Hồi 6 Nên biết hôm nay lòng mến giỏi-Chính là lúc trước ý trồng cay
dịch giả: cao tự thanh
Hồi 6
nên biết hôm nay lòng mến giỏi
chính là lúc trước ý trồng cay
ẢI LÃO CÔNG HỎI HÔM NAY LÀM VIỆC GÌ, Vi Tiểu Bảo nói chuyện tịch thu tài sản nhà Ngao Bái, còn chuyện nuốt sống châu báu, vàng bạc và thanh chủy thủ thì không hề nhắc tới, sau cùng nói “Thái hậu sai tôi tới nhà Ngao Bái tìm hai bộ Tứ thập nhị chương kinh...”. Hải lão công đột nhiên đứng phắt lên, hỏi “Nhà Ngao Bái có hai bộ Tứ thập nhị chương kinh à?”. Vi Tiểu Bảo đáp “Đúng thế. Là thái hậu và hoàng thượng sai tới lấy, nếu không thì tôi đã lấy về cho người, người khác cũng chưa chắc đã biết”.
Hải lão công sắc mặt âm trầm, hừ một tiếng lạnh lùng nói “Rơi vào tay thái hậu rồi, hay lắm, hay lắm!”.
Lúc trù phòng đưa cơm tới, Hải lão công chỉ ăn nửa bát cơm là thôi, đảo đảo hai tròng mắt trắng đục vô thần, ngẩng đầu ngẫm nghĩ.
Vi Tiểu Bảo ăn cơm xong, định đi ngủ một lúc, đến canh ba sẽ tới gặp tiểu cung nữ kia trò chuyện chơi đùa, thấy Hải lão công cứ ngồi ngẩn ra bất động, bèn để cả áo lên giường ngủ.
Y nằm chập chờn ngủ đi một lúc rồi rón rén trở dậy, cầm hộp bánh kẹo cho vào bọc, sợ Hải lão công giật mình tỉnh dậy, bèn nhón chân từng bước từng bước đi ra ngoài. Tới cạnh cửa, khẽ khàng rút then, rồi nhẹ nhàng mở một cánh cửa ra, đột nhiên nghe tiếng Hải lão công hỏi “Tiểu Quế tử, ngươi đi đâu thế?”.
Vi Tiểu Bảo giật nảy mình, nói “Tôi... tôi đi tiểu”. Hải lão công nói “Tại sao không tiểu trong phòng?”. Vi Tiểu Bảo nói “Tôi ngủ không được, ra vườn hoa đi dạo”. Y sợ Hải lão công cản trở, cũng không nói nhiều, sải chân bước mau ra ngoài, chân trái vừa bước lên một bước, chợt thấy cổ áo siết chặt lại, đã bị Hải lão công nắm lấy nhấc lên.
Vi Tiểu Bảo “A” một tiếng, vừa bật tiếng kêu khẽ, lập tức nghĩ “Hỏng rồi, hỏng rồi, lão rùa đen biết mình định đi gặp tiểu cung nữ kia, nên không cho mình đi”, chưa nghĩ xong đã bị Hải lão công ném xuống giường.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Công công, người muốn thử võ công của tôi à? Mấy hôm nay không dạy công phu cho tôi rồi, cái chụp này là chiêu gì thế?”.
Hải lão công hừ một tiếng, nói “Gọi là Úng trung tróc miết, vươn tay ra là bắt được ngay. Ba ba là loài có mai, bắt con ba ba nhỏ nhà ngươi”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Ba ba lớn bắt ba ba nhỏ!”, nhưng rốt lại không dám nói ra miệng, hai mắt đảo lia lịa, nghĩ cách thoát thân.
Hải lão công ngồi xuống cạnh giường, hạ giọng nói “Ngươi can đảm khôn ngoan, thông minh lanh lợi, tuy học võ không chịu siêng năng nhưng nếu quả được ta rèn luyện cẩn thận cũng có thể tính là nhân tài dạy được, đáng tiếc ơi là đáng tiếc”.
Vi Tiểu Bảo hỏi “Công công, đáng tiếc chuyện gì?”.
Hải lão công không đáp, chỉ thở dài một tiếng, hồi lâu mới nói “Ngươi học tiếng Bắc Kinh cũng không kém, nếu vài tháng trước nói được thế này, không lẫn chút khẩu âm Dương Châu nào thì cũng không dễ phát giác ra”.
Vi Tiểu Bảo giật nảy mình, toàn thân lập tức nổi gai ốc, không kìm được run lên, răng đánh vào nhau lập cập, cười gượng nói “Công công, người... người hôm nay nói chuyện, đúng là... hì hì... đúng là kỳ lạ”.
Hải lão công lại thở dài một tiếng, hỏi “Hài tử, năm nay ngươi mấy tuổi?”. Vi Tiểu Bảo thấy ngữ khí của y rất hòa hoãn, cũng bớt sợ hãi, nói “Tôi... tôi có mười bốn tuổi thôi”. Hải lão công nói “Mười ba tuổi là mười ba tuổi, mười bốn tuổi là mười bốn tuổi, tại sao lại là mười bốn tuổi thôi?”. Vi Tiểu Bảo nói “Mẹ tôi cũng không nhớ rõ, là tôi tự mình biết được”. Câu này đúng là nói thật, mẹ y mơ mơ hồ hồ, trước nay nói tuổi Vi Tiểu Bảo không mấy đúng.
Hải lão công gật gật đầu, ho vài tiếng, nói “Mấy năm trước luyện công bị tẩu hỏa nhập ma nên mắc chứng ho thế này, càng ngày ho càng dữ, vài năm nay tự biết là không xong rồi”. Vi Tiểu Bảo nói “Tôi... tôi thấy người gần đây... gần đây đỡ rồi”. Hải lão công lắc đầu nói “Đỡ cái gì? Một chút cũng không đỡ. Ngực ta đau lắm, ngươi làm sao biết được?”. Vi Tiểu Bảo nói “Bây giờ thế nào rồi? Có cần tôi lấy thuốc cho người uống không?”. Hải lão công thở dài nói “Mắt không nhìn thấy gì, thuốc không thể uống bừa được”. Vi Tiểu Bảo không dám thở mạnh, không biết y nói câu ấy là có ý gì.
Hải lão công lại nói “Ngươi cơ duyên rất tốt, được lòng hoàng thượng, vốn là cũng có thể làm được chuyện lớn. Ngươi chưa tĩnh thân, thì ta tĩnh thân cho ngươi cũng không sao, chỉ có điều, ờ, chậm mất rồi, chậm mất rồi”.
Vi Tiểu Bảo không hiểu “tĩnh thân” là gì, chỉ cảm thấy lời lẽ âm thanh của y đêm nay vô cùng kỳ quặc, bèn hạ giọng nói “Công công, khuya rồi, người nên đi ngủ thôi”. Hải lão công nói “Đi ngủ thôi, đi ngủ thôi! Ờ, ngủ rồi thì còn nhiều thời gian lắm, sáng cũng ngủ, tối cũng ngủ, ngủ vĩnh viễn không bao giờ thức dậy nữa. Hài tử, một người già rồi thì ngủ, không cần trở dậy, không bị đau ngực, không bị ho đến khổ, không phải là rất tốt đẹp sao?”. Vi Tiểu Bảo hoảng sợ không dám lên tiếng.
Hải lão công nói “Hài tử, ở nhà ngươi còn có ai nữa không?”.
Câu hỏi nhẹ nhàng hời hợt ấy thì Vi Tiểu Bảo lại khó trả lời. Y cũng không biết Tiểu Quế tử đã chết trong nhà có những ai, trả lời bừa thì có quá nửa sẽ lập tức lòi đuôi, nhưng lại không thể không trả lời, chỉ mong Hải lão công vốn cũng không biết rõ gia cảnh của Tiểu Quế tử nên mới hỏi như thế, bèn nói “Nhà tôi chỉ còn có lão nương, còn những người khác, bấy nhiêu năm nay, ờ, cũng không cần nói tới nữa”. Trong câu nói còn thòng thêm đoạn cuối, nếu Tiểu Quế tử còn có cha và anh chị em, thì không ngại gì dùng sáu chữ “cũng không cần nói tới nữa” để chống chế.
Hải lão công nói “Chỉ còn có lão nương. Tiếng Phúc Kiến các ngươi gọi mẹ là gì?”.
Vi Tiểu Bảo lại phát hoảng “Tiếng Phúc Kiến gì? Chẳng lẽ Tiểu Quế tử là người Phúc Kiến? Y nói trước đây trong giọng mình có lẫn khẩu âm Dương Châu, chỉ e... chỉ e... chuyện mình làm y mù mắt, y biết không nhỉ?”. Trong chớp mắt ấy trong lòng có vô số ý nghĩ xoay chuyển, bèn ậm à ậm ừ nói “Chuyện đó... chuyện đó... người hỏi làm gì?”.
Hải lão công thở dài nói “Ngươi còn nhỏ tuổi mà xấu xa như thế, hà, rốt lại là giống cha hay giống mẹ?”. Vi Tiểu Bảo cười hì hì một tiếng, nói “Tôi chẳng giống ai cả, tốt thì không tốt lắm, xấu cũng không phải xấu quá”.
Hải lão công ho vài tiếng, nói “Ta sau khi thành niên mới tĩnh thân làm thái giám...”. Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm kêu khổ “Té ra làm thái giám phải tĩnh thân, tức là cắt cái để đi tiểu, y nói biết mình chưa tĩnh thân, muốn tĩnh thân cho mình, vậy thì phải ngoan ngoãn chìa ra...”. Chỉ nghe Hải lão công nói tiếp “Ta vốn có con trai, tiếc là đã chết năm tám tuổi. Nếu y sống đến hôm nay, thì cháu nội của ta cũng lớn bằng ngươi rồi. Gã Mao Thập Bát họ Mao kia không phải là cha ngươi chứ?”.
Vi Tiểu Bảo run lên nói “Không... không phải! Bà già độc ác, đương... đương nhiên là không phải!”. Trong lòng hốt hoảng, buột miệng nói ra giọng Dương Châu.
Hải lão công nói “Ta cũng nghĩ là không phải. Nếu ngươi là con trai ta, chẳng may bị hãm trong hoàng cung, thì cho dù nguy hiểm to bằng trời ta cũng phải vào cứu ngươi ra”.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Chỉ tiếc tôi không có người cha tốt như người”.
Hải lão công nói “Hai công phu mà ta dạy cho ngươi, thứ nhất là Đại cầm nã thủ, thứ hai là Đại từ đại bi thiên diệp thủ, hai công phu ấy ta đều chưa dạy hết, ngươi tự nhiên cũng chưa hiểu được, chỉ học được một thành nửa thành gì đó thôi, ha ha, ha ha”. Vi Tiểu Bảo nói “Phải rồi, lão nhân gia người tốt nhất là dạy hết hai công phu đó cho tôi đi. Võ công của người thiên hạ đệ nhất như thế, cũng phải có truyền nhân dương danh cho lão nhân gia người, như thế mới được”.
Hải lão công lắc đầu nói “Bốn chữ Thiên hạ đệ nhất ấy làm sao dám nhận? Những người võ công cao cường trên đời thật đông không biết bao nhiêu mà kể. Hai công phu ấy của ta thì ngươi đời này kiếp này không kịp học hết rồi”. Y ngừng lại một lúc rồi nói “Ngươi hít vào một hơi, rồi sờ vào bụng dưới chỗ cách rốn ba thốn về bên trái, ấn mạnh một cái xem sao?”.
Vi Tiểu Bảo theo lời mò vào chỗ y nói, dùng sức ấn một cái, lập tức đau thấu tim gan, bất giác bật kêu “A” một tiếng, phút chốc trán toát mồ hôi, không ngừng thở dốc. Nửa tháng gần đây y thỉnh thoảng thấy bụng dưới bên trái ngâm ngẩm đau, nhưng chỉ cho là bụng dạ không tốt, huống chi chỉ đau chốc lát là hết, cũng không để ý, không ngờ vừa dùng sức ấn đúng vào chỗ ấy lại đau dữ dội như thế.
Hải lão công âm trầm nói “Thú vị lắm phải không?”.
Vi Tiểu Bảo trong bụng chửi bới “Lão rùa đen chết tiệt, lão rùa đen thối tha!”, nói “Có hơi đau đau, cũng chẳng có gì thú vị”.
Hải lão công nói “Ngươi hàng ngày buổi sáng đi đánh bạc, lại tới luyện võ với hoàng thượng, lúc ngươi chưa về thì cơm đã đưa tới. Ta thấy canh không ngon, nên mỗi ngày lấy trong rương ra một bình thuốc nêm vào canh cho ngươi ăn. Chỉ cho một chút thôi, vì nếu cho nhiều thì độc tính quá lớn, không có lợi cho sức khỏe của ngươi. Ngươi rất cẩn thận, nhưng ta trước nay không ăn canh, ngươi lại không nghi ngờ chút nào à?”. Vi Tiểu Bảo nổi gai ốc, nói “Tôi... tôi cho rằng người không ăn canh, người... người lại nói ăn canh sẽ... Sẽ... khắc... bị ho...”. Hải lão công nói “Ta vốn rất thích ăn canh, có điều trong canh có độc dược, tuy phân lượng rất ít nhưng ngày nào cũng ăn thì qua nhiều ngày cũng có chút nguy hiểm, đúng không?”.
Vi Tiểu Bảo căm hờn nói “Rất đúng, rất đúng! Công công, người quả thật lợi hại”.
Hải lão công thở dài nói “Cũng chưa chắc, vốn là ta muốn cho ngươi uống thuốc độc thêm ba tháng nữa rồi mới cho ngươi ra khỏi cung, lúc ấy ngươi sẽ dần dần đau bụng. Đầu tiên thì mỗi ngày đau nửa giờ, cũng không đau đớn gì lắm, nhưng về sau càng ngày càng đau, thời gian đau cũng càng ngày càng dài, đại khái sau một năm thì ngày đêm không lúc nào ngớt đau, đau tới mức ngươi đập đầu vào tường chan chát, đau tới mức ngươi phải cắn rứt từng miếng thịt trên tay trên chân”. Nói tới đó lại thở dài than “Đáng tiếc là ta sức khỏe ngày càng tệ, e là không thể chờ được. Ngươi bị trúng độc, người khác không có thuốc giải, chứ ta thì có. Thằng nhóc, rốt lại là ai sai sử ngươi nghĩ cách làm mù mắt ta? Ngươi nói thật ra, thì ta sẽ lập tức cho ngươi thuốc giải”.
Vi Tiểu Bảo tuy còn nhỏ tuổi nhưng biết cho dù mình nói ra người sai sử y cũng quyết không thể tha mạng cho mình, huống hồ vốn chẳng có ai sai sử, bèn nói “Người sai sử tự nhiên là có, nhưng nói ra chỉ e ngươi hoảng sợ thôi. Té ra ngươi đã sớm biết ta không phải là Tiểu Quế tử nên nghĩ ra cách này để hành hạ ta, hô hô, hô hô, đúng là ngươi đã mắc lừa to rồi! Hô hô, hô hô”. Buông tiếng cười lớn, thân hình nhân đó lăn lộn, chân phải vừa co lên, tay phải đã nắm chặt cán chủy thủ từ từ rút ra khỏi vỏ không phát ra tiếng động nào, mà cho dù có tiếng động khẽ cũng bị tiếng cười át đi.
Hải lão công nói “Ta mắc lừa to chuyện gì?”.
Vi Tiểu Bảo nói lung tung là vốn để y phân tâm, nghĩ thầm cứ ba hoa thêm một hồi, bèn nói “Thuốc độc trong canh thì ngay hôm đầu tiên ta nếm đã biết rồi. Ta kể với Tiểu Huyền tử, y nói ngươi đang hạ độc hại ta...”.
Hải lão công cả kinh nói “Hoàng thượng đã biết rồi à?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Tại sao không biết? Chỉ bất quá lúc ấy ta vẫn chưa biết y là hoàng thượng, Tiểu Huyền tử bảo ta đừng động thanh sắc, lúc húp canh chỉ ngậm vào miệng rồi nhổ ra bát, dù sao ngươi cũng không thấy được”. Vừa nói vừa từ từ nhấc thanh chủy thủ lên, mũi nhọn chĩa thẳng vào tâm khẩu Hải lão công, nghĩ thầm nếu không đâm y chết ngay lập tức thì cho dù có đâm trúng, y một chưởng đánh ra mình cũng mất mạng.
Hải lão công nửa tin nửa ngờ, cười nhạt nói “Nếu ngươi không ăn canh, tại sao vừa ấn vào cạnh rốn đã đau ghê gớm như thế?”.
Vi Tiểu Bảo thở dài nói “Chắc vì ta tuy nhổ canh ra nhưng không súc miệng nên vẫn nuốt phải một ít thuốc độc vào bụng”, nói tới đó lại nhích mũi chủy thủ tới thêm vài tấc. Chỉ nghe Hải lão công nói “Như thế cũng rất hay. Dù sao cũng không có thuốc giải, ngươi trúng độc ít thì chất độc phát ra càng chậm, chịu khổ càng nhiều”. Vi Tiểu Bảo hô hô cười rộ, trong tiếng cười dài dồn hết sức lực toàn thân vào tay phải, hết sức đâm thẳng vào tâm khẩu Hải lão công, chỉ chờ một đao đâm vào xong là lập tức nhảy ra góc giường, chui qua gầm giường bỏ chạy.
Hải lão công đột nhiên cảm thấy một làn khí lạnh xông tới trước mặt, cũng hơi giật mình, chỉ cho là đối phương đã động thủ, cũng không kịp nghĩ xem đối phương xuất thủ ra sao, vung tay trái ra hất binh khí của đối phương đi, chưởng phải lập tức đánh ra theo, bình một tiếng đánh Vi Tiểu Bảo thân hình tung lên đập vỡ cửa sổ bay thẳng ra cạnh hoa viên, kế thấy tay trái đau buốt, bốn ngón tay đã bị thanh chủy thủ hớt đứt.
Nếu không phải hàn khí trên thanh chủy thủ của Vi Tiểu Bảo quá mạnh thì trước đó y không hề cảnh giác, nhát đâm ấy không trúng tim không xong. Nhưng nếu là đao kiếm tầm thường thì công lực hai người chênh lệch quá xa, có đâm trúng tâm khẩu chẳng qua cũng chỉ bị thương ngoài da thịt, y nội kình hùng hậu, cạnh chưởng như sắt, đánh đao kiếm chấn động bay ra, cũng không đến nỗi bị thương ở tay. Nhưng thanh chủy thủ này lại quá sắc bén, nội kình mấy mươi năm khổ luyện của Hải lão công vẫn không thể hất khí giới tung ra khỏi tay mà lại bị hớt đứt bốn ngón tay không một tiếng động. Nhưng chưởng phải của y đã đánh trúng ngực Vi Tiểu Bảo, một chưởng ấy tan bia nát đá, không phải tầm thường, nghĩ Vi Tiểu Bảo nhất định đã sớm nát cả ngũ tạng, trước lúc bay ra cạnh hoa viên đã chết tươi rồi.
Y cười nhạt một tiếng, nói một mình “Chết dễ dàng như thế, còn là tiện nghi cho thằng tiểu quỷ ngươi đấy”. Y định thần, tới rương thuốc lấy thuốc kim sang ra rịt vào vết thương, xé vải trải giường buộc bàn tay trái lại, lẩm bẩm “Thằng tiểu quỷ này dùng binh khí gì mà sắc bén như thế?”. Y gắng nhịn đau, nhảy ra cửa sổ, đưa tay mò mẫm chỗ Vi Tiểu Bảo rơi xuống, muốn tìm thanh lợi đao sắc bén mà mình chưa nghe chưa thấy kia. Nào ngờ mò mẫm hồi lâu, vẫn không thấy gì.
Y từ lúc mắt chưa mù, đã quen nhìn thấy hoa viên ngoài cửa sổ, chỗ nào có hoa, chỗ nào có đá, không gì không thuộc lòng trong bụng. Rõ ràng nghe tiếng Vi Tiểu Bảo rơi xuống cạnh một khóm hoa thược dược, thanh bảo kiếm trong tay thằng tiểu quỷ này có khi bị hất bay ra xa, nhưng tại sao xác y cũng không thấy ở đây?
Vi Tiểu Bảo trúng chưởng, lập tức tắc thở, trước ngực đau xé, tứ chi tựa hồ gãy nát, vừa đập xuống đất, suýt nữa ngất đi luôn. Y biết lúc này sống chết chỉ cách nhau một khe sợi tóc, đã không đâm chết được Hải lão công, lão rùa đen nhất định sẽ truy sát, lập tức gắng gượng bò dậy, chỉ đi được hai bước, chân đã nhũn ra, lại lăn xuống đất, bèn lăn lông lốc xuống một cái dốc bên cạnh.
Hải lão công nếu ngón tay không bị hớt đứt, thì tiếng Vi Tiểu Bảo lăn xuống dốc tự nhiên không thoát khỏi tai y, chỉ là y sau khi bị trọng thương, tâm ý hoảng loạn, lại thêm có nằm mơ cũng không ngờ thằng tiểu quỷ này trúng một chưởng của mình lại không chết, cho dù có nghe thấy tiếng thì cũng không nghĩ ra được duyên do bên trong.
Cái dốc ấy khá dài, Vi Tiểu Bảo lăn xuống hơn một trượng mới dừng lại. Y lồm cồm đứng lên, từ từ đi ra xa, toàn thân đau nhức không sao chịu nỗi, may mà thanh chủy thủ vẫn còn cầm trong tay, lấy làm may mắn “Mới rồi lão rùa đen đánh mình bay qua cửa sổ, mà mình còn chưa tự đâm thanh chủy thủ vào người, quả thật rất may mắn”.
Y giắt chủy thủ vào ống giày, nghĩ thầm “Kính Tây dương đã gãy rồi, lão rùa đen đã biết mình là hàng giả, không thể trú lại trong cung nữa. Chỉ đáng tiếc bốn mươi lăm vạn lượng bạc biến thành một dịp mừng hụt. Con bà nó, một người làm sao có được vận khí may mắn như thế, phát tài luôn một món bốn mươi lăm vạn lượng? Nói tóm lại là lão tử có gia tài bốn mươi lăm vạn lượng, chỉ có điều lão tử tiêu xài phung phí, trong một buổi tối đã tiêu sạch rồi. Ngươi nói có lợi hại không nào?”. Trong bụng khoác lác, không kìm được đắc ý.
Lại nghĩ “Tiểu cung nữ kia còn chờ mình, dù sao thì đang đêm khuya khoắt cũng không thể ra khỏi cung, mình cứ tới gặp thị, ái chà, ái chà...”, y mò vào cái hộp giấy trong bọc, thì đã sớm bẹp dí, nghĩ thầm “Mình cứ cầm cái hộp này tới gặp cô ta, để cô ta khỏi sốt ruột. Cứ nói là mình bị ngã, bánh trái kẹo mứt đều nát bét, biến thành một bãi cứt trâu, chẳng qua là cứt trâu vừa ngọt vừa thơm, mùi vị rất hay. Hô hô, bà già độc ác, ngươi đã ăn cứt trâu vừa ngọt vừa thơm chưa? Lão tử thì đã ăn rồi”.
Y nghĩ nghĩ cảm thấy thú vị, gia tăng cước bộ, đi về phía cung Từ Ninh của thái hậu, chỉ đi nhanh vài bước, trước ngực lại lập tức đau buốt, đành đi chậm lại.
Tới ngoài cung Từ Ninh, thấy cửa cung đóng chặt, nghĩ thầm “Hỏng bét rồi, lại không nghĩ tới chuyện cửa cung sẽ đóng, làm sao vào được?”.
Đang lúc không biết làm sao, cửa cung đột nhiên không một tiếng động mở ra, một cô nương nhỏ thò đầu ra, dưới ánh trăng nhìn thấy rất rõ, chính là Nhụy Sơ. Chỉ thấy cô ta mỉm cười vẫy tay, Vi Tiểu Bảo cả mừng, nhẹ nhàng nép mình bước vào. Nhụy Sơ lại đóng cửa lại, nói khẽ vào tai y “Ta sợ ngươi không vào được, nên đã chờ rất lâu”. Vi Tiểu Bảo cũng hạ giọng nói “Ta tới muộn quá. Trên đường ta đi lại vấp phải một con rùa đen vừa cứng vừa thối, bị ngã một cái”. Nhụy Sơ nói “Trong hoa viên làm gì có rùa biển lớn? Ta chưa từng thấy qua. Ngươi... ngươi ngã có đau không?”.
Vi Tiểu Bảo nhịn đau tới đây, trên người đau đớn không sao chịu nổi, nghe Nhụy Sơ hỏi như thế, chỉ cảm thấy toàn thân gân cốt chỗ nào cũng đau, nhịn không được hừ một tiếng. Nhụy Sơ nắm tay y, hạ giọng hỏi “Ngã bị đau chỗ nào?”.
Vi Tiểu Bảo đang định trả lời, chợt thấy có một cái bóng đen lướt qua dưới đất, vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con chim ưng lớn từ trên tường bay tới, nhẹ nhàng hạ xuống đất. Y cả kinh, suýt nữa bật tiếng kêu lên, dưới ánh trăng chỉ thấy con chim ưng lớn ấy đứng như người, té ra không phải là chim ưng mà là một người. Người này thân hình gầy gò, lưng khòm người cong, không phải Hải Đại Phú thì là ai?
Nhụy Sơ vốn quay mặt về phía y, không thấy Hải Đại Phú tới, chỉ thấy Vi Tiểu Bảo ngẩng đầu trố mắt nhìn, trên mặt có vẻ hoảng sợ, cũng quay lại nhìn.
Vi Tiểu Bảo tay phải vươn ra một cái đã bịt chặt miệng cô ta, dùng sức rất mạnh, không để cho cô ta phát ra tiếng nào, kế đó tay phải xua lia lịa, tỏ ý không được lên tiếng. Nhụy Sơ gật gật đầu. Vi Tiểu Bảo lúc ấy mới từ từ buông tay trái ra, nhìn chằm chằm vào Hải lão công.
Chỉ thấy Hải lão công đứng sững người ra, dường như đang lắng tai nghe động tĩnh, qua một lúc mới từ từ bước tới. Vi Tiểu Bảo thấy y không đi về phía mình, ngầm thở phào một hơi, nghĩ thầm “Con rùa đen này lợi hại thật, tuy mắt đã mù mà vẫn còn đuổi được tới đây”. Lại nghĩ “Chỉ cần mình và tiểu cung nữ này không phát ra tiếng động nào, thì con rùa đen cũng không bắt được mình”.
Hải lão công bước về phía trước vài bước, đột nhiên nhảy vọt tới, rơi xuống trước mặt Vi Tiểu Bảo, tay trái vươn ra một cái chụp đúng vào cổ họng Nhụy Sơ. Nhụy Sơ “A” một tiếng, nhưng cổ họng nghẹn lại, nên tiếng kêu ấy vừa nhỏ vừa ngắn.
Vi Tiểu Bảo ý nghĩ lóe lên như tia chớp “Con rùa đen là tìm bắt mình chứ không phải tìm bắt tiểu cung nữ này, chắc không giết cô ta đâu”. Lúc ấy y đứng cách Hải lão công chẳng qua chỉ có hai thước, sợ tới mức cơ hồ vãi đái, nhưng không hề động đậy, biết chỉ cần mình động đậy một ngón tay, sẽ bị y nghe thấy ngay.
Hải lão công hạ giọng nói “Không được lên tiếng! Không nghe lời ta sẽ bóp chết ngươi. Khe khẽ trả lời ta xem, ngươi là ai?”. Nhụy Sơ hạ giọng nói “Tôi... tôi...”. Hải lão công đưa tay phải ra mò mò lên đầu cô ta, lại mò xuống mặt, nói “Ngươi là một tiểu cung nữ, phải không?”. Nhụy Sơ đáp “Phải, phải!”. Hải lão công nói “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi làm gì ở đây?”. Nhụy Sơ nói “Tôi... tôi ra đây chơi!”.
Hải lão công trên mặt thoáng nụ cười, dưới ánh trăng ảm đạm nhìn thấy, lại hiện rõ vẻ âm trầm đáng sợ, hỏi “Còn có ai ở đây nữa?”, rồi nghiêng đầu nghe ngóng. Mới rồi Nhụy Sơ không biết điều hòa hơi thở, lúc hoảng sợ thở gấp, khiến Hải lão công nghe thấy đoán được chỗ cô ta đứng. Vi Tiểu Bảo và cô ta đứng rất gần, hơi thở rất khẽ, nên y nhất thời còn chưa phát giác ra. Vi Tiểu Bảo định lấy tay ra hiệu bảo cô ta đừng nói, nhưng lại không dám di động cánh tay. May là Nhụy Sơ khôn ngoan, phát giác ra hai mắt y đã mù, bèn nói “Không... không có ai cả.
Hải lão công nói “Hoàng thái hậu ở đây phải không? Ngươi dắt ta đi gặp bà ta”. Nhụy Sơ hoảng sợ nói “Công công, ngươi... ngươi đừng nói với thái hậu, lần sau... lần sau tôi không dám thế nữa”. Cô ta chỉ cho rằng lão thái giám này bắt mình là định tới bẩm báo với thái hậu. Hải lão công nói “Ngươi có xin cũng vô ích, không dắt ta đi, ta sẽ giết ngươi lập tức”. Trên tay hơi tăng thêm kình lực, Nhụy Sơ lập tức tắc thở, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên.
Vi Tiểu Bảo lúc kinh hoảng, rốt lại đái luôn ra quần, nước tiểu từ trong quần nhỏ xuống từng giọt từng giọt, may mà Hải lão công không để ý, mà cho dù nghe được, cũng chỉ tưởng là Nhụy Sơ sợ quá đái luôn ra quần.
Hải lão công từ từ nới tay trái ra, hạ giọng nói “Dắt ta đi mau”. Nhụy Sơ không biết làm sao, đành nói “Được”, rồi nghiêng đầu nhìn Vi Tiểu Bảo một cái, dáng vẻ trên mặt tỏ ý bảo y chạy mau, mình quyết không nói y ra, hạ giọng nói “Thái hậu ở trong tẩm cung!”, rồi từ từ bước đi. Hải lão công tay trái vẫn nắm cổ họng cô ta, hai người sóng vai bước đi.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Lão rùa đen nhất định đi gặp hoàng thái hậu nói mình mạo nhận là tiểu thái giám. Tiểu Quế tử bị mình giết chết, hai mắt y là bị mình làm mù, xin thái hậu lập tức hạ lệnh bắt mình. Tại sao y lại không đi bẩm với hoàng thượng? Phải rồi y biết hoàng thượng tốt với mình, có tố cáo thì cũng quá nửa là không tố được. Vậy thì... Vậy thì làm sao là tốt? Mình phải lập tức trốn ra khỏi cung ngay. Ái chà, không xong, bây giờ cửa cung đang đóng, làm sao trốn ra được? Chỉ thêm một lúc nữa, thái hậu truyền lệnh ra, thì có chắp cánh cũng khó mà bay thoát”.
Vi Tiểu Bảo đang không biết làm sao, chợt nghe chỗ cửa phòng trước mặt có một giọng phụ nữ vang lên “Ai ở ngoài đấy thế?”. Thanh âm này âm trầm, Vi Tiểu Bảo nghe thấy rất rõ, chính là giọng hoàng thái hậu, y hoảng sợ, đã định co chân bỏ chạy. Lại nghe Hải lão công nói “Nô tài là Hải Đại Phú, tới đây thỉnh an lão nhân gia”. Giọng nói cũng âm trầm, hoàn toàn không có vẻ cung kính.
Vi Tiểu Bảo rất ngạc nhiên “Lão rùa đen là cái gì mà dám lại vô lễ với thái hậu như thế?”. Xoay chuyển ý nghĩ, nghĩ thầm “Lão rùa đen ăn nói không lấy lòng người ta, có quá nửa là trước nay thái hậu rất ghét y, sao mình không thừa cơ phá quấy một phen? Mà nói lại có muốn trốn cũng không trốn được”. Làm thế tuy mạo hiểm, nhưng lại nghĩ mình vừa lập được công lớn, hoàng thượng và thái hậu rất ưa thích, giết một gã Tiểu Quế tử, làm mù hai con mắt chó của lão rùa đen cũng không phải là tội gì lớn lắm, nếu quả đến lúc khẩn cấp, còn có thể nhờ huynh đệ Sách Ngạch Đồ ra mặt xin cho. Nếu mình vỗ đít một cái đi thẳng thì chuyện gì cũng để lão rùa đen nói, mình đã bỏ trốn thì tự nhiên là có tật giật mình, vốn không có tội mà lại thành có tội.
Lại nghĩ “Nếu thái hậu hỏi mình tại sao lại giết Tiểu Quế tử, mình sẽ nói... Sẽ nói, ờ, mình sẽ nói là Tiểu Quế tử và lão rùa đen nói xấu hoàng thái hậu và hoàng thượng, nói rất nhiều lời khó nghe, mình quả thật tức giận nhịn không được, vì thế một đao giết chết Tiểu Quế tử, lại thừa cơ làm mù hai mắt lão rùa đen. Còn như nói xấu những gì, thì cứ bịa đặt bừa một phen. Nếu so tài đánh nhau, thì mình đánh không lại lão rùa đen, chứ nếu so tài bịa đặt khoác lác thì lão rùa đen làm sao là đối thủ của lão tử được”. Nghĩ tới chỗ đắc ý lập tức can đảm hẳn lên, không nghĩ tới chuyện trốn nữa. Y sợ nhất là Hải lão công biện bác không được, sẽ sấn lên một chưởng đập chết mình, nếu thế quả là chết rất oan uổng, vì thế lúc nào tranh cãi trước mặt thái hậu thì phải đứng ở một chỗ an toàn, để lão rùa đen bắt không được, đánh không được.
Chỉ nghe thái hậu nói “Ngươi muốn thỉnh an tại sao ban ngày không tới, mà nửa đêm khuya khoắt tới đây, còn ra thể thống gì?”. Hải lão công nói “Nô tài có chuyện cơ mật đại sự muốn bẩm với thái hậu, ban ngày có nhiều người, để người ta nghe được thì rất bất tiện”.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Tới rồi, tới rồi! Lão rùa đen tố cáo rồi. Cứ để y nói trước, y nói được quá nửa, mình sẽ chen vào cũng chưa muộn. Mình núp ở đâu là tốt?”. Y đưa mắt nhìn địa thế chung quanh, chọn được một chỗ, từng bước từng bước mò tới phía sau hòn giả sơn bên cạnh ao cá vàng, nghĩ thầm “Lão rùa đen nếu sấn tới đánh mình, thì ùm một tiếng, thế nào cũng rơi xuống ao cá, mình sẽ lập tức chạy vào phòng thái hậu, lão rùa đen cho dù gan to bằng trời cũng không dám đuổi vào phòng thái hậu đánh người”.
Chỉ nghe thái hậu hừ một tiếng, nói “Có chuyện cơ mật đại sự gì ngươi cứ nói ra đi”. Hải lão công nói “Bên cạnh thái hậu không có ai chứ? Lời của lão nô tài quả thật rất bí mật!”. Thái hậu nói “Ngươi có muốn vào lục soát không? Ngươi võ công cao cường, bên cạnh ta có người hay không chẳng lẽ cũng không nghe thấy sao?”. Hải lão công nói “Nô tài không dám bước vào cung của thái hậu, có thể làm phiền thái hậu dời giá ra ngoài được không, nô tài có chuyện muốn bẩm”. Thái hậu hừ một tiếng, nói “Ngươi càng ngày càng to gan, cậy vào ai mà lếu láo như thế, dám lớn mật như thế!”.
Vi Tiểu Bảo nghe tới chỗ ấy, trong lòng cả mừng, chửi thầm “Lão rùa đen, ngươi càng lúc càng lớn mật, cậy vào ai mà dám ngông cuồng như thế!”.
Hải lão công nói “Nô tài không dám!”. Thái hậu lại hừ một tiếng, nói “Ngươi... ngươi vốn không coi ta ra gì, đêm nay chợt mò tới, không biết là giở trò ma gì?”.
Vi Tiểu Bảo càng vui vẻ, nhịn không được muốn cao giọng chửi Hải lão công giúp thái hậu vài câu, nghĩ thầm “Lão rùa đen ơi lão rùa đen, ngươi tố cáo còn chưa xong thì đã đạp phải đinh rồi, bị lạnh nhạt rồi, xem ra không cần lão tử đích thân xuất mã, chỉ một mình thái hậu cũng đã cho ngươi một trận chửi mắng tàn tệ rồi”.
Chỉ nghe Hải lão công nói “Thái hậu đã không muốn biết tin tức của người kia cũng không hề gì, nô tài đi đây!”.
Vi Tiểu Bảo cả mừng, nghĩ thầm “Đi rất hay, đi rất tốt, đi rất quang quác. Mau cút con mẹ đồ khốn nạn ngươi đi! Thái hậu cần gì biết tin tức của ta chứ!”.
Chợt nghe thái hậu hỏi “Ngươi có tin tức gì?”. Hải lão công nói “Tin tức trên núi Ngũ Đài”. Thái hậu nói “Núi Ngũ Đài à? Ngươi... ngươi nói gì?”, thanh âm run lên.
Dưới ánh trăng chỉ thấy Hải lão công xỉa tay ra một cái, Nhụy Sơ theo tay y ngã xuống. Vi Tiểu Bảo cả kinh, trong lòng xốn xang, lại nghĩ “Lão rùa đen hại chết cô nương này, đợi mình nói ra, thái hậu nhất định càng tức giận, lão rùa đen mà muốn tố cáo mình, thì đúng là thiên nan vạn nan”. Chỉ nghe thái hậu hỏi “Ngươi... ngươi đánh ai bị thương thế?”. Hải lão công nói “Là một tiểu cung nữ của thái hậu, nô tài cũng không dám đánh thị bị thương, chẳng qua chỉ điểm huyệt thị, không cho thị nghe được câu chuyện của chúng ta”.
Vi Tiểu Bảo lập tức yên tâm “Té ra là lão rùa đen chưa giết chết cô ta!”, trong đáy lòng hơi có chút thất vọng, Hải lão công không giết tiểu cung nữ này, thì xử cảnh của mình chưa thể kể là mười phần có lợi.
Thái hậu lại hỏi “Núi Ngũ Đài à, tại sao ngươi nói núi Ngũ Đài?”. Hải lão công nói “Chỉ vì trên núi Ngũ Đài có một người mà thái hậu rất quan tâm”. Thái hậu giọng nói run lên hỏi “Ngươi... ngươi nói y lên núi Ngũ Đài à?”. Hải lão công nói “Nếu thái hậu muốn biết chi tiết, xin mời người dời giá ra đây. Đêm hôm khuya khoắt, nô tài không thể vào phòng thái hậu lào xào ở đó, đây là chuyện cơ mật, để cho bọn cung nữ, thái giám nghe được thì chẳng có gì hay”.
Thái hậu do dự một lúc rồi nói “Được!”. Chỉ nghe tiếng mở cửa, bà ta nhẹ nhàng bước ra.
Vi Tiểu Bảo núp sau hòn giả sơn, nghĩ thầm “Lão rùa đen không nhìn thấy mình, nhưng thái hậu thì không mù”. Y không dám thò đầu ra nhìn, lúc thái hậu bước ra, trong chớp mắt nhìn thấy bà ta thân hình không cao, có phần hơi lùn. Y đã gặp thái hậu hai lần, nhưng hai lần đều là bà ta đang ngồi.
Chỉ nghe thái hậu nói “Mới rồi ngươi nói, y lên núi Ngũ Đài, vậy... Vậy có thật không?”. Hải lão công nói “Nô tài không nói ai lên núi Ngũ Đài cả. Nô tài chỉ nói trên núi Ngũ Đài có một người e rằng thái hậu rất quan tâm”. Thái hậu giậm chân một cái, nói “Được, cứ cho là ngươi nói thế đi, y... y... người ấy... làm gì trên núi Ngũ Đài? Ở trong chùa phải không?”. Bà ta vốn nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng từ khi nghe Hải lão công nói trên núi Ngũ Đài có một người, thì hơi thở dồn dập, tựa hồ trong lòng rối loạn. Hải lão công nói “Người ấy ở trong chùa Thanh Lương trên núi Ngũ Đai”.
Thái hậu thở ra một hơi, nói “Tạ trời tạ đất, ta rốt lại... rốt lại đã biết y... y hạ lạc ở đâu, y... y... y...”. Nói liên tiếp ba chữ “Y”, rồi im bặt, giọng nói run lên bần bật.
Vi Tiểu Bảo cảm thấy kỳ lạ “Người ấy là ai? Tại sao thái hậu quan tâm tới y?”. Bất giác nảy ý lo lắng “Chẳng lẽ là cha ruột, anh em, hay có khi là người tình của thái hậu? Phải rồi, nhất định là người tình, chứ nếu là cha ruột hay anh em thì có gì là bí mật đại sự, việc gì sợ người khác nghe được? Lão rùa đen đã nắm được đằng cán của thái hậu, nếu y nhất định bắt bà ta giết mình, thái hậu sợ lão rùa đen, biết đâu cũng chỉ đành nghe theo y, như thế có chỗ không hay. May là bị lão tử ở đây nghe được, nếu con đĩ già dám giết mình thì lão tử cứ năm mười mười lăm nói hết ra, mình đi nói cho hoàng thượng, mọi người sẽ ầm ĩ lên một phen. Ta sợ ngươi thì không phải là anh hùng hảo hán”.
Từ khi Bàn Cổ mở mang trời đất đến nay, những kẻ lớn mật dám gọi hoàng thái hậu là con đĩ già chắc là lơ thơ không có mấy người, cho dù chỉ dám chửi thầm trong bụng cũng không có bao nhiêu. Vi Tiểu Bảo thì chẳng sợ sệt gì, cho dù là mẹ y, đánh y thật đau, cũng sẽ “Con đĩ xấu xa, con đĩ thối tha”, chửi ầm lên một hồi. May là mẹ y vốn là kỹ nữ, người trong kỹ viện ăn nói nhơ bần đã thành thói quen, có nghe cũng không tức giận gì lắm, chỉ bất quá đánh vào mông y nặng hơn ba phần, còn miệng cũng “Đồ con hoang, quân khốn kiếp” chửi trả một trận mà thôi.
Chỉ nghe thái hậu hơi thở gấp rút, qua một lúc lại hỏi “Y... y... y... làm gì trong chùa Thanh Lương?”. Hải lão công nói “Thái hậu muốn biết thật sao?”. Hoàng thái hậu nói “Cần gì phải hỏi? Tự nhiên là ta muốn biết”. Hải lão công nói “Chúa thượng xuất gia làm hòa thượng”. Thái hậu “A” một tiếng, hơi thở càng gấp gáp, hỏi “Y... y xuất gia thật à? Ngươi... ngươi không lừa ta chứ?”. Hải lão công nói “Nô tài không dám lừa dối thái hậu, cũng không cần lừa dối thái hậu”. Thái hậu hừ một tiếng, nói “Y nhẫn tâm như thế, một lòng một dạ, chỉ... chỉ là tưởng niệm con... con hồ ly kia, vứt bỏ hết quốc gia xã tắc, cơ nghiệp mà tổ tiên đánh nhau trăm trận giành được, mẹ con ta, y... y cũng càng không coi vào đâu”.
Vi Tiểu Bảo càng nghe càng ngạc nhiên, nghĩ thầm “Cái gì mà quốc gia xã tắc, cơ nghiệp tổ tiên? Lão rùa đen lại gọi người kia là chúa thượng, vậy người kia... chẳng lẽ người kia lại không phải là người tình của thái hậu sao?”.
Hải lão công lạnh lùng nói “Chúa thượng thấy rõ thế tình, dĩ nhiên là đã đại ngộ. Giang sơn muôn dặm, tình cảm nhi nữ, chúa thượng nói đều đã như mây nổi bay qua mắt, không vấn vương gì cả”.
Thái hậu tức giận nói “Tại sao y sớm hơn không xuất gia, muộn hơn không xuất gia, mà đúng lúc con... con hồ ly kia chết thì lại xuất gia? Quốc gia triều đình, tổ tiên vợ con, tất cả đối với y cũng không bằng một sợi lông của con hồ ly kia. Ta... ta... Sớm biết y... y là vì con hồ ly kia, mới đột nhiên bỏ đi. Hừ, y đã đi rồi, cần gì phải sai ngươi tới đây báo tin cho ta?”. Bà ta càng nói càng tức giận, âm thanh rít lên, dần dần to tiếng.
Vi Tiểu Bảo vô cùng sợ sệt, thấp thoáng hiểu rằng người và chuyện mà họ nói tới quả thật không phải tầm thường.
Hải lão công nói “Chúa thượng ngàn lần đinh ninh dặn dò, nói nô tài dù thế nào cũng không được tiết lộ phong thanh, ngàn vạn lần không được để thái hậu và hoàng thượng biết. Chúa thượng nói: Hoàng thượng lên ngôi, thiên hạ thái bình, bốn bể vô sự, thì người cũng yên tâm rồi”.
Thái hậu dằn giọng nói “Vậy tại sao ngươi lại tới nói với ta? Ta vốn không muốn biết, cũng không cần biết. Trong lòng y chỉ có con hồ ly kia thôi, con y lên ngôi hay không lên ngôi, thiên hạ thái bình hay không thái bình, thì cần gì y yên tâm hay không yên tâm?”.
Vi Tiểu Bảo nghe tới chỗ ấy, vô cùng ngạc nhiên “Chẳng lẽ họ nói tới cha hoàng đế sao? Cha tiểu hoàng đế là hoàng đế Thuận Trị vốn đã một mạng ô hô rồi, tiểu hoàng đế mới làm được hoàng đế, chẳng lẽ tiểu hoàng đế còn có một người cha khác sao?”. Y về việc trong triều trong cung vốn biết rất ít, ngoài việc biết cha của tiểu hoàng đế là hoàng đế Thuận Trị thì không biết chuyện gì khác, cho dù thái hậu và Hải lão công nói rõ hơn gấp mười lần, y cũng không đoán được sự thật bên trong.
Hải lão công nói “Chúa thượng đã xuất gia, lẽ ra nô tài cũng phải xuất gia ở chùa Thanh Lương để hầu hạ chúa thượng. Nhưng chúa thượng sai bảo, người còn có một chuyện chưa yên tâm nên sai nô tài về kinh tra xét”. Thái hậu nói “Là việc gì thế?”. Hải lão công nói “Chúa thượng nói, tuy Đổng Ngạc phi...”. Thái hậu tức giận nói “Trước mặt ta không được nói tới tên con hồ ly ấy!”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Té ra con hồ ly tinh kia tên là Đổng Ngạc phi, là một phi tử trong cung. Người tình của thái hậu chỉ yêu con hồ ly kia thôi, không yêu thái hậu, vì thế thái hậu uống giấm chua”.
Hải lão công nói “Vâng, thái hậu không cho nói, thì nô tài không nói”. Thái hậu nói “Y nói con hồ ly kia thế nào?”. Hải lão công nói “Nô tài không biết thái hậu nói tới ai. Chúa thượng trước nay không hề nói tới ba chữ con hồ ly”.
Thái hậu tức giận nói “Y tự nhiên là không nói tới ba chữ ấy, nhưng ở trong lòng y thì là Đoan Kính hoàng hậu. Sau khi con hồ ly ấy chết, y... y truy phong thị làm hoàng hậu. Bọn nô tài nịnh hót lại dâng thụy hiệu là Hiếu khang Trang hòa Chí đức Tuyên nhân ôn huệ hoàng hậu gì đó, cái danh hiệu ấy không có hai chữ Thiên thánh, y lại nổi giận. Lại gọi bọn học sĩ nô tài Hồ Triệu Long, Vương Hy soạn quyển Đoan Kính hậu ngữ lục gì đó ban hành ra khắp thiên hạ, thật không biết xấu hổ”.
Hải lão công nói “Thái hậu nói rất đúng, sau khi Đoan Kính phi quy thiên, nô tài vốn phải gọi bà là Đoan Kính hoàng hậu rồi. Quyển Đoan Kính hậu ngữ lục ấy nô tài thường mang liền bên người một quyển, thái hậu có muốn xem không?”.
Thái hậu tức giận nói “Ngươi... ngươi... ngươi...”. Bước lên một bước, thở hổn hển, đột nhiên tựa hồ hiểu ra chuyện gì, cười ha hả một tiếng, nói “Lúc ấy bọn xu viêm phụ nhiệt trong thiên hạ người nào cũng đọc quyển Đoan Kính hậu ngữ lục, hai gã nô tài họ Hồ, họ Vương bịa đặt bừa bãi, lại trở thành thiên kinh địa nghĩa, còn quan trọng hơn cả sách Luận ngữ, Mạnh tử. Nhưng hiện nay thì sao? Ngoài một quyển bên người ngươi, vài quyển bên người chúa thượng ngươi, thì ở đâu có được quyển Ngữ lục đầy lời lẽ ma quái ấy?”.
Hải lão công nói “Thái hậu ban chỉ đốt quyển Đoan Kính hậu ngữ lục, thì ai dám cất giữ nữa? Còn như bên người chúa thượng cho dù không có quyển nào, nhưng năm xưa Đoan Kính hoàng hậu nói câu nào chữ nào thì người vẫn ghi nhớ trong lòng, còn hơn cả một quyển Ngữ lục trong người nữa!”[13]
Thái hậu nói “Y... y sai ngươi về Bắc Kinh làm chuyện gì?”. Hải lão công nói “Chúa thượng vốn sai tra xét hai việc, nhưng nô tài tra xét xong, phát giác ra hai việc ấy vốn chỉ là một việc”. Thái hậu nói “Cái gì mà hai việc một việc?”. Hải lão công nói “Việc thứ nhất là phải tra xét tại sao Vinh thân vương bị chết”. Thái hậu nói “Ngươi... ngươi nói là con trai của con hồ ly kia à?”. Hải lão công nói “Nô tài là nói hoàng tử mà Đoan Kính hoàng hậu sinh, tức Vinh thân vương Hòa Thạc”. Thái hậu hừ một tiếng, nói “Đứa nhỏ sinh ra được bốn tháng, không nuôi được thì có gì là lạ?”. Hải lão công nói “Nhưng chúa thượng nói lúc ấy Vinh thân vương đột nhiên mắc bệnh cấp tính, gọi ngự y tới xem mạch, nói là Túc Dương minh vị kinh, Túc Thiếu âm tâm kinh, Túc Thái âm tỳ kinh của Vinh thân vương đều bị đứt, tạng phủ vỡ nát, chết rất kỳ lạ”. Thái hậu hừ một tiếng nói “Gã ngự y ấy bản lĩnh giỏi như thế à? Có quá nửa là ngươi nói thôi”.
Hải lão công không tranh cãi, chỉ nói “Đoan Kính hoàng hậu qua đời, mọi người đều nói là bà đau lòng chuyện Vinh thân vương chết, nhưng tra cứu sự thật lại không phải thế. Bà bị người ta dùng độc thủ đánh đứt hai mạch m duy, Dương kiều mà chết”. Thái hậu lạnh lùng nói “Rõ ràng là y đã tin lời ngươi nói bậy”. Hải lão công nói “Chúa thượng vốn cũng không tin, về sau nô tài bèn thử cho người xem, lúc ấy Đoan Kính hoàng hậu qua đời chưa lâu. Trong một tháng, nô tài liên tiếp đánh đứt hai mạch m duy, Dương kiều của năm cung nữ trong cung. Năm cung nữ ấy lúc chết thì triệu chứng, dáng vẻ giống hệt như Đoan Kính hoàng hậu lúc lâm chung. Nếu chỉ là một cung nữ thì còn nói là bịa đặt, nhưng năm cung nữ đều như thế thì chúa thượng phải tin, không ngờ vực gì nữa”. Thái hậu nói “Hà, hay thật! Trong cung chúng ta lại có loại cao thủ như ngươi”. Hải lão công nói “Đa tạ thái hậu khen ngợi. Thủ pháp của nô tài khác hẳn thủ pháp của hung thủ, có điều đạo lý cũng là một thôi”.
Hai người im lặng đứng đối diện nhau, hồi lâu không nói gì. Hải lão công ho khẽ vài tiếng, lát sau mới nói “Chúa thượng sai nô tài về kinh tra xét xem ai hại chết Vinh thân vương và Đoan Kính hoàng hậu”. Thái hậu cười nhạt nói “Cần gì phải tra xét nữa? Trong cung chúng ta ngoài ngươi ra, còn ai có thân thủ như thế đâu?”. Hải lão công nói “Có đấy. Đoan Kính hoàng hậu đối xử với nô tài rất tốt, nô tài chỉ mong bà đa phúc đa thọ, nếu sớm biết có người muốn ám toán bà thì nô tài có phải bỏ cái mạng già này cũng quyết bảo vệ bà chu toàn”. Thái hậu nói “Ngươi trung thành thật. Y có được kẻ nô tài như ngươi, cũng là phúc khí của y”.
Hải lão công thở dài một tiếng, nói “Đáng tiếc nô tài lại quá vô dụng, không bảo vệ được Đoan Kính hoàng hậu”.
Thái hậu lạnh lùng nói “Y sáng lạy Phật, chiều tụng kinh phù hộ cho Đoan Kính hoàng hậu của y dưới mười tám tầng địa ngục sớm được siêu sinh, lên được thế giới Tây phương cực lạc, thì cũng được rồi”, trong ngữ khí đầy ý hỷ tai lạc họa. Hải lão công nói “Lạy Phật niệm kinh chưa chắc có ích gì, có điều có câu Làm thiện làm ác, đều có báo ứng, rốt lại rất đúng”. Y ngừng lại một lúc rồi thong thả nói “Nếu chưa báo ứng, vì chưa đến lúc”. Thái hậu hừ một tiếng.
Hải lão công nói “Khải bẩm thái hậu, chúa thượng sai nô tài tra xét hai việc ấy, nô tài đã tra xét ra được hai việc là một việc, không ngờ trong lúc vô tình lại tra xét ra hai việc khác”. Thái hậu nói “Ngươi tra xét ra nhiều việc thật đấy, lại là việc gì thế?”. Hải lão công nói “Việc thứ nhất có liên quan tới Trinh phi”. Thái hậu cười nhạt nói “Em gái của hồ ly là tiểu hồ ly, ngươi nhắc tới thị làm gì?”.
Hải lão công nói “Lúc chúa thượng rời cung, để thư lại nói là vĩnh viễn không trở về. Thái hoàng thái hậu và thái hậu hai vị biết được chủ ý của chúa thượng, nói trong nước không thể một ngày không có vua, bèn tuyên cáo với thiên hạ là chúa thượng đã băng hà. Trên đời hiện nay chỉ có sáu người biết được điều bí mật lớn này, đó là hai vị thánh hậu, chúa thượng, Ngọc Lâm đại sư xuống tóc cho chúa thượng và hai tên nô tài hầu hạ chúa thượng. Trong hai tên nô tài ấy thì một là Tổng quản thị vệ Hách Ba Sát, lúc ấy theo chúa thượng xuất gia trên Núi Ngũ Đài, một người nữa chính là nô tài Hải Đại Phú”.
Vi Tiểu Bảo nghe tới đó mới sực hiểu ra, té ra chữ “Y” mà thái hậu nói và chữ “Chúa thượng” mà Hải Đại Phú nói là chỉ hoàng đế Thuận Trị. Thiên hạ đều nói y đã băng, nhưng thật ra là vì ái phi đã chết, trong lòng đau xót nên lên chùa Thanh Lương núi Ngũ Đài làm hòa thượng. Sở dĩ bà phi kia chết, theo như lời lẽ của Hải lão công, thì dường như là do thái hậu sai cao thủ võ công hại chết. Y không kìm được đắc ý, nghĩ thầm “Lão rùa đen nói bí mật lớn này trên đời chỉ có sáu người biết, đâu ngờ lại có thêm Vi Tiểu Bảo mình, thiên hạ có bảy người biết”. Nhưng đắc ý không được bao lâu lại cảm thấy sợ hãi, vốn là có chỗ cậy nhờ không sợ sệt gì, nghĩ đấu khẩu với Hải lão công trước mặt thái hậu chưa chắc đã thua lão rùa đen, nhưng lúc này lại thấy đại sự không hay, nếu để hai người bọn họ phát giác ra mình nghe trộm ở đây, thì cho dù Hải lão công không giết được mình, thái hậu cũng nhất định không chịu buông tha. Chỉ nghe hai tiếng cách cách khẽ vang lên, chính là hai hàm răng của mình khua vào nhau, vội ra sức cắn chặt lại. May là Hải lão công lúc ấy đang ho sù sụ, trong đêm vắng chỉ nghe tiếng thở hổn hển và tiếng ho khúc khắc của y.
Qua một lúc, Hải lão công nói “Lúc ấy Trinh phi tự sát chết theo chúa thượng, trong triều đều khen ngợi rất xứng đáng. Nhưng cũng có khá nhiều người rỉ tai với nhau nói Trinh phi bị thái hậu bức bách phải tuẫn táng chứ vốn không có ý tự sát”. Thái hậu nói “Đó là bọn nghịch thần vô quân vô thượng, sớm muộn gì cũng không tha được cho chúng”. Hải lão công nói “Có điều lời của họ cũng không phải sai hết, Trinh phi hoàn toàn không phải cam tâm tình nguyện tự sát”. Thái hậu nói “Ngươi cũng nói Trinh phi là bị ta bức bách giết chết à?”. Hải lão công nói “Chữ bức bách ấy nên bỏ bớt đi”. Thái hậu nói “Ngươi nói gì?”. Hải lão công nói “Trinh phi là bị người ta giết chết, chứ không phải bị bức bách phải tự sát. Nô tài từng hỏi kỹ người chôn cất Trinh phi, biết được lúc liệm xác Trinh phi, xương cốt toàn thân gãy vụn, ngay cả xương đầu cũng nát vụn. Công phu giết người ấy dường như là Hóa cốt miên chưởng, xin hỏi thái hậu có phải không?”. Thái hậu nói “Ta làm sao biết được?”.
Hải lão công nói “Nô tài nghe nói trên đời có một công phu Hóa cốt miên chưởng, sau khi đánh trúng người ta, người ấy toàn thân không có điểm nào khác lạ, nhưng qua một năm sáu tháng, xương cốt trong cơ thể sẽ dần dần gãy vụn ra, nhưng người ra tay giết chết Trinh phi rõ ràng còn chưa luyện đủ hỏa hầu. Người lấy xác Trinh phi lúc đầu cũng không thấy có gì đặc biệt, đến chiều tối lúc nhập liệm chợt thi thể trở nên như không có xương cốt gì, toàn thân mềm nhũn. Y hoảng sợ, chỉ cho là quỷ nhập tràng, lúc ấy không dám nói câu nào. Nô tài hết sức dọa dẫm dụ dỗ, dùng không ít khổ hình tra tấn, y mới chịu nói thật chân tướng. Thái hậu, theo thánh đoán của người, công lực Hóa cốt miên chưởng ấy đánh trúng người ta rồi, hai ba ngày sau xương cốt đã gãy vụn, e chưa thể coi là mười phần thâm hậu, có đúng không?”.
Thái hậu âm trầm nói “Tuy không thể kể là thâm hậu tuyệt đỉnh, nhưng cũng đã hữu dụng rồi”.
Hải lão công nói “Tự nhiên là hữu dụng, khắc... khắc..., tự nhiên là hữu dụng! Giết Trinh phi rồi, còn giết thêm Hiếu Khang hoàng hậu nữa!”.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Con bà nó, lão hoàng đế kia nhiều hoàng hậu thật, lại còn một bà Hiếu Khang hoàng hậu nữa. Hoàng hậu của y chỉ sợ còn nhiều hơn các cô nương trong Lệ Xuân viện chỗ mình”.
Hoàng hậu run lên nói “Ngươi... ngươi lại nói tới Hiếu Khang hoàng hậu để làm gì?”. Vi Tiểu Bảo không biết Hiếu Khang hoàng hậu là mẹ ruột Khang Hy, nhưng nghe thấy giọng nói của hoàng thái hậu thay đổi hẳn, chỉ cảm thấy rất kinh ngạc, không hiểu nguyên do.
Chỉ nghe Hải lão công nói “Người tẫn liệm Hiếu Khang hoàng hậu cũng chính là người tẫn liệm Đổng Ngạc phi”. Hoàng thái hậu nói “Gã đáng chết ấy lại ăn nói bậy bạ những gì? Người ấy bịa đặt chuyện trong cung, thật đáng tội tru di cả họ”. Hải lão công nói “Nếu hoàng thái hậu muốn giết y thì bây giờ đã muộn rồi”. Hoàng thái hậu nói “Ngươi giết y rồi à?”.
Hải lão công nói “Không phải, hơn hai năm trước, nô tài đã bảo y tới chùa Thanh Lương núi Ngũ Đài bẩm hết những chuyện ấy với chúa thượng, sau đó bảo y trốn ra nơi xa xôi thay tên đổi họ, để tránh cái họa sát thân”. Hoàng thái hậu run lên nói “Ngươi... ngươi... thủ đoạn rất tàn độc!”. Hải lão công nói “Thủ đoạn tàn độc còn có người kia, nô tài tự thẹn là không bằng”[14].
Hoàng thái hậu im lặng một lúc rồi nói “Ngươi đang đêm tới gặp ta, là có dụng ý gì?”.
Hải lão công nói “Nô tài là tới thỉnh vấn thái hậu một việc, để dễ bẩm lại với chúa thượng. Đoan Kính hoàng hậu, Hiếu Khang hoàng hậu, Trinh phi, Vinh thân vương bốn người đều chết phi mạng, chúa thượng cũng vì vậy mà bỏ ngôi xuất gia. Người hạ độc thủ là một vị hảo thủ võ công trong cung. Nô tài liều chết tới thỉnh vấn thái hậu vị cao thủ võ công ấy là ai? Nô tài đã già rồi, hai mắt thì mù, lại mắc bệnh không chữa được, cũng như đèn tàn trước gió, nhưng nếu không tra xét được việc này thì không khỏi chết không nhắm mắt”.
Thái hậu lạnh lùng nói “Hai mắt ngươi đã mù rồi, có nhắm mắt hay không cũng không quan hệ gì”. Hải lão công nói “Tuy nô tài mù mắt nhưng trong lòng sáng lắm”. Thái hậu nói “Ngươi trong lòng đã sáng thì cần gì phải hỏi ta?”.
Hải lão công nói “Cứ hỏi cho thật rõ ràng, để khỏi làm người tốt bị oan uổng. Trong vài tháng nay, nô tài dụng tâm tra xét, muốn biết vị cao thủ ẩn núp trong cung ấy là ai. Vốn là rất khó tra xét cho ra, nhưng cơ duyên xảo hợp, lúc vô ý lại biết hoàng thượng biết võ công”.
Hoàng thái hậu cười nhạt nói “Hoàng thượng biết võ công thì sao? Chẳng lẽ là y hại chết mẹ ruột à?”.
Hải lão công nói “Tội lỗi, tội lỗi. Loại chuyện ngỗ nghịch ấy thì không được nói tới, nếu nô tài mà nói thì chết đi phải vào Ngục Rút lưỡi, chỉ cần nghĩ tới một lần thì chết đi cũng phải vào Ngục Rửa não để chịu tội”. Y ho vài tiếng rồi nói tiếp “Bên cạnh nô tài có một tiểu thái giám, tên Tiểu Quế tử...”.
Vi Tiểu Bảo hoảng sợ “Lão rùa đen nói tới mình rồi”.
Chỉ nghe Hải lão công nói tiếp “... Y nhỏ hơn hoàng thượng một hai tuổi, hoàng thượng rất thích y, ngày nào cũng tỷ võ đấu vật, luyện tập võ nghệ với y. Công phu của Tiểu Quế tử là nô tài dạy cho. Tuy không thể nói là giỏi giang gì, nhưng một đứa nhỏ bấy nhiêu tuổi mà được như thế cũng không phải dễ”.
Vi Tiểu Bảo nghe y tán dương mình, bất giác vô cùng đắc ý.
Thái hậu nói “Thầy hay ắt dạy được trò giỏi, dưới trướng tướng mạnh không có quân hèn”.
Hải lão công nói “Đa tạ kim khẩu của thái hậu. Nhưng Tiểu Quế tử qua chiêu với hoàng thượng mười lần thì có tới tám chín lần thua. Bất kể nô tài dạy y võ công gì, công phu của hoàng thượng cũng cao hơn y một bậc. Xem ra sư phụ dạy võ công cho hoàng thượng còn cao cường hơn nô tài rất nhiều. Nô tài nghĩ đi nghĩ lại, cao thủ võ học trong cung cũng chỉ có một vị đại hành gia này thôi. Chỉ cần tìm được vị đại hành gia này thì cũng không khó điều tra ra hung thủ hại chết hai vị hoàng hậu, một vị hoàng phi, một vị hoàng tử”.
Thái hậu nói “Té ra là thế, ngươi quanh co nãy giờ là muốn nói chuyện ấy với ta”.
Hải lão công nói “Thái hậu nói Thầy hay ắt dạy được trò giỏi, câu ấy nói ngược lại cũng đúng, là Trò giỏi ắt có thầy hay. Hoàng thượng biết Bát quái du long chưởng tám tám sáu tư chiêu, thì người dạy chưởng pháp ấy có quá nửa là biết sử dụng Hóa cốt miên chưởng”. Thái hậu hỏi “Ngươi tìm ra vị cao thủ võ công ấy chưa?”. Hải lão công nói “Đã tìm ra rồi”.
Thái hậu cười nhạt nói “Ngươi tâm kế sâu xa thật. Ngươi dạy Tiểu Quế tử luyện võ với hoàng thượng suốt nửa năm nay là để tìm kiếm sư phụ của hoàng thượng”.
Hải lão công nói “Đó là vì không còn cách nào khác. Tiểu Quế tử là một thằng nhãi xấu xa thâm độc, hai mắt của nô tài là bị y dùng thuốc độc làm cho mù đấy. Nếu không phải vì phải tra xét chuyện này cho thật rõ ràng chính xác, thì quyết không để cho thằng nhãi xấu xa ấy sống đến sáng hôm nay”.
Thái hậu hô hô cười lớn, nói “Thằng nhỏ Tiểu Quế tử ngoan thật, hạ độc cho ngươi mù mắt, giỏi lắm, giỏi lắm, ngày mai ta sẽ trọng thưởng cho y”. Hải lão công nói “Đa tạ thái hậu. Nếu thái hậu hậu tán