← Quay lại trang sách

- 10 - -

Scott Myerson, biện lý hạt Valley quyết định triệu tập phiên họp vào lúc mười bảy giờ tại phòng làm việc của ông với thành phần tham dự là Katie, Richard và hai thanh tra của đội trọng án đặc tránh điều tra về cái chết của Vangie Lewis.

Katie là người đầu tiên bước vào căn phòng làm việc nhỏ, với tường sơn màu vàng nhợt nhạt và những kệ đựng hồ sơ bằng sắt xám cũ kỹ đó. Nàng thận trọng ngồi xuống trên chiếc ghế không mấy êm ái. Scott nhìn nàng, một thoáng mỉm cười trên môi. Scott là người nhỏ con và có giọng nói rất trầm. Với cặp kính giọng lớn, bộ râu tỉa khéo, và bộ đồ cắt may theo lối cổ điển, ông trông giống một chủ ngân hàng hơn là người bảo vệ pháp luật. Trông thấy cánh tay băng bó và vết thương dưới mắt Katie, ông nói:

- Cám ơn cô đã đến. Tôi biết cô đang bề bộn công việc, vì thế tôi càng khâm phục cô hơn. Nhưng ngày mai thì cô có thể khỏi đến cũng được.

Katie lắc đầu:

- Thưa ông, tôi vẫn khỏe và ngày mai hẳn tôi sẽ có mặt.

- Được, nhưng ngày mai nếu thấy không khỏe thì cô có thể ở nhà.

Richard và hai thanh tra bước vào. Họ lặng lẽ ngồi xuống trên ba chiếc ghế còn lại.

Ông biện lý hỏi:

- Các anh đã tìm thấy gì rồi?

Rút sổ tay ra, Phil Cunningham nói:

- Theo những người hàng xóm cho biết thì vợ chồng Lewis không mấy hòa thuận. Mọi người đều mến Chris Lewis. Nhưng phần Vangie thì bà ấy nổi tiếng hay ghen, không quan tâm đến bất kỳ một sinh hoạt nào của khu phố và bất cần mọi chuyện. Trong những buổi dạ tiệc, nếu thấy chồng nói chuyện với một phụ nữ quá năm phút là Vangie nổi đóa. Đã vậy, sau khi có bầu, bà càng khó tánh khó nết hơn. Bà ta chỉ nói về đứa bé trong bụng mà thôi.

Mở sổ tay, Charley báo cáo:

- Văn phòng bác sĩ nơi Vangie khám thai có gọi điện cho bà để xác định lịch hẹn. Tôi có cho họ biết ngày mai chúng tôi sẽ đến gặp ông bác sĩ.

Richard từ tốn nói:

- Tôi có nhiều thắc mắc muốn hỏi ông bác sĩ đó về tình trạng sức khỏe của bà Vangie.

Scott quay sang hỏi Richard:

- Anh đã giải phẫu tử thi chưa?

- Xong rồi. Đúng là xianua. Bà ấy đã chết ngay, miệng và họng bỏng nặng.

Trên tủ đựng hồ sơ có một bình nước và những cái cốc bằng giấy bìa. Richard bước đến, rót đầy một cốc nước và nói:

- Giả dụ cái cốc này chứa xianua và tôi muốn tự tử nên uống một ngụm lớn.

Nói xong, chàng uống ngay. Cái cốc giờ đã vơi phân nữa. Mọi người chăm chú nhìn chàng.

Rồi chàng nâng cốc lên và nói tiếp:

- Với lượng xianua tìm thấy trong cơ thể của Vangie, theo tôi bà ấy đã uống ít nhất là hai xentilít, lượng nước mà tôi vừa uống. Chỉ có điều làm tôi thắc mắc là tại sao mép ngoài hai môi, cằm và ngay cả cổ của Vangie đều bị cháy bỏng? Giải thích duy nhất đó là... Vangie đã khạc nhổ ra không ít cái thứ nước đó. Nhưng nếu đã uống xong một ngụm thì còn nước đâu để mà khạc ra nữa chứ? Phải chăng Vangie đã uống thêm một ngụm khác để rồi khạc ra? Không thể có chuyện đó bởi tác dụng của thuốc độc là ngay tức khắc.

Scott hỏi:

- Hay là bà ấy đã nuốt xong nữa ngụm rồi khạc ra phần còn lại?

Richard nhún vai:

- Lượng xianua quá lớn trong cơ thể và trên mặt bà ấy đủ để chúng ta không chấp nhận giả thuyết đó. Đã vậy, lượng xianua tìm thấy trên tấm phủ giường thì quá ít và trong ly thì chỉ còn vài giọt. Vậy thì, với một ly nước đầy, bà ấy hẳn phải làm đổ một phần trên môi và cằm rồi sau đó uống hết phần còn lại trong ly, như thế mới phù hợp với lượng thuốc đã ngấm trong cơ thể bà. Điều đó hẳn đã xảy ra như vậy, nhưng tôi không tin. Một vấn đề khác đó là đôi giày mà Vangie mang trên chân.

Richard ngắn gọn nêu lên sự việc và cho biết theo chàng nghĩ thì Vangie Lewis không thể đi đứng dễ dàng khi mang đôi giày đó. Trong khi nghe Richard nói, Katie bỗng nhớ đến khuôn mặt của Vangie. Khuôn mặt người chết mà nàng trông thấy trong cơn mộng dữ và khuôn mặt của cái xác trên giường chồng chất lên nhau trong tâm trí nàng. Nàng cố định thần để chú tâm vào công việc và nghe thấy Charley đang nói với Scott: "... Richard và tôi nghĩ rằng chồng bà Vangie đã trông thấy một điều gì đó nơi xác Vangie, nhưng anh ta không nói ra".

- Theo tôi nghĩ thì đó là đôi giày, - Richard nói.

Katie quay sang Scott: "Và còn một chuyện mà tôi đã báo cáo với ông đó là cú điện thoại của Chris Lewis".

Ngả người ra lưng ghế, Scott nói:

- Được lắm. Vậy thì Charles và Phil hãy dò tìm những thông tin về Chris Lewis và điều tra xem Joan là ai. Hãy kiểm tra xem sáng nay máy bay của Chris đã hạ cánh vào lúc nào. Và đồng thời rà soát những cú điện thoại mà Vangie Lewis đã gọi vào những ngày sau cùng. Hãy gởi Rita đến ông bác sĩ của Vangie để hỏi về tình trạng tâm lý và thể chất của Vangie trước khi bà từ trần. Còn một điều tra nữa mà tôi muốn biết đó là bà ấy đã lấy đâu ra xianua?

- Không tìm thấy xianua cất giấu trong nhà. Hoàn toàn không có. Nhưng trước đây Vangie có làm vườn và có thể bà ấy đã dành ra đôi chút...

Richard từ tốn nói:

- Cũng có thể. Nhưng mơ hồ lắm... và xét theo những dữ kiện vừa được trình bày, tôi nghĩ chuyện đó khó có thể xảy ra. Hãy cho tôi hai mươi bốn tiếng đồng hồ nữa và rồi tôi sẽ nêu ra những nhận định chính xác hơn.

Scott gật đầu:

- Hãy trở lại gặp tôi.

Rồi ông nói tiếp: "Vậy tất cả chúng ta đều nhất trí không đi đến kết luận đó là một vụ tự tử. Này Richard, có thể nào bà ta đã chết ở một nơi nào đó và được đưa về đặt lên giường?"

Richard cau mày:

- Có thể... nhưng sự đông tụ của máu trong cơ thể bà ta cho thấy bà ấy đã nằm trong tư thế đó kể từ khi uống xong ly thuốc độc.

Scott nói:

- Tôi có ý kiến vậy thôi. Bây giờ chúng ta chấm dứt buổi họp.

Katie khổ sở đứng dậy:

- Tôi biết đó là chuyện điên rồ, nhưng...

Richard đưa tay đỡ nàng đồng thời cắt ngang:

- Hình như cô bị tê chân.

Trong thoáng chốc, nàng suýt nữa kể cho họ nghe về cơn ác mộng mà nàng đã gặp trong bệnh viện nhưng rồi giọng nói của Richard bất chợt đưa nàng về thực tại. Với lòng biết ơn, nàng mỉm cười và nói: "Có lẽ tôi bị tê cái đầu thì đúng hơn".