← Quay lại trang sách

- 81 -

Ông về đến nhà lúc hai mươi giờ bốn lăm. Sự hài lòng sau khi đã loại bỏ được nguy cơ sau cùng làm ông lâng lâng thích thú. Quyết định hoàn tất hồ sơ Katie De Maio, ông vào thư phòng, mở hộc tủ bàn giấy và lấy ra tập hồ sơ. Ông ghi vào những dòng cuối.

"Bệnh nhân nhập viện lúc mười tám giờ với huyết áp 10,6 và tỷ lệ huyết cầu không quá 10 gam. Lúc mười chín giờ, bác sĩ điều trị cho bệnh nhân uống hai viên Decomarin sau cùng. Hai mươi giờ ba mươi, bác sĩ vào phòng Katie De Maio để tiêm cho bệnh nhân 5 miligam heparin. Katie đã thức giấc trong giây lát. Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cô ta ra hỏi bác sĩ: ‘Tại sao ông đã giết Vangie Leivis".

Bác sĩ ra khỏi phòng Katie để lấy thêm heparin. Dĩ nhiên, ông không muốn thấy Katie lặp lại câu hỏi đó trước các nhân chứng. Khi trở vào phòng Katie, bác sĩ không thấy bệnh nhăn đâu. Có lẽ Katie đã nhận thức điều mình nói nên đã bỏ trốn. Sau đó, bác sĩ đã tóm được Katie và tiêm thêm cho bệnh nhăn 5 miligam heparin. Đêm nay, bệnh nhân sẽ chết vì xuất huyết tại bệnh viện Westlake.

Kết thúc hồ sơ”.

Ông đặt bút xuống, vươn vai và đi về cuối phòng, nơi có cái két sắt ẩn trong tường. Ông mở két ra. Dưới ánh sáng của những ngọn pha lê, những tập hồ sơ với bìa màu trong vàng óng.

Ông thầm nghĩ, chúng chính là vàng ròng. Chúng là chứng nhân cho tài năng của ông. Ông cầm lấy tập hồ sơ và bày lên bàn giấy. Ông mân mê những cái tên ghi trên những bệnh án. Rồi những ngón tay ông dừng lại, mặt ông sa sầm. Appleton, Carey, Drake, Elliot... những thí nghiệm thất bại. Hơn tám mươi lần. Nhưng cũng chưa hẳn là thất bại bởi qua những lần đó; ông đã học hỏi được nhiều điều. Những phụ nữ đó đã đóng góp cho công trình của ông. Họ là những người đã chết, những người đã phá thai. Tất cả họ đã góp phần làm nên lịch sử y học.

Cái tĩnh mịch của thư phòng đột nhiên bị phá vỡ bởi một âm thanh xa lạ: tiếng còi hụ của xe cảnh sát vang vọng theo gió. Thứ âm thanh đó càng lúc càng lớn dần rồi ngưng bặt. Highley chạy vội đến cửa sổ, vén màn, nhìn ra ngoài. Có chiếc xe cảnh sát vừa dừng lại trên lối vào nhà. Cảnh sát đã đến!

Highley bàng hoàng thầm nghĩ, phải chăng họ đã tìm thấy Katie? Phải chăng Katie đã nói? Ào đến bàn giấy, ông gom hồ sơ và bỏ chúng vào két sắt đang để mở. Ông đóng két sắt lại và đẩy tấm panô tường.

Ông thầm nhủ, phải giữ thật bình tĩnh. Toát mồ hôi, hai đầu gối run rẩy. Ông phải tỉnh táo mới được.

Nếu Katie đã nói thì coi như xong đời.

Nhưng nếu cảnh sát đến đây vì một lý do khác, thì ông có thể qua mặt họ. Có lẽ giờ này Katie đã chết và họ đã phát hiện xác Katie.

Và rồi bỗng nhiên ông thấy trầm tĩnh trở lại. Một sự trầm tĩnh lạnh lùng, tự tin. Đó là cái cảm giác của quyền lực, của sự thông suốt mọi việc mà ông thường có trong những thời điểm quyết định.

Có tiếng gõ cửa khô khốc, dứt khoát. Ông từ tốn vuốt lại mái tóc, chỉnh lại cà vạt rồi đi về phía cửa chính và mở ra.