← Quay lại trang sách

Hồi 5 Hộp ngọc kinh lưu trong tưởng tượng-Giảo vàng vận mở hội trừ gian

dịch giả: cao tự thanh

Hồi 5

hộp ngọc kinh lưu trong tưởng tượng
giảo vàng vận mở hội trừ gian

i Tiểu Bảo nhìn thấy hoàng đế, cho dù diện mạo của y giống yêu ma quỷ quái cũng quyết không bật ra tiếng kêu, nhưng vừa thấy rõ ràng là Tiểu Huyền tử, sự kinh ngạc quả thật không phải tầm thường, tiếng kêu vừa bật ra, biết ngay đại sự đã hỏng, lập tức xoay người định chạy ra khỏi phòng, nhưng trong lòng xoay chuyển ý nghĩ như chớp “Tiểu Huyền tử võ công cao hơn minh, mà Ngao Bái còn lợi hại hơn, mình nói thế nào cũng chạy không thoát”. Linh cơ nhất động, nghĩ thầm “Chúng ta đánh một ván Áp bảo! Thắng hết thua hết, cũng chỉ một phen gieo xúc xắc!”. Bèn tung người nhảy ra đứng chắn trước mặt hoàng đế, chỉ Ngao Bái quát “Ngao Bái, ngươi làm gì thế? Ngươi lớn mật dám vô lễ với hoàng thượng như thế à? Ngươi muốn đánh người giết người thì cứ bước qua cửa ải ta trước đã”.

Ngao Bái thân trải trăm trận, công to quyền lớn, đối với hoàng đế thiếu niên Khang Hy vốn không coi vào đâu. Khang Hy[10] châm chọc y muốn giết Tô Khắc Tát Ha là vì tư tâm, chính nói đúng tim đen của y. Người này vốn là võ tướng xung phong hãm trận, lúc thịnh nộ bèn nắm chặt tay bước lên lý luận với Khang Hy, cũng hoàn toàn không có ý phạm thượng làm loạn, đột nhiên thấy sau giá sách có một tiểu thái giám xông ra, chắn trước mặt Khang Hy quát tháo với mình, bất giác giật nảy mình, mới nghĩ lại kẻ làm bề tôi sao lại có thể nắm tay hăm dọa hoàng đế, vội vàng lùi lại mấy bước, quát “Ngươi nói bậy bạ gì thế? Ta có việc tâu với hoàng thượng, chứ ai dám vô lễ với hoàng thượng?”. Nói xong lại lùi lại hai bước, buông thõng tay đứng yên.

Tiểu Huyền tử hàng ngày tỷ võ với Vi Tiểu Bảo chính là Khang Hy đương kim hoàng đế nhà Thanh. Y vốn tên Huyền Hoa, thấy Vi Tiểu Bảo không nhận ra mình, hỏi mình tên gì, lòng trẻ thơ nổi lên, bèn thuận miệng nói là Tiểu Huyền tử. Y kế thừa tập tính của người Mãn Châu, thích chơi trò đấu vật, chỉ là luyện công phu đấu vật, ắt phải quăng quật đánh đá, bẻ cổ đè lưng. Đám thị vệ tuy dạy y cách đấu vật, nhưng ai dám thô lỗ vô lễ với hoàng đế như thế? Ai mà dám dùng sức đè đầu ngự, bóp cổ ngự? Lúc bị bức bách quá đành làm ra vẻ, chân ngự của hoàng đế quét qua là ngã lăn xuống đất, tay ngự nắm lấy là quỳ xuống đầu hàng. Nếu miễn cưỡng đánh trả một chiêu nửa thức thì cũng vừa chạm vào áo là lập tức ngừng tay. Khang Hy dặn đi dặn lại là phải đánh như thật, nhưng đám thị vệ lại không ai có gan như vậy, nhiều lắm cũng chẳng qua chỉ làm cho hơi giống mà thôi. Đánh cờ với hoàng đế còn có thể giả như hết sức tranh giành, đánh tới mức khó gỡ khó phân, đến lúc tối hậu quan đầu mới chịu thua[11]. Còn trong trò đấu vật này thì rất khó giả dạng, cho dù cuối cùng phải thua, nhưng lúc đánh nhau ai dám túm hoàng đế nhấc lên quật xuống một cái?

Khang Hy rất say mê trò đấu vật, nhìn thấy bọn thị vệ đấu với nhau thì giở đủ miếng đủ thế, nhưng khi làm đối thủ với mình thì run rẩy sợ sệt, mất hết thần khí, trong lòng rất không thích, về sau đổi lấy thái giám làm đối thủ, nhưng kẻ nào cũng như người chết, bị đánh trúng cũng không đánh trả. Làm hoàng đế muốn gì có nấy, nhưng muốn tìm một người làm đối thủ tỷ võ thật sự với mình thì khó mà tìm được, có lúc định mặc thường phục ra khỏi cung đi vi hành, tìm bách tính đánh nhau một trận xem võ công của mình rốt lại ra sao, nhưng như thế rốt lại cũng quá mạo hiểm, nên rốt lại cùng chẳng qua chỉ là hoàng đế thiểu niên ngẫu nhiên cao hứng nghĩ tới chuyện lên trời mà thôi. Hôm ấy gặp Vi Tiểu Bảo, đánh nhau một trận, Vi Tiểu Bảo dốc toàn lực vẫn bị thua. Khang Hy vô cùng mừng rỡ, bình sinh chỉ có đánh nhau trận ấy là vui vẻ. Vi Tiểu Bảo hẹn y hôm sau đánh tiếp, quả là đúng chuyện y thích. Từ đó hai người hàng ngày tỷ võ, Khang Hy thủy chung không để lộ thân phận của mình, lúc tỷ võ cũng không cho thái giám khác tới gần, để khỏi tiết lộ bí mật, tên tiểu thái giám này chỉ cần biết đối thủ là tiểu hoàng đế, thì lúc động thủ hoàn toàn không còn gì thú vị nữa.

Trong cung có hơn ngàn thái giám, trước nay không ít người chưa từng gặp mặt hoàng đế, nhưng tịnh thân nhập cung, trước hết phải học tập hàng loạt quy củ, phân biệt phẩm cấp phục sức cao thấp trong cung, thấy Khang Hy mặc quần áo hoàng đế mà vẫn không biết thì chỉ có tên thái giám giả Vi Tiểu Bảo. Nhưng từ phía Khang Hy mà nói, thì gã tiểu thái giám hồ đồ này lại là ngàn vàng khó mua được, quả thật là quý vì khó có.

Từ đó trở đi võ công của Khang Hy dần dần tiến bộ, Vi Tiểu Bảo rõ ràng cũng tiến bộ theo, hai người đánh tới đánh lui, thủy chung vẫn tương đương, nhưng Vi Tiểu Bảo thì hơi kém hơn một bậc. Cứ như thế nên Khang Hy ra sức luyện võ mới không đến nỗi thua. Y là một người mười phần hiếu thắng, luyện công càng tiến bộ lại càng thích thú, hảo cảm đối với Vi Tiểu Bảo cũng tăng lên. Hôm ấy Ngao Bái tới Thượng thư phòng tâu muốn giết Tô Khắc Tát Ha, Khang Hy vốn đã biết Ngao Bái vì việc tranh chấp ruộng đất giữa đạo Tương Hoàng kỳ và Chánh Bạch kỳ, nên có thù oán với Tô Khắc Tát Ha, hôm nay nhất định muốn giết Tô Khắc Tát Ha thì chỉ là xuất phát từ thù oán riêng tư, vì thế chần chừ không chịu chuẩn tấu. Nào ngờ Ngao Bái hung hăng hùng hổ, lúc thịnh nộ để lộ thói quen của võ nhân, xắn áo nắm tay giống như muốn sấn lên động thủ. Ngao Bái thân hình cao lớn, dáng vẻ hung ác, Khang Hy thấy y khí thế bừng bừng sấn tới, không khỏi hoảng sợ, bọn thị vệ thì đều hầu ở ngoài Thượng thư phòng, gọi cũng không kịp, huống chi phần lớn đám thị vệ đều là người tâm phúc của Ngao Bái, hoàn toàn không thể dựa vào được, đang lúc không biết làm sao, thì vừa khéo Vi Tiểu Bảo nhảy ra. Khang Hy cả mừng, nghĩ thầm “Mình và Tiểu Quế tử hợp lực thì cũng có thể đánh nhau với gã khốn Ngao Bái này một trận”, đến lúc thấy Ngao Bái lùi lại mới yên tâm.

Vi Tiểu Bảo không kìm được bật tiếng la hoảng, tiết lộ hành tàng, chỉ còn cách mạo hiểm đánh bạc một phen, xông ra quát Ngao Bái, không ngờ vừa quát một tiếng Ngao Bái đã lùi lại, bất giác cả mừng, cao giọng nói “Giết Tô Khắc Tát Ha hay không là do hoàng thượng quyết định. Ngươi vô lễ với hoàng thượng, định nắm tay đánh người, không sợ chém đầu cả nhà, tịch biên gia sản à?”.

Câu này chính đánh trúng tim đen của Ngao Bái, y lập tức trên lưng toát mồ hôi lạnh, biết mới rồi hành sự quá lỗ mãng, lập tức nói với Khang Hy “Hoàng thượng không nên nghe gã tiểu thái giám này nói bậy, nô tài là bề tôi rất mực trung thành”.

Khang Hy vừa đích thân coi việc chính sự, đối với Ngao Bái vốn mười phần sợ sệt, thấy y đã có ý lùi bước, nghĩ lúc này không thể để y mất mặt, bèn nói “Tiểu Quế tử, ngươi tránh qua một bên”. Vi Tiểu Bảo khom lưng nói “Vâng!”, rồi lùi qua cạnh bàn. Khang Hy nói “Ngao Thiếu bảo, ta biết ngươi là bề tôi rất mực trung thành. Ngươi quen xung phong hãm trận, vốn không nho nhã như kẻ đọc sách, ta cũng không trách ngươi”. Ngao Bái cả mừng vội nói “Vâng, vâng”. Khang Hy nói “Việc Tô Khắc Tát Ha, cứ theo ý ngươi xử trí là được. Ngươi là đại trung thần, y là đại gian thần, trẫm tự nhiên phải thưởng người trung phạt người gian”. Ngao Bái càng mừng rỡ, nói “Hoàng thượng như thế mới là hiểu rõ đạo lý. Nô tài từ nay trở đi quyết lòng trung son sắt làm việc cho hoàng thượng”. Khang Hy nói “Tốt lắm, tốt lắm. Trẫm sẽ bẩm rõ với hoàng thái hậu, ngày mai ra triều sẽ có trọng thưởng”. Ngao Bái mừng rỡ nói “Đa tạ hoàng thượng”. Khang Hy nói “Còn có chuyện gì nữa không?”. Ngao Bái nói “Không có chuyện gì. Nô tài xin lui”.

Khang Hy gật gật đầu, Ngao Bái mặt mày rạng rỡ, lui ra khỏi Thượng thư phòng.

Khang Hy chờ y ra khỏi phòng rồi, lập tức nhảy trên ghế xuống, cười nói “Tiểu Quế tử, bí mật này đã bị ngươi phát hiện ra rồi”.

Vi Tiểu Bảo nói “Hoàng thượng, ta thật... thật là đáng chết, trước nay không biết ngươi là hoàng đế, động thủ động cước với ngươi, thật quá to gan”.

Khang Hy thở dài một tiếng, nói “Ờ, ngươi biết rồi cũng không dám đánh nhau thật với ta nữa, thật rất mất vui”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Chỉ cần ngươi không trách, trở đi ta sẽ đánh nhau thật, cũng chẳng hề gì”. Khang Hy cả mừng nói “Được, một lời là quyết định, nếu không đánh thật không phải là hảo hán”, nói xong đưa tay ra. Vi Tiểu Bảo một là không biết quy củ trong cung đình, hai là vốn là nhân vật vô lại coi trời bằng vung, lập tức đưa tay ra nắm tay y, cười nói “Từ nay trở đi nếu không đánh thật, không phải là hảo hán”. Hai người nắm chặt tay nhau, hô hô cười rộ. Hoàng thái tử từ lúc lọt lòng mẹ đã được quyết định tương lai phải làm hoàng đế, sự nuôi nấng dạy bảo lúc nhỏ khác hẳn với người thường, một tiếng cười, một tiếng khóc, một hành động, một cử chỉ không gì không bị mọi người dòm ngó, quả thật là không có nửa phân tự do. Tù phạm bị giam trong ngục còn có thể tùy ý nói chuyện, trong phòng giam vẫn được tùy ý hành động, chứ sự câu thúc mà hoàng thái tử phải chịu so với tù phạm còn nặng nề gấp trăm lần. Các viên sư bảo phụ trách việc dạy dỗ, bọn thái giám cung nữ lo việc hầu hạ chỉ sợ hoàng thái tử xảy ra chuyện gì, suốt ngày cứ run rẩy sợ sệt, như lội qua vực sâu, đạp trên băng mỏng. Lời lẽ hành động của thái tử chỉ cần có nửa phân tùy tiện, thì sư bảo sẽ ôn tồn khuyến cáo, chỉ sợ làm hoàng thượng nổi giận. Thái tử định mặc ít đi một cái áo thì bọn cung nữ thái giám như đại họa lâm đầu, chỉ sợ thái tử hắt hơi sổ mũi. Một người từ nhỏ đến lớn, ngày đêm bị giám sát cai quản chặt chẽ như vậy, quả thật rất thiếu lạc thú làm người. Các triều có rất nhiều hôn quân bạo chúa, thì một trong những nguyên nhân quả thật là vì sau khi hoàng đế được tự do hành động sẽ lập tức phát tiết nỗi bực dọc uất ức tích lại suốt nhiều năm, rất nhiều hành vi khiến người ta cảm thấy kỳ quái, có quá nửa chẳng qua chỉ là phát tiết quá đáng mà thôi.

Khang Hy từ nhỏ cũng bị giám sát nghiêm ngặt, đến lúc đích thân coi việc chính sự mới được thỉnh thoảng đuổi bọn cung nữ, thái giám ra xa, không cho ở liền bên cạnh. Nhưng trước mặt mẹ và các đại thần thì vẫn theo đúng quy củ, làm ra vẻ kẻ thiếu niên già dặn, gặp bọn cung nữ thái giám thì thủy chung cũng làm ra vẻ hoàng đế, không dám tùy tiện, suốt đời ngay cả việc buông thả cười lớn một trận cũng không có được mấy lần. Nhưng thiếu niên thì thích chơi đùa, thích đánh nhau, đó cũng là tính nết bình thường của con người, hoàng đế hay ăn mày đều không có gì khác nhau. Trong nhà bách tính tầm thường bất kể đứa nhỏ nào cũng có thể tùy ý hàng ngày cùng bạn bè nhảy nhót reo hò, đánh lộn phá phách, còn vị hoàng đế thiếu niên này thì phải có cơ hội xảo hợp mới có được “phúc duyên” như vậy. Y chỉ có lúc gặp Vi Tiểu Bảo mới cảm thấy không bị trói buộc, vứt bỏ hết bộ dạng hoàng đế, buông thả đánh nhau, quả thật là niềm vui cả đời chưa từng có, trong bấy nhiêu ngày, trong giấc mơ cũng thường thấy đang đùa giỡn đánh nhau với Vi Tiểu Bảo.

Y kéo tay Vi Tiểu Bảo, nói “Lúc có người thì ngươi gọi ta là hoàng thượng, lúc không có người thì chúng ta cứ như trước đây”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Thế thì không còn gì tốt hơn. Ta nằm mơ cũng không ngờ ngươi là hoàng đế. Ta còn nghĩ là hoàng đế là một lão công công râu bạc kia”.

Khang Hy nghĩ thầm “Lúc phụ hoàng ra đi bất quá chỉ mới hai mươi bốn tuổi, cũng không phải là lão công công râu bạc gì, thằng đầy tớ nhà ngươi tại sao không biết gì cả thế?”. Bèn hỏi “Chẳng lẽ Hải lão công chưa từng nói qua với ngươi sao?”. Vi Tiểu Bảo lắc lắc đầu nói “Chưa. Y là dạy ta luyện võ công. Hoàng thượng, công phu của ngươi là ai dạy thế?”. Khang Hy cười nói “Chúng ta đã nói là lúc không có ai thì cứ như trước kia, tại sao lại gọi ta là hoàng thượng?”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Phải rồi, ta hơi quên”.

Khang Hy thở dài một tiếng, nói “Ta đã đoán trước là sau khi ngươi biết ta là hoàng đế thì sẽ không tỷ võ với ta như trước kia nữa đâu”. Vi Tiểu Bảo cười khẽ nói “Ta nhất định đánh nhau như trước kia, nhưng chỉ e là không dễ. Ờ, Tiểu Huyền tử, võ công của ngươi rốt lại là ai dạy thế?”. Khang Hy nói “Ta lại không thể nói với ngươi. Ngươi hỏi làm gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Thằng đầy tớ Ngao Bái kia cậy võ công cao cường, trước mặt ngươi xoa quyền vuốt chưởng, giống như định đánh người. Ta nghĩ sư phụ ngươi võ công rất cao cường, chúng ta mời sư phụ ngươi tới đối phó với y”. Khang Hy cười khẽ một tiếng, lắc đầu nói “Không được đâu, sư phụ của ta làm sao làm được việc ấy?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Đáng tiếc là Hải lão công sư phụ ta bị mù rồi, nếu không mời y tới đánh Ngao Bái, thì có quá nửa là thắng được. A, có cách rồi, ngày mai hai chúng ta liên thủ đánh nhau với y một trận, ngươi thấy thế nào? Gã Ngao Bái ấy tuy nói là Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ, nhưng hai chúng ta sóng vai xông vào thì cũng chưa chắc đã thua y”. Khang Hy cả mừng kêu lên “Hay lắm, hay lắm!”. Nhưng ngay lập tức biết là việc ấy nhất định khó mà làm được, lắc lắc đầu, thở dài, nói “Hoàng đế đánh nhau với đại thần thì thật chẳng ra gì cả”. Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi không phải là hoàng đế thì hay quá!”.

Khang Hy gật gật đầu, trong phút chốc cảm thấy rất hâm mộ gã tiểu thái giám Vi Tiểu Bảo này, thích gì là làm nấy, tuy ở trong hoàng cung nhưng cũng tiêu dao tự tại. Lại nghĩ tới Ngao Bái nhướng mày trợn mắt mới rồi, khí thế hung hăng, sải chân sấn tới, không kìm được còn hơi sợ sệt, nghĩ thầm “Người này dám vô lễ với mình như thế, y muốn giết ai thì không giết người ấy không được, không coi mình ra gì. Rốt lại y là hoàng đế hay mình là hoàng đế? Chỉ là Tổng quản thị vệ trong cung đều là do y thống suất, quân Bát kỳ cũng do y điều động, nếu mình hạ chỉ giết y, y nổi lên làm loạn, chỉ e sẽ giết mình trước. Mình trước hết phải thay Tổng quản thị vệ, kế tước binh quyền của y, sau đó bãi bỏ chức Phụ chính đại thần của y, sau cùng mới kéo y ra Ngọ môn chém đầu thị chúng, để phát tiết nỗi căm hận của mình”. Nhưng xoay chuyển ý nghĩ lại thấy kế ấy cũng không ổn, chỉ cần vừa thay đổi Tổng quản thị vệ thì Ngao Bái đã biết là nhằm đối phó với y rồi, người này đang nắm đại quyền, nếu quả để cho y tiên hạ thủ vi cường thì mình sẽ phải chết uổng mạng, chỉ có cách tạm thời không động thanh sắc, chờ nghĩ ra cách ổn thỏa rồi sẽ nói tiếp.

Y không muốn để Vi Tiểu Bảo thấy mình chưa có chủ ý, bèn nói “Ngươi cứ về chỗ Hải lão công chịu khó học võ công, ngày mai chúng ta lại tới đây tỷ võ. Vi Tiểu Bảo ứng thanh nói “Vâng”. Khang Hy lại nói “Chuyện ngươi thấy giữa ta và Ngao Bái, cũng đừng nói lại với ai”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng, ở đây không có người ngoài. Ta muốn đi là đi, không dập đầu thỉnh an với ngươi đâu”. Khang Hy hô hô cười rộ, xua tay nói “Không cần đâu. Ngày mai vẫn là đã hẹn chắc rồi, không gặp không đi đấy”.

Vi Tiểu Bảo tuy không lấy trộm được bộ Tứ thập nhị chương kinh nhưng phát hiện được người hàng ngày tỷ võ với y chính là hoàng đế, quả thật phấn khích muôn phần. May là Hải lão công bị mù, không nhìn thấy dáng vẻ của y có chỗ khác lạ, chỉ cảm thấy hôm nay y đặc biệt nói nhiều, không biết là gặp việc gì mà vui vẻ như thế, bèn thăm dò vài câu. Vi Tiểu Bảo mười phần cơ cảnh, không hề để lộ ra nửa câu.

Hôm sau Vi Tiểu Bảo tới tỷ võ với Khang Hy, y trong lòng rất muốn đánh nhau như ngày thường, nhưng đã biết đối phương là hoàng đế, lúc tự vệ thì thủ hộ cực kỳ nghiêm mật, nhưng chiêu số phản kích tự nhiên lại yếu ớt vô lực. Khang Hy hiểu rõ tâm ý của y, lúc tấn công cũng không dùng toàn lực, nghĩ thầm đối phương đã úy kỵ, mà mình lại dùng kình lực tấn công, không khỏi có chỗ thắng cũng bất võ. Chỉ đánh nhau một lúc, Vi Tiểu Bảo đã thua luôn hai hiệp.

Khang Hy thở dài một tiếng, nói “Tiểu Quế tử, hôm qua ngươi vào Thượng thư phòng làm gì thế?”. Vi Tiểu Bảo nói “Đêm qua Ôn Hữu Đạo bị sốt không dậy nổi, anh em y gọi ta tới Thượng thư phòng quét dọn giúp, ta làm không quen, tay chân chậm chạp, không ngờ lại gặp ngươi”. Y nói rất trơn tru, không những sắc mặt không thay đổi, mà cơ hồ chính y cũng tin chuyện ấy là có thật.

Khang Hy nói “Ngươi biết ta là hoàng đế rồi, chúng ta không thể đánh nhau thật nữa”, có vẻ rất cảm khái. Vi Tiểu Bảo nói “Ta cũng cảm thấy hôm nay đánh ra không có kình lực”. Khang Hy đột nhiên nghĩ ra, nói “Ta nghĩ ra cách rồi. Chúng ta đã không thể đánh nhau được nữa, ta chỉ còn cách xem ngươi đánh nhau với người khác, để cho đã thèm cũng được. Nào, ngươi theo ta đi thay quần áo, chúng ta tới phòng Bố khố”. Vi Tiểu Bảo nói “Phòng Bố khố là chỗ nào, là phòng kho bốn phía chất vải phải không?”. Khang Hy cười nói “Không phải. Phòng Bố khố là nơi các võ sĩ luyện đấu vật”. Vi Tiểu Bảo vỗ tay cười nói “Vậy thì hay quá”.

Khang Hy trở về thay áo, Vi Tiểu Bảo đi phía sau, Khang Hy thay áo xong, mười sáu tên thái giám tiền hô hậu ủng, tới phòng Bố khố xem các võ sĩ đấu vật, lúc ấy y thần sắc nghiêm trang, không cười nói gì với Vi Tiểu Bảo nữa. Đám võ sĩ thấy hoàng thượng giá đáo, không ai không ra sức đấu với nhau. Khang Hy nhìn một lúc, gọi một võ sĩ to béo bước ra, nói “Ta có một tiểu thái giám bên cạnh, cũng học qua một chút thuật đấu vật, ngươi dạy y vài tay”. Rồi quay đầu gọi Vi Tiểu Bảo “Ngươi ra học y đi”. Nói xong nháy mắt trái một cái. Hai người đều đã thấy tên võ sĩ kia tuy thân thể to lớn, nhưng tay chân chậm chạp vụng về, xem ra không phải là đối thủ của Vi Tiểu Bảo.

Hai người vào sân đấu, qua lại mấy lượt, Vi Tiểu Bảo ra chiêu Thuận thủy thôi chu định xô tên võ sĩ ấy, không ngờ tên võ sĩ ấy quá nặng, thế nào cũng xô không ngã. Thủ lĩnh võ sĩ quay lại nháy mắt lia lịa. Tên võ sĩ to béo kia hiểu ý giả vờ loạng choạng, ngã vật xuống đất hồi lâu không bò dậy nỗi. Bọn võ sĩ và thái giám đồng thanh khen ngợi.

Khang Hy rất vui vẻ, sai thái giám hầu cận thưởng Vi Tiểu Bảo một nén bạc, nghĩ thầm “Tiểu Quế tử võ công không bằng mình, mà y có thể đẩy ngã gã to béo kia, thì mình tự nhiên cũng đẩy được”. Trong lòng ngứa ngáy, hăm hở định thử, nhưng ngại vì thân phận vạn thặng chi tôn, không thể bước ra động thủ, thở dài một tiếng, nói với thái giám hầu cận “Ngươi chọn ba mươi tên tiểu thái giám khoảng mười bốn mười lăm tuổi, bảo họ hàng ngày tới đây luyện công phu, người nào học nhanh, giống như Tiểu Quế tử thì ta sẽ có thưởng”. Viên Thái giám ấy cười nụ vâng dạ, nghĩ thầm hoàng đế tâm tính còn trẻ con, muốn chơi trò mới.

Vi Tiểu Bảo trở về phòng, Hải lão công hỏi hôm nay tỷ võ với Tiểu Huyền tử ra sao. Vi Tiểu Bảo nói rất có màu có sắc, tựa hồ một phen đại chiến, đôi bên đánh nhau kịch liệt phi thường. Nhưng Hải lão công hỏi kỹ thêm, lập tức phát giác ra chỗ sơ hở, bèn sa sầm mặt hỏi “Tiểu Huyền tử bị gì? Hôm nay y mắc bệnh à?”. Vi Tiểu Bảo nói “Không có đâu, có điều y tinh thần không thoải mái lắm”. Hải lão công hừ một tiếng, nói “Ngươi cứ kể từ đầu tới cuối, từng chiêu từng thức nói lại cho ta nghe”. Vi Tiểu Bảo biết không giấu được y chỉ đành theo sự thật kể lại chi tiết.

Hải lão công ngẩng đầu lên, thong thả nói “Chiêu ấy ngươi rõ ràng có thể vặn đầu y qua bên trái, ngươi lại muốn ôm người y nhấc lên, vì thế mà thua. Ngươi không phải không biết mà cố ý nhường y, tại sao thế?”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Tôi cũng không cố ý nhường y. Chỉ có điều y đánh rất khách khí, tôi cũng phải thủ hạ lưu tình. Tôi và y là bạn tốt của nhau, tự nhiên không thể đánh quá nặng”. Nghĩ tới việc mình và hoàng đế là “bạn tốt”, không kìm được mười phần đắc ý.

Hải lão công nói “Ngươi và y đã thành bạn tốt à? Hừ, chẳng qua lối đánh của ngươi không phải là thủ hạ lưu tình mà là không dám đánh y. Rốt lại ngươi... rốt lại ngươi đã biết rồi à?”.

Vi Tiểu Bảo cả kinh, run lên nói “Biết... biết cái gì?”. Hải lão công nói “Là y tự nói ra hay ngươi đoán ra?”. Vi Tiểu Bảo nói “Người nói gì? Tôi chẳng hiểu gì cả?”. Hải lão công dằn giọng nói “Ngươi nói thật cho ta nghe xem nào! Khắc khắc... khắc khắc... Tại sao ngươi biết được thân phận của Tiểu Huyền tử?”. Rồi vươn tay chụp vào cổ tay trái của y.

Vi Tiểu Bảo lập tức đau thấu xương tủy, xương tay lách cách kêu lên thành tiếng, tựa hồ sắp gãy, kêu lên “Đầu hàng, đầu hàng!”. Hải lão công nói “Tại sao ngươi biết được?”, trên tay lại gia tăng kình lực. Vi Tiểu Bảo kêu lên “Ôi, ôi, người... người.... người không biết quy củ à? Tôi đã kêu đầu hàng, sao người còn chưa buông tay ra?”. Hải lão công nói “Câu ta hỏi ngươi, ngươi cứ trả lời cho rõ ràng”. Vi Tiểu Bảo nói “Được, nếu người đã sớm biết Tiểu Huyền tử là ai, thì tôi sẽ nói với người lý do bên trong. Nếu không, cho dù người có giết tôi tôi cũng không nói”.

Hải lão công nói “Chuyện đó có gì là lạ? Tiểu Huyền tử chính là hoàng thượng, lúc bắt đầu dạy ngươi Đại cầm nã thủ thì ta đã biết rồi”, nói xong buông tay ra.

Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói “Té ra người đã biết rồi, mà lại che giấu tôi đến khổ. Vậy thì có nói với người cũng không hề gì”. Lúc ấy bèn nói lại việc gặp Khang Hy và Ngao Bái trong Thượng thư phòng hôm qua, nói tới việc hôm nay đánh ngã một tên võ sĩ to béo trong phòng Bố khố, lại nghênh ngang đắc ý. Hải lão công nghe rất chăm chú, không ngừng hỏi xen vào.

Vi Tiểu Bảo kể xong, lại nói “Hoàng thượng dặn tôi không được nói cho người biết, nếu người tiết lộ ra, hai chúng ta đều bị chặt đầu đấy”. Hải lão công lạnh lùng nói “Hoàng thượng là bạn tốt của ngươi, không giết ngươi đâu, chỉ giết ta thôi”. Vi Tiểu Bảo đắc ý nghênh ngang nói “Người biết thế là tốt”. Hải lão công trầm tư một lúc, nói “Hoàng thượng muốn ba mươi tên tiểu thái giám cùng luyện võ, là để làm gì? Có quá nửa là y ngứa nghề, đánh nhau với ngươi không đã thèm, muốn tìm một số tiểu thái giám để đánh nhau với y”, nói xong đứng dậy đi quanh phòng hơn mười vòng, nói “Tiểu Quế tử, ngươi có muốn lấy lòng hoàng thượng không?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Y là bạn tốt của tôi, làm y vui lòng thì cũng là đạo lý của người làm bạn bè”. Hải lão công dằn giọng nói “Ta có một câu ngươi phải nhớ cho kỹ. Từ nay trở đi hoàng thượng mà nói là bạn tốt gì đó của ngươi, ngươi vô luận thế nào cũng không được nhận. Ngươi là cái gì, chẳng lẽ lại thật sự làm bạn với hoàng thượng được à? Hôm nay y là trẻ con, vui miệng nói ra, há lại là thật? Ngươi mà còn ăn nói bừa bãi, thì cẩn thận cái đầu trên cổ đấy”.

Vi Tiểu Bảo vốn cũng đã nghĩ tới câu ấy không thể tùy ý nói bừa, bị Hải lão công dằn giọng nghiêm mặt chỉ bảo một phen, lè lè lưỡi nói “Trở đi có chặt đầu tôi cũng không nói nữa. Có điều đầu đã rơi xuống đất rồi mà có thể mở miệng nói được nữa hay không, trong đó chỉ e còn rất nhiều chuyện phải để ý đấy”.

Hải lão công hừ một tiếng, nói “Ngươi có muốn học võ công thượng thặng không?”.

Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói “Người chịu dạy võ công thượng thặng cho tôi, thì đó đúng là chuyện mong còn chưa được. Công công, một thân võ nghệ của người mà không thu một đệ tử truyền lại, há không đáng tiếc sao?”. Hải lão công nói “Người đời nhiều kẻ âm hiểm gian trá, ít người trung hậu thành thật. Thu phải đệ tử xấu cho y mưu hại sư phụ, tội gì phải khổ như thế?”.

Vi Tiểu Bảo chợt động lòng “Mình làm mù mắt y, trong lòng y có nghi ngờ gì không? Chuyện này có quan hệ tới tính mạng, không điều tra cho rõ ràng minh bạch không xong”. Chỉ thấy y thần sắc trơ ra như gỗ, không hề có vẻ não nộ, bèn nói “Phải đấy, kẻ được người tin tưởng, lại trung thành với người cũng không dễ thay đổi, thì trên đời này e cũng chỉ có một người là Tiểu Quế tử tôi thôi. Công công, người bảo tôi tới Thượng thư phòng làm gì nào? Tôi là mạo hiểm muốn lấy trộm bộ Tứ thập nhị chương kinh ra cho người. Có điều trong thư phòng của hoàng thượng có hàng ngàn hàng vạn quyển sách, tôi lại không biết chữ nhiều...”.

Hải lão công nói chen vào “Ờ, ngươi không biết chữ nhiều!”.

Vi Tiểu Bảo chợt giật nảy mình “Ái chà, không xong! Không biết Tiểu Quế tử biết chữ nhiều hay ít. Nếu y biết chữ rất nhiều, thì câu ấy của mình đã lòi đuôi rồi”. Vội nói “Tôi tìm tới tìm lui, cũng tìm không được bộ Tứ thập nhị chương kinh. Có điều không hề gì, trở đi tôi lúc nào cũng có thể tới Thượng thư phòng, rốt lại cũng biến được bộ sách ấy thành dê để thuận tay dắt dê, thành đào để dưới lá trộm đào thôi”.

Hải lão công nói “Ngươi không quên là tốt”. Vi Tiểu Bảo nói “Tôi làm sao quên được? Công công người đối xử với tôi thật là không còn chỗ nào để nói, nếu tôi không nghĩ cách báo đáp người cho xứng đáng thì đời này kiếp này cũng thật uổng làm người”. Hải lão công lẩm bẩm nói “Ờ, nếu ta không nghĩ cách báo đáp ngươi cho xứng đáng thì đời này kiếp này cũng thật uổng làm người”. Hai câu này nói ra lạnh băng băng, Vi Tiểu Bảo nghe thấy bất giác rùng mình, nhìn trộm lên mặt y, lại không thấy có biểu hiện gì, nghĩ thầm “Lão rùa đen này lợi hại thật, y đã sớm biết Tiểu Huyền tử chính là hoàng thượng, lại không để lộ ra chút nào. Mình phải thật cẩn thận, nếu y biết mình làm mù mắt y mà Vi Tiểu Bảo mình còn giữ được hai tròng mắt thì nhất định là ông trời không có mắt”. Hai người im lặng đối diện với nhau. Vi Tiểu Bảo nhích chân từng bước từng bước ra cạnh cửa, chỉ cần thấy Hải lão công thần sắc hơi có vẻ không hay sẽ lập tức quay người tháo chạy, quyết ý trốn khỏi hoàng cung, từ đây không quay về nữa.

Lại nghe Hải lão công nói “Về sau ngươi không thể dùng Đại cầm nã thủ để đánh nhau với hoàng thượng nữa. Môn công phu ấy có học nữa cũng chỉ là cách thức phân cân thác cốt, tháo khớp bứt gân người ta, làm sao có thể dùng với hoàng thượng?”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng!”. Hải lão công nói “Từ hôm nay ta dạy ngươi một công phu khác, gọi là Đại từ đại bi thiên diệp thủ”. Vi Tiểu Bảo nói “Cái tên này kỳ lạ thật, tôi chỉ nghe Đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quan Thế m Bồ tát thôi”.

Hải lão công nói “Ngươi đã thấy Quan Thế m ngàn tay chưa?”. Vi Tiểu Bảo nói “Quan m ngàn tay à? Tôi thấy rồi, Quan m Bồ tát trên người mọc ra rất nhiều cánh tay, mỗi tay cầm một đồ vật khác nhau, có khi là bình nước, có khi là cành cây, còn có giỏ tre, lục lạc, rất là dễ coi”. Hải lão công nói “Ngươi thấy ở trong chùa tại Dương Châu phải không?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Trong chùa ở Dương Châu à?”, vô cùng hoảng sợ, sải chân một cái nhảy ra tới cửa, định cướp cửa bỏ chạy. Hải lão công nói “Quan m ngàn tay thì trong thiên hạ chỉ có chùa ở Dương Châu mới có, ngươi chưa tới chùa Dương Châu, làm sao thấy được Quan m ngàn tay?”. Vi Tiểu Bảo khẽ thở ra một hơi, nghĩ thầm “Té ra chỉ trong chùa ở Dương Châu mới có Quan m ngàn tay, suýt nữa bị ngươi làm khiếp vía đái ra quần rồi”. Liền nói “Tôi làm sao đi qua Dương Châu được? Dương Châu ở đâu thế? Quan m ngàn tay gì đó là nghe người ta nói lại, chứ tôi chưa thấy. Là tôi muốn khoác lác với lão nhân gia người mấy câu để vênh vang, nào ngờ người kiến văn rộng rãi, ra tay là vạch rõ được chân tướng của tôi”. Hải lão công thở dài nói “Muốn vạch ra chân tướng của thằng lưu manh nhỏ nhà ngươi thật không dễ đâu”. Vi Tiểu Bảo nói “Dễ lắm, dễ lắm. Tôi bịa đặt một câu, không đầy nửa giờ thì đã bị lão nhân gia người vạch rõ chân tướng rồi”.

Hải lão công ờ một tiếng, nói “Ngươi lạnh à? Sao không mặc thêm áo vào?”. Vi Tiểu Bảo nói “Tôi không lạnh”. Hải lão công nói “Vậy tại sao giọng nói của ngươi cứ run lên thế?”. Vi Tiểu Bảo nói “Mới rồi bị gió lạnh thổi, bây giờ thì tốt rồi”. Hải lão công nói “Ngoài cửa gió lớn, đừng đứng đó nữa”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng, vâng!”, rồi bước vào mấy bước, nhưng rốt lại vẫn không dám tới gần Hải lão công.

Hải lão công nói “Đại từ đại bi thiên diệp thủ là công phu Phật môn, động thủ là có thể kìm chế đối phương, lại không đả thương hay giết chết người ta, là võ công nhân từ nhất trên đời”. Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói “Công phu này không giết chết không đả thương người ta, đem động thủ ra chiêu với hoàng thượng, thật không gì tốt hơn”.

Hải lão công nói “Có điều công phu này rất khó học, chiêu thức đã nhiều, lại không dễ nhớ được trọn vẹn”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Nếu chiêu thức nhiều quá thì không nhớ được trọn vẹn cũng không hề gì, có quên một nửa cũng vẫn còn không ít”. Hải lão công nói “Hừ, thằng tiểu tử lười biếng, còn chưa học công phu đã nổi ý lười biếng rồi. Kiếp này ngươi đừng mơ tới chuyện học được võ công thượng thặng”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng, vâng. Muốn học võ công lợi hại được như lão nhân gia, thì kiếp này tôi tự nhiên như con mèo ngửi thấy cá treo trên cao, đừng hòng ăn được”, nghĩ thầm “Cho dù luyện được võ công tới mức như ngươi mà rốt lại bị người ta làm mù mắt, thì lão rùa đen nhà ngươi có thích không?”. Hải lão công nói “Ngươi vào đây”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng”, rồi bước tới vài bước, vẫn còn cách Hải lão công vài thước. Hải lão công nói “Ngươi sợ ta ăn thịt ngươi à?”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Thịt tôi chua lắm, ăn không ngon đâu”.

Hải lão công giơ chưởng trái lên, đột nhiên vỗ ra. Vi Tiểu Bảo giật nảy mình, tránh qua bên phải, chợt chát chát hai tiếng, đã bị Hải lão công đánh trúng lưng, lập tức quỳ phục xuống đất không động đậy gì được, trong lòng cả sợ “Phen này hỏng rồi, y... y muốn lấy mạng mình”. Hải lão công nói “Đây là tay thứ nhất trong Đại từ đại bi thiên diệp thủ, gọi là Nam Hải lễ Phật. Ngươi trên lưng đã bị đánh trúng hai chỗ huyệt đạo, có điều công phu đánh huyệt mười phần khó luyện, phải có nội công thượng thặng làm căn bản, qua chiêu với hoàng thượng chẳng lẽ lại có thể đánh vào huyệt đạo của y, bắt y quỳ trước mặt ngươi sao? Ngươi chỉ cần nhớ được thủ pháp, làm ra dáng vẻ đánh nhau cũng được rồi”. Nói xong đưa tay ấn một cái vào hai chỗ huyệt đạo trên lưng y. Vi Tiểu Bảo lập tức cử động được tay chân, hơi định thần lại, thong thả đứng lên, nghĩ thầm “Té ra lão rùa đen dạy mình công phu, mà làm mình sợ hồn phách bay khỏi thất khiếu, không biết bây giờ đã quay về chưa nữa”.

Hôm ấy Hải lão công chỉ dạy y ba chiêu, nói “Hôm đầu tiên rất khó, về sau nếu ngươi dụng tâm thì có thể học nhiều hơn vài chiêu”. Hôm sau Vi Tiểu Bảo cũng không đi đánh bạc, đến giờ Ngọ tới gian phòng nhỏ tỷ võ tìm Khang Hy, biết thức điểm tâm trên bàn là dành cho hoàng đế, cũng không dám lấy ăn. Chờ hơn nửa giờ mà Khang Hy thủy chung vẫn không tới, Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Phải rồi, y tỷ võ với mình không thú vị, nên không tới nữa”, bèn đi thẳng tới Thượng thư phòng. Thị vệ thủ hộ ngoài cửa Thượng thư phòng hôm qua thấy Khang Hy dẫn Vi Tiểu Bảo tới phòng Bố khố, thần sắc rất vui vẻ, biết y là tiểu thái giám được hoàng thượng sủng ái, cũng không cản trở.

Vi Tiểu Bảo bước vào Thượng thư phòng, chỉ thấy Khang Hy đang đá vào một cái ghế da, hết chân này tới chân kia, dáng vẻ tức giận, không ngừng quát tháo “Đá cho ngươi chết, đá cho ngươi chết”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Y đang luyện công phu cước pháp à?”. Không dám bước lên quấy rầy, buông tay im lặng đứng một bên.

Khang Hy đá một lúc, ngẩng lên thấy Vi Tiểu Bảo, lộ vẻ vui mừng, nói “Ta rất buồn bực, ngươi tới đây bồi tiếp ta chơi đùa”.

Vi Tiểu Bảo nói “Được. Hải lão công dạy ta một công phu mới, gọi là Đại từ đại bi thiên diệp thủ gì đó, so với Đại cầm nã thủ trước kia thì lợi hại hơn nhiều. Y nói ta học được công phu này rồi thì nhất định ngươi không đánh lại ta”.

Khang Hy nói “Đó là công phu gì, ngươi sử dụng cho ta xem”. Vi Tiểu Bảo nói “Được, ta đánh ngươi đây”, rồi thi triển chiêu thức, song chưởng vung lên, đánh ra ba chiêu Nam Hải lễ Phật, Kim ngọc ngõa lịch, Nhập mệnh hô hấp, ra tay mau lẹ, khẽ vỗ vào bối tâm, đầu vai, ngực trái, đùi phải, yết hầu Khang Hy mỗi chỗ một cái. Đại từ đại bi thiên diệp thủ biến hóa rất kỳ lạ, khác hẳn Đại cầm nã thủ. Khang Hy không kịp đề phòng, cũng không kịp tránh né. Vi Tiểu Bảo ra tay rất nhẹ, tự nhiên không đánh y đau. Thật ra Vi Tiểu Bảo vốn không hề có nội công, sức lực trên cánh tay cũng rất yếu ớt, cho dù đánh nhau thật sự, bị y đánh trúng vài cái cũng không đau ngứa gì. Nhưng liên tiếp đánh trúng năm đòn như thế thì trước nay chưa từng có, Khang Hy “Ồ” một tiếng, mừng rỡ nói “Công phu này rất kỳ diệu. Ngày mai ngươi lại đây, ta cũng đi xin sư phụ dạy cho công phu thượng thặng để tỷ thí với ngươi”. Vi Tiểu Bảo nói “Hay lắm, hay lắm!”.

Y trở về chỗ ở, kể lại lời Khang Hy. Hải lão công nói “Không biết sư phụ y sẽ dạy công phu gì, hôm nay ngươi cứ học thêm vài chiêu Thiên diệp thủ”. Hôm ấy Vi Tiểu Bảo học thêm sáu chiêu là Kính lý quan hình, Thủy trung tróc nguyệt, Phù vân khứ lai, Thủy bào xuất một, Mộng lý minh minh, Giác hậu không không. Sáu chiêu này đều như ẩn như hiện, biến hóa khôn lường, hư nhiều thực ít, Hải lão công chỉ muốn Vi Tiểu Bảo nhớ kỹ chiêu thức, còn những chỗ ảo diệu trong chiêu thức thì không hề giảng giải, thậm chí tư thế có chính xác không, bộ vị ra chiêu có đúng không thì Hải lão công một là không nhìn thấy, hai là hoàn toàn không đếm xỉa gì tới. Vi Tiểu Bảo thấy y dạy rất tùy tiện, mừng thầm nghĩ bụng “Ngươi dạy qua quít thì ta cũng học qua loa, hai chúng ta cứ nhập nhằng cho xong sẽ tính. Nếu ngươi muốn dạy thật thì lão tử cũng không có thời giờ đâu mà chơi đùa với ngươi”. Hôm sau Vi Tiểu Bảo tới ngoài Ngự thư phòng, chỉ thấy bốn thị vệ ngoài cửa đã thay người khác, đang ngần ngừ thì một người cười nói “Ngươi là Quế công công phải không? Hoàng thượng bảo ngươi vào ngay”. Vi Tiểu Bảo sửng sốt nghĩ bụng “Quế công công cái gì?”, nhưng lập tức hiểu ra “Quế công công chính là lão tử, tên thị vệ này biết mình là người thân tín của hoàng thượng, nên càng khách khí với mình”. Liền tươi cười gật gật đầu, nói “May mắn được gặp, may mắn được gặp. Quý tính của bốn vị là gì?”. Bốn thị vệ nói rõ tên họ với y. Vi Tiểu Bảo lại khách khí thêm vài câu. Người thị vệ họ Trương cười nói “Ngươi vào mau đi, hoàng thượng đã hỏi ngươi mấy lần rồi đấy”.

Vi Tiểu Bảo bước vào thư phòng. Khang Hy từ trên ghế nhảy xuống, cười nói “Ba chiêu của ngươi hôm qua, sư phụ ta đã dạy cách phá rồi, chúng ta thử xem”. Vi Tiểu Bảo nói “Sư phụ ngươi đã nói phá được thì tự nhiên là phá được, cũng không cần thử nữa”. Khang Hy nói “Không thử không được! Ngươi cứ rón rén tới phòng chúng ta tỷ võ, đừng để ai biết, ta sẽ tới sau”. Vi Tiểu Bảo vâng dạ, rồi lẻn tới gian phòng ấy.

Khang Hy vừa học được chiêu số mới, vô cùng sốt ruột, trong giây lát đã tới. Hai người vừa động thủ, Khang Hy quả nhiên dùng thủ pháp xảo diệu chiết giải hết ba chiêu của Vi Tiểu Bảo hôm trước, lại đánh trúng đầu vai Vi Tiểu Bảo một chưởng.

Vi Tiểu Bảo thấy chiêu số của y sử dụng vô cùng cao minh, trong lòng cũng khâm phục, hỏi “Công phu này của ngươi tên là gì vậy?”. Khang Hy nói “Đây là Bát quái du long chưởng. Sư phụ ta nói Đại từ đại bi thiên diệp thủ của ngươi chiêu thức quá nhiều, nhớ cho hết cũng rất phiền phức. Bát quái du long chưởng của ta chỉ có tám tám sáu tư chiêu thức, nhưng phản phúc biến hóa, đều có thể chống lại Thiên diệp thủ của ngươi”. Vi Tiểu Bảo nói “Vậy công phu nào lợi hại hơn?”. Khang Hy nói “Ta cũng đã hỏi thế. Sư phụ nói hai môn này đều là chưởng pháp thượng thặng, không thể nói môn nào lợi hại hơn. Ai công lực cao hơn, sử dụng khéo hơn, thì người ấy thắng”.

Vi Tiểu Bảo nói “Hôm qua ta lại học thêm sáu chiêu, ngươi tới thử xem”. Lúc ấy bèn sử dụng sáu chiêu vừa học, tuy chiêu thứ hai, thứ ba không nhớ hết, chiêu thứ năm thì căn bản sử dụng không đúng, nhưng Khang Hy vẫn liên tiếp bị y đánh trúng bảy tám cái, gật đầu nói “Sáu chiêu này của ngươi rất hay, ta sẽ học cách chiết giải”.

Vi Tiểu Bảo trở về chỗ ở, nói lại chuyện Khang Hy luyện Bát quái du long chưởng cho Hải lão công nghe. Hải lão công gật gật đầu, nói “Thiên diệp thủ của phái Thiếu Lâm ta vốn chỉ có lộ Bát quái du long chưởng của phái Võ Đương là chống lại được. Sư phụ y nói rất đúng. Hai lộ chưởng pháp này đều có chỗ ảo diệu, ai học giỏi hơn thì người ấy lợi hại hơn”. Vi Tiểu Bảo nói “Y là hoàng đế, làm sao tôi hơn y được. Tự nhiên là phải để y học giỏi hơn”. Y không chịu khắc khổ luyện công, trước tiên đã sắp xếp chỗ lùi về sau.

Hải lão công nói “Nếu ngươi thua kém nhiều quá thì hoàng thượng lại không có hứng thú luyện tập với ngươi”. Vi Tiểu Bảo nói “Lời tục có câu: Thầy hay ắt dạy được trò giỏi. Dưới trướng tướng mạnh không có quân hèn. Người là thầy hay, lại là tướng mạnh, dạy người ta cũng không đến nỗi quá thua kém đâu. Lão nhân gia người cứ yên một trăm hai mươi cái tâm đi!”. Hải lão công lắc lắc đầu, nói “Đừng khoác lác nữa, cơm canh trên bàn nguội cả rồi, ngươi ăn canh trước đi”.

Vi Tiểu Bảo nói “Để tôi hầu lão nhân gia người ăn canh”. Hải lão công nói “Ta không ăn canh, ăn vào là ho ngay”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng”. Rồi bước qua húp canh, nghĩ thầm “Lão nhân gia ta ăn canh thì không ho hen gì cả”. Sau đó vài tháng, Khang Hy và Vi Tiểu Bảo đều học chiêu thức, hàng ngày tỷ võ. Hai người hoàn toàn không đánh nhau thật, không ai có ý xuất toàn lực để quyết thắng phụ, lúc giao đấu không khỏi có chỗ bớt vui, nhưng rốt lại chiêu số mà hai người học được rất phức tạp, theo đó chiết giải cũng đã biến hóa đa đoan, chỉ là văn tỷ như thế cũng như đánh cờ chứ không giống đánh nhau. Khang Hy biết rõ Vi Tiểu Bảo quyết không dám thẳng chân đá vào mông mình một cước, nên cũng không tiện thẳng tay đập vào đầu y một quyền.

Vi Tiểu Bảo học võ chỉ là để bồi tiếp hoàng đế ra chiêu, chứ mình thì hoàn toàn không hề dụng tâm, học đoạn sau đã quên mất đoạn trước. Sư phụ của Khang Hy rõ ràng cũng dạy y rất qua quít. Hai người tiến bộ rất chậm, hứng thú tỷ võ cũng giảm hẳn. Về sau Khang Hy cách vài ngày mới chiết chiêu với Vi Tiểu Bảo một lần.

Trong thời gian ấy, Khang Hy ngoài việc tỷ võ với Vi Tiểu Bảo cũng thường dắt y tới thư phòng làm bạn đọc sách. Thị vệ thái giám trong cung đều biết Tiểu thái giám Tiểu Quế tử ở Thượng thiện giám hiện là người thân tín nhất của hoàng thượng, mọi người gặp y đều không dám gọi thẳng là Tiểu Quế tử, mà đều một Quế công công, hai Quế công công rất cung kính thân thiết.

Vi Tiểu Bảo muốn lấy lòng Hải lão công, hàng ngày ra vào Thượng thư phòng, vẫn muốn tìm cách lấy trộm bộ Tứ thập nhị chương kinh, nhưng tìm tới tìm lui, thủy chung vẫn không thấy. Hôm ấy Khang Hy luyện võ với Vi Tiểu Bảo xong, sắc mặt trịnh trọng, hạ giọng nói “Tiểu Quế tử, ngày mai chúng ta phải làm một chuyện quan trọng, ngươi tới thư phòng sớm đợi ta”. Vi Tiểu Bảo ứng tiếng “Vâng”. Y biết hoàng đế không thích nhiều lời, y không nói là chuyện gì thì mình cũng không nên hỏi nhiều.

Sáng sớm hôm sau, y tới Thượng thư phòng hầu. Khang Hy hạ giọng nói “Ta muốn ngươi làm một việc, ngươi có can đảm không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi bảo ta làm việc, thì ta còn sợ gì nữa?’. Khang Hy nói “Chuyện này không phải tầm thường, nếu làm không xong thì cả ta lẫn ngươi đều có mối lo tới tính mạng đấy”. Vi Tiểu Bảo thoáng kinh ngạc, hỏi “Nhiều lắm thì ta có mối lo tới tính mạng, chứ ngươi là hoàng đế, ai dám hại ngươi? Mà nói lại, ngươi chiếu cố cho ta thì ta nói thế nào cũng không thể có mối lo tới tính mạng được”, trong lòng nghĩ nói trước ra như thế thì Vi Tiểu Bảo ta nếu có mối lo về tính mạng là cứ hỏi hoàng đế ngươi, ngươi không thể không đếm xỉa gì tới.

Khang Hy nói “Thằng khốn Ngao Bái ấy hoành hành vô lễ, ngầm mang ý khác, hôm nay chúng ta phải bắt y, ngươi có dám không?”.

Vi Tiểu Bảo ở trong cung đã lâu, ngoài việc luyện võ bầu bạn với Khang Hy, rất ít chơi đùa, mấy tháng gần đây Hải lão công không cho đi đánh bạc với anh em họ Ôn nữa, chỉ có ngẫu nhiên lén đi chơi một hai ván, mà tỷ võ với Khang Hy thì ngày càng không có kình lực, đang thấy buồn chán, nghe nói phải bắt Ngao Bái, bất giác cả mừng, liền nói “Hay lắm, hay lắm! Ta đã nói hai người chúng ta hợp lực đánh nhau với một mình y, cho dù y là Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ thì võ công của ta và ngươi cũng đều đã luyện tới mức không kém, quyết cũng không sợ y”. Khang Hy lắc đầu nói “Ta là hoàng đế, không thể đích thân động thủ. Thằng khốn Ngao Bái ấy kiêm chức Lãnh nội thị vệ đại thần, thị vệ trong cung đều là tâm phúc thân tín của y. Y mà biết ta muốn bắt y, thì có quá nửa là sẽ làm phản. Bọn thị vệ đồng thời động thủ thì ta và ngươi cố nhiên không giữ được tính mạng, mà cả thái hoàng thái hậu, hoàng thái hậu cũng sẽ gặp nạn. Vì thế chuyện này quả thật vô cùng nguy hiểm”.

Vi Tiểu Bảo vỗ ngực một cái nói “Vậy thì để ta chờ y ở ngoài cung, nhân lúc y không đề phòng, một đao đâm chết. Nếu một đao đâm y không chết, y cũng không biết là ý của ngươi”.

Khang Hy nói “Người này võ công mười phần cao cường, ngươi tuổi còn nhỏ, không phải là đối thủ của y. Huống hồ ngoài cửa cung, vệ sĩ của y rất đông, ngươi khó mà tới gần y, cho dù đâm chết được y, chỉ sợ ngươi cũng bị bọn vệ sĩ của y giết chết. Ta có kế khác”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng”. Khang Hy nói “Chờ lúc y vào phòng này tâu việc với ta, ta trước hết sai bọn tiểu thái giám chờ sẵn trong này, ngươi thấy ta buông chén trà trong tay xuống đất, thì nhảy tới giữ chặt y. Mười mấy tên tiểu thái giám đồng thời xông ra, nắm tay kéo chân, để y không thi triển võ công được. Nếu ngươi vẫn không làm gì được, thì ta chỉ còn cách đích thân tới giúp”.

Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói “Kế ấy rất hay, ngươi có đao không? Chuyện này không thể để hỏng được, nếu không bắt được y, ta sẽ một đao đâm chết luôn”. Lúc y vừa giết Tiểu Quế tử, trong ống giày thường giắt chủy thủ, về sau biết Tiểu Huyền tử là hoàng đế, chiết giải chưởng pháp với Khang Hy thường nhảy lên nhảy xuống, sợ thanh chủy thủ trong ống giày rơi ra, ngoài bọn thị vệ đeo đao đương trực thì mang đao trong cung là phạm vào tội chém đầu, nên từ đó không dám mang liền trong người nữa. Khang Hy gật gật đầu, kéo hộc bàn lấy ra hai thanh chủy thủ cán vàng, đưa một thanh cho Vi Tiểu Bảo, một thanh giắt vào ống giày của mình. Vi Tiểu Bảo cũng giắt chủy thủ vào ống giày, chỉ cảm thấy máu chảy rần rật, toàn thân nóng bừng, hơi thở dồn dập, bèn nói “Thằng khốn giỏi lắm, chúng ta sẽ cho y biết!”.

Khang Hy nói “Ngươi đi gọi mười hai tên tiểu thái giám vào đây”. Vi Tiểu Bảo vâng dạ, bước ra ngoài truyền gọi. Bọn tiểu thái giám này luyện tập trong phòng Bố khố mấy tháng, tuy không có võ công gì, nhưng bản lĩnh nắm tay kéo chân cũng đã không kém. Khang Hy nói với mười hai tên tiểu thái giám “Các ngươi đã luyện được vài tháng, cũng không biết có tiến bộ gì không. Lát nữa có một vị quan lớn bước vào, người này là hảo thủ đấu vật trong triều, ta để y thử công phu của các ngươi. Các ngươi vừa thấy chén trà trong tay ta rơi xuống đất, thì lập tức xông ra, nhân lúc bất ngờ lấy mười hai người đánh một. Chỉ cần đè được y xuống đất, khiến y không động đậy gì được thì ta sẽ trọng thưởng”. Nói xong kéo hộc bàn ra lấy ra mười hai đĩnh Nguyên bảo năm mươi lượng, nói “Thắng được y thì mỗi người được một đĩnh Nguyên bảo, nếu thua y thì mười hai người đều bị chém đầu. Loại đầy tớ lười biếng vô dụng như thế thì giữ lại làm gì?”. Hai câu cuối cùng thanh âm rất đáng sợ.

Mười hai tên thái giám nhất tề quỳ xuống nói “Bọn nô tài xin hết sức làm việc cho hoàng thượng”.

Khang Hy cười nói “Có làm việc gì đâu? Ta chỉ là muốn khảo xét các ngươi, xem ai chăm chỉ ai lười biếng luyện tập mà thôi”. Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm khâm phục “Y không hề để lộ nửa điểm với bọn tiểu thái giám, đề phòng bọn tiểu quỷ này không che giấu được, để lòi đuôi trước mặt Ngao Bái”.

Bọn tiểu thái giám đứng lên rồi, Khang Hy cầm một quyển sách trên bàn lên giở ra đọc. Vi Tiểu Bảo nghe y hạ giọng ngân nga, rõ ràng giọng không đứt đoạn, ngón tay không run, gặp việc lớn mà vẫn trấn định như thường, còn mình thì lòng bàn tay lúc thì toát mồ hôi lạnh, lúc thì nóng ran, trong bụng chửi thầm “Vi Tiểu Bảo ngươi là quân khốn nạn, chuyện này thì ngươi không bằng được Tiểu Huyền tử rồi. Ngươi võ công không bằng y, định lực cũng không bằng y”. Lại xoay chuyển ý nghĩ, nghĩ thầm “Y là hoàng đế, tự nhiên can đảm hơn mình. Như vậy cũng chẳng có gì là kém. Nếu mình làm hoàng đế, đương nhiên còn hơn y nhiều”. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không khỏi có chỗ nói quá.

Qua một lúc ngoài cửa có tiếng giày vang lên, một thị vệ xướng “Ngao Thiếu bảo kiến giá, hoàng thượng vạn phúc kim an”. Khang Hy nói “Ngao Thiếu bảo vào đi!”. Ngao Bái vén rèm bước vào, quỳ xuống dập đầu.

Khang Hy cười nói “Ngao Thiếu bảo, ngươi tới rất hay, mười mấy tên tiểu thái giám này của ta đang luyện đấu vật. Nghe nói ngươi là người võ công đứng đầu trong các dũng sĩ Mãn Châu, ngươi chỉ điểm cho họ vài chiêu được không?”. Ngao Bái mỉm cười nói “Hoàng thượng có hứng thú, thì thần phải ra sức”.

Khang Hy cười nói “Tiểu Quế tử, ngươi gọi bọn thị vệ ngoài cửa lui xuống nghỉ ngơi, không được la thét, không có lệnh gọi thì không được bước vào”. Nói xong cười cười nhìn Ngao Bái làm ra vẻ mặt nhát ma. Ngao Bái hô hô cười rộ. Vi Tiểu Bảo bước ra ngoài dặn bảo. Khang Hy hạ giọng nói “Ngao Thiếu bảo, ngươi khuyên ta đừng đọc sách của người Hán, ta thấy lời ngươi rất đúng, chúng ta cứ đấu vật trong thư phòng này cũng tốt, chẳng qua đừng để người ngoài nghe thấy. Nếu để hoàng hậu biết được, thì lại bắt ta phải đọc sách đây”. Ngao Bái cả mừng, luôn miệng nói “Đúng, đúng, đúng! Chủ ý ấy của hoàng thượng rất cao minh, những sách vở của người Hán đọc vào có ích gì?”.

Vi Tiểu Bảo quay vào thư phòng, nói “Bọn thị vệ đa tạ ân điển của hoàng thượng, đều đã lui ra rồi”.

Khang Hy cười nói “Được, chúng ta chơi đùa thôi. Bọn thái giám nhỏ đâu, mười hai người chia thành sáu cặp, đánh vật xem nào”.

Mười hai tên tiểu thái giám xắn tay áo buộc thắt lưng, chia thành sáu cặp, bắt đầu vật nhau.

Ngao Bái cười hề hề đứng nhìn, thấy bọn tiểu thái giám này công phu tầm thường, cười cười lắc lắc đầu, Khang Hy cầm chén trà lên nhắp một ngụm, cười hỏi “Ngao Thiếu bảo, bản lĩnh của bọn trẻ con này đã dùng được chưa?”. Ngao Bái cười nói “Nếu chỉ nhìn thôi thì cũng được”. Khang Hy cười nói “Nếu so với Ngao Thiếu bảo ngươi thì tự nhiên là không được rồi!”. Thân hình hơi xoay qua, bàn tay lỏng ra, keng một tiếng, chén trà rơi xuống đất, kêu lớn một tiếng “Ái chà!”. Ngao Bái sửng sốt, nói “Hoàng thượng...”, vừa nói được hai tiếng thì mười hai tên thái giám sau lưng đã nhất tề nhảy xổ vào bẻ tay níu cổ, ôm eo kéo chân, cùng lúc tấn công. Khang Hy hô hô cười rộ, nói “Ngao Thiếu bảo cẩn thận đấy”. Ngao Bái chỉ cho rằng hoàng đế thiếu niên sai bọn tiểu thái giám thử công phu của y, cười khẽ một tiếng, hai tay gạt ra, bốn tên thái giám ngã lăn xuống đất. Y vẫn không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm bọn thái giám bị thương, chân trái khẽ quét qua, lại quét ngã hai tên, kế đó hô hô cười rộ, sáu tên thái giám còn lại nhớ tới lời của hoàng thượng “Nếu thua y thì mười hai người đều bị chém đầu”, dùng hết sức lực từ lúc còn bú mẹ giữ chặt lưng và đùi y.

Vi Tiểu Bảo đã sớm sấn tới sau lưng y, nhắm đúng vào huyệt Thái dương của y giáng mạnh một quyền, Ngao Bái cảm thấy choáng váng một cái, trong lòng thoáng tức giận “Thằng tiểu thái giám này vô lễ thật”. Tay trái quét ngang ra xô ba tên tiểu thái giám ra, xoay người lại, trước ngực lại bị Vi Tiểu Bảo đánh trúng một quyền. Vi Tiểu Bảo hai đòn ấy là đánh trộm, thủ pháp cực kỳ mau lẹ, nhưng y hoàn toàn không có sức mạnh, tuy đánh trúng vào chỗ yếu hại của Ngao Bái nhưng không có hiệu quả gì. Ngao Bái thấy người đánh trộm là tiểu thái giám kề cận của hoàng thượng, cảm thấy có chỗ không hay, nhưng rốt lại vẫn không tin hoàng thượng định dùng bọn trẻ con này bắt mình, chưởng trái giơ ra, đập xuống vai phải Vi Tiểu Bảo.

Vi Tiểu Bảo ra chiêu Giác hậu không không, chưởng trái khua hờ trước mặt Ngao Bái hai vòng. Ngao Bái cúi đầu xuống tránh, bình một tiếng, ngực đã bị trúng một đá. Vi Tiểu Bảo cũng “A” một tiếng, té ra một đá trúng tâm khẩu Ngao Bái ấy lại như đá trúng tường gạch, bàn chân mình lại đau buốt. Ngao Bái thấy y liên tiếp ra sát thủ, vừa sợ vừa giận, nhưng đang lúc hỗn đấu cũng không kịp nghĩ xem hoàng thượng có dụng ý gì, chỉ định hất bọn tiểu thái giám xúm xít chung quanh, sấn vào thu thập Vi Tiểu Bảo trước. Nhưng bọn tiểu thái giám tên ôm eo, tên giữ chân, mấy tên bị hất ra, số còn lại lại nhảy xổ tới.

Khang Hy vỗ tay cười nói “Ngao Thiếu bảo, chỉ e là ngươi phải thua thôi”. Ngao Bái tay quyền đang đập xuống đầu Vi Tiểu Bảo, nghe Khang Hy nói thế, nghĩ thầm “Té ra y đùa giỡn với mình, sao lại đua hơi với bọn trẻ con?”, cánh tay nghiêng đi một cái giảm bớt kình lực, chát một tiếng đập trúng vai phải Vi Tiểu Bảo, chỉ dùng một thành công lực. Nhưng y rất khỏe mạnh, năm x?