← Quay lại trang sách

- 11 - -

Ông dứt khoát không để cho Edna phá hủy cả sự nghiệp của ông - một đời làm việc cật lực. Đôi tay ông bấu chặt lấy vô lăng, ông cảm nhận run rẩy đang rần rần trong chúng và ông biết mình phải trầm tĩnh lại.

Edna đã trông thấy ông lái chiếc Lincoln ra khỏi bãi đậu xe và dĩ nhiên cô ta nghĩ rằng Vangie vẫn còn sống và ông chỉ đơn giản đưa bà ấy về nhà thôi. Nhưng một khi Edna kể chuyện đó cho cảnh sát thì hỏng cả. Ông biết thế nào mình cũng bị cảnh sát chất vấn: "Thưa bác sĩ, có phải bác sĩ đã đưa và Vangie Lewis về? Bác sĩ đã làm gì sau khi ra khỏi nhà bà Vangie? Bác sĩ có gọi taxi? Lúc đó là mấy giờ, thưa bác sĩ? Cô Edna có cho chúng tôi biết rằng bác sĩ đã rời khỏi bãi đậu xe vào lúc hai mươi mốt giờ hơn".

Giải phẫu tử thi chắc chắn sẽ cho biết rằng Vangie đã chết trong khoảng thời gian đó. Cảnh sát sẽ nghĩ sao nếu ông nói rằng ông đã đi bộ về bệnh viện dưới cơn bão tuyết đó?

Ông quyết định phải thủ tiêu Edna. Trên băng ghế cạnh ông là cái túi dụng cụ y khoa. Và nó chẳng chứa gì khác ngoài cái chặn giấy mà ông đã lấy trên bàn làm việc. Đã từ lâu ông không dùng đến cái túi này nhưng sáng nay ông đã lấy nó ra với ý định bỏ đôi giày mọi của Vangie vào để khi đi ăn tối ở New York ông sẽ vứt mỗi chiếc giày vào một thùng rác khác nhau.

Nhưng sáng nay bà người làm Hilda đã đến sớm. Bà đứng ở cửa khi ông mặc áo khoác để chờ trao cho ông cái mũ và cái túi khiến ông không thể giấu đôi giày mọi của Vangie vào đó. Thế là đôi giày vẫn còn nằm dưới đáy tủ sát tường và Hilda chẳng có lý do gì để mở cái tủ đó ra. Ông quyết định sẽ vứt bỏ đôi giày đó vào tối mai.

Thật may mắn cho ông khi Edna ở không xa bệnh viện, như thế mà ông biết căn hộ của cô ta. Có lần khi Edna bị đau dây thần kinh hông, ông đã đến nhà Edna để giao công việc cho cô làm. Giờ đây, vấn đề của ông là làm sao để cho người ta lầm tưởng rằng Edna bị bọn trộm giết chết. Ông sẽ lấy đi cái gì và vài món nữ trang khốn khổ của cô ta. Nghĩ đến đó, ông chợt nhớ rằng Edna có một cái ghim cài hình bướm có đính một hệt rubi bé tí và một chiếc nhẫn có viên kim cương nhỏ. Trước đây, Edna đã khoe với ông khi ông vào căn hộ của cô để giao công việc.

Với vẻ hãnh diện, Edna đã nói: "Chiếc nhẫn này là của mẹ tôi và sau khi mẹ mất, ba tôi đã trao cho tôi. Như thế là để kỉ niệm rồi. Bác sĩ biết không, chỉ hai tháng sau khi mẹ tôi mất thì cha tôi cũng qua dời. Còn cái ghim là món quà cha tôi tặng mẹ nhân kỷ niệm mười năm ngày kết hôn".

Ông thầm nghĩ, sẽ không khó khăn gì khi mang đi cái hộp nhỏ bằng nhựa đựng nữ trang mà ông đã thấy Edna cất trong ngăn kéo cái tủ nhỏ đầu giường. Cũng không khó để lấy cái ví trong xắc tay. Sau đó, ông sẽ vứt bỏ chúng cùng với đôi giày và thế là xong chuyện.

Nhưng còn Katie De Maio thì chưa xong.

Ông cắn môi, thấy miệng mình khô khốc.

Ông nghĩ đến căn hộ của Edna. Vào bằng cách nào đây?

Nếu ông nhấn chuông, liệu cô ta có để ông vào? Trong trường hợp cô ta đang tiếp bạn bè thì sao?

Nhưng Edna đang một mình. Ông biết chắc như thế. Hồi chiều Edna đã tỏ ra bồn chồn nôn nóng và điều đó cho thấy cô ta đang bận tâm về những chuyện mà ngày mai cô sẽ kể cho mấy ông cảnh sát.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm khuôn mặt khi ông nghĩ rằng có thể Edna đã kể cho các bệnh nhân của ông nghe trường hợp của Vangie. Ông thầm nghĩ, sẽ chẳng còn bao lâu nữa Edna ạ. Chẳng còn lâu nữa đâu!

Xe đã đến khu chung cư nơi Edna cư ngụ. Lần cuối khi đến đây, ông đã đậu xe ở phía sau chung cư, nơi bãi đậu xe dành cho khách đến thăm, ông đã đi vòng từ ngã sau. Edna sống trong căn hộ tầng trệt. Những bụi cây rậm che khuất cái hàng rào sắt hoen rỉ ngăn cách khu chung cư với đường xe lửa phía ngoài.

Phòng của Edna nhìn ra bãi đậu xe. Dưới cửa sổ phòng nàng là những bụi cây rậm không được cắt tỉa. Nếu ông nhớ không lầm thì cửa sổ phòng nàng khá thấp. Ông thầm nghĩ, giả dụ cái cửa sổ đó vẫn còn để mở? Trực giác cho ông biết rằng lúc này Edna đã say khướt và ông có thể ra vào bằng ngã cửa sổ. Điều đó khiến người ta dễ tin rằng đây là một vụ trộm. Nếu cửa sổ đã đóng thì ông sẽ nhấn chuông, bước vào giết chết Edna và sau đó ra di.

Hài lòng, ông cho xe chậm lại. Trên bãi đậu có khoảng sáu chiếc xe. Ông cho xe vào đậu giữa chiếc xe cắm trại và một chiếc xe hòm. Thế là xe ông khuất hẳn giữa hai chiếc xe dềnh dàng đó. Ông đeo găng giải phẫu và nhét cái chặn giấy vào túi áo khoác. Thận trọng bước ra khỏi xe, ông đóng nhẹ cửa và khuất hẳn trong vùng âm u của khối nhà.

Tuy bức mành của phòng Edna đã được hạ xuống nhưng ông vẫn thận trọng dừng lại nơi bụi cây trước cửa sổ. Từ bên ngoài, người ta có thể thấy rõ mọi vật bên trong. Căn phòng được chiếu sáng bởi ánh đèn nơi lối vào. Cánh cửa sổ hé mở. Hẳn Edna đang ở trong phòng khách hoặc trong căn bếp. Một chương trình truyền hình đang phát ra những âm thanh khá ồn ào. Ông quyết định xâm nhập bằng ngả cửa sổ.

Sau khi đảo mắt nhìn quanh để một lần nữa biết chắc rằng nơi đây hoàn toàn hoang vắng, ông dùng hết sức để đẩy cửa sổ, cánh cửa sập lên rồi đến tấm mành, không một tiếng động. Sau đó leo qua cửa, chuyện quá dễ đối với một người không mấy to con như ông.

Giờ thì ông đã ở trong phòng. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, ông nhận thấy căn phòng thật sạch sẽ và tươm tất, tấm phủ giường bằng vải bông, cây thập tự trên đầu giường, những bức ảnh của một cặp vợ chồng lớn tuổi, chiếc khăn ren phủ trên cái com mốt gỗ gụ.

Cái lúc định đoạt đã đến. Đó là cái giây phút mà ông chẳng chút ưa thích. Bàn tay ông mân mê cái chặn giấy trong túi. Ông nhón gót bước theo lối vào nhỏ hẹp. Phòng tắm ở tay phải. Phòng khách và bếp ở phía trái, cách hai thước Ông thận trọng quan sát. Tuy truyền hình để mở nhưng phòng khách trống trơn. Rồi ông nghe có tiếng động phát ra từ cái ghế và ông đoán Edna hẳn đang trong bếp. Rất thận trọng ông bước vào phòng khách. Đây là lúc quyết định. Ông thầm nghĩ, nếu Edna trông thấy ông và hét lên...

Nhưng không, Edna đang quay lưng về ông. Trong chiếc áo ngủ mềm mại màu xanh, cô ta đang ngồi nơi bàn kế bên một ly cocktail lớn, đầu gục xuống ngực. Tiếng thở đều vì nhẹ cho biết Edna đang ngủ. Người cô ta nặc nồng mùi rượu.

Ông nhanh chóng nhận định tình huống. Ánh mắt ông dừng lại trên chiếc máy sưởi ở cánh phải của cái bàn. Máy sưởi loại cũ bởi những bộ phận không liền lạc và có nhiều góc nhọn. Ông đắn đo, không biết mình có cần dùng đến cái chặn giấy hay không? Có thể...

Ông nho nhỏ gọi: "Edna".

"Gì... Ô!... Edna hướng đôi mắt lờ mờ về phía ông. Sửng sốt, cô vụng về đứng dậy. "Bác sĩ..."

Một cú thật mạnh hất người Edna ra phía sau, đập đầu cô vào cái máy sưởi. Có những thứ ánh sáng lóe lên, chói chang, làm nổ tung đầu cô. "Ồ! Đau quá! Trời ơi, sao đau quá!" — Edna rên lên. Dòng máu nóng tuôn ra, khiến Edna trôi bềnh bồng trên những tăm tối. Cơn đau lan rộng, tăng dần, đạt đến đỉnh điểm, vơi dần rồi biến mất.

Ông lùi lại một bước, sợ bị vấy máu, rồi cúi xuống, chăm chú nhìn Edna. Phút chốc sau đó, ông thấy nhịp đập nơi họng nạn nhân giảm dần rồi ngưng hẳn. Ông kề sát mắt Edna. Cô ta đã ngừng thở. Ông nhét cái chặn giấy vào túi. Giờ thì ông không cần đến nó nữa. Ông không cần phải nguỵ trang cái chết này bằng một vụ trộm cướp. Người ta sẽ nghĩ rằng Edna bị trượt chân té ngã, thế thôi. Ông vẫn còn cơ may. Ông sẽ an toàn ra khỏi nơi đây.

Ông rút êm theo ngã đã vào, kéo mành xuống và hạ cánh cửa đúng ngang tầm mà Edna đã để. Đúng vào lúc đó, ông nghe có tiếng chuông cửa. Chuông cửa của căn hộ Edna! Ông đảo mắt nhìn quanh. Nền đất cứng và khô không giữ lại dấu vết nào của ông. Thành cửa sổ sạch trơn, vì ông đã bước qua cửa nên không để lại dấu giày.

Ông chạy ra xe. Máy xe nổ êm. Ông rời khỏi khu chung cư trong bóng đêm và chỉ bật đèn xe khi ra đến đường liên bang 4.

Giờ đây, ông chỉ còn một hiểm nguy duy nhất, đó là Katie De Maio. Ông quyết định sẽ loại bỏ cái hiểm nguy đó.