← Quay lại trang sách

Chương 7

MỚI BƯỚC ĐƯỢC MỘT CHỤC BƯỚC LÊN TRÊN ĐỒI, vẫn còn đang mải trầm trồ ngắm nhìn thảm cỏ tươi tắn dưới chân và bầu trời sáng sủa bên trên, thì Holston cảm thấy cơn đau đầu tiên quặn lên trong bụng. Một cơn đau quằn quại, tương tự như khi đói dữ dội. Mới đầu, anh lo mình đã hành động quá vội vàng, đầu tiên là khi lau chùi và bây giờ là nôn nóng bước đi trong bộ đồ cồng kềnh này. Anh không muốn cởi nó ra cho đến khi đã vượt qua ngọn đồi, đã đi khuất mắt, duy trì cái ảo tưởng các bức tường trong nhà ăn trưng ra. Anh tập trung vào đỉnh những tòa cao ốc và chấp nhận đi chậm lại, bình tĩnh lại. Từng bước một. Đã có bao nhiêu năm chạy lên chạy xuống ba mươi tầng cầu thang thì vụ này sẽ chẳng nhằm nhò gì cả.

Lại thêm một cơn đau quặn nữa, lần này mạnh hơn. Holston nhăn mặt và dừng bước, đợi nó qua đi. Lần chót anh ăn là khi nào nhỉ? Hôm qua anh chẳng bỏ miếng nào vào bụng cả. Ngu xuẩn. Lần chót anh đi vệ sinh là khi nào nhỉ? Anh cũng lại không thể nhớ nốt. Có lẽ anh sẽ cần cởi bỏ bộ đồ ra sớm hơn anh muốn. Sau khi cơn buồn nôn trôi qua, anh tiến thêm vài bước, hy vọng sẽ lên được đỉnh đồi trước khi cơn đau tiếp theo xuất hiện. Anh mới chỉ đi thêm được tầm chục bước nữa thì nó lại ập đến, lần này nặng hơn, tệ hơn bất cứ thứ gì anh từng cảm thấy. Nó quặn thắt đến mức Holston phải ọe ra, và giờ thì anh lại mừng vì cái dạ dày rỗng tuếch của mình. Anh ôm lấy bụng trong khi đầu gối yếu ớt run rẩy khuỵu xuống. Anh ngã gục xuống đất và rên rỉ. Dạ dày anh đau rát, ngực anh như bị lửa thiêu. Anh gắng gượng bò tới trước thêm được vài chục phân, mồ hôi nhỏ tong tỏng từ trán anh và bắn tung tóe trong mũ bảo hộ của anh. Anh thấy mắt tóe sao; thế giới bỗng trở nên trắng xóa mấy lần liền, chẳng khác nào chớp giật. Rối trí và mụ mẫm, anh cứ tiếp tục bò lên trên, khó nhọc di chuyển, tâm trí thảng thốt vẫn tiếp tục tập trung vào mục tiêu rõ ràng cuối cùng còn lại: leo lên đỉnh ngọn đồi kia.

Khung cảnh trước mắt anh liên tục lấp loáng, kính che mắt để lọt qua một luồng sáng chói lòa trước khi chớp một cái rồi tắt đi. Giờ thì đã khó mà nhìn nổi. Holston đâm vào thứ gì đó trước mặt, và tay anh gập lại, vai anh va xuống đất. Anh chớp mắt và nhìn về phía trước, lên đồi, đợi nhìn thấy rõ ràng thứ nằm trước mặt, nhưng chỉ thỉnh thoảng thấy vài cọng cỏ xanh.

Và rồi hình ảnh trước mắt biến mất hoàn toàn. Mọi thứ trở nên đen ngòm. Holston cào cấu mặt, mặc dù bụng dạ lại lần nữa đang quặn lại, tra tấn anh. Trước mắt anh có một quầng sáng, một ánh nhấp nháy, thế nên anh biết mình không bị mù. Nhưng ánh nhấp nháy kia cứ như phát ra từ bên trong mũ bảo hộ của anh. Kính che của anh mới là thứ vừa bất chợt mù đi, không phải anh.

Holston lần mò tìm các chốt ở sau gáy mũ bảo hộ. Anh băn khoăn không hiểu liệu mình đã sử dụng hết sạch dưỡng khí chưa. Có phải anh đang ngạt thở không? Bị chính hơi thở của mình đầu độc? Tất nhiên rồi! Việc gì họ phải cho anh dưỡng khí nhiều hơn lượng cần thiết để lau chùi cơ chứ? Anh lóng nga lóng ngóng tìm chốt bằng đôi găng tay cồng kênh. Chúng không được thiết kế để làm điều này. Đôi găng là một phần trong bộ đồ của anh, bộ đồ của anh là một khối liền, có hai khóa kéo đằng lưng và dán thêm băng dính gai. Nó không được thiết kế để cởi ra, trừ phi có người trợ giúp. Holston sẽ phải chết trong đó, tự đầu độc mình chết ngạt vì chính xú khí của mình, và giờ thì anh mới được biết mùi nỗi sợ không gian kín đích thực, cảm giác bị nhốt kín đích thực. Tháp giống chẳng là gì so với đây cả, anh cuống cuồng tìm lối thoát thân, quằn quại vì đau đớn bên trong cỗ quan tài may đo cho mình. Anh vặn vẹo và đập bôm bốp lên các chốt khóa, nhưng mấy ngón tay bọc đệm của anh quá lớn. Và vì đui mù nên sự tình càng tồi tệ hơn, anh cảm thấy ngột ngạt và kẹt cứng. Holston lại nôn ọe vì đau. Anh gập bụng lại, xòe rộng tay trên nền đất, và sờ thấy một cái gì đó sắc nhọn qua lớp găng.

Anh dò dẫm lần tìm vật thể kia và nắm được lấy nó: một hòn đá lởm chởm. Một công cụ. Holston cố gắng bình tĩnh lại. Hàng bao năm kinh nghiệm ép buộc thiên hạ bình tĩnh, xoa dịu người khác, ổn định lại cảnh hỗn loạn ùa về với anh. Anh cẩn thận nắm chắc lấy hòn đá, sợ mình sẽ để mất nó giữa lúc mù lòa, và đưa nó lên mũ bảo hộ. Anh thoáng nghĩ đến chuyện dùng hòn đá cứa rách găng tay, nhưng anh không chắc sự tỉnh táo hay dưỡng khí của mình sẽ trụ được lâu đến vậy. Anh thọc mũi nhọn của hòn đá vào cái cổ bọc giáp của mình, đúng nơi có chốt khóa. Anh nghe thấy tiếng rắc khi nó nện vào. Rắc. Rắc. Sau khi dừng lại dùng ngón tay bọc đệm thăm dò, tiếp tục nôn ọe thêm lần nữa, Holston nhắm cẩn thận hơn. Có một tiếng tách thay vì rắc. Một khe ánh sáng lọt vào khi một bên mũ tuột ra. Holston đang ngạt thở vì hơi mình thở ra, vì thứ khí tanh đã cạn oxy khắp xung quanh mình. Anh chuyển hòn đá sang tay kia và nhắm vào cái chốt thứ hai. Phải rắc thêm hai phát nữa thì mới đập trúng, và chiếc mũ bảo hộ văng ra.

Holston đã nhìn được. Mắt anh cay sè vì gắng sức, vì không thể thở được, nhưng anh đã có thể nhìn được. Anh chớp mắt để xua nước mắt đi và cố gắng hít thật sâu một hơi tràn căng thứ dưỡng khí trong lành, đầy sinh lực kia.

Nhưng thứ anh nhận được lại chẳng khác nào một cú thụi vào giữa ngực. Holston nôn. Anh nôn ra đờm dãi và axít dạ dày, bản thân lớp lót của chính cơ thể anh cũng đang tìm cách đào thoát. Thế giới xung quanh anh đã hóa thành nâu. Cỏ nâu và trời xám xịt. Không còn xanh lá. Không còn xanh dương. Không còn sự sống.

Anh ngã nghiêng, va vai xuống đất. Chiếc mũ bảo hộ của anh nằm tơ hơ trước mặt, lớp kính che mắt đen sì và vô hồn. Không thể nhìn được qua lớp kính. Holston với lấy nó, bối rối vô cùng. Mặt ngoài lớp kính được tráng bạc, mặt bên kia không có gì hết. Không có kính. Bề mặt thô sần. Dây điện nối vào chạy ra. Một màn hình tối đen. Các điểm ảnh chết.

Anh lại nôn. Anh yếu ớt chùi miệng, nhìn xuống chân đồi, và với cặp mắt trần trụi của mình, anh nhìn thấy bản chất thực sự của thế giới, giống y như anh đã biết suốt bấy lâu nay. Hoang vu và điêu tàn. Anh buông mũ bảo hộ, buông bỏ lời nói dối mình đã mang theo ra khỏi tháp giống. Anh đang chết. Chất độc đang ăn mòn anh từ bên trong. Anh chớp mắt nhìn những đám mây đen phía trên đầu, lồng lộn như một lũ thú. Anh quay lại xem mình đã đi được bao xa, và tới đỉnh đồi còn xa cỡ nào, và anh nhìn thấy cái thứ mình đã đâm trúng trong lúc bò lê. Một tảng đá, nằm say ngủ. Nó không xuất hiện trong kính che mắt của anh, không có trong lời nói dối trên cái màn hình nhỏ đó, chạy một trong các chương trình Allison đã phát hiện ra.

Holston vươn tay ra chạm vào vật thể trước mặt, bộ đồ trắng bong ra như những mảnh đá giòn, và anh không còn giữ đầu ngẩng thẳng được nữa. Anh cuộn tròn người khi cơn đau của cái chết đang chậm chạp xâm chiếm lấy anh, ôm lấy thi thể vợ mình, và với hơi thở đau đớn cuối cùng, anh thầm tưởng tượng xem cái chết của anh trông như thế nào trong mắt những người nhìn thấy được khung cảnh ấy, cảnh anh cuộn mình và chết trong cái rãnh đen dưới một ngọn đồi nâu không sự sống, một thành phố mục ruỗng vươn mình lặng lẽ và đìu hiu phía trên anh.

Nếu có ai quyết định theo dõi, họ sẽ nhìn thấy gì đây?