← Quay lại trang sách

- 41 -

Bước vào thư phòng của gia đình Bill và Molly Kennedy, Katie thấy Liz và Jim Berkeley đang ngồi quay lưng về phía nàng. Bill và Richard đang trò chuyện bên cửa sổ. Katie hướng mắt về phía Richard. Hôm nay chàng trông có vẻ ưu tư với vầng trán cau lại. Katie thầm nghĩ phải chăng Richard đang nói với Bill về chuyện cái thai nhi của Vangie. Không, hẳn chàng sẽ không tiết lộ chuyện đó, ngay cả với Bill.

Richard ngoái cổ nhìn ra sau. Trông thấy Katie, chàng mỉm cười, bước vội về phía nàng và nói rằng giọng hồn nhiên: "Lúc nãy, tôi đã chờ nghe tiếng chuông cửa".

Từ ba năm nay, Katie thường phải bước vào một căn phòng và thấy mình bơ vơ lạc lõng, chỉ một mình mình trong khi mọi người đều có lứa đôi. Vậy mà tối nay, Richard đã chờ đợi, trông ngóng nàng đến.

Trước khi Katie kịp phân tích những tình cảm của mình, Molly và Bill bước đến chào nàng và tiếp đến là John Berkeley.

Trong khi về phòng ăn, Katie đã tìm cách hỏi nhỏ Richard rằng chàng đã liên lạc được với bác sĩ Salem chưa. Và Richard giải thích: "Chưa liên lạc được. Có lẽ tôi đã gọi trễ mất năm phút. Sau đó, lúc sáu giờ, tôi đã gọi cho ông từ nhà tôi nhưng không kết quả. Tôi đã gởi số điện thoại ở đây lại cho tổng đài của khách sạn. Tôi nôn nóng muốn biết bác sĩ Salem sẽ nói với chúng ta điều gì?

Theo một thỏa thuận chung, tất cả đều không nhắc đến cái chết của Vangie Lewis cho đến cuối bữa ăn. Rồi Liz nói: "Ồ! Thú thật là tôi quá lo, không biết cháu Maryanne của tôi sẽ khóc đêm hay không?" Và cái ý nghĩ này của Liz đã hướng mọi người đến vấn đề mà họ đang quan tâm.

Jim Berkeley cười và nói:

- Khi bé Maryanne vừa chào đời, Liz thường đánh thức bé mỗi mười lăm phút để xem bé còn thở hay không. Rồi từ khi bé mọc răng, Liz cũng giống như bao phụ nữ khác, nghĩa là luôn miệng bảo tôi "Anh đừng làm ồn, kẻo bé thức giấc".

Cau mặt nhìn chồng, Liz nói:

- Đối với vợ chồng tôi, bé Maryanne là món quà của ơn trên. Trước đây tôi tưởng chẳng còn hy vọng gì nữa và đã nghĩ đến chuyện kiếm đứa con nuôi, nhưng thời buổi này chuyện đó đâu có dễ. Nhiều người khuyên chúng tôi đừng nghĩ đến chuyện có con nữa, nhất là khi chúng tôi đã gần tuổi bốn mươi. Thế rồi chúng tôi may mắn được gặp bác sĩ Highley. Ông ấy là người đã làm được phép lạ.

Katie trông thấy đôi mắt của Richard cau lại khi chàng hỏi bằng giọng hoài nghi:

- Chị thành thật tin điều đó chứ?

- Tin chứ. Dĩ nhiên, bác sĩ Highley không phải là người vui vẻ, cởi mở.

Jim Berkeley nói:

- Em muốn nói ông ấy là người chỉ biết đến bản thân ông và đồng thời ông rất lạnh lùng chứ gì. Nhưng đó không phải là vấn đề. Điều quan trọng là ông ta là một bác sĩ có tài.

Liz gật đầu:

- Đúng vậy, đứa bé đã làm cho đời sống chúng tôi hoàn toàn thay đổi.

Molly nói lớn điều mà Katie đang nghĩ trong dầu:

- Đó là những gì mà hẳn Vangie Lewis cảm nhận khi mang thai.

Richard liếc nhìn Katie. Nàng lắc đầu, biết rằng chàng muốn hỏi nàng có cho Molly và Bill biết đứa bé của Vangie mang dòng máu của người phương Đông không.

Chuyển câu chuyện sang một hướng khác. Richard nói với Jim:

- Tôi nghe nói anh đã từng sống ở San Francisco. Tôi sinh ra ở đó và hiện nay cha tôi vẫn đang làm việc tại bệnh viện đa khoa San Francisco.

Jim nói:

- Đó là một trong những thành phố mà tôi yêu thích. Chẳng bao lâu nữa, chúng tôi sẽ ghé về đó, có phải thế không Liz?

Katie lơ đãng nghe câu chuyện đang diễn ra quanh nàng và thỉnh thoảng nàng chỉ nói vừa đủ để không làm mọi người chú ý vì sự im tiếng của nàng. Nàng có nhiều điều phải suy nghĩ. Nàng hy vọng rằng những ngày nằm viện sẽ giúp cho nàng có thời gian để suy nghĩ. Nàng thấy chóng mặt và mệt mỏi, nhưng nàng không muốn ra về sớm vì sợ làm buồn lòng mọi người.

Cuối cùng, khi mọi người rời bàn ăn để ra phòng khách uống ly rượu cuối bữa, Katie thấy đã đến lúc thích hợp để cáo lui.

Nàng nói:

- Tôi xin phép về đây. Cả tuần nay tôi mất ngủ vì thế nên đã mệt lả. Chúc quí vị một tối vui vẻ.

Không giữ Katie lại. Molly nhìn nàng với vẻ thông cảm.

Richard nói:

- Để tôi đưa cô ra về.

- Cám ơn anh.

Đêm mát lạnh. Katie rùng mình khi cùng Richard men theo lối đi trong vườn.

Trông thấy diều đó. Richard nói ngay:

- Katie à, cô làm tôi phải lo lắng cho cô. Trông cô gầy thấy rõ. Cô có vẻ không muốn nói về chuyện sức khỏe của cô nhưng tôi mong tối mai được mời cô đi ăn để có dịp trao đổi với nhau. Với vụ Vangie Lewis này thì ngày mai hẳn là một ngày bận rộn tại văn phòng.

- Richard à, tôi rất tiếc. Tối mai tôi không đi ăn với anh được. Tôi sẽ không có mặt ở đây trong những ngày cuối tuần.

- Tại sao chứ? Với bao việc như thế mà cô vắng mặt ư? Scott có biết điều đó không?

- Tôi... tôi đã có hẹn. - Katie đáp.

Nàng muốn cho chàng biết là nàng sẽ nhập viện. Những ánh đèn của lối đi soi rõ vẻ thất vọng và không hài lòng trên mặt chàng.

Cửa nhà đột ngột mở ra và có tiếng người gọi:

- Anh Richard! Clovis Simmons gọi điện cho anh.

Katie nói:

- Covis Simmons! Có phải cô diễn viên của bộ phim truyền hình nhiều tập?

- Đúng. Theo lẽ tôi phải gọi cho cô ấy vậy mà tôi quên mất. Này Katie, chờ tôi chút nhé. Tôi sẽ trở ra ngay.

- Thôi, hẹn gặp lại anh sáng mai. Anh hãy vào trả lời điện thoại.

Katie lên xe, đóng cửa lại và nổ máy. Richard tần ngần một lúc trước khi chạy vào nhà. Nghe tiếng xe Katie xa dần, chàng cáu kỉnh thầm nghĩ sao lại chọn cái lúc này mà gọi.

Giọng nói của chàng khô khốc:

- Alô. Clovis đó hả?

- Này bác sĩ, em rất tiếc phải truy tìm anh, nhưng chúng ta đã đồng ý đi ăn nhà hàng tối nay mà?

- Clovis à, anh rất tiếc.

Clovis nói, giọng lạnh lùng:

- Nếu em không lầm thì giờ này đã hơi muộn rồi. Thật ra thì em mới từ phòng thu hình về và em muốn xin lỗi, không đi ăn với anh tối nay được.

- Này Clovis, anh sẽ gọi cho em vào sáng mai để nói nhiều hơn nhé. Lúc này không tiện.

Ở đầu đây bên kia có tiếng gác máy. Richard chậm rãi đặt ống nghe xuống. Chàng biết Clovis đang buồn và giận. Chàng chỉ còn một cách là ngày mai gọi điện để xin lỗi nàng và đủ trung thực để cho nàng biết chàng đã có một người trong đời.

Katie. Richard thắc mắc không biết nàng sẽ đi đâu vào dịp cuối tuần. Phải chăng nàng đã có người yêu? Trông nàng có vẻ ưu tư và lo lắng. Có thể nàng đã có một ai đó trong đời. Phải chăng chàng đã lầm về nàng?

Cái ý nghĩ đó xua tan những niềm vui của buổi tối. Chàng quyết định chào mọi người để ra về. Lúc này hẳn chưa quá trễ để chàng có thể một lần sau cùng bắt liên lạc với bác sĩ Salem.