- 13 - -
Bill Kennedy nhấn chuông nhà Chris Lewis. Là bác sĩ giải phẫu của bệnh viện Lenox Hill nên ông phải làm việc suốt ngày trong phòng giải phẫu và chỉ sau khi về dến nhà ông mới nghe tin Vangie Lewis từ trần. Bà Molly đã khuyên chồng nên sang nhà Chris Lewis để mời Chris sang nhà dùng cơm hầu vơi đi nỗi đau buồn và cô đơn.
Chris mở cửa. Tuy không nói ra với ai, kể cả với Molly, nhưng từ ngày thấy Chris ngồi uống cà phê với cô bồ xinh đẹp trong một Drugstore gần bệnh viện, Bill cảm thấy không ưa anh ta, người bày trò bồ bịch trong khi vợ đang mang bầu. Nhưng hôm nay, trông thấy khuôn mặt đầy buồn phiền và đôi mắt u uất của Chris, Bill cảm thấy thương cho anh ta. Nắm lấy hai cánh tay của người đàn ông trẻ, Bill nói: "Xin thành thật chia buồn cùng anh".
Chris gật đầu, vẻ sờ sững. Chàng thấy hình như tất cả những sự việc xảy ra trong ngày hôm nay đang lần lượt lộ ra cái ý nghĩa đích thực của chúng. Vangie đã chết. Phải chăng chuyện cãi vã giữa vợ chồng đã khiến Vangie tự tử? Chàng không tin điều đó, tuy vậy, chàng cảm thấy cô đơn, sợ hãi và có lỗi. Chàng nhận lời sang nhà Bill ăn tối. Đầu óc chàng rối bời vì thế chàng thấy cần phải ra khỏi nhà. Molly và Billl là những người rất tử tế. Chàng thắc mắc không biết liệu có thể nói cho họ về những điều chàng biết? Liệu chàng có thể nói ra cho bất cứ ai? Chàng uể oải cầm lấy cái áo veste và đi theo Bill.
Về đến nhà, Bill rót cho Chris một ly Scott đầy. Chris uống một hơi cạn nửa ly rồi cố nén cơn buồn phiền để uống chậm lại. Whisky làm nóng ran họng và ngực Chris đồng thời làm vơi đi sự căng thẳng. Chàng nhủ thầm, hãy bình tĩnh, hãy bình tĩnh nào. Hãy thận trọng. Chàng thầm nghĩ điều gì đã đẩy đưa Vangie đến chỗ tự sát, hay là ai đó đã giết Vangie? Ai? Đó là thắc mắc của chàng bởi chàng biết đêm qua Vangie không ở một mình.
Chàng không cho cảnh sát biết điều đó vì như thế sẽ gây thắc mắc và buộc họ phải mở cuộc điều tra. Và cuộc điều tra sẽ đi đến đâu? Đến Joan. Đến chàng.
Đêm qua nhân viên bảo vệ đã trông thấy chàng rời khỏi khách sạn. Lúc đó chàng có ý định về nhà để giải thích cho Vangie hiểu. Chàng đã ghi vội trên mảnh giấy những con số mà chàng tính sẽ nêu ra với Vangie. Cô ta sẽ giữ ngôi nhà và chàng sẽ trợ cấp hai mươi ngàn đô la mỗi năm, ít nữa là cho đến khi con của họ được mười tám tuổi. Ngoài ra chàng sẽ đóng cho cô ta một số tiền bảo hiểm lớn và thanh toán học phí cho đứa con. Chỉ cần cô ta buông tha chàng, để chàng được tự do ra đi.
Đêm qua chàng đã về đến nhà vào khoảng nửa dêm. Khi lái xe theo lối đi dẫn vào nhà và cánh cửa nhà xe mở ra, chàng biết rằng có điều gì đó đã xảy ra khi suýt nữa xe chàng va móp chiếc Lincoln. Vangie đã bỏ chiếc Lincoln nơi chỗ thường dành cho xe của chàng hoặc đúng hơn ai đó đã lái chiếc xe của Vangie vào chỗ đậu xe của chàng bởi Vangie chẳng thể nào hoặc chẳng cố tình lái chiếc Lincoln bề thế đó vào đậu giữa những hàng cột và bức tường cánh phải nhà xe. Nhà xe ở đây rộng lớn. Cánh trái nhà xe đủ rộng để chứa hai chiếc ô tô và đó là nơi mà Vangie luôn đậu chiếc Lincoln bởi Vangie lái xe khá tệ và tầm nhìn của Vangie cũng khá kém, ít khi lượng được khoảng cách cần thiết để đỗ xe một cách ngay ngắn. Vậy mà tối qua, chiếc Lincoln đã được đưa vào cánh phải nhà xe một cách tài tình.
Trong ngôi nhà hoàn toàn trống vắng, Chris trông thấy cái xắc tay của Vangie vứt trên chiếc ghế dài lưng chếch. Chris đã nghĩ rằng Vangie qua đêm tại nhà một bạn gái, thích thú khi có người để tâm sự. Chàng luôn khuyến khích Vangie có bạn bởi cô ta sống quá khép kín. Nhưng lúc đó Chris thắc mắc phải chăng Vangie đã quên các xắc tay. Ngôi nhà hoang vắng làm Chris cảm thấy buồn bã vì thế chàng quyết định trở về khách sạn.
Và sáng nay, chàng phát hiện Vangie đã chết. Ai đó đã đưa chiếc Lincoln của Vangie vào nhà xe trước nửa đêm. Ai đó đã đưa Vangie về nhà sau nửa đêm. Ngoài ra, còn có một chi tiết làm Chris thắc mắc đó là đôi giày của Vangie. Trước đây, Vangie chỉ một lần mang đôi giày đó. Hôm đó, nhân dịp gần lễ Noel, chàng đã đưa Vangie đi chơi New York và khi họ vào nhà hàng, Vangie đã không ngớt ta thán về đôi giày đang bấu vào mắt cá chân phải nàng.
Kể từ đó, Vangie chỉ mang đôi giày mọi cũ rích. Chàng đã năn nỉ Vangie mua giày mới, nhưng nàng nói rằng đôi giày mọi là dễ đi hơn cả. Chàng thắc mắc không biết đôi giày mọi đó giờ ở đâu. Chàng đã lục lọi khắp nhà nhưng không thấy. Hẳn ai đó đêm qua đưa Vangie về phải biết đôi giày ở đâu.
Chàng quyết định sẽ không nói gì với cảnh sát bởi chàng không muốn Joan bị liên lụy. Chàng sẽ khai rằng: "Tôi đã mướn phòng tại một khách sạn vì vợ chồng tôi có xích mích. Tôi muốn ly dị. Sau đó, tôi quyết định quay về nhà để nói phải trái với vợ tôi nhưng vì vợ tôi không có đó nên tôi đã rời nhà". Chàng thấy không cần phải nói nhiều hơn, kể cả chuyện đôi giày cũng không quan trọng.
Nhưng chàng thấy cần phải cho cảnh sát biết là chàng có về nhà và đồng thời cho họ biết về lối đậu xe khá bất thường của chiếc Lincoln.
Giọng Molly nghe thật dịu dàng: "Mời anh Chris vào phòng ăn dùng một chút gì cho đỡ đói".
Chris mệt mỏi ngước mắt lên. Chàng nói:
- Xin cám ơn chị. Tôi sẽ ăn chút ít thôi rồi phải đi ngay. Vì lát nữa đây giám đốc công ty mai táng sẽ đến lấy quần áo của Vangie. Bố mẹ của Vangie muốn trông thấy mặt con lần cuối, trước khi chôn cất.
- Vangie sẽ được an táng tại đâu?
- Chiều mai sẽ di quan về Minnesota bằng máy bay. Tôi sẽ đi trong chuyến đó và lễ an táng sẽ được cử hành vào hôm sau.
Di quan... an táng... Những từ đó nện vào đầu Chris như trong cơn mộng dữ.
"Ồ! Đúng là ác mộng". - Chàng nói thầm, "Vangie à, anh muốn thoát khỏi em, nhưng anh đâu muốn em chết. Anh đã đẩy em đến chỗ tự sát, Joan đã có lý. Theo lẽ anh phải ở bên em".
Chris trở về nhà lúc 20 giờ. Đến 20 giờ 30, sau khi Chris đã soạn xong quần áo của Vangie thì ông Paul Halsey, giám đốc nhà đòn đến. Với vẻ cảm thông, ông chia buồn với Chris rồi ngắn gọn hỏi chàng những thông tin cần thiết và ghi vào sổ tay: sinh ngày 15 tháng tư. Mất này 15 tháng hai. Sau đó, ông nói: "Chỉ hai tháng trước ngày sinh nhật của bà nhà".
Chris xoa xoa cái điểm đau nhức giữa hai chân mày. Đã có một điều gì đó không khớp. Ngay trong những tình huống hầu như không thật này, khi mọi sự xem chừng chẳng có gì khớp nhau, thì vẫn có một điểm rất chính xác.
Chàng nói:
- Không. Hôm nay là ngày 16 chứ không phải 15.
Halsey lắc dầu:
- Giấy khai tử ghi rằng bà Lewis đã từ trần vào khoảng từ hai mươi đến hai mươi hai giờ đêm qua. Sở dĩ ông nghĩ rằng ngày 16 là vì ông đã phát hiện bà nhà vào sáng nay, tuy vậy bác sĩ pháp y đã giải phẫu tử thi và xác định giờ chết của bà nhà.
Chris nhìn sững ông giám đốc nhà đòn. Trong cảm giác mệt mỏi và không thực, đầu óc chàng rối bời. Hôm qua, chàng đã về nhà vào lúc nửa đêm, thấy chiếc xe và xắc tay Vangie có đó. Chàng đã nấn ná trong nhà khoảng nửa tiếng trước khi về lại khách sạn tại New York. Sáng nay, khi về nhà, chàng nghĩ rằng đêm qua Vangie đã về nhà và tự sát khi chàng đã đi.
Vậy mà, theo bác sĩ pháp y, vào lúc nửa đêm, Vangie đã chết được hai tiếng rồi. Điều đó có nghĩa là đêm qua, sau khi chàng rời khỏi nhà, có ai đó đã mang xác Vangie về đặt lên giường và để cái ly cạnh cô ta.
Ai đó đã muốn ngụy tạo cái chết của Vangie bằng một vụ tự sát.
Hay là Vangie đã tự tử ở đâu đó và ai đó đã đưa cô ta về vì không muốn bị liên lụy đến? Không thể được. Nếu có tự sát hẳn Vangie đã không chọn thứ thuốc độc khủng khiếp là xianua. Kẻ sát nhân đã dàn dựng một vụ tự sát.
Chris thốt lên nho nhỏ "Ô! Chúa tôi". Khuôn mặt Vangie hiện lên trong tâm trí chàng với hàng mi rậm, đôi mắt to cáu giận, sống mũi thẳng và ngắn, tóc vàng óng như mật ngọt xoã xuống vầng trán, đôi môi mỏng với những đường cong toàn hảo. Hẳn vào phút cuối, Vangie rất khiếp đảm, khi bị buộc phải uống thuốc độc. Nỗi xót xa làm chàng rưng rưng nước mắt. Chris hiểu rằng trước một cái chết như thế, chẳng có một người chồng nào có thể chịu im tiếng để cho tội ác không bị trừng phạt.