← Quay lại trang sách

Chương 33

LÃO THỢ ĐIỆN WALKER LUI CUI bên bàn làm việc bừa bộn và điều chỉnh lại kính lúp. Hai mắt kính lồi lớn đeo vào đầu lão bằng một vòng đai hết sức không thoải mái, nhưng may mắn là lão đã đeo nó gần hết sáu mươi hai năm sống trên đời. Lúc lão đẩy kính vào vị trí, con chip đen nhỏ trên bảng mạch xanh được đẩy vào tiêu cự rõ mồn một. Lão có thể thấy từng cái chân kim loại bạc cong xòe ra từ thân nó như đầu gối nhện, những cái chân tí hon như mắc kẹt trong những vũng thép đông màu bạc.

Walker chọc đầu chiếc mỏ hàn xịn nhất vào một đốm bạc trong lúc dùng bàn chân đạp bơm hút. Phần kim loại quanh bàn chân tí hon của con chip chảy ra và bị hút qua một cái ống. Vậy là một trong mười sáu cái chân tí hon đã bung ra.

Lão đang sắp sửa chuyển sang bên chân khác - lão đã thức trắng đêm kéo chip bị cháy ra để đầu óc khỏi nghĩ ngợi về những việc khác - thì nghe thấy tiếng lạch bạch đặc trưng của thằng bé khuân vác mới vào nghề phóng trên hành lang bên ngoài.

Walker buông tấm bảng và que sắt nóng rẫy xuống bàn và vội vã chạy ra cửa. Lão nắm lấy khung cửa và thò người ra đúng lúc thằng bé chạy qua.

“Ê, khuân vác!” lão la lớn, và thằng bé miễn cưỡng dừng lại. “Có tin tức gì thế, nhóc?”

Thằng bé mỉm cười, để lộ ra hàm răng trẻ trung trắng bóc. “Cháu có tin lớn đấy,” nó nói. “Nhưng ông phải trả một tem xu.”

Walker bực bội làu bàu, nhưng vẫn thò tay vào túi quần yếm. Lão vẫy thằng bé lại.

“Mày là cái thằng Samson, đúng không nhỉ?”

Thằng bé gật đầu, tóc nhảy nhót quanh gương mặt trẻ trung.

“Bóng đeo của Gloria, phải không?”

Thằng bé lại gật đầu trong lúc mắt vẫn nhìn theo miếng tem xu bạc rút ra từ cái túi leng keng của Walker.

“Mày biết không, Gloria hồi trước vẫn hay thương hại ông già không gia đình và không niềm vui này lắm. Cô ta toàn tin tưởng báo tin cho tao.”

“Gloria chết rồi ạ,” thằng bé nói, ngửa lòng bàn tay lên.

“Đúng thế,” Walker nói kèm theo hơi thở dài. Lão thả miếng tem xu vào lòng bàn tay chìa ra của thằng bé, sau đó phẩy bàn tay già nua đầy đốm đồi mồi để nghe tin tức. Lão rất thèm được biết mọi thứ và có đòi mười tem xu cũng sẵn sàng. “Nói cụ thể nghe nào, nhóc. Đừng bỏ qua một chi tiết nào nhé.”

“Không có lau chùi gì hết, ông Walker à!”

Tim Walker lỡ mất một nhịp. Thằng bé quay đi chuẩn bị chạy tiếp.

“Ở yên đấy, thằng kia! Mày bảo không có lau chùi gì hết là sao? Con bé được thả ra rồi à?”

Thằng bé khuân vác lắc đầu. Tóc nó dài, bù xù, và trông như thể được mọc ra để bay tung trên cầu thang. “Không ạ. Chị ấy không lau !”

Mắt thằng nhóc sáng rỡ lên, và nó mỉm cười toe toét vì mình sở hữu thông tin đó. Từ lúc nó sinh ra đến giờ, chưa một ai không lau chùi hết. Từ lúc Walker sinh ra cũng thế. Có khi chuyện ấy chưa xảy ra bao giờ. Walker cảm thấy tự hào vô cùng về Juliette của lão.

Thằng bé đợi một lúc. Nó có vẻ đang rất nóng lòng muốn chạy tiếp.

“Còn gì khác nữa không?” Walker hỏi.

Samson gật đầu và liếc nhìn túi Walker.

Walker thở dài một hơi ghê tởm trước sự sa đọa của cái thế hệ này. Lão thò một tay vào túi và nôn nóng phẩy tay còn lại.

“Chị ấy đi mất rồi , ông Walker à!”

Nó giật lấy tem xu trên tay Walker.

“Mất? Ý mày là chết rồi ấy hả? Nói to lên xem nào, cu!”

Răng Samson phô ra sáng lóa trong lúc miếng tem xu chui tọt vào trong túi quần yếm của nó. “Không ạ. Đi mất ra đằng sau đồi. Không lau chùi gì hết, ông Walker ạ, cứ thế đi luôn khuất mắt luôn. Đi qua thành phố rồi, và ông Bernard chứng kiến toàn bộ sự việc!”

Thằng bé khuân vác vỗ lên cánh tay Walker. Hiển nhiên nó đang quá phấn khích, cần đập vào một cái gì đó. Nó vuốt mớ tóc khỏi mặt, toe toét mỉm cười, và quay đầu phóng đi, bàn chân nhẹ nhàng hơn và túi tiền nặng hơn sau khi đã thuật lại câu chuyện.

Walker ở lại bên ngưỡng cửa, choáng váng cả người. Lão siết lấy khung cửa như một gọng kìm sắt, sợ sẽ ngã nhào ra ngoài thế giới. Lão đứng chao đảo ở đó, nhìn xuống chồng chén đĩa đặt ra ngoài đêm hôm trước. Lão liếc ra sau vai, nhìn cái giường bừa bộn đã réo gọn tên lão cả đêm. Khói vẫn bốc lên từ mỏ hàn. Lão quay lưng lại với hành lang, nơi chẳng bao lâu nữa sẽ tràn ngập tiếng lạch bạch và leng keng của ca đầu, và tháo dây mỏ hàn trước khi lão gây ra thêm một vụ hỏa hoạn nữa.

Lão đứng đó một lúc, nghĩ về Jules, nghĩ về tin này. Lão không biết cô có nhận được thư của lão kịp thời không, có giúp làm giảm thiểu nỗi hãi sợ kinh khủng mà lão từng cảm thấy trong lòng, sợ cho cô.

Walker quay trở lại cửa. Khu dưới sâu đang cựa mình thức dậy. Lão cảm thấy một thôi thúc mạnh mẽ muốn đi ra ngoài kia, vượt qua cái ngưỡng này, tham gia vào một chuyện vô tiền khoáng hậu. Chắc chẳng bao lâu nữa Shirly sẽ mang bữa sáng của lão đến và đem chén đĩa bẩn của lão đi. Lão có thể đợi cô, có khi nói chuyện một chút. Có thể cái cơn điên này sẽ trôi qua. Nhưng khi nghĩ đến cảnh đợi chờ, đến những phút giây chất chồng lên không dứt như yêu cầu sửa chữa, đến việc chẳng biết Juliette đã đi được xa đến cỡ nào hay những người khác sẽ phản ứng ra sao trước việc cô không chịu lau chùi, lão bắt đầu cử động.

Walker nhấc bàn chân lên và thò ra ngoài ngưỡng cửa nhà lão, giày lơ lửng trên phần sàn chưa in dấu.

Lão hít một hơi thật sâu, đổ người tới trước, để mặt sàn đỡ lấy thân mình. Và bất chợt, lão cảm thấy mình cũng là một nhà thám hiểm gan dạ. Sau bốn mươi năm có lẻ, lão đã ra ngoài đó, lảo đảo bước dọc một hành lang quen thuộc, một tay quệt vào bức tường thép, lại gần một góc quanh nơi lão chẳng thể nhớ bên kia có gì.

Và thế là Walker gia nhập hàng ngũ những linh hồn già dấn thân bước vào miền không biết, đầu choáng váng với những gì mình có thể sẽ tìm thấy ngoài kia.