Chương 44
NÔNG TRẠI ĐẤT BÊN DƯỚI KHIẾN cho cầu thang tràn ngập cái mùi phân hủy rất nồng. Juliette vẫn chưa tỉnh hẳn khi cô leo xuống thêm một tầng nữa và bắt đầu nhận thấy cái mùi kia. Cô không cách nào biết mình đã ngủ được bao lâu rồi - cảm giác cứ như thể đã mấy ngày trời trôi qua, nhưng có khả năng mới chỉ mấy tiếng thôi. Cô tỉnh dậy trong tình trạng mặt ép xuống sàn lưới, một lưới những đường màu đỏ in hằn lên má, và ngay lập tức lên đường. Dạ dày cô đang cồn cào, mùi từ nông trại bốc ra đẩy cô mau chân bước. Khi đến tầng hai mươi tám, cái mùi cay cay trong không khí trở nên nồng nặc đến mức cô cảm thấy mình như bơi qua các loại mùi. Cô kết luận rằng nó là mùi của cái chết. Của đám tang. Của đất nhiều mùn được cày xới, giải phóng tất cả những phân tử cay sè vào trong không khí.
Cô dừng lại ở tầng ba mươi - tầng nông trại thủy canh - và thử mở cửa. Bên trong tối om. Có một âm thanh vọng lại dọc hành lang, tiếng ro ro của một cái quạt hay động cơ gì đấy. Giáp mặt âm thanh nhỏ bé này mới kỳ lạ làm sao. Suốt hơn một ngày, cô không nghe thấy gì ngoài những tiếng động chính mình tạo ra. Ánh sáng xanh của những ngọn đèn thoát hiểm chẳng vỗ về cô gì hết; chúng giống như hơi ấm của một xác chết, của ắc quy cạn kiệt dần theo từng photon rò rỉ. Nhưng đây là thứ gì đó đang chuyển động , một âm thanh bên cạnh hơi thở và tiếng bước chân của cô, lẩn khuất sâu bên trong hành lang tối tăm của các nông trại thủy canh.
Một lần nữa, cô bỏ công cụ kiêm vũ khí tự vệ duy nhất của mình lại đằng sau để chặn cửa, cho một chút ánh sáng tràn vào. Cô lẻn vào trong, nơi mùi cỏ cây không nồng nặc như ở ngoài cầu thang, và bước dọc hành lang, một tay dò theo tường. Khu văn phòng và tiếp tân vừa tối vừa vô hồn, không khí khô không khốc. Trên cửa quay không có đèn nhấp nháy, và cô không có thẻ hay tem xu để cho vào khe cửa. Cô chống hai tay lên trụ cửa và nhảy qua. Hành động ngỗ ngược nho nhỏ ấy chẳng hiểu sao cảm giác thật mạnh mẽ, như thể cô đã chấp nhận sự vô pháp của miền đất chết này, sự thiếu vắng hoàn toàn của nền văn minh, của luật lệ.
Ánh sáng tràn vào từ cầu thang gần như chẳng chiếu đến được mấy phòng gieo trồng đầu tiên. Cô đợi mắt điều tiết, lòng thầm cảm tạ cái khả năng đã được mài giũa ở bộ phận Cơ Khí khu dưới sâu cùng những khoang lòng tối tăm của máy móc hỏng. Lúc mà cô cuối cùng cũng lờ mờ nhìn được, khung cảnh cô trông thấy không mang lại cho cô hy vọng. Các vườn thủy canh đã mục ruỗng cả. Những thân cây dày như dây thừng lủng lẳng rủ xuống đó đây từ một mạng lưới các đường ống treo. Nó giúp cô áng chừng được các nông trại này, nếu không muốn nói là cả tháp giống, chết đi đã được bao lâu. Không phải hàng trăm năm, nhưng không phải mới có mấy ngày. Ngay cả một khung thời gian rộng đến vậy cũng như một kho báu thông tin, manh mối đầu tiên về một câu trả lời cho cái nơi chốn bí ẩn này.
Cô gõ khớp ngón tay lên một đường ống và nghe thấy tiếng thịch, báo hiệu đường ống đầy.
Không có cây cối, nhưng có nước! Chỉ nghĩ đến khả năng ấy thôi mà miệng cô như khô cong lại. Juliette đẩy người qua lan can vào trong phòng gieo trồng. Cô áp miệng vào lỗ trên đỉnh một ống dẫn, nơi đáng lẽ phải có một thân cây mọc. Cô ngậm thật kín và hút. Chất lỏng tiếp xúc với lưỡi cô vừa lờ lợ vừa hôi thối, nhưng vẫn là nước. Và không phải vị hóa học hay chất độc hại gì, chỉ là chất hữu cơ cũ. Đất. Nó chỉ hơi kinh hơn chỗ mỡ và dầu đã rưới đầm lên người cô gần hai thập kỷ.
Thế là cô uống cho đến khi no căng. Và khi đã có nước, cô nhận ra rằng nếu có thêm nhiều manh mối chờ đợi được tìm thấy, thêm nhiều vết tích nữa, có khả năng cô sẽ sống được đủ lâu để thu thập chúng.
Trước khi đi, Juliette bẻ một đoạn cuối đường ống, giữ nguyên nắp ở một bên. Đường kính chỉ chưa đến ba phân và dài không hơn nửa mét, nhưng có thế dùng làm bình nước. Cô nhẹ nhàng uốn cong nửa đường ống bị bẻ còn nằm lại, để nước còn đọng lại chảy vào “bình”. Trong lúc đổ đầy ống, cô té ít nước lên bàn tay và cánh tay vì vẫn sợ còn chất độc từ bên ngoài.
Khi ống nước đã đầy, Juliette lại rón rén quay về ngưỡng cửa sáng ánh đèn cuối hành lang. Có ba nông trại thủy canh, tất cả đều có các vòng cấp nước khép kín chạy qua các hành lang dài và ngoằn ngoèo. Cô thử tính nhẩm trong đầu, nhưng tất cả những gì cô có thể luận ra là chừng ấy sẽ đủ uống trong một quãng thời gian rất dài. Dư vị trong miệng thật là kinh khủng, và cô sẽ chẳng lấy làm ngạc nhiên nếu bị đau bụng vì thứ nước này, nhưng nếu cô có thể nhóm được một ngọn lửa, tìm được đủ vải hay giấy còn thừa để đốt thì chỉ cần đun sôi lên là ngon.
Cô trở lại cầu thang, về với những mùi hương nồng mình đã bỏ lại đằng sau. Cô lấy lại con dao và vội leo xuống thêm một lát cắt dày nữa của tháp giống, đi quanh cầu thang gần hai vòng để đến chiếu nghỉ tiếp theo, và kiểm tra cửa nẻo.
Cái mùi chắc chắn bốc ra từ các nông trại đất. Và Juliette lại nghe thấy tiếng động cơ ro ro kia, bây giờ nghe còn to hơn. Cô chặn cửa, tựa bình nước vào lan can, và kiểm tra bên trong.
Mùi cỏ cây thật ngợp. Phía đằng trước, trong quầng sáng xanh mờ, cô có thể nhìn thấy những cánh tay rậm rạp vươn qua lan can thò vào trong lối đi. Cô nhảy qua cổng an ninh và khám phá khu gần rìa, vẫn giữ một tay dò trên tường trong khi mắt lại điều tiết. Chắc chắn có một cái máy bơm đang hoạt động ở đâu đó. Cô cũng nghe thấy nước nhỏ tong tỏng, hoặc từ một chỗ rò rỉ hoặc từ vòi nước còn hoạt động. Juliette thấy ớn lạnh khi lá cây quệt vào hai tay. Mùi thối rữa giờ đã có thể nhận ra: nó là mùi rau quả phân hủy trong lòng đất và héo úa trên dây leo. Cô nghe thấy tiếng vo ve của ruồi nhặng, âm thanh của sự sống.
Cô thò tay vào trong một tán lá dày và lần mò cho đến khi sờ trúng một cái gì đó trơn nhẵn. Juliette giật mạnh và giơ một quả cà chua tròn căng lên trước ánh đèn. Khung thời gian cô ước tính tự nhiên thu hẹp lại. Các nông trại đất có thể tự duy trì được trong vòng bao lâu? Cà chua có cần phải gieo hạt không, hay mỗi năm chúng đều mọc lại như cỏ dại? Cô không thể nhớ nổi. Cô cắn một miếng cà chua chưa chín hẳn, và nghe thấy tiếng động đằng sau. Thêm một cái bơm khác bật lên à?
Cô quay người vừa kịp lúc nhìn thấy cửa dẫn ra ngoài cầu thang đóng sầm lại, khiến cho nông trại chìm vào bóng tối mịt mùng.
Juliette đông cứng người. Cô đợi tiếng con dao của mình leng keng rơi xuống cầu thang. Cô cố gắng mường tượng ra khả năng nó đã bị trượt và tự rơi mất. Vì ánh sáng đã tắt ngấm, tai cô như chiếm dụng phần não không sử dụng của cô. Hơi thở cô, thậm chí là mạch đập của cô, như vang lên thành tiếng, và âm thanh ro ro của cái bơm càng ồn ã hơn hẳn.
Vẫn cầm quả cà chua trong tay, cô chúi người xuống di chuyển về phía bức tường bên kia, tay vươn dài ra để quờ quang mò đường. Cô tiến về phía lối ra, cúi người lui cui để tránh mớ cây, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Ở đây không có ma, không có gì để sợ hết. Cô lặp đi lặp lại với mình trong lúc chậm rãi tiến tới trước.
Và rồi một cánh tay chạm vào cô, với qua vai cô. Juliette rú lên và buông rơi quả cà chua. Cánh tay ghim cô lại, và khi cô cố đứng dậy nó giữ cho cô vẫn phải cúi mình. Cô tát vào tay kẻ đột kích, cố gắng lùi xa nó, cái mũ làm từ khăn trải bàn bị giật ra khỏi đầu cô - cho đến khi cô cuối cùng cũng cảm thấy lớp thép cứng của cánh cửa quay, một thanh chắn cao ngang hông nhô ra ngoài hành lang, và cảm thấy thật ngu ngốc.
“Mày tí nữa thì làm tao bị trụy tim,” cô bảo cỗ máy. Cô với lên bám vào hai trụ và tì người nhảy qua. Cô sẽ trở lại để lấy thêm đồ ăn sau khi đã kiếm được đèn. Juliette rời cửa quay tiến về phía lối ra, chống một tay lên tường và tay còn lại mò mẫm phía trước mặt, tự hỏi có khi nào mình sẽ bắt đầu nói chuyện với các món đồ vô tri không. Bắt đầu hóa điên. Trong lúc bóng tối nuốt chửng lấy mình, cô nhận ra tâm trí cô đang thay đổi theo từng phút. Mới ngày hôm trước cô còn đang cam chịu chấp nhận cái chết, giờ thì ngay việc phát điên cũng khiến cho cô hãi sợ.
Thế là có tiến bộ rồi.
Cuối cùng bàn tay cô cũng va vào cửa, và Juliette đẩy mở. Cô chửi thề vì đã mất con dao; nó rõ ràng đã biến mất khỏi sàn lưới. Cô tự hỏi nó đã rơi bao xa, liệu cô có cơ hội tìm lại được nó hay một con dao khác không. Cô quay lại lấy bình nước của mình...
Và thấy nó cũng đã biến mất.
Juliette cảm thấy tầm nhìn của mình như thu hẹp lại, tim đập nhanh hơn. Cô nghĩ không biết có phải cánh cửa đóng lại đã lật đổ bình nước hay không. Cô tự hỏi con dao làm thế nào chui qua được khe hở trên sàn lưới hẹp hơn chuôi của nó. Và khi tiếng nện thình thịch trong thái dương giảm xuống, cô nghe thấy một tiếng khác.
Tiếng bước chân.
Vang lên tại cầu thang bên dưới cô.
Đang chạy.