← Quay lại trang sách

- 40 -

Chris xuống sân bay Minneapolis lúc mười hai giờ năm mươi. Tại đây chàng phải chờ một tiếng đồng hồ trước khi máy bay đi Newark. Xác của Vangie cũng được đưa theo chuyến bay của chàng. Chàng thầm nghĩ, mình phải gặp bác sĩ Salem mới được. Chàng thắc mắc tại sao ông ấy lại tỏ ra xao động đến thế. Ngoài ra, chàng biết rằng các trợ lý của bác sĩ pháp y sẽ có mặt ở sân bay Newark để nhận xác Vangie và những người đại diện văn phòng biện lý cũng sẽ chờ chàng ở đó. Cái ý nghĩ này ám ảnh Chris. Dĩ nhiên một khi họ có những nghi ngờ về cái chết của Vangie - dẫu những nghi ngờ đó là gì chăng nữa - thì họ cũng sẽ tìm giải đáp ở chàng. Họ sẽ chờ chàng ở sân bay và mời chàng đi để thẩm vấn. Cũng có thể họ sẽ bắt giữ chàng. Nếu đã tiến hành diều tra về cái chết của Vangie thì hẳn giờ đây họ biết rằng chàng có trở về New Jersey vào tối thứ hai. Chàng thấy mình phải gặp bác sĩ Salem mới được bởi chàng sẽ chẳng có dịp nói chuyện với ông nếu chàng bị bắt giữ để điều tra. Nếu bị thẩm vấn, có lẽ chàng sẽ không nêu tên bác sĩ Salem.

Một lần nữa, Chris nghĩ đến vợ chồng Molly và Bill Kennedy. Tuy biết Molly là chị ruột của Katie nhưng chàng không e ngại Molly và chàng biết vợ chồng Molly và Bill là những người tử tế và trung thực. Chàng thấy mình nên tin ở họ và nói cho họ biết chuyện của chàng. Chàng thấy mình cần phải tỏ bày tâm sự với một ai đó.

Chàng thấy mình cần phải nói với Joan và nàng là một sự cần thiết mà chàng không thể cưỡng được. Chàng biết một khi chàng đã nói ra sự thật thì Joan sẽ bị liên lụy và cũng rất đau khổ.

Chàng có số điện thoại của Kay Corrigan, cô tiếp viên hàng không cùng trọ với Joan tại Florida. Tuy chẳng biết mình sẽ nói gì, chàng vẫn bước vào cabin điện thoại và nhấn số.

Ở đầu đây là Kay Corrigan.

Chris hỏi:

- Này Kay, Joan có đó không? Tôi là Chris đây.

Vì là bạn thân của Joan nên Kay biết rõ mối quan hệ giữa Joan và Chris.

Bằng giọng lo sợ, Kay đáp:

- Anh Chris à, Joan đã tìm cách liên lạc với anh. Từ căn hộ ở New York, Tina đã gọi về đây và cho biết các thanh tra của văn phòng biện lý hạt Valley đã đến và hỏi đủ điều về chuyện của anh và Joan. Joan cuống cuồng lên vì sợ.

- Bao giờ Joan về?

- Cô ấy đang đi xem căn hộ mà cô sẽ thuê. Ở đó chưa có điện thoại. Sau khi xem xong Joan sẽ đến phòng nhân sự của công ty tại Miami. Joan chỉ về đây sau tám giờ tối.

Chris nói:

- Nhắn hộ với Joan rằng hãy ở nhà và chờ tôi gọi đến. Bảo rằng tôi có chuyện cần nói với Joan. Bảo rằng....

Chris gác máy, cố nén tiếng nấc. Chàng không biết phải làm gì đây. Đầu óc chàng tê cóng. Trong vài tiếng nữa, chàng sẽ bị bắt giữ vì bị tình nghi sát hại Vangie... và có thể chàng sẽ bị kết án.

Không thể được. Chàng đã tìm ra giải pháp và lúc này vẫn còn kịp. Chàng quyết định sẽ đáp chuyến bay đi La Guardia để đến Manhattan gặp bác sĩ Salem. Chàng biết chỉ sau sáu giờ chiều các thanh tra của văn phòng biện lý mới phát hiện chàng không có mặt trên chuyến bay về Newark. Chàng hy vọng bằng cách này hay cách khác bác sĩ Salem có thể giúp chàng.

Suýt nữa là chàng không mua được vé đi La Guardia. Hạng du lịch đã hết chỗ vì thế chàng phải mua vé hạng nhất. Chàng không quan tâm đến hành lý vì chúng đã được gởi theo chuyến bay đi Newark.

Trên máy bay, chàng từ chối bữa ăn do cô tiếp viên mang đến, chỉ nhận ly rượu khai vị và hờ hững xem qua tờ Newsmaker. Ở trang Khoa học và Y học, chàng để mắt tới hàng tít: Khoa phụ sản Matemity Concept Westlake mang đến hy vọng mới cho những cặp vợ chồng hiếm muộn. Phần đầu của bài báo viết: "Từ tám năm nay, một bệnh viện tư tại New Jersey đã áp dụng một phương pháp gọi là Matemity Concept Westlake nhằm giúp cho những phụ nữ hiếm muộn có thể thụ thai. Được mang tên Westlake để tưởng nhớ vị bác sĩ lỗi lạc của New Jersey, phương pháp này được con rể của bác sĩ Franklin Westlake là bác sĩ phụ sản Edgar Highley trực tiếp thực hiện.

Bác sĩ Edgar Highley chính là bác sĩ chữa trị cho Vangie. Chris thắc mắc chẳng hiểu vì sao Vangie ít khi nhắc đến ông bác sĩ này mà chỉ thường nói về ông bác sĩ tâm thần. Nàng thường nói rằng: "Hôm nay bác sĩ Fukhito và em đã nói về ba, mẹ... ông bảo rằng không cần nói ra người ta cũng biết em là con một... Chris à, bác sĩ Fukhito đã hỏi em nhiều điều về anh.

- Và em đã trả lời sao?

- Rằng anh yêu em say đắm, có phải thế không Chris? Em muốn nói ngoài sự chìu chuộng mà anh dành cho em, có phải anh xem em như cô bé gái của anh?

- Vangie à, anh muốn xem em là người vợ của anh.

- Anh thấy đó, thật là khó để tâm sự với anh. Anh càng lúc càng tỏ ra khó ưa.

Chris thắc mắc không hiểu cảnh sát có thẩm vấn Fukhito hoặc Highley, những bác sĩ đã chữa trị cho Vangie hay chưa.

Chàng nhận thấy trong tháng sau cùng trước khi từ trần, tình trạng sức khỏe của Vangie rất tệ. Đã gợi ý nàng đi khám một bác sĩ khác, nhưng Vangie đã dứt khoát từ chối.

Vậy mà nàng đã xin cái hẹn với bác sĩ Salem.

Máy bay hạ cánh lúc mười sáu giờ ba mươi. Chris chạy vội ra khỏi ga sân bay và gọi một chiếc taxi.

Chàng nói với tài xế: "Cho tôi đến khách sạn Essex House".

Khi chàng đến khách sạn là đã mười bảy giờ hai phút. Chàng bước đến quầy điện thoại và nói với nhân viên trực: "Vui lòng cho tôi nói chuyện với bác sĩ Salem.

- Vâng, thưa ông.

Một lúc im lặng. Rồi cô nhân viên nói "Thưa ông, đường đây đang bận".

Chàng gác máy và thầm nghĩ, bây giờ thì bác sĩ Salem đang có mặt tại khách sạn. Dù sao thì chàng cũng có cơ may được nói chuyện với bác sĩ. Rồi chàng nhớ ra mình đã ghi số phòng của bác sĩ Salem trong sổ tay. Chàng lấy sổ tay ra, tìm thấy số phòng và nhấn số 3219. Chuông điện thoại reo., reo... và reo. Đến lần thứ sáu, chàng gác máy và hỏi tổng đài. Sau khi tổng đài cho biết đường dây đã bận vài phút trước đó, chàng nhờ nhân viên trực điện thoại gọi hộ chàng.

Cô nhân viên trực điện thoại tỏ vẻ ngần ngại nói với một ai đó, rồi nói với chàng qua diện thoại: "Thưa ông, trước đây đã có một người nhờ tôi gọi cho bác sĩ Salem và tôi đã cho biết bác sĩ đã vào khách sạn và đã gọi cho tôi để báo rằng bác sĩ đang chờ một cuộc gọi quan trọng và nhắc đừng quên chuyển máy cho ông. Sau đó, hình như bác sĩ đã ra khỏi khách sạn. Tại sao ông không chờ ít phút nữa rồi hẳn gọi?

- Vâng, tôi sẽ chờ. Cám ơn cô. - Lưỡng lự, Chris gác máy và đến ngồi ở một băng ghế đối diện với thang máy của lối vào cánh Nam khách sạn.

Các cabin thang máy mở cửa, tuôn ra những người khách, đón nhận một số khách khác, rồi mất hút với những ánh đèn nhấp nháy.

Một cacbin thang máy mở ra và khiến Chris chú ý. Trong cabin có một người mà chàng thấy có vẻ rất quen. Bác sĩ Salem chăng? Chàng đảo nhanh mắt nhìn những người trong đó. Ba phụ nữ, một vài người trẻ, một cặp vợ chồng lớn tuổi, một người đàn ông trung niên với áo khoác kéo cao cổ. Không. Không phải bác sĩ Salem.

Đến mười bảy giờ ba mươi, Chris một lần nữa gọi điện cho bác sĩ Salem. Và mười bảy giờ bốn mươi lăm, chàng lại gọi nữa. Đến mười tám giờ, chàng thấy những người trong sảnh đang to nhỏ với nhau một điều gì đó. Và sự rì rầm lan tỏa như một đám cháy. "Ai đó đã nhảy lầu và đã tan xác trên mái của một cánh khách sạn". Vang vọng từ phía Nam Central Park, tiếng còi hụ của xe cứu thương và xe cảnh sát càng lúc càng rõ dần.

Biết chắc có điều gì đó không ổn, Chris vào văn phòng ban bảo vệ khách sạn hỏi: "Ai nhảy lầu thế?" Chàng hỏi bằng giọng đanh thép, trịnh thượng, chứng tỏ cho thấy là chàng có quyền được biết.

'"Bác sĩ Emmet Salem, người có tầm cỡ của Hội Y Học Hoa Kỳ. Phòng 3219".

Như người mất hồn, Chris đẩy cánh cửa kính của khách sạn để ra phố 58. Một chiếc taxi đang hướng về phía Đông thành phố. Chàng gọi xe, chui vào và ngả người xuống ghế, mắt nhắm lại.

Chàng nói: "Cho tôi đến La Guardia. Sân bay quốc nội".

Chàng đã mua vé trên chuyến bay đi Miami lúc mười chín giờ và chắc chắn rằng sẽ không bị trễ.

Trong ba tiếng nữa, chàng sẽ ở bên Joan.

Chàng cần phải gặp Joan, cố giải thích để nàng hiểu trước khi chàng bị bắt giữ.