Hồi kết Tháp giống 17
“BA MƯƠI HAI!”
Elise nhảy chân sáo leo lên các bậc thang khu dưới sâu, hơi thở kéo thành những luồng khói cuộn tròn đằng sau lưng, cặp chân non trẻ vụng về mang đôi giày nặng nện ầm ĩ hết cả lên trên lớp thép ướt.
“Ba mươi hai bậc, ông Độc Một Mình ơi!”
Nó leo trở về chiếu nghỉ, vấp chân ở bậc cuối cùng, rồi chống tay và đầu gối đỡ lấy mình. Elise ở im đó một phút, đầu chúc xuống, chắc đang quyết định xem có nên khóc không hay nên cho qua.
Độc Một Mình đợi con bé khóc.
Thay vào đó, nó ngước lên nhìn gã, nở một nụ cười toe toét, cho gã biết mình không sao. Nụ cười ấy bị hở mất một chỗ, nơi một cái răng lung lay đã rụng ra mà chưa có răng mới.
“Đang rút ,” con bé nói. Nó chùi hai bàn tay lên bộ quần yếm mới và chạy lại chỗ gã. “Nước đang rút!”
Độc Một Mình kêu hự lên khi nó quăng mình vào lòng gã và ôm lấy eo gã. Gã choàng một tay qua lưng nó trong lúc nó siết lấy gã.
“Mọi chuyện sẽ tuyệt vời!”
Độc Một Mình nắm lấy lan can bằng một bên tay và nhìn xuống, qua chỗ vết ố màu gỉ sét của máu lâu ngày dưới chân mình, nhìn qua cái ký ức ấy xuống làn nước đang rút tít phía dưới. Gã với lấy cái điện đàm trên hông. Juliette sẽ phấn khích lắm khi biết tin đây.
“Chắc mày nói đúng đấy,” gã bảo Elise bé bỏng, rút điện đàm ra. “Tao tin mọi chuyện sẽ ổn thôi...”