← Quay lại trang sách

Chương 57 Tháp giống 18

“... là năm cuộc Nội Chiến nhấn chìm cả ba mươi ba bang. Số lượng người Mỹ thiệt mạng trong cuộc xung đột này còn nhiều hơn mọi cuộc xung đột sau này cộng lại, bởi lẽ mọi cái chết đều là cái chết của đồng bào ruột thịt. Suốt bốn năm liền, mảnh đất bị giày xéo, và khi khói bụi mù mịt trên chiến trường đổ nát tan đi thì lộ ra chất đống của thi thể những người anh em. Hơn nửa triệu sinh mạng đã mất đi. Một số người ước tính con số còn cao gấp gần hai lần mức ấy. Bệnh tật, đói kém và đau thương thống trị cuộc sống của con người...”

CÁC TRANG SÁCH LÓE ĐỎ đúng lúc Lukas đọc đến đoạn mô tả về chiến trường. Anh ngừng đọc và liếc lên nhìn những ngọn đèn trần. Ánh sáng trắng đều đều của chúng đã chuyển sang màu đỏ nhấp nháy, có nghĩa là ai đó đang ở trong phòng máy chủ trên đầu anh. Anh lấy sợi dây bạc vương nằm cuộn trên đầu gối quần yếm và cẩn thận đặt vào trong gáy sách. Gấp quyển sách cũ lại, anh cẩn thận cất vào hộp thiếc, sau đó nhét hộp vào khoảng trống trên giá sách, trám kín bức tường rộng lớn ghép từ những gáy sách bạc. Anh lặng lẽ bước qua phòng, cúi người trước máy tính và lắc con chuột để bật màn hình.

Một cửa sổ xuất hiện, chiếu trực tiếp cảnh chỗ máy chủ, có điều bị biến dạng vì ống kính góc rộng. Khả năng quan sát những nơi xa này lại là một bí mật nữa cất giấu trong một căn phòng chứa đầy những bí mật. Lukas dò tìm qua các màn hình, tự hỏi có phải Sammi hay một kỹ thuật viên nào khác đến sửa chữa gì đó. Trong khi ấy, cái dạ dày sôi ực ực của anh hy vọng đây là người mang bữa trưa đến cho mình.

Anh cuối cùng cũng phát hiện ra vị khách của mình tại màn hình máy quay số bốn: một nhân vật lùn lùn mặc bộ quần yếm xám với ria mép và kính đeo mắt. Gã hơi gù, đôi bàn tay mang một khay đầy dao dĩa, một cốc nước sóng sánh và một cái đĩa đậy kín, toàn bộ khay dựa một phần lên cái bụng trồi ra. Bernard liếc lên nhìn máy quay trong lúc bước qua, mắt nhìn thấu qua Lukas từ trên đó một tầng, một nụ cười căng thẳng nhếch lên dưới bộ ria mép.

Lukas rời máy tính và vội bước dọc hành lang để mở cửa cho gã, đôi bàn chân trần nhẹ nhàng vỗ lên sàn lưới thép mát lạnh. Anh leo lên cái thang một cách thuần thục và kéo cái then khóa đỏ mòn vẹt sang bên. Ngay khi anh vừa nhấc nắp lưới lên, bóng Bernard đổ xuống khiến lòng thang chìm vào bóng tối. Cái khay được lạch cạch đặt xuống trong lúc Lukas dịch phần sàn ra.

“Hôm nay tôi đãi cậu đấy,” Bernard nói. Gã ngửi một hơi và mở cái đĩa ra. Một làn sương hơi nước kẹt bên trong bốc ra từ cái nắp kim loại, hai chồng sườn thịt lợn xuất đầu lộ diện bên dưới.

“Ái chà chà.” Lukas cảm thấy bụng mình kêu lên ột ột khi trông thấy đĩa thịt. Anh nhấc mình ra khỏi cửa hầm và ngồi lên sàn, bàn chân buông thõng xuống cạnh cái thang. Anh kéo cái khay vào lòng và nhấc dao dĩa lên. “Tôi cứ tưởng chúng ta đã bắt cả tháp giống ăn theo khẩu phần rất nghiêm ngặt, ít nhất cho đến khi cuộc kháng cự kết thúc cơ mà nhỉ.”

Anh cắt một miếng thịt mềm bỏ vào miệng. “Tuy nhiên tôi cũng không phàn nàn gì cả đâu.” Anh nhai và tận hưởng cảm giúc protein xộc vào người, tự nhắc nhở bản thân cần biết ơn sự hy sinh của con vật.

“Khẩu phần chưa được bãi bỏ đâu,” Bernard nói. “Chúng ta có một nhóm phiến quân xuất hiện ở khu chợ, và con lợn tội nghiệp này kẹt giữa làn đạn. Không có chuyện tôi để nó bị lãng phí đâu. Tất nhiên, phần lớn chỗ thịt được phân phát cho vợ chồng những người hy sinh bên phía ta.”

“Vậy hả?” Lukas nuốt nước bọt. “Bao nhiêu người thế?”

“Năm, cộng với ba người trong cuộc tấn công đầu tiên.”

Lukas lắc đầu.

“Xét ra thì cũng không đến nỗi nào đâu.” Bernard đưa bàn tay vuốt ria mép và nhìn Lukas ăn. Lukas vừa nhai vừa dùng dĩa ra hiệu, mời gã ăn chút ít, nhưng Bernard phẩy tay từ chối. Gã dựa lưng vào tủ máy chủ rỗng chứa đường truyền liên lạc và tay vặn khóa để mở đường xuống thang. Lukas cố gắng không phản ứng gì.

“Vậy tôi sẽ cần ở trong này bao lâu?” Anh cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, như thể bất kỳ câu trả lời nào cũng được hết. “Đã ba tuần rồi, đúng không?” Anh cắt thêm một miếng nữa, bỏ qua chỗ rau. “Ông có nghĩ chỉ cần thêm một vài ngày nữa là ổn không?”

Bernard xoa má và đưa ngón tay luồn qua mớ tóc đang thưa dần. “Tôi hy vọng thế, nhưng tôi không biết. Tôi để Sims quyết định chuyện đó, và hắn tin rằng vẫn chưa hết nguy hiểm. Bọn Cơ Khí đã dựng thành lũy khá chắc chắn dưới đó. Chúng đã đe dọa sẽ cắt điện, nhưng tôi không nghĩ chúng sẽ cắt đâu. Tôi nghĩ chúng cuối cùng cũng đã hiểu rằng mình không kiểm soát được điện trên mấy tầng chúng ta. Chúng chắc đã thử cắt điện trước khi xông vào, và sau đó được một phen ngạc nhiên khi thấy tất cả chúng ta đều đèn đuốc sáng trưng.”

“Ông không nghĩ họ sẽ cắt điện của các nông trại chứ.” Anh đang nghĩ đến khẩu phần ăn, e sợ tháp giống sẽ chết đói.

Bernard nhíu mày. “Cuối cùng chắc có. Có khi thế. Nếu chúng đủ tuyệt vọng. Nhưng làm vậy lũ vọc dầu mỡ kia sẽ chỉ tổ xói mòn bất kỳ tí ủng hộ nào trên này. Đừng lo, chúng rốt cuộc sẽ đói đến mức đầu hàng thôi. Tất cả đều đang diễn ra theo đúng bài.”

Lukas gật đầu và làm một ngụm nước. Anh tin đây là món thịt lợn ngon nhất mình từng được nếm.

“Tiện nhắc đến bài,” Bernard hỏi, “cậu đang học hành tử tế chứ?”

“Vâng,” Lukas nói dối. Anh gật đầu. Thật ra, anh gần như chưa sờ đến cuốn sách chứa bản Trật Tự. Các tình tiết thú vị hơn nằm ở chỗ khác.

“Tốt. Khi vụ việc phiền toái này kết thúc, chúng ta sẽ lên lịch cho cậu làm thêm một số ca trong phòng máy chủ. Cậu có thể dành quãng thời gian đó để làm bóng đeo. Sau khi xếp lại lịch bầu cử, mà tôi không nghĩ sẽ có bất kỳ ai khác tranh cử, đặc biệt là sau toàn bộ vụ này, tôi sẽ ở khu trên đỉnh thường xuyên hơn hẳn. IT sẽ do cậu điều hành.”

Lukas đặt ly xuống và nhấc cái khăn ăn vải lên. Anh chùi miệng và ngẫm nghĩ về điều này. “Chà, tôi hy vọng ý ông không phải là mấy tuần nữa. Tôi cảm thấy mình như đã trải qua mấy năm...”

Một tiếng ro ro ngắt lời anh. Lukas cứng người, chiếc khăn ăn rơi khỏi tay anh và ụp xuống cái khay.

Bernard giật nẩy mình, lùi khỏi tủ máy chủ như thể nó vừa chích điện vào người gã hay làn da kim loại đen của nó vừa tự nhiên ấm lên.

“Khốn kiếp!” gã nói, nắm tay đập vào máy chủ. Gã lục lọi trong quần yếm tìm chìa cái.

Lukas ép mình cắn một miếng đồ ăn, hành xử như bình thường. Bernard ngày càng kích động hơn bởi hồi chuông đỏ liên tục từ máy chủ. Nó khiến cho gã mất trí. Cứ như thể anh lại về sống với bố mình, từ hồi trước khi rượu tự cất cuối cùng cũng đưa ông xuống lỗ nằm dưới mớ khoai tây.

“Mẹ nó chứ,” Bernard càu nhàu, lần lượt mở mấy cái khóa. Gã liếc nhìn Lukas, đang chậm rãi nhai một miếng thịt, tự nhiên không còn cảm thấy bất kỳ mùi vị gì.

“Tôi có một dự án dành cho cậu đây,” gã nói, hí hoáy mở nốt ổ khóa cuối, ổ mà Lukas biết hơi bị kẹt. “Tôi muốn cậu lắp thêm một bảng điều khiển vào đằng sau này, chỉ một bộ đèn LED đơn giản thôi. Chế ra một thứ mã gì đó để chúng ta thấy được ai gọi cho mình. Tôi muốn biết nó là chuyện quan trọng hay lờ đi cũng được.”

Gã giật nắp lưng máy chủ ra và loảng xoảng đặt nó dựa vào mặt trước máy chủ bốn mươi đằng sau gã. Lukas làm thêm một ngụm nước nữa trong khi Bernard nhìn vào trong khoang ruột tối và trống rỗng, nghiên cứu mấy ngọn đèn nhấp nháy phía trên mấy giắc cắm liên lạc nhỏ. Phần ruột đen của tủ máy chủ cùng tiếng ro ro loạn xạ nó phát ra nhấn chìm mấy câu chửi thề thì thầm của Bernard.

Gã rút đầu ra, mặt đỏ rực vì giận dữ, và quay sang Lukas, anh đặt cốc lên trên khay. “Trên thực tế, tôi muốn có hai ngọn đèn ở ngay đây.” Bernard chỉ vào thành bên tủ. “Đèn đỏ nếu tháp giống mười bảy gọi. Xanh nếu là bất kỳ ai khác . Cậu hiểu rồi chứ?”

Lukas gật đầu. Anh nhìn xuống khay và bắt đầu cắt đôi một củ khoai tây, bất chợt lại nghĩ về bố mình. Bernard quay người lại và nắm lấy nắp lưng máy chủ.

“Để tôi lắp nó lại cho.” Lukas lẩm bẩm nói trong khi mồm đầy khoai tây nóng; anh phà hơi ra để lưỡi đỡ bỏng, nuốt rồi uống nước cho trôi.

Bernard để mặc cái nắp ở chỗ cũ. Gã quay người lại và tức giận trừng mắt nhìn vào lòng máy tối đen, vẫn đang tiếp tục reo lên, những ngọn đèn trần nhấp nháy cảnh báo. “Được đấy,” gã nói. “Có khi cậu triển khai dự án này luôn đi.”

Cuối cùng, máy chủ cũng ngắt cuộc gọi hối hả của mình, và căn phòng im lặng, chỉ còn mỗi tiếng dĩa của Lukas cạo trên đĩa. Đây cũng giống như những khoảnh khắc im lặng nồng nặc mùi rượu hồi anh còn trẻ. Chẳng bao lâu nữa - hệt như bố của anh sẽ lăn ra xỉu trên sàn bếp hay trong phòng tắm - Bernard sẽ rời đi.

Như thể nhận được ám hiệu, thầy mẫu kiêm sếp của anh đứng lên, và gã trưởng IT lại một lần nữa đẩy Lukas chìm vào bóng tối khi chắn mất những ngọn đèn trần.

“Tận hưởng bữa tối đi nhé,” gã nói. “Lát nữa tôi sẽ bảo Peter đến lấy bát đĩa.”

Lukas thọc dĩa vào một hàng đậu. “Thật à? Tôi cứ tưởng đây là bữa trưa cơ.” Anh bỏ đậu vào miệng.

“Giờ là tám giờ hơn,” Bernard nói. Gã chỉnh lại quần yếm. “À, với cả tôi đã nói chuyện với mẹ cậu hôm nay.”

Lukas đặt dĩa xuống. “Vâng?”

“Tôi đã nhắc bà rằng cậu đang thực hiện việc quan trọng cho tháp giống, nhưng bà cụ thực sự muốn gặp cậu. Tôi đã nói chuyện với Sims xem có thể cho phép bà vào trong này...”

“Vào trong phòng máy chủ ư?”

“Chỉ vừa qua cửa thôi. Để bà thấy rằng cậu vẫn ổn. Tôi định thu xếp cho hai người gặp nhau ở chỗ khác, nhưng Sims nghĩ đó không phải một ý hay. Hắn không chắc các kỹ thuật viên trung thành đến mức nào. Hắn vẫn đang cố gắng phát giác mọi nguồn rò rỉ thông tin...”

Lukas chế nhạo. “Sims bị hoang tưởng mất rồi. Sẽ chẳng ai trong số kỹ thuật viên của chúng ta về phe lũ vọc dầu kia đâu. Họ sẽ không phản bội tháp giống, đừng nói là ông.” Anh nhắc một mẩu xương lên và gặm phần thịt còn dính lại.

“Dẫu vậy, hắn vẫn khiến tôi tin nên giữ cậu an toàn hết mức có thể. Tôi sẽ cho cậu biết liệu mình có thu xếp cho cậu gặp bà được không.”

Bernard rướn tới bóp vai Lukas. “Cảm ơn vì đã kiên nhẫn. Tôi rất lấy làm mừng khi có một người nhân viên hiểu công việc này quan trọng đến nhường nào.”

“Ồ, tôi hiểu mà,” Lukas nói. “Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì tháp giống.”

“Tốt.” Bernard bóp bàn tay anh thêm phát nữa rồi đứng dậy. “Cứ đọc tiếp bản Trật Tự đi. Đặc biệt là các phần về nổi dậy và nổi loạn. Nói hơi gở, nhưng tôi muốn cậu học từ vụ lần này để đề phòng nó xảy ra trong thời của cậu .”

“Tôi sẽ đọc,” Lukas nói. Anh đặt khúc xương sạch nhẵn xuống và chùi ngón tay vào khăn ăn. Bernard quay người bỏ đi.

“À...” Bernard dừng lại và quay về phía anh. “Tôi biết cậu không cần nhắc đâu, nhưng cậu tuyệt đối không được phép trả lời cái máy chủ này.” Gã xỉa ngón tay về phía mặt trước cỗ máy. “Tôi vẫn chưa thông báo về cậu với các trưởng bộ phận IT khác, thế nên cậu có thể sẽ bị lâm vào tình cảnh... à, nguy hiểm chết người nếu nói chuyện với bất kỳ ai trong số bọn họ trước khi được giới thiệu.”

“Ông đùa à?” Lukas lắc đầu. “Tôi nào muốn nói chuyện với bất cứ ai làm cả ông cũng phải lo lắng. Xin kiếu.”

Bernard mỉm cười và chùi trán. “Cậu là một người tử tế, Lukas à. Tôi rất mừng mình có cậu.”

“Và tôi rất sẵn lòng phục vụ,” Lukas nói. Anh nhặt lấy một miếng sườn khác và mỉm cười với thầy mẫu trong khi Bernara cũng toe toét cười với anh. Cuối cùng, gã quay người bỏ đi, tiếng giày vang vọng trên lưới thép và biến dần về phía cánh cửa khổng lồ giam cầm Lukas giữa mớ máy móc và vô vàn bí mật.

Lukas ăn và nghe tiếng mã số mới của Bernard nhập vào ổ khóa, lắng nghe giai điệu những tiếng bíp quen thuộc nhưng mình không biết - một mã số Lukas không được cho nữa.

Để tốt cho cậu thôi , Bernard đã nói với anh như thế. Anh nhai một miếng mỡ trong lúc cánh cửa nặng nề đóng sầm lại, mấy ngọn đèn đỏ dưới chân anh và dọc thang nhấp nháy tắt đi.

Lukas thả khúc xương lên đĩa. Anh đẩy chỗ khoai tây sang bên, cố gắng ghìm lại thôi thúc nôn ra khi trông thấy chúng, nghĩ về nơi xương của bố anh đang nằm. Anh đặt cái khay lên tấm lưới, rút bàn chân ra khỏi hố thang và bước ra sau tủ máy chủ im lặng để mở.

Tai nghe dễ dàng trượt ra khỏi túi. Anh đeo lên tai, lòng bàn tay quệt vào bộ râu đã mọc được ba tuần trên mặt. Anh nắm lấy dây, đút nó vào trong giắc cắm đánh dấu “17”.

Một chuỗi tiếng bíp vang lên trong khi cuộc gọi được thực hiện. Anh tưởng tượng tiếng ro ro ở đầu bên kia, tưởng tượng những ngọn đèn nhấp nháy.

Lukas đợi, không thể thở nổi.

“Xin chào?”

Cái giọng ấy nghe như tiếng hát trong tai nghe của anh. Lukas mỉm cười.

“Xin chào,” anh nói.

Anh ngồi xuống, dựa lưng vào máy chủ bốn mươi, và chọn tư thế thoải mái hơn.

“Tình hình bên đấy thế nào rồi?”