← Quay lại trang sách

- 46 & 47 -

Trước khi đi ngủ, Katie chuẩn bị vali để ngày mai nhập viện. Nàng thấy mình đang bỏ quần áo và các vật dụng cần thiết vào vali trong một tâm trạng hối hả. Nàng thật sự nôn nóng muốn giải quyết cho xong chứng bệnh của nàng. Cái cảm giác suy kiệt về thể lý đã làm tinh thần nàng sa sút. Buổi tối khi ra khỏi nhà Molly, nàng thấy thân mình như nhẹ hẫng. Và giờ đây, nàng thấy mệt lả, chẳng còn chút sức lực nào. Nàng thầm nghĩ, phải chăng sự mệt mỏi này chỉ hoàn toàn về mặt thể lý? Hay cái ý nghĩ rằng Richard đã có ai đó trong đời góp phần làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi?

Nàng biết rằng mình sẽ có thể suy nghĩ sáng suốt hơn khi tâm trí nàng không còn bị ám ảnh bởi những điều đó. Nàng thấy đầu óc mình đang mông lung, rối bời vì những ý nghĩ nửa vời, tựa những con muỗi đậu xuống, chích vào da rồi bay đi trước khi nàng kịp chụp lấy chúng. Nàng chẳng hiểu tại sao mình không thể nắm bắt những ý tưởng, tại sao nàng bị nhầm lẫn trong những thắc mắc và sai lạc trong suy đoán những tín hiệu?

Có lẽ vào thứ hai nàng sẽ khỏe và cũng có thể nàng sẽ sáng suốt hơn.

Mệt mỏi, nàng đi tắm và lên giường ngủ.

Một chút sau đó, nàng nhỏm dậy, chống người trên khuỷu tay và với lấy cái xắc tay để tìm lọ thuốc nhỏ mà bác sĩ Highley đã cho.

Suýt nữa mình quên mất, nàng thầm nghĩ sau khi uống viên thuốc rồi nàng tắt đèn và nhắm mắt.

- 47 -

Fitzgerald vẩn vơ suy nghĩ. Có điều gì đó đang làm bà ưu tư... một điều gì đó không chỉ liên quan đến cái chết của Edna mà còn liên quan đến cú điện thoại của Katie De Maio. Cô ấy thật ngu xuẩn khi hỏi rằng Edna đã gọi ai là "Hoàng tử trong mộng" - bác sĩ Fukhito hay bác sĩ Highley!

Nhưng "Hoàng tử trong mộng" là ai chứ?

Trong hai tuần sau này, Edna có nói điều đó. Không phải khi đề cập đến các bác sĩ nhưng khi nói về một chuyện gì đó mà bà không tài nào nhớ nổi. Phải chi Katie hỏi bà trong trường hợp nào Edna đã nói đến "Hoàng tử trong mộng" thì có lẽ bà sẽ bỗng chốc nhớ ra. Nhưng giờ đây thì bà đành chịu.

Gertrude Fitzgerald nghĩ rằng khi chứng đau nửa đầu qua đi, đầu óc bà sẽ đủ minh mẫn để có thể nhớ lại.

Bà uống viên thuốc và lên giường. Bà nhắm mắt lại. Giọng nói Edna vang vọng trong tai bà, "và tôi đã nói rằng 'Hoàng tử trong mộng không..."

Bà Gertrude Fitzgerald không tài nào nhớ nổi phần còn lại của câu nói.