Chỉ Tại Con Chuột
THẠCH trở lại với một gói kẹo ‘‘dragées’’[1] và một con ‘‘poupée’’:
— Đây, quà chú Tuấn đây, con ‘‘cúp-bê’’ này đặt nó xuống thì nó nhắm mắt, nâng nó dậy nó lại mở mắt ra.
Và lấy ngón tay lồng vào cái giây buộc gói:
— Còn đây là kẹo ‘‘cu-lơ’’ để chú Tuấn ngậm, khỏi ngủ nhè.
Thanh ôm con vào lòng, vỗ vỗ vào đùi:
— Bác Thạch mua quà cho con đấy, con xin bác đi.
Tuấn chạy lại, ôm chầm đầu gối Thạch:
— Con xin bác.
Và ôm con ‘‘cúp-bê’’ định chạy về mợ, Thanh chỉ tay:
— Con không cảm ơn bác à?
Tuấn thẹn đỏ mặt, quay lại:
— Tuấn cảm ơn bác ạ.
Thạch cười khanh khách, nhại:
— Thạch không dám Tuấn ạ!
Thanh nhếch mép cười:
— Thạch không dám Hoàn Nương ạ thì mới đúng.
Thạch vội cãi ngay:
— Gớm, chị làm như em si tình lắm. Chả Hoàn Nương thì đừng! Không có chú Tuấn…
Thanh cầm mũ con, nắn lại;
— Phải, không có chú Tuấn thì cứ mà Tương Tư lệ...
Rồi chụp vào đầu con:
— Nhỉ chú Tuấn nhỉ!
Bỗng như chợt nhớ ra điều gì, Thanh chạy lại phía tủ, lấy ra chiếc áo len:
— Chú Tuấn độ này phát tài tệ! Chị Hoàn mùa rét năm nay đan cho chú những ba áo len. Tha hồ diện.
Và đưa cho Thạch xem:
— Đây anh coi, Hoàn Nương của anh quả là tay thủ công vào bực nhất. Chị ấy biết đến lắm kiểu. Tôi đang bảo chị ấy đan cho anh một cái ‘‘pull over’’ giống như của nhà tôi ấy.
Thạch nhanh nhẩu:
— Thế để em mua len.
Thanh giơ tay như để ngăn:
— Xin anh, thế thì chị ấy lại không đan cho đâu. Để tôi mua biếu anh.
— Thế để em đưa áo mẫu,
— Lại càng không đan lắm. Hôm nào khởi công, anh phải lại ‘‘chầu chực’’ đây cho nàng lấy kích thước.
— Chết, sao tiện!
— Tiện là tiện thế nào? Yêu nhau mà lại không chịu để cho nhau quàng cái giây vào người à?
Thạch thủng thẳng:
— Em chỉ sợ không được cái hân hạnh ấy thôi.
Thanh gọi Hân đang chữa đàn trên gác:
— Mình ơi! Xuống mà nghe anh ấy ‘‘hân hạnh’’, mình ạ.
Thạch gọi theo, vừa để đánh trống lấp:
— Anh Hânl Chị ấy đang chế tôi ở dưới này đây này. Descends! Xong chưa? Đàn địch cả ngày.
Hân nói vọng xuống:
— Không chữa, chốc chị Hoàn đến lấy gì mà đánh? Làm thợ không công cũng không xong thì khổ thật.
Thạch đi đi lại lại trong phòng, ngắm những bức tranh của Hân:
— Chẳng trách chị ấy mê anh là phải. Gớm, vẽ cảnh chùa buổi hoàng hôn tuyệt thật! Trông thật là âm u.
Hân vừa chải đầu, vừa đáp:
— Chuyện, thế còn mình, vẽ đâu mà chị Hoàn cũng mê như điếu đổ.
Thạch cười nửa miệng:
— Tôi thì ai mê, có họa mê người ta thì có.
— Chả mê mà ngày nào cũng hỏi thăm nhau. Rõ đến ghét, họ lại còn giấu mình cơ đấy. Giấu ta, ta cũng liệu bài giấu cho. Đã thế, lần sau ai hỏi gì cứ giả nhời ‘‘ không biết’’ là xong.
Thanh trong buồng ra với con, vừa đi vừa kéo cổ áo cho con:
— Gớm, mình ác nghiệt với anh ấy làm gì? Cùng bạn đàn ông cả, giúp anh ấy khi này, khi khác anh ấy giúp giả...
Thạch nhìn Hân, làm bộ ngạc nhiên:
— Gớm, chưa chi chị đã vu oan. Em làm gì mà chị bảo giúp giả. Giúp để chị cắt tai đi ấy à?
Thanh cười khẩy:
— Cắt tai để chị Hoàn chị ấy bắt đền, có mà chết.
Rồi quay nhìn chồng:
— Có phải không mình?
Hân chối đây đẩy:
— Thôi, tôi không biết, mặc mình ‘‘vấn đáp’’ với anh ấy. Tôi chả lôi thôi vào đấy, rồi lại đầu chả phải, phải tai.
Thạch lấy mũ cho Hân rồi giục:
— Đi thôi chứ chị?
— Đi đâu, còn đợi chứ!
Thạch ngạc nhiên:
— Đợi ai?
— Chị Hoàn.
Thạch mừng, mặt hớn hở:
— Cả chị Hoàn cũng đi?
— Hẳn rồi, tôi mới là mời chị Hoàn chứ ai mời các thầy!
Từ lúc nghe có Hoàn cùng đi, thỉnh thoảng Thạch lại ra cửa ngóng. Hai vợ chồng Hân bấn nhau, để khi Thạch quay lại, lại hỏi:
— Anh chị chế gì em đấy?
— Chế gì đâu, bình phẩm bức vẽ ‘‘Vọng Phu’’ của nhà tôi đấy chứ!
Thạch mỉm cười:
— Thôi, em biết rồi, anh chị chế em vọng
mỹ nhân đấy.
Và nhìn sang bạn:
— Cũng chả gì mình em, năm kia cũng khối người vọng mỹ nhân.
Hân nhìn vợ, cười.
Hoàn lộng lẫy trong chiếc áo fianelle mầu mỡ gà, với chiếc ‘‘cáp’’nhung đen, bước vào:
— Chết! Em đến chậm làm anh chị phải đợi, xin lỗi anh chị nhé!
Thanh đỡ ‘‘sắc’’ cho Hoàn:
— Thế không xin lỗi anh Thạch à?
Hoàn mỉm cười, cười cái cười của kẻ sắp bước vào cuộc tình ái, sắp trao duyên:
— À, xin lỗi chú Tuấn, tí nữa quên.
Thanh nhắc bạn:
— Xin lỗi anh Thạch cơ mà, sao lại vơ lấy chú Tuấn?
Thẹn đỏ mặt, Hoàn lảng:
— Thôi, đi anh chị ạ. Hôm nay anh chị phải mua cho em mươi thước vải Lào đấy. Hội chợ năm nay to hơn mọi năm đấy, anh chị ạ.
Thanh bảo chồng:
— Em mua biếu chị Hoàn mười thước vải
Lào; còn mình, mình mua biếu anh Thạch mười thước vải Xiêm...
Hân nhìn bạn, nhìn Hoàn, cười một nụ cười ý nhị.
Hân cặm cụi hơn tháng nay để vẽ bức tranh làm quà mừng cưới cho Thạch. Hôm nào Thanh cũng giục chồng:
— Mình sắp xong chưa? Còn một tuần nữa
thôi đấy!
— Sắp xong rồi, giá chú Tuấn không phá đám thì hoàn thành lâu rồi,
Tuấn nghe cậu nói, chạy lại lung lay giá vẽ:
— Tuấn phá đám cận đâu!
Thanh vội vàng ôm con ra:
— Chết! Cậu đánh chú Tuấn bây giờ đây này. Hỏng, cô Hoàn bắt đền chú đấy.
Hân nhìn con, mắt gườm gườm:
— Cô Hoàn cô ấy đánh cho đấy, cô ấy không cho đi ăn cưới nữa đâu.
Tuấn úp mặt vào lòng mợ:
— Đã có mợ cho đi.
Hân bỏ hộp sơn, chạy lại cù vào nách con:
— Phá đám, phá đám này!
Một tiếng gõ, Hoàn đẩy cửa vào.
— Chết chửa, bây giờ anh còn vẽ à, hại mắt chết! Thật là vì em, anh chị vất vả lây.
Thanh nhìn bạn một cái nhìn hân hoan:
— Gớm, chị sắp ở riêng có khác, bắt chước ở đâu được cái giọng khách sáo đấy?
— Thật đấy chị ạ, em chỉ sợ anh chị mệt, hôm này mất vui đi.
— Chị không lo, vẽ cỏ một bức tặng anh chị mà mệt thì có họa người giấy. Năm ngoái, nhà tôi biếu cô Thi bộ thủy-mạc cũng còn chả mệt nữa là.
Hân nhìn vợ, cười:
— Mợ nhớ lâu thế.
— Mới năm ngoái, mình bảo làm gì mà lâu. Cô Thi bây giờ về nhà chồng, thỉnh thoảng nhớ ‘‘tri kỷ’’, cứ ngắm bức vẽ mà đỡ nhớ đấy, chị Hoàn nhỉ?
— Vâng, có lẽ thế,
Hân đỗ ét săng, vừa rửa tay vừa nói:
— Chị em có khác, hợp nhau gớm. Nghệ sĩ như tôi với anh Thạch là cứ phải gửi lòng mình đi bốn phương.
Thanh nhìn bạn, cười rồi gật gật đầu:
— Nhưng đừng gửi vào Saigon, xa quá không nhận được, mình ạ.
Hân cười ồ:
— Mình nhớ dai quá nhỉ.
Rồi nói như người phân vua:
— Lại chuyện Saigon, nghỉ hè năm ngoái cô Bảy Sadec, vợ một viên sĩ qnan, vì mộ tiếng tôi, gửi ra hai trăm đồng mua một bức vẽ… thế mà nhà tôi cứ chê mãi. Rõ thật khổ.
Hoàn nói đỡ:
— Nghệ sĩ có nhiều lòng, nghệ thuật mới cao được.
Hân bắt lấy cơ hội:
— Đấy, mình xem, chị Hoàn cũng bảo thế đấy.
Thanh tươi cười, vừa rót nước vừa đáp:
— Để lát nữa hỏi anh Thạch xem có đúng không.
Nghe nói đến bạn, Hân vội vàng bảo vợ:
— À, hay mình cho thằng bếp lại mời anh Thạch lại sơi cơm, nhân thể có cả chị Hoàn nữa đi. Thôi chỗ anh em thân, cần gì. Bảo nó rẽ qua hàng Buồm mua thêm ít lạp xưởng, vài quả trứng muối.
Thanh vui vẻ, xuống nhà dưới bảo bếp đi mời Thạch và sửa soạn mâm.
Hảo đặt tách cà phê:
— Anh chị định hưởng kỳ trăng mật ở đâu đây?
Thạch còn lưỡng lự, Thanh đã nói;
— Hay về đồn điền chị?
Hoàn đưa mắt nhìn bạn, như có ý bảo không nên. Thanh hiểu ý, nói chữa:
— Trên đồn điền không vui mấy.
Rồi hỏi thêm:
— Anh định đưa chị đi đâu?
— Có lẽ đi Đế Thiên Đế Thích, chị ạ!
Thanh nhặt hạt cơm dính áo con:
— Sao bảo anh định đưa chị đi Huế?
— Huế thì nên thơ lắm, nhưng em muốn đưa Hoàn đi Đế Thiên Đế Thích để được thấy cảnh hung vĩ của vũ trụ. Qua các nơi sầm uất như Saigon để được thấy đời trong cuộc mưu sinh. Người đàn bà, em cho chỉ nhận thấy cái giá của chồng mình, khi nào va chạm với sự sống. Em muốn Hoàn được thấy cuộc vật lộn của đá với thời gian. Đứng trước những tòa lâu đài bây giờ chỉ còn là đống đá chồng chất lên nhau, người ta mới nhận thấy chân nghĩa cuộc đời. Mọi vật đều đi qua như làn gió thoảng, duy chỉ tình yêu còn lại, còn lại mãi mãi trong giời đất, trong lòng nhau.
Hân ngắt lời bạn:
— Cho nên ban nãy tôi bảo nhà tôi: nghệ sĩ là cái giống gửi lòng đi bốn phương là thế. Nhà tôi không hiểu... lại chế tôi..
Thanh bỏ thêm miếng đường vào cốc cho Thạch và chồng:
— Vì chậm hiểu cho nên; chẳng bao giờ chúng tôi được là nghệ sĩ cả.
Hoàn chêm vào:
— Nếu là nghệ sĩ, chúng tôi là những nghệ sĩ cho bếp nước, cho gia đình.
Hân quấy tách nước:
— Càng phúc hạnh cho chúng tôi, khi đã có một nghệ sĩ trong gia đình, chúng tôi tha hồ làm nghệ sĩ bốn phương.
Hoàn nhìn vị hôn phu một cái nhìn kính phục. Không khí thân mật của gian phòng như có sức sưởi ấm lòng họ. Ngoài giời, gió đỗ ào ào mà thế mà mặt ai nấy đều hồng hồng. Họ nóng ran tình bằng hữu cũng như nóng ran tình yêu.
Ba năm sau.
Thạch và Hoàn đã có một con.
Một hôm, hai vợ chồng đang ngồi ăn cơm, bỗng có con chuột chạy qua.
Hoàn buông đũa vội bảo chồng:
— Con chuột nó chui vào gầm tủ sách kìa cậu kìa!
Thạch nhìn vợ, rồi cười như chế:
— Mắt mợ tinh nhỉ, ai bảo mợ nó chui vào gầm tủ?
Hoàn đứng dậy lại chỗ tủ:
— Chả nó chui vào đây là gì?
— Rõ thật mợ quáng!
Rồi chỉ vào chân tủ ‘‘buffet’’:
— Nó chui vào đây này!
Hoàn nhất định không chịu. Nàng nhất định nó chui vào chân tủ sách chứ không phải tủ ‘‘buffet’’.
Thạch hơi cáu gắt:
— Mợ đến ương, đã không nhìn rõ, còn cứ cãi.
Hoàn cũng hơi tức:
— Sao cậu lại bảo tôi ương, nó chạy vào chân tủ sách thì tôi bảo thế, sao cậu hôm nay khó tính thế?
— Khó tính là thế nào, mợ không trông cho rõ, mợ lại còn cãi.
— Thì tôi cãi cậu đâu, nó chui vào đấy, tôi đừng bảo đấy à?
Thạch hơi dằn tiếng:
— Mợ có quyền bảo nó chui vào đấy, nhưng sự thực, nó có chui vào đấy đâu?
— Thì tôi trông thấy thế, tôi đừng bảo thế à!
— Mợ lại cứ bảo trông thấy thế. Trông thấy thế là sai chứ sao?
Hoàn gần muốn khóc ;
— Sao hôm nay cậu gắt thế? Tôi bảo tôi trông thấy thế, tôi nói thế, cậu cũng bẻ.
Thạch buông tay đánh thõng xuống:
— Ô hay, sao mợ lại bảo tôi bẻ mợ, tội bẻ mợ để làm gì?
— Cậu bẻ rõ ràng, cậu lại còn bảo không bẻ. Cậu không bẻ, sao nó chạy vào tủ sách, cậu lại bảo tủ ‘‘buffet’’.
Thạch lắc đầu lia lịa:
— Thế này thì chết thật, thế này thì đến vỡ đầu mất, đời nhà ai vợ con ngang như cua,
Hoàn sửng sốt:
— Kìa cậu, sao cậu lại bảo tôi ngang như cua?
— Không ngang mà mợ cãi thế.
— Tôi cãi đâu, tôi nói đúng chứ.
— Mợ thì suốt đời lúc nào chả đúng. Mợ tinh thế sao hôm nọ lại mất cắp?
Hoàn cho là chồng kể xấu, uất, khóc. Thạch cáu hơn, ném cái bát xuống đất:
— Này khóc này, khóc thì cho khóc luôn thể.
Lần đầu tiên hai vợ chồng xô xát nhau. Hoàn không ngờ chồng lại đập phá ‘‘đồ đạc’’ một cách ‘‘phũ phàng’’ như thế, nàng khóc ầm lên. Nàng rêu rao, kể lể, trách giời, oán đất. Thạch tức điên ruột, cầm đôi đũa quăng ra cửa sổ. Hoàn tru tréo lên. Nàng lăn ra ôm lấy Thạch. Thạch dằng tay, thủng thỉnh lên gác.
Thạch đang ngồi thừ trên ghế thì Hân bổ vào:
— Cái gì thế anh? Sao lại lôi thôi thế? Pourquoi ça?[3]
— Không, có gì đâu?
— Sao anh lôi thôi ‘‘elle’’?
— Lôi thôi gì đâu?
— Sao ‘‘elle’’ bảo anh bắt bẻ gì, rồi cáu bát đũa cơ mà?
— ‘‘ Elle’’ngang lắm anh ạ. Đã chẳng biết gì thì chớ, cứ cãi như thánh.
— Ô hay, anh còn lạ gì. Đàn bà họ cãi vì họ không biết gì. Biết, họ đã không cãi. Chúng ta phải rộng hiểu chỗ ấy mới được. Thế ‘‘ elle’’ cãi gì?
— Nào cãi gì đâu, có con chuột nó chạy vào chân tủ ‘‘buffet’’, ‘‘elle’’ cứ nhất định cãi nó chạy vào chân tủ sách, thế là vợ chồng cãi nhau.
Hân vỗ tay cười rầm:
— Chết thật, ông bà làm vợ chồng tôi hết vía, tưởng có việc gì quan trọng. Chuyện trẻ con thế, thảm nào hỏi, chị ấy không chịu nói.
— Rồi ‘‘elle’’ bù lu bù loa, khóc rầm rĩ lên.
Nghĩ một lúc, Thạch đập đập tay vào trán:
— Ương đâu lại có cái thứ ương thế nữa. Cãi là cãi lấy được.
Hân ôm chập hai tay bạn:
— Gớm, lại anh nữa. Đàn bà họ hay nũng lắm, anh còn lạ gì. Để họ tủi vỉ kém một tị là họ giây cà ra giây muống ngay. Họ là chúa hay trạnh lòng.
Thôi để tôi về bảo nhà tôi lại đằng cụ đón chị về đi. Các cụ không biết, tưởng việc gì to tát, các cụ phiền lòng.
Hoàn vặn khóa cửa vào, mặt tiu nguỷu:
— Chị.
Thanh vội chạy ra giắt tay bạn chỉ ghế:
— Ngồi đây, ở đây ăn cơm với Tuấn nhé. Cháu Học đâu?
Hoàn nói một cách chán nản:
— Trên bà cháu.
Thanh gợt tóc lên cho Hoàn:
— Khổ lắm, cãi anh ấy làm gì? Nhà tôi về nói chuyện hai ông bà xích mích nhau chỉ vì con chuột thôi phải không?
Hoàn gật đầu? rồi oà khóc:
— Nhà em lại mắng em là ương, lại kể xấu em.
Thanh giật mình:
— Kể xấu chị?
— Vâng
Hoàn nức nở, Thanh dỗ mãi nàng mới thốt được mấy tiếng:
— Kể chuyện em mất cắp bữa trước, rồi đập bát đĩa...
— Không, anh ấy quyết không thế đâu, có lẽ trong lúc bực bội, anh ấy giận dỗi thế thôi. Chị ở đây ăn cơm với tôi, rồi lát nữa tôi cũng lại đằng cụ với chị.
Vợ chồng Thanh và Hoàn ăn cơm xong thì Thạch vào. Thấy chồng đến không hỏi mình, Hoàn cực thân, khóc thút thít.
Cảm động, Thạch lại vuốt tóc vợ, hôn lên má, rồi dỗ:
— Thôi nín đi, thế sao mình cứ cãi lấy được?
Được chồng vuốt ve, Hoàn nín bặt, nàng áp
mặt vào đùi chồng.
Hân và vợ cười nói oang oang:
— Có thế mà ông bà cũng giận nhau.
Thạch và Hoàn hòa nhau ở nhà Hân rồi đưa nhau về. Chiều hôm ấy, ngồi ăn cơm, hỉ hả, Thạch bảo vợ:
— Rõ thật chúng mình cũng nhũng chuyện lắm, chỉ có việc con chuột chạy qua, hai vợ chồng tí nữa giận nhau. Giá không có anh chị Hân, có lẽ chưa biết bao giờ …
Hoàn cười như có ý xấu hổ:
— Ừ nhỉ, thật em rõ lố. Chỉ có con chuột chạy qua, hai vợ chồng tí nữa giận nhau.
— Nó chạy qua, nó chui vào tủ ‘‘buffet’’ thì mặc nó có được không? Mình lại cứ đi cãi nó chui vào tủ sách.
Hoàn cãi ngay;
— Ấy, nó chui vào tủ sách đấy chứ. Nó chui
vảo tủ ‘‘ buffet’’ thì còn nói chuyện gì nữa.
Thạch trừng trừng nhìn vợ:
— Chui vào tủ ‘‘buffet’’ chứ lị, nếu nó chui vào tủ sách, anh đã chả nói mình.
— Khổ lắm, mình cứ cãi em mãi, chính mắt em trông thấy nó chui vào tủ sách mà lị.
Thanh đập đánh thình vào mâm:
— Ô hay, ra mợ ương thật thôi. Tôi đã bảo là nó chui vào tủ buffet. Tôi trông thấy rõ ràng. Bảo mợ, mợ chả nghe. Mợ cứ cãi, cãi lấy được, người đâu mà ương thế?
Hoàn lại gần muốn khóc:
— Em ương đâu mà mình bảo em ương? Em bảo mình là em thấy nó chui vào tủ sách thì em bảo là tủ sách, Mình cứ bắt chết em nó chui vào buffet. Em không thấy nó chui vào buffet thì nói thế nào được?
— Thế mình mới ương!
— Thế mình lại bảo em ương.
— Không ương mà lại cãi?
— Em cãi bao giờ, em bảo mình mãi rằng em thấy thế nào, em nói thế, mình cứ bảo em cãi. Không chịu nổi nữa, Thạch đập cái bát vỡ tung tóe:
— Đồ ngu! Thế mà lại cứ cãi là không cãi thì có chết người không cơ chứ!
Hoàn thất sắc, khóc oà.
Thạch lại thịnh nộ:
— Người đâu lại có người ngu thế thì thôi. Đã bảo chỉ có con chuột nó chạy, nó chui vào tủ buffet thì kệ nó, việc gì đến mình mà cũng lôi thôi cãi cọ với chồng, để đến nỗi vợ chồng xô xát. Bảo không nghe, lại còn già mồm.
Bị chồng mắng già mồm, Hoàn khóc già hơn. Thạch sốt tiết, đứng dậy lấy mũ đi.
Hai tháng sau.
Hân lại phải đi xứ một lần nữa. Vợ chồng Thạch hòa hợp nhau. Bữa cơm hòa giải có cả vợ chồng Hân.
Thanh dừng đũa, nói sang bạn:
— Chị Hoàn, xong bữa cơm hôm nay, cho kê hẳn cái buffet ra chỗ khác cho nó mất tích đi. Hai lần rồi, hai lần vì nó sừng sững, nó đứng ở đấy cho nên dính dớp mãi.
Và bảo Hân:
— Và cậu giúp anh Thạch một tay, xích cái tủ sách ra chỗ kia, đầy cu cậu đấy, phạt cho hai mươi bốn giờ, vì cu cậu mà hai bác tí nữa giận nhau.
Hân cười nở nang:
— Giận nhau rồi lại sắp giận nhau.
Thạch nhìn vợ, tủm tỉm:
— Này anh chị nói, nhà tôi lại sắp cãi bây giờ đấy.
Hoàn mặt đỏ ửng:
— Chả cãi mình nữa. Mình hay cáu lắm, Nói mình cứ bảo là em cãi, chịu thôi.
Thạch cười mát:
— À, thế ra bây giờ mình đã biết không nên cãi anh rồi hử.
Rồi quay sang vợ chồng Hân:
— Anh chị tính, đàn bà nhiều người không hiểu. Cãi chồng để làm gì? Mình cãi chồng để lấy phải mà chồng mình ghét thì sao bằng mình không cãi mà chồng yêu có hơn không?
Hân nói để đưa câu chnyện về ngả khác:
— Nhà này rồi cũng nên nuôi một con mèo, cho nó làm cỏ bớt cái giống tí tắt ấy đi. Chúa hại quần áo.
Thạch hiểu ý bạn:
— Và chỉ tổ gây chuyện ‘‘con chuột’’cho gia đình.
Rồi nhìn vợ, cười mỉm. Hoàn cúi đầu, liếc mắt cho vợ chồng Hân như có ý bảo: ‘‘Nhà tôi đáo để lắm’’.
Chú thích:
[2] dragées = là một loại kẹo bọc đường nhiều màu, trong có để chocolat hoặc hạt hạnh nhân)
[2] cu lơ =(couleur =màu)
[3] Pourquoi ça = Tại sao vậy?