← Quay lại trang sách

Chương 36

CHỖ NÀO CŨNG THẤY XÁC CHẾT. Chúng bị bụi và đất bao phủ, các bộ đồ mòn trơ vì những chất độc ăn mòn sống trong ngọn gió, và Juliette càng lúc càng va vấp vào chúng nhiều hơn. Thế rồi chúng xuất hiện liên tục, một khối các tảng đá đổ chồng đống vào với nhau. Một vài người mặc bộ đồ tương tự như cô, nhưng hầu hết chỉ còn quấn trong những miếng giẻ rách đã bị ăn mòn thành từng dải phất phơ. Khi gió thổi qua giày cô và trên các thi thể kia, những dải quần áo vung vẩy như tảo bẹ tại các trại cá ở khu dưới sâu. Vì không thể đi vòng qua tất cả bọn họ, cô giẫm lên mớ xác, mỗi lúc một tiến gần đến tháp cảm biến. Dễ phải có đến hàng trăm cái xác, chưa biết chừng còn hàng ngàn.

Cô nhận ra đây không phải người từ tháp giống của mình. Mặc dù hiển nhiên đến vậy, cái nhận thức ấy vẫn thật giật mình. Những người khác . Việc họ đã chết không hề khiến cô bớt chấn động khi nhận ra rằng từng có những người sống ngay sát sườn cô, thế mà cô chưa bao giờ biết đến. Bằng cách nào đó, Juliette đã băng qua một cõi hư vô không thể sinh sống được, đã đi sang một vũ trụ khác, có lẽ là người đầu tiên thực hiện được kỳ tích như vậy, và nơi đây là một nghĩa địa những linh hồn xa lạ, những người giống hệt như cô, đã sống và chết trong một thế giới hết sức giống và hết sức cận kề với thế giới của cô.

Cô băng qua những xác chết dày như đá vụn, các hình hài dần trở thành không thể phân biệt rạch ròi. Có những chỗ xác chất cao, và cô phải chọn đường thật cẩn thận. Lúc đến gần con dốc dẫn xuống tháp giống khác này, cô buộc phải giẫm lên một, hai thi thể thì mới băng qua được. Trông như thể họ đã cố gắng chạy tháo thân và giẫm đạp lên nhau, tạo thành từng ngọn đồi nhỏ trong lúc cuống cuồng lao về phía những quả đồi thật. Nhưng sau đó, lúc ra đến con dốc dẫn xuống dưới, cô thấy mớ xác xúm xít vào nhau bên cánh cửa thép của khoang chốt gió và nhận ra họ đã cố gắng quay lại vào trong.

Cái chết sắp ập đến của chính cô lừ lừ phình to ra - như một nhận thức thường trực, một xúc cảm mới mặc lên trên da cô, cảm thấy rõ rệt trong từng lỗ chân lông. Chẳng bao lâu nữa cô sẽ gia nhập hàng ngũ các thi thể này, và chẳng hiểu sao cô lại không thấy sợ. Cô đã vượt qua nỗi sợ lúc còn ở trên đỉnh đồi và giờ đã ở trong vùng đất mới, nhìn ngắm những thứ mới, một món quà kinh khủng mà cô phải lấy làm mừng rằng mình được hưởng. Óc tò mò đẩy cô tiến tới, hoặc có khi thứ thúc đẩy cô lại chính là cái tâm lý của đám người cứng ngắc này, tất cả đều đang yên nghỉ trong tư thế chen lấn, những thi thể chen nhau mà bơi hướng về phía cánh cửa bên dưới.

Cô bơi giữa bọn họ. Lội qua nếu không tránh được. Cô bước qua những cái xác tàn tạ và trống rỗng, đá sang bên xương xẩu và hài cốt tả tơi, và chật vật vạch đường tiến đến bên mấy cánh cửa hơi hé mở. Tại đó có một hình hài bất động, kẹt giữa những cái răng sắt, một tay còn bên trong, một tay thò ra ngoài, tiếng hét tắc nghẹn trên gương mặt xám ngoét và khô héo, hai hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm.

Juliette là một trong số họ, thuộc về nhóm những người lạ mặt này. Cô đã chết, hay đã gần như vậy. Nhưng trong khi bọn họ bất động thì cô vẫn đang dấn tới trước. Được dẫn đường. Cô kéo cái xác ra khỏi khe cửa, thở thành tiếng trong mũ bảo hộ, làn hơi phà ra đọng thành sương trên màn hình trước mũi cô. Nửa cái xác rơi ra, nửa còn lại đổ gục xuống bên trong cửa. Một lớp bụi thịt mù mịt là đà rơi xuống ở giữa.

Cô lách một tay vào trong và cố gắng nghiêng người lách qua. Vai cô chui được vào trong, sau đó đến lượt chân cô, nhưng mũ bảo hộ thì mắc kẹt. Cô quay đầu và thử lại, nhưng mũ bảo hộ vẫn kẹt chặt giữa mấy cánh cửa. Cô thoáng hốt hoảng khi cảm nhận được cặp hàm thép siết chặt đầu mình, đỡ lấy mũ bảo hộ của cô, khiến cô như treo người trong cái siết của nó. Cô lách hẳn cả cánh tay vào trong, cố gắng mò mẫm xung quanh cửa tìm chỗ bám để kéo nốt người vào, nhưng người cô bị kẹt. Một chân thò được vào bên trong, chân kia thì ở ngoài. Chẳng có gì để làm điểm tựa mà đẩy hay kéo người vào nốt được. Cô đã bị mắc kẹt, một cánh tay nằm vô dụng bên trong, điên cuồng vẫy, nhịp thở gấp gáp ngốn hết phần không khí còn sót lại.

Juliette cố gắng lách nốt tay kia qua. Cô không quay được eo, nhưng có thể gập cùi chỏ và trườn mấy ngón tay qua bụng nhờ khoảng không hẹp giữa bụng và cửa. Cô gập ngón tay quanh mép cánh cửa thép mà kéo. Chật như thế thì không có đòn bẩy gì cả. Chỉ có mình lực ngón tay cô, lực nắm của cô. Juliette đột nhiên không muốn chết, không phải ở đây. Cô cuộn bàn tay lại như thành nắm đấm, ngón tay gập lại ôm lấy mép bộ hàm thép kia, khớp ngón tay kêu răng rắc vì lực gồng. Cô giật đầu đập vào thành mũ, cố gắng đập mặt vào cái màn hình chết tiệt, vừa vặn vẹo vừa xô đẩy vừa giật - bất chợt cô thoát được ra.

Cô loạng quạng bước vào trong chốt gió, một bên giày thoáng mắc phải khe hở đằng sau, tay khua loạn lấy lại thăng bằng trong lúc đá chân qua một chồng xương cháy sém khiến một đám tro đen bay lên không trung. Đó là hài cốt những người đã bị kẹt lại trong ngọn lửa thanh tẩy của chốt gió. Juliette thấy mình ở trong một căn phòng cháy sém, giống đến rợn người nơi mình vừa rời bỏ gần đây. Tâm trí kiệt quệ và hoang mang của cô quay cuồng trong những ảo tưởng quái đản. Có thể cô đã chết rồi, và đây là những hồn ma đang chờ đợi cô. Có khi cô đã bị thiêu sống bên trong chốt gió tháp giống của mình, và đây là những giấc mơ điên rồ của cô, cách cô thoát ly nỗi đau, và giờ cô sẽ vĩnh viễn ám nơi này.

Cô loạng choạng bước qua những hài cốt rải rác, tiến về phía cánh cửa trong và tì đầu lên ô cửa sổ kính dày. Cô tìm kiếm bóng dáng Peter Billings phía bên kia, ngồi tại bàn của cậu ta. Hoặc có thể là bóng dáng Holston vơ vẩn trong hành lang, một bóng ma đi tìm người vợ cõi âm của mình.

Nhưng đây không phải cái chốt gió kia. Cô cố gắng trấn tĩnh lại. Cô tự hỏi phải chăng dưỡng khí của mình đang cạn kiệt, phải chăng hít vào thứ thán khí do chính mình thải ra cũng giống như hít khói của một động cơ nóng rẫy, khiến não cô chết ngạt.

Cánh cửa bị niêm kín. Cửa này là thật. Hàng ngàn người đã chết, nhưng cô thì không. Chưa chết.

Cô thử vặn cái bánh xe lớn giúp khóa chặt cửa, nhưng nó hoặc đã kẹt cứng, hoặc bị khóa từ bên trong. Juliette đập vào kính, hy vọng cảnh sát trưởng tháp giống sẽ nghe thấy mình, hay có khi một nhân viên nhà ăn nào đó sẽ nghe được. Bên trong tối om, nhưng niềm tin rằng hẳn phải có người sống trong đấy vẫn luẩn quẩn trong đầu cô. Con người cần sống bên trong các tháp giống. Chứ không phải chất chồng xung quanh chúng.

Không có lời đáp. Không ngọn đèn nào được bật lên. Cô tì vào cái bánh xe lớn, nhớ lại chỉ dẫn của Marnes, về cơ chế hoạt động của chúng, nhưng những bài học đó như ở tít tận thuở nào rồi, và lúc ấy cô không coi chúng là quan trọng. Nhưng cô nhớ ra một điều: sau khi phun argon và đốt lửa, chẳng phải khóa cửa trong sẽ mở ra sao? Tự động ấy? Để chốt gió được chùi rửa? Có vẻ cô đã nghe Marnes từng nói điều này. Ông đã đùa rằng đằng nào cũng đâu có ai quay lại bên trong được khi lửa đã tàn. Có phải cô thực sự nhớ điều ấy không hay chỉ đang bịa ra thôi? Có khi nào đó chỉ là mong ước viển vông của một bộ não đói oxy không?

Dù sao thì bánh xe trên cánh cửa vẫn dứt khoát không chịu nhúc nhích. Juliette dồn toàn bộ trọng lượng đè xuống, nhưng cô cảm thấy đúng là nó bị khóa thật. Cô bước lùi lại. Băng ghế gắn trên tường nơi những người lau chùi mặc đồ trước khi lao đầu vào chỗ chết trông đầy mời gọi. Cô đã mệt lử người vì chuyến đi bộ, vì phải loay hoay tìm cách vào trong. Và tại sao cô lại tìm cách vào trong cơ chứ? Cô lưỡng lự quay tròn tại chỗ. Cô đang làm gì thế này?

Cô cần không khí. Không hiếu sao, cô lại nghĩ rằng tháp giống có thể sẽ có không khí. Cô nhìn ngó mớ xương rải rác của vô vàn thi hài xung quanh. Đã có bao nhiêu người chết vậy? Họ trộn nháo nhào vào với nhau, không thể biết được. Hộp sọ, cô nhớ ra. Cô có thể đếm hộp sọ là sẽ biết ngay số lượng. Cô lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ vớ vẩn ấy. Cô rõ ràng là đang mất đi lý trí.

“Bánh xe trên cửa là một đai ốc bị kẹt,” một phần đang dần lu mờ trong óc cô nói. “Một cái bu lông bị đóng băng.”

Và chẳng phải hồi còn là một bóng đeo trẻ tuổi, cô đã trở nên trứ danh nhờ khả năng tháo mấy thứ này ra đó sao?

Juliette tự nhủ rằng điều ấy là có thể được. Mỡ, nhiệt, đòn bẩy. Đó là bí kíp xử lý một miếng kim loại không chịu nhúc nhích. Cô không có thứ nào trong số cả ba món trên, nhưng cô vẫn cứ nhìn quanh. Không có chuyện lách người chui qua cánh cửa ngoài lần nữa. Cô biết mình sẽ không thể lách qua được thêm lần thứ hai nếu phải gồng lên như thế. Vậy là cô có căn phòng này. Băng ghế lưng đính vào tường, dòng xuống từ hai sợi dây xích. Juliette lắc dây xích, nhưng không thấy có cách nào tháo được, hay nếu có tháo được thì liệu chúng giúp gì cho mình.

Ở trong góc có một đường ống leo lên, dẫn vào một chuỗi lỗ thông hơi. Cô thầm nghĩ hẳn đây chính là đường dẫn argon vào phòng. Cô nắm hai tay quanh đường ống, đặt chân lên tường, giật thử.

Đoạn nối vào lỗ thông hơi lung lay; bầu không khí độc hại đã ăn mòn và làm suy yếu nó. Juliette mỉm cười, nghiến răng, và dữ tợn kéo ngược ra sau.

Ống dẫn bật tung khỏi lỗ thông hơi và bị cong ở đoạn gốc. Cô chợt cảm thấy hưng phấn, như một con chuột hoang đứng bên một mảnh vụn bánh lớn. Cô nắm lấy đầu ống vừa tuột ra và vặn nó tới lui, uốn cong và vặn vẹo đầu bị bắt chốt. Kim loại kiểu gì cũng sẽ gãy nếu ta có thể lung lay nó dù chỉ một chút, miễn là lay đủ lâu. Cô đã biết bao lần cảm thấy sức nóng của thép khi nó bị yếu đi trong lúc cô vặn đi vặn lại cho nó gãy rời ra.

Mồ hôi đọng lại thành giọt trên trán cô và lấp lánh dưới làn ánh sáng tù mù lọt qua được màn hình kính che mắt. Nó nhỏ xuống mũi cô, làm mờ màn hình, và cô vẫn cứ hết kéo lại đẩy, cứ thế tới lui, mỗi lúc một điên cuồng và tuyệt vọng...

Đường ống gãy ra, một vố bất ngờ. Chỉ nghe tiếng rắc khẽ lọt qua mũ bảo hộ, và thanh kim loại dài rỗng ruột bật tung. Một đầu bị đập bẹp và xoắn lại, đầu kia thì còn nguyên vẹn và tròn trịa. Juliette quay sang cánh cửa, bấy giờ đã có công cụ trong tay. Cô thọc ống qua cái bánh xe, để chừa lại bên ngoài nhiều hết mức có thể, vừa đủ dài để không quệt vào tường. Nắm cả hai bàn tay mang găng quanh cái ống, cô nhổm dậy, cúi người trên cái ống, mũ bảo hộ chạm vào cánh cửa. Cô đè người lên cái đòn bẩy rồi nhấn đi nhấn lại, biết rằng bu lông văng ra được là nhờ chuyển động giật cục chứ không phải một lực ổn định. Cô ngọ nguậy lui về phía cuối ống, nhìn nó hơi cong đi, lo rằng cửa chưa động đậy thì nó đã gãy đôi luôn rồi.

Lúc ra đến cuối ống - nơi lực đòn bẩy tối đa - cô dồn toàn bộ sức lực đè trọng lượng của mình lên xuống, và chửi thề khi cái ống rời ra. Một tiếng keng vang lên, lớn đến mức bộ đồ chẳng hãm âm lượng xuống được mấy, và rồi cô ngã gục xuống sàn, đau đớn tiếp đất bằng cùi chỏ.

Cái ống kia nằm chéo dưới người cô, thọc vào xương sườn của cô. Juliette cố gắng lấy hơi. Mồ hôi cô nhỏ tong tỏng lên màn hình kính, làm hình ảnh trước mắt nhòe đi. Cô đứng dậy và nhận ra cái ống không bị gãy. Cô nghĩ không hiểu nó có bị tuột ra không, nhưng nó vẫn đang luồn qua nan cái bánh xe lớn kia.

Vừa không thể tin nổi, vừa vui mừng, cô đẩy cái ống ra ở đầu bên kia. Cô nắm hai tay quanh nan hoa và tì người vào nó.

Và cái bánh xe.

Nó nhúc nhích.