← Quay lại trang sách

- 82 -

Hai viên cảnh sát ngồi băng trước nhảy xuống xe khi Richard sắp sửa ra khỏi xe, chàng trông thấy màn cửa sổ của căn phòng phía cuối trái ngôi nhà lay động.

Viên trinh sát trẻ tuổi nhất gõ cửa, dứt khoát. Họ chờ đợi.

Bằng giọng cáu kỉnh. Scott hỏi:

- Tại sao không nhấn chuông?

Richard đáp:

- Ông ấy đã trông thấy chúng ta. Ông biết chúng ta đang ở đây.

Cánh cửa mở ra khi viên trinh sát đưa tay định nhấn chuông.

Trước mặt họ là Edgar Highley.

Scott là người lên tiếng trước tiên:

- Có phải bác sĩ Highley?

Giọng đáp nghe lạnh lùng và dò hỏi:

- Vâng?

- Thưa bác sĩ Highley, tôi là Scott Myrson, biện lý hạt Valley. Chúng tôi có lệnh khám nhà. Xin báo bác sĩ rằng bác si bị tình nghi đã giết Vangie Lewis, Edna Bums và Emmet Salem. Bác sĩ có quyền nhờ đến luật sư và từ chối trả lời các câu hỏi. Tất cả những gì bác sĩ nói ra sẽ được dùng làm chứng cứ để buộc tội bác sĩ trước tòa.

Tình nghi! Highley thầm nghĩ, như thế là họ vẫn chưa biết rõ sự việc. Họ chưa tìm thấy Katie. Ông né người sang bên, mở rộng cửa để họ vào.

Rồi bằng giọng đanh thép, cố dằn vẻ cáu kỉnh, ông nói:

- Tôi chẳng hiểu vì lý do gì các ông xét lại nhà tôi. Thôi được, mời các ông vào. Tôi sẽ trả lời mọi thắc mắc của các ông. Nhưng tôi báo cho các ông biết, sau khi trao đổi với luật sư, tôi sẽ khiếu nại chuyện này.

Ông đưa họ vào thư phòng và hiểu rằng cái nghiêm túc ở đây hẳn khiến họ phải kính nể ông.

Ông ra hiệu cho họ ngồi, chỉ tay về cái trường kỷ và những chiếc ghế bành. Scott và Richard ngồi xuống trong khi hai viên trinh sát vẫn đứng.

Một trong hai viên trinh sát hỏi:

- Thưa bác sĩ, chúng tôi tiến hành khám sát đây. Bác sĩ vui lòng cho biết nơi để các hồ sơ bệnh lý.

Highley đáp, giọng khô khốc:

- Thì trong phòng mạch của tôi chứ đâu. Tuy vậy, các anh cứ việc thoải mái khám xét mọi thứ ở đây. Một trong những ngăn kéo bàn giấy này chứa mọi thứ giấy tờ cá nhân của tôi.

Ông đứng dậy, bước đến quầy rượu, rót cho mình một ly whisky, bình thản bỏ đá vào, pha thêm chút nước và không buồn mời một ai. Ông thầm nghĩ, nếu đến sớm hơn vài phút, hẳn họ sẽ tìm thấy hồ sơ bệnh lý của Katie trong ngăn kéo. Là những trinh sát dày kinh nghiệm, họ có thể phát hiện ngăn kéo có hai đáy, nhưng họ sẽ chẳng tìm thấy cái két sắt âm tường, trừ khi phá nát ngôi nhà.

Ông ngồi xuống chiếc ghế bành bọc nhung gần lò sưởi nhâm nhi ly Whisky và bình thản nhìn họ.

Họ bắt đầu nêu lên những câu hỏi:

- Lầu sau cùng bác sĩ trông thấy bà Vangie Lewis là vào lúc nào?

- Thì như tôi đã nói với Katie De Maio...

- Bác sĩ có chắc rằng vào tối thứ hai, sau khi rời phòng mạch, bác sĩ Fukhito, bà Vangie không ghé lại phòng mạch bác sĩ?

- Thì như tôi đã nói với Katie De Maio... - Highley đáp và biết họ chẳng hề có chứng cứ. Không một chứng cứ nào cả.

- Thưa bác sĩ, tối thứ hai bác sĩ ở đâu?

- Tại nhà tôi đây. Ngay trong phòng này. Từ bệnh viện, tôi về thẳng đây.

- Vào tối thứ ba, bác sĩ có đến nhà Edna Bums chứ?

Ông mỉm cười khinh bỉ:

- Chẳng có lý do gì để tôi phải đến đó.

- Chúng tôi muốn xin một mẫu tóc của bác sĩ.

Họ muốn lấy mẫu tóc ư? Họ đã tìm thấy tóc ông ở đâu? Trên áo Edna hay trong căn hộ cô ta? Và trong nhà Vangie Lewis ư? Nhưng tối thứ tư ông đã vào căn hộ Edna cùng lúc với cảnh sát. Còn Vangie, bà ấy luôn mặc cái áo khoác đen mỗi khi đến khám bệnh. Ngay cả nếu họ tìm thấy tóc ông nơi áo hai người đàn bà đó, thì ông cũng có lời giải thích.

- Hôm qua, sau năm giờ chiều, bác sĩ có đến khách sạn Essex House chứ?

- Không.

- Một nhân chứng khẳng định đã trông thấy bác sĩ ra khỏi thang máy khách sạn đó lúc năm giờ rưỡi chiều.

Ông thắc mắc không hiểu ai đã trông thấy ông. Khi ra khỏi thang máy, ông đã đảo mắt nhìn quanh sảnh và chẳng thấy ai quen. Có thể họ dựng chuyện để hù dọa ông. Dẫu sao, những nhân chứng loại đó thường khó tin.

Ông nói:

- Tối qua, tôi ăn tối tại Carlvel, New York. Tôi có thói quen đến đó. Rủi thay, khi ăn tối, tôi đã bị lấy cắp cái túi đựng dụng cụ y khoa.

Làm ra vẻ biết hợp tác, ông đã cung cấp cho họ một thông tin. Nhưng rồi sau đó ông cảm thấy hối tiếc, phải chi đừng nói đến chuyện cái túi thì hơn.

Scott hỏi lấy lệ:

- Trong cái túi ấy có những thứ gì?

- Đó là cái túi cấp cứu. Chỉ có ít thuốc men, chẳng đáng gì để lấy cắp.

Không mấy quan tâm đến điều đó, ông biện lý ra lệnh cho viên trinh sát trẻ:

- Cậu hãy ra xe lấy cái gói giấy vào đây.

Họ không nói năng gì. Một lúc sau, viên trinh sát trẻ trở vào, mang theo gói giấy. Scott mở gói và lấy chiếc giày mọi ra:

- Thưa bác sĩ, ông biết chiếc giày này chứ?

Highley liếm môi, thầm nhủ hãy thận trọng. Chiếc giày phía chân nào? Ông khom người nhìn. Chiếc giày chân trái, chiếc trong hộc tủ Edna. Như thế là họ chưa tìm thấy cái túi dụng cụ.

- Tôi không biết. Làm sao tôi có thể biết chiếc giày cũ rích này?

- Đây là chiếc giày của Vangie Lewis, bệnh nhân của ông. Bà ấy đã thường xuyên mang nó trong nhiều tháng mỗi khi đến phòng mạch của ông. Vậy mà ông không để ý thấy sao?

- Tôi biết bà Vangie thường mang đôi giày cũ. Nhưng nghề của tôi là bác sĩ chứ đâu phải để thẩm định một chiếc giày.

- Bác sĩ đã từng nghe nói đến bác sĩ Emmet Salem?

Ông mím môi:

- Rất có thể. Tôi thấy cái tên đó quen quen.

- Phải chăng Salem đã làm việc cùng với bác sĩ tại bệnh viện Christ ở Devon?

- À, đúng thế. Tôi nhớ ra rồi.

- Chiều hôm qua, bác sĩ có đến khách sạn Essex House để thăm bác sĩ Salem?

- Lúc nãy tôi đã trả lời rồi.

- Bác sĩ có biết Vangie Lewis mang thai một đứa bé có dòng máu Á châu?

- Bà Vangie đã tỏ ra khiếp đảm khi gần đến ngày sanh. Đó là điều dễ hiểu phải không quý ông? Bà ấy biết không thể lừa dối chồng với đứa bé như thế.

Giờ đây họ hỏi ông về trường hợp Anna Horan và Maureen Crowley. Họ đang tiến đến gần, thật gần, tựa bầy chó đánh hơi thấy con mồi.

Ông trầm tĩnh đáp:

- Những phụ nữ trẻ đó là ví dụ điển hình của những người muốn phá thai rồi sau đó vì ân hận nên đã đỗ lỗi cho bác sĩ. Đó là chuyện thường tình. Muốn kiểm chứng điều đó, các ông chỉ việc hỏi những đồng nghiệp của tôi.

Nghe Scott tiếp tục chất vấn, Richard cay đắng nghĩ rằng Scott đã có lý. Đúng như Scott đã nói, mọi lời khai của Highley đều ăn khớp. Trừ khi có chứng cứ về những bệnh nhân đã chết tại Westlake do lỗi bác sĩ, bằng không chẳng thể buộc tội Edgar Highley.

Richard biết chắc Highley đang đóng kịch và đóng kịch thật tài tình. Nhưng làm sao để chứng minh điều đó? Chàng biết sẽ chẳng tìm thấy một điểm sơ xuất nào trong các bệnh án để có thể buộc tội Highley. Ông ta quá rành chuyện đó.

Scott chất vấn về đứa bé của vợ chồng Berkeley:

- Thưa bác sĩ, hẳn ông biết bà Elisabeth Berkeley đã sanh một cháu bé có đôi mắt màu xanh lục, đó là điều lạ thường khi ông bà và cha mẹ cháu đều mắt nâu.

- Thật vậy, nhưng ông Berkeley không phải là cha ruột đứa bé.

Câu trả lời khiến Scott và Richard không ngờ. Highley dịu dàng tiếp: "Điều đó không có nghĩa là tôi biết cha ruột đứa bé, nhưng theo tôi nghĩ nhiệm vụ của bác sĩ sản khoa không phải là xía vào chuyện đời tư người khác. Nếu bệnh nhân bảo tôi rằng chồng bà là cha ruột đứa bé, thì tôi cũng đồng ý".

Nhìn Richard, Scott thở dài, đứng dậy và nói:

- Thưa bác sĩ, ngày mai khi đến bệnh viện, bác sĩ sẽ thấy rằng chúng tôi đã lấy đi tất cả những hồ sơ ở đó. Chúng tôi thắc mắc về số trường hợp tử vong khá cao tại Westlake và cần phải điều tra.

- Tôi mong các ông kiểm tra kỹ các hồ sơ. Tôi cam đoan tỷ lệ tử vong ở Westlake là đặc biệt thấp vì ở đó chúng tôi chuyên giải quyết những trường hợp sanh khó.

Chuông điện thoại reo. Highley thầm nghĩ hẳn bệnh viện gọi để báo Katie De Maio vẫn chưa về nhà và chị cô ấy đang hốt hoảng. Ông thấy đây là dịp để báo cho biện lý Scott và bác sĩ Richard về vụ Katie mất tích.

Nhấc máy, ông nói:

- Bác sĩ Highley đây.

- Thưa bác sĩ, tôi là trung úy Weingarden, làm việc tại sở cảnh sát số 7. New York. Chúng tôi vừa bắt giữ kẻ hôm qua đã đánh cắp túi dụng cụ của bác sĩ.

Giọng Highley lộ vẻ ngạc nhiên:

- Đã tìm thấy rồi hả?

Scott và Richard thắc mắc nhìn Highley. Rồi Scott đến bên bàn giấy và cầm lấy cái điện thoại kề cận.

Người đầu đây bên kia nói:

- Vâng, thưa bác sĩ, chúng tôi đã tìm thấy cái túi. Những đồ vật chứa trong túi có thể là chứng cứ giúp chúng tôi buộc tội kẻ đã có hành vi nghiêm trọng hơn cả trộm cắp. Thưa bác sĩ, xin cho biết ông đã mang theo trong cái túi đó những thứ gì.

- Vài lọ tân dược, thế thôi. Đó là túi đựng dụng cụ cấp cứu.

- Bác sĩ có thể giải thích tại sao trong túi có hồ sơ bệnh lý của bác sĩ tên Emmet Salem, một cái chặn giấy và một chiếc giày cũ?

Hoàn toàn làm chủ âm giọng dưới mắt nhìn đanh thép của Scott, Highley nói:

- Anh đùa à?

- Thưa bác sĩ, tôi mong bác sĩ trả lời tôi. Chúng tôi đang hợp tác với văn phòng biện lý hạt Valley để điều tra về cái chết của bác sĩ Salem. Có thể bác sĩ Salem đã bị bọn trộm sát hại.

Ông nghe Scott ra lệnh cho viên trinh sát ở New York: "Đừng gác máy!"

Ông đặt ống nghe xuống. Thế là xong. Họ đã tìm thấy cái túi dụng cụ. Thế là chấm dứt. Mọi hy vọng qua mặt nhóm điều tra đã tiêu tan.

Cái chặn giấy còn vấy máu Emmet Salem, tập bệnh án của Vangie Lewis và chiếc giày cũ rích đó là những chứng cứ buộc tội ông.

Nói chuyện với cảnh sát New York xong, Scott quay sang Highley:

- Bác sĩ Highley, chúng tôi bắt giữ ông vì can tội sát hại bác sĩ Emmet Salem.

Highley trông thấy viên trinh sát ngồi sau bàn giấy đứng dậy. Ông không biết rằng nãy giờ anh ta đang bận ghi chép. Viên trinh sát rút còng từ túi ra.

Như tìm lại toàn bộ sinh lực, Highley vùng đứng dậy. Ông đã tiến hành một cuộc giải phẫu và đã thất bại. Bệnh nhân đã chết lâm sàng. Giờ chỉ còn tắt thiết bị.

Viên trinh sát đến gần ông. Lửa lò sưởi lấp lánh trên cái còng bóng loáng.

Mỉm cười nhã nhặn, Highley nói:

- Tôi bỗng nhớ rằng mình đang giữ một số hồ sơ mà các ông cần quan tâm.

Rồi tiến về bức tường, ông nhấn nút, để panô trượt ra và mở két sát.

Ông biết mình có thể gom các hồ sơ rồi vứt vào lửa. Trước khi họ kịp ra tay thì lửa đã thiêu tất cả.

Không. Ông không làm điều đó. Ông muốn họ biết tài năng của ông và luyến tiếc con người tài ba này.

Cầm chồng hồ sơ, ông đặt xuống bàn giấy. Họ chăm chú nhìn ông. Richard đến bên bàn giấy. Biện lý Scott vẫn còn đặt tay trên điện thoại. Viên trinh sát trẻ chần chừ, còng trên tay trong khi viên trinh sát kia vừa trở vào phòng. Có lẽ y đã lục lọi đồ đạc của ông, tựa chó săn mồi.

- Đây là ca sau cùng mà hẳn các ông muốn biết - Highley nói.

Ông trở lại bên chiếc bàn gần lò sưởi và cầm lấy ly Whisky. Rồi ông đến bên két sắt thong thả nhâm nhi ly Whisky. Lọ độc được nằm ở đáy két. Hôm thứ hai ông đã bỏ nó vào két nhằm phòng ngừa có khi cần. Giờ thì ông đang cần thứ đó. Ông không ngờ có một kết cục như thế này.

Những cử động của ông bỗng trở nên gấp gáp khi ông đứng trước két sắt. Ông mở nút lọ, đổ những hạt xianua vào ly rồi nâng ly với vẻ trêu cợt.

"Đừng!" - Richard hét lớn và chạy ào đến trong khi Highley đưa ly lên, nốc cạn một hơi.

Richard giựt cái ly trong tay Highley nhưng đã quá muộn. Họ nhìn Highley ngã sụm trong khi tiếng khò khè và thở ran của ông chuyển thành những cơn co giựt lặng lẽ.

Richard cúi nhìn Highley. Khuôn mặt ông biến dạng, nước dãi trắng xóa miệng. Đôi mắt lồi mở lớn, nhìn trừng trừng.

Đứng dậy, Richard đến bên bàn giấy và đọc những cái tên được ghi trên các hồ sơ. Elisabeth Berkeley, Vangie Lewis.

Chàng nói:

- Đây là những hồ sơ cần tìm.

Đứng cạnh xác Highley, Scott nói nho nhỏ:

- Ông bác sĩ điên loạn này mà chữa trị cho Katie thì nguy quá.

Ngước mắt lên, Richard hỏi:

- Ông nói gì? Highley là bác sĩ điều trị cho Katie à?

Scott đáp:

- Thứ tư qua, cô ấy đã đến khám tại phòng mạch Highley.

- Thật ư?

- Katie đã vô tình nói thế.

Chuông điện thoại reo. Scott nhấc ống nghe và nói:

- Vâng. Tôi không phải là bác sĩ Highley. Vui lòng cho biết ai đang gọi? Ồ! Molly Kennedy à!

Richard nhìn chăm Scott trong khi ông nói tiếp: "Rất tiếc, tôi không thể chuyển máy cho bác sĩ Highley được. Có chuyện gì thế?"

Scott lắng nghe rồi đưa tay che ông nói: "Chúa tôi, Highley đã cho Katie nhập viện và cô ấy đã mất tích".

Giật ống nghe từ tay Scott, Richard nói:

- Có chuyện gì thế, Molly? Tại sao Katie đã nhập viện? Chị nói cô ấy mất tích là thế nào?

Chàng lắng nghe rồi nói: "Này Molly, Katie chẳng thể tự ý rời bệnh viện. Hẳn chị phải biết điều đó chứ. Hãy chờ tôi một chút".

Bỏ ống nghe xuống, chàng vội vã dàn các tập hồ sơ ra bàn và cuối cùng tìm thấy hồ sơ mang tên De Maio Kathleen. Chàng mở ra và vội vã đọc, mặt càng lúc càng tái xanh.

Với cái trầm tĩnh của tuyệt vọng, Richard cầm lấy điện thoại và nói:

"Molly à, hãy cho tôi nói chuyện với Bill".

Trước mặt Scott và hai viên trinh sát đang lắng nghe, Richard nói: "Này Bill, ở một nơi nào đó trong bệnh viện Westlake, Katie đang xuất huyết. Hãy gọi phòng thí nghiệm Westlake và chuẩn bị một chai máu O để tiếp cho Katie ngay khi tìm thấy cô ta. Ngoài ra, anh dặn họ chuẩn bị để làm xét nghiệm huyết cầu và chuẩn bị phòng giải phẫu. Tôi sẽ đến ngay".

Viên trinh sát trẻ chạy vội ra khỏi nhà và nổ máy xe.

Scott nói:

- Ta đi thôi, Richard.

Đến bệnh viện, họ lao nhanh lên cửa chính. Scott trông thấy Phil đang chỉ huy cuộc tìm kiếm, vẻ mặt căng thẳng. Bill và Molly chạy qua sảnh, Molly nức nở trong khi mặt Bill tái mét.

Cửa thang máy cấp cứu đột ngột mở ra. Một trinh sát chạy về phía biện lý Scott và nói:

- Cô ấy đang trong tầng hầm nhà xác. Có lẽ cô ấy đã chết.

Một lúc sau đó, Richard ẵm Katie trên tay. Làn da và đôi môi nàng có màu xám tro.

Đặt tay lên vai Richard, Bill nói:

- Hãy đưa Katie lên lầu trên. Chúng ta phải khẩn trương mới được.