Chương 56 Tháp giống 17
MỘT SỢI DÂY ĐỒNG TÍ HON nằm vuông góc so với những sợi còn lại. Nó hệt như một chiếu nghỉ của tháp giống đâm ra từ lồng cầu thang lớn, một mẩu phẳng giữa cột xoắn ốc. Khi Juliette nắm quanh sợi dây và ghép mối nối vào đúng chỗ, cái gai thò ra ấy cắm ngập vào ngón tay cô, châm buốt như một con côn trùng giận dữ.
Juliette chửi thề và vẫy vẫy tay. Cô suýt chút nữa thì đánh rơi đầu dây bên kia, nếu thế thì nó sẽ rơi nhào xuống mấy tầng liền.
Cô chùi vệt máu đang ứa ra lên bộ quần yếm xám, sau đó làm nốt việc nối dây và buộc chỗ dây vào lan can để tránh tải nặng quá. Cô vẫn không hiểu dây bị tuột ra kiểu gì, nhưng mọi thứ trong cái tháp giống đổ nát đáng nguyền rủa này cứ như đang nát bét ra. Đầu óc cô là thứ còn ít nát nhất.
Cô nhoài người ra xa bên ngoài lan can và đặt tay lên trên mớ đường ống dẫn nhập nhằng gắn vào tường bê tông giữa lồng cầu thang. Bằng đôi bàn tay bị luồng không khí lạnh từ dưới sâu làm cho buốt giá, cô thử xác định xem có bất kỳ rung động nào do nước chảy trong đường ống không.
“Có gì không?” cô gọi với xuống chỗ Độc Một Mình. Dường như có một rung động hết sức nhẹ trong đường ống nhựa, nhưng đó có thể chỉ là nhịp tim của cô.
“Tôi nghĩ là có!”
Cái giọng nhạt nhòa của Độc Một Mình vọng lên từ tít phía dưới.
Juliette nhíu mày và nhìn xuống đường thông khí tù mù, khe hở giữa bậc thang thép và lớp bê tông dày. Cô sẽ phải tự đi xem.
Bỏ lại túi dụng cụ nhỏ trên bậc thang - không phải lo có ai đến vấp phải nó - cô lao hai bậc thang một lúc đâm sâu xuống đáy tháp giống. Hệ thống dây điện và con rắn đường ống dài ngoằng lọt vào trong tầm mắt theo từng vòng quay, những giọt keo tím đánh dấu mọi mối nối cô đã phải nhọc nhằn cắt và gắn lại bằng tay.
Nhiều hệ thống dây điện khác chạy song song với hệ thống của cô, dây cáp điện chạy từ bộ phận IT tít bên trên xuống cung cấp năng lượng cho đèn gieo trồng của các nông trại bên dưới. Juliette tự hỏi ai là tác giả mớ này. Không phải Độc Một Mình: hệ thống dây này đã được căng trong giai đoạn tháp giống mười bảy bắt đầu sụp đổ. Độc Một Mình chỉ đơn thuần là người may mắn thụ hưởng thành quả lao động cần mẫn và tuyệt vọng của một ai đó khác. Đèn gieo trồng bây giờ đã tuân lệnh đồng hồ hẹn giờ, cây cỏ tuân lệnh thôi thúc nở hoa, và ẩn sau cái mùi ôi của dầu và xăng, của nước ngập và không khí tù đọng, cái hương chín của thực vật phát triển mất kiểm soát có thể ngửi thấy từ trên mấy chiếu nghỉ liền.
Juliette dừng lại ở chiếu nghỉ tầng một trăm ba mươi sáu, chiếu nghỉ còn khô ráo cuối cùng trước khi xuống đến chỗ lụt. Độc Một Mình đã cố cảnh báo cô, đã cố gắng nói cho cô biêt trong khi cô thèm thuồng nhìn hình ảnh những cỗ máy đào khổng lồ trên sơ đồ to ngang bức tường. Hừ, cô đáng lẽ phải biết về vụ lụt ngay cả khi không ai nói cho biết. Nước ngầm luôn luôn thấm vào trong tháp giống của chính cô, nguy cơ thường trực khi sống dưới mực nước ngầm. Khi không có điện để chạy máy bơm, lẽ đương nhiên nước sẽ ngấm vào và dâng lên.
Trên chiếu nghỉ, cô dựa người vào lan can thép và nín thở. Dưới cô chừng chục bậc, Độc Một Mình đứng trên bậc thang khô duy nhất mà nỗ lực của họ có thể lôi ra khỏi nước. Sau gần ba tuần nối dây điện và bơm nước, rút ruột phần lớn khu nông trại thủy canh bên dưới, tìm ra một cái máy bơm và dẫn phần nước tràn sang bể xử lý nước, họ mới chỉ làm cho nước rút đi qua một bậc thang duy nhất.
Độc Một Mình quay người lại và ngước lên, mỉm cười với cô. “Nó có tác dụng mà, đúng không?” Gã gãi đầu, mái tóc bù xù chĩa loạn khắp mọi hướng, bộ râu điểm bạc tương phản với vẻ hân hoan trẻ trung của gã. Câu hỏi đầy hy vọng treo lơ lửng trong không trung, một đám mây ngưng tụ lại trong cái lạnh của khu dưới sâu.
“Nó có tác dụng không đủ ,” Juliette đáp, bực mình với cái tiến độ này. Cô dõi mắt qua lan can, qua phần mũi thò ra của đôi giày đi mượn và nhìn xuống làn nước nhẫy sặc sỡ sắc màu bên dưới. Bề mặt đọng xăng dầu láng như gương nằm bất động hoàn toàn. Bên dưới lớp chất nhờn này, những ngọn đèn thoát hiểm trong lồng cầu thang tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh lá cây rờn rợn, khiến cho vùng đáy sâu mang một vẻ ma mị rất ăn nhập với phần còn lại của cái tháp giống trống vắng.
Trong khoảng im lặng đó, Juliette nghe thấy một tiếng sùng sục khẽ trong đường ống bên cạnh cô. Cô thậm chí hình như còn nghe thấy tiếng ro ro xa xa của cái máy bơm chìm bên dưới lớp dầu xăng tầm ba bốn mét. Cô thử dùng sức mạnh ý chí để bắt chỗ nước dâng lên trong ống, leo lên hai mươi tầng và qua hàng trăm mối nối, vào trong các bể xử lý lớn rỗng không trên kia.
Độc Một Mình ho vào nắm tay. “Nếu ta lắp thêm một mấy nữa...”
Juliette giơ tay lên bảo gã im lặng. Cô đang tính nhẩm.
Rất khó tính thể tích tám tầng của bộ phận Cơ Khí - quá nhiều hành lang và căn phòng không rõ có bị ngập lụt hay không - nhưng cô có thể đoán chiều cao của khoảng không hình trụ từ chân Độc Một Mình đến trạm an ninh. Chiếc máy bơm lẻ loi đã hạ mực nước ngập xuống chưa được ba mươi phân trong vòng hai tuần. Còn hai lăm hay ba mươi mét gì nữa cần xử lý. Thêm một cái máy bơm nữa thì tầm một năm mới xuống được đến lối vào bộ phận Cơ Khí. Tùy thuộc vào mức độ chặn nước vào của các tầng giữa, có thể sẽ còn lâu hơn nhiều. Bản thân mấy tầng Cơ Khí có thể sẽ mất lâu gấp ba hay bốn lần gì đó thì mới hút cạn được.
“Kiếm thêm một máy bơm nữa thì sao?” Độc Một Mình vẫn dai dẳng.
Juliette cảm thấy buồn nôn. Kể cả nếu có thêm ba máy bơm nhỏ từ các nông trại thủy canh, mắc thêm ba hệ thống ống dẫn cũng như dây điện đi kèm, cô cũng cần một năm, có khi hai năm, thì tháp giống mới khô cạn được. Cô không chắc liệu mình có đến một năm không. Mới chỉ sống vài tuần trong cái chốn bị bỏ hoang đó, một mình với một tay nửa điên nửa tỉnh, cô đã bắt đầu nghe thấy những tiếng thì thầm, bắt đầu quên mình để đồ ở đâu, thấy đèn để bật trong khi cô dám thề mình đã tắt nó đi. Hoặc là cô đang hóa điên, hoặc Độc Một Mình giải sầu bằng cách khiến cô cảm thấy như vậy. Hai năm sống kiếp đời này, trong khi quê nhà rất gần nhưng lại xa ngoài sức tưởng tượng...
Cô nhoài người qua lan can, cảm thấy mình thực sự sẽ phát bệnh. Lúc dõi mắt xuống làn nước và nhìn xuyên qua bóng mình trong lớp váng dầu kia, cô bất chợt cân nhắc đến những rủi ro còn điên rồ hơn hai năm sống trong cô đơn gần như tuyệt đối.
“Hai năm,” cô bảo với Độc Một Mình. Cảm giác như thể vừa xướng lên một bản án tử hình. “Hai năm. Sẽ phải mất chùng ấy nếu ta thêm ba máy bơm nữa. Ít nhất sáu tháng cho cái cầu thang, nhưng phần còn lại sẽ chậm hơn.”
“Hai năm!” Độc Một Mình reo lên. “Hai năm, hai năm.'” Gã nhúng giày hai phát vào làn nước ở bậc thang bên dưới, khiến bóng cô vỡ ra thành những vòng sóng méo mó bệnh hoạn. Gã quay một vòng tại chỗ, ngước lên nhìn cô. “Chỉ mỗi hai năm thôi hả!”
Tuliette chật vật kiềm chế sự thất vọng của mình. Hai năm sẽ kéo dài bất tận. Và họ sẽ tìm thấy gì dưới đó cơ chứ? Máy phát điện chính sẽ ở trong tình trạng thế nào? Còn máy đào thì sao? Chừng nào chưa bị không khí động đến, những cỗ máy chìm trong nước ngọt sẽ vẫn được bảo tồn, nhưng ngay khi bất kỳ phần nào của nó trồi lên khi nước rút xuống, quá trình ăn mòn sẽ bắt đầu. Quy trình tác động kinh tởm của oxy đối với kim loại ướt sẽ đặt dấu chấm hết cho bất kỳ thứ gì hữu ích dưới đó. Máy móc và công cụ phải được làm khô ngay lập tức và sau đó bôi dầu. Và chỉ có hai người bọn họ...
Juliette hãi hùng quan sát Độc Một Mình cúi người xuống, khua tay xua đi lớp váng mỡ dưới chân, vốc lên đầy hai tay thứ nước lợ bẩn thỉu bên dưới. Gã xì xụp húp vui vẻ.
Không phải, chỉ có một người trong bọn họ cần mẫn tìm cách bảo tồn chỗ máy móc thì sẽ không thể nào đủ được.
Có khi cô sẽ sửa được chiếc máy phát điện dự phòng. Như thế sẽ ít mất sức hơn trong khi vẫn cung cấp rất nhiều điện.
“Phải làm gì suốt hai năm đây?” Độc Một Mình hỏi, lấy mu bàn tay chùi râu và ngước lên nhìn cô.
Juliette lắc đầu. “Chúng ta không đợi hai năm đâu,” cô bảo gã. Ba tuần sống trong tháp giống mười bảy vừa qua đã là quá đủ rồi. Riêng câu ấy thì cô không nói ra.
“OK,” gã nhún vai nói. Gã lộc cộc leo lên cầu thang trong đôi giày quá khổ. Bộ quần yếm xám cũng thùng thình, như thể gã vẫn là một đứa bé thử mặc quần áo được may cho bố. Gã nhập hội với Juliette trên chiếu nghỉ, mỉm cười với cô qua bộ râu ướt nước. “Trông có vẻ cô có nhiều dự án khác,” gã vui vẻ nói.
Cô lặng lẽ gật đầu. Bất cứ thứ gì hai người bọn họ cần xử lý, cho dù là sửa chữa hệ thống dây điện cẩu thả do những người đã chết từ lâu lắp đặt, hay cải thiện các nông trại, hay sửa chữa chấn lưu của đèn, Độc Một Mình đều gọi là “dự án”. Và gã tuyên bố mình rất yêu thích các dự án. Cô đoán đó là một thói quen hình thành từ hồi gã còn trẻ, một kiểu cơ chế sinh tồn gã đã sáng chế ra trong suốt mấy năm qua, cho phép gã lao đầu vào bất cứ điều gì cần thực hiện với một nụ cười thay vì cảm thấy kinh sợ hay cô đơn.
“Ồ, chúng ta có cả một dự án lớn đang chờ đợi đấy,” Juliette bảo với gã, trong lòng đã kịp thấy hãi công việc ấy rồi. Cô bắt đầu thầm liệt kê tất cả các món công cụ và phụ tùng họ cần mót trên đường leo lên.
Độc Một Mình cười lớn và vỗ tay. “Tốt,” gã nói. “Quay trở lại xưởng nào!” Gã ngoáy ngón tay trên đầu, chỉ lên chặng đường leo dài lê thê đang đón đợi họ.
“Chưa,” cô nói. “Đầu tiên, ăn trưa tại nông trại cái đã. Sau đó chúng ta cần tạt qua bên Vật Tư để lấy thêm mấy thứ nữa. Và sau đó tôi cần chút thời gian một mình trong phòng máy chủ.” Juliette quay đi khỏi lan can và cái hình trụ sâu chứa đầy nước xanh pha bạc bên dưới. “Trước khi chúng ta bắt tay vào việc bên trong xưởng” cô nói, “tôi muốn thực hiện một cuộc gọi...”
“Một cuộc gọi!” Độc Một Mình bĩu môi. “Lại gọi ghiếc. Cô cứ mất cả ngày với cái thứ ngu xuẩn ấy.”
Juliette lờ gã đi và lên cầu thang. Cô bắt đầu chuyến lội bộ đẳng đẵng lên bộ phận IT, lần thứ năm trong vòng ba tuần vừa qua. Và cô biết Độc Một Mình nói đúng: cô quả thật dành quá nhiều thời gian gọi điện, quá nhiều thời gian đeo tai nghe sùm sụp trên tai, nghe tiếng bíp. Cô biết làm vậy là điên, rằng cô đang chậm rãi hóa điên trong cái nơi đó, nhưng ngồi sau cái máy chủ trống rỗng kia với micro đặt gần môi và tai nghe chụp trên tai khiến cả thế giới thành ra im lặng - cảm giác đơn thuần có đường dây liên kết từ một thế giới chết sang một nơi chứa sự sống - là cách hay nhất có thể giúp cô cảm thấy mình không điên trong cái tháp giống mười bảy này.