Chương 35
LUKAS ÔM CHIẾC HỘP NHỎ SÁT NGỰC trong lúc leo lên chiếu nghỉ tầng ba mươi tám. Nơi này là một tầng tổng hợp với các văn phòng, cửa hàng, một nhà máy nhựa, và một nhà máy xử lý nước nhỏ. Anh đẩy cửa đi vào và vội vã bước dọc các hành lang vắng lặng do mọi người đã đi ăn mừng vụ lau chùi ngày hôm ấy, cho đến khi ra đến phòng điều khiển máy bơm chính. Nhờ chiếc chìa cái của bộ phận IT, anh lọt được vào bên trong. Căn phòng có một tủ chứa máy tính cao, trông rất quen bởi hôm thứ Ba anh đã đến bảo trì theo lịch. Lukas không bật đèn trần để nếu có ai đi ngang qua thì cũng sẽ thấy ô cửa sổ nhỏ trên cửa chính tối om. Anh lách vào giữa tủ máy cao và bức tường, thụp xuống đất, và lôi đèn pin ra khỏi túi quần yếm.
Dưới ánh đỏ dìu dịu của ngọn đèn soi đêm, Lukas nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, để lộ các món đồ bên trong.
Cảm giác tội lỗi ngay lập tức trào dâng. Nó phá hỏng sự hồi hộp, niềm phấn khích khi được khám phá, khi được tìm hiểu thân mật. Anh không thấy tội lỗi vì cưỡng lời sếp mình hay nói dối phó cảnh sát Marsh, hay trì hoãn việc giao mấy món đồ đã được dặn dò là rất quan trọng. Mà vì anh xâm phạm vào đồ đạc của cô. Những gì gợi nhớ về số phận của cô. Đây là di vật của Juliette. Không phải thi thể thực đã biến đi và mất tích của cô, mà là những tàn tích còn sót lại của cuộc đời cô từng sống.
Anh hít một hơi nặng nhọc, tính chuyện đóng nắp hộp lại và quên đi những thứ chứa bên trong, rồi sau đó nghĩ đến số phận tất yếu sau này của chúng. Bạn bè IT của anh chắc sẽ là người lục lọi những thứ này. Họ sẽ xé toang cái hộp ra và trao đổi các món đồ như lũ trẻ con đổi kẹo. Họ sẽ mạo phạm cô.
Anh uốn nắp mở rộng ra hơn và quyết định mình sẽ bày tỏ lòng tôn kính với cô.
Anh chỉnh lại đèn và thấy trên cùng là một chồng phiếu tháp giống, quấn một sợi dây điện bên ngoài. Anh lôi ra giở xem. Đấy là các phiếu nghỉ phép. Hàng chục tờ. Anh đưa lên mũi và ngẩn ngơ trước cái mùi mỡ hăng nồng tỏa ra từ hộp.
Nằm bên dưới chỗ phiếu kia là một vài thẻ ăn đã hết hạn, và góc một thẻ căn cước thò ra. Lukas với lấy cái thẻ, có màu bạc hồi cô còn làm cảnh sát trưởng. Anh tìm chiếc thẻ căn cước thứ hai trong mớ thẻ nằm rải rác, nhưng có vẻ cô chưa được thay thẻ mang màu gì đó của bộ phận Cơ Khí. Quãng thời gian giữa lúc cô bị sa thải bởi một tội và bị tuyên án tử vì một tội khác chẳng nhiều nhặn gì. Anh dành ra một khắc nhìn ngắm bức hình trên tấm thẻ. Trông có vẻ mới được chụp gần đây, hệt như anh nhớ về cô. Tóc cô buộc chặt sau đầu, phần tóc trên đầu ép bẹp xuống. Anh nhìn thấy những sợi tóc tuột thò ra hai bên cổ cô và nhớ cái đêm đầu tiên anh ngắm cô làm việc, cô tự tết mái tóc dài trong khi ngồi một mình dưới một vùng sáng, nhìn vào hết trang này đến trang khác trong đống hồ sơ.
Anh miết ngón tay trên bức hình và bật cười khi thấy biểu cảm của cô. Trán cô nhăn nhăn, mắt cô nheo lại, như cố gắng xác định xem nhiếp ảnh gia đang định làm gì, hay thế quái nào mà chụp choẹt lại lâu đến thế. Anh che miệng để ngăn tiếng cười trở thành tiếng khóc.
Mớ phiếu quay trở lại vào trong hộp, nhưng tấm thẻ căn cưốc thì chui vào túi ngực quần yếm của anh như thể chính Juliette cứng đầu đã nhét nó vào. Thứ tiếp theo lọt vào mắt anh là một con dao đa năng bạc, trông có vẻ mới, hơi khác mẫu của anh. Anh nắm lấy nó và cúi người tới để rút dao của mình ra khỏi túi sau. Anh so sánh cả hai, mở thử một vài món trên dao cô và ngưỡng mộ chuyển động mượt mà và tiếng tách gọn ghẽ vang lên khi mỗi món trở vào vị trí. Anh đầu tiên dành ra chút ít thời giờ lau sạch dao mình, chùi hết dấu vân tay mình và cậy một đoạn ống bọc dây bằng cao su bị chảy, sau đó tráo hai món đồ với nhau. Anh quyết định thà mang theo món đồ gợi nhớ về cô này và để con dao của mình bị quẳng vào trong kho chứa hay bị đem cống cho một người lạ mặt không biết đánh giá...
Lukas cứng người khi nghe thấy tiếng bước chân và tiếng cười. Anh nín thở đợi ai đó bước vào, đợi những ngọn đèn trần bừng lên. Máy chủ kêu lách tách và ro ro bên cạnh anh. Tiếng ồn ngoài hành lang đi xa dần, tiếng cười nhạt nhòa dần đi.
Anh biết mình đang liều, nhưng trong hộp vẫn còn đồ để xem xét. Anh lại lục lọi và tìm thấy một chiếc hộp gỗ chạm trổ hoa văn, một món đồ cổ có giá trị. Nó chỉ lớn hơn lòng bàn tay anh một chút, và anh mất mấy giây tìm cách mở nó. Thứ đầu tiên anh nhìn thấy lúc nắp hộp trượt mở là một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn cưới dành cho nữ. Có thể nó được làm từ vàng khối, nhưng cũng khó nói. Ánh sáng đỏ từ ngọn đèn pin anh cầm thường khiến màu sắc bay hết, làm mọi thứ trông mờ xỉn và vô hồn.
Anh tìm xem có dòng chữ khắc nào không, nhưng không thấy gì hết. Chiếc nhẫn này thật là một vật kỳ lạ. Anh tin chắc Juliette không đeo nó hồi anh quen cô, và anh tự hỏi phải chẳng đây là nhẫn của một người họ hàng, hay một món đồ được truyền lại từ trước khi cuộc nổi loạn diễn ra. Anh đặt nó lại vào hộp và với lấy vật còn lại bên trong, một chiếc vòng tay gì đó. Không, không phải vòng tay. Lúc lôi ra, anh thấy nó là một cái đồng hồ, phần mặt tí hon đến mức hòa luôn vào với thiết kế của chiếc dây đeo đính đá. Lukas nhìn thật lâu mặt đồng hồ, và sau một hồi thì anh nhận ra hoặc mắt mình hoặc cây đèn pin đỏ đang đánh lừa cảm giác của mình. Hay có phải như vậy không nhỉ? Anh nhìn kỹ cho thật chắc chắn - và thấy một trong những cây kim mỏng manh ngoài sức tưởng tượng đang tích tắc điểm giờ. Thứ này còn hoạt động.
Trước khi kịp nghĩ ngợi xem che giấu một món đồ như vậy sẽ khó khăn đến nhường nào hay nếu bị phát hiện đang giữ nó thì hậu quả ra sao, Lukas đã nhét cái đồng hồ vào trong túi áo ngực. Anh nhìn chiếc nhẫn nằm lẻ loi trong hộp, và sau một thoáng do dự, anh cũng vớ lấy nó cất đi. Anh lục lọi cái hộp các tông và lấy mấy tem xu lẻ dưới cùng đặt vào trong cái hộp cổ trước khi đóng kín nó lại đặt về chỗ cũ.
Anh đang làm gì thế nhỉ? Anh có thể cảm thấy một dòng mồ hôi len lỏi chảy xuống khỏi da đầu và chạy dọc xương hàm. Lượng nhiệt tỏa ra từ lưng chiếc máy tính bận rộn như tăng thêm. Anh nghiêng đầu so vai chấm dòng mồ hôi ngứa ngáy kia đi. Trong hộp vẫn còn đồ, và anh không nhịn được: anh phải tiếp tục tìm kiếm.
Anh mò thấy một cuốn sổ tay nhỏ và giở ra. Nó ghi hết danh sách việc cần làm này đến danh sách việc cần làm khác, tất cả các đầu việc đều được gạch đi thẳng thớm. Anh đặt nó lại và với lấy một mảnh giấy gấp ở đáy hộp, rồi nhận ra nó không chỉ là một mảnh giấy. Anh lôi ra một tập giấy dày được ghim lại bằng ghim đồng. Trên đầu trang là một dòng chữ với nét chữ tương tự trong cuốn sổ: Hướng dẫn vận hành Phòng điều khiển Máy phát điện chính.
Anh mở ra và thấy một mớ sơ đồ khó hiểu và các ghi chú được gạch đầu dòng chi chít bên lề. Trông giống như một thứ cô tự mình soạn ra, hoặc là để nhớ sau một thời gian dần dần tìm hiểu cách vận hành phòng, hay có thể là một hướng dẫn hữu ích cho người khác. Anh nhận ra cô tái chế giấy mà không cần nghiền thành bột. Cô chỉ viết ở mặt sau thôi. Anh lật quyển hướng dẫn lại và đọc hàng dòng hàng dòng chữ in ở mặt bên kia. Bên lề có một số ghi chú và một cái tên cứ được khoanh tròn đi khoanh tròn lại: Juliette. Juliette. Juliette.
Anh lật ngược quyển hướng dẫn và săm soi phần sau của nó, phát hiện ra ban đầu nó là mặt trước. Nó đề, “Lịch sử Bi kịch của Romeus và Juliette”. Đấy là một vở kịch. Lukas đã từng nghe nói về nó. Phía trước anh, một cái quạt trong tâm máy chủ bật lên, thổi không khí qua các con chip silicon và dây điện đang ấm lên. Anh chùi mồ hôi trên trán và nhét vở kịch vào lại trong hộp. Anh sắp xếp gọn gàng các vật dụng khác lên trên và gài các miếng bìa nắp lại với nhau. Lukas ngó ngoáy đứng dậy, tắt đèn và nhét nó vào lại trong túi, nằm nép bên con dao đa năng của Juliette. Kẹp chắc hộp dưới một bên tay, anh vỗ vỗ ngực bằng tay còn lại và cảm thấy đồng hồ của cô, chiếc nhẫn của cô và thẻ căn cước cùng với bức hình cô nằm nguyên ở đó. Nằm áp sát cơ thể anh.
Lukas lắc đầu. Anh tự hỏi mình vừa nghĩ cái quái gì trong lúc lén lút ra khỏi căn phòng nhỏ và tối tăm, một bảng điều khiển cao đầy những ngọn đèn chớp chớp và nhấp nháy nhìn anh bỏ đi.