Chương 41
LUKAS THEO BERNARD qua các hành lang IT, trong khi các kỹ thuật viên bồn chồn chạy dạt né đường cho họ, hệt như lũ sâu bọ ban đêm bị ánh đèn làm cho giật mình. Bernard có vẻ không hề để ý thấy các kỹ thuật viên chui tọt vào trong văn phòng và ló mắt qua cửa sổ quan sát. Lukas vội vàng bước theo, mắt anh láo liên đảo khắp hai bên, cảm thấy mình cứ lồ lộ vì bị tất cả những người khuất mặt kia nhìn ngó.
“Chẳng phải tôi đã hơi già để đi học làm công việc khác sao?” anh hỏi. Anh khá chắc mình chưa chấp nhận lời đề nghị, ít nhất là chưa mở miệng nói ra, nhưng Bernard nói chuyện như thể giao kèo đã được thỏa thuận xong xuôi.
“Vớ vẩn,” gã nói. “Với cả đây sẽ không phải học việc theo nghĩa truyền thống.” Gã khoát tay. “Cậu sẽ tiếp tục thực hiện các nhiệm vụ của mình như trước. Tôi chỉ cần ai đó có thể bước vào thay thế, một người biết phải làm gì trong trường hợp tôi gặp phải chuyện gì. Di chúc của tôi...” gã dừng chân trước cánh cửa nặng nề dẫn vào phòng máy chủ và quay lại nhìn Lukas, “... nếu mọi sự đến nước ấy, trong trường hợp khẩn cấp, di chúc của tôi sẽ giải thích mọi thứ cho lãnh đạo kế nhiệm, nhưng...” gã nhìn qua vai Lukas và quan sát dọc hành lang, “... Sims hiện là người thực hiện di chúc của tôi, và chúng ta sẽ phải thay đổi vụ đó. Tôi thực sự không nghĩ rằng chuyện ấy sẽ diễn ra suôn sẻ.”
Bernard xoa cằm và trầm ngâm suy nghĩ. Lukas đợi một lúc, sau đó bước đến bên gã và nhập mã của mình vào bảng điều khiển cạnh cửa, lôi thẻ căn cước của anh ra khỏi túi - kiểm tra chắc chắn rằng nó là thẻ căn cước của anh chứ không phải của Juliette - và quẹt qua máy quét. Cánh cửa mở tách ra, khiến Bernard bừng tỉnh.
“Phải, rồi, thế này tốt hơn nhiều. Mà nói thế không phải là tôi định sẽ đi đâu đâu nhé.” Gã chỉnh lại kính và bước qua ngưỡng cửa thép nặng nề. Lukas theo sau, đóng cánh cửa khổng lồ lại đằng sau họ và đợi khóa cắn vào chỗ.
“Nhưng nếu ông quả có gặp chuyện gì đó, tôi sẽ giám sát các vụ lau chùi ư?” Lukas không thể hình dung nổi. Anh ngờ rằng có nhiều thứ cần học hỏi về các bộ đồ hơn là chỗ máy chủ. Sammi sẽ làm chuyện ấy giỏi hơn, sẽ thực sự muốn nhận công việc này. Với cả - anh có phải từ bỏ các bản đồ sao của mình không?
“Đó chỉ là một phần nhỏ của công việc, nhưng ừ.” Bernard dẫn Lukas qua chỗ máy chủ, băng qua tủ máy số mười ba với phần mặt trống trơn và những cái quạt bất động, ra đến tít tận cuối phòng.
“Đây là chìa khóa dẫn vào trái tim thực sự của tháp giống,” Bernard nói, lôi một chùm chìa khóa leng keng ra khỏi túi quần yếm. Chúng được xâu vào một sợi dây da đeo quanh cổ gã. Lukas chưa bao giờ để ý thấy chúng cả.
“Cái tủ này còn có một số tính năng khác mà dần dần cậu sẽ được biết. Bây giờ, cậu chỉ cần biết cách xuống dưới tầng là đủ.” Gã nhét chìa khóa vào mấy ổ khóa ở mặt sau máy chủ, thiết kế để mới nhìn trông giống như ốc vít lõm. Đây là máy chủ nào thế nhỉ? Hai mươi tám à? Lukas liếc nhìn quanh phòng thử đếm vị trí của nó, và nhận ra rằng mình chưa bao giờ được giao nhiệm vụ bảo dưỡng tủ máy này.
Một tiếng keng khẽ vang lên khi lưng máy bật ra. Bernard đặt nó sang một bên, và Lukas hiểu vì sao anh chưa bao giờ bảo trì máy này. Nó gần như trống rỗng, chỉ là một cái vỏ, như thể đã bị lấy hết linh kiện suốt bao năm.
“Cậu cần đặc biệt chú ý khóa nó lại sau khi leo trở lên.”
Lukas nhìn Bernard nắm lấy tay cầm dưới sàn cái vỏ trống. Bernard kéo nó về phía mình, và có một tiếng nghiến nhè nhẹ vang lên gần đó. “Khi lưới đặt trở lại rồi, cậu chỉ việc nhấn cái này xuống là nó sẽ gắn chắc lại.”
Lukas đang sắp sửa hỏi “Lưới nào cơ?” thì Bernard bước sang một bên và thọc mấy ngón tay vào vài phiến kim loại ghép thành sàn. Gã phì phò kéo mặt sàn nặng trịch lên và bắt đầu đẩy nó trượt sang bên. Lukas nhảy sang phía bên kia và cúi người xuống giúp.
“Cầu thang không được...?” anh dợm hỏi.
“Thang không dẫn vào khu này của tầng ba mươi lăm.” Bernard chỉ vào một cái thang đứng dẫn xuống dưới sàn nhà. “Cậu đi trước đi.”
Đầu Lukas quay cuồng trước diễn tiến bất ngờ của ngày hôm nay. Lúc cúi xuống bám vào thang, anh cảm thấy những thứ trong túi ngực mình dịch chuyển, vội đưa một tay lên giữ im cái đồng hồ, nhẫn và thẻ căn cước. Lúc nãy anh nghĩ gì vậy chứ? Bây giờ anh đang nghĩ gì vậy chứ? Anh leo xuống cái thang dài, cảm thấy như thể đã có ai đó kích hoạt một chương trình tự động trong não mình, một chương trình máy móc, điều khiển mọi hành động của anh. Khi xuống dưới chân thang, anh nhìn Bernard leo xuống những nấc thang đầu tiên trước khi trượt cái nắp lưới về lại chỗ cũ, nhốt kín cả hai người bọn họ trong cái hầm ngục tối dưới căn phòng máy chủ vốn dĩ đã được bảo vệ như pháo đài.
“Cậu sắp sửa được nhận một món quà vĩ đại,” Bemard nói trong bóng tối. “Món quà ngày trước đã ban cho tôi.”
Gã bật một ngọn đèn, và Lukas thấy sếp của mình đang nhăn nhở cười như một kẻ điên, cơn tức giận ban nãy đã biến mất. Trước mặt anh giờ đây là một con người mới, một người đầy tự tin và hăm hở.
“Toàn bộ tháp giống và mọi cư dân sống trong nó đều phụ thuộc cả vào điều tôi sắp sửa cho cậu xem,” Bernard nói. Gã vẫy Lukas bước dọc cái hành lang được chiếu sáng trưng nhưng rất hẹp về phía căn phòng rộng hơn ở cuối. Chỗ máy chủ như ở tít trên cao. Lukas cảm thấy mình như tách biệt với mọi con người khác trong tháp giống; anh thấy tò mò, nhưng cũng sợ hãi nữa. Anh không chắc mình muốn gánh vác một trách nhiệm như thế và tự nguyền rủa mình vì đã đồng ý vụ này.
Ấy nhưng, chân anh vẫn cứ di chuyển. Đôi chân đưa anh đi dọc hành lang bí mật đó vào một căn phòng đầy những thứ kỳ lạ và khác thường, một nơi khiến cho công việc lập bản đồ sao như chỉ còn vặt vãnh, một hang ổ nơi cảm nhận về quy mô thế giới, về kích thước , trở nên khác hoàn toàn.