← Quay lại trang sách

- 14 - -

Ông từ tốn gác ống nói. Như thế là Katie De Maioo chẳng tỏ vẻ nghi ngờ gì. Ngay cả khi nêu lên cái tên Vangie Lewis, Katie cũng không hề có ý nói rằng văn phòng biện lý muốn tiếp xúc với ông để tìm hiểu về tình trạng tâm lý của Vangie.

Nhưng theo ông nghĩ thì có lẽ vì mới gặp tai nạn nên Katie chưa qua khỏi cơn sốc.

Tỷ lệ huyết cầu của Katie đã quá thấp. Ngày mai, khi chất decomarin thấm dần vào cơ thể của nàng thì khả năng đông tụ máu sẽ bắt đầu suy thoái và cùng với nó là sự gia tăng xuất huyết. Katie sẽ càng lúc càng dễ bị chóng mặt. Nàng chắc chắn sẽ không còn đủ tỉnh táo để phân biệt đâu là một cơn ác mộng và đâu là một sự cố có thật.

Tuy vậy, nguy cơ của ông cũng vẫn còn quá lớn.

Giờ này ông đang trong thư phòng của ngôi nhà Westlake. Ngôi nhà đã thuộc quyền sở hữu của ông. Đây là một trang viên xây theo phong cách Tudor với những cửa vòm cung, những thư phòng, những lò sưởi bằng đá cẩm thạch và những ô kính ghép màu Tiffany. Đây là một ngôi nhà và ngày nay, dẫu giàu có đến mấy, cũng không thể xây nổi vì chẳng còn những nghệ nhân đủ tầm cỡ như trước.

Ngôi nhà Westlake. Bệnh viện Westlake. Khoa phụ sản Westlake. Cái tên đó đã giúp ông rất nhiều và tức thì mở ra cho ông một con đường thênh thang trên phương diện nghề nghiệp và xã hội. Ông là một bác sĩ phụ sản nổi tiếng đã quen biết với Winifred Westlake trên một chuyến tàu biển vượt Đại Tây Dương. Rồi ông đã kết hôn với Winifred, người sau đó đã trở lại Hoa Kỳ để tiếp nối sự nghiệp của bố.

Đó cũng là một lý do tuyệt vời để ông rời Anh quốc. Không một ai, kể cả Winifred, biết rõ những năm tháng của ông ở bệnh viện Christ tại Devon.

Nhưng sau này, vào những tháng sau cùng, Winifred đã bắt đầu nêu lên những thắc mắc.

Bây giờ đã hai mươi ba giờ, vậy mà ông vẫn chưa ăn tối. Từ chiều đến giờ, vì phải lo giải quyết vụ Edna nên ông quên cả đói.

Nhưng bây giờ thì đã xong xuôi. Ông đã hết căng thẳng. Bây giờ, nhu cầu được ăn no đang thôi thúc ông. Ông đi vào bếp. Bà người làm Hilda đã để sẵn bữa ăn tối của ông trong lò, ông chỉ còn việc hâm nóng là xong.

Ông muốn có được cái cảm giác êm ả khi sống trong ngôi nhà của mình, được một mình thưởng thức ly rượu vang, ăn lúc nào tùy thích, không bị quấy rầy bởi bất cứ ai. Chính vì vậy mà ông đã cho thôi việc bà người làm vốn từng sống ở đây để phục vụ Winifred và cha cô ta. Con mụ đó đã nhìn ông bằng ánh mắt thù nghịch, mắt sưng húp vì khóc và đã nói: "Bà Winifred chẳng bệnh hoạn gì trước khi..."

Ông đã nhìn thẳng vào mắt mụ ta trước khi mụ nói hết câu. Mụ ta muốn nói rằng, "trước khi bà ấy kết hôn với ông".

Người anh họ của Winifred cũng chẳng ưa gì ông. Sau cái chết của Winifred, hắn định kiếm chuyện nhưng chẳng tìm được một chứng cứ nào. Thế là ông đã loại bỏ người anh họ của Winifred trong việc tranh chấp gia tài.

Sự thật thì ông không có nhiều tiền của như người ta tưởng bởi Winifred đã đổ ra bộn tiền để mua cái bệnh viện. Ngày nay, ông cần có nhiều tiền để đầu tư vào công việc và phần lớn số lợi nhuận của bệnh viện đều tùy thuộc vào hoạt động của ông. Dĩ nhiên, ông không có được sự tài trợ nào nhưng trong những điều kiện như thế, ông cũng có thể xoay xở được. Bởi để được có con, giới phụ nữ luôn sẵn sàng chi trả với bất cứ giá nào.

Lấy từ tủ lạnh chai rượu vang Pouilly Fuissé, ông ngồi vào bàn ăn.

Mãi khi ăn xong, tâm trí ông vẫn còn ưu tư về liều lượng thuốc mà ông sẽ cho Katie De Maio sử dụng. Ông biết rằng, sau khi Katie đã chết sẽ chẳng ai nghi ngờ về sự hiện diện của chất decomarin trong máu nàng. Những rối loạn của sự đông tụ máu sẽ được tình nghi là do truyền máu. Nếu kết hợp heparin với decomarin, người ta cũng sẽ chẳng tìm thấy dấu vết gì, trừ khi giải phẫu toàn diện tử thi. Chuyện đó, ông đã có cách ngăn trở.

Trước khi đi ngủ, ông bước về giá treo áo ở lối vào. Ông quyết định bỏ ngay đôi giày mọi vào túi dụng cụ y khoa để ngày mai khỏi gặp phải một sự cố nào. Ông thọc tay vào túi áo mưa và lấy ra chiếc giày méo mó. Rồi chắc ăn, ông thọc bàn tay còn lại vào túi kia - lúc đầu bình thản nhưng sau đó là lục lọi. Ngay sau đó, ông cầm lấy cả cái áo mưa và vội vã lục lọi toàn bộ cái áo. Cuối cùng, ông quì xuống và tìm kiếm trong những đôi giày được sắp ngay ngắn dưới giá treo áo.

Rồi ông đứng lên, nhìn sững chiếc giày mọi méo mó trong tay. Ông nhớ rõ điều đã xảy ra và tưởng chừng mình đang rút chiếc giày ra khỏi bàn chân phải của Vangie.

Chiếc giày phải.

Đó là chiếc giày ông đang giữ trong tay.

Ông bật cười điên loạn - tiếng cười the thé được bật ra do sự tức giận đang chất chứa trong ông. Sau bao hiểm nguy, sau khi phải bò trên bãi đậu xe để tìm kiếm, tựa như con chó đánh hơi, thì mọi chuyện đều hỏng cả.

Và ở một nơi nào đó. Chiếc giày mọi cũ rích, méo mó của Vangie — chiếc giày trái — đang chờ được tìm thấy, đang chờ để lần theo dấu vết của ông.