Chương 40
KNOX CHỈ ĐƠN THUẦN coi màn huyên náo trong bộ phận Cơ Khí như một vụ khủng hoảng khác cần giải quyết. Giống như cái lần tường phụ tầng hầm bị rò rỉ, hay hồi giàn khoan dầu đào trúng túi khí mêtan và họ phải sơ tán tám tầng cho đến khi những chuyên viên xử lý không khí cho biết đã an toàn về lại được. Trước cái dòng hỗn loạn không thể tránh khỏi ấy, điều ông ta cần thực hiện là ra lệnh. Phân công nhiệm vụ. Ông ta phải chia nhỏ một trọng trách khổng lồ thành những mẩu nhỏ riêng rẽ và đảm bảo mỗi mẩu được giao cho đúng người. Chỉ có điều lần này, ông ta và người của ông ta sẽ không lên đường sửa chữa gì hết. Có một số thứ những con người tử tế tại bộ phận Cơ Khí muốn phá vỡ.
“Vật Tư là chìa khóa mấu chốt,” ông ta bảo các đốc công, chỉ vào bản sơ đồ cỡ lớn treo trên tường. Ông ta dò tay theo ba mươi tầng cầu thang dẫn lên tầng sản xuất chính của bộ phận Vật Tư. “Lợi thế lớn nhất của chúng ta là bọn IT không biết chúng ta đang đến.” Ông ta quay sang các trưởng ca. “Shirly, Marck, Courtnee, mấy người đi với tôi. Chúng ta sẽ gom nhu yếu phẩm và mang bóng đeo của mấy người theo cùng. Walker, ông có thể điện trước để báo cho họ biết chúng ta đang đến. Nhưng hãy cẩn thận. Cứ giả định là IT sẽ có tai mắt. Nói rằng chúng ta có một mớ đồ đã được ông sửa cần đưa lên.”
Ông ta quay sang Jenkins, cậu này đã làm bóng đeo của Knox suốt sáu năm liền trước khi cậu ta cũng tự mọc râu và chuyển sang làm ca ba. Ai cũng tin rằng công việc của Knox rồi một ngày sẽ được bàn giao cho cậu ta. “Jenks, tôi muốn cậu tiếp quản dưới này. Tạm không có ngày nghỉ nào nữa. Giữ cho nơi này hoạt động như thường, nhưng hãy sẵn sàng đối phó với điều tệ nhất. Tôi muốn tích trữ càng nhiều đồ ăn càng tốt. Và nước nữa. Đảm bảo bể chứa có đầy nước. Lấy từ nguồn trại thủy canh nếu bắt buộc phải làm vậy, nhưng kín đáo thôi. Hãy bịa ra một cái cớ, chẳng hạn như có một vụ rò rỉ hay gì đó, đề phòng họ nhận ra. Trong khi ấy cử ai đó đi tuần tra một vòng kiểm tra mọi ổ khóa và bản lề, đề phòng xung đột lan xuống chỗ chúng ta. Và dự trữ bất cứ vũ khí nào chế ra được. Ống, búa, bất cứ thứ gì.”
Nghe đến đây, một số người nhướn mày, nhưng Jenkins gật đầu trước cái danh sách đó như thể tất cả đều hợp lý và có thể thực hiện được. Knox quay sang phía các đốc công. “Sao hả? Mấy người biết chuyện này rồi sẽ đi đến đâu, đúng không?”
“Nhưng kế hoạch chung là gì?” Courtnee hỏi, liếc nhìn bản sơ đồ to lớn, vẽ ra ngôi nhà ngầm dưới lòng đất của họ. “Tràn vào bộ phận IT, và rồi sao nữa? Chiếm quyền điều hành nơi này à?”
“Chúng ta đã điều hành nơi này sẵn rồi,” Knox gằn giọng. Ông ta đập tay lên các tầng ở giữa khu đầu ba. “Chỉ có điều chúng ta làm trong bóng tối thôi. Giống như các tầng ở khu này cũng nằm trong bóng tối đối với chúng ta. Nhưng giờ thì tôi muốn chiếu đèn vào trong cái hang chuột của chúng và xua hết chúng ra, xem chúng còn đang giấu giếm những gì khác nữa.”
“Cô hiểu chúng đã làm gì suốt bao lâu nay, đúng không?” Marck quay sang Courtnee. “Chúng tống mọi người ra ngoài để chết. Cố tình làm vậy. Không phải bởi vì bắt buộc phải thế, mà là bởi vì chúng muốn thế!”
Courtnee cắn môi và không nói gì hết, chỉ nhìn chằm chằm vào bản sơ đồ.
“Chúng ta cần bắt đầu lên đường,” Knox nói. “Walker, gửi điện đi. Sắm sửa đồ thôi nào. Và cố mà nghĩ ra chuyện gì vui vui để đem ra bàn tán trên đường chúng ta đi. Đừng có lẩm bẩm về vụ này rồi lọt vào tai một tay khuân vác nào đó để cho hắn kiếm ít tem xu nhờ lật tẩy chúng ta.”
Họ gật đầu. Knox vỗ vào lưng Jenkins và hất hàm với cậu ta. “Tôi sẽ báo khi nào cần tất cả mọi người. Giữ lại một lượng tối thiểu cậu nghĩ cần phải có dưới này và cử hết số còn lại lên. Thời điểm là tất cả, hiểu chứ?”
“Tôi biết phải làm gì mà,” Jenkins nói. Không phải cậu ta đang cố tỏ vẻ kiêu ngạo, mà chỉ đơn thuần trấn an ông sếp lớn.
“Được rồi,” Knox nói. “Thế thì bắt tay vào việc thôi.”
Họ leo hết mười tầng cầu thang mà gần như chẳng than phiền gì mấy, nhưng Knox đã bắt đầu cảm thấy đau nhức trong chân vì phải mang nặng. Ông ta có một bao vải nhồi đầy áo hàn đeo trên bờ vai rộng, cùng với một đống mũ bảo hộ. Một sợi dây thừng xâu qua đai cằm số mũ, và chúng lạch cạch va nhau trên tấm lưng rộng của ông ta. Marck chật vật mang mớ đường ống cứ liên tục trượt trên nhau và tuột khỏi tay anh ta. Các bóng đeo đi cuối đoàn, đằng sau đội phụ nữ, mang những bao tải nặng dựng đầy bột nổ buộc vào với nhau đeo quanh cổ. Những người khuân vác chuyên nghiệp cũng mang nặng chẳng kém rảo bước thoăn thoắt qua chỗ họ theo cả hai hướng, liếc nhìn họ vừa tò mò, vừa đầy vẻ đua tranh bực bội. Lúc một người khuân vác - một người phụ nữ Knox nhận ra hay mang đồ đến khu dưới sâu - dừng lại và đề nghị giúp họ, ông ta cộc cằn xua cô ta đi. Cô vội vã leo thang, ngoái lại nhìn trước khi đi khuất mắt, và Knox hối hận vì đã trút cơn mệt mỏi lên đầu cô.
“Cố lên,” ông ta nói với những người khác. Ngay cả khi đi theo nhóm nhỏ thế này, họ vẫn là một đám hút mắt. Và giữ mồm giữ miệng ngày một khó khi tin tức về sự biến mất đáng kinh ngạc của Juliette lan truyền khắp xung quanh họ. Gần như ở mỗi chiếu nghỉ đều có một nhóm người, thường là người trẻ, đứng túm tụm bàn tán về ý nghĩa của chuyện đó. Điều cấm kỵ đã chuyển dịch từ suy nghĩ sang những tiếng thì thầm. Những ý tưởng bị cấm đoán đã nảy sinh trên đầu lưỡi và lan tỏa khắp không gian. Knox ngó lơ cơn đau lưng và ì ạch leo lên, lên nữa, mỗi bước một gần bộ phận Vật Tư hơn, càng lúc càng cảm thấy như thể họ cần khẩn trương đến nơi.
Lúc họ rời các tầng đầu một trăm ba mươi, tiếng bàn tán đã xôn xao khắp nơi. Họ đang đến gần nửa trên khu dưới sâu, nơi những người làm việc, mua sắm và ăn uống tại khu giữa chung đụng với những người ước gì không có họ thì hơn. Phó cảnh sát Hank bấy giờ đang ở trên cầu thang tầng một trăm hai mươi tám, cố gắng hòa giải hai đám đông cãi vã. Knox lách qua, hy vọng viên sĩ quan sẽ không quay người lại thấy đoàn người lặc lè đi theo mình và hỏi họ leo tít lên trên này để làm gì. Lúc đã leo quá đám huyên náo, Knox liếc ra sau quan sát đám bóng đeo lỉnh qua, bám sát lan can mé trong. Phó cảnh sát Hank vẫn đang yêu cầu một người phụ nữ hãy bình tĩnh lại khi chiếu nghỉ dần khuất khỏi tầm mắt họ.
Họ băng qua nông trại đất tại tầng một trăm hai mươi sáu, và Knox tin đây sẽ là một tài sản chủ chốt. Phải leo rất xa thì mới đến được các tầng đầu ba của bộ phận IT, nhưng nếu buộc phải rút lui, họ sẽ bám trụ tại bộ phận Vật Tư. Với cơ sở sản xuất ở đó, đồ ăn trên tầng này và máy móc của bộ phận Cơ Khí, họ có thể tự cung tự cấp được. Ông ta có thấy họ có một vài mắt xích yếu, nhưng bộ phận IT thì còn lắm hơn. Họ lúc nào cũng có thể ngắt điện của đám kia hay ngưng xử lý nước cho chúng - nhưng trên đường lại gần bộ phận Vật Tư trên cặp chân mỏi mệt, ông ta thực sự hy vọng rằng sự tình sẽ không đến mức như thế.
Tại chiếu nghỉ tầng một trăm mười, họ được chào đón bởi những cái nhíu mày. McLain, bà già trưởng bộ phận Vật Tư, đứng khoanh tay trước ngực quần yếm vàng, dáng đứng đầy vẻ khó chịu.
“Xin chào, Jove.” Knox tặng bà một nụ cười tươi rói.
“Đừng gọi tôi là Jove ,” McLain nói. “Cậu đang bày cái trò vớ vẩn gì thế này?”
Knox liếc khắp cầu thang, nhún vai để xốc mớ đồ nặng lên cao hơn trên vai. “Cho chúng tôi xin phép bước vào và bàn chuyện nhé?”
“Tôi không muốn rắc rối gì xảy ra tại đây cả,” bà nói, mắt rực lửa dưới vầng trán sa sầm.
“Vào bên trong cái nào,” Knox nói. “Chúng tôi chưa dừng lại một lần nào trên đường leo lên đây. Trừ phi bà muốn chúng tôi ngã lăn ra ngoài này.”
McLain xem chừng cân nhắc điều này. Hai tay bà thả lỏng trên ngực. Bà quay sang phía ba người thợ, một bức tường lừng lững đằng sau lưng bà, và gật đầu. Trong lúc họ kéo mở cánh cửa sáng loáng dẫn vào bộ phận Vật Tư, bà quay người lại tóm lấy cánh tay Knox. “Đừng có tự nhiên như ở nhà đấy,” bà bảo ông ta.
Bên trong phòng khách của bộ phận Vật Tư, Knox thấy một đội quân nhỏ những người mặc quần yếm vàng, đứng đó chờ đợi. Phần lớn bọn họ đứng đằng sau cái quầy thấp dài nơi cư dân tháp giống bình thường vẫn đợi nhận các linh kiện mình cần, bất kể là mới được chế tạo hay vừa được sửa chữa. Những dãy kệ nằm song song và sâu hun hút đằng sau chạy tít vào khoảng xa âm u, thòi lòi hộp thùng các loại. Căn phòng im ắng thấy rõ. Thường thì tiếng máy móc chế tạo nên ầm ầm và leng keng sẽ len lỏi vang vọng khắp không trung, hay ta sẽ nghe thấy tiếng công nhân khuất sau các ngăn xếp trò chuyện trong lúc bỏ bu lông đai ốc mới làm ra vào các thùng háu đói. Bây giờ thì chỉ có độc sự im lặng và những ánh mắt ngờ vực.
Knox đứng cùng với người của mình, túi đeo và đồ đạc mang lên nằm kiệt quệ trên mặt sàn, mồ hôi ướt đẫm trán, trong khi các thành viên cả nam lẫn nữ của bộ phận Vật Tư đứng bất động theo dõi họ. Ông ta cứ ngỡ mình sẽ được hưởng một màn chào đón thân thiện hơn. Cơ Khí và Vật Tư có một lịch sử chung tay làm việc rất lâu đời. Họ cùng điều hành hầm mỏ nhỏ bên dưới những tầng thấp nhất của bộ phận Cơ Khí, nơi cung cấp quặng bổ sung vào kho dự trữ của tháp giống.
Nhưng bây giờ, khi McLain theo đội nhân viên quay vào trong, bà tặng cho Knox một ánh nhìn khinh bỉ mà kể từ hồi mẹ mình qua đời ông ta chưa một lần thấy lại.
“Thế này là thế quái nào vậy?” bà rít lên với Knox.
Ông ta lấy làm sửng sốt trước sự gay gắt của bà, đặc biệt là trước mặt nhân viên của chính ông ta. Ông ta cứ tưởng mình và McLain là hai người ngang hàng, nhưng giờ thì ông ta như thể bị bà xùy chó ra nạt. Bị làm cho cảm thấy mình thật nhỏ bé và vô dụng.
McLain đưa mắt nhìn dọc hàng những người thợ cơ khí kiệt sức cùng đám bóng đeo trước khi nhìn lại về phía ông ta.
“Trước khi chúng ta bàn xem mình sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào, tôi muốn nghe cậu đã xử lý như thế nào đám nhân viên chịu trách nhiệm về vụ này, bất kể kẻ đó có là ai.” Mắt bà nhìn xói vào ông ta. “Tôi đoán cậu chẳng có liên quan gì đến vụ việc này hết, đúng không? Rằng cậu đến đây để xin lỗi và mang quà cáp hối lộ tôi?”
Shirly dợm nói gì đó, nhưng Knox khoát tay bảo cô yên. Bên trong căn phòng đang có rất nhiều người chỉ chờ cho vụ việc không còn giải quyết được bằng ngoại giao nữa.
“Vâng, tôi xin lỗi,” Knox nói, răng nghiến lại và cúi đầu. “Và không, tôi chỉ vừa mới biết việc này sáng ngày hôm nay thôi. Trên thực tế, tôi chỉ biết sau khi hay tin về cuộc lau chùi.”
“Vậy ra tất cả là lỗi của tay thợ điện nhà cậu,” McLain nói, đôi tay mảnh khảnh khoanh lại trước ngực. “Một người duy nhất.”
“Đúng rồi. Nhưng....”
“Xin thông báo với cậu rằng tôi đã trừng phạt những kẻ có liên đới ở đây. Và tôi nghĩ cậu sẽ không chỉ đơn thuần nhốt cái lão khốn đấy lại trong phòng mình là được đâu.”
Đằng sau quầy vọng lên tiếng cười. Knox đặt tay lên vai Shirly để giữ cô ở yên vị trí. Ông ta nhìn về phía những người thợ đang xếp hàng đằng sau McLain.
“Chúng đến và bắt đi một người thợ của chúng tôi,” ông ta nói. Ngực ông ta có thể đang mệt nhọc, nhưng giọng ông ta vẫn sang sảng. “Mọi người biết thế nghĩa là thế nào rồi đấy. Khi chúng muốn có người đi lau chùi, chúng cứ thế bắt lấy thôi.” Ông ta đấm ngực. “Và tôi đã để chúng làm thế. Tôi đứng nhìn bởi tôi tin tưởng hệ thống này. Tôi sợ nó, hệt như mọi người.”
“Thế...” McLain mở lời, nhưng Knox ngắt lời bà, tiếp tục bằng cái giọng thường xuyên át đi tiếng máy chạy náo loạn để đưa ra các mệnh lệnh điềm tĩnh.
“Một người của tôi đã bị bắt mất, và chỉ có người già nua nhất trong số chúng tôi, người khôn ngoan nhất trong số chúng tôi, là can thiệp để cứu cô ấy. Chính người yếu đuối nhất và nhút nhát nhất lại sẵn sàng liều mạng. Và bất cứ ai ở trên này đã được ông nhờ đến, và đã hỗ trợ ông, tôi mắc nợ người ấy cả đời mình.” Knox chớp mắt cho bớt nhòe và nói tiếp. “Người ấy đã cho cô ấy không chỉ là cơ hội để leo qua quả đồi kia, để được chết một cách thanh thản và khuất mắt. Người ấy đã cho tôi sự can đảm để thức tỉnh. Để nhìn thấy được bức màn dối trá mà chúng ta sống đằng sau...”
“Thế là đủ rồi,” McLain nạt. “Chỉ cần nghe ba cái thứ vớ vẩn, ngu ngốc này thôi là cũng đủ để bị tống đi lau chùi đấy.”
“Không phải vớ vẩn,” Marck kêu vọng lên từ cuối hàng. “Juliette đã chết bởi...”
“Cô ta chết bởi lẽ cô ta phá đúng những cái luật này đây!” McLain quát, giọng vút lên the thé. “Và giờ thì các người ùn ùn kéo lên tận trên này để phá thêm luật nữa sao? Trên tầng của tôi ấy à?”
“Chúng tôi muốn phá vỡ sọ mấy tay cơ!” Shirly nói.
“Thôi ngay!” Knox bảo cả hai người bọn họ. Ông ta nhìn thấy sự tức giận trong mắt McLain, nhưng ông ta cũng nhìn thấy thứ khác nữa: những cái gật đầu và nhướn mày lẻ tẻ trong đám nhân viên đứng đằng sau bà.
Một người khuân vác hai tay cầm hai túi rỗng bước vào phòng và nhìn xung quanh khi thấy bầu không khí im lặng đầy căng thẳng. Một nhân viên to lớn của bộ phận Vật Tư đứng cạnh cửa vừa xin lỗi vừa dẫn anh ta quay trở lại chiếu nghỉ, bảo anh ta hãy quay trở lại sau. Trong lúc gián đoạn, Knox cẩn thận chọn lựa từ ngữ.
“Chưa một người nào từng bị tống đi lau chùi chỉ vì lắng nghe , bất kể điều nghe được có cấm kỵ đến đâu.” Ông ta chờ cho họ thẩm thấu điều ấy. Ông ta trừng mắt nhìn McLain khi bà rục rịch định ngắt lời, nhưng có vẻ bà quyết định thôi. “Thế nên nếu bất cứ ai trong số mọi người muốn thì cứ tống tôi đi lau chùi vì điều tôi sắp nói đây. Tôi sẵn sàng chấp nhận nếu những thông tin này không khiến cho mọi người muốn cùng tôi và người của tôi xông lên. Đây là những gì Walker và một vài con người can đảm ở Vật Tư đã chứng minh cho chúng tôi thấy sáng hôm nay. Chúng ta có cớ để hy vọng nhiều hơn những gì chúng dám cho chúng ta. Chúng ta sở hữu nhiều thứ giúp mở mang tầm nhìn hơn những gì chúng cho phép chúng ta thấy. Chúng ta đã bị nuôi dưỡng bằng hàng loạt những lời dối trá, e sợ trước hình ảnh những người đồng bào mình mục ruỗng trên những ngọn đồi, nhưng giờ thì một người trong số chúng ta đã vượt qua được cái ranh giới ấy! Người ấy đã chứng kiến những chân trời mới! Chúng ta đã được cấp cho các miếng gioăng và long đền và được bảo rằng chừng ấy là đủ rồi, nhưng chúng thực chất là gì?”
Ông ta nhìn xoáy vào những người đứng đằng sau quầy. Tay McLain có vẻ đã buông lỏng trên ngực.
“Được thiết kế để hỏng chứ còn gì nữa! Đồ giả. Và ai mà biết được còn có những lời dối trá nào nữa. Nếu chúng ta đón bất kỳ người lau chùi nào quay trở lại và cố gắng hết sức giúp đỡ họ thì sao? Làm sạch và khử trùng cho họ thì sao? Thử làm bất cứ điều gì có thể thì sao? Liệu họ có sống sót được không? IT bảo rằng không, nhưng chúng ta không tin được nữa rồi!”
Knox thấy một số cái cằm gật gù. Ông ta biết người của mình sẵn sàng xộc vào phòng nếu cần; họ cũng đang hừng hực và phát điên lên về mấy chuyện này chẳng kém gì ông ta.
“Chúng tôi không đến đây để gây rối,” ông ta nói, “chúng tôi đến đây để thiết lập trật tự ! Cuộc nổi loạn đã xảy ra rồi.” Ông ta quay sang McLain. “Chẳng lẽ bà không nhận thấy ư? Bao lâu nay chúng ta sống trong cuộc nổi loạn. Bố mẹ của chúng ta là con cái của nó, và giờ thì chúng ta đem cống nạp con cái của mình cho chính cỗ máy ấy. Đây sẽ không phải sự khởi đầu của một thứ gì mới mẻ, mà là dấu chấm hết của một thứ xưa cũ. Và nếu bộ phận Vật Tư ủng hộ chúng tôi, chúng ta sẽ có cơ hội. Nếu không thì hãy để thi thể của chúng tôi làm vết nhơ mãi mãi trên khung cảnh bên ngoài của mấy người, mà giờ tôi thấy còn ít thối tha hơn cái tháp giống chết giẫm này!”
Câu cuối cùng Knox gầm tướng lên, hiên ngang lật đổ tất cả các điều cấm kỵ. Ông ta phun nó ra và tận hưởng hương vị của nó, thừa nhận rằng bất kể thứ bên ngoài những bức tường cong kia có là gì, nó có thể còn tử tế hơn thứ chứa bên trong. Tiếng thì thầm từng giết chết biết bao nhiêu người nay trở thành một tiếng gầm khàn khàn vang lên từ bộ ngực rộng của ông ta.
Và cảm giác ấy mới tuyệt vời làm sao.
McLain co rúm người lại. Bà lùi ra sau một bước, trong mắt xuất hiện một nét gì đó giống như sợ hãi. Bà quay lưng lại với Knox và tiến về phía nhân viên của mình, và ông ta biết mình đã thất bại. Từng có khả năng, bất kể mong manh đến mấy, rằng đám đông im lìm và tĩnh lặng này sẽ trở nên hăng hái muốn hành động, nhưng khoảnh khắc ấy đã trôi đi mất, hoặc ông ta đã khiến cho nó sợ chạy mất.
Và sau đó McLain làm một điều bất ngờ. Knox nhìn thấy những đường gân trên cái cổ thanh mảnh của bà gồ lên. Bà ngước lên nhìn nhân viên của mình, mái tóc bạc búi cao trên đầu, và bà lặng lẽ hỏi, “Mọi người thấy sao, hỡi Vật Tư?”
Đó là một câu hỏi, không phải một mệnh lệnh. Về sau Knox tự hỏi có phải câu hỏi kia được nêu ra với một tâm trạng buồn bã hay không; ông ta tự hỏi có phải bà hiểu sai về nhân viên của mình, những người đã kiên nhẫn lắng nghe trong lúc ông ta làm bài phát biểu điên rồ kia. Ông ta cũng tự hỏi phải chăng bà chỉ đơn thuần tò mò, hay bà đang thách thức buộc họ tống cổ ông ta cùng đám thợ cơ khí ra ngoài.
Nhưng lúc bấy giờ, hai hàng nước mắt chảy dài xuống mặt, ý nghĩ về Juliette cuộn trào trong tim, ông ta chỉ tự hỏi liệu mình còn nghe được tiếng la từ nhúm những người đồng hương nữa không, khi át đi tất cả là tiếng gào quyết chiến đầy giận dữ của những thành viên ngay thẳng trong bộ phận Vật Tư.