← Quay lại trang sách

- 78 -

Lên đến tầng hai của bệnh viện, ông nhận ra ngay sự căng thẳng đang trĩu nặng nơi đây. Các cô y tá đang chạy trong sảnh, vẻ hốt hoảng. Đứng cạnh bàn giấy của y tá Renge là một cặp vợ chồng ăn diện sang trọng.

Ông bước vội về phía bàn giấy và hỏi bằng giọng khô khốc:

- Có chuyện gì thế, cô Renge?

- Thưa bác sĩ, cô Katie De Maio đã mất tích.

Ông thấy người đàn bà đứng cạnh chồng có vẻ quen. À! Bà này là chị của Katie De Maio. Tại sao bà ta đến đây nhỉ?

Ông nói:

- Tôi là bác sĩ Highley. Quý vị cần gì?

- Katie... - Người đàn bà thốt lên.

Đứng bên vợ, người dàn ông nói:

- Tôi là bác sĩ Kennedy. Vợ tôi đây là chị của Katie De Maio. Chúng tôi muốn biết ông đã gặp Katie chưa và tình trạng của cô ấy ra sao?

- Cách đây hơn một tiếng, tôi đã khám cho cô Highley. Tình trạng của cô ấy thật đáng ngại. Vào lúc này, phòng thí nghiệm đang xét nghiệm máu và số huyết cầu của Katie. Theo tôi nghĩ thì khá thấp đấy. Tôi dự tính sẽ thực hiện nạo thìa tối nay thay vì chờ đến sáng mai. Có lẽ cô Katie đã không cho thân nhân biết tình trạng xuất huyết trầm trọng của cô.

Molly thốt lên:

- Ồ! Chúa tôi, nhưng Katie đâu rồi?

Nhìn Molly, ông biết bà này dễ bị thuyết phụ hơn ông chồng:

- Thưa bà, cô em của bà vốn sợ bệnh viện. Phải chăng chỉ vì thế mà cô ấy đã trốn khỏi đây?

Molly nói:

- Phải chi chúng tôi cùng theo Katie đến đây. Thưa bác sĩ, liệu Katie có qua khỏi?

- Phải đi tìm Katie và đưa cô ấy trở vào bệnh viện. Phải chăng cô Katie đã về nhà?

Bằng giọng rụt rè, cô y tá nói:

- Thưa bác sĩ, theo lẽ cô Katie đã ngủ yên sau khi uống viên thuốc. Đó là liều mạnh nhất mà bác sĩ đã kê toa.

Liếc nhìn y tá Renge bằng ánh mắt tức tối, ông nói:

- Sở dĩ tôi kê toa như thế là vì biết Katie đang trong tâm trạng lo âu. Tôi đã dặn phải kiểm tra xem Katie có uống thuốc chưa.

- Tôi thấy cô Katie đưa viên thuốc lên miệng.

- Và cô thấy Katie nuốt viên thuốc chứ?

- Thưa... không rõ.

Vẻ khinh bỉ, ông quay lưng về cô y tá. Rồi bằng giọng ưu tư, ông nói với Bill và Molly:

- Chuyện Katie đang đi đâu đó trong bệnh viện này là điều không thể xảy ra. Theo tôi nghĩ, cô Katie đã theo những khách thăm nuôi ra khỏi đây. Vậy thì, Katie hẳn đã về nhà thôi.

Bill Kennedy nói

- Để tôi xem có xe của cô ấy ở bãi đậu không.

Chiếc xe. Ông đã quên mất chuyện chiếc xe. Nếu giờ đây họ quyết định tìm kiếm Katie trong bệnh viện...

Nhưng rồi Bill cau mày và nói:

- Katie đã đến đây bằng chiếc xe mượn của garage. Này Molly, chiếc xe ấy hiệu gì nhỉ? Hình như anh chưa từng trông thấy nó.

- Em.. em không rõ. - Molly nói.

Highley thở đài:

- Theo tôi nghĩ tốt hơn hết ông bà nên gọi về nhà Katie. Nếu Katie không có đó thì hãy chờ cô ấy về. Một khi đã tìm thấy Katie thì phải tìm mọi cách đưa cô ta trở lại bệnh viện ngay để chúng tôi ngăn chận tình trạng xuất huyết của cô ấy.

Molly cắn môi.

- Tôi hiểu. Xin cám ơn bác sĩ. Nào Bill, chúng ta đến nhà Katie thỏi. Có lẽ giờ này Katie Katie về đến nhà.

Sau khi Bill và Moll đã đi, ông quay sang nói với cô y tá:

- Tôi tin chắc chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ được tin Katie. Lúc đó cô vui lòng gọi về nhà báo cho tôi nhé. Tôi có vài hồ sơ phải hoàn tất.