← Quay lại trang sách

Chương 82 Mấy tuần sau
Tháp giống 18

BA NGƯỜI BỌN HỌ NGỒI QUANH BÀN HỌP, Juliette điều chỉnh băng gạc trên bàn tay để che đi mô sẹo nổi gồ chằng chịt đang thò ra. Họ cấp cho cô một bộ quần yếm thùng thình để giảm thiểu cơn đau, nhưng cái áo lót chạm vào đâu là ngứa đến đó. Cô ngồi trong một chiếc ghế nhung và lấy ngón chân đẩy nó tới lui, nôn nóng trong lòng, chỉ chực chờ được ra khỏi đó. Nhưng Lukas và Peter có chuyện cần bàn. Họ đã đưa cô đến gần sát lối ra, gần sát lồng cầu thang lớn rồi, nhưng chỉ để bắt cô ngồi trong căn phòng đó. Họ bảo làm vậy để có chút riêng tư . Vẻ mặt họ làm cho cô lo lắng.

Suốt một hồi không ai nói năng gì hết. Peter nại cớ cử một kỹ thuật viên đi lấy nước, nhưng khi bình được mang đến và ly tách được rót đầy, không ai thò tay ra lấy nước hết. Lukas và Peter liếc nhìn nhau vẻ lo lắng. Juliette rồi cũng phát ngấy cái trò đợi chờ.

“Có chuyện gì thế?” cô hỏi. “Tôi đi được không? Tôi có cảm giác hai người trì hoãn vụ này suốt mấy ngày rồi.” Cô liếc nhìn đồng hồ, ngọ nguậy tay để nó tuột khỏi băng cổ tay cho cô thấy mặt đồng hồ tí hon. Cô nhìn sang Lukas bên kia bàn và không thể nhịn được cười trước vẻ lo lắng trên mặt anh. “Hai người đang cố giữ tôi ở lại đây vĩnh viễn đấy à? Bởi vì tối nay tôi đã bảo mọi người ở khu dưới sâu rằng tôi sẽ gặp họ ngày mai.”

Lukas quay sang Peter.

“Thôi nào hai người. Nói toạc luôn ra đi. Hai người phiền muộn chuyện gì thế? Bác sĩ nói tôi đã đủ khỏe để leo xuống và tôi đã bảo là tôi sẽ ghé Marsh và Hank nếu có bất kỳ vấn đề gì. Nếu giờ mà không đi luôn thì tôi cũng đủ bị muộn lắm rồi đấy.”

“Thôi được rồi,” Lukas nói, thở dài một hơi. Cứ như thể anh không còn trông đợi Peter sẽ gánh việc ấy nữa. “Đã được vài tuần rồi...”

“Và nhờ hai người mà tôi cảm thấy như đã mấy tháng rồi.” Cô vặn cái núm ở cạnh đồng hồ. Cái động tác vô ý thức ấy quay trở lại như thể chưa hề rời bỏ cô.

“Vấn đề chỉ là...” Lukas ho vào nắm tay, hắng giọng, “... chúng tôi không thể đưa cho cô tất cả những bức thư đã gửi đến cô.” Anh nhíu mày nhìn cô, trông đầy vẻ tội lỗi.

Juliette giật thột tim. Cô chùng người chồm tới, chờ đợi. Sẽ lại có thêm những cái tên cần chuyển từ danh sách buồn này sang danh sách buồn khác...

Lukas xòe hai tay giơ lên. “Không phải như thế đâu,” anh nói vội, nhận ra vẻ lo lắng trên mặt cô. “Lạy Chúa, xin lỗi cô, không phải chuyện gì như thế đâu...”

“Tin tốt ,” Peter nói. “Thư chúc mừng.”

Nhìn ánh mắt Lukas bắn sang cậu ta, Juliette tin mình có thể sẽ nhìn nhận theo hướng khác.

“À... thì vẫn là tin .” Anh nhìn cô từ bên kia bàn. Hai bàn tay anh đan nhau trước mặt, tì lên lớp gỗ sứt sẹo, hệt như tay cô. Cảm giác như thể cả hai có thể nhích tay vài phân cho đến khi chạm được vào nhau, cho đến khi ngón tay họ quấn quýt với nhau. Đã làm biết bao nhiêu tuần rồi nên hành động ấy sẽ có cảm giác tự nhiên vô cùng. Nhưng bạn bè lo lắng nhau đều làm vậy trong bệnh viện mà, đúng không? Juliette suy nghĩ về điều ấy trong khi Lukas và Peter cứ nói tràng giang đại hải về cuộc bầu cử.

“Đợi đã. Gì cơ?” Cô chớp mắt và ngước lên khỏi đôi bàn tay anh, bắt đầu nhớ lại cái phần vừa mới được nói.

“Là do thời điểm ấy mà,” Lukas giải thích.

“Người ta chỉ nhắc có mình cô thôi,” Peter nói.

“Tua lại chút,” cô nói. “Hai người vừa nói gì cơ?”

Lukas hít một hơi thật sâu. “Bernard hồi trước có mình hắn ứng cử thôi. Lúc chúng tôi tống hắn ra ngoài lau chùi, cuộc bầu cử đã bị hủy. Nhưng rồi tin về chuyến trở về diệu kỳ của cô lan truyền khắp nơi, và thế là người ta vẫn cứ đến bỏ phiếu...”

“ Nhiều người lắm,” Peter nói thêm.

Lukas gật đầu. “Lượng người đi bầu rất đông. Hơn nửa tháp giống.”

“Ừ, nhưng... thị trưởng ấy hả?” Cô cười phá lên và nhìn quanh cái bàn họp xước sẹo, chẳng có gì ngoại trừ mấy cốc nước chưa ai động đến. “Phải có thứ gì cho tôi ký chứ nhỉ? Một cách nào đó để chính thức từ chối cái trò vớ vẩn này?”

Hai người kia liếc nhìn nhau.

“Vấn đề nằm ở chỗ đó,” Peter nói.

Lukas lắc đầu. “Tôi đã bảo anh rồi mà...”

“Chúng tôi đang hy vọng cô sẽ nhận làm.”

“Tôi hả? Thị trưởng ấy hả?” Juliette khoanh tay lại và ngồi ngả ra sau ghế, nén đau. Cô bật cười. “Hai người hẳn đang đùa. Tôi mù tịt khoản...”

“Cô chẳng cần phải biết gì đâu,” Peter nói, rướn người tới. “Cô có một văn phòng, cô bắt tay vài người, ký mấy thứ, làm mọi người cảm thấy vui vẻ...”

Lukas vỗ lên tay cậu ta và lắc đầu. Juliette cảm thấy khắp da mình nóng bừng lên, chỉ tổ làm cho mớ sẹo và vết thương của cô ngứa ngáy hơn.

“Chuyện là thế này,” Lukas nói trong lúc Peter ngồi ngả ra sau ghế. “Chúng tôi cần cô. Khu trên đỉnh đang có một khoảng trống quyền lực. Peter đã giữ ghế của mình lâu hơn bất kỳ ai, và cô biết chừng ấy là bao lâu.”

Cô chăm chú lắng nghe.

“Nhớ các cuộc trò chuyện của chúng ta hằng đêm hồi trước không? Nhớ cô từng kể cho tôi nghe cái tháp giống kia như thế nào không? Cô có hiểu chúng ta đã thoát số kiếp ấy suýt soát đến nhường nào không?”

Cô cắn môi, với lấy một cái cốc và làm một ngụm nước dài. Cô liếc nhìn qua vành cốc, đợi anh nói tiếp.

“Chúng ta chỉ có một cơ hội, Jules à. Để hàn gắn lại nơi này. Để đưa nó về như...”

Cô đặt cốc xuống và giơ tay lên ra hiệu cho anh ngừng nói.

“Nếu chúng ta mà có triển khai vụ này,” cô lạnh lùng bảo họ, nhìn từ gương mặt mong đợi này sang gương mặt mong đợi kia. ” Nếu mà có làm thật, chúng ta sẽ làm theo cách của tôi.”

Peter nhíu mày.

“Không nói dối gì nữa,” cô nói. “Chúng ta sẽ thử cho sự thật một cơ hội.”

Lukas lo lắng cười. Peter lắc đầu.

“Giờ nghe tôi đây,” cô nói. “Điều này chẳng có gì là điên rồ cả. Đây không phải lần đầu tiên tôi suy xét chuyện này. Hừ, tôi đã có mấy tuần liền chẳng làm gì ngoài suy nghĩ hết cả.”

“Sự thật ư?” Peter hỏi.

Cô gật đầu. “Tôi biết hai người đang nghĩ gì. Hai người nghĩ là chúng ta cần đến những lời dối trá, cần sự sợ hãi...”

Peter gật đầu.

“Nhưng chúng ta liệu có bịa ra được điều gì đáng sợ hơn thứ đang thật sự tồn tại ngoài kia không?” Cô chỉ lên trần nhà và đợi họ suy nghĩ về điều ấy.

“Hồi những nơi này được xây lên, người ta muốn tất cả chúng ta cùng cảnh ngộ. Cảnh ngộ như nhau nhưng lại tách biệt với nhau, không biết gì về nhau, để chúng ta không lây nhiễm cho tháp giống khác nếu một bên bị bệnh. Nhưng tôi không muốn về phe đấy. Tôi không đồng ý với triết lý của họ. Tôi từ chối làm như thế.”

Lukas nghiêng đầu. “Vâng, nhưng...”

“Thế nên chúng ta sẽ chống lại họ. Không phải chống lại những người sống trong các tháp giống, những người ngày ngày đi làm và không biết gì hết, mà là chống lại những kẻ chóp bu biết sự thật. Tháp giống mười tám sẽ khác. Đầy hiểu biết, đầy quyết tâm . Nghĩ thử mà xem. Thay vì thao túng người ta, tại sao không trao quyền cho họ? Hãy cho họ biết chúng ta đang phải đối mặt với những gì. Và để điều ấy trở thành động lực thúc đẩy toàn bộ cộng đồng chúng ta.”

Lukas nhướn mày. Peter đưa hai tay lùa qua tóc.

“Mọi người nên cân nhắc chuyện đó.” Cô đẩy mình rời xa bàn. “Cứ từ tốn thôi. Tôi đi gặp gia đình và bạn bè mình đã. Nhưng hoặc là tôi sẽ tham gia, hoặc là tôi sẽ chống lại hai người. Kiểu gì thì kiểu, tôi cũng sẽ lan truyền sự thật.”

Cô mỉm cười với Lukas. Đây là một lời thách thức, nhưng anh sẽ biết cô không nói đùa.

Peter đứng dậy và ngửa tay giơ lên. “Chúng ta có thể ít nhất đồng ý với nhau rằng sẽ không làm gì hấp tấp cho đến khi gặp lại nhau được không?”

Juliette khoanh tay lại. Cô gục gặc đầu.

“Tốt,” Peter nói, thở phào và buông tay xuống.

Cô quay sang Lukas. Anh đang nhìn cô, môi dẩu ra, và cô nhận thấy rằng anh hiểu hết mọi sự. Vụ này sẽ chỉ có thể tiến theo một đường duy nhất mà thôi, và điều ấy khiến cho anh sợ chết khiếp.

Peter quay người lại và mở cửa. Cậu ta ngoái lại nhìn Lukas.

“Anh cho chúng tôi một giây được không?” Lukas hỏi, đứng dậy và bước về phía cửa.

Peter gật đầu. Cậu ta quay lại bắt tay Juliette trong khi cô cảm ơn cậu ta đến lần thứ một triệu. Cậu ta kiểm tra ngôi sao đang bị đeo lệch trên ngực, rồi rời phòng họp.

Lukas bước khuất tầm nhìn cửa sổ, nắm lấy tay Juliette và kéo cô về phía cửa.

“Anh đang đùa tôi đấy à?” cô hỏi. “Anh thực sự nghĩ tôi sẽ đơn thuần chấp nhận công việc ấy và...?”

Lukas áp tay lên cửa đẩy nó đóng lại. Juliette nhìn anh, không hiểu gì cả, thế rồi cảm thấy tay anh nhẹ nhàng ôm quanh eo mình, cẩn thận né các vết thương của cô.

“Cô nói đúng,” anh thì thầm. Anh cúi lại gần, ngả đầu lên vai cô. “Tôi chỉ đang câu giờ thôi. Tôi không muốn cô đi.”

Hơi thở ấm nóng của anh phà vào cổ cô. Juliette thả lỏng người. Cô quên biến điều mình định nói. Cô đưa một tay ôm lấy lưng anh, tay kia đỡ cổ anh. “Không sao đâu,” cô bảo, nhẹ nhõm cả người khi nghe anh nói ra điều ấy, cuối cùng cũng thừa nhận điều ấy. Và cô cảm thấy anh run rẩy, nghe thấy từng nhịp thở ra ngập ngừng ngắt quãng của anh.

“Không sao đâu,” cô lại thì thầm, áp má mình vào má anh, cố gắng an ủi anh. “Tôi sẽ không đi đâu vĩnh viễn hết...”

Lukas lui lại nhìn cô. Cô cảm thấy anh dò xét mặt mình, mắt ứa lệ. Người anh bắt đầu rung lên. Cô cảm nhận được chấn động ấy trong tay anh, trên lưng anh.

Và rồi lúc anh kéo cô lại gần và áp môi mình vào môi cô, cô nhận ra thứ mình cảm thấy không phải sợ hãi hay hoảng loạn. Anh chỉ đang run thôi.

Cô rên lên khi họ hôn nhau, đầu óc còn đê mê hơn hồi dùng thuốc của ông bác sĩ. Nó cuốn trôi cảm giác đau khi đôi tay anh ghi chặt lưng cô. Cô không nhớ nổi lần cuối cùng mình được cảm thấy một bờ môi khác chạm lên môi mình là khi nào. Cô hôn lại anh, và mọi thứ kết thúc quá chóng vánh. Anh bước lùi lại và nắm lấy hai tay cô, lo lắng liếc nhìn cửa sổ.

“Thật là... ờm...”

“Tuyệt thật đấy,” cô bảo anh, bóp lấy tay anh.

“Chắc chúng ta nên...” Anh hất cằm về phía cửa.

Juliette mỉm cười. “Ừ. Chắc thế.”

Anh dẫn cô qua sảnh vào bộ phận IT ra chiếu nghỉ. Một kỹ thuật viên đang đứng đợi, cầm túi đeo vai của cô. Juliette nhận thấy Lukas đã lấy giẻ bọc lót dây đeo, lo nó cứa vào các vết thương của cô.

“Và cô có chắc mình không cần người đưa đi không?”

“Tôi không sao đâu,” cô nói, vén tóc ra đằng sau tai. Cô nhún vai đẩy túi lên sát cổ. “Tầm một tuần nữa gặp lại anh nhé.”

“Cô có thể gửi điện cho tôi mà,” anh nói với cô.

Juliette cười phá lên. “Tôi biết.”

Cô nắm lấy bàn tay anh và bóp thật chặt, rồi quay về phía cầu thang lớn. Ai đó trong đám đông đi qua gật đầu chào cô. Cô tin chắc mình không quen anh ta, nhưng vẫn gật đầu đáp lễ. Nhiều cái cằm khác quay lại quan sát cô. Cô bước qua chỗ họ và nắm lấy thanh thép cong lớn, uốn mình chạy qua tâm của mọi thứ, giữ những bậc thang thò ra và mòn nhẵn ấy lại với nhau trong khi hết kiếp đời này đến kiếp khác dần suy tàn đi trên chúng. Và Juliette nhấc giày đặt lên nấc thang đầu tiên của một hành trình đã bị đùn lại quá lâu...

“Này!”

Lukas gọi với theo cô. Anh chạy băng qua chiếu nghỉ, chau mày vì bối rối. “Tôi tưởng cô sẽ đi xuống gặp bạn bè mình cơ mà.”

Juliette mỉm cười với anh. Một người khuân vác chạy ngang qua, lặc lè ôm bao thứ đồ. Juliette nghĩ về hàng bao người đồng bào của mình mới mất gần đây.

“Gia đình trước đã,” cô bảo Lukas. Cô liếc nhìn lên khoảng không hình trụ lớn nằm ở ngay tâm cái tháp giống rộn thanh âm này và đặt giày lên bậc thang tiếp theo. “Tôi phải đi gặp bố mình cái đã.”