← Quay lại trang sách

- 44 & 45 -

Cuống cuồng lo sợ, Joan Moore ngồi trực bên điện thoại. Nàng hỏi: "Anh ấy bảo vào mấy giờ thì sẽ gọi lại?" Giọng nàng run rẩy. Nàng cắn môi tư lự.

Vẻ lo âu, Kay nói:

- Như tôi đã nói, anh ấy đã gọi lúc mười một giờ ba mươi sáng nay, cho biết tối nay sẽ gọi lại và nhắn chị hãy chờ điện thoại. Anh ấy có vẻ rối bời.

Có tiếng chuông cửa reo lên liên hồi làm Kay và Joan nhảy nhổm. Kay nói: "Sao lạ thế nhỉ, hôm nay tôi đâu có hẹn với ai?" Một linh cảm nào đó đã thúc đẩy Joan chạy ào đến mở cửa.

"Chris, ồ! Chúa tôi, anh Chris". - Joan ôm lấy chàng. Chris mặt mày tái xanh, mắt đỏ ngầu và chàng hầu như đứng không vững. Đưa tay đỡ chàng, Joan nói trong tiếng nấc

- Có chuyện gì thế anh? Em là Joan đây mà.

Như kẻ chết đuối, chàng nắm lấy nàng:

- Anh chẳng hiểu chuyện gì nữa. Có điều gì đó ám muội trong cái chết của Vangie và giờ đây người duy nhất có thể cho chúng ta biết nguyên nhân gây ra cái chết đó cũng từ trần.

- 45 -

Rời khách sạn Essex House, ông ta định về thẳng nhà nhưng rồi sau khi lấy xe ra khỏi bãi đậu và đi vào vùng ngoại vi của khu West Side, ông đã thay đổi ý định. Ông thấy đói cồn cào. Cả ngày hôm nay, ông chẳng ăn chút gì. Ông có thói quen nhịn đói trước mỗi ca giải phẫu và sáng nay bác sĩ Salem đã gọi điện cho ông khi ông đang chuẩn bị ăn trưa.

Tối nay, ông không muốn phải tự tay nấu nướng, vì thế, ông quyết định đến nhà hàng Carlyle. Sau này, nếu chẳng may có ai muốn biết ông đã ở đâu trong tối nay thì ông có thể thực sự xác định rằng ông đã ở New York và người quản lý nhà hàng sẽ chính thức cho cảnh sát biết bác sĩ Edgar Highley là khách quen của Carlyle.

Ông sẽ gọi món cá hồi hun khói, thịt trừu... chỉ nghĩ đến điều đó, ông đã chảy nước bọt. Giờ đây, khi việc đã xong, ông muốn bù đắp lại bao sinh lực đã tiêu hao. Vả lại, ngày mai cũng còn lắm chuyện đa đoan. Sau khi Katie De Maio từ trần, đương nhiên sẽ có một cuộc điều tra cặn kẽ. Nhưng bác sĩ Salem, vị bác sĩ trước đây từng chữa trị cho Vangie đã nghỉ hưu và đã ra đi. Sẽ chẳng còn ai gây rắc rối với những hồ sơ bệnh lý cũ của Vangie.

Và sau đó, ông sẽ được bình yên. Vào lúc này, hẳn các bác sĩ tham dự hội nghị của Hội Y Học Hoa Kỳ đang trao đổi với nhau về bài viết trong tờ Newsmaker và về khoa phụ sản Matemity Concept Westlake. Hẳn nhiên, họ sẽ có những ý nghĩ ganh tức. Tuy vậy lần tới đây, họ sẽ mời ông tham dự những buổi hội thảo của Hội Y Học Hoa Kỳ. Ông đang trên đường tiến tới danh vọng. Và Salem, người duy nhất có thể ngăn bước tiến của ông, đã không còn nữa. Ông nôn nóng muốn xem tập hồ sơ vào bài tường trình của ông và nó sẽ là tư liệu quí giá cho những cuộc nghiên cứu sau này của ông. Tập hồ sơ này hiện đang trong cái túi da đựng dụng cụ cùng với chiếc giày mọi và cái chặn giấy bỏ trong cốp xe. Ông quyết định sau khi ăn xong, trên đường về, ông sẽ chọn một quãng đường tối để vứt thiếc giày mọi và cái chặn giấy vào bất kỳ một thùng rác nào bên đường. Ngày mai nhân viên vệ sinh sẽ hốt nó đi cùng với hàng tấn rác chồng chất sau một ngày của một thành phố tám triệu dân.

Dừng lại trước Carlyle, ông ra khỏi xe và đi vào nhà hàng. Người gác cổng khẽ cúi đầu, "Chào bác sĩ Highley, thời tiết hôm nay tệ thật".

Highley gật đầu, lặng lẽ vào phòng ăn. Tuy vậy người quản lý vẫn đưa ông đến đó và lấy đi những tấm thiệp để đặt sang bàn khác.

Rượu làm cho người Highley ấm lên, đồng thời cũng làm cho đầu óc ông lắng dịu. Bữa ăn tối mang lại cho ông sinh lực mà ông trông đợi. Sau tách cà phê và ly cô nhắc cuối bữa, ông cảm thấy khỏe hẳn. Với tâm trí sáng suốt và sắc bén, ông hình dung từng giai đoạn của tiến trình dẫn đưa Katie De Maio đến lúc cái chết do xuất huyết.

Hẳn ông sẽ không mắc phải một sai lầm nào.

Khi ông đang trả tiền thì viên quản lý nhà hàng vội vã bước đến. Với vẻ hốt hoảng, viên quản lý nói ngay:

- Thưa bác sĩ Highley, tôi e rằng đã có một chuyện không hay xảy ra. Có một thanh niên đã lục lọi cốp xe của bác sĩ và bị người gác cổng bắt gặp. Hắn đã bỏ chạy và mang theo một cái túi lấy từ cốp xe. Theo tôi nghĩ đó là một tên xì ke trông thấy xe có mang biển bác sĩ nên hắn đã nhắm đến.

Ông cảm thấy môi mình khô ran và không thốt nên lời. Rồi, như một cái máy chụp X quang, tâm trí ông lướt qua những món đồ chứa trong túi da: cái chặn giấy vấy máu. Hồ sơ bệnh lý mang tên Vangie và bác sĩ Salem, chiếc giày mọi của Vangie.

Bằng giọng rất điềm tĩnh, ông hỏi:

- Liệu cảnh sát có tìm lại được cái túi của tôi?

- Thưa ông, tôi đã hỏi họ chuyện đó nhưng họ chưa thể trả lời. Có lẽ sau khi lấy đi món đồ mà hắn thấy đáng giá, tên trộm sẽ vứt bỏ cái túi ở một phố gần đây, hoặc cũng có thể hắn sẽ thủ tiêu luôn cái túi. Điều đó chỉ có thời gian mới có thể trả lời.