← Quay lại trang sách

Chương 8 XUNG ĐỘT GIA ĐÌNH-*-TAYA:

Chúng tôi đi ra đường băng để đợi máy bay hạ cánh. Đã có vài bà vợ cùng những đứa con ở đó. Tôi ra đó với em bé của chúng tôi và cảm thấy vô cùng hồi hộp. Tôi như đang ở trên mây.

Tôi nhớ tôi đã quay sang một phụ nữ ở bên cạnh và nói, “Thật tuyệt phải không chị? Điều này thật hồi hộp nhỉ? Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.”

Cô ấy trả lời, “Ừ.”

Tôi nghĩ trong lòng, có thể mình vẫn còn mới mẻ với điều này quá.

Sau này, cô ấy và chồng, một SEAL cùng trung đội với Chris, đã ly hôn.

GẮN BÓ

Tôi rời nước Mỹ khoảng bảy tháng trước, chỉ mười ngày sau khi con trai tôi chào đời. Tôi yêu con, nhưng như tôi đã nói ở phần trên, chúng tôi thực sự chưa có cơ hội gắn bó. Trẻ sơ sinh luôn có vô số nhu cầu - cho chúng ăn uống, tắm rửa cho chúng, để chúng nghỉ ngơi. Con trai tôi đã biết bò và tính cách đã rõ nét hơn. Tôi thấy nó lớn dần lên qua những tấm hình mà Taya gửi cho tôi, nhưng có điều này còn mãnh liệt hơn.

Nó là con trai tôi.

Chúng tôi thường nằm trên sàn nhà trong bộ đồ ngủ và chơi đùa cùng nhau. Thằng bé bò khắp người tôi, tôi nâng nó lên cao và bế nó quanh nhà. Ngay cả những điều đơn giản nhất, như việc cu cậu chạm vào mặt tôi thôi, đã là một niềm vui sướng.

Nhưng việc chuyển từ chiến tranh về nhà vẫn là một cú sốc. Hôm nay, chúng tôi chiến đấu. Hôm sau, chúng tôi băng qua sông đến căn cứ không quân al-Taqaddum (chúng tôi thường gọi là TQ) và bắt đầu quay lại Mỹ.

Hôm trước còn chiến tranh; hôm sau đã hòa bình.

Mỗi khi trở về nhà, điều này thật kỳ lạ. Đặc biệt là ở California. Những điều đơn giản nhất cũng có thể làm bạn rối tung lên. Ví như việc đi lại. Bạn đang lái xe trên đường, mọi con đường đều đông đúc, thật phát điên lên được. Bạn vẫn đang nghĩ về các loại thiết bị nổ tự chế, bạn thấy một mảnh vụn bay qua và đột ngột chuyển làn. Bạn hùng hổ lái về phía những tay lái khác, vì đó chính là cách ta giải quyết việc này ở Iraq.

Tôi đã tự khép mình trong khoảng một tuần. Tôi nghĩ đó chính là nguyên nhân dẫn đến bất đồng giữa tôi và Taya.

Lần đầu làm cha mẹ, chúng tôi đã trải qua những sự bất đồng mà tất cả mọi người đều gặp phải liên quan đến bọn trẻ, như việc ngủ chung chẳng hạn. Hai mẹ con Taya đã ngủ cùng giường lúc tôi vắng nhà. Khi trở về, tôi muốn thay đổi điều đó. Chúng tôi có chút bất đồng về vấn đề này. Tôi nghĩ thằng nhỏ nên nằm trong cũi ở phòng riêng. Taya thấy điều đó tước đi sự gần gũi của cô ấy với con trai. Cô ấy cho rằng chúng tôi nên tách thằng nhỏ ra một cách từ từ.

Đó không chỉ là cách nhìn nhận của riêng tôi. Tôi thấy trẻ cần ngủ riêng giường trong phòng riêng của chúng.

Bây giờ tôi hiểu rằng những vấn đề như vậy là chuyện thường ngày, nhưng điều đó làm tình hình trở nên căng thẳng hơn. Vợ tôi đã hoàn toàn tự mình chăm sóc con trong nhiều tháng qua, và giờ đây tôi đã can thiệp vào thói quen và cách thức cô ấy làm mọi chuyện. Hai mẹ con cực kỳ gần gũi, tôi nghĩ điều đó thật tuyệt vời. Nhưng tôi cũng muốn được ở bên họ. Tôi không tìm cách xen vào giữa hai người mà chỉ cộng thêm mình trở lại gia đình mà thôi.

Kết quả là chẳng có gì ghê gớm xảy ra với con trai tôi; cu cậu vẫn ngủ ngon và vẫn có mối quan hệ rất đặc biệt với mẹ.

Cuộc sống ở nhà có những khoảnh khắc rất tuyệt vời, dù kịch tính thì rất khác. Hàng xóm láng giềng cũng như bạn bè thân thiết của chúng tôi hoàn toàn tôn trọng nhu cầu của tôi trong thời gian nghỉ phép. Khi thời gian nghỉ qua đi, mọi người tập trung làm một bữa tiệc nướng ngoài trời nho nhỏ để chào mừng tôi trở về nhà.

Họ đều là những người bạn tuyệt vời khi tôi vắng nhà. Người dân trong khu phố đã cử người cắt cỏ giúp chúng tôi, điều này thật lớn lao với chúng tôi về mặt tài chính và giúp Taya giảm bớt gánh nặng khi tôi vắng nhà. Điều đó tưởng chừng rất nhỏ nhưng có ý nghĩa thật lớn với tôi.

Tất nhiên, bây giờ tôi đã trở về, tôi phải coi sóc những việc như vậy. Chúng tôi có một mảnh sân sau nhỏ xíu; chỉ mất năm phút là cắt xong cỏ ở đó. Nhưng ở một mé sân là bụi hồng leo đã leo cả lên đám khoai tây chúng tôi trồng. Những bụi cây có những bông hoa tím nho nhỏ nở quanh năm.

Sự kết hợp ấy thực sự trông rất đẹp. Nhưng đám gai hồng có thể xuyên thủng cả áo giáp. Mỗi khi tôi cắt cỏ và loanh quanh chỗ góc vườn đó đều bị gai đâm.

Một hôm, đám hồng leo quá xa và kéo rách cả da tôi. Tôi quyết định xử lý chúng dứt điểm: tôi giơ chiếc máy cắt cỏ lên, giữ nó cao ngang ngực và cắt cả cây hoa hồng (cả hoa lẫn cây) xuống.

“Cái gì! Anh đang đùa em đấy hả?” Taya hét lên. “Anh đang cắt cả bụi cây bằng cái máy cắt cỏ à?”

Nào, việc này tốt mà. Chúng sẽ không bao giờ làm toạc da tôi nữa.

Tôi còn làm những việc ngốc nghếch thật sự. Gây cười và làm người khác cười phá lên luôn là việc mà tôi rất thích làm. Một hôm, tôi nhìn thấy người hàng xóm phía sân sau của chúng tôi qua cửa sổ nhà bếp, tôi đã đứng lên ghế và gõ vào cửa sổ để thu hút sự chú ý của cô ấy. Tôi lấn tới định làm vài động tác bậy bạ cho cô ấy phát ngẫn ra nữa. (Chồng cô ấy tình cờ cũng là một phi công của lực lượng Hải quân, vì vậy tôi chắc là cô ấy đã quá quen với những trò bựa như vậy.)

Taya trợn tròn mắt. Tôi nghĩ, Taya thích thú dù cô không thừa nhận điều đó.

“Ai lại làm như thế chứ?” Cô ấy nói với tôi.

“Chẳng phải cô ấy đã cười sao?” Tôi đáp lại.

“Anh đã ba mươi tuổi rồi đấy,” cô ấy nói. “Ai lại làm như vậy?”

Mặt tích cực của tôi là thích trêu chọc mọi người và làm họ cười. Bạn không thể chỉ làm mãi mấy việc nhàm chán, tôi muốn mọi người có khoảng thời gian dễ chịu. Cười bể bụng luôn. Càng cười to càng tốt. Ngày Cá tháng Tư luôn là một ngày đặc biệt thử thách đối với gia đình và bạn bè tôi, dù do trò đùa của Taya nhiều hơn là của tôi. Tôi nghĩ, cả hai chúng tôi đều muốn được cười thoải mái.

Ở khía cạnh tiêu cự, tôi là người cực kỳ nóng tính. Tôi luôn dễ nổi nóng, ngay cả trước khi trở thành một SEAL, nhưng giờ còn dễ nổi khùng hơn. Nếu có ai đó ngắt lời tôi, đây không phải là chuyện hiếm xảy ra ở California, tôi có thể phát điên lên. Tôi sẽ tìm cách tống cổ họ ra đường, hoặc thậm chí là ngừng nói và đá đít họ.

Tôi phải học cách giữ bình tĩnh.

Tất nhiên, sự nổi tiếng của một SEAL cũng có những thuận lợi riêng của nó.

Ở lễ cưới của em vợ tôi, vị mục sư và tôi đang nói chuyện. Đột nhiên, bà ấy - vị mục sư là một phụ nữ - nhận thấy một chỗ phồng lên trong chiếc áo khoác của tôi.

“Anh có súng hả?” bà hỏi.

“Vâng, đúng vậy,” tôi trả lời và giải thích rằng tôi làm việc trong quân đội.

Có thể bà ấy biết hoặc cũng có thể không biết tôi là một SEAL, tôi đã không nói thẳng với bà điều đó mà lại dùng lời lẽ vòng vo. Nhưng khi bà đã sẵn sàng bắt đầu buổi lễ, và không thể làm cho tất cả mọi người trong đám đông yên lặng để thực hiện nghi lễ được, bà bèn đến chỗ tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi và nói, “Anh có thể làm cho tất cả mọi người ngồi xuống được không?”

“Vâng, được chứ,” tôi nói với bà.

Tôi đã phải trần mình ra mà lên giọng để buổi lễ nhỏ đó được bắt đầu.

TAYA:

Mọi người thường nói về tình yêu và nhu cầu thể xác khi ai đó trở về nhà sau thời gian dài vắng mặt: “Em muốn xé toang quần áo của anh ra.” Đại loại như vậy.

Tôi cảm thấy kiểu đó chỉ trong lý thuyết, mà thực tế luôn có chút khác biệt.

Tôi cần phải tìm hiểu anh lần nữa. Điều này thật lạ. Có nhiều việc cứ như là đã có sự trù liệu trước. Bạn sẽ nhớ họ rất nhiều, khi họ triển khai quân, và bạn muốn họ trở về, nhưng khi họ về nhà, mọi việc không hề hoàn hảo. Và bạn cảm thấy như thể họ phải như vậy. Tùy thuộc vào các đợt dàn quân và những gì tôi đã trải qua, tôi cũng có các cung bậc cảm xúc từ buồn tủi tới lo lắng và hờn giận.

Khi anh trở về sau đợt dàn quân này, tôi có cảm giác giống như e lệ. Tôi mới được làm mẹ và tự làm mọi việc trong nhiều tháng qua. Cả hai chúng tôi đều đang thay đổi và trưởng thành trong những thế giới hoàn toàn tách biệt. Anh không hiểu được tôi luôn và tôi cũng chẳng hiểu được anh ngay lập tức.

Tôi cũng có cảm giác rất tệ về Chris. Anh ấy thì đang tự hỏi có chuyện gì sai hỏng ư. Có một khoảng cách giữa chúng tôi mà không ai trong chúng tôi thực sự có thể khắc phục được, hoặc thậm chí chỉ là nói về điều đó.

BẺ KHÓA VÀ ĐỘT NHẬP

Chúng tôi đã có một kỳ nghỉ phép dài sau cuộc chiến, nhưng còn lại thì chúng tôi bận suốt, tái tập luyện và trong một số trường hợp học thêm những kỹ năng mới. Tôi đến lớp học của các đặc vụ FBI[*] và CIA[*] cùng các sĩ quan NSA[*]. Họ đã dạy tôi cách làm những việc như mở ổ khóa và ăn cắp xe hơi. Tôi thích lắm. Thực địa diễn ra ở New Orleans không hề gây tổn hại gì.

Chu thich: Federal Bureau of Investigation: Cục Điều tra Liên bang (Hoa Kỳ).

Chu thich: Central Intelligence Agency: Cục Tình báo Trung ương (Hoa Kỳ).

Chu thich: National Security Agency: Cục An ninh Quốc gia (Hoa Kỳ).

Từng được học cách trà trộn và hoạt động dưới vỏ bọc, tôi đã nuôi dưỡng trong nội tâm mình một nhạc công chơi nhạc jazz và nuôi một bộ râu dê. Việc bẻ khóa là tiết mục mở màn. Chúng tôi thực tập trên các loại ổ khóa khác nhau, và đến cuối khóa học tôi không nghĩ là còn loại khóa nào có thể làm cho tôi hay bất cứ thành viên nào trong lớp phải bó tay. Đánh cắp xe hơi thì khó hơn đôi chút, nhưng tôi cũng đã làm rất tốt.

Chúng tôi được huấn luyện để mang máy ảnh và thiết bị nghe trộm mà không bị phát hiện. Để chứng minh rằng mình có thể làm được, chúng tôi phải mang thiết bị vào một câu lạc bộ thoát y vũ và nộp lại cuốn băng video để làm bằng chứng cho việc chúng tôi đã có mặt ở đó.

Những điều bạn phải hy sinh cho tổ quốc...

Tôi đã đánh cắp một chiếc xe hơi ở phố Bourbon như một phần của bài tốt nghiệp. (Khi ăn cắp xe xong, tôi đã phải trả xe về vị trí cũ; trong chừng mực tôi biết thì chủ của chiếc xe đó không thật khôn ngoan.) Thật không may, đây toàn là những kỹ năng dễ bị “lụi nghề”, tôi vẫn có thể bẻ khóa nhưng bây giờ thì mất nhiều thời gian hơn. Tôi sẽ phải nâng cao kỹ năng nếu muốn làm việc mờ ám.

Giữa những đợt luân phiên bình thường của chúng tôi là một lớp cấp lại chứng chỉ nhảy dù.

Nhảy khỏi máy bay, hay tôi nên gọi là tiếp đất an toàn sau khi nhảy khỏi máy bay, là một kỹ năng quan trọng nhưng nguy hiểm. Chết tiệt nhất là tôi được biết số liệu của Lục quân trong chiến đấu cho thấy nếu 70% số lượng binh lính trong một đơn vị tiếp đất an toàn đủ để tập hợp và chiến đấu, thì đã được coi là thành công rồi.

Hãy nghĩ về điều đó. Trong số 1.000 binh lính thì 300 người không tiếp đất an toàn. Vậy mà không phải là một vấn đề lớn đối với Lục quân.

Ààà mà thôi.

Tôi đã đến căn cứ Fort Benning để huấn luyện với Lục quân ngay sau khi trở thành một SEAL. Tôi nghĩ tôi phải nhận ra là mình đang trong ngày đầu tiên đi học, khi một người lính ở ngay trước tôi từ chối nhảy khỏi máy bay. Tất cả chúng tôi đứng đó chờ đợi và ngẫm nghĩ, trong lúc các huấn luyện viên úy lạo cậu ta.

Tôi vẫn thường sợ độ cao, và việc này không làm tôi tự tin được. Chúa ơi, tôi tự hỏi, chú lính này nhìn thấy gì mà mình không thấy nhỉ?

Trở thành một SEAL, tôi đã phải thể hiện thật tốt, hoặc chí ít ra vẻ không như một kẻ hèn nhát. Khi chú lính kia bị loại khỏi hàng, tôi đã nhắm mắt và lao thẳng về phía trước.

Đó là một trong số những bài nhảy tĩnh đầu tiên (những bài nhảy có dây mở dù tự động kéo ra cho anh, một thủ tục thường được áp dụng cho những người mới bắt đầu) đã khiến tôi phạm sai lầm là nhìn lên để kiểm tra tán dù của tôi khi nhảy khỏi máy bay.

Họ yêu cầu không được làm như vậy. Tôi cứ băn khoăn tại sao trong lúc chiếc dù đang mở. Cái cảm giác nhẹ nhõm rằng dù của tôi đã mở rồi nên tôi sẽ không chết đã giảm đi rất nhiều khi chiếc dây dù cọ vào hai bên mặt tôi bỏng rát.

Lý do họ yêu cầu ta đừng nhìn lên là để ta không bị những người nhảy dù khác va phải khi họ bay ngang đầu lúc chiếc dù bung ra. Có những điều mà ta học được theo cách thật nhọc nhằn.

Rồi đến những lần nhảy dù ban đêm. Bạn không thể nhìn thấy mặt đất phía dưới. Bạn biết mình phải lăn người tiếp đất theo kỹ thuật nhảy PLF (Parachute Landing Fall), nhưng là khi nào chứ?

Tôi tự nhủ, lần đầu tiên tôi cảm thấy điều gì đó tôi sẽ cuộn người lại.

Lần... đầu tiên... lần-đầu-tiên...!!

Tôi nghĩ tôi đã đập vào đầu mình mỗi lần nhảy vào ban đêm.

Tôi sẽ nói rằng tôi thích nhảy rơi tự do hơn là nhảy tĩnh. Tôi không nói là tôi thích điều đó mà chỉ là thích nhảy tự do hơn rất nhiều thôi. Kiểu như chọn cách xử tử bằng bị bắn súng thay vì bị treo cổ.

Trong nhảy rơi tự do, bạn có thể tiếp đất chậm hơn nhiều và kiểm soát được nhiều hơn. Tôi biết tất cả những video của những người đang biểu diễn những pha nguy hiểm cùng những thủ thuật để có khoảng thời gian thật ấn tượng trong lúc thực hiện các cú nhảy HALO (high altitude, low opening - nhảy từ độ cao cao, xuống thật thấp mới mở dù). Chẳng có đoạn video nào có tôi. Tôi liên tục nhìn đồng hồ đo độ cao ở cổ tay. Chiếc dây đã được kéo đúng lúc tôi xuống đến độ cao phù hợp.

Trong lần nhảy cuối cùng với lục quân, một người nhảy khác lao xuống ngay phía dưới tôi khi chứng tôi đang hạ thấp dần. Khi cảnh đó diễn ra, dù của người kia xòe ở phía dưới có thể “cướp” mất không khí đang nâng đỡ ta. Kết quả là... ta sẽ tăng tốc độ rơi.

Hậu quả có thể khá kịch tính phụ thuộc vào hoàn cảnh cụ thể. Trong trường hợp của tôi, tôi chỉ cách mặt đất khoảng 21 mét. Tôi đã kết thúc cú rơi ở độ cao này, va vào dăm ba cành cây, và mặt đất táng cho cú đau điếng. Tôi bước ra với mấy cục u và vết bầm kèm vài chiếc xương sườn bị gãy.

Cũng may đó là lần nhảy cuối cùng của khóa học. Xương sườn của tôi và tôi đã quyết anh dũng đến cùng, rồi hoan hỉ vì đã hoàn thành nhiệm vụ.

Tất nhiên, cũng tệ như nhảy dù là trò leo thang dây xuống từ trực thăng. Thang dây trông có thể hay ho, nhưng chỉ một động tác sai, ta có thể văng tròn đến Mexico hoặc Canada. Hoặc có thể đến tận Trung Quốc.

Thật kỳ lạ là tôi lại khoái máy bay lên thẳng. Trong đợt huấn luyện này, trung đội của tôi được tập luyện với những chiếc máy bay lên thẳng loại nhẹ MH-6 Little Bird. Đó là những chiếc máy bay lên thẳng trinh sát tấn công rất nhỏ và rất nhanh, thích hợp để thực hiện các Chiến dịch Đặc biệt. Phiên bản của chúng tôi có những chiếc ghế băng dài dọc theo mỗi bên; ba SEAL có thể ngồi khít vào một ghế.

Tôi thích nó.

Thật lòng, tôi sợ đến chết khi leo lên cái trực thăng chết tiệt ấy. Nhưng khi phi công đã cất cánh và chúng tôi ở trên không trung, tôi phê lòi. Một luồng adrenaline cực khủng dâng lên, cơ thể ta nhẹ bẫng và rất nhanh nhẹn. Quá phê luôn. Động lực của chiếc máy bay giữ ta trong không trung; thậm chí ta còn không cảm thấy bât kỳ con gió nào thổi qua.

Và mẹ kiếp, nếu rơi xuống, ta cũng chẳng cảm thấy một điều gì.

Những phi công lái những chiếc máy bay đó là những phi công giỏi nhất thế giới. Họ đều là thành viên của phi đội SOAR số 106 (Special Operations Air wing - Phi đội thực hiện các chiến dịch đặc biệt), được tuyển chọn kỹ lưỡng để phối hợp với các chuyên viên về chiến tranh đặc biệt. Đó là một sự khác biệt, và dễ nhận thấy.

Khi bạn tuột nhanh xuống theo thang dây từ một máy bay lên thẳng do phi công “thông thường” lái, bạn có thể cảm thấy độ cao không phù hợp, quá cao để dây chạm đất. Khi đó đã quá muộn để làm bất cứ điều gì ngoại trừ cằn nhằn và rên rỉ khi lao xuống đất. Rất nhiều phi công cũng gặp khó khăn trong việc giữ vững vị trí, tức là đứng yên đủ lâu để ta tiếp cận được vị trí phù hợp trên mặt đất.

Điều đó không xảy ra với những phi công trong SOAR. Đúng chỗ, ngay lần đầu tiên, và tất cả mọi lần khác. Khi dây được thả xuống, nó sẽ rơi đúng vị trí của mình.

MARCUS

Ngày 4 tháng Bảy năm 2005 là một ngày đẹp trời ở California: thời tiết lý tưởng, trời không một gợn mây. Hai vợ chồng tôi lái xe đưa con trai đến nhà của một người bạn ở vùng dưới chân đồi bên ngoài thị trấn. Chúng tôi trải một tấm chăn cùng ngồi bên nhau trong buổi tiệc công cộng của thị trấn nhỏ Yukon để xem màn trình diễn pháo hoa diễn ra tại Khu bảo tồn Da đỏ trong thung lũng. Đó là một chỗ hoàn hảo, chúng tôi có thể nhìn thấy pháo hoa bắn lên sát tầm mắt, và hiệu ứng thật ngoạn mục.

Tôi luôn thích ngày lễ 4 tháng Bảy. Tôi thích tính biểu tượng và ý nghĩa của ngày này, và tất nhiên cả pháo hoa và những bữa tiệc nướng ngoài trời nữa. Đó là khoảng thời gian thật tuyệt vời.

Nhưng chính ngày hôm đó, khi ngồi thư giãn và ngắm những chùm pháo hoa đỏ, trắng và xanh rực rỡ, nỗi buồn bỗng dưng choán lấy tôi. Tôi cảm thấy mình đang rơi vào một hố tối tăm sâu thẳm.

“Điều này thật tệ,” tồi lẩm bẩm trong khi pháo hoa đang nổ.

Tôi không chỉ trích màn trình diễn pháo hoa. Tôi chỉ vừa mới nhận ra rằng có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại người bạn Marcus Luttrell nữa. Tôi ghét khi không thể làm được điều gì để giúp đỡ bạn mình, vốn đang đối mặt với những khó khăn mà chỉ Chúa mới biết là gì.

Chúng tôi mới nói chuyện với nhau vài ngày trước khi anh ấy mất tích. Tôi cũng có nghe đồn trong SEAL là ba người đi cùng với Marcus đã chết. Họ đã bị bọn Taliban ở Afghanistan phục kích và bị bao vây bởi hàng trăm lính chiến Taliban; họ đã chiến đấu rất anh dũng. Mười sáu người khác trong đội quân giải cứu đã thiệt mạng khi chiếc máy bay lên thẳng Chinook chở họ bị bắn hạ. (Các bạn có thể và rất nên đọc thêm chi tiết từ cuốn sách của Marcus, Lone Survivor, cũng đã được dựng thành phim.)

Đến thời điểm đó, việc mất đi một người bạn trong một trận đánh dường như là điều không thể, ít nhất thì cũng xa xôi và khó xảy ra. Có vẻ lạ lẫm khi nói như vậy, dựa trên mọi điều mà tôi đã trải qua, nhưng tại thời điểm đó chúng tôi cảm thấy khá tự tin ở chính mình. Có thể là sự tự mãn. Chẳng qua là bạn đã đạt đến một cảnh giới mà bạn nghĩ mình là một siêu chiến binh không ai có thể chạm đến.

Trung đội của chúng tôi đã trải qua cuộc chiến mà không có thương vong nghiêm trọng nào. Ở một vài khía cạnh, việc huấn luyện hình như còn nguy hiểm hơn.

Cũng đã có vài vụ tai nạn xảy ra trong huấn luyện. Trước đó không lâu, khi chúng tôi đang luyện tập cách chiếm một con tàu, một thành viên trong trung đội chúng tôi đã bị ngã trong lúc leo lên sườn tàu. Anh ta rơi vào hai người khác đang ở dưới xuồng và cả ba người đều phải nhập viện; một trong hai người mà anh ta rơi trúng bị gãy cổ.

Chúng tôi không để ý đến nguy hiểm, nhưng gia đình lại là chuyện khác. Họ luôn nhận thức được những mối nguy hiểm. Những người vợ và đám bạn gái thường phải thay phiên nhau đến bệnh viện để ngồi cùng gia đình của những người bị thương. Chắc hẳn họ nhận ra, họ có thể phải ngồi ở đó vì chính người chồng hay bạn trai của mình.

Tôi vẫn rối bời về Marcus suốt cả đêm đó, trong hố sâu tăm tối của riêng tôi. Tôi chìm trong đó vài ngày nữa.

Tất nhiên, mọi việc vẫn tiếp tục. Một hôm, sếp tôi ló đầu vào phòng và ra hiệu cho tôi ra ngoài.

“Này, họ đã tìm thấy Marcus rồi,” anh nói ngay khi chỉ còn hai chúng tôi với nhau.

“Tuyệt.”

“Anh ta bị nặng.”

“Thế thì sao? Anh ta sẽ vượt qua mà.” Bất cứ ai biết Marcus đều tin đó là sự thật. Anh chàng đó không thể bị đánh gục.

“Đúng, anh nói đúng,” sếp tôi nói: “Nhưng anh ta bị đánh tơi bời, bị đập cho nhừ tử đấy. Sẽ khó đấy.”

Khó, nhưng Marcus đã vượt qua. Thực tế, bất chấp những vấn đề sức khỏe tiếp tục hành hạ anh, Marcus sẽ lại tham gia dàn quân không lâu sau khi xuất viện.

ĐƯỢC GỌI LÀ CHUYÊN GIA

Vì những việc tôi đã hoàn thành ở Fallujah, tôi đã được gọi lên vài lần để nói chuyện với ban chỉ huy về việc tôi nghĩ những tay súng bắn tỉa nên triển khai như thế nào. Bây giờ, tôi là một chuyên gia theo chủ đề - một SME (Subject Matter Expert) theo ngôn ngữ quân sự.

Tôi ghét việc này.

Có những người sẽ cảm thấy hãnh diện khi được nói chuyện với một nhóm sĩ quan cấp cao, còn tôi thì chỉ muốn tập trung vào công việc của mình. Quả là một sự tra tấn khi ngồi trong phòng máy lạnh, cố gắng giải thích chiến tranh là như thế nào.

Họ đã hỏi tôi những câu hỏi đại loại như: “Chúng ta cần loại vũ khí nào?” Tôi đoán, không phải không có lý khi tất cả những gì tôi có thể nghĩ là: Chúa ơi, các ông đều là những tên ngốc. Đây là việc cơ bản mà các ông phải nhận ra từ lâu rồi chứ.

Tôi nói cho họ nghe về những điều tôi nghĩ, cách chúng tôi nên huấn luyện và sử dụng những tay súng bắn tỉa ra sao. Tôi đã đề xuất huấn luyện thêm về khả năng canh gác ở đô thị và cách tạo ra chỗ nấp trong các tòa nhà, những điều mà tôi đã học được ít nhiều từ những gì tôi từng trải qua. Tôi đưa cho họ những ý tưởng về việc cử những tay súng bắn tỉa đến khu vực trước khi mở cuộc tấn công, do đó họ có thể cung cấp thông tin tình báo cho nhóm tấn công trước khi họ đổ vào. Tôi cũng gợi ý làm thế nào để những tay súng bắn tỉa hoạt động tích cực hơn và táo bạo hơn. Tôi đề xuất là trong quá trình huấn luyện những tay súng bắn tỉa sẽ bắn qua đầu nhóm tấn công, như vậy các nhóm chiến đấu có thể làm quen với việc hợp đồng tác chiến.

Tôi nói sâu về các vấn đề súng ống, như bụi bẩn phủ đầy khẩu M-ll chẳng hạn, và bộ triệt âm làm lắc phần đuôi của nòng súng, ảnh hưởng đến độ chính xác của súng trường.

Tất cả đối với tôi cực kỳ rõ ràng, nhưng đối với họ thì không.

Hỏi ý kiến tôi ư, tôi sẵn sàng trả lời. Nhưng hầu như họ không thực sự muốn câu trả lời. Họ chỉ muốn tôi xác nhận một số quyết định mà họ đã đưa ra hoặc một số suy nghĩ mà họ đã có sẵn. Tôi từng nói với họ về một bộ phận nhất định của súng mà tôi nghĩ là chúng tôi cần phải có; họ trả lời rằng họ đã mua hàng nghìn khẩu mất rồi. Tôi đã đề xuất với họ một chiến lược mà tôi đã sử dụng thành công ở Fallujah; họ lại trích dẫn cho tôi một chương và viết cả đoạn sách giải thích vì sao nó không hiệu quả.

TAYA:

Chúng tôi đã có rất nhiều mâu thuẫn khi anh ấy ở nhà. Lệnh điều động anh trở lại quân ngũ sắp đến, mà tôi không muốn anh lại đi.

Tôi cảm thấy anh đã làm tròn nghĩa vụ của mình với đất nước, thậm chí còn hơn bất cứ người nào có thể đòi hỏi. Và tôi cảm thấy rằng chúng tôi cần anh ấy.

Tôi luôn tin rằng trách nhiệm của con người đối với Chúa, gia đình và đất nước theo đúng thứ tự đó. Anh ấy không đồng ý, anh đặt trách nhiệm đối với đất nước lên trên gia đình.

Nhưng anh ấy không hoàn toàn cố chấp. Anh luôn nói, “Nếu em nói là anh đừng tái nhập ngũ nữa thì anh sẽ không đi.”

Nhưng tôi không thể làm như vậy. Tôi nói với anh, “Em không thể nói anh phải làm gì. Anh sẽ ghét em và sẽ oán hận em suốt đời.”

“Nhưng em sẽ nói với anh điều này,” tôi nói. “Nếu anh tái ngũ, em sẽ biết chúng ta đang ở đâu. Và nó sẽ làm thay đổi mọi thứ. Em không muốn điều đó xảy ra, nhưng trong thâm tâm em biết, việc đó sẽ xảy ra.”

Dù sao khi anh tái ngũ, tôi đã nghĩ, Được rồi, giờ mình đã biết. Làm một SEAL đối với anh ấy quan trọng hơn làm cha hay làm chồng.

TÂN BINH

Trong khi chúng tôi đang tập luyện để chuẩn bị cho đợt triển khai quân tiếp theo, trung đội của chúng tôi có một nhóm người mới. Vài người trong số họ đã nổi bật hẳn lên, như Dauber và Tommy, cả hai người vừa là tay súng bắn tỉa vừa là y tá quân y. Nhưng tôi nghĩ người gây ấn tượng mạnh nhất là Ryan Job. Và lý do là anh ta trông không hề giống như một SEAL; ngược lại, Ryan trông nhu một gã thộn khổng lồ.

Tôi sửng sốt khi người ta cho anh chàng này vào Đội. Tất cả chúng tôi ở đây đều có vóc dáng rất lý tưởng; còn đây lại có một anh chàng tròn vo, có vẻ yếu đuối nữa.

Tôi lại gần Ryan và nhìn thẳng vào mặt cậu ta. “Vấn đề của cậu là gì vậy, béo phì à? Cậu nghĩ cậu là một SEAL sao?”

Tất cả chúng tôi đều làm khó cậu ta. Một trong số các sĩ quan chỉ huy của tôi, chúng tôi vẫn gọi anh ta là LT, từng biết cậu ấy từ khóa huấn luyện BUD/S và vẫn thân thiết với cậu ấy, nhưng chính LT cũng là một người mới, vì vậy tiếng nói của LT không có mấy trọng lượng. Là lính mới, chúng tôi khích Ryan bằng mọi cách, nhưng cân nặng đã làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn rất nhiều với cậu ta. Chúng tôi tích cực làm cho cậu ta phải bỏ cuộc.

Nhưng Ryan (còn họ Job của cậu ta được phát âm thành “jobe”, cùng vần với “ear lobe”) không phải là kẻ bỏ cuộc. Không thể nào so sánh quyết tâm của cậu ta với bất kỳ ai khác. Chàng trai trẻ này bắt đầu tập luyện như điên. Cậu ta đã giảm cân và có thân hình cân đối hơn.

Điều quan trọng hơn, cậu ta làm bất cứ điều gì mà chúng tôi yêu cầu. Cậu ta làm rất chăm chỉ, vô cùng chân thành và cực kỳ vui nhộn, đến lúc nào đó, chúng tôi dần trở thành, mình thích cậu. Cậu là người đàn ông thực thụ. Bây giờ, bất kể trông hình dáng cậu ta thế nào, cậu ta đã là một SEAL thực thụ. Và một người đàn ông cực tốt.

Chúng tôi đã thử thách cậu ta rồi, tin tôi đi. Chúng tôi chọn ra một người to nhất trong trung đội và yêu cầu cậu vác người đó lên. Cậu ta làm liền. Chúng tôi bắt cậu làm những công việc nặng nề nhất trong quá trình huấn luyện; cậu ta đã làm mà không phàn nàn gì. Trong suốt quá trình đó, cậu ta đã từ từ vỡ vạc cách nhìn nhận của chúng tôi. Cậu ta có những biểu cảm khuôn mặt cực đỉnh. Cậu ta có thể dẩu môi trên nhọn hoắt, đảo mắt vòng quanh và sau đó làm lác mắt theo một cách nào đó, và bạn sẽ không theo kịp được.

Đương nhiên, khả năng đó đã mang lại rất nhiều niềm vui. Ít nhất là đối với chúng tôi.

Một lần, chúng tôi đã yêu cầu cậu ta làm khuôn mặt như vậy trước mặt sĩ quan chỉ huy.

“Nhưng, nhưng...” cậu lắp bắp.

“Làm đi,” tôi bảo cậu ta. “Đi làm trò cười trước mặt ông ấy ngay. Cậu là lính mới tò te đấy. Làm đi.”

Cậu ta làm luôn. Nghĩ là Ryan đang làm trò như một tên ngốc, viên chỉ huy đã túm cổ cậu ta và vật mạnh cậu ta xuống đất.

Điều đó chỉ càng kích thích chúng tôi. Ryan phải làm bộ mặt như vậy nhiều lần. Cứ mỗi lần đến là cậu ta lại bị khích làm trò. Cuối cùng, chúng tôi đã yêu cầu cậu ta biểu diễn trò đó với một trong số những sĩ quan chỉ huy của chúng tôi - một người có thân hình to lớn, hoàn toàn không phải là người có thể đùa được, ngay cả từ một SEAL khác.

“Đến chỗ ông ấy và làm trò đi,” một người trong số chúng tôi nói.

“Ôi Chúa ơi, không,” cậu ta phản đối.

“Nếu cậu không làm ngay bây giờ, chúng tôi sẽ phạt cậu đấy,” tôi cảnh cáo cậu ta.

“Các anh có thể phạt tôi ngay bây giờ được không?”

“Làm ngay đi,” tất cả chúng tôi đồng thanh.

Cậu ta đã đến và làm trò đó với viên sĩ quan. Ông ta phản ứng như thế nào chắc các bạn đã đoán được rồi đấy. Một lát sau, Ryan cố gắng thoát khỏi tay ông ta.

“Không có xin lỗi gì cả,” ông ta hằm hè, tiếp tục thụi cậu ta.

Ryan sống sót, nhưng đó là lần cuối cùng chúng tôi bắt cậu ta làm trò đó.

Ai cũng bị bắt nạt khi tham gia vào trung đội. Chúng tôi đều phải ăn chưởng ngang ngửa như nhau, các sĩ quan cũng bị chơi tới bến như những anh lính tòng quân.

Vào thời điểm đó, các tân binh chưa nhận được huy hiệu Trident, vì vậy họ chưa là những SEAL thực thụ, cho đến khi họ trải qua một loạt các bài kiểm tra cùng cả đội. Chúng tôi có một nghi thức nho nhỏ, tổ chức một trận quyền Anh thách đấu với cả trung đội. Mỗi tân binh phải vượt qua ba hiệp - khi nào một người bị đánh ngã, thì kết thúc một hiệp đấu - trước khi được công nhận chính thức và được đón nhận làm huynh đệ.

Tôi là sĩ quan an toàn của Ryan, để đảm bảo cậu ta không bị đánh gục. Cậu ta đội mũ bảo hiểm còn mọi người đều đeo găng tay đấm bốc, nhưng việc ăn hiếp có thể nhiệt tình thái quá, nên cần sĩ quan an toàn ở đó để đảm bảo sự việc không vượt khỏi tầm kiểm soát.

Ryan không hài lòng với ba hiệp đấu, cậu ta muốn đấu nhiều hơn. Tôi nghĩ cậu ta cho rằng nếu đánh thêm nữa thì cậu ta có thể đánh bại tất cả bọn họ.

Không phải là việc cậu ta trụ được bao lâu. Tôi đã cảnh báo cậu ta rằng tôi là sĩ quan an toàn của cậu ta, và bất kể cậu ta làm gì, cậu ta không được đánh vào tôi. Trong đám hỗn loạn khi đầu cậu ta bị đấm tới tấp bởi những găng tay đấm bốc của trung đội, cậu ta giằng co và táng thẳng vào tôi.

Tôi đã làm những gì tôi phải làm.

MARC LEE

Ngày tập trung quân của chúng tôi nhanh chóng đến gần, trung đội của chúng tôi được bổ sung. Ban chỉ huy đã điều một SEAL trẻ tên là Marc Lee từ một đơn vị khác tới để tăng cường cho chúng tôi. Cậu ta ngay lập tức hòa nhập với đơn vị.

Marc là một chàng trai lực lưỡng, nói cách khác cậu ta đúng là hình mẫu dẻo dai về thể lực như ta mong đợi ở một SEAL. Trước khi gia nhập Hải quân, cậu ta từng chơi bóng đá tốt đến mức được đá thử cho một đội bóng chuyên nghiệp, và cậu ta rất có khả năng trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp nếu chấn thương ở chân không làm gián đoạn sự nghiệp của cậu.

Nhưng có nhiều điều về Marc hơn là chỉ có sức mạnh về mặt thể chất. Cậu ta đi học để trở thành mục sư, rồi bỏ ngang vì những gì cậu thấy là tính đạo đức giả trong những chủng sinh, cậu ta vẫn rất mộ đạo. Sau này trong đợt triển khai quân của chúng tôi, cậu đã lãnh đạo một nhóm nhỏ cầu nguyện trước mỗi trận đánh. Đúng như trông đợi, cậu rất am hiểu về Kinh Thánh và tôn giáo nói chung. Cậu không thúc ép, nhưng nếu ta cần hoặc muốn trò chuyện về đức tin hoặc về Chúa, cậu ấy luôn sẵn sàng.

Ngoài ra thì cậu ta quả là vị thánh, thậm chí còn không biết các trò đùa dai vốn là một phần của lính SEAL.

Ngay sau khi cậu ta tham gia vào đội của chúng tôi, chúng tôi tiếp tục nhiệm vụ huấn luyện ở Neveda. Vào cuối ngày, một nhóm người trong chúng tôi chen chúc trên chiếc xe tải bốn cửa quay trở lại căn cứ để ngủ. Marc ngồi phía sau xe cùng với tôi và một SEAL khác mà chúng tôi thường gọi là Bob. Vì lý do nào đó, Bob và tôi bắt đầu nói về cảm giác ngất vì bị bóp cổ đến nghẹt thở.

Với sự nhiệt tình của một người mới và có thể là do ngây thơ nữa, Marc nói, “Tôi chưa bao giờ bị bóp cổ đến nghẹt thở cả.”

“Cái gì cơ?” tôi nói, nghiêng người sang để nhìn kỹ cái gã ngây thơ này. Bị bóp cổ đến nghẹt thở cũng là một nhiệm vụ bắt buộc của SEAL.

Marc nhìn tôi. Tôi nhìn cậu ta.

“Làm nó đi,” cậu ta nói.

Khi Bob nghiêng sang, tôi lao ra bóp cổ Marc. Làm xong tôi ngả người trở lại.

“Mẹ kiếp,” Bob nói một cách thẳng thừng. “Tớ cũng muốn làm việc đó.”

“Tớ nghĩ cậu nghiêng người để tớ bóp cổ hắn ta thôi,” tôi nói với Bob.

“Chết tiệt, không. Tớ chỉ giơ tay cho chiếc đồng hồ ra phía trước để nó không bị vỡ thôi.”

“Thôi được rồi,” tôi nói. “Khi nào hắn ta tỉnh dậy thì tới lượt cậu.”

Hắn đã làm như vậy. Tôi nghĩ cả một nửa trung đội đã quần hắn ta trước khi hết đêm. Marc đã chịu đựng rất tốt. Tất nhiên, vì là người mới nên hắn ta không còn sự lựa chọn nào khác.

BAN CHỈ HUY

Tôi rất quý viên sĩ quan chỉ huy mới của chúng tôi. Ông ta rất xuất sắc, rất “gấu” và còn quan tâm cả đến việc riêng của chúng tôi nữa. Ông không chỉ điểm mặt chỉ tên từng người trong số chúng tôi mà còn biết cả vợ và bạn gái của chúng tôi. Ông tự nhận trách nhiệm về mình khi mất đi các binh sĩ, thế nhưng đồng thời ông vẫn giữ thái độ hung hăng. Ông không bao giờ cản trở chúng tôi trong huấn luyện, thực tế là ông tán thành khóa huấn luyện nâng cao cho các tay súng bắn tỉa.

Chỉ huy đại đội của tôi, tôi hay gọi là Primo, là một vị chỉ huy “đỉnh” khác. Ông ta không bao giờ thèm để ý đến việc thăng chức, đến vẻ bề ngoài dễ nhìn, hoặc che giấu đầu mẩu thuốc lá của mình: tất cả những gì ông quan tâm là nhiệm vụ phải thành công và hoàn thành công việc. Các bạn có thể đoán ngay, ông là người Texas, tôi có chút thiên vị, có nghĩa ông ấy cũng cứng rắn, cục cằn.

Ông thường mở đầu việc chỉ dẫn bằng câu: “Bọn chó đẻ các cậu đang làm gì vậy?” ông hằm hè. “Các cậu sẽ ra ngoài và đá tung đít đứa nào đó chứ?”

Primo tập trung tất cả cho trận chiến. Ông biết những SEAL cần phải làm gì và ông muốn chúng tôi làm điều đó.

Ông cũng là một người chiến sĩ rất cừ ở ngoài mặt trận.

Luôn có những gã trong đội dính vào rắc rối trong thời gian nghỉ ngơi cũng như trong lúc tập luyện. Những chuyện đánh nhau ở quán bar luôn là một vấn đề lớn. Tôi nhớ ông đã kéo chúng tôi ra khi ông ấy đến.

“Nghe đây, tôi biết là các cậu sắp đánh nhau,” ông nói với chúng tôi. “Vì vậy, đây là việc mà các cậu phải làm. Các cậu đánh thật nhanh, đánh thật mạnh và sau đó bỏ chạy. Nếu các cậu không bị tóm cổ, tôi sẽ không phải bận tâm. Bởi các cậu mà bị tóm cổ thì tôi sẽ bị dính líu.”

Tôi thuộc nằm lòng lời khuyên, mặc dù không phải lúc nào cũng làm theo được.

Có thể vì ông ấy đến từ bang Texas, hoặc có thể bởi ông cũng có tính hay cãi nhau, nên ông cũng thích tôi và một người Texas khác nữa mà chúng tôi hay gọi là Pepper. Chúng tôi trở thành những chàng trai vàng của ông ấy; mỗi khi chúng tôi gặp rắc rối thì ông thường bao che cho chúng tôi. Đã có nhiều lần khi tôi tỏ ra khó chịu với một hoặc hai sĩ quan nào đó; đại trưởng Primo đều hòa giải. Chính ông có thể quát mắng tôi, nhưng ông luôn làm cho tình hình dịu đi trước mặt ban chỉ huy. Ở một khía cạnh khác của vấn đề, ông biết rằng mình có thể dựa vào Pepper và tôi để hoàn thành công việc khi cần thiết.

NHỮNG HÌNH XĂM

Trong lúc ở nhà, tôi đã thêm một cặp hình xăm mới trên cánh tay. Một là hình huy hiệu Trident. Bây giờ tôi có cảm giác mình là một SEAL thứ thiệt, tôi cảm thấy xứng đáng với nó. Tôi đã xăm phía trong cánh tay để không ai có thể nhìn thấy, nhưng tôi biết là nó ở đó. Tôi không muốn nó lộ ra ngoài để khoe khoang.

Ở trên cánh tay, tôi xăm màu hình cây thập tự. Tôi muốn mọi người biết tôi là một Kitô hữu. Tôi đã để nó màu đỏ, màu của máu. Tôi ghét những tên tàn bạo khốn kiếp mà tôi đang chiến đấu chống lại. Tôi sẽ luôn làm như thế. Chúng đã tước đi của tôi quá nhiều.

Thậm chí những hình xăm đó cũng trở thành nguyên nhân căng thẳng giữa vợ tôi và tôi. Nói chung, cô ấy không thích các hình xăm và cách mà tôi có chúng, đi xăm và về rất muộn trong khi đó cô thức chờ tôi về, hình xăm làm cô ấy bất ngờ, gia tăng bất đồng giữa chúng tôi.

Taya coi nó như là một dấu hiệu nữa cho thấy tôi đang thay đổi, trở thành ai đó mà cô không hề biết.

Tôi không hề nghĩ theo hướng đó, mặc dù tôi thừa nhận tôi biết cô ấy không thích. Nhưng xin tha thứ còn tốt hơn là xin phép.

Thực ra, tôi đã muốn xăm đầy cánh tay, nên như vậy đối với tôi đã là một sự thỏa hiệp rồi.

SẴN SÀNG LÊN ĐƯỜNG

Trong khi tôi ở nhà, Taya lại mang bầu đứa thứ hai. Một lần nữa, chuyện này lại khiến cô ấy rất căng thẳng.

Cha tôi nói với Taya, ông chắc chắn rằng một khi tôi nhìn thấy con trai và dành nhiều thời gian bên nó, tôi sẽ không muốn tái ngũ và quay trở lại cuộc chiến nữa.

Nhưng trong khi chúng tôi nói rất nhiều về việc đó, cuối cùng tôi cảm thấy không có gì cần bàn cãi về việc tôi làm. Tôi là một SEAL. Tôi được huấn luyện cho chiến tranh. Tôi được hình thành cho nó. Đất nước của tôi đang trong cuộc chiến và đang cần tôi.

Và tôi cũng nhớ cuộc chiến. Tôi nhớ cảm giác phấn khích và hồi hộp. Tôi thích giết những kẻ xấu xa.

“Nếu anh chết, nó sẽ hủy hoại cuộc sống của tất cả chúng ta,” Taya nói với tôi. “Nó làm em tức điên vì anh không những sẵn sàng mạo hiểm cuộc sống của anh mà còn mạo hiểm cuộc sống của tất cả chúng ta.”

Đúng lúc này, chúng tôi thống nhất là chúng tôi không đồng ý với nhau.

Cuối cùng đã đến lúc tôi phải đi, mối quan hệ của chúng tôi ngày càng trở nên xa cách. Taya đẩy tôi ra xa khỏi cảm xúc của cô, như thể cô ấy đang khoác bộ áo giáp cho những tháng sắp tới. Tôi có thể đã làm điều tương tự.

“Em không cố tình,” cô ấy nói với tôi, một trong những khoảnh khắc hiếm hoi mà cả hai chúng tôi nhận ra điều gì đang xảy ra và thực sự trao đổi về điều đó.

Chứng tôi vẫn yêu nhau. Nghe có vẻ hơi lạ, chúng tôi ở bên nhau nhưng không gần nhau, chúng tôi cần nhau nhưng cũng cần có khoảng cách giữa hai người. cần làm cả những điều khác nữa. ít nhất trong trường hợp của tôi.

Tôi biết trước là sẽ phải đi. Tôi rất hồi hộp khi được làm lại công việc của mình.

SINH CON

Vài ngày trước khi chúng tôi lên lịch triển khai quân, tôi đã đến gặp bác sĩ để khám xét việc cắt bỏ u nang ở cổ tôi. Trong phòng khám, bác sĩ đã gây tê ở khu vực xung quanh khối u bằng thuốc gây tê cục bộ, sau đó họ cắm một cây kim vào cổ tôi để hút dịch ra ngoài.

Tôi nghĩ, thực sự tôi chẳng nghĩ được gì cả, vì ngay khi chiếc kim được cắm vào, tôi ngất lịm sau một con co giật. Khi tính dậy, tôi được đặt nằm thẳng đừ trên bàn kiểm tra, chân tôi nằm ở vị trí lẽ ra thuộc về cái đầu tôi mới phải.

Tôi không có các biến chứng xấu khác từ việc co giật hay từ xét nghiệm. Thực sự không ai có thể đoán ra tại sao tôi lại có phản ứng như vậy. Trong chừng mực nào đó thì mọi người có thể nói là tôi đã ổn rồi.

Nhưng có một vấn đề, cơn co giật chính là căn cứ về mặt y học để loại khỏi Hải quân. May mà có một bác sĩ quân y đã cùng chiến đấu với tôi, cũng có mặt trong phòng. Anh ta đã thuyết phục bác sĩ không ghi triệu chứng co giật đó vào trong báo cáo, hoặc tường thuật việc đã xảy ra để không ảnh hưởng đến việc ra trận hay sự nghiệp của tôi. (Tôi không chắc là cái gì.) Tôi không bao giờ nghe về chuyện này lần nữa.

Nhưng cú ngất đó đã ngăn tôi ở bên Taya. Khi tôi đang trong cơn ngất lịm thì cô ấy đi khám thai định kỳ. Đó là khoảng ba tuần trước khi con gái chúng tôi ra đời và vài ngày trước khi tôi phải ra trận. Việc khám định kỳ có cả siêu âm, khi kỹ thuật viên rời mắt khỏi màn hình, vợ tôi nhận ra có điều gì đó bất thường.

“Tôi đang có cảm giác là chị sẽ sinh bé bây giờ,” là điều hầu hết các kỹ thuật viên sẽ nói trước khi đứng lên và đi tìm bác sĩ.

Em bé bị dây rốn quấn quanh cổ. Nó đang gặp nguy hiểm và lượng nước ối - chất lỏng nuôi dưỡng và bảo vệ trẻ sơ sinh đang phát triển - còn rất ít.

“Chúng tôi sẽ thực hiện việc sinh mổ,” bác sĩ nói. “Đừng lo. Chúng tôi sẽ đưa em bé ra ngoài vào ngày mai. Chị sẽ ổn thôi.”

Taya đã gọi cho tôi mấy lần. Khi tôi đến, cô ấy đã nhập viện rồi.

Chúng tôi đã cùng trải qua một đêm lo lắng. Sáng hôm sau, các bác sĩ tiến hành mổ đẻ. Khi đang mổ, họ chạm vào một số động mạch và máu tung tóe khắp nơi. Tôi đã vô cùng lo lắng cho vợ tôi. Tôi sợ phát khiếp. Tệ thật.

Có lẽ đó là cách để tôi nếm thử một trong những cảm xúc cô ấy đã phải trải qua suốt các đợt tập trung quân của tôi. Đó là sự thất vọng và nỗi tuyệt vọng khủng khiếp.

Thật khó để thú nhận chuyện này, đành chỉ biết cam chịu.

Con gái của chúng tôi đã chào đời khỏe mạnh. Tôi đón và ôm con vào lòng. Tôi tưởng mình cũng sẽ thấy xa cách với con bé như từng thấy thế với con trai trước khi thằng bé chào đời; giờ đây, khi ôm con bé, tôi bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu thực sự.

Taya nhìn tôi rất lạ khi tôi trao con bé cho cô.

“Em không muốn bế con sao?” tôi hỏi.

“Không,” cô ấy nói.

Chúa ơi, tôi nghĩ, cô ấy từ chối con gái của chúng tôi. Tôi phải ra đi và cô ấy còn chưa gắn bó gì với con bé cả.

Một lát sau, Taya đưa tay ra đón lấy con bé.

Ơn Chúa.

Hai ngày sau, tôi trở lại đơn vị.