← Quay lại trang sách

Phần 5 Những Người Mắc Kẹt Chương 53 Tháp giống 18

MARCK LOẠNG CHOẠNG BƯỚC XUỐNG lồng cầu thang lớn, bàn tay lần theo lan can mát lạnh, khẩu súng trường kẹp bên dưới cánh tay, giày trượt đi trên máu. Anh ta chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét khắp xung quanh mình: tiếng gào khóc của những người bị thương đang bị dở dẫn dở lôi xuống các bậc thang, tiếng rú thất kinh từ đám đông hiếu kỳ trên mọi chiếu nghỉ khi thấy họ băng qua, hay những tiếng gào thét đe dọa bạo lực từ những người đang đuổi theo anh ta và đám thợ cơ khí còn lại từ tầng này xuống tầng khác.

Tiếng ong ong trong tai anh ta nhấn chìm hầu hết mọi tiếng ồn. Thủ phạm là vụ nổ, cái vụ nổ kinh khủng ấy. Không phải vụ nổ đã mở tung cánh cửa dẫn vào bộ phận IT - anh ta đã chuẩn bị tinh thần cho nó rồi, đã chúi xuống cùng với những người khác. Và cũng không phải quả bom thứ hai, quả Knox đã quẳng sâu vào trong hang ổ kẻ thù của họ. Mà là quả bom cuối cùng , quả bom anh ta không lường được trước, quả bom rơi ra từ bàn tay cái bà tóc bạc nhỏ thó thuộc bộ phận Vật Tư.

Quả bom của McLain. Nó đã phát nổ ngay phía trước anh ta, tước đi khả năng nghe của anh ta cũng như sinh mạng của bà.

Và Knox, ông trưởng bộ phận Cơ Khí vạm vỡ và bất khả lay chuyển - sếp của anh ta, người bạn tốt của anh ta - cũng đã mất.

Marck vội vã bước xuống các bậc thang, bị thương và hãi sợ. Anh ta còn cách rất xa khu dưới sâu, nơi sẽ được an toàn - và anh ta khẩn thiết muốn tìm vợ mình. Anh ta tập trung vào điều này hơn là những gì vừa xảy ra, cố gắng không nghĩ về vụ nổ đã tước đi sinh mệnh bạn bè mình, đã phá hỏng các kế hoạch của họ, đã nhấn chìm mọi cơ hội giành được công lý.

Những tiếng súng bị bóp nghẹt vang lên từ phía trên, theo sau là âm thanh chói tai khi những viên đạn cắm vào thép - chỉ là thép thôi, cảm ơn Chúa. Marck tránh xa lan can ngoài, tránh xa tầm ngắm của những tay xạ thủ săn lùng họ từ các chiếu nghỉ phía trên bằng những khẩu súng trường khai hỏa rất trơn. Các thành viên tử tế của Cơ Khí và Vật Tư đã chạy và chiến đấu suốt hơn chục tầng; Marck thầm van xin những kẻ trên kia hãy dừng lại, hãy cho họ cơ hội nghỉ ngơi, nhưng giày ủng và đạn dược cứ thế xộc đến.

Nửa tầng sau, anh ta bắt kịp ba người bên Vật Tư, người ở giữa bị thương đang được khiêng đi, tay vắt qua vai hai người kia, máu lốm đốm trên lưng bộ quần yếm vàng của họ. Anh ta quát bảo họ hãy tiếp tục di chuyển, anh ta không nghe thấy giọng chính mình, chỉ cảm thấy nó trong ngực. Một phần chỗ máu đang khiến anh ta trượt chân là máu của chính mình.

Cánh tay bị thương áp sát ngực, khẩu súng trường ôm trong khuỷu tay, Marck bám tay kia vào lan can để tránh ngã cắm đầu xuống cây cầu thang dốc. Đằng sau anh ta không có đồng minh, chẳng còn ai vẫn còn sống nữa. Sau màn đấu súng cuối cùng, anh ta đã xua những người khác đi trước, bản thân mình cũng chỉ suýt soát thoát được. Ấy nhưng chúng cứ tiếp tục xộc đến, không mệt mỏi. Marck thỉnh thoảng lại tạm dừng, lóng ngóng lần mò mớ đạn dược không đáng tin cây, nạp một viên vào súng, và bắn bừa lên cầu thang. Chỉ để làm một cái gì đó. Để cầm chân chúng.

Anh ta dừng lại lấy hơi, nhoài người ra ngoài lan can và chĩa súng lên trên trời. Viên tiếp theo bị xịt. Những viên đạn bắn trả thì không . Anh ta nép sát vào cột trung tâm cầu thang, lâu lắc mới nạp lại đạn. Súng trường của anh ta không giống của chúng. Mỗi lần chỉ bắn được một phát và khó nhắm. Chúng sở hữu những món đồ hiện đại mà anh ta chưa bao giờ nghe đến, đạn bắn ra nhanh như một nhịp tim hãi sợ. Anh ta tiến về phía lan can kiểm tra chiếu nghỉ phía dưới, thấy những khuôn mặt tò mò sau một cánh cửa hé mở, mấy ngón tay nắm quanh mép khung cửa thép. Đây chính là nó. Chiếu nghỉ tầng năm mươi sáu. Nơi anh ta nhìn thấy vợ mình lần cuối cùng.

“Shirly!”

Anh ta gọi tên cô, lảo đảo leo xuống một phần tư cung cầu thang cong cho đến khi đến chiếu nghỉ. Anh ta đi sát bên trong, khuất mắt những kẻ truy đuổi mình, và săm soi những gương mặt tối thẫm.

“Vợ tôi!” anh ta lớn tiếng gọi từ đầu bên kia chiếu nghỉ, một tay ấp lên má, quên mất rằng cái tiếng ong ong kinh khủng ấy chỉ có trong tai mình , không phải trong tai tất cả bọn họ. “Cô ấy đâu rồi?”

Một cái miệng mấp máy trong đám đông tối đen. Cái giọng nghe rì rầm xa xăm. Một người khác chỉ xuống dưới. Những khuôn mặt co rúm lại; cánh cửa hé mở vội đóng lại khi một phát đạn nữa nảy vang lên; cầu thang rung bần bật vì những đôi giày sợ hãi dưới kia và những đôi giày truy đuổi trên cao. Marck nhìn mớ dây cáp điện bất hợp pháp vắt qua lan can và nhớ ra những người nông dân ban nãy tìm cách câu trộm điện từ tầng dưới. Anh ta gấp rút leo xuống cầu thang, bám theo mấy sợi dây dày, muốn tìm bằng được Shirly.

Xuống được tầng dưới, tin chắc rằng vợ mình ở bên trong, Marck xộc qua chiếu nghỉ không được che chắn sang phía bên kia. Anh ta thúc vào cửa. Tiếng súng vang lên. Marck nắm lấy tay nắm và kéo mạnh, gào thét tên cô cho những đôi tai điếc chẳng kém gì tai anh ta. Cánh cửa nhúc nhích, bị giữ chặt bởi những cánh tay vô hình gân guốc. Anh ta vỗ lên cửa sổ kính, để lại một dấu tay hồng, và gào thét bảo họ mở cửa ra, cho anh ta vào. Những viên đạn hăm hở lạch tạch găm cạnh bàn chân anh ta - một viên để lại sẹo trên mặt cửa. Anh ta ngồi thụp xuống và che lấy đầu, phóng trở lại cầu thang. Marck ép mình đi xuống dưới. Nếu Shirly mà ở đằng sau cánh cửa kia thì có khi lại tốt hơn cho cô. Cô có thể cởi bỏ những món đồ cáo buộc cô, trà trộn vào trong đám cho đến khi mọi thứ lắng xuống. Nếu cô ở dưới - anh ta cần khẩn cấp theo cô. Dù có là gì thì xuống dưới cũng là hướng đi duy nhất.

Ở chiếu nghỉ tiếp theo, anh ta bắt kịp ba người thuộc Vật Tư mình vượt qua ban nãy. Người bị thương hiện đang ngồi trên sàn, mắt mở lớn. Hai người kia đang chăm sóc anh ta, hông bê bết máu vì phải đỡ bạn. Một trong ba là một người phụ nữ mà Marck hơi hơi nhận ra qua chuyến leo. Lúc Marck dừng lại xem họ có cần giúp đỡ gì không, mắt cô rực lên một ánh lửa lạnh lùng.

“Để tôi khiêng anh ấy,” anh ta lớn tiếng nói, quỳ xuống cạnh người bị thương.

Người phụ nữ nói gì đó. Marck lắc đầu và chỉ vào tai mình.

Cô lặp lại điều vừa nói, môi mấp máy một cách cường điệu, nhưng Marck không thể hiểu nổi. Cô bỏ cuộc và thúc vào cánh tay đẩy anh ta đi. Người bị thương ôm lấy bụng, một vệt ố đỏ loang ra từ đấy xuống tận háng. Đôi bàn tay nắm chặt lấy một vật nhô ra ở đó, một bánh xe nhỏ quay ở đầu một thanh thép. Một cái chân ghế.

Người phụ nữ lôi một quả bom ra khỏi túi, cái ống chứa biết bao bạo lực tiềm tàng bên trong. Quả bom được trang trọng đưa cho người bị thương, thanh ta nhận lấy nó, khớp ngón tay trắng bệch, đôi bàn tay run rẩy.

Hai người ở Vật Tư kéo Marck đi - tránh xa người đàn ông mang cái chân ghế văn phòng lớn thò ra khỏi phần bụng rỉ máu. Những tiếng la hét nghe xa xăm, nhưng anh ta biết chúng ở gần sát. Chúng gần như gào thẳng vào tai anh ta. Anh ta thấy mình bị lôi ngược về phía sau, như bị thôi miên bởi cái nhìn vô hồn trên khuôn mặt người bị thương đã tận số này. Mắt anh ta khóa cứng vào mắt Marck. Người ấy giơ quả bom ra xa khỏi mình, ngón tay nắm quanh cái ống trụ thép kinh khủng kia, răng nghiến chặt u tối, gồ lên dọc xương hàm.

Marck liếc nhìn ngược lên lồng cầu thang, nơi những đôi giày cuối cùng cũng đuổi sát bọn họ, lọt vào trong tầm mắt, đen và sạch máu, lũ quân thù không mệt mỏi và ưu việt hơn hẳn. Chúng leo xuống con đường tong tỏng máu mà Marck và những người khác đã bỏ lại đằng sau, xông đến tìm họ với mớ đạn không bao giờ xịt.

Anh ta loạng choạng bước giật lùi xuống cầu thang, nửa vì bị hai người kia kéo đi, bám một tay vào lan can, mắt liếc sang cánh cửa mở ra đằng sau người họ đã bỏ lại.

Một gương mặt trẻ con xuất hiện ở đó, một cậu bé tò mò, chạy ra ngoài xem. Một nùi tay người lớn vội vã kéo nó vào trở lại.

Marck bị lôi dọc cầu thang, đã xuống quá xa trên vòng cầu thang nên chẳng nhìn thấy được điều xảy ra tiếp theo. Nhưng tai anh ta dù điếc đặc vẫn nghe thấy tiếng súng tạch tạch và veo véo, và sau đó là tiếng nổ, một vụ nổ long trời lở đất khiến lồng cầu thang lớn rung bần bật, thúc anh ta và những người kia ngã lăn, quật anh ta vào lan can. Khẩu súng trường của anh ta rơi về phía mép cầu thang - Marck nhào theo nó. Anh ta túm lấy trước khi nó kịp thoát mất vào khoảng không.

Anh ta choáng váng lắc đầu, đẩy người dậy quỳ trên bàn tay và đầu gối, và xoay xở chậm rãi đứng hẳn lên được. Đờ đẫn, anh ta lảo đảo tiến xuống cầu thang rung bần bật, những bậc thang dưới bàn chân ầm vang và rung chuyển trong khi tháp giống xung quanh tất cả bọn họ tiếp tục xoay tròn càng lúc càng sâu vào điên loạn tăm tối.