Hồi 15 Quan tâm mưa gió từng liền chiếu-Rể mạng non sông thỏa tráng du
dịch giả: cao tự thanh
Hồi 15
quan tâm mưa gió từng liền chiếu
rể mạng non sông thỏa tráng du
HANG HY NGHE TIẾNG THANH LA, khoác áo trở dậy, một thị vệ chạy vào báo cung Từ Ninh xảy ra chuyện, nhưng chuyện gì thì không nói được rõ ràng. Y đang lo lắng, thấy Vi Tiểu Bảo bước vào, vội nói “Thái hậu yên ổn chứ? Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Thái hậu bảo nô tài tối nay về ngủ, sáng mai qua cung Từ Ninh, không... không ngờ trong cung xảy ra chuyện. Không biết chuyện gì, nô tài bèn chạy tới xem”. Khang Hy nói “Ta tới thỉnh an thái hậu, ngươi đi theo ta”. Vi Tiểu Bảo nói “Dạ”. Khang Hy rất có hiếu với mẹ, không kịp mặc quần áo, khoác một chiếc trường bào vội vã bước ra, rảo bước đi mau, vừa đi vừa hỏi “Thái hậu muốn ngươi hầu hạ, tại sao ngươi lại tới chỗ ta?”. Vi Tiểu Bảo nói “Nô tài nghe tiếng thanh la, lo là thích khách lại tới, chỉ lo cho hoàng thượng, vội vàng chạy tới, đúng... đúng là đáng chết”.
Khang Hy vừa ra khỏi tẩm cung, bọn thái giám, thị vệ tả hữu đi theo thành một đoàn đông đúc, mười mấy ngọn đèn lồng soi chung quanh. Y thấy Vi Tiểu Bảo quần áo nhàu nát, đâu biết là y từ gầm giường thái hậu chui ra, còn cho là y trung thành bảo vệ cho chủ, một lòng một dạ lo lắng cho hoàng đế, không kịp thay quần áo, chạy mau tới bảo vệ, rất vui mừng cảm kích.
Đi được vài trượng, hai tên thị vệ chạy tới bẩm báo “Thích khách xông vào cung Từ Ninh, giết chết một thái giám, một cung nữ”. Khang Hy vội hỏi “Có làm kinh động thánh giá của thái hậu không?”. Thị vệ kia nói “Đa Tổng quản đã sai người vây chặt quanh cung Từ Ninh, bảo vệ thái hậu chặt chẽ”, Khang Hy lúc ấy mới hơi yên tâm.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Dù y đem mười vạn binh mã tới bảo vệ cung Từ Ninh thì cũng muộn rồi”.
Từ cung Càn Thanh qua cung Từ Ninh không xa, vòng qua điện Dưỡng Tâm và điện Thái Cực là tới. Chỉ thấy đèn đuốc chiếu sáng như ban ngày, mấy trăm thị vệ đứng dàn thành hàng, đừng nói là thích khách, chỉ e một con chuột cũng không lọt qua được. Đám thị vệ nhìn thấy hoàng đế, nhất tề quỳ xuống. Khang Hy xua xua tay, rảo bước vào cung.
Vi Tiểu Bảo vén rèm cửa lên, Khang Hy bước vào cửa, chỉ thấy trong tẩm điện rương hòm đồ vật vương vãi tung tóe, máu chảy đầy đất, có hai cái xác nằm dưới đất, hoảng sợ tới mức tim đập thình thịch, kêu lên “Thái hậu, thái hậu!”.
Trên giường có một người nói khẽ “Hoàng thượng phải không? Không cần lo lắng, ta không sao đâu”, chính là thanh âm của thái hậu.
Vi Tiểu Bảo vô cùng hoảng sợ, nghĩ thầm “Té ra con đĩ già chưa chết. Mình làm việc đúng là hồ đồ, lúc nãy sao không bồi thêm cho thị một kiếm? Thị không chết, thì mình phải chết rồi”. Quay đầu nhìn lại, định co chân bỏ chạy, nhưng thấy ngoài cửa thị vệ đứng dày đặc, chạy chưa được ba bước là bị người ta bắt lại ngay, hoảng sợ tới mức hai chân nhũn ra, trong đầu choáng váng như muốn ngã vật xuống.
Khang Hy bước tới trước giường, nói “Thái hậu, lão nhân gia người bị hoảng sợ. Hài tử bảo vệ không chu đáo, quả thật tội nghiệt rất nặng. Bọn thị vệ ăn hại này, phải trị tội thật nặng từng tên mới được”. Thái hậu thở dốc nói “Không... không sao đâu. Là một tên thái giám cãi nhau với cung nữ... rồi đánh nhau mà chết, không liên can gì tới bọn thị vệ”. Khang Hy nói “Thái hậu thấy trong người khỏe không? Không làm kinh động tới lão nhân gia người chứ?”. Thái hậu nói “Không đâu! Chỉ là ta tức giận mấy tên nô tài ấy. Hoàng đế, ngươi về đi, bảo mọi người giải tán đi”.
Khang Hy nói “Mau gọi thái y tới xem mạch cho thái hậu”. Vi Tiểu Bảo co người lại sau lưng y, không dám lên tiếng, sợ thái hậu nhìn thấy, lại sợ vừa lên tiếng sẽ bị nhận ra. Thái hậu nói “Không, không cần gọi thái y đâu, ta ngủ một giấc là khỏe thôi. Hai người kia... xác hai tên nô tài kia... cũng không cần dời đi. Ta trong lòng rất buồn bực, đừng ồn ào, hoàng đế, ngươi... ngươi bảo mọi người đi mau đi”. Bà ta nói chuyện thanh âm yếu ớt, hơi sau không tiếp nối hơi trước, rõ ràng bị thương không nhẹ.
Khang Hy rất lo lắng, nhưng không dám trái lệnh, vốn muốn tra xét xem thái giám và cung nữ kia đánh nhau thế nào, khiến thái hậu tức giận như vậy, tuy hai người đã chết nhưng phạm vào tội lớn như vậy, phải truy cứu gia thuộc của họ, nhưng nghe thái hậu nói thế, rõ ràng không muốn làm to chuyện, cả thi thể cũng không cho dời đi, chỉ đành thỉnh an thái hậu, rồi ra khỏi cung Từ Ninh.
Vi Tiểu Bảo trong chỗ chết lại được sống, hai chân vẫn còn nhũn ra, vịn tay vào vách tường bước đi.
Khang Hy cúi đầu trầm tư, cảm thấy chuyện đêm nay trong cung Từ Ninh rất đột ngột, bên trong ắt có điều bí ẩn, nhưng ý tứ của thái hậu rõ ràng là bảo mình không được can thiệp vào. Y cúi đầu trầm tư, đi một đoạn dài mới ngẩng đầu lên, thấy Vi Tiểu Bảo đi sau lưng, bèn hỏi “Thái hậu muốn ngươi phục thị, sao ngươi lại tới chỗ ta?”.
Vi Tiểu Bảo nghĩ dù sao thì trời vừa sáng cũng sẽ trốn ra khỏi hoàng cung, có thể thả sức bịa đặt, liền nói “Lúc nãy thái hậu nói trong lòng rất buồn bực, nhìn thấy thái giám là nổi giận. Nô tài thấy thái hậu thánh thể không khỏe, nên đừng tới làm thái hậu bực bội là tốt nhất”.
Khang Hy gật gật đầu, trở về tẩm điện trong cung Càn Thanh, chờ bọn thái giám hầu hạ lui ra rồi, mới nói “Tiểu Quế tử, ngươi ở lại đây!”. Vi Tiểu Bảo vâng dạ.
Khang Hy từ bên này bước qua bên kia, lại từ bên kia bước qua bên này, đi đi lại lại, hỏi “Ngươi thấy tại sao thái giám và cung nữ kia đánh nhau mà chết?”. Vi Tiểu Bảo nói “Chuyện đó ta cũng không đoán ra được. Trong cung có rất nhiều cung nữ thái giám tính nết rất xấu xa, động một chút là cãi vã, có lúc còn lén đánh nhau, chỉ là không dám để thái hậu và hoàng thượng biết thôi”. Khang Hy gật đầu nói “Ngươi ra phân phó mọi người, chuyện này không được nhắc tới nữa, để thái hậu khỏi tức giận”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng”. Khang Hy nói “Ngươi đi đi”.
Vi Tiểu Bảo thỉnh an rồi quay người bước ra, nghĩ thầm “Ta đi lần này thì vĩnh viễn không còn gặp ngươi nữa rồi”, quay đầu lại nhìn một cái. Khang Hy cũng đang nhìn y, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, nói “Ngươi lại đây”. Vi Tiểu Bảo quay vào. Khang Hy mở một cái hộp vàng trên đầu giường, lấy ra hai cái bánh điểm tâm, cười nói “Vất vả suốt nửa ngày, đói bụng rồi!”, rồi đưa cho y.
Vi Tiểu Bảo hai tay đón lấy, nghĩ tới thái hậu là người hung hiểm tàn độc, lén giấu giếm đàn ông trong tẩm cung, rốt lại sẽ có một ngày làm hại hoàng thượng. Y nhất thiết đều bị bưng bít, chuyện gì cũng không biết. Hoàng đế đối xử với mình đúng như bạn bè anh em, nếu không nói chuyện này cho y biết, để y bị thái hậu hại chết, thì mình cũng quá không có nghĩa khí. Nghĩ tới đó, như đã nhìn thấy trước mắt thảm trạng Khang Hy xương cốt toàn thân gãy nát, chết lăn dưới đất, trong lòng chợt chua xót, nhịn không được ứa nước mắt.
Khang Hy cười khẽ nói “Sao thế?”, đưa tay vỗ vỗ vai y, nói “Ngươi muốn theo ta, phải không? Chuyện đó cũng dễ, qua vài hôm thái hậu khỏe lại rồi, ta sẽ nói với thái hậu. Nói thật nhé, ta cũng không xa ngươi được”.
Vi Tiểu Bảo trong lòng xúc động, nghĩ thầm “Đào Cung Nga nói nếu mình thổ lộ chân tình, hoàng đế không khỏi sẽ giết mình diệt khẩu. Anh hùng hảo hán chuyện gì cũng làm được, chỉ là không thể không có nghĩa khí, đại trượng phu chết cũng phải chết cho hay”. Liền đặt hai cái bánh lên bàn, nắm tay Khang Hy, run giọng nói “Tiểu Huyền tử, ta gọi ngươi là Tiểu Huyền tử một lần nữa, được không?”.
Khang Hy cười nói “Đương nhiên là được. Ta đã nói rồi, lúc không có ai, thì chúng ta cứ như trước thôi. Ngươi lại muốn tỷ võ với ta phải không? Nào nào nào, phóng ngựa qua đây”, nói xong lật hai tay một cái nắm lấy hai tay y.
Vi Tiểu Bảo nói “Khoan tỷ võ đã. Có một chuyện bí mật đại sự muốn nói với Tiểu Huyền tử bạn tốt của ta, nhưng quyết không thể nói với Vạn tuế gia. Hoàng thượng nghe xong sẽ chém đầu ta, còn Tiểu Huyền tử là bạn tốt của ta, may ra không hề gì”.
Khang Hy không biết là việc trọng đại, nhưng tính khí thiếu niên, chỉ thấy mười phần thú vị, vội kéo y sóng vai ngồi lên giường, nói “Nói mau đi, nói mau đi!”. Vi Tiểu Bảo nói “Hiện tại ngươi là Tiểu Huyền tử, không phải là hoàng đế phải không?”. Khang Hy mỉm cười nói “Đúng, hiện tại ta là Tiểu Huyền tử bạn tốt của ngươi, không phải là hoàng đế. Làm hoàng đế suốt ngày, không có người bạn tri âm nào cũng không có gì thú vị”. Vi Tiểu Bảo nói “Được, thế thì ta nói cho ngươi nghe, ngươi muốn chém đầu ta cũng không có cách nào”. Khang Hy cười khẽ nói “Tại sao ta lại giết ngươi? Tại sao bạn tốt lại giết bạn tốt chứ?”.
Vi Tiểu Bảo hít sâu một hơi, nói “Ta không phải là Tiểu Quế tử, ta không phải là thái giám, Tiểu Quế tử thật đã bị ta giết chết rồi”. Khang Hy giật nảy mình, hỏi “Cái gì?”.
Vi Tiểu Bảo bèn kể qua lai lịch xuất thân của mình, kế nói bị bắt vào cung thế nào, làm mù mắt Hải Đại Phú thế nào, giả mạo Tiểu Quế tử thế nào, được Hải Đại Phú dạy võ công thế nào, nhất nhất theo sự thật kể ra.
Khang Hy nghe tới đó, cười nói “Con mẹ nó, ngươi cứ cởi quần cho ta xem trước đã”.
Vi Tiểu Bảo biết hoàng đế tinh minh, chuyện lớn thế này há lại không chính mắt kiểm tra, lập tức cởi quần ra.
Khang Hy thấy y quả nhiên hoàn toàn chưa tĩnh thân làm thái giám, hô hô cười rộ, nói “Té ra ngươi không phải là thái giám. Giết chết một tiểu thái giám Tiểu Quế tử cũng không phải là chuyện gì lớn. Chỉ có điều ngươi không thể ở lại trong cung nữa. Nếu không thì ta phái ngươi làm Tổng quản Ngự tiền thị vệ. Thằng khốn Đa Long kia tuy võ công không kém, nhưng làm việc lại rất hồ đồ”.
Vi Tiểu Bảo mặc quần lại, nói “Chuyện đó thì đa tạ ngươi, có điều e là không được. Ta nghe được mấy điều bí mật lớn có liên quan tới thái hậu”.
Khang Hy nói “Có liên quan tới thái hậu à? Là chuyện gì vậy?”. Hỏi xong hai câu ấy, trong lòng đã thoáng cảm thấy có chuyện không ổn.
Vi Tiểu Bảo nghiến nghiến răng, kể lại lời đối đáp giữa thái hậu và Hải Đại Phú nghe được ở cung Từ Ninh đêm trước.
Khang Hy nghe tới việc phụ hoàng Thuận Trị vẫn chưa băng hà, mà xuất gia ở chùa Thanh Lương trên núi Ngũ Đài, vô cùng kinh ngạc, mừng rỡ như phát điên. Y toàn thân run lên, nắm chặt hai tay Vi Tiểu Bảo, run lên nói “Chuyện... chuyện này có thật không? Phụ hoàng ta... phụ hoàng ta còn sống trên đời à?”. Vi Tiểu Bảo nói “Quả đúng là ta nghe hai người Hải Đại Phú và thái hậu nói như thế”.
Khang Hy đứng phắt dậy, cao giọng kêu lên “Vậy... Vậy thì hay quá! Hay quá! Tiểu Quế tử, trời sáng là hai người chúng ta sẽ lập tức tới núi Ngũ Đài triều kiến phụ hoàng, mời lão nhân gia người về cung”.
Khang Hy làm vua thiên hạ, việc gì cũng muốn là được, chuyện hối tiếc lớn nhất trong đời là phụ hoàng mất sớm. Có lúc đi ngủ nằm mơ, nhớ tới cha mẹ, nhịn không được chảy nước mắt. Lúc ấy nghe Vi Tiểu Bảo nói thế, tuy vẫn không khỏi nửa tin nửa ngờ, nhưng dĩ nhiên cũng vô cùng mừng rỡ.
Vi Tiểu Bảo nói “Chỉ e là thái hậu không muốn. Trước nay bà ta vẫn che giấu ngươi, trong đó có nguyên cớ trọng đại”. Khang Hy nói “Không sai, là nguyên cớ gì vậy?”. Y vừa nghe phụ thân chưa chết, nỗi vui mừng tràn ngập trong lòng, nhưng vừa hơi ngưng thần ngẫm nghĩ, thì vô số nghi vấn lập tức hiện lên. Vi Tiểu Bảo nói “Chuyện lớn trong cung ta không biết chút gì, chỉ có thể kể thật lại lời thái hậu đối đáp với Hải Đại Phú cho ngươi nghe thôi”. Khang Hy nói “Phải, phải! Nói mau đi, nói mau đi!”.
Nghe Vi Tiểu Bảo nói tới việc Đoan Kính hoàng hậu và Hiếu Khang hoàng hậu bị người ta hãm hại thế nào, Khang Hy nhảy bật dậy, kêu lên “Ngươi... ngươi nói Hiếu Khang hoàng hậu là... là bị người ta hại chết à?”. Vi Tiểu Bảo thấy y biến hẳn sắc mặt, hai mắt mở to, da thịt trên mặt không ngừng giật giật, không kìm được hoảng sợ, run lên nói “Ta... ta không biết. Chỉ nghe Hải Đại Phú nói với thái hậu như thế thôi”.
Vi Tiểu Bảo trí nhớ rất tốt, thuật lại cuộc đối đáp giữa Hải Đại Phú và thái hậu, cả thanh điệu ngữ khí của hai người cũng bắt chước rất giống.
Khang Hy ngẩn ra hồi lâu, mới hỏi: “Mẹ ruột ta... mẹ ruột ta là bị người ta hại chết à?”. Vi Tiểu Bảo nói “Hiếu Khang hoàng hậu là... là... là mẹ ruột ngươi à?”. Khang Hy gật gật đầu, nói “Ngươi nói tiếp đi, không được bỏ sót câu nào”, trong lòng chợt chua xót, nước mắt rưng rưng.
Kế đó Vi Tiểu Bảo kể việc hung thủ đầu tiên dùng Hóa cốt miên chưởng hại chết Vinh thân vương con Đoan Kính hoàng hậu, rồi hại chết Đoan Kính hoàng hậu và Trinh phi, sau khi Thuận Trị xuất gia lại hại chết Hiếu Khang hoàng hậu, người tẫn liệm Đoan Kính hoàng hậu và Trinh phi vâng lệnh Hải Đại Phú lên núi Ngũ Đài bẩm báo với Thuận Trị thế nào, Thuận Trị sai Hải Đại Phú trở về hoàng cung điều tra thế nào, tới việc thái hậu đối chưởng với Hải Đại Phú. Y không dám nói Hải Đại Phú là bị mình giết, mà nói sau khi y bị mù không địch nổi thái hậu, cho nên đối chưởng mất mạng.
Khang Hy định thần lại, hỏi rõ tình hình đêm ấy, truy vấn những điều y nghe được, hỏi đi hỏi lại, đoán là Vi Tiểu Bảo quyết không thể bịa ra chuyện này, ngẩng đầu lên ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi “Tại sao mãi đến hôm nay ngươi mới nói với ta?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Chuyện này quan hệ trọng đại, ta làm sao dám nói bừa? Nhưng ta định ngày mai trốn ra khỏi hoàng cung, không quay lại nữa, nghĩ tới ngươi lẻ loi trong cung cực kỳ nguy hiểm, nên không thể giấu nữa”. Khang Hy hỏi “Tại sao ngươi định trốn ra khỏi cung? Là sợ thái hậu hại ngươi phải không?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Ta nói với ngươi nhé, người cung nữ chết trong cung Từ Ninh tối nay là một người đàn ông, là sư huynh của thái hậu đấy”.
Cung nữ trong cung thái hậu lại là một người đàn ông, chuyện này tự nhiên không sao ngờ tới, nhưng Khang Hy đêm nay đã nghe nói phụ hoàng đã chết của mình vẫn chưa chết, mà mẹ mình lại bị thái hậu trước nay vẫn đoan trang từ ái hãm hại, nên nghe chuyện một cung nữ lại là đàn ông giả trang thì không hề ngạc nhiên, huống hồ tên tiểu thái giám trước mặt cũng là thái giám giả, bèn hỏi “Sao ngươi biết được?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Sau đêm ta nghe được cuộc trò chuyện giữa thái hậu với Hải Đại Phú, thái hậu vẫn muốn giết ta để diệt khẩu”. Lúc ấy bèn đem việc thái hậu sai Thụy Đống, Liễu Yến cùng bọn thái giám liên tiếp tới hại mình thế nào nhất nhất kể lại, lại kể lời đối đáp giữa một người đàn ông với thái hậu trong cung Từ Ninh, hai người cãi nhau, người đàn ông giả trang cung nữ kia bị thái hậu giết chết, thái hậu cũng bị thương. Lần này thì đương nhiên y không nói thật tất cả, đã không nói tới Đào Cung Nga, cũng không nói tới những việc mình giết Thụy Đống và Liễu Yến, trộm được mấy bộ Tứ thập nhị chương kinh.
Khang Hy trầm ngâm nói “Người này là sư huynh của thái hậu à? Nghe khẩu khí của y thì dường như thái hậu bị một người khác khống chế, vậy là ai? Chẳng lẽ... chẳng lẽ người ấy biết trong tẩm cung của thái hậu có một cung nữ giả, nên...”. Vi Tiểu Bảo nghe y nói tới chuyện “gian tình” của thái hậu, không dám chen vào, chỉ lắc lắc đầu, qua hồi lâu mới nói “Ta cũng nghĩ không ra”.
Khang Hy nói “Gọi Đa Long vào đây”.
Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng, nghĩ thầm “Hoàng đế muốn trở mặt với thái hậu, sai Đa Long bắt con đĩ già về giết chăng? Rốt lại mình phải mau mau bỏ trốn hay ở lại giúp y là tốt?”.
Đa Long đang lòng sầu như đốt, trong cung liên tiếp xảy ra chuyện, cho dù cái đầu trên cổ không rụng xuống thì cái mũ trên đầu cũng rất không yên ổn, nghe hoàng đế gọi, vội vàng tới cung Càn Thanh. Khang Hy ra lệnh “Cung Từ Ninh không có chuyện gì, ngươi lập tức triệt thoái tất cả thị vệ đang thủ hộ ngoài cung. Thái hậu nghe có thị vệ đứng ngoài phòng, trong lòng rất bực bội”. Đa Long thấy sắc mặt hoàng thượng tuy có vẻ khác lạ nhưng không có nửa câu trách móc, trong lòng cả mừng, vội vàng dập đầu rồi bước ra truyền lệnh.
Khang Hy lại đem những mối nghi ngờ trong lòng hỏi kỹ Vi Tiểu Bảo, qua hồi lâu đoán là bọn thị vệ đã rút về hết, liền nói “Tiểu Quế tử, ta và ngươi tới cung Từ Ninh dò xét ban đêm”.
Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi đích thân đi dò xét à?”. Khang Hy nói “Đúng thế!”. Một là vì sự việc quan hệ trọng đại, không thể chỉ nghe lời một tiểu thái giám giả mạo mà nảy lòng nghi ngờ với mẫu hậu nuôi nấng mình đến lớn, hai là “Mạo hiểm dò xét ban đêm” là việc người học võ không thể không làm, có cơ hội này, làm sao khinh dị bỏ qua? Mình là hoàng đế, không thể ra cung thử qua thân thủ, thì làm một “Người dạ hành” trong cung cũng là ít còn hơn không. Chỉ có điều hạ chỉ sai tất cả thị vệ thủ hộ ngoài cung Từ Ninh triệt thoái hết để mình tới “dò xét ban đêm”, không khỏi có chỗ không hợp với thân phận “cao thủ võ lâm” mà thôi.
Vi Tiểu Bảo nói “Thái hậu đã giết sư huynh của thị, hiện đang ngủ yên dưỡng thương, chỉ e không dò xét được gì”.
Khang Hy nói “Chưa dò xét, làm sao biết là không dò xét được gì?”. Lúc ấy bèn thay áo thường, mang hài đế mỏng, chính là trang phục vẫn mặc lúc tỷ võ với Vi Tiểu Bảo trước kia, lấy một thanh yêu đao trên đầu giường ra giắt vào lưng, bước ra cửa nách cung Càn Thanh.
Bọn thị vệ, thái giám đang bảo vệ dày đặc ngoài cung Càn Thanh, vừa nhìn thấy vội vàng quỳ xuống làm lễ. Khang Hy ra lệnh “Mọi người đứng cả lên, không ai được gây ra tiếng động”. Đây là thánh chỉ của hoàng đế, ai dám làm trái? Hơn hai trăm thị vệ và thái giám lập tức đứng yên tại chỗ, không dám động đậy một cái.
Khang Hy dắt Vi Tiểu Bảo tới hoa viên cung Từ Ninh, thấy đã vắng ngắt không còn người nào.
Y rón rén tới dưới cửa sổ tẩm điện của thái hậu lắng tai nghe ngóng, chỉ nghe thái hậu không ngừng ho sù sụ, trong chớp mắt trong lòng cảm xúc dâng trào, vừa đau đớn vừa tức giận, nghe thấy tiếng ho của thái hậu vừa muốn xông vào ôm bà ta khóc lớn một trận, vừa muốn nắm cổ họng bà ta chất vấn xem rốt lại phụ hoàng và mẹ ruột của mình ra sao? Y nhất thời mong mỏi tất cả lời của Tiểu Quế tử đều là giả, vừa mong tất cả đều đúng sự thật. Y không ngừng run lên, toàn thân nổi gai ốc, thấy rờn rợn tới tận xương tủy.
Trong phòng thái hậu ánh đèn chưa tắt, lúc sáng lúc tối soi ra lớp giấy dán cửa sổ. Qua một lúc, chợt nghe tiếng một cung nữ nói “Thái hậu, may xong rồi”. Thái hậu ờ một tiếng, nói “Cho cái... cái xác cung nữ kia vào... Vào bao đi”. Cung nữ kia nói “Dạ. Còn cái xác thái giám thì sao?”. Thái hậu tức giận nói “Ta chỉ bảo ngươi cho cái xác cung nữ vào bao, ngươi... ngươi lại nói tới thái giám gì nữa?”. Cung nữ kia vội nói “Dạ!”. Kế đó nghe có tiếng kéo vật gì xềnh xệch dưới đất.
Khang Hy không nhịn được, thò đầu lên định nhìn qua khe cửa sổ, nhưng khe cửa sổ trong phòng thái hậu đều dùng sơn trét kín, không có chút khe hở nào. Trước kia y từng nghe Vi Tiểu Bảo nói những bí quyết và cấm kỵ trong hành động của người dạ hành trên giang hồ, đó đều là kể lại lời Mao Thập Bát lúc trên đường lên kinh. Lúc ấy cửa sổ không có khe hở, chính hợp với lòng mong mỏi, lập tức đưa ngón tay ra dấp nước bọt nhè nhẹ bôi lên giấy dán cửa sổ, hơi vận kình lực vào ngón tay đâm thủng một lỗ nhỏ, mà không hề có tiếng động nào.
Y ghé mắt nhìn vào, thấy màn gấm trên giường thái hậu buông rủ xuống, một cung nữ trẻ tuổi đang cho một cái xác dưới đất vào một cái bao vải lớn, cái xác mặc quần áo cung nữ nhưng đầu thì trọc lóc không có sợi tóc nào. Cung nữ lia cái xác vào bao xong, nhặt một bộ đầu tóc giả dưới đất lên, thoáng ngần ngừ rồi cho luôn vào bao, hạ giọng nói “Thái hậu, xong... xong cả rồi”.
Thái hậu nói “Thị vệ bên ngoài đã triệt thoái cả rồi chứ? Ta nghe dường như xa xa vẫn có tiếng người”. Cung nữ kia bước ra cạnh cửa nhìn ra ngoài một vòng rồi nói “Không có ai cả”. Thái hậu nói “Ngươi mang cái bao này tới bờ ao trong hoa viên, dùng dây thừng... khắc... khắc... buột chặt miệng bao lại, sau đó... Sau đó... khắc khắc... đẩy xuống ao”. Cung nữ kia nói “Dạ”, âm thanh run lên lộ vẻ rất sợ hãi. Thái hậu nói “Xô xuống ao xong, hốt nhiều đất ném lên, đừng để người ta nhìn thấy”. Cung nữ kia lại ứng tiếng “Dạ”, rồi kéo cái bao, ra ngoài phòng đi vào hoa viên.
Khang Hy nghĩ thầm “Tiểu Quế tử nói cung nữ kia là đàn ông, có quá nửa không sai. Nếu trong này không có ẩn tình rất lớn thì thái hậu cần gì vứt xác xuống ao để thủ tiêu dấu vết?”. Thấy Vi Tiểu Bảo đang đứng bên cạnh, không kìm được đưa tay ra nắm lấy tay y. Hai người đều cảm thấy bàn tay đối phương ướt đẫm mồ hôi.
Qua một lúc, nghe ầm một tiếng, cái bao đựng xác chết rơi xuống ao, kế có tiếng đất rơi xuống ao lõm bõm, lại qua một lúc, cung nữ kia trở vào tẩm điện. Vi Tiểu Bảo đã sớm nhận ra thanh âm của cô ta, chính là tiểu cung nữ Nhụy Sơ.
Thái hậu hỏi “Xong rồi à?”. Nhụy Sơ nói “Dạ, xong rồi”. Thái hậu nói “Ở đây vốn có hai cái xác, tại sao không thấy một cái đâu nữa? Sáng mai có người hỏi thì ngươi trả lời thế nào?”. Nhụy Sơ nói “Nô tài... nô tài không biết gì cả”. Thái hậu nói “Ngươi hầu hạ ta ở đây, tại sao lại không biết gì cả?”. Nhụy Sơ nói “Dạ, dạ”. Thái hậu tức giận nói “Dạ dạ cái gì?”.
Nhụy Sơ run lên nói “Nô tài thấy người cung nữ chết kia đứng lên, té ra thị chỉ bị thương chứ chưa chết. Thị từ từ... từ từ bước ra. Lúc ấy... lúc ấy thái hậu đang ngủ say, nô tài không dám làm kinh động thái hậu, thấy cung nữ kia đi ra khỏi cung Từ Ninh, không biết... không biết là đi đâu”. Thái hậu thở phào một hơi, nói “Té ra là thế, A di đà Phật, thị chưa chết, tự mình bỏ đi, thế thì rất hay”. Nhụy Sơ nói “Đúng thế, tạ ơn trời đất, té ra thị chưa chết”.
Khang Hy và Vi Tiểu Bảo chờ thêm một lúc, không nghe thái hậu nói gì nữa, dường như đã ngủ, bèn rón rén từng bước từng bước đi ra, trở về cung Càn Thanh. Chỉ thấy bọn thị vệ thái giám vẫn đứng yên lặng ở đó không động đậy. Khang Hy cười nói “Mọi người tùy ý đi lại đi thôi”. Tuy y cười nói, nhưng tiếng cười và giọng nói đều rất khô khan.
Vào tới tẩm cung, y nhìn Vi Tiểu Bảo chằm chằm, hồi lâu không nói gì, đột nhiên ngẩn ra ứa nước mắt, nói “Té ra thái hậu... thái hậu...”. Vi Tiểu Bảo cũng không biết nói sao là tốt.
Khang Hy ngẫm nghĩ một lúc, vỗ tay một cái, hai thị vệ bước tới cửa tẩm cung. Khang Hy hạ giọng nói “Có một việc bí mật sai hai người các ngươi đi làm, nhưng không được tiết lộ ra. Dưới ao trong hoa viên ở cung Từ Ninh có một cái bao lớn, hai người các ngươi tới mang về đây. Thái hậu đang ngủ, nếu hai người các ngươi gây ra nửa tiếng động làm kinh động thái hậu, thì cứ tự cắt đầu mình đi”. Hai người khom lưng vâng dạ đi ra. Khang Hy ngồi xuống giường, im lặng không nói gì, ngưng thần nghĩ ngợi.
Qua một lúc khoảng nửa bữa cơm, hai tên thị vệ vác cái bao nước chảy ròng ròng về tới ngoài cửa tẩm điên.
Khang Hy nói “Có làm thái hậu thức giấc không?”. Hai tên thị vệ đồng thanh nói “Bọn nô tài không dám”. Khang Hy gật gật đầu, nói “Mang vào đây!”. Hai tên thị vệ vâng dạ, vác cái bao vào phòng. Khang Hy nói “Ra ngoài đi!”.
Vi Tiểu Bảo chờ hai người ra ngoài tẩm điện xong liền đóng cửa cài then, cởi dây buộc miệng bao, kéo cái xác ra. Thấy râu dưới cằm cái xác tuy cạo rất sạch nhưng vẫn thấp thoáng nhìn thấy chân râu, cổ có lộ hầu, trước ngực bằng phẳng, rõ ràng là đàn ông không còn gì phải nghi ngờ. Người này trên thân thể bắp thịt cuồn cuộn, xương bàn tay ngón tay gồ lên, giống hệt một người luyện võ lâu năm. Xem ra người này giả dạng cung nữ trà trộn vào cung chỉ là việc gần đây, nếu không thì tướng mạo vóc dáng của y ngay làm đàn ông cũng đã rất xấu xí, làm sao có thể giả dạng cung nữ mà không bị phát giác?
Khang Hy rút yêu đao ra, rạch rách đũng quần người ấy, vừa nhìn thấy xong vô cùng não nộ, vung đao liên tiếp mấy nhát băm nát háng y.
Vi Tiểu Bảo nói “Thái hậu...”. Khang Hy tức giận nói “Thái hậu cái gì? Con tiện nhân này ép phụ hoàng ta phải ra đi, hại chết mẹ ta, làm uế loạn cung đình, làm nhiều điều bất nghĩa. Ta... ta muốn băm thị ra làm muôn mảnh, tru di tam tộc”. Vi Tiểu Bảo thở phào một hơi, lập tức yên tâm “Hoàng thượng không coi thị là thái hậu nữa, thì bất kể con đĩ già kia làm chuyện gì xấu xa bị mình biết được, y cũng không giết mình để bịt miệng”.
Khang Hy vung đao chém vào các xác một hồi, nhất thời không kìm được tức giận, đã định truyền gọi thị vệ áp giải thái hậu tới thẩm vấn, nhưng chợt xoay chuyển ý nghĩ “Phụ hoàng chưa chết mà đang xuất gia trên núi Ngũ Đài, chuyện này to tát tới mức nào? Chỉ cần hơi tiết lộ ra thì quan dân trong thiên hạ sẽ đều rúng động, mình muôn ngàn lần không được lỗ mãng”. Bèn nói “Tiểu Quế tử, sáng sớm ngày mai, ta và ngươi lên núi Ngũ Đài tra xét cho rõ chân tướng”.
Vi Tiểu Bảo ứng tiếng nói “Dạ”, trong lòng cả mừng, được đi cùng hoàng đế lên núi Ngũ Đài một chuyến, so với ở chết dí trong thành Bắc Kinh thật hay hơn nhiều.
Nhưng Khang Hy hiểu biết hơn Vi Tiểu Bảo rất xa, suy nghĩ cẩn thận chu đáo, lập tức nghĩ tới việc hoàng đế ra ngoài tuần hành mười phần long trọng, ít nhất cũng phải chuẩn bị mất vài tháng, quan lại dọc đường phải chuẩn bị tiếp giá bảo vệ, tốn kém rình rang, quyết không thể nói đi là đi, lại nghĩ mình còn nhỏ tuổi, đích thân coi việc chính sự chưa lâu, vương công đại thần trong triều chưa tuân theo, nếu thái hậu nhân lúc mình rời kinh cướp quyền soán ngôi, phế bỏ mình đi, lập vua mới khác thì rất đáng ngại, lại nếu như thật ra phụ hoàng đã chết, hoặc giả còn sống nhưng không phải trên núi Ngũ Đài, mà mình mở cờ gióng trống lên núi triều kiến thì chưa chắc gặp được, không những bị thiên hạ chê cười, mà còn khiến đời sau dị nghị.
Y ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu nói “Không được, ta không thể tùy tiện rời kinh. Tiểu Quế tử, ngươi đi một chuyến cho ta vậy”. Vi Tiểu Bảo rất thất vọng, nói “Một mình ta đi à?”. Khang Hy nói “Một mình ngươi đi thôi. Khi nào điều tra rõ ràng rồi, nếu quả thật phụ hoàng đang trên núi Ngũ Đài, ta sắp xếp cách thức đối phó với con tiện nhân ở kinh xong, hai chúng ta sẽ cùng lên núi, như vậy mới là kế sách vạn toàn”.
Vi Tiểu Bảo nghĩ hoàng đế đã quyết định đối phó với thái hậu thì mình lên núi Ngũ Đài dò xét tự nhiên là nghĩa bất dung từ, nói “Được, vậy thì ta lên núi Ngũ Đài”.
Khang Hy nói “Theo quy củ của nhà Đại Thanh ta thì thái giám không được ra khỏi kinh, trừ phi là đi cùng với ta. May là ngươi vốn không phải là thái giám. Tiểu Quế tử, trở đi ngươi không làm thái giám nữa, làm thị vệ thôi. Có điều người trong cung trong triều ai cũng biết ngươi, đột nhiên không làm thái giám nữa, mọi người sẽ vô cùng kinh ngạc, ờ, ta cứ nói với mọi người là để bắt Ngao Bái, nên ngươi vâng lệnh ta giả làm thái giám, bây giờ kẻ đầu sỏ tội ác đã bị trừ diệt, tự nhiên không cần giả làm thái giám lâu hơn nữa. Tiểu Quế tử, tương lai ngươi đọc sách chút ít đi, ta sẽ phong ngươi làm quan lớn”.
Vi Tiểu Bảo nói “Hay lắm! Chỉ có điều ta vừa nhìn thấy sách là nhức đầu. Ta đọc sách ít đi một chút, ngươi phong ta làm quan nhỏ hơn một chút cũng được”.
Khang Hy ngồi vào bàn, cầm bút lên viết thư cho phụ hoàng, bẩm rõ là mình bất hiếu, đến hiện tại mới biết phụ hoàng vẫn còn sống, trong lòng rất mừng rỡ, sẽ lập tức lên núi nghênh đón thánh giá về cung, tiếp tục cai trị muôn dân mà con trai cũng thường được gặp mặt, viết được vài hàng, chợt nghĩ “Nếu lá thư này rơi vào tay người khác thì thật rất không ổn. Nếu Tiểu Quế tử bị người ta bắt hoặc giết chết, thì lá thư này sẽ bị lấy mất”.
Y cầm lá thư viết được mấy hàng lên châm vào đèn đốt cháy, lại cầm bút viết:
“Sắc lệnh cho Phó Tổng quản Ngự tiền thị vệ khâm thưởng Hoàng mã quải Vi Tiểu Bảo tới công cán ở một dải núi Ngũ Đài, quan viên văn võ các tỉnh đều phải theo lệnh điều động, khâm thử”.
Viết xong đóng ngự ấn lên, đưa cho Vi Tiểu Bảo, cười nói “Ta phong ngươi một chức quan, ngươi xem là chức gì”.
Vi Tiểu Bảo mở tròn mắt, chỉ biết tên mình và ba chữ Ngũ, Một, Văn, tất cả sáu chữ, mà chữ Vi và chữ Bảo nằm liền trước sau chữ Tiểu mới nhận ra được, chứ nếu viết riêng ra thì không dám nói chắc, bèn lắc đầu nói “Không biết là chức quan gì. Nhưng hoàng thượng đích thân phong, thì chắc không phải là quan nhỏ chứ?”.
Khang Hy cười cười đọc đạo sắc lệnh lên một lượt. Vi Tiểu Bảo lè lè lưỡi, nói “Là Phó Tổng quản Ngự tiền thị vệ à, ghê thật, ghê thật, còn thưởng Hoàng mã quải nữa”. Khang Hy cười khẽ nói “Đa Long tuy là Tổng quản, nhưng không được khoác Hoàng mã quải. Chuyện này nếu ngươi thu xếp được ổn thỏa, sau khi về cung ta sẽ thăng chức cho ngươi. Chỉ có điều ngươi còn quá nhỏ tuổi, làm quan lớn quá thì không giống lắm, chúng ta cứ từ từ”.
Vi Tiểu Bảo nói “Quan lớn quan nhỏ gì ta cũng không quan tâm, chỉ cần thường được gặp mặt ngươi, như thế là tốt lắm rồi”.
Khang Hy vừa vui mừng vừa đau xót, nói “Chuyến này ngươi đi phải hết sức cẩn thận, hành sự phải thật bí mật. Đạo sắc lệnh này nếu không phải vạn lần bất đắc dĩ, thì không nên lấy ra cho người ta xem. Thôi đi đi!”.
Vi Tiểu Bảo từ biệt Khang Hy, thấy trời phía đông đã hiện ra màu trắng như vảy cá, trở về chỗ ở, nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Phương Di vẫn chưa ngủ, mừng rỡ nói “Ngươi về rồi”. Vi Tiểu Bảo nói “Muôn sự đại cát, chúng ta chuẩn bị rời cung thôi”. Mộc Kiếm Bình đang mơ mơ màng màng thức dậy, nói “Sư tỷ rất lo lắng, sợ ngươi gặp nguy hiểm”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Còn ngươi thì sao?”. Mộc Kiếm Bình nói “Ta tự nhiên cũng lo lắng. Ngươi không việc gì chứ?”. Vi Tiểu Bảo nói “Không việc gì, không việc gì”.
Chỉ nghe tiếng chuông vang lên, cửa cung mở ra, các quan văn võ lục tục vào chầu. Vi Tiểu Bảo thắp ngọn nến trên bàn, xem xét thấy hai người ăn mặc không còn chỗ nào sơ hở, cười nói “Hai người các ngươi quá xinh đẹp, lấy một ít bùn đất bôi lên mặt đi”. Mộc Kiếm Bình hơi không thích, nhưng thấy Phương Di đưa tay quẹt bụi dưới đất chà lên mặt, cũng làm theo. Vi Tiểu Bảo bỏ ba bộ kinh thư lấy trộm được của thái hậu cho vào bao phục, mò chiếc thoa bạc lấy ra đưa cho Phương Di, nói “Là chiếc thoa này phải không?”.
Phương Di chợt đỏ mặt, từ từ đưa tay ra cầm lấy, nói “Ngươi xông pha nguy hiểm, té ra... té ra là để tìm chiếc thoa này cho ta”. Trong lòng chợt chua xót, mi mắt đỏ hoe, quay đầu qua chỗ khác.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Cũng chẳng có nguy hiểm gì”, nghĩ thầm “Cái này gọi là hảo tâm sẽ có hảo báo, không đi lấy chiếc thoa, thì không vớ được một cái Hoàng mã quải”.
Y dắt hai người theo cửa Thần Vũ sau Cấm thành ra khỏi cung. Lúc bấy giờ trời còn chưa sáng hẳn, thị vệ canh cổng thấy là Quế công công mang hai tiểu thái giám ra khỏi cung, ngoài việc tâng bốc lấy lòng, còn ai dám tới hỏi một câu?
Phương Di ra khỏi cung đi được hơn mười trượng, quay đầu nhìn lại cửa cung một cái, trăm mối cảm xúc dâng trào, đúng là như vừa trải qua một kiếp khác.
Vi Tiểu Bảo thuê ba chiếc kiệu trên đường, dặn khiêng tới phố Tây Trường An, rồi thuê một chiếc kiệu nhỏ khác tới cách chỗ đóng của Thiên Địa hội hai con hẻm thì dừng lại, nói “Bạn bè trong Mộc vương phủ của các ngươi đêm qua đều đã ra khỏi thành. Ta tới gặp bạn bè bàn bạc, sẽ đưa các ngươi tới đó”. Y làm Phó Tổng quản Ngự tiền thị vệ khâm tứ Hoàng mã quải, tự cảm thấy đã trở thành người lớn, lại thêm có tờ sắc lệnh trong người, đi tra xét một việc rất lớn, đột nhiên bỏ hết giọng điệu hoạt kê, lại thêm còn cách chỗ sư phụ không xa, càng không dám buông thả.
Phương Di hỏi “Ngươi... từ nay trở đi ngươi đi đâu?”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta không dám nấn ná ở Bắc Kinh nữa, đi càng xa càng tốt, chờ khi thái hậu chết rồi, mọi chuyện yên ổn, mới dám trở về”. Phương Di nói “Bọn ta có một người bạn tốt ở Thạch gia trang Hà Bắc, ngươi... nếu ngươi không chê, thì cùng... cùng đi tới đó trốn tránh một thời gian được không?”.
Mộc Kiếm Bình nói “Hay lắm, ngươi là ân nhân cứu mạng của bọn ta, mọi người đều là người mình. Ba người cùng đi trên đường, thì cũng vui hơn”, hai người nhìn y chằm chằm, đều có ý lưu luyến, Mộc Kiếm Bình tỏ vẻ nhiệt tình thành thật, Phương Di thì hơi có vẻ thẹn thùng.
Vi Tiểu Bảo nếu trong người không có nhiệm vụ quan trọng, kết bạn đồng hành với hai giai nhân thế này, ngao du đường xa, vốn là vô cùng khoái hoạt tiêu dao, lúc ấy lại không thể không tìm cách thoái thác, nói “Ta còn hứa với bạn bè đi làm một việc quan trọng, bây giờ không thể tới Thạch gia trang. Các ngươi đang bị thương, hai cô nương đi trên đường thật không tiện, để ta ủy thác một người bạn tin cậy hộ tống các ngươi đi. Chúng ta cứ nghỉ ngơi một chút, ăn cho no rồi sẽ thong thả bàn tính”.
Lúc ấy bèn tới trụ sở của Thiên Địa hội. Bọn huynh đệ canh gác ngoài hẻm nhìn thấy y, vội vàng đưa vào. Mã Ngạn Siêu ra đón, thấy y dắt theo hai tiểu thái giám, vô cùng kinh ngạc. Vi Tiểu Bảo ghé vào tai y nói nhỏ “Là em gái của Mộc tiểu công gia, người kia là sư tỷ của cô ta, ta cứu từ trong cung đưa ra”.
Mã Ngạn Siêu mời hai cô gái vào sảnh đường ngồi, mang trà ra mời, kéo Vi Tiểu Bảo qua một bên nói “Tối hôm qua Tổng đà chủ rời khỏi kinh rồi”. Vi Tiểu Bảo cả mừng, y một là rất sợ sư phụ tra vấn xem đã luyện tập võ công tới đâu, hai là không biết có nên nói lại việc Khang Hy sai mình hay không, nghe nói sư phụ đã rời kinh, trong lòng lập tức như buông được gánh nặng, nhưng trên mặt thì lại tỏ ra vô cùng thất vọng, giẫm chân nói “Vậy... Vậy... Vậy... Ồ, sao sư phụ lại đi gấp thế?”.
Mã Ngạn Siêu nói “Tổng đà chủ sai thuộc hạ nhắn lại với Vi Hương chủ, nói lão nhân gia người đột nhiên nhận được tin cấp báo ở Đài Loan, không về ngay không được. Tổng đà chủ muốn Vi Hương chủ phải cẩn thận mọi việc, tùy cơ hành sự, nếu không tiện ở trong cung nữa thì tạm thời rời kinh thành để trốn tránh, lại nói muốn Vi Hương chủ chuyên cần luyện tập võ công, không biết chất độc trong người của Vi Hương chủ đã giải được hết chưa, nếu thấy không ổn thì phải báo ngay cho Tổng đà chủ biết”. Vi Tiểu Bảo nói “Được. Sư phụ vẫn lo chuyện thương thế và võ công của ta, thật khiến người ta phải cảm kích” hai câu ấy của y đúng là thật lòng, nghe nói sư phụ trong lúc gấp rút mà vẫn nhớ tới mình, vô cùng cảm động, lại hỏi “Đài Loan có chuyện gì thế?”. Mã Ngạn Siêu nói “Nghe nói là mẹ con họ Trịnh bất hòa, giết chết đại thần, dường như là có nội biến. Trần Tổng đà chủ rất có oai vọng, có biến loạn gì thì lão nhân gia người tới cũng sẽ lập tức thành yên ổn thôi, Vi Hương chủ không cần lo lắng. Bọn Lý đại ca, Quan phu tử, Phàn đại ca, Phong đại ca, Huyền Trinh đạo trưởng đều đi theo Tổng đà chủ. Từ tam ca và thuộc hạ ở lại kinh thành để Vi Hương chủ sai khiến”.
Vi Tiểu Bảo gật gật đầu, nói “Ngươi bảo người mời Từ tam ca tới đây”, nghĩ thầm Bát tý viên hầu Từ Thiên Xuyên võ công cao cường, người lại cơ cảnh, vả lại là một lão già, hộ tống hai cô gái tới Thạch gia trang thì không gì tốt bằng. Lại nghĩ “Đài Loan cũng mẹ con bất hòa, giết người sinh sự, cũng giống hệt như thái hậu và hoàng đế ở Bắc Kinh”.
Y quay vào sảnh ăn miến với hai người Phương Mộc. Mộc Kiếm Bình ăn được nửa bát, không nhịn được hỏi “Ngươi quả thật không đi cùng bọn ta tới Thạch gia trang à?”. Vi Tiểu Bảo nhìn qua Phương Di, thấy nàng dừng đũa không ăn, đưa mắt nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt lộ vẻ vô cùng tha thiết, bất giác trong lòng nóng bừng lên, đã định bảo hai cô gái lên núi Ngũ Đài với mình, nhưng lại lập tức tự nhủ “Mình đi làm việc quan trọng tới mức nào? Mang theo hai cô nương đang bị thương, vướng tay vướng chân, bị người ta để ý, quả thật là muôn ngàn lần không được”. Bèn thở dài một tiếng, nói “Ta làm xong việc, sẽ tới Thạch gia trang thăm. Bạn của các ngươi ở chỗ nào, tên gì?”.
Phương Di từ từ cúi đầu xuống, cầm đũa gắp một sợi miến, nhưng không cho vào miệng, hạ giọng nói “Vị bằng hữu ấy mở một cửa hàng bán lừa ngựa ở chợ Tây Thạch gia trang, y tên là Khoái mã Chu Tam”.
Vi Tiểu Bảo nói “Khoái mã Chu Tam, được rồi, ta nhất định sẽ tới thăm các ngươi”. Trên mặt lộ ra vẻ ương ngạnh, hạ giọng nói “Sao ta không tới chứ? Làm sao bỏ được hai bà vợ lớn vợ nhỏ hoa nhường nguyệt thẹn thế này?”.
Mộc Kiếm Bình cười nói “Ngoan ngoãn không đầy nửa ngày, lại đã mồm mép rồi”. Phương Di nghiêm trang nói “Nếu ngươi coi bọn ta là bạn tốt, thì bọn ta... bọn ta hàng ngày chờ ngươi. Nếu ngươi có lòng khinh bạc, không tôn trọng người khác, vậy thì... Vậy thì cũng không cần tới nữa”. Vi Tiểu Bảo đạp phải đinh, cảm thấy hơi cụt hứng, nói “Được rồi, ngươi không thích nói đùa thì trở đi ta không nói nữa”. Phương Di có vẻ áy náy, dịu dàng nói “Nói đùa cũng phải có mức độ, cũng phải xem lúc xem chỗ nữa. Ngươi... ngươi giận à?”.
Vi Tiểu Bảo lại vui vẻ lên, vội nói “Không có, không có, chỉ cần ngươi không giận là hay rồi”.
Phương Di cười cười, hạ giọng nói “Với ngươi ấy à, chẳng ai giận thật được đâu”.
Phương Di lại nhoẻn miệng cười, tuy bụi đất trên mặt chưa lau chùi, nhưng vẫn không che lấp được vẻ kiều diễm, Vi Tiểu Bảo lập tức cảm thấy trong người ấm áp, y cứ ăn từng miếng từng miếng, nhất thời không nghĩ ra được câu gì để nói.
Đột nhiên ngoài thiên tỉnh có tiếng bước chân vang lên, một lão già tiến vào, chính là Từ Thiên Xuyên. Y bước tới trước mặt Vi Tiểu Bảo, khom người làm lễ, trên mặt đầy vẻ tươi cười, cung cung kính kính nói “Chào lão nhân gia”. Y là người cẩn thận tinh tế, thấy có người lạ đang ngồi đó nên không gọi là “Vi Hương chủ”
Vi Tiểu Bảo ôm quyền đáp lễ, cười nói “Từ tam ca, ta giới thiệu cho ngươi hai vị bằng hữu. Hai người này là cao đồ của Thiết bối thương long Liễu Đại Hồng, vị này là là Phương cô nương, vị này là Mộc cô nương, là tiểu quận chúa của Mộc vương phủ”. Rồi quay qua hai người Phương Mộc nói “Vị Từ đại ca này có quen biết với Liễu lão gia và tiểu công gia của các ngươi đấy”. Y sợ hai người Phương Mộc vẫn còn nhớ chuyện cũ, lại thêm một câu “Vốn là có một chuyện vướng mắc nhỏ, bây giờ đã xong cả rồi”. Chờ ba người làm lễ ra mắt với nhau xong, lại nói “Từ tam ca, ta muốn nhờ ngươi một việc”.
Từ Thiên Xuyên nghe nói hai cô gái cải trang làm tiểu thái giám này là nhân vật quan trọng của Mộc vương phủ, nghĩ thầm bọn Mộc Kiếm Thanh đã biết lai lịch Vi Tiểu Bảo, hai vị cô nương này tự nhiên cũng đã biết, liền nói “Vi Hương chủ có chuyện sai khiến, thuộc hạ tự nhiên phải tuân lệnh”.
Phương Di và Mộc Kiếm Bình quả thật không biết thân phận của Vi Tiểu Bảo, nghe Từ Thiên Xuyên gọi y là “Vi Hương chủ”, đều cảm thấy kinh ngạc.
Vi Tiểu Bảo cười khẽ một tiếng, nói “Hai vị cô nương này cũng như Ngô Lập Thân Ngô lão gia, Lưu Nhất Chu Lưu đại ca, đều bị hãm trong hoàng cung, bây giờ mới ra được. Tiểu công gia và Lưu Nhất Chu sư huynh của Mộc vương phủ đều đã rời kinh rồi phải không?”.
Từ Thiên Xuyên nói “Các vị anh hùng trong Mộc vương phủ đã bình an rời kinh tối qua. Mộc tiểu công gia còn nhờ ta hỏi dò nơi hạ lạc của tiểu quận chúa, ta bảo y cứ yên tâm, Thiên Địa hội sẽ chịu trách nhiệm, nhất định tìm ra được tiểu quận chúa”, nói xong trên mặt thoáng nét cười.
Mộc Kiếm Bình nói “Lưu sư ca đi cùng ca ca ta à?”. Câu này là nàng hỏi giúp Phương Di. Từ Thiên Xuyên nói “Tại hạ đưa một nhóm của họ ra thành, Lưu sư huynh trong nhóm Liễu lão gia, đi về phía nam”. Phương Di chợt đỏ mặt, cúi đầu xuống.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Ngươi nghe người trong lòng bình an thoát hiểm, nhất định là trong bụng mừng rơn”, hoàn toàn không biết lần này đã đoán lầm. Phương Di trong lòng là đang nghĩ “Mình đã ưng thuận với y, nếu y cứu được tính mạng Lưu sư ca thì mình sẽ làm vợ y, suốt đời không thay đổi. Nhưng y là thái giám, làm sao lấy vợ? Y còn nhỏ tuổi mà đã lắm trò hoa dạng, không biết lại còn là Vi Hương chủ gì đây nữa?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Hai vị cô nương này ra sức đánh nhau với thị vệ trong cung, hiện đang bị thương, định tới nhà một người bạn ở Thạch gia trang để dưỡng thương. Ta muốn nhờ Từ tam ca hộ tống họ tới đó”.
Từ Thiên Xuyên mừng rỡ nói “Theo lẽ thì phải ra sức rồi. Vi Hương chủ giao cho ta một việc sai sử rất tốt. Thuộc hạ có lỗi với các bằng hữu trong Mộc vương phủ, lại đội ơn Mộc tiểu công gia cứu giúp, trong lòng vừa cảm kích vừa xấu hổ. Nếu có thể làm bạn với hai vị cô nương này tới nơi bình an, thì cũng có thể báo đáp trong muôn một”.
Mộc Kiếm Bình nhìn Từ Thiên Xuyên một cái, thấy y thân hình gầy gò, lưng còng hông vẹo, dáng vẻ già nua có thể chết bất cứ lúc nào, nói gì tới việc hộ tống mình và sư tỷ, chỉ sợ trên đường còn phải chiếu cố cho y, huống chi Vi Tiểu Bảo không đi cùng, đã rất thất vọng, vẻ không bằng lòng không kìm được hiện ra trên mặt.
Phương Di thì nói “Làm phiền đại giá của Từ lão gia thì quả thật không dám, chỉ cần làm phiền đi thuê giúp một chiếc xe lớn, bọn ta tự lên đường là được rồi. Vết thương của bọn ta cũng không nặng gì lắm, quả thật không cần bận tâm”.
Từ Thiên Xuyên cười nói “Phương cô nương không cần khách khí. Vi Hương chủ đã có lệnh, ta nói thế nào cũng phải phụng bồi tới nơi. Hai vị cô nương võ nghệ cao cường, vốn cũng không cần lão già ta giở trò đáng ghét bên cạnh, hai chữ hộ tống thì lão già ta quả thật không có bản lĩnh. Nhưng chạy việc mua sắm, hầu hạ hai vị cô nương trong khách điếm, quét nhà thuê xe, mua đồ, làm những việc vặt ấy để hai cô nương trên đường đỡ phải mất công sai bảo, đối phó với hạng người như bọn phu xe phu kiệu điếm tiểu nhị”.
Phương Di thấy khó chối từ nữa, bèn nói “Thịnh ý của Từ lão gia, không biết làm sao để báo đáp”.
Từ Thiên Xuyên hô hô cười rộ, nói “Báo cái gì đáp? Không giấu gì hai cô nương, ta đối với vị Hương chủ của bọn ta đây, trong lòng vô cùng khâm phục, đừng thấy y còn nhỏ tuổi, thật ra thần thông quảng đại lắm đấy. Y đã cứu cái mạng già của ta, hôm qua lại giúp lão già ta hả giận một phen, ta đang thầm tính toán nghĩ cách làm cho y vài việc mới nên, ngờ đâu hôm nay y lại giao cho ta một việc sai sử. Cho dù hai vị cô nương không muốn ta bồi tiếp, lão già ta cũng chỉ còn cách không ra mặt, dọc đường làm quan đi trước, gặp núi mở núi, gặp suối bắc cầu, hầu hạ hai vị cô nương tới Thạch gia trang bình yên. Đừng nói từ Bắc Kinh tới Thạch gia trang chỉ có mấy ngày đường, nếu Vi Hương chủ sai lão già ta theo hai vị tới Vân Nam, thì cũng nói đi là đi, tới nơi mới thôi”.
Mộc Kiếm Bình thấy dáng vẻ của y tuy xấu xí, nhưng nói chuyện lại rất có ý vị, liền hỏi “Hôm qua y làm ngươi hả giận chuyện gì thế? Hôm qua... y... không phải y đang trong hoàng cung sao?”.
Từ Thiên Xuyên cười nói “Thủ hạ của thằng gian tặc Ngô Tam Quế có một gã cẩu quan tên Lư Nhất Phong. Y bắt lão già ta về, đánh đập chửi mắng, lấy thuốc cao dán kín miệng ta lại, may được lệnh huynh sai người tới cứu ta. Vi Hương chủ đáp ứng lời ta, y nói chắc sẽ bảo người đánh gãy hai chân của gã cẩu quan ấy. Ta nghĩ thằng con chó má của Ngô Tam Quế lần này tới kinh, thủ hạ mang theo rất nhiều người tài giỏi. Gã khốn Lư Nhất Phong ấy lần trước đã bị ta cho nếm mùi đau khổ, đã biết ngoan ngoãn rồi, không dám một mình ra ngoài, nếu bọn ta muốn trả thù thì rất không dễ. Nào ngờ hôm qua ta trong hiệu thuốc Chủng Đức đường ở Tây thành, thấy một người bạn là y sinh trật đả nói trong ổ chó của Bình Tây vương phủ sai ngươi khiêng một thằng cẩu quan đi tìm y sinh trật đả khắp nơi. Chuyện cũng kỳ quái, tìm y sinh trật đả hết người này tới người khác, được tất cả hai mươi ba người, nhưng không cho ai chữa trị, chỉ nói với họ gã cẩu quan ấy tên Lư Nhất Phong, hồ đồ ngu ngốc, thằng con chó má của Bình Tây vương đích thân cầm gậy đánh gãy hai cái chân chó của y, bắt y phải đau bảy ngày bảy đêm, không cho chữa trị”.
Phương Di và Mộc Kiếm Bình đều vô cùng ngạc nhiên, hỏi Vi Tiểu Bảo “Đó là chuyện gì vậy?”. Vi Tiểu Bảo nói “Thằng cẩu quan ấy đắc tội với Từ tam ca, tự nhiên là phải cho y nếm mùi đau khổ”. Mộc Kiếm Bình nói “Sao người trong ổ chó Bình Tây vương phủ lại khiêng y đi qua đi lại, để cho mọi người đều biết thế?”. Vi Tiểu Bảo nói “Thằng tiểu tử Ngô Ứng Hùng là muốn người ta đồn tới tai ta, ta bảo y đánh gãy chân thằng cẩu quan kia, y đã làm rồi”. Mộc Kiếm Bình lại càng ngạc nhiên, hỏi “Tại sao y phải nghe lời ngươi?”. Vi Tiểu Bảo cười khẽ nói “Ta bịa đặt bừa bãi, lừa y một chặp, y bèn tin lời”.
Từ Thiên Xuyên nói “Ta vốn định tìm giết y, nhưng nghĩ gã cẩu quan ấy được khiêng đi trên đường để thị chúng, hai chân bị gãy lại không cho chữa trị, nếu tới giết y thì lại quá tiện nghi cho thằng khốn ấy. Chiều hôm qua ta chính mắt nhìn thấy y, cái mạng chó mười phần đã mất hết chín, ống quần cuốn lên để lộ ra hai cái chân bị gãy, sưng vù bầm tím, đau tới mức kêu cha kêu mẹ, hai vị cô nương, các ngươi nói lão già ta trong bụng khoái trá thế nào?”.
Lúc ấy Mã Ngạn Siêu đã thuê được ba chiếc xe lớn, đứng chờ ngoài cửa. Y cũng là một nhân vật đắc lực trong Thiên Địa hội, nhưng theo quy củ trong hội, mọi người là làm việc phạm pháp có thể mất đầu, nếu không thật cần thiết thì càng ít để lộ chân tướng càng tốt, vì thế Vi Tiểu Bảo cũng không giới thiệu cho Phương Di và Mộc Kiếm Bình.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Trong bao phục của mình có tất cả năm bộ Tứ thập nhị chương kinh, số kinh thư này có tác dụng gì thì mình một chút cũng không biết, nhưng rất nhiều người liều mạng để trộm cắp cướp đoạt thì bên trong nhất định có một nguyên cớ rất lớn, mang trong người đi trên đường khó mà không thất lạc”. Trầm ngâm hồi lâu, đã tìm được cách, bèn hạ giọng thì thào với Mã Ngạn Siêu “Mã đại ca, ở trong cung ta có một người huynh đệ tốt bị bọn thị vệ Thát Đát giết chết, ta mang tro cốt của y ra, phải an táng y cho đàng hoàng. Nhờ ngươi lập tức sai ngươi đi mua một chiếc quan tài”.
Mã Ngạn Siêu vâng dạ, nghĩ thầm bạn tốt của Vi Hương chủ bị người Thát Đát giết chết, thì ắt là nghĩa sĩ phản Thanh, bèn đích thân đi lo liệu, ngoài một chiếc quan tài gỗ tốt, các vật như áo tang, vải liệm, hũ đựng tro, vội bột, giấy bản, vải dầu, bài vị, phướn, giấy tiền vàng bạc đều mua đầy đủ, đều là thứ hạng nhất, lại mua giúp hai người Phương Mộc quần áo giày tất đàn ông và những thức lương khô điểm tâm mang đi đường, còn gọi một người phu liệm xác, một người thợ sơn quan tài. Đến khi mọi vật được đưa tới, thì Vi Tiểu Bảo và hai cô gái đã ngủ được hai giờ.
Vi Tiểu Bảo trở dậy thay mặc quần áo thường, nghĩ thầm “Mình phụng chỉ lên núi Ngũ Đài công cán thì rất bận rộn, làm sao có thời giờ rèn luyện võ công? Bí quyết võ công của sư phụ đưa cho đừng để người ta lấy trộm mất”, lúc ấy dùng mấy lớp vải dầu bọc thật kỹ năm bộ kinh và bí quyết võ công của sư phụ đưa cho, xuống bếp bốc một nắm tro củi cho vào hũ đựng tro cốt, nghĩ thầm “Tốt nhất là đặt một cái xác thật trong quan tài, cho dù có người mở quan tài ra tra xét cũng không nghi ngờ, chỉ có điều trong ba khắc một giờ thì tìm đâu ra một người xấu mà giết”. Lúc ấy bèn lấy một ít nước lạnh xát vào mắt lên mặt, dáng vẻ đau xót, hai tay bưng cái bọc vải dầu và hũ đựng tro cốt bước vào hậu sảnh, đặt bao phục và hũ vào quan tài, quỳ xuống bên cạnh, buông tiếng khóc lớn.
Từ Thiên Xuyên, Mã Ngạn Siêu và hai người Phương Mộc chờ trên sảnh thấy y quỳ xuống khóc lớn, đời nào lại nghi ngờ, chỉ cho rằng quả thật là tro cốt của bạn y, cũng đều quỳ xuống làm lễ. Vi Tiểu Bảo đã thấy tình hình người nhà người chết vái trả người điếu tang, bèn bước tới cạnh quan tài quỳ xuống dập đầu làm lễ với bốn người. Nhìn thấy có rất nhiều giấy bản, vôi bột, kế đóng đinh nắp quan tài. Thợ sơn quan tài bắt đầu sơn bít lại.
Mã Ngạn Siêu hỏi “Tôn tính đại danh của vị nghĩa sĩ này nên viết bằng sơn ngoài quan tài”. Vi Tiểu Bảo nói “Y... y... y...”, sụt sịt không ngừng khóc lóc, trong lòng ngẫm nghĩ, nói “Y tên là Hải Quế Đống”. Đó là ghép tên của ba người Hải Đại Phú, Tiểu Quế tử và Thụy Đống thành một tên, nghĩ thầm “Mình giết ba người bọn họ, bây giờ dập đầu hành lễ với họ, đốt cho họ ít giấy tiền vàng bạc để tiêu dưới cõi âm, ba con ma chết oan các ngươi chắc cũng không quấy nhiễu ta chứ?”.
Mộc Kiếm Bình thấy y khóc lóc rất thảm thiết, bèn an ủi “Người Thát Đát Mãn Thanh giết chết bạn của chúng ta, rốt lại thế nào cũng phải có ngày giết sạch bọn họ để trả thù rửa hận cho bạn tốt”. Vi Tiểu Bảo khóc nói “Người Thát Đát tự nhiên là phải giết, nhưng mối thù của mấy vị bạn tốt này thì ngàn vạn lần không thể trả được”. Mộc Kiếm Bình mở tròn hai mắt, sửng sốt nhìn y, nghĩ thầm “Tại sao lại không thể trả thù được?”.
Bốn người nghỉ ngơi một lúc, rồi từ biệt Mã Ngạn Siêu lên đường. Vi Tiểu Bảo nói “Để ta đưa