← Quay lại trang sách

- 62 & 63 -

Tiếng vỗ tay vang lên khi Placido Domingo dứt câu hát làm Molly giựt mình. Từ nãy đến giờ, vì đầu óc cứ vẩn vơ nghĩ đến Katie nên Molly chẳng nghe được gì. Bà chỉ chờ cho xong phần đầu vở nhạc kịch để gọi điện cho Katie. Bà sẽ an tâm hơn nếu nghe được giọng nói của Katie và biết rằng mọi việc đều ổn. Bà quyết định ngày mai sẽ đến bệnh viện sớm, trước khi Katie vào phòng mổ, để nâng đỡ tinh thần cho nàng.

Cứ chờ mãi, Molly thấy phần đầu của vở nhạc kịch sao dài lê thê. Cuối cùng, giờ giải lao cũng đến, không theo Bill vào bar để uống một ly sâm banh, Molly vội vã vào một cabin điện thoại, và nhấn số bệnh viện Westlake.

Vài phút sau đó, bà chạy đến bên Bill, nắm lấy cánh tay chồng và nói, giọng hầu như muốn bật khóc: "Có chuyện không ổn đã xảy ra... Có chuyện gì đó không ổn... em vừa gọi đến bệnh viện Westlake. Họ không cho em nói chuyện với Katie, bảo rằng bác sĩ cấm. Rồi em gọi cho ban giám đốc, yêu cầu họ cho y tá đến xem Katie ra sao. Sau một lúc, cô y tá hốt hoảng trả lời rằng không thấy Katie đâu nữa".

- 63 -

Ông rời khỏi phòng Katie với nụ cười hài lòng trên môi. Mọi việc diễn ra đúng như ông trù định. Những viên thuốc đã phát huy tác dụng của chúng và sự xuất huyết đã bắt đầu. Ngón tay của Katie cho thấy là máu không còn đông nữa. Sẽ chẳng ai đặt nghi vấn bởi chứng tụt huyết áp của Katie đã được ông ghi vào hồ sơ bệnh lý. Giải phẫu cấp cứu sẽ được thực hiện với sự tiếp tay của toán y tá thành thạo nhất của Westlake. Ngoài ra ông sẽ yêu cầu sự góp sức của bác sĩ giải phẫu khoa cấp cứu. Molly có thể xác định với thân nhân và cơ quan của Katie rằng anh ta không thể ngăn được sự xuất huyết và bác sĩ Highley cùng toán nhân viên của ông đã làm tất cả những gì có thể.

Ông nghĩ như thế khi vào phòng trực của cô y tá Renge. Chính ông đã thu xếp để Renge trực đêm bởi nếu là một y tá dày kinh nghiệm thì hẳn cứ mười phút cô ta sẽ vào phòng xem qua Katie một lần. Renge chưa có cái kinh nghiệm đó.

- Cô Renge à.

- Vâng, thưa bác sĩ - Renge vội vã đứng dậy, hai tay run rẩy.

- Tôi e ngại về tình trạng của cô Katie. Huyết áp của cô ấy rất thấp. Tôi nghĩ rằng chứng xuất huyết dạ con có thể trầm trọng hơn cô ấy tưởng. Giờ tôi đi ăn tối và tôi muốn khi tôi trở lại đây, phải có đầy đủ cho tôi những kết quả xét nghiệm. Có thể tôi sẽ giải phẫu cho cô Katie trong đêm nay. Tôi sẽ lấy quyết định trong vòng tiếng nữa. Hồi nãy tôi có khuyên cô Katie không nên ăn tối vì vậy nếu Katie có đòi ăn thì cô cứ việc từ chối.

- Vâng, thưa bác sĩ.

- Hãy cho cô Katie uống viên thuốc ngủ và không được nói gì đến chuyện mổ xẻ. Cô hiểu chứ?

- Thưa bác sĩ, vâng ạ.

- Được... - Highley nói và ra khỏi phòng.

Trong khi di dọc hành lang để đến nhà hàng ăn của bệnh viện, ông điểm qua trong trí toàn bộ kế hoạch đã và sẽ được thực hiện. Như thế là vào lúc mười chín giờ năm phút, với lý do để Katie ngơi nghỉ, ông đã rời khỏi phòng cô ta. Vào mười chín giờ bốn mươi lăm, ông vào nhà hàng ăn. Lúc hai mươi giờ, y tá sẽ cho Katie uống thuốc, một liều thuốc ngủ đủ mạnh để đưa cô ta vào giấc ngủ sâu.

Vào hai mươi giờ ba mươi, ông có thể lặng lẽ dùng cầu thang phụ để lên lầu ba, vào phòng khách của căn hộ Katie, xem cô ta đã say ngủ chưa và tiêm cho cô một mũi heparin. Chất chống đông máu kết hợp với những viên thuốc Katie đã uống sẽ làm tụt huyết áp.

Sau đó, ông sẽ trở lại nhà hàng ăn, uống hết ly cà phê và trả tiền bữa ăn. Rồi ông sẽ yêu cầu y tá Renge theo ông vào phòng xem qua tình trạng sức khỏe của Katie. Mười phút sau đó, Katie được giải phẫu khẩn cấp. Ông sẽ cho heparin vào lượng máu truyền. Như thế sẽ chóng đạt kết quả nhưng hơi bất trắc.

Món steak không đến nỗi tệ. Thật lạ lùng, ông luôn cảm thấy đói cồn cào vào những lúc như thế này. Theo lẽ thì ông sẽ ăn tối sau khi mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không thể được. Khi người ta báo tin cho chị của Katie thì đã quá nửa đêm bởi bà ta bận đi xem nhạc kịch. Ông sẽ chờ bà ta tại bệnh viện để an ủi bà và hẳn bà sẽ không quên sự ân cần của ông. Thế là ông sẽ không về nhà trước hai, ba giờ sáng. Ông không thể nhịn đói lâu đến thế.

Ông thấy những hiểm nguy đã lần lượt tan biến: cái túi dựng dụng cụ y khoa đã mất tiêu, có lẽ mãi mãi sẽ chẳng ai tìm thấy. Salem, mối đe doạ, đã bị trừ khử. Hẳn báo chí sẽ cho đó là một vụ tự sát hoặc té ngã. Edna đã được chôn cất sáng nay. Vangie Lewis cũng đã được mai táng hôm qua. Với những ai đến thu dọn mớ đồ đạc khốn khổ của Edna thì chiếc giày mọi sẽ chẳng nói lên điều gì.

Quả là một tuần lễ khủng khiếp! Và biết bao thời gian bị uổng phí. Ông cần đeo đuổi những cuộc nghiên cứu và thí nghiệm, những công việc mà một ngày nào đó người ta cần phải để ông tiến hành một cách công khai. Ông hy vọng mình sẽ có ngày được giải thưởng Nobel, bởi chỉ mình ông có thể cùng lúc giải quyết vấn đề phá thai và vấn đề vô sinh.

Cô nhân viên phục vụ nhỏ nhẹ hỏi:

- Thưa bác sĩ, thức ăn ở đây có tệ lắm không ạ?

- Không tệ đâu, cám ơn cô. Cô vui lòng cho tôi một ly cà phê capucino.

- Vâng. Bác sĩ chờ cho mười phút.

- À, thế thì tôi sẽ đi gọi vài cú điện thoại.

Ông thầm nghĩ, mình sẽ vắng mặt không đến mười phút và hẳn cô ta không thắc mắc gì.

Đi ra ngã cửa hông của nhà hàng ăn, cửa gần hành lang dẫn dến toilet và cabin điện thoại, ông chạy vội qua sân bệnh viện dưới thời tiết rét căm.

Hồi chiều ông đã để ống tiêm và héparin trong ngăn kéo của cái bàn thấp, nằm dưới lớp bạt của đám thợ sơn. Ánh đèn từ bãi đậu xe hắt qua cửa sổ, đủ để ông xác định được ngay vị trí cái bàn. Không chậm trễ, ông cầm lấy ống tiêm.

Ông biết đây là lúc quan trọng nhất. Ông phải đối mặt với nguy cơ Katie thức giấc và trông thấy ông. May thay, sự thức giấc đó sẽ chẳng kéo dài lâu. Và chắc chắn Katie sẽ không thắc mắc về chuyện ông tiêm thuốc cho cô ta. Nhưng nếu Katie còn đủ tỉnh táo và nói về chuyện ông đã tiêm thuốc cho cô ta khi ông trở lại đây với y tá Renge thì sao? Ồ! Ông sẽ giải thích với Renge rằng Katie đã nhầm lẫn và cô ta muốn nói đến chuyện ông đã lấy máu để xét nghiệm. Nhưng ông thấy tốt hơn hết là Katie đừng thức giấc.

Giờ thì ông đang khom người nhìn Katie và đưa tay về phía cánh tay cô ta. Màn cửa vẫn để hé mở, một thứ ánh sáng yếu ớt len vào phòng. Ông trông thấy khuôn mặt Katie, khuôn mặt hướng về ông. Nhịp thở của Katie không đều và cô ta đang nói gì đó trong cơn mê ngủ. Ông không hiểu Katie nói gì. Hẳn cô ta đang mơ.

Ông cắm mũi kim vào cánh tay Katie và nhấn. Nàng cứng người, thốt lên tiếng rên. Đôi mắt mờ đục trong cơn mê ngủ mở ra khi nàng quay đầu. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, ông trông thấy đôi ngươi Katie mở lớn.

Nàng ngước đôi mắt kinh ngạc về phía ông và thì thầm:

- Này bác sĩ Highley, tại sao ông giết Vangie Lewis?