Chương 43
“CẬU CÓ HIỂU CẬU ĐANG ĐỀ XUẤT chúng tôi làm gì không?”
Knox ngước lên nhìn McLain, cố gắng nhìn thẳng vào cặp mắt nhăn nheo và sắc bén của bà bằng tất cả tự tin mà ông huy động được. Người phụ nữ nhỏ nhắn kiểm soát toàn bộ linh kiện và quy trình sản xuất của tháp giống ấy trông oai nghiêm theo một kiểu lạ thường. Bà không sở hữu bộ ngực lớn hay bộ râu dày của Knox, cổ tay thì chẳng to hơn hai ngón tay ông ta là bao nhiêu, nhưng bà có cặp mắt xám già nua cùng sức nặng của bao năm gian khó, khiến ông ta cảm thấy mình chỉ như một bóng đeo khi đứng bên bà.
“Đây không phải là nổi loạn,” ông ta nói, những từ bị cấm đoán ấy buông ra dễ dàng nhờ được thói quen và thời gian bôi trơn. “Chúng ta đang thiết lập lại công lý.”
McLain khịt mũi. “Tôi tin rằng đó cũng chính là những gì ông bà cố của tôi từng nói.” Bà vén ra sau những sợi tóc bạc vương trên mặt và nhìn xuống bản sơ đồ trải rộng giữa hai người. Cứ như thể bà biết làm vậy là sai trái, nhưng đã chấp nhận giúp đỡ hơn là cản trở nó. Knox thầm nghĩ có thể là do tuổi già, khi nhìn lớp da đầu hồng hồng bên dưới mái tóc mỏng và trắng đến độ trông chẳng khác nào sợi thủy tinh. Có thể nếu sống đủ lâu trong những bức tường này, ta sẽ chấp nhận rằng mọi chuyện sẽ không bao giờ được cải thiện, hay thậm chí thay đổi gì nhiều. Hoặc có khi con người ta dần dần sẽ mất đi hy vọng rằng có thứ gì còn đáng gìn giữ nữa.
Ông ta nhìn xuống bản sơ đồ và vuốt phẳng các nếp gấp sắc trên tấm giấy xịn. Bỗng dưng ông ta ý thức được rất rõ về đôi bàn tay mình, về những ngón tay trông thật to và bê bết mỡ. Ông ta tự hỏi liệu có khi nào McLain coi mình như một kẻ cục súc, xộc lên trên này với những ảo tưởng về công lý. Ông ta nhận ra bà đã đủ già để coi ông ta là người còn trẻ. Trẻ và xốc nổi, trong khi ông ta thấy mình già dặn và khôn ngoan.
Một trong hàng chục con chó sống giữa các giá đồ của bộ phận Vật Tư bực bội gầm gừ dưới gầm bàn, như thể ba cái trò lập mưu gây chiến này đã phá hỏng giấc ngủ của nó.
“Tôi tin ta có thể giả định rằng bộ phận IT biết sắp có chuyện xảy ra,” McLain nói, đưa đôi tay nhỏ nhắn đi qua khắp các tầng từ chỗ họ tới tầng ba mươi tư.
“Tại sao? Bà nghĩ chúng tôi đã không giữ kín hành tung trên đường lên đây ư?”
Bà ngước lên mỉm cười với ông ta. “Tôi tin các cậu đi rất kín, nhưng nếu giả định bất cứ điều gì khác thì rất nguy hiểm.”
Ông ta gật đầu và nhai phần râu dưới môi dưới.
“Đám thợ còn lại của cậu phải bao lâu nữa mới lên đến trên này?” McLain hỏi.
“Họ sẽ đi vào khoảng mười giờ, khi cầu thang bắt đầu tối đèn, và lên đến trên này muộn nhất vào hai hoặc ba giờ. Họ sẽ mang theo rất nhiều hành lý.”
“Và cậu nghĩ rằng tầm một chục người là đủ để giữ cho dưới đó hoạt động tốt ư?”
“Vâng, chừng nào không có gì quan trọng bị hỏng.” Ông ta gãi gáy. “Bà nghĩ đội khuân vác sẽ theo phe nào? Hoặc những người ở khu giữa?”
Bà nhún vai. “Khu giữa chủ yếu coi mình là dân trên đỉnh. Tôi biết rõ lắm, hồi nhỏ tôi sống trên đó. Họ đi xem khung cảnh thế giới bên ngoài và ăn ở nhà ăn thường xuyên hết mức có thể, nhằm có một mục đích cho chuyến leo của mình. Khu trên đỉnh thì lại khác. Tôi nghĩ chúng ta có thể đặt nhiều hy vọng hơn vào bọn họ.”
Knox không biết mình có nghe lầm không. “Bà nói sao cơ?”
Bà ngước lên nhìn ông ta, và Knox cảm thấy con chó dụi mõm vào giày mình, tìm người bầu bạn hay hơi ấm.
“Nghĩ mà xem,” McLain nói. “Tại sao cậu lại nổi giận đến thế? Bởi vì cậu mất một người bạn tốt ư? Điều đó xảy ra suốt mà. Không, bởi lẽ cậu đã bị lừa dối . Và tin tôi đi, dân trên đỉnh sẽ thấm thía điều này hơn hẳn. Họ sống mà luôn luôn trông thấy những người đã bị lừa dối. Chính dân khu giữa, những người khao khát được lên trên dù chẳng biết gì và coi thường chúng ta mà chẳng chút cảm thông mới là những người miễn cưỡng nhất.”
“Vậy bà nghĩ chúng ta sẽ có đồng minh tại khu trên đỉnh sao?”
“Ừ, có điều chúng ta không thể liên hệ với họ. Và họ sẽ cần được thuyết phục một chút. Một bài phát biểu hay, giống như cậu đã dùng để đầu độc người của tôi.”
Bà tặng cho ông ta một nụ cười hiếm hoi, và Knox cảm thấy mình cũng đang mỉm cười tươi rói đáp lại. Và đúng lúc ấy, ông ta lập tức hiểu tại sao người của bà lại trung thành với bà đến vậy. Nó cũng tương tự như khả năng thu hút người khác của ông ta, chỉ có điều là nhờ một lý do khác. Mọi người sợ ông ta và muốn được cảm thấy an toàn. Nhưng họ tôn trọng McLain và muốn cảm thấy được yêu thương.
“Vấn đề chúng ta sẽ gặp phải là khu giữa chắn giữa chúng ta và bộ phận IT.” Bà huơ tay trên bản sơ đồ. “Thế nên chúng ta cần đi qua đó thật nhanh, nhưng không được gây sự đánh nhau.”
“Tôi cứ nghĩ chúng ta chỉ cần xộc lên trước bình minh,” Knox làu bàu. Ông ta ngả người ra sau và nhìn xuống con chó dưới gầm bàn, bấy giờ đang ngồi hờ trên một bên giày của ông ta và ngước lên, cái lưỡi thò ra ngoài trông rất ngớ ngẩn, đuôi ve vẩy. Knox chỉ thấy con thú này là một cái máy ăn đồ ăn và thải ra phân. Một cục thịt viên lông lá ông ta không được phép ăn. Ông ta hẩy cái con vật bẩn thỉu đó xuống khỏi giày. “Đi chỗ khác đi,” ông ta nói.
“Jackson, qua đây.” McLain búng ngón tay.
“Tôi không hiểu tại sao bà nuôi mấy cái con này, đừng nói là cho chúng đẻ thêm.”
“Cậu hiểu thế nào được,” McLain trả treo. “Chúng tốt cho tâm hồn lắm, đối với những người vẫn còn có hồn.”
Ông ta nhìn thử xem bà có nói nghiêm túc không và thấy bà giờ đã mỉm cười với vẻ nhẹ nhàng hơn.
“Rồi, sau khi chúng ta đã giành lại được công lý cho nơi này, tôi sẽ vận động tổ chức quay số lấy quyền nuôi chúng. Kiểm soát số lượng của chúng.” Ông ta đáp lại nụ cười mỉa mai của bà. Jackson rên ư ử cho đến khi McLain thò tay xuống vuốt ve nó.
“Nếu tất cả chúng ta đều trung thành với nhau như nó thì đã chẳng cần đến một cuộc nổi loạn nào,” bà nói, liếc mắt lên nhìn ông ta.
Ông ta gục đầu, không thể đồng ý nổi. Trong nhiều năm qua, dưới Cơ Khí từng có một vài con chó, đủ để ông ta biết rằng một số người có cảm nhận ấy, cho dù ông ta thì không. Ông ta luôn lắc đầu khi thấy những người chi ra số tem xu vất vả lắm mới kiếm được để mua đồ ăn vỗ béo một con thú không đời nào có thể trả ơn. Lúc Jackson lại chỗ ông ta dưới gầm bàn và cọ vào đầu gối ông ta, rên ư ử đòi được vuốt ve, Knox cứng đầu xòe nguyên đôi bàn tay trên bản sơ đồ.
“Thứ chúng ta cần để leo lên là một màn nghi binh,” McLain nói. “Một việc gì đó để làm giảm lượng người khu giữa. Nếu có thể đẩy nhiều người bọn họ lên khu trên đỉnh thì tốt, bởi vì từng này người chúng ta leo lên sẽ ồn ào lắm đấy.”
“Chúng ta? Đợi đã, bà không nghĩ mình cũng đi...”
“Nếu người của tôi đi, thì tất nhiên tôi cũng đi.” Bà nghiêng đầu. “Tôi đã leo thang trong kho hơn năm mươi năm rồi. Cậu nghĩ một vài tầng cầu thang sẽ làm tôi phải ngán ngại à?”
Knox không tin bà lại ngán bất cứ thứ gì trên đời. Jackson quật đuôi vào chân bàn trong lúc đứng đó, ngước lên nhìn ông ta với cái nụ cười ngớ ngẩn quen thuộc của giống loài bọn nó.
“Hay là ta hàn kín cửa nẻo lại trên đường leo lên?” Knox hỏi. “Giữ họ ở yên bên trong cho đến khi tất cả đã kết thúc.”
“Và sau đó thì sao? Chỉ xin lỗi là xong à? Nếu mất đến mấy tuần thì sao?”
“Mấy tuần ư?”
“Cậu không nghĩ sự tình sẽ dễ dàng đến vậy chứ? Chỉ cần kéo lên đó và giành quyền kiểm soát là xong?”
“Tôi không hề ảo tưởng về những gì sắp xảy ra.” Ông ta chỉ vào cửa văn phòng bà, dẫn ra các phân xưởng đầy máy móc leng ca leng keng. “Người của chúng ta đang chế tạo các loại khí giới, và tôi dự tính sẽ sử dụng chúng nếu sự tình đến nước ấy. Tôi rất sẵn lòng chấp nhận một cuộc chuyển giao quyền lực hòa bình, sẽ hài lòng nếu chỉ cần tống Bernard và một vài kẻ khác ra ngoài lau chùi, nhưng tôi cũng chưa bao giờ ngán ngại để tay vấy bẩn cả.”
McLain gật đầu. “Nói thế để chúng ta cùng rõ thôi...”
“Rõ như lòng bàn tay,” ông ta nói.
Ông ta vỗ tay, bật ra một ý tưởng. Jackson rụt lại khi nghe thấy tiếng động bất thình lình.
“Tôi nghĩ ra rồi,” ông ta nói với bà. “Một màn nghi binh.” Ông ta chỉ vào các tầng dưới thấp của bộ phận Cơ Khí trên bản sơ đồ. “Nếu chúng ta bảo Jenkins gây một vụ mất điện lan dần thì sao? Chúng ta có thể bắt đầu từ trên đây vài tầng, hay thậm chí còn hay hơn, từ các khu nông trại và nhà ăn. Đổ lỗi cho đợt sửa máy phát điện gần đây...”
“Và cậu nghĩ khu giữa sẽ dọn đi à?” Bà nheo mắt.
“Nếu họ muốn được ăn đồ nóng. Bằng không họ phải ru rú ngồi trong bóng tối.”
“Tôi nghĩ họ sẽ ra ngoài cầu thang buôn chuyện, băn khoăn không hiểu có chuyện gì mà ồn ào thế. Càng thêm nhiều người cản đường chúng ta.”
“Thế thì chúng ta sẽ bảo với họ rằng mình leo lên để giải quyết vấn đề!” Knox cảm thấy bực bội. Con chó khốn kiếp kia lại ngồi lên giày của ông ta.
“Leo lên để giải quyết vấn đề à?” McLain cười phá lên. “Lần cuối cùng câu đó nghe còn hợp lý là khi nào?”
Knox bứt râu. Ông ta chẳng hiểu có gì mà phức tạp thế. Họ có rất nhiều người. Cả ngày họ dùng công cụ làm việc. Họ sẽ đập nát đầu đám kỹ thuật viên, những kẻ nhỏ bé như Bernard chỉ biết ngồi ì một chỗ và lạch cạch gõ bàn phím như mấy chị thư ký. Họ chỉ cần đi lên trên đó và tiến hành thôi.
“Bà có sáng kiến nào hay ho hơn không?” ông ta hỏi.
“Chúng ta cần nghĩ xem sau đó thì sao,” McLain nói. “Sau khi cậu đã đập chết một vài người và máu đã chảy xuống sàn lưới thì sẽ thế nào? Cậu có muốn mọi người sống trong sợ hãi, rằng điều đó sẽ tái diễn không? Hoặc bất cứ điều gì cậu bắt họ phải trải qua để lên được đến đó?”
“Tôi chỉ muốn xử lũ nói dối,” ông ta nói. “Đó là tất cả những gì bất kỳ ai trong số chúng ta cũng muốn. Tất cả chúng ta đều đã sống trong sợ hãi. Sợ hãi thế giới bên ngoài. Sợ hãi phải đi lau chùi. Thậm chí còn sợ không dám bàn tán về một thế giới tốt đẹp hơn. Và không có gì là thật hết. Hệ thống đã bị thao túng, theo kiểu khiến cho chúng ta gục đầu và an phận ...”
Jackson sủa ông ta và bắt đầu rên rỉ, đuôi quất qua quất lại trên sàn nhà như một ống dẫn khí bị bịt đầu, bị đánh rơi co giật uốn éo trên mặt đất.
“Tôi nghĩ lúc chúng ta xong việc,” ông ta nói, “và bắt đầu bàn đến việc sử dụng kiến thức của mình để khám phá một thế giới mình mới chỉ nhìn ngắm, tôi tin điều ấy sẽ cổ vũ một số người. Hừ, đến tôi còn thấy hy vọng nữa là. Bà không cảm thấy bất cứ điều gì sao?”
Ông ta thò tay xuống xoa đầu Jackson, khiến con chó ngưng gây ồn. McLain nhìn ông ta một hồi. Bà cuối cùng cũng gật đầu đồng tình.
“Chúng ta sẽ triển khai vụ mất điện,” bà chốt lại. “Tối nay, trước khi có ai trong số lên xem khung cảnh được lau chùi đã kịp thất vọng trở về. Tôi sẽ dẫn một đội mang nến và đèn pin lên, giả vờ như đây là một chiến dịch thiện chí do bộ phận Vật Tư tổ chức. Vài tiếng sau cậu và những người khác sẽ lên theo. Để xem cái cớ sửa chữa giúp ta đi được bao xa trước khi gặp rắc rối. Hy vọng một lượng lớn sẽ nghỉ lại khu trên đỉnh, hay đã về giường ở khu giữa do quá kiệt sức sau chuyến leo lên vì một bữa ăn, chẳng quan tâm đến cảnh náo động nữa.”
“Lượng người lưu thông lúc sáng sớm sẽ ít hơn,” Knox đồng ý, “thế nên có khi chúng ta sẽ không gặp quá nhiều rắc rối.”
“Mục tiêu sẽ là tấn công bộ phận IT và khống chế nó. Bernard vẫn đang chơi trò thị trưởng, thế nên hắn chắc sẽ không có mặt ở đó. Nhưng hoặc hắn sẽ đến tìm chúng ta hoặc chúng ta sẽ xông lên truy đuổi hắn một khi các tầng đầu ba đã được kiểm soát. Tôi không nghĩ hắn sẽ kháng cự gì kịch liệt cho lắm, sau khi các tầng của hắn đã nằm trong tay chúng ta.”
“Đồng ý,” Knox nói, và cảm thấy sung sướng khi có một kế hoạch. Có một đồng minh. “Và này, cảm ơn bà nhé.”
McLain mỉm cười. “Là dân vọc dầu mỡ mà cậu phát biểu không tồi đâu,” bà nói. “Và ngoài ra...” bà gật đầu về phía con chó, “... Jackson thích cậu, và nó hầu như không bao giờ sai cả. Nhìn người rất chuẩn.”
Knox nhìn xuống và nhận ra ông ta vẫn đang gãi con chó. Ông ta rút tay lại và nhìn con thú thở hồng hộc đang ngước lên nhìn mình. Bên trong căn phòng kế bên, ai đó đang bật cười trước một câu đùa, giọng những người thợ của ông ta hòa vào giọng các thành viên Vật Tư, dù phần nào bị tường và cửa bít đi. Hòa cùng với tiếng cười ấy là tiếng các thanh thép uốn thành hình thành dạng, các miếng phẳng được rèn cho sắc nhọn, máy làm đinh tán chuyển qua làm đạn. Và Knox hiểu ý McLain nói về lòng trung thành. Ông ta nhìn thấy nó trong mắt con chó ngớ ngẩn kia, thấy rằng nó sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì ông ta, miễn là ông ta yêu cầu. Và ông ta cảm thấy một khối nặng đè lên ngực mình khi biết rằng biết bao con người cảm thấy như thế đối với ông ta và McLain - Knox quyết định rằng đó chính là gánh nặng lớn nhất trần đời.