- 76 & 77 -
Chúc bác sĩ một tối vui vẻ" - những bệnh nhân của bệnh viện Valley Pines chào bác sĩ Fukhito khi ông đi về phía thang máy để ra bãi đậu xe. Ông yêu thích bệnh viện này. Ông đã nhận được lời mời làm thành viên của êkíp bác sĩ tại đây, và ông rất thích nhận lời mời đó.
Ô! Không như ở Valley Pines, nơi ông đã vực dậy rất nhiều bệnh nhân, ở Westlake ông thường không đạt được thành quả nào, hay nói đúng hơn, người ta không để cho ông thực hiện diều đó.
Ông thầm nghĩ, không biết mình có nên báo cảnh sát những điều liên quan đến cái chết Vangie Lewis? Nếu cảnh sát mở điều tra thì sự nghiệp của ông xem như tiêu tan bởi Edgar Highley sẽ công bố vụ tai tiếng của ông tại Massachusetts nếu y biết ông báo cảnh sát chuyện Vangie Lewis.
Nhưng ông biết Katie De Maio đã nghi ngờ có điều gì đó không ổn. Hôm đó cô ta đã nhận thấy vẻ bồn chồn của ông khi trả lời những câu hỏi.
Ông vào xe, ngồi thừ người, bất định. Ông biết Vangie Lewis không tự sát chết. Ông nhớ đã có lần nói chuyện với Vangie Lewis về vấn đề tôn giáo và bà đã tỏ ra khiếp đảm những giáo phái đã ra lệnh cho tín đồ tự sát. Vangie là người tin vào Thượng dế.
Bác sĩ Fukhito thở dài. Ông biết mình sẽ phải làm gì. Một lần nữa trong đời, ông sẽ phải gánh chịu hậu quả của lỗi lầm mà ông đã gây ra mười năm về trước.
Tuy vậy, ông phải báo cho cảnh sát điều ông biết. Hôm đó, khi ra khỏi phòng mạch của ông, Vangie Lewis đã vội vã đi về bãi đậu xe. Nhưng rồi, mười lăm phút sau, khi ông rời bệnh viện, ông vẫn trông thấy chiếc Lincoln Continental của Vangie ở đó.
Ông biết chắc Vangie đã vào phòng mạch bác sĩ Highley.
Ông rời khỏi bệnh viện Valley Pines và lái xe thẳng đến văn phòng biện lý hạt Valley.
- 77 -
Ngồi ở bàn giấy, Scott cầm trên tay chiếc giày mọi. Quanh ông là Richard, Charley và Phil.
Scott nói:
- Vangie không chết ở nhà. Bà ấy đã được đưa về phòng trong khoảng thời gian nửa đêm đến một giờ sáng. Địa điểm sau cùng mà người ta đã trông thấy bà là phòng mạch bác sĩ Fukhito tại bệnh viện Westlake. Tối thứ hai đó, Vangie mang đôi giày mọi này. Bà ấy đã đánh rơi một chiếc tại bệnh viện và Edna Bums đã nhặt được. Kẻ đưa Vangie về nhà đã mang cho bà ta đôi giày khác để che giấu chiếc giày mọi đã mất. Edna Bums đã đề cập đến chiếc giày này và đã chết. Richard à, bác sĩ Emmet Salem đã muốn gặp anh để nói về cái chết của Vangie. Ông ấy đến New York và đã té ngã hoặc bị xô ngã từ cửa sổ phòng xuống và chết. Tập hồ sơ liên quan đến Vangie mà ông ấy mang theo đã bị đánh cắp.
Richard ngắt lời Scott:
- Và Chris Lewis khẳng định rằng anh ta có trông thấy Edgar Highley tại khách sạn Essex House.
- Điều đó không chắc lắm, có thể đúng mà cũng có thể không.
Richard khăng khăng:
- Nhưng bác sĩ Salem là người biết rõ vụ tai tiếng ở bệnh viện Christ. Hẳn Highley không muốn cái chuyện đó lại một lần nữa bị xì ra khi uy tín và tên tuổi ông đang ngày càng nổi trội.
Scott nói:
- Lý do đó chưa đủ để ông ta phải giết người.
Charley hỏi:
- Vậy thì tại sao Highley tìm cách để lấy chiếc giày mọi trong hộc tủ của Edna?
Scott cau mày:
- Chúng ta chưa nắm rõ chuyện đó. Bà Fitzgerald bảo đã trông thấy Highley mở hộc tủ của Edna. Nhưng ông chẳng lấy gì. Chuyện chẳng khớp nhau chút nào. Highley là một bác sĩ có uy tín. Chúng ta không thể động đến ông nếu chưa nắm được những chứng cứ vững chắc. Vấn đề quan trọng là động cơ gây án và tôi thấy Highley chẳng có lý do nào để giết Vangie Lewis.
Chuông máy nội đàm reo lên. Scott nhấn nút. Có giọng nói Maureen:
- Thưa ông, bà Horan đã đến.
- Cô hãy đưa bà ấy vào và chuẩn bị ghi chép lời khai.
Richard nghiêng người về phía trước. Anna Hora là bệnh nhân đã từng thưa kiện Edgar Highley.
Cửa mở ra và một phụ nữ trẻ bước vào, theo sau là Maureen. Horan là người Nhật, trạc hai mươi lăm tuổi. Son môi đỏ thắm như một dấu nhấn trên khuôn mặt bình dị.
Scott nói:
- Thưa cô Horan, xin cám ơn vì đã đến. Xin mời cô ngồi. Chúng tôi hứa sẽ không làm mất nhiều thời gian.
Horan gật đầu, vẻ bồn chồn. Maureen ngồi phía sau Horan, giấy bút trong tay.
Scott nói:
- Cô vui lòng cho chúng tôi biết tên họ và địa chỉ.
- Tôi tên Anna Horan, ngụ tại 415 Walnut Street, Ridgefield Park.
- Có đúng cô là bệnh nhân của bác sĩ Highley?
Richard quay phắt lại để nhìn khi nghe Maureen đột ngột thốt lên một tiếng tắt nghẹn. Nhưng ngay sau đó, cô ta lại cúi đầu và vội vã ghi chép.
Nét mặt Anna Horan đanh lại:
- Đúng, tôi là bệnh nhân của tên sát nhân đó.
- Tên sát nhân ư? - Scott ngạc nhiên hỏi.
Không dằn được, Horan tuôn ra:
- Cách nay năm tháng, tôi đã có thai và đến khám tại phòng mạch y. Chồng tôi là sinh viên năm thứ hai trường Luật. Vì đồng lương eo hẹp nên tôi quyết định phá thai. Tuy không muốn thế, nhưng tôi thấy đó là giải pháp hợp lý hơn cả.
- Bác sĩ Highley đã làm theo lời yêu cầu của cô vậy mà giờ đây cô oán trách ông ta.
- Không, không phải thế. Ông ấy hẹn tôi trở lại ngày hôm sau và tôi đã nghe theo. Rồi ông đưa tôi vào phòng giải phẫu của bệnh viện, để tôi một mình ở đó. Lúc đó, tôi thấy không muốn phá thai nữa. Tôi muốn giữ đứa con lại để nuôi. Khi Highley trở vào, tôi cho ông biết là tôi đã đổi ý. Thế là ông ra lệnh cho tôi phải nằm dài ra, buộc tôi phải ở yên trên bàn mổ.
- Ngoài bác sĩ Highley, còn có ai khác trong phòng? Có cô y tá nào không?
- Không. Chỉ mình tôi với Highley, tôi nhắc lại với Highley rằng tôi muốn giữ đứa con. Tôi không muốn phá thai. Và...
- Và cô đã bị ông ta thuyết phục?
- Không, không. Tôi chẳng biết điều gì đã xảy ra. Ông ta tiêm cho tôi một mũi thuốc trong khi tôi cố vùng dậy. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên cáng. Cô y tá cho biết đã xong xuôi và khuyên tôi nên tịnh dưỡng.
- Bà không nhớ gì về điều bác sĩ Highley đã làm à?
- Tôi chẳng nhớ gì. Tôi biết là tôi đã cố trốn chạy, cố cứu đứa con trong bụng nhưng Highley đã lấy đi đứa con của tôi.
Cùng với tiếng nức nở của Ann Horan là tiếng nấc khàn khàn tức tưởi của Maureen.
Cô ta thốt lên:
- Đó cũng chính là điều mà Highley đã làm với tôi.
Richard nhìn chăm hai người đàn bà, Maureen với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh lục.
Chàng biết mình đã trông thấy đôi mắt đó ở đâu.