- 17 - -
Ít phút trước giờ hẹn, Katie đã có mặt tại bệnh viện Westlake. Bà Fitzgerald, nhân viên tiếp tân đã tỏ ra nhã nhặn nhưng đồng thời cũng lạnh lùng khi tiếp đón Katie. Và khi Katie hỏi bà có thường thay chân cho Edna không thì bà trả lời bằng giọng khô khốc: "Cô Edna Bums hầu như chẳng vắng mặt bao giờ vì thế tôi chẳng có dịp làm thay cô ta".
Thấy bà Fitzgerald có vẻ trong tư thế phòng thủ nên Katie sinh nghi và cố tình dò hỏi:
- Tôi rất buồn khi được tin cô Edna bị bệnh. Chắc bệnh tình của cô ấy không nặng lắm chứ?
Vẻ căng thẳng lộ rõ, bà Fitzgerald nói:
- Không. Chỉ cảm cúm hoặc viêm họng thôi. Tôi tin chắc ngày mai Edna sẽ đi làm trở lại.
Có nhiều sản phụ đang ngồi trong phòng đợi và đang đọc các tạp chí. Katie thấy mình không có cách nào để bắt chuyện với họ. Một sản phụ mặt phị chậm rãi bước ra khỏi hành lang. Chuông máy nội đàm reo. Bà Fitzgerald nhấc ống nghe, rồi nói: ''Thưa bà Katie De Maio, bác sĩ Highley đang chờ bà".
Trông bà Fitzgerald có vẻ nhẹ nhõm.
Katie bước vội theo hành lang. Nàng còn nhớ phòng khám của bác sĩ Highley là phòng đầu tiên. Làm đúng theo lời dặn ghi trên cửa. "Yêu cầu gõ cửa và bước vào", Katie đi vào một căn phòng rộng vừa phải, trông khá tiện nghi, với một bên tường là những hàng kệ và tường bên kia treo nhiều bức ảnh chụp các bà mẹ với những trẻ sơ sinh. Bác sĩ Highley đang ngồi sau bàn giấy. Ông đứng dậy và nói, "Chào bà De Maio". Giọng ông nhã nhặn, thoáng chút âm giọng của người Anh. Bác sĩ Highley không cao lắm. Ông có khuôn mặt đầy đặn và nhẵn nhụi, với cái cằm trái xoan, không râu. Toàn bộ con người ông toát ra cái ấn tượng của sức mạnh được kềm chế. Nói tóm lại, Highley không phải là người điển trai, quyến rũ, nhưng là người có vẻ bề thế và quyền uy.
Katie đỏ mặt khi nhận thấy bác sĩ Highley đang biết nàng chăm chú quan sát ông. Nàng vội vã ngồi xuống và ngỏ lời cám ơn về việc ông đã gọi điện cho nàng.
Highley khoát tay trước lời cám ơn của Katie và nói:
- Tôi muốn được cô cám ơn vì một lý do đích thực hơn. Nếu trước đây cô cho bác sĩ trực khu cấp cứu biết rằng cô là một bệnh nhân của tôi thì hẳn ông ấy đã cho cô nằm tại một phòng ở cánh Tây. Như thế sẽ được tiện nghi hơn và đồng thời cô cũng được trông thấy một cảnh quang tương tự như căn phòng mà cô đã nằm.
Đang lục tìm cuốn sổ tay trong xắc, Katie vội vã ngước mắt lên:
- Trông thấy ư? Mọi cảnh tượng hẳn đều tốt đẹp hơn là cái cảnh mà tôi nghĩ rằng mình đã trông thấy trong đêm kia. Tại sao...
Nói đến đó, Katie im bặt. Cuốn sổ trong tay nhắc nhở Katie rằng nàng đang thực hiện một công tác. Nàng thầm nghĩ không biết Highley sẽ nghĩ sao nếu nàng kể cho ông những cơn ác mộng của nàng?
Cố ngồi thẳng người trên chiếc ghế bành quá thấp và êm, Katie nói:
- Thưa bác sĩ, nếu không có gì bất tiện, xin bác sĩ hãy dành cho tôi ít phút để chúng ta nói về Vangie Lewis.
Rồi mỉm cười, nàng nói tiếp: "Tôi nghĩ rằng ít nữa là trong vài phút vai trò của tôi và của bác sĩ sẽ bị đảo ngược bởi chính tôi là người sẽ nêu ra câu hỏi.
Khuôn mặt Highley sa sầm:
- Cái chết của Vangie thật đáng buồn. Từ khi được tin bà ấy tự tử, tôi không ngưng suy nghĩ về trường hợp của bà ta.
Katie gật đầu:
- Tôi có biết Vangie Lewis đôi chút và thú thật với bác sĩ, tôi cũng có một phản ứng tương tự như bác sĩ. Giờ đây, chúng tôi muốn biết một số thông tin về tình trạng tâm lý của Vangie trước khi bà tự tử. Thưa bác sĩ, lần sau cùng bác sĩ gặp Vangie Lewis là lúc nào?
Với những ngón tay đan nhau dưới cằm, Highley từ tốn nói:
- Đó là hôm thứ ba. Sau khi đã mang thai được ba tháng. Vangie thường đến khám tôi ít nhất là một lần mỗi tuần. Tôi có hồ sơ bà ấy đây.
Highley chỉ cái bìa hồ sơ có ghi LEWIS, VANGIE. Katie thầm nghĩ, hẳn có gì quan trọng được ghi trong đó ngoài số đo huyết áp của Vangie, nhịp tim của thai nhi...
Katie hỏi:
- Thưa bác sĩ, xét về mặt thể lý và tâm lý thì bà Vangie Lewis như thế nào?
- Trước tiên, tôi muốn cho cô biết về mặt thể lý của Vangie. Dĩ nhiên, đó là một tình trạng đáng ngại. Vangie có nguy cơ bị nhiễm độc huyết vì vậy tôi phải theo dõi rất sát.
- Bà ấy có biết không?
- Không. Do đó mà thứ ba vừa qua tôi có cho bà Vangie Lewis biết rằng rất có thể chúng tôi phải buộc bà nhập viện trong hai tuần để giục cho bà chuyển dạ.
- Bà ấy đã phản ứng thế nào?
Bác sĩ Highley cau mày:
- Tôi vẫn tưởng bà ấy sẽ tỏ ra lo ngại cho sự an toàn của đứa bé. Nhưng thật ra, càng đến gần ngày sinh thì tôi thấy bà ấy xem chừng e ngại chuyện sinh đẻ. Chính vì thế mà có khi tôi đã nghĩ rằng bà ta chẳng khác chi một bé gái muốn chơi trò làm mẹ và rồi hốt hoảng khi thấy con búp bê biến thành một em bé thực sự.
Vội vã ghi chép vào sổ tay, Katie nói:
- Tôi hiểu. Nhưng có những dấu hiệu chính xác nào ở Vangie cho thấy bà bị chứng trầm uất?
Bác sĩ Highley lắc dầu:
- Tôi không nhận thấy điều đó. Theo tôi nghĩ thì bác sĩ Fukliito sẽ là người thích hợp để trả lời cô câu hỏi đó. Thứ hai qua ông đã khám cho Vangie và hẳn ông có thể phát hiện những triệu chứng của chứng trầm uất nơi Vangie. Theo tôi nghĩ thì bà ấy càng lúc càng tỏ ra khiếp sợ phải sinh đẻ.
Katie nói:
- Xin cho tôi được hỏi câu cuối. Phòng mạch của bác sĩ kề bên phòng mạch của bác sĩ Fukhito, vậy hôm thứ hai, bác sĩ có trông thấy bà Vangie Lewis không?
- Không.
Katie bỏ cuốn sổ tay vào xắc:
- Xin cám ơn bác sĩ. Xin lỗi vì đã làm phiền bác sĩ. Bây giờ, tôi xin nhường lời cho bác sĩ.
Bác sĩ Highley nói ngay:
- Tôi e ngại cho tình trạng sức khỏe của cô. Lát nữa đây, sau khi đã gặp bác sĩ Fukhito, xin cô hãy đến phòng 101, ở cánh bên kia của bệnh viện để được truyền máu. Truyền máu xong, cô hãy nằm nghỉ ở đó trong nửa tiếng trước khi lái xe về nhà.
- Theo tôi biết thì chỉ những người hiến máu mới cần phải nằm nghỉ thôi chứ.
- Đó chỉ là biện pháp phòng ngừa, để biết chắc rằng sẽ không xảy ra một phản ứng nào. Mặt khác...
Rồi thọc tay vào ngăn kéo bàn giấy, nơi có những lọ thuốc nhỏ được sắp ngay ngắn, ông lấy ra một lọ chứa khoảng mười viên thuốc rồi nói tiếp: "Cô hãy uống một viên này tối nay. Rồi ngày mai, cứ cách bốn tiếng thì uống một viên, ngày thứ sáu cũng thế. Như vậy là ngày mai bốn viên và ngày thứ sáu bốn viên. Tôi mong cô hãy uống thuốc đúng theo lời dặn của bác sĩ. Như cô đã biết, nếu dùng thuốc không khỏi thì cô phải qua giải phẫu.
Katie nói:
- Vâng, tôi sẽ tuân theo lời dặn của bác sĩ.
Bác sĩ Highley mở cửa phòng mạch:
- Được. Hẹn gặp lại cô vào sáu giờ chiều thứ sáu nhé.