← Quay lại trang sách

- 48 & 49 -

Vào lúc bốn giờ sáng, Richard thức dậy, ra khỏi giường đi pha ly cà phê. Hồi tối chàng đã gọi điện thoại đến nhà Scott để báo tin bác sĩ Salem từ trần và ngay sau đó Scott đã cho cảnh sát New York biết văn phòng biện lý của ông muốn tham gia vào cuộc điều tra. Giờ này thì chẳng có thể làm gì hơn. Bà Salem không có mặt tại nhà ở Minneapolis. Dịch vụ điện thoại của bác sĩ Salem chỉ có thể cho biết số điện thoại của người bác sĩ trực và không thể liên lạc được với cô y tá.

Richarđ ghi vào sổ tay: 1/. Tại sao bác sĩ Salem lại gọi điện cho mình? 2/. Tại sao Vangie đã xin bác sĩ Salem một cái hẹn? 3/. Đứa bé của vợ chồng Berkeley.

Richard nghĩ rằng đứa bé của vợ chồng Berkeley là mấu chốt của vấn đề. Liệu khoa phụ sản Matemity Concept Westlake có thực sự thành công như thiên hạ đã nói? Hay đó chỉ là cái vỏ bọc để che đậy việc chuyển những đứa con nuôi cho các phụ nữ hiếm muộn? Phải chăng việc các sản phụ phải nhập viện hai tháng trước khi sinh nở là một phương cách nhằm che đậy việc họ không thực sự mang thai?

Vào thời buổi này, kiếm một đứa con nuôi không phải là chuyện dễ. Liz Rerkeley đã thành thật cho biết vợ chồng bà đã có tìm một đứa con nuôi nhưng không thể được. Giả dụ Highley đã nói với vợ chồng Berkeley: "Ông bà chẳng thể nào sanh con. Tôi có thể kiếm cho ông bà một đứa con nuôi. Chuyện đó rất tốn kém và phải tuyệt đối giữ kín".

Hẳn vợ chồng Berkeley đã đồng ý. Richard tin chắc như vậy.

Nhưng Vangie thì khác. Bà ta đã mang thai. Như thế bà ấy không thuộc diện nhận con nuôi. Có thể bà ấy đã mong muốn có con với bất cứ giá nào... nhưng làm sao bà có thể cho rằng đứa con mang dòng máu phương Đông trong bụng bà chính là con ruột của chồng mình?

Có lẽ do lầm lẫn trong nghề nghiệp. Richard thấy mình phải phát hiện ra lý do khiến một số người thưa kiện Highley. Ngoài ra, chàng cũng không thể bỏ qua bác sĩ Salem, người từng chữa trị cho Vangie. Hẳn hồ sơ bệnh lý của Vangie vẫn còn được cất giữ trong phòng mạch của bác sĩ Salem. Đó là nơi để chàng bắt đầu cuộc điều tra.

- 49 -

Như mọi nhân viên kế toán mẫu mực, hồ sơ và giấy tờ của Edna được cất giữ ngăn nắp. Khi toán nhân viên hình sự dưới quyền chỉ huy của Phil Cunningham và Charley Nugent vào căn hộ của Edna trong sáng thứ sáu, họ tìm thấy trong ngăn kéo bàn giấy tờ di chúc:

Vì người bà con duy nhất của tôi chẳng khi nào hỏi han về tình trạng sức khỏe của cha mẹ tôi hoặc viết thư cho họ khi họ lâm bệnh, nên tôi quyết định tặng tất cả tài sản của tôi cho hai người bạn là bà Gertrude Fitzgerald và bà Gana Krupshak. Bà Fitzgerald sẽ được chiếc nhẫn kim cương của tôi và tất cả những gì mà bà muốn chọn trong căn hộ. Bà Krupshak sẽ nhận cây ghim cài đính rubi, chiếc áo choàng bằng lông thú giả và tất cả những đồ đạc có trong căn hộ mà bà Fitzgerald không muốn lấy. Tôi đã tiếp xúc với nhà đòn trước đây đã chu toàn việc mai táng cha mẹ tôi và đã tính toán mọi chi phí cần thiết cho tang lễ của tôi. Trong quỹ bảo hiểm của tôi có mười ngàn đôla. Phần còn lại của mười ngàn đô la này, sau khi đã trừ đi chi phí mai táng, sẽ được chuyển vào nhà dưỡng lão, nơi đã chu đáo chăm sóc cho cha mẹ tôi và nơi tôi còn thiếu một số tiền".

Các nhân viên hình sự lấy dấu tay, dùng máy hút bụi để thâu nhặt các sợi vải, tóc và tìm kiếm những dấu vết đáng ngờ. Trông thấy một vết đất trên ngọn cây kiểng đặt trên thành cửa sổ. Phil cau mày nhìn. Rồi ông đi quanh khu nhà, thận trọng lấy một mẩu đất băng giá cho vào bao thư và dùng đầu các ngón tay đẩy cửa sổ căn hộ lên. Bệ cửa khá thấp, đủ để cho người có tầm vóc trung bình leo qua.

Ông nói với Charley:

- Có thể một ai đó đã đột nhập qua ngã này để tấn công từ phía sau. Nhưng với lớp đất băng giá thế này thì chẳng để lại dấu vết nào.

Cuối cùng Phil và Charley nhấn chuông các nhà lân cận để hỏi xem có ai đã trông thấy những người lạ mặt lai vãng quanh đây vào tối thứ ba?

Thật sự, họ không trông mong có được một chỉ dẫn nào. Vào thứ ba, trời âm u và lạnh. Những bụi cây quanh khu nhà đủ để che khuất bất kỳ một kẻ xâm nhập nào.

Nhưng khi đến căn hộ cuối cùng, họ đã có được một câu trả lời không ngờ. Số là có cậu bé từ trường trở về để ăn trưa và khi nghe các thanh tra hỏi mẹ, cậu bé đã nói ngay:

- Ô! hôm đó cháu đã chỉ lối cho một ông hỏi nhà cô Edna. Mẹ nhớ không, đó là lúc mẹ bảo con dẫn con Porgy ra ngoài trước khi đi ngủ.

Bà mẹ gật đầu:

- Lúc đó khoảng chín giờ rưỡi. Nhưng con không hề cho mẹ biết là con đã nói chuyện với ai đó.

Cậu bé nhún vai:

- Chuyện đó không quan trọng. Có một người đàn ông dừng xe, hỏi nhà cô Edna Bums và con đã chỉ cho ông ta, thế thôi.

Charley hỏi:

- Ông ấy như thế nào?

Cậu bé cau mày:

- Ông ấy trông rất tử tế, to cao với mái tóc nâu. Ông đi chiếc xe rất xịn: chiếc Corvette.

Charley vầ Phil nhìn nhau

Rồi Charley nói: “Chris Lewis”