← Quay lại trang sách

Chương 54 Tháp giống 18

MẤY TIẾNG SAU họ mới có được một khoảnh khắc ngơi nghỉ thực sự tại bộ phận Vật Tư, khu vực ranh giới trên của khu dưới sâu. Người ta bàn hay là bám trụ ở đấy, dựng lên một loại rào cản nào đó, nhưng không rõ làm thế nào mới chặn được toàn bộ lồng cầu thang, chắn được cả khoảng không giữa lan can và cột bê tông đằng sau. Khoảng hở ấy chính là lãnh thổ của những viên đạn rít gió, là nơi những người tự sát dùng để kết liễu cuộc đời, và nơi kẻ thù của họ chắc chắn có thể tìm ra cách nào đó để trèo xuống.

Thính lực của Marck đã cải thiện trong quãng đường chạy cuối. Đủ để phát mệt với tiếng cồm cộp nhịp nhàng của chính đôi giày dưới chân mình, tiếng thở hồng hộc đau đớn, âm thanh phì phò hớp hơi kiệt quệ của mình. Anh ta nghe ai đó bảo rằng vụ nổ cuối cùng đã phá hỏng cầu thang, đã cản trở cuộc rượt đuổi. Nhưng trong bao lâu đây? Thiệt hại như thế nào? Không ai biết cả.

Chiếu nghỉ đang rất căng thẳng; tin tức về cái chết của McLain khiến các thành viên Vật Tư xôn xao. Những người bị thương mặc quần yếm vàng được đưa vào bên trong, nhưng đã có người đề xuất - và theo một cách không mấy nhẹ nhàng - rằng cho những người bị thương của Cơ Khí xuống dưới kia điều trị sẽ tốt hơn. Đó là nơi họ thuộc về.

Marck lội qua những cuộc cãi vã này, các giọng nói nghe vẫn có phần nghèn nghẹt và xa xăm. Anh ta hỏi han mọi người về Shirly, mấy người mặc đồ vàng nhún vai như thể họ không biết cô. Một anh chàng bảo cô đã đi xuống cùng với một số người bị thương khác. Anh ta nhắc lại lần hai, to hơn, thì Marck mới chắc mình đã nghe rõ lời anh ta.

Đó là tin tốt, và anh ta cũng đã đoán thế. Anh ta đang sắp sửa rời đi thì cô vợ bất thình lình chui ra từ đám đông nhốn nháo, khiến anh ta giật bắn mình.

Mắt cô mở lớn khi nhận ra anh ta. Và rồi nhìn xuống cánh tay bị thương của anh ta.

“Ôi lạy Chúa!”

Cô choàng tay ôm chầm lấy anh ta, vùi mặt vào cổ anh ta. Marck ôm cô bằng một tay, khẩu súng trường kẹp giữa hai người bọn họ, nòng súng lạnh buốt áp vào bên má run rẩy của anh ta.

“Em ổn chú?” anh ta hỏi.

Cô bíu lấy cổ anh ta, trán gục vào vai anh ta, và nói gì đó mà Marck không nghe thấy nhưng cảm thấy phà lên da mình. Cô lui lại để kiểm tra cánh tay anh ta.

“Anh không nghe được gì đâu,” anh ta nói với cô.

“Em không sao,” cô nói, cao giọng hơn. Cô lắc đầu, mắt mở lớn và rơm rớm nước. “Em không có mặt ở đó. Em không chứng kiến tí nào cả. Người ta nói vậy về Knox có thật không? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tình hình tệ đến cỡ nào?”

Cô tập trung vào vết thương của anh ta, và cảm giác đôi bàn tay cô chạm lên cánh tay anh ta mới tuyệt vời làm sao - mạnh mễ và tự tin. Đám đông đang thưa dần vì người của Cơ Khí leo thang xuống sâu hơn. Mấy người mặc đồ vàng Vật Tư tặng Marck những ánh mắt lạnh lẽo, nhìn vết thương của anh ta như thể lo lắng đấy sẽ sớm là vấn đề của họ .

“Knox chết rồi,” anh ta nói với cô. “McLain cũng thế. Một vài người khác nữa. Anh ở ngay đó khi vụ nổ xảy ra.”

Anh ta nhìn xuống cánh tay mình, đang phơi ra khi cô xé toạc chiếc áo lót rách rưới và dơ bẩn.

“Anh có bị bắn không?” cô hỏi.

Anh ta lắc đầu. “Anh không biết. Chuyện xảy ra nhanh quá.” Anh ta liếc ra sau vai. “Mọi người đi đâu hết thế kia? Tại sao chúng ta không cố thủ trên này?”

Shirly nghiến răng và hất đầu về phía cánh cửa, nơi những người mặc quần yếm vàng chắn trước đến hai lớp. “Đừng nghĩ chúng ta được chào đón,” cô nói, lên giọng để anh ta có thể nghe thấy. “Em phải rửa sạch vết thương này thôi. Em nghĩ mấy mảnh bom vẫn còn găm vào người anh đấy.”

“Anh không sao đâu,” anh ta khăng khăng. “Anh vừa mới đi tìm em xong. Anh lo quá cơ.”

Anh ta nhận thấy vợ mình đang khóc, những vệt nước mắt liền mạch nổi bật lên giữa các giọt mồ hôi.

“Em cứ tưởng anh chết rồi,” cô nói. Anh ta phải đọc môi cô thì mới hiểu được ý. “Em tưởng chúng đã... anh đã...”

Cô cắn môi và nhìn dán vào anh ta với vẻ sợ hãi bất thường. Marck chưa bao giờ thấy vợ mình nao núng hết, kể cả lúc rò khuôn chắn nước, kể cả lúc sập hầm sâu trong khu mỏ khiến mấy người bạn thân của bọn họ bị mắc kẹt, kể cả khi Juliette bị tống đi lau chùi. Nhưng bây giờ, trong nét mặt cô chất chứa biết bao nỗi sợ. Và điều đó khiến anh ta thấy sợ theo một cách mà ngay cả bom đạn cũng không làm nổi.

“Mau bám theo những người khác đi,” anh ta nói, nắm lấy tây cô. Anh ta có thể cảm thấy sự căng thẳng ở chiếu nghỉ, những ánh mắt cầu xin họ hãy biến đi.

Khi những tiếng la ó lại một lần nữa từ trên cao vọng xuống và người của Vật Tư rút vào trong cửa hòng được an toàn, Marck biết khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi này đã kết thúc. Nhưng không sao cả. Anh ta đã tìm thấy vợ. Cô không hề hấn gì. Giờ chẳng ai có thể làm được gì anh ta nữa.

Khi họ cùng nhau xuống đến tầng một trăm ba mươi chín, Marck biết họ đã thoát được. Bằng cách nào đó, cặp chân của anh ta đã trụ vững được đến bây giờ. Mất máu cũng không cản bước anh ta. Nhờ được vợ dìu đi, anh ta băng qua chiếu nghỉ cuối cùng trước khi xuống đến bộ phận Cơ Khí, và giờ chỉ có thể nghĩ về việc giữ vững phòng tuyến chống lại cái lũ khốn đang nhắm bắn bọn họ từ phía trên. Vào trong bộ phận Cơ Khí, họ sẽ có điện, có số đông, lợi thế sân nhà. Quan trọng hơn, họ sẽ được băng bó các vết thương và nghỉ ngơi chút ít. Đó là thứ anh ta đang rất cần: nghỉ ngơi.

Anh ta suýt vấp và ngã xuống mấy bậc thang cuối cùng, chân cẳng không quen với việc kết thúc chuyến leo, với nền đất phẳng thay vì thêm một bậc thang nữa cần bước xuống. Lúc đầu gối khuỵu đi, và Shirly túm lấy mình, Marck cuối cùng cũng để ý thấy cụm người tắc nghẽn tại trạm an ninh ở cửa bộ phận Cơ Khí.

Nhóm lưu lại đằng sau trong khi những người khác hành quân ra trận đã làm việc không ngơi tay. Chắn ngang lối vào an ninh rộng là các tấm thép đã được hàn cứng. Mấy tấm nhôm gân dập nổi hình quả trám vươn cao từ sàn đến trần, kéo dài đến tận hai bên tường. Lửa điện xì xèo chạy dọc theo một cạnh khi ai đó đang cố hoàn tất công việc từ bên trong. Đoàn người tị nạn và người bị thương nháo nhào ập đến tụ thành một đám đông, gắng sức tìm cách vào trong. Đám thợ cơ khí xô đẩy và chen lấn nhau trước tường rào. Họ gào la và đập lên các tấm thép, quẫn trí vì sợ hãi.

“Cái quái gì thế này?” Marck thốt lên. Anh ta bám theo Shirly trong lúc cô chen vào đuôi đám đông. Ở phía trước, có người đang bò trên sàn nhà, nằm sấp bụng và ngọ nguậy để lách qua khoảng hở hẹp vô cùng, một khung hình chữ nhật chừa lại dưới cửa quay an ninh, đủ rộng để trườn qua, đủ dễ dàng phòng ngự.

“Bình tĩnh đi! Hãy đợi đến lượt,” ai đó ở trước bọn họ hét.

Quần yếm vàng trộn lẫn vào với những bộ đồ khác. Một số là những người thợ cơ khí đã cải trang - một số dường như là người bộ phận Vật Tư, giúp đỡ những người bị thương, đi theo nhầm nhóm hay không tin tưởng tầng của chính mình sẽ là nơi an toàn.

Trong lúc Marck tìm cách đẩy Shirly lên đầu hàng, một phát súng vang lên, tiếng thụp và leng keng của viên chì nóng bỏng va vào gần đó. Anh ta đối hướng và kéo cô lại về phía cầu thang. Đám người vây quanh lối vào nhỏ ngoài sức tưởng tượng trở nên cuồng loạn. Nhiều tiếng hò hét cãi cọ vang lên qua lỗ, người ở bên này thì hét lên rằng mình đang bị bắn, người ở bên kia thì la “Từng người một thôi!”

Mấy người nằm sấp bụng, tranh giành cái lỗ tí hon. Một người thò được tay vào trong và được kéo qua, trượt trên sàn lưới thép và biến vào trong bóng tối. Hai người khác cố gắng để được là người tiếp theo, chen lấn giành chỗ. Tất cả bọn họ đều lồ lộ trước phần cầu thang mở ở trên. Một tiếng súng nữa vang lên, và ai đó ngã xuống, ôm lấy một bên vai và gào lên “Tôi dính đạn rồi!” Đám đông tản ra. Một số người chạy trở lại cầu thang tránh đạn dưới các bậc thang nhô ra. Những người còn lại thì nháo nhào lên, tất cả đều cố gắng chui qua khoảng không vốn được thiết kế để chỉ cho phép từng người qua một.

Shirly hét lên và bóp chặt cánh tay Marck khi một người khác bị bắn gần đó. Một người thợ ngã xuống đất và co quắp lại vì đau đớn. Shily gào lên với chồng mình, hỏi xem họ phải làm gì.

Marck buông cái ba lô, hôn lên má cô, và mang khẩu súng trường chạy ngược lên thang. Anh ta cố leo hai bậc một lúc, nhưng chân quá đau nhức. Lại thêm một tiếng súng nữa vang lên, đạn bắn trượt nẩy lại trên mặt thép. Anh ta cảm thấy cơ thể mình sao mà nặng nề vô cùng, chậm chạp như thể đang kẹt trong một cơn ác mộng. Anh ta đến được chiếu nghỉ tầng một trăm ba mươi chín, súng chĩa thẳng, nhưng đám xạ thủ ở tầng cao hơn, vãi đạn vào đám đông từ trên cao.

Anh ta kiểm tra để đảm bảo trong khẩu súng tự chế đã có đạn, lên cò, và nhích dần sang chiếu nghỉ. Mấy kẻ mặc đồ xám của bộ phận An Ninh đang nhoài người ra ngoài lan can phía trên, chĩa nòng súng xuống tầng dưới cùng là nơi có bộ phận Cơ Khí. Một kẻ vỗ vào người tên đứng bên cạnh và chỉ về phía Marck. Marck quan sát mọi sự ở đầu nòng súng của mình.

Anh ta bắn một phát, và một khẩu súng trường đen rơi về phía anh ta từ phía trên, đôi tay chủ nhân nó sụm qua lan can trước khi tuột xuống và biến mất.

Súng ống khạc đạn, nhưng anh ta đã lao trở vào cầu thang. Tiếng la hét cả ở trên lẫn dưới anh ta dữ dội hơn hẳn. Marck chạy sang phía bên kia cầu thang, tránh khỏi nơi ban nãy mình bị phát hiện, và nhìn xuống. Đám đông bên bức tường an ninh đang thưa dần. Ngày càng có nhiều người được kéo qua. Anh ta thấy Shirly ngước lên, che mắt khỏi chói vì những ngọn đèn cầu thang phía trên.

Tiếng chân bước vang lên đằng sau anh ta. Marck nạp đạn, quay người, và nhắm vào bậc thang cao nhất anh ta nhìn thấy trên phần thang xoắn ốc chạy lên trên. Anh ta đợi thứ đang bước xuống chỗ mình, bất kể có là gì.

Khi cái giày đầu tiên xuất hiện, anh ta vào tư thế, để cho tấm thân kia xuống thêm trước họng súng của mình, rồi bóp cò.

Lại thêm một khẩu súng trường đen nữa lọc cọc rơi xuống thang và nẩy qua lan can; thêm một kẻ nữa khuỵu xuống.

Marck quay người bỏ chạy. Anh ta để tuột súng, cảm thấy nó đập vào ống đồng trượt văng đi, nhưng không dừng lại nhặt. Anh ta bay xuống các bậc thang, trượt chân, ngã dập mông và nhảy bật lên. Anh ta cố gắng lao hai bậc cùng một lúc, chạy như thể đang trong một giấc mơ, không đủ nhanh, chân cẳng cứ như thép gỉ sét...

Có một tiếng bùm, một tiếng gầm nghèn nghẹt đằng sau, và bằng cách nào đó, đã có một kẻ bắt kịp, đã thụi vào lưng anh ta, đã bắn trúng anh ta.

Marck ngã nhào về phía trước và lăn tưng tưng xuống, cằm va vào các bậc thang thép. Máu tràn vào trong miệng. Anh ta cố gắng bò, thu bàn chân xuống dưới người, và lảo đảo tiến tới trước.

Lại thêm một tiếng gầm nữa, lại một cú thụi vào lưng, cái cảm giác bị cắn và đá cùng một lúc.

Bị bắn thì cảm thấy như vậy đây , anh ta đờ đẫn nghĩ. Anh ta tuột xuống nốt mấy bậc thang cuối cùng, chân mất cảm giác, ngã gục xuống sàn lưới.

Tầng đáy gần như trống không. Một người đang đứng bên cạnh cái lỗ hẹp. Một người nữa thì đã chui được phân nửa vào bên trong, chân quơ quơ.

Marck thấy rằng người ấy chính là Shirly, bấy giờ đang nằm sấp bụng, ngoái lại nhìn anh ta. Cả hai người bọn họ đều đang nằm trên sàn. Nằm trên sàn thật thoải mái. Lớp thép áp vào má anh ta buốt lạnh. Không còn bậc thang nào cần leo xuống nữa, không còn đạn để nạp vào, không có gì để bắn cả.

Shirly đang la hét, không thấy vui như anh ta vì được nằm đó.

Một cánh tay cô thò ngược ra khỏi cái lỗ đen nhỏ hình chữ nhật ấy, với về phía anh ta qua mép dưới tấm thép cắt nham nhở. Cơ thể cô trượt về phía trước, bị kéo đi bởi một lực nào đó phía bên kia, bị đẩy vào bởi cái nhân vật tử tế mặc quần yếm vàng đứng cạnh bức tường thép kỳ lạ nơi từng là lối vào nhà của anh ta.

“Đi đi,” Marck bảo cô, chỉ mong cô đừng hét nữa. Máu vương loang lổ trên mặt sàn trước mặt anh ta, đánh dấu từng lời của anh ta. “Anh yêu em...”

Và như thể vừa được lệnh, bàn chân cô tuột vào trong bóng tối, tiếng hét của cô bị nuốt chửng trong cái mõm hình chữ nhật đen tối kia.

Và người mặc đồ vàng quay người lại. Mắt con người tử tế ấy mở lớn, miệng há hốc ra, và rồi cơ thể anh ta giật nẩy lên vì bị súng tàn bạo đập.

Điệu nhảy chết chóc của người này là thứ cuối cùng Marck chứng kiến.

Và anh ta chỉ lờ mờ cảm thấy dấu chấm hết của cuộc đời mình nối bước người kia ập đến, nhưng chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi mà thôi.