả mọi thứ chỉ để có được cơ hội...”
Mắt cô tập trung vào một thứ gì đó xa xăm. Có thể cô đang mường tượng ra tấm vé số họ vẫn chưa sử dụng và bây giờ thì sẽ không bao giờ còn dùng được nữa. Cô lại nhìn Holston. Anh tự hỏi liệu mình có bị bắt đi lau chùi chỉ vì giữ im lặng, chỉ vì không chịu quát mắng bắt cô im miệng trong lúc cô thốt ra tất cả những từ cấm kỵ.
“Thậm chí đó có thể là những người già,” cô nói, “bị giam hãm quá lâu, không còn sợ hãi gì trong những năm cuối đời nữa, và có thể muốn dọn ra để nhường chỗ cho những người khác, cho mấy đứa cháu quý báu hiếm hoi. Dù đó có là ai, bất kể một người nào, mọi cuộc nổi loạn đều bùng nổ bởi sự ngờ vực ấy, cái cảm giác ấy, cảm giác cái nơi chúng ta đang sống này đây mới là chỗ không lành.” Cô nhìn quanh phòng giam.
“Em không được nói thế,” Holston thì thầm. “Thế là trọng tội...”
Allison gật đầu. “Thổ lộ bất cứ ham muốn rời đi nào. Vâng. Trọng tội. Anh không hiểu tại sao ư? Tại sao điều đó lại bị ngăn cấm đến vậy? Bởi vì tất cả các cuộc nổi loạn đều bắt đầu với ham muốn đó, đó chính là lý do đấy.”
“Mày xin gì sẽ được nấy,” Holston lặp lại những lời lẽ đã được nhồi vào trong đầu anh kể từ hồi anh còn nhỏ. Bố mẹ anh đã cảnh báo anh, đứa con quý báu duy nhất của họ, rằng không bao giờ được phép có ý muốn rời tháp giống. Thậm chí còn không bao giờ được phép nghĩ đến chuyện đó. Đừng để cho nó xuất hiện trong tâm trí mình. Suy nghĩ ấy là án tử tức thời, và cuộc đời đứa con duy nhất của họ sẽ bị hủy hoại.
Anh nhìn lại về phía vợ mình. Anh vẫn không hiểu nổi sự điên rồ của cô, cái quyết định này của cô. Vậy là cô đã phát hiện ra các chương trình đã bị xóa bỏ, có thể khiến cho những thế giới hiển thị trên màn hình máy tính trông giống như thật. Thế thì đã sao? Tại sao lại làm trò này?
“Tại sao?” anh hỏi cô. “Tại sao em lại hành động theo cái kiểu ấy? Tại sao em không đến tìm anh? Chắc chắn phải có một cách tìm hiểu sự tình tốt hơn thế này. Chúng ta có thể bắt đầu bằng việc nói cho mọi người biết những gì em tìm được trên các ổ cứng kia...”
“Và trở thành người khởi xướng cuộc đại nổi loạn tiếp theo hả?” Allison bật cười. Cơn điên vẫn còn lưu lại phần nào, hay có khi đó chí là một sự thất vọng tột cùng và cơn tức giận sôi sục. Có thể sự phản bội khổng lồ, xuyên suốt bao thế hệ kia đã đẩy cô đến bờ vực. “Thôi không, cảm ơn,” cô nói, tiếng cười lắng xuống. “Em đã xóa hết tất cả mọi thứ mình tìm được. Em không muốn họ biết. Nếu họ ở yên đây thì kệ cha bọn họ. Em sẽ chỉ quay trở lại đón anh thôi.”
“Không ai quay trở lại sau vụ này được,” Holston tức giận nói. “Em nghĩ rằng những người bị trục xuất vẫn còn ở ngoài kia sao? Em tưởng họ chọn không quay trở lại bởi vì họ cảm thấy bị chúng ta phản bội ư?”
“Theo anh thì tại sao họ lại vẫn lau chùi?” Allison hỏi. “Tại sao họ lại cầm miếng len lên và bắt tay vào lau không chút do dự?”
Holston thở dài. Anh cảm thấy cơn giận trong lòng nguội dần đi. “Không ai biết tại sao hết,” anh nói.
“Nhưng theo anh nghĩ thì nguyên nhân là tại làm sao?”
“Chúng ta đã nói về chuyện này rồi mà,” anh nói. “Chúng ta đã bàn về chuyện này bao nhiêu lần rồi?” Anh tin chắc rằng tất cả các cặp vợ chồng đều thì thầm bàn tán các giả thuyết của mình mỗi khi ở riêng. Anh nhìn ra sau Allison, hồi tưởng lại những lần ấy. Anh nhìn vào bức tường và thấy vị trí của mặt trăng, và từ đó đoán được thời giờ. Họ chẳng còn bao lâu nữa. Ngày mai vợ anh sẽ không còn. Suy nghĩ đơn giản ấy xuất hiện rất thường xuyên, hệt như chớp phóng ra từ những đám mây dông.
“Tất cả mọi người đều có giả thuyết riêng,” anh nói. “Chúng ta đã chia sẻ giả thuyết của mình biết bao lần rồi. Hãy...”
“Nhưng giờ thì anh đã biết một điều mới,” Allison bảo anh. Cô buông tay anh ra và vén tóc khỏi mặt. “Anh và em đã biết một điều mới, và bây giờ thì mọi thứ đều đã trở nên hợp lý. Hợp lý một cách hoàn hảo. Và ngày mai em sẽ biết chắc.” Allison mỉm cười. Cô vỗ vào tay Holston như thể anh là một đứa trẻ. “Và một ngày nào đó anh cũng sẽ biết nốt thôi, anh yêu à.”