← Quay lại trang sách

Chương 32

SÁNG HÔM NAY LÀ NGÀY diễn ra vụ lau chùi tồi tệ nhất đời Lukas - và anh lần đầu tiên tính sẽ đi làm, lờ đi ngày nghỉ, giả vờ rằng hôm nay là một ngày như bao ngày khác. Anh ngồi bên chân giường, cố vận đủ can đảm để dịch người, trong lòng đặt một trong số rất nhiều bản đồ sao của anh. Anh đưa ngón tay vuốt bản phác họa bằng than của một ngôi sao trong số đó, thật nhẹ để không làm mờ các nét vẽ.

Đây không phải một ngôi sao như những ngôi khác. Những ngôi kia chỉ là các đốm đơn giản trên một mạng lưới tỉ mỉ với các thông tin chi tiết về ngày quan sát được, địa điểm và độ sáng. Đây không phải sao loại đó - không phải loại tồn tại được lâu đến vậy. Nó là sao năm cánh, đường viền một phù hiệu cảnh sát trưởng. Anh nhớ mình đã vẽ cái hình này trong lúc cô nói chuyện với mình vào một đêm nọ, miếng thép trên ngực cô lờ mờ tỏa sáng khi bắt ánh sáng yếu ớt lọt vào từ cầu thang. Anh nhớ giọng cô nghe thật kỳ diệu, phong thái của cô thật mê hoặc, và việc cô xuất hiện trong cuộc đời nhàm chán của anh cũng bất ngờ chẳng kém gì cảnh những đám mây tách ra.

Anh cũng nhớ cách cô quay lưng lại với anh trong buồng giam hai đêm trước, cố gắng bảo vệ cảm xúc của anh bằng cách xua đuổi anh đi.

Lukas không còn nước mắt nữa. Anh đã dành gần cả đêm nhỏ nước mắt khóc thương người phụ nữ mà mình gần như chẳng quen biết gì ấy. Và bây giờ anh tự hỏi mình sẽ làm gì với ngày hôm nay, với cuộc đời của mình. Chỉ nghĩ đến việc cô ở ngoài kia, làm bất kỳ thứ gì cho họ - lau chùi - mà anh muốn phát bệnh. Anh tự hỏi liệu đó có phải lý do đã hai ngày nay anh chẳng còn bụng dạ đâu mà ăn uống không. Một phần nào đó sâu trong lòng anh hẳn phải biết anh sẽ chẳng giữ được đồ trong bụng, ngay cả nếu anh có ép mình ăn.

Anh đặt tấm bản đồ sao sang bên và vục mặt vào lòng bàn tay. Anh nằm đó, quá mệt mỏi, gắng sức thuyết phục bản thân rằng mình chỉ cần đứng dậy đi làm thôi. Nếu đi làm, ít nhất anh cũng được phân tâm. Anh cố gắng nhớ xem tuần trước mình đã làm đến đâu trong phòng máy chủ. Có phải tủ số tám bị hỏng lần nữa không nhỉ? Sammi đã đề xuất anh thay bảng điều khiển, nhưng Lukas ngờ có một sợi cáp có vấn đề. Đó là việc anh đang làm dở, giờ thì anh nhớ rồi: điều chỉnh mạng Ethernet. Đó chính là việc anh nên làm ngay lúc này, ngay ngày hôm nay. Bất cứ điều gì ngoại trừ ngồi không trong một ngày nghỉ, cảm thấy như thế mình sẽ đổ bệnh thực sự vì một người phụ nữ mà mình mới chỉ kể cho mẹ nghe.

Lukas đứng dậy và khoác lên người bộ quần yếm mình đã mặc ngày hôm trước. Anh đứng nguyên đó một lúc, nhìn đôi chân trần, tự hỏi tại sao anh lại đứng dậy. Anh định đi đâu vậy? Tâm trí anh trống rỗng hoàn toàn, cơ thể anh tê dại. Anh tự hỏi liệu mình có thể đứng đó, bất động, ruột gan quặn thắt lại suốt đời hay không. Kiểu gì rồi cũng sẽ có ai đó tìm thấy anh, đúng không? Chết ngắc và cứng đờ, đứng thẳng đơ như một bức tượng xác.

Anh lắc đầu cho những suy nghĩ đen tối kia biến đi và tìm giày. Anh tìm thấy; đó là cả một thành tựu. Mặc xong quần áo là Lukas đã làm được gì đó rồi.

Anh rời phòng và chậm rãi bước về phía chiếu nghỉ, luồn lách qua lũ trẻ con hò hét vì lại có thêm một ngày nghỉ học, trong khi các bậc phụ huynh cố gắng quây chúng lại và bắt chúng đi giày dép mặc quần áo vào. Cảnh ầm ĩ ấy chỉ là tạp âm bên tai Lukas. Nó là một kiểu âm ỉ làm nền, giống như cái đau nhức trong cẳng chân anh sau chuyến hành trình leo xuống gặp cô dài đằng đẵng và chặng đường leo lên thậm chí còn dài hơn. Anh bước ra ngoài, vào chiếu nghỉ của tầng căn hộ và cảm thấy một niềm hối thúc leo lên nhà ăn theo thói quen. Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến cũng là điều duy nhất vẫn luẩn quẩn trong đầu anh trong suốt tuần vừa qua: cầm cự thêm một ngày nữa để anh có thể lên khu trên đỉnh và có cơ hội gặp cô.

Lukas chợt nhận ra rằng anh vẫn có thể làm vậy. Anh không phải kiểu người thích bình minh - anh thích hoàng hôn và những ngôi sao hơn - nhưng nếu anh muốn gặp cô, tất cả những gì anh phải làm chỉ là leo lên nhà ăn và nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài. Sẽ có một thi thể mới nằm đó, một bộ đồ mới vẫn còn sáng bóng, lấp lánh dưới những tia nắng yếu ớt nào lách được qua các đám mây chết giẫm kia.

Anh có thể thấy hình ảnh đó rất rõ nét trong đầu: dáng nằm xoài không thoải mái của cô - chân vặn đi, cánh tay bị đè xuống, mũ bảo hộ nằm nghiêng, nhìn trừng trừng về phía tháp giống. Thậm chí còn thê lương hơn, anh nhìn thấy mình vài thập kỷ sau đó, một ông già đơn độc ngồi trước cái màn hình tường xám xịt kia và vẽ cảnh vật chứ không phải các bản đồ sao nữa. Vẽ đi vẽ lại cùng một khung cảnh, ngước lên nhìn một cuộc tình có thể đã thành, đang ngày một tàn tạ đi, mãi phác họa một hình hài bất động trong khi nước mắt nhỏ xuống biến than thành bùn.

Anh sẽ trở nên giống như cái ông Marnes tội nghiệp kia. Và khi nghĩ về ông phó cảnh sát, cái ông đã chết mà chẳng được ai chôn cất, Lukas nhớ lại điều cuối cùng Juliette nói với mình. Cô đã van nài anh hãy tìm người khác, đừng giống như cô, đừng bao giờ lẻ loi một mình.

Anh tóm lấy lan can thép mát lạnh của chiếu nghỉ tầng năm mươi và cúi người qua đó. Khi nhìn xuống, anh có thể thấy cầu thang khoan sâu vào trong lòng đất. Chiếu nghỉ tầng năm mươi sáu lộ ra bên dưới, còn mấy chiếu nghỉ từ đây đến đó thì chìa ra theo những góc không thấy được. Khoảng cách thật khó áng chừng, nhưng anh đoán thế là quá đủ. Không cần gì phải đi xuống tầng tám mươi hai, nơi hầu hết những người tự sát đều chọn vì có thể rơi thẳng băng xuống đến tầng chín mươi chín.

Bất chợt, anh mường tượng ra cảnh mình bay giữa trời, ngã nhào đầu, tay chân dang rộng. Anh nghĩ mình sẽ suýt soát hụt ra ngoài chiếu nghỉ. Một lan can sẽ tóm trúng anh và gần như cưa đôi người anh ra. Hoặc có khi nếu anh nhảy ra xa hơn một chút, có khi nếu anh chúc đầu xuống, mọi chuyện sẽ diễn ra chóng vánh.

Anh vươn thẳng người, cảm thấy sợ hãi nhói lên và adrenalin dâng trào sau khi hình dung cú rơi, cú chấm hết cuộc đời, một cách sinh động đến như vậy. Anh liếc nhìn xung quanh xem trong dòng người qua lại ban sáng có ai đang quan sát mình không. Anh đã thấy nhiều người lớn khác cúi người nhìn qua lan can rồi. Anh luôn tin rằng họ đang nghĩ quẩn. Bởi vì sau cả một tuổi thơ lớn lên trong tháp giống, anh biết rằng chỉ trẻ con mới đánh rơi đồ đạc từ chiếu nghỉ. Lúc già đầu hơn, ta biết cách nắm chắc tất cả những gì nắm được. Cuối cùng, chỉ có một thứ nào khác tuột đi, một thứ mà ta đã để mất, rơi xuyên qua tâm tháp giống, mới khiến ta suy tính nhảy qua lan can theo nó...

Chiếu nghỉ rung lên dưới nhịp chân một người khuân vác hối hả; tiếp theo là tiếng chân trần nện lên các bậc thang thép ngày một tiến tới gần hơn. Lukas lùi khỏi lan can và cố găng tập trung vào việc mình cần làm ngày hôm ấy. Có khi anh nên đơn thuần bò lại vào giường và ngủ, giết chút thời giờ trong lãng quên.

Trong lúc anh còn đang cố gắng triệu tập chút động lực, thằng bé khuân vác phóng vù qua, và Lukas thoáng thấy gương mặt nó nhăn nhó vì thất kinh. Giữa lúc nó lao đi khuất mắt - chân nó đưa thoăn thoắt rất liều - cái vẻ lo lắng của nó vẫn cứ hằn in sống động trong tâm trí Lukas.

Và Lukas biết. Trong lúc tiếng chân thằng bé giẫm bành bạch mỗi lúc một sâu hơn vào lòng đất, anh biết sáng hôm ấy đã có chuyện gì đó xảy ra, chuyện gì đó ở khu trên đỉnh, chuyện gì đó lớn liên quan đến vụ lau chùi.

Một hạt giống hy vọng. Một hạt mầm ao ước vốn bấy lâu chôn sâu tại nơi anh không muốn thừa nhận bởi sợ sẽ bị nó đầu độc hay siết nghẹt, bắt đầu đâm chồi. Có khi vụ lau chùi không hề xảy ra. Có khi nào án trục xuất cô đã được xem xét lại không? Người dưới bộ phận Cơ Khí đã gửi lên một bản kiến nghị. Hàng trăm chữ ký táo bạo, đặt cược cả sinh mạng mình để cứu lấy mạng cô. Phải chăng hành động điên rồ của các cư dân khu dưới sâu đã khiến cho đội thẩm phán phải mủi lòng? Cái hạt giống hy vọng tí hon ấy bén rễ. Nó mọc như dây leo khắp ngực Lukas, thúc giục anh hãy khẩn cấp chạy lên và nhìn bằng chính mắt mình. Anh rời lan can, rời bỏ cả giấc mơ cắm đầu nhảy xuống theo những lo âu của mình, và chen lách qua đám đông buổi sáng.

Anh nhận thấy những lời thì thầm đã bắt đầu rộ lên theo sau thằng bé khuân vác. Anh không phải người duy nhất để ý thấy nó.

Lúc hòa cùng dòng người đi lên, anh nhận ra cẳng chân mình đã thôi đau nhức. Đang chuẩn bị vượt qua gia đình lề mề trước mặt thì anh nghe thấy tiếng điện đàm lẹt xẹt ồn ã đằng sau mình.

Lukas quay lại thấy phó cảnh sát Marsh đứng dưới mình vài nấc thang, luống cuống mò bộ đàm trên hông. Anh ta đang ôm một hộp bìa nhỏ sát ngực, trên trán bóng loáng mồ hôi. Lukas dừng lại nắm lấy lan can, đợi anh phó cảnh sát khu giữa lên đến chỗ mình.

“Marsh!”

Anh phó cảnh sát cuối cùng cũng hạ được âm lượng điện đàm xuống và liếc lên nhìn. Anh ta gật đầu với Lukas. Cả hai người áp sát vào lan can trong khi một người thợ và bóng đeo băng ngang chỗ họ, leo lên tầng trên.

“Có tin tức gì không?” Lukas hỏi. Anh chơi thân với anh phó cảnh sát này, và anh biết có thể mình chẳng phải làm gì thì anh ta cũng xì ra.

Marsh quệt trán và kẹp cái hộp vào khuỷu tay bên kia. “Có tin là Bernard sẽ dần tôi nhừ tử sáng nay,” anh ta phàn nàn. “Tuần này leo đủ lắm rồi!”

“Không, tình hình vụ lau chùi thế nào rồi?” Lukas hỏi. “Vừa mới có một thằng nhóc khuân vác chạy qua như bị ma đuổi.”

Phó cảnh sát Marsh liếc lên nhìn mấy bậc thang. “Tôi được yêu cầu khẩn cấp mang đồ cô ta lên tầng ba mươi tư. Hank tí nữa thì lăn quay ra chết trên đường mang lên cho tôi.” Anh ta bắt đầu leo thang như thể không dám ở thêm. “Nghe này, nếu muốn giữ việc thì tôi phải đi tiếp đây.”

Lukas nắm lấy cánh tay anh ta, và dòng người bên dưới bọn họ dồn lên, những người đang leo bực bội lách qua và đâm phải mấy người leo xuống thỉnh thoảng xuất hiện. “Vụ lau chùi có thành công hay không?” Lukas gặng hỏi.

Marsh chùng người tựa vào lan can. Nhiều giọng người rì rầm vọng ra từ điện đàm của anh ta.

“Không,” anh ta thì thầm, và Lukas cảm thấy mình như muốn mọc cánh mà bay. Anh có thể bay thẳng lên khoảng không giữa những tầng cầu thang và trái tim bê tông của tháp giống, có thể lượn xung quanh các chiếu nghỉ, có thể phóng hết năm mươi tầng với chỉ một cú nhảy...

“Cô ta đã ra ngoài, nhưng cô ta không lau,” Marsh nói, thấp giọng nhưng từ ngữ lại đủ sắc lạnh để chọc thủng giấc mơ của Lukas. “Cô ta leo qua mấy ngọn đồi...”

“Đợi đã. Gì cơ?”

Marsh gật đầu, và mồ hôi nhỏ xuống mũi anh ta. “Đi khuất tầm mắt luôn,” anh ta rít lên, nghe như một cái bộ đàm bị hạ quá thấp âm lượng. “Giờ thì tôi phải mang đồ đạc của cô ta lên cho Bernar...”

“Để tôi đỡ cho,” Lukas nói, thò hai tay ra. “Tôi đằng nào cũng lên tầng ba mươi tư.”

Marsh dịch cái hộp. Anh phó cảnh sát tội nghiệp xem chừng có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào. Lukas nài nỉ anh ta, hệt như hai ngày trước xin vào buồng giam gặp Juliette. “Để tôi mang lên cho anh,” anh nói. “Anh biết Bernard không để ý đâu. Ông ta với tôi là bạn tốt, hệt như anh với tôi bao lâu nay đó...”

Phó cảnh sát Marsh chùi môi và gật đầu rất khẽ, suy nghĩ về đề nghị này.

“Nghe này, đằng nào tôi cũng đang đi lên,” Lukas nói. Anh thấy mình chậm rãi đỡ chiếc hộp từ tay anh chàng Marsh kiệt quệ, cho dù những làn sóng cảm xúc đang dâng trào trong người khiến anh rất khó tập trung. Dòng người trên cầu thang đã trở thành tạp âm. Ý nghĩ rằng Juliette có thể vẫn còn ở trong tháp giống đã biến đi, nhưng tin cô không lau, tin cô đã vượt qua những ngọn đồi thì lại khiến anh tràn trề một xúc cảm gì đó khác. Nó chạm đến cái phần khao khát lập bản đồ sao trong anh. Điều đó có nghĩa là sẽ không ai phải nhìn cô dần rã nát đi.

“Anh giữ cẩn thận đấy nhé.” Marsh nói. Mắt anh ta dán chặt vào cái hộp, bấy giờ đang nằm trong tay Lukas.

“Tôi sẽ đem cả sinh mạng mình ra bảo vệ nó,” Lukas đáp. “Tin tôi đi.”

Marsh gật đầu để cho anh biết rằng mình tin thật. Và Lukas hối hả leo lên thang, vượt mặt những người leo lên để ăn mừng cuộc lau chùi, trong khi khối đồ đạc của Juliette khẽ rung lắc trong một chiếc hộp áp sát ngực anh.