Hồi 16 Son phấn hương thừa vang tiếng én-Nhẫn vòng ma mới khóc lời oanh
dịch giả: cao tự thanh
Hồi 16
son phấn hương thừa vang tiếng én
nhẫn vòng ma mới khóc lời oanh
I TIỂU BẢO TRONG XE NGỰA nhắm mắt ngủ một giấc. Đến xế chiều, chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên, một con ngựa từ phía sau phóng mau tới bên cạnh, nghe một giọng đàn ông lớn tiếng hỏi “Phu xe, người trong xe có phải là một thằng nhỏ không?”.
Vi Tiểu Bảo nhận ra giọng Lưu Nhất Chu, không chờ phu xe trả lời, từ trong xe thò đầu ra cười nói “Lưu đại ca, ngươi tìm ta à?”. Chỉ thấy Lưu Nhất Chu trán đầy mồ hôi, mặt đầy bụi bặm, y vừa thấy Vi Tiểu Bảo liền quát “Hay lắm, rốt lại ta cũng tìm được ngươi!”, rồi thúc ngựa vòng lên chặn trước đầu xe quát “Xuống xe ngay!”.
Vi Tiểu Bảo thấy thần sắc của y bất thiện, hoảng sợ hỏi “Lưu đại ca, ta đắc tội với ngươi chuyện gì làm ngươi tức giận thế?”.
Lưu Nhất Chu chiếc roi ngựa trong tay vung ra đập mạnh xuống đầu con lừa kéo xe. Con lừa đau quá rống to, co hai chân trước đứng thẳng lên, người phu xe suýt nữa ngã xuống đất. Người phu xe quát “Giữa ban ngày ban mặt mà thấy ma à? Sao lại ngang ngược như thế?”. Lưu Nhất Chu quát “Lão tử đang muốn ngang ngược đây!”, lại vung roi ngựa ra cuốn lấy chiếc roi ngựa của người phu xe giật một cái kéo y ngã xuống đất, kế đó vung roi đánh, đánh một cái lại chửi một câu “Lão tử đang muốn ngang ngược đây! Lão tử đang muốn ngang ngược đây!”.
Người phu xe lăn lộn không đứng lên được, luôn miệng con bà con mẹ chửi ầm lên. Lưu Nhất Chu roi đánh càng lúc càng nặng tay, nhát nào đánh xuống cũng tóe máu.
Vi Tiểu Bảo kinh ngạc ngẩn ra, nghĩ thầm “Người phu xe này với y không thù không oán, y lại hung dữ đánh đập như thế, là đụng chạm tới mình rồi. Lão tử không phải là đối thủ của y, y đánh phu xe xong có quá nửa sẽ đánh luôn cả mình, vậy thì không hay rồi”. Bèn rút thanh chủy thủ trong ống giày ra, khẽ cứa một nhát vào mông con lừa.
Con lừa bị đau hoảng sợ, nhấc vó lao đi, kéo chiếc xe phóng nhanh trên đường cái. Lưu Nhất Chu bỏ người phu xe thúc ngựa đuổi theo, kêu lên “Hảo tiểu tử, có giỏi thì đừng chạy!”. Vi Tiểu Bảo trong xe thò đầu ra kêu lên “Hảo tiểu tử, có giỏi thì đừng đuổi!”.
Lưu Nhất Chu ra sức thúc ngựa đuổi mau theo. Con lừa tuy chạy rất mau, nhưng rốt lại vì kéo theo một chiếc xe nên chạy một lúc thì Lưu Nhất Chu càng lúc càng đuổi tới gần. Vi Tiểu Bảo định phóng thanh chủy thủ vào Lưu Nhất Chu, nhưng nghĩ có quá nửa sẽ không trúng, mà lại mất lợi khí phòng thân. Y quát tháo ầm ĩ, thúc con lừa chạy mau, đột nhiên nghe bên tai có tiếng gió rít lên, má bên phải đau rát một cái, đã bị đánh trúng một roi. Y vội vàng rụt đầu lại vào xe, nhìn qua khe rèm cửa thấy ngựa của Lưu Nhất Chu đã tới cạnh xe, chỉ chạy thêm vài bước là Lưu Nhất Chu có thể nhảy lên xe, lúc gấp rút nảy ý khôn, thò tay vào bọc móc ra một đĩnh bạc, dùng sức ném ra, trúng vào mắt trái con ngựa.
Con ngựa mắt trái máu chảy ròng ròng, tròng mắt vỡ nát, lập tức bị mù, phóng chênh chếch về phía sườn núi. Lưu Nhất Chu vội kìm cương, nhưng con ngựa đau quá, mấy lần nhảy chồm chồm, hất Lưu Nhất Chu ngã xuống đất. Y lăn một vòng rồi lập tức đứng lên, con ngựa đã phóng vào trong rừng, liên tiếp hí vang, rồi phóng ra xa. Vi Tiểu Bảo hô hô cười rộ, kêu lên “Lưu đại ca, ngươi không biết cưỡi ngựa, ta khuyên ngươi đi bắt một con rùa đen mà cưỡi thôi!”. Lưu Nhất Chu cả giận, đề khí đuổi theo chiếc xe lớn.
Vi Tiểu Bảo giật nảy mình, vội thúc con lừa chạy mau, quay đầu nhìn Lưu Nhất Chu, thấy y tuy đã cách chiếc xe hai ba mươi trượng, nhưng vẫn sải chân đuổi theo không ngừng, muốn thoát khỏi y thật không dễ, lập tức rút chủy thủ ra, rạch khẽ một nhát lên mông con lừa. Nào ngờ lần này lại không linh, con lừa nhảy lên mấy cái, đột nhiên quay đầu lại phóng mau về phía Lưu Nhất Chu. Vi Tiểu Bảo la lên “Không đúng đường, không đúng đường! Con súc sinh ngươi ăn làm bậy, có gì hay mà muốn lão tử xem!”. Dùng sức kéo dây cương, nhưng con lừa đã phát điên, làm sao kìm được. Vi Tiểu Bảo thấy tình thế không hay, vội vàng nhảy ra khỏi xe, chạy vào khu rừng cạnh đường.
Lưu Nhất Chu sải chân vọt tới, tay trái vươn ra đã nắm được cổ áo y. Vi Tiểu Bảo thanh chủy thủ trong tay phải đâm ngược về phía sau. Lưu Nhất Chu tay phải thuận thế đè cánh tay y xuống một cái, một chiêu Hành vân lưu thủy đã nắm được cổ tay y, kế đó lập tức vặn ngược, mũi chủy thủ chĩa vào giữa cổ họng y, quát “Tiểu tặc, ngươi còn dám sính cường nữa không?”. Tay trái chát chát hai cái, tát y hai tát.
Vi Tiểu Bảo cổ tay đau buốt, chỗ cổ họng nghe lạnh lạnh, biết thanh chủy thủ của mình chém sắt như chém bùn, cắt cổ họng như cắt đậu hũ, vội trơ mặt ra cười hì hì nói “Lưu đại ca, có gì thì nói, mọi người là người mình, cần gì phải nổi nóng?”.
Lưu Nhất Chu nhổ toẹt một bãi nước bọt vào mặt y, nói “Phì, ai nhận ngươi là người mình? Ngươi... ngươi... ngươi thằng tiểu tặc, lại dám hoa ngôn xảo ngữ trong hoàng cung, đánh lừa Phương sư muội của ta, lại... lại ngủ chung một giường với nàng, như thế... như thế... ta... ta... không giết ngươi không được...”, gân xanh trên trán nổi lên, mắt như lóe lửa, tay trái nắm thành quyền dí dí vào mặt Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo lúc ấy mới hiểu rõ, y nổi giận như thế là vì Phương Di, chỉ không biết tại sao y biết được. Cục diện trước mắt ngàn cân treo sợi tóc, y mà nóng giận hơn, kình lực trên tay tăng thêm một chút, thì cổ họng mình sẽ có một cái lỗ, bèn cười nói “Phương cô nương là người trong lòng của ngươi, ta làm sao dám vô lễ? Trong lòng Phương cô nương chỉ có một mình ngươi. Cô ta từ sáng đến tối chỉ nghĩ tới ngươi thôi”.
Lưu Nhất Chu lửa giận lập tức hạ xuống, hỏi “Tại sao ngươi biết?”, rút thanh chủy thủ lại vài tấc, Vi Tiểu Bảo nói “Chỉ vì cô ta xin ta cứu ngươi, ta vừa đưa ngươi ra khỏi cung, cô ta vừa biết ngươi đã thoát khỏi nguy hiểm, thật không biết là mừng rỡ tới mức nào nữa”.
Lưu Nhất Chu chợt lại nổi giận, nghiến răng nói “Con chó con nhà ngươi, lão tử không thèm nhận ân tình của ngươi đâu. Ngươi cứu ta cũng được, không cứu ta cũng được, tại sao lại lừa Phương sư muội của ta ưng thuận làm... làm vợ ngươi?”. Thanh chủy thủ lại nhích tới vài tấc.
Vi Tiểu Bảo nói “Ủa, làm gì có chuyện ấy? Ngươi nghe ai nói thế? Loại mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như Phương cô nương chỉ sánh đôi với loại người vừa anh tuấn, vừa anh hùng như ngươi mới xứng đáng thôi!”.
Lưu Nhất Chu lửa giận lại hạ xuống ba phần, rút thanh chủy thủ lại vài tấc, nói “Ngươi định chối à? Phương sư muội ưng thuận làm vợ ngươi rồi, có đúng không?”. Vi Tiểu Bảo hô hô cười rộ. Lưu Nhất Chu nói “Có gì hay mà cười?”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Lưu đại ca, ta hỏi ngươi, người làm thái giám có lấy vợ được không?”.
Lưu Nhất Chu một phen nổi giận, vội vàng đuổi tới, không hề nghĩ tới việc Vi Tiểu Bảo là một thái giám, mà thái giám quyết không lấy vợ được, lúc ấy được Vi Tiểu Bảo một câu thức tỉnh, lập tức trong lòng mừng rơn, nhịn không được toét miệng ra cười, kế đó lập tức buông cổ tay y ra, hỏi “Vậy tại sao ngươi lại lừa Phương sư muội, đòi cô ta làm vợ ngươi?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Câu ấy ngươi nghe ở đâu?”. Lưu Nhất Chu nói “Chính tai ta nghe Phương sư muội nói với tiểu quận chúa, chẳng lẽ còn là giả à?”. Vi Tiểu Bảo nói “Là hai người bọn họ nói với nhau hay là nói với ngươi?”. Lưu Nhất Chu hơi ngần ngừ, nói “Là họ nói với nhau”.
Nguyên là Từ Thiên Xuyên cùng hai người Phương Di, Mộc Kiếm Bình tới Thạch gia trang, đi chưa bao xa thì gặp ba người bọn Ngô Lập Thân, Ngao Bưu, Lưu Nhất Chu. Ba người bọn Ngô Lập Thân bị tra tấn trong hoàng cung, tuy không bị thương tới gân cốt, nhưng toàn thân bị đánh tới mức nát da rách thịt, ngồi trên xe ngựa, cũng định tới Thạch gia trang dưỡng thương, gặp nhau trên đường, tự nhiên là một phen mừng rỡ.
Nhưng thái độ của Phương Di đối với Lưu Nhất Chu khác hẳn trước kia, ngoài một câu “Lưu sư ca” lúc vừa gặp mặt, sau đó lại vô cùng lãnh đạm, không nhìn y lấy một cái. Lưu Nhất Chu hai ba lần muốn kéo nàng tới bên cạnh, nói vài câu tâm tình, nhưng Phương Di vẫn nhất định ngồi với Mộc Kiếm Bình không chịu rời ra. Lưu Nhất Chu vừa lo vừa giận, càng ra sức ép buộc. Phương Di nói “Lưu sư ca, từ nay trở đi, hai người chúng ta chỉ có phận sư huynh sư muội thôi, ngoài chuyện đó ra thì chuyện gì cũng không cần nói tới, cũng không cần nghĩ tới”. Lưu Nhất Chu kinh ngạc, hỏi “Tại... tại sao?”. Phương Di lạnh nhạt nói “Chẳng tại sao cả”. Lưu Nhất Chu kéo tay nàng, vội nói “Sư muội, cô...”. Phương Di dùng sức giật mạnh tay lại, nói “Tôn trọng một chút nhé!”.
Lưu Nhất Chu cụt hứng, đêm ấy trong khách điếm lăn qua trở lại không sao ngủ được, tâm tình nôn nóng, rón rén bò dậy, tới trước cửa sổ phòng Phương Di và Mộc Kiếm Bình, quả nhiên nghe hai người đang hạ giọng trò chuyện.
Mộc Kiếm Bình nói “Ngươi đối xử với Lưu sư ca như thế, há không làm y đau lòng sao?”. Phương Di nói “Còn có cách nào khác đâu? Y sớm đau lòng, thì càng sớm quên ta, sẽ càng sớm không đau lòng nữa”. Mộc Kiếm Bình nói “Quả thật ngươi muốn lấy... lấy thằng nhỏ Vi Tiểu Bảo? Y nhỏ như thế, ngươi làm sao làm vợ y được?”. Phương Di nói “Ngươi muốn lấy con khỉ con ấy, nên khuyên ta đối xử tốt với sư ca, có phải không?”. Mộc Kiếm Bình vội nói “Không, không phải đâu! Vậy thì ngươi cứ mau đi lấy Vi Tiểu Bảo là hay”.
Phương Di thở dài một tiếng, nói “Ta đã phát thệ rồi, chẳng lẽ ngươi quên sao? Hôm ấy ta nói: Hoàng thiên ở trên, hậu thổ ở dưới, nếu Quế công công cứu được Lưu Nhất Chu bình an thoát hiểm, tiểu nữ Phương Di sẽ làm vợ công công, suốt đời đối với chồng trinh tâm bất nhị, nếu có hai lòng, xin cho ta muôn kiếp không được siêu sinh. Ta lại nói: Có tiểu quận chúa làm chứng. Ta sẽ không quên, ngươi cũng sẽ không quên”.
Mộc Kiếm Bình nói “Câu ấy đương nhiên là có nói, có điều ta thấy... ta thấy y chỉ là đùa giỡn, chứ không phải là thật”. Phương Di nói “Y là thật cũng được, là giả cũng được. Nhưng chúng ta là con gái, đã chính miệng hứa theo y trọn đời, thì quyết không được hối hận, phải tung nhất nhi chung. Huống chi... huống chi...”. Mộc Kiếm Bình nói “Huống chi chuyện gì?”. Phương Di nói “Ta nhớ kỹ lại, thì cho dù nói ra có thể chối, nhưng y... y từng ngủ cùng giường với hai người chúng ta, đắp chung một chăn...”. Mộc Kiếm Bình sặc lên cười, nói “Vi đại ca thật là ương bướng, y còn nói trong Anh liệt truyện có một hồi gọi là Mộc vương gia tam tiễn hạ Vân Nam, Quế công công hai tay ôm gái đẹp. Sư tỷ, y đã ôm ngươi thật rồi, còn hôn vào mặt ngươi nữa”. Phương Di thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Lưu Nhất Chu ngoài cửa sổ nghe tới mức lòng như lửa đốt, trời xoay đất chuyển, chân đứng không vững.
Chợt nghe Phương Di lại nói “Thật ra y tuy còn nhỏ tuổi, mồm mép trơn tuột, nhưng đối xử với hai người chúng ta quả thật cũng không xấu. Lần này chia tay, không biết đến bao giờ mới gặp lại”. Mộc Kiếm Bình lại cười sặc lên một tiếng, hạ giọng nói “Sư tỷ, ngươi đang nhớ y à?”. Phương Di nói “Nhớ y thì là nhớ y, có việc gì đâu?”. Mộc Kiếm Bình nói “Phải đấy, ta cũng nhớ y. Ta mấy lần mời y, nói y cùng tới Thạch gia trang với chúng ta, nhưng y cứ nói đang có việc quan trọng. Sư tỷ, ngươi nói lời y là thật hay giả vậy?”. Phương Di nói “Lúc trong quán cơm ta từng nghe y nói chuyện phiếm với phu xe, hỏi đường đi Sơn Tây. Xem ra y định đi Sơn Tây”. Mộc Kiếm Bình nói “Y còn nhỏ tuổi như thế, một mình đi Sơn Tây, trên đường gặp phải người xấu thì làm thế nào?”. Phương Di thở dài một tiếng, nói “Ta vốn định nói với Từ lão gia, không cần hộ tống chúng ta mà nên hộ tống y thì tốt, nhưng Từ lão gia nhất định sẽ không chịu”. Mộc Kiếm Bình nói “Sư tỷ, ta... ta nghĩ...”. Phương Di nói “Cái gì?”. Mộc Kiếm Bình thở dài một tiếng, nói “Không có gì”. Phương Di nói “Đáng tiếc là hai người chúng ta đều đang bị thương, nếu không thì cứ đi cùng y tới Sơn Tây. Bây giờ đã gặp bọn Ngô sư thúc, Lưu sư ca rồi, chúng ta lại không thể đi tìm y nữa”.
Lưu Nhất Chu nghe tới đó, trong đầu choáng váng, bình một tiếng, đầu đập vào song cửa.
Phương Di và Mộc Kiếm Bình cùng hoảng sợ, bật tiếng la “Cái gì thế?”.
Lưu Nhất Chu lửa ghen bốc lên, lập tức như phát điên, chỉ nghĩ “Mình phải đi giết thằng tiểu tử ấy, mình phải đi giết thằng tiểu tử ấy!”, chạy ra viện trước, dắt một con ngựa, mở cổng khách điếm, lên ngựa phóng mau. Y nghĩ Vi Tiểu Bảo đã đi Sơn Tây, liền đi về phía tây. Phóng ngựa tới sáng, hỏi được đường đi Sơn Tây, dọc đường đuổi theo, mỗi khi gặp chiếc xe lớn nào đi một mình là hỏi “Người trong xe có phải là một thằng nhỏ không?”.
Vi Tiểu Bảo nghe Lưu Nhất Chu nói tình tiết bên trong nhờ nghe Phương Di nói chuyện với tiểu quận chúa mà biết, đoán là y nghe trộm, cũng chỉ biết được có hạn, bèn cười nói “Lưu đại ca, ngươi đã mắc lừa sư muội của ngươi rồi”. Lưu Nhất Chu nói “Mắc lừa gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Phương cô nương nói với ta, cô ta rất tức giận ngươi, vì cô ta tận tâm kiệt lực cứu ngươi, nhưng ngươi không hề để ý gì tới cô ta”. Lưu Nhất Chu vội nói “Làm... làm gì có chuyện ấy? Tại sao ta lại không để ý tới cô ta chứ?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi tặng cô ta một chiếc thoa bạc, đúng không? Chiếc thoa bạc một đầu có một đóa hoa mai ấy”. Lưu Nhất Chu nói “Đúng, đúng thế! Tại sao ngươi biết?”. Vi Tiểu Bảo nói “Lúc hỗn chiến trong cung, cô ta làm rơi mất chiếc thoa, vô cùng cuống quýt, nói đây là vật của người trong lòng cô ta tặng cho, nói thế nào cũng không để mất được, vì thế có bỏ liều tính mạng cũng phải tìm lại bằng được”.
Lưu Nhất Chu ngẩn ra, trầm ngâm nói “Cô ta... cô ta đối xử với ta tốt như thế sao?”. Vi Tiểu Bảo nói “Đương nhiên rồi, chẳng lẽ còn là giả à?”. Lưu Nhất Chu hỏi “Về sau thế nào?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi nắm chặt thế này, ta đau muốn chết, làm sao nói được?”.
Lưu Nhất Chu nói “Được rồi!”. Y nghe Phương Di có thâm tình với mình như thế, lửa giận đã tiêu tan quá nửa, lại nghĩ dù sao thì thằng tiểu tử này cũng không thoát khỏi tay mình, bèn buông tay ra, lại hỏi “Về sau thế nào?”.
Vi Tiểu Bảo bị y nắm chặt cổ tay tới mức vừa đau vừa tê, từ từ cất thanh chủy thủ vào ống giày, thấy cổ tay có một vòng sưng đỏ in vết ngón tay, bèn nói “Người trong Mộc vương phủ thích nắm cổ tay người ta, ngươi như thế, Bạch Hàn Phong cũng như thế. Chiêu Quy trảo thủ trong Mộc gia quyền thật rất cao cường”. Y nói chữ Quy trong Quy trảo thủ rất ấm ớ, Lưu Nhất Chu nghe không rõ, cũng không đếm xỉa gì tới, lại hỏi “Phương sư muội làm mất chiếc thoa bạc của ta tặng nàng, về sau thế nào?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Ta bị cái móng rùa đen của ngươi nắm tới mức không thở được, phải nghỉ ngơi một chút mới nói chuyện được. Nói tóm lại, ngươi có cưới Phương cô nương làm vợ hay không thì có quan hệ rất lớn đấy”.
Lần này Lưu Nhất Chu nghe rõ bốn chữ cái móng rùa đen, nhưng chỉ tức giận về chuyện Vi Tiểu Bảo lừa Phương Di ưng thuận làm vợ y, còn như việc y chiếm tiện nghi về lời lẽ thì không hề đếm xỉa tới, lại nghe y nói “Ngươi có cưới Phương cô nương làm vợ hay không thì có quan hệ rất lớn đấy”, lập tức mười phần vui vẻ, hỏi “Ngươi nói mau đi, đừng dây dưa nữa”. Vi Tiểu Bảo nói “Cũng phải ngồi xuống, nghỉ ngơi một lúc mới có sức mà nói chứ”. Lưu Nhất Chu không còn cách nào, chỉ đành theo y tới một gốc cây lớn ven rừng, thấy y ngồi lên rễ cây, lập tức ngồi xuống cạnh y.
Vi Tiểu Bảo thở phào một hơi, nói “Đáng tiếc, đáng tiếc”. Lưu Nhất Chu lập tức lo lắng, vội hỏi “Đáng tiếc cái gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Đáng tiếc là sư muội của ngươi không có ở đây, nếu không thì cô ta cùng ngươi ngồi sóng vai ở đây, tâm tình với ngươi, cười tình liếc mắt, thì cô ta mới thật là vui sướng trong lòng”. Lưu Nhất Chu rất vui vẻ, nhịn không được toét miệng ra cười, hỏi “Tại sao ngươi biết được?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Ta nghe chính miệng cô ta nói ra. Hôm ấy cô ta làm rơi chiếc thoa bạc, bỏ liều tính mạng, xông qua ba cửa ải do bọn thị vệ trong cung canh giữ, tuy bị trọng thương vẫn giết được ba tên thị vệ, tìm lại được chiếc thoa bạc. Ta nói: Phương cô nương ơi, cô cũng ngốc quá, một chiếc thoa bạc mà đáng mấy đồng? Ta tặng cho cô một ngàn lượng bạc, loại thoa này thì chúng ta mua một hơi ba bốn ngàn cái. Cô mỗi ngày cài mười cái, không ngày nào giống ngày nào, một năm ba trăm sáu mươi ngày, ngày nào cũng đều cài thoa mới. Phương cô nương nói: Thằng nhỏ nhà ngươi biết gì. Đây là Lưu sư ca thân yêu của ta tặng cho ta, ngươi có tặng ta một ngàn một vạn cái thoa, cho dù là bằng vàng, bằng trân châu cũng làm sao bằng được một chiếc thoa bạc, thoa đồng, thoa sắt của Lưu sư ca thân yêu của ta? Lưu đại ca, ngươi nói Phương cô nương có phải là rất hồ đồ không?”.
Lưu Nhất Chu nghe tới đó chỉ cười tới mức không ngậm miệng lại được, hỏi “Vậy... Vậy cô ta nói chuyện với tiểu quận chúa đến nửa đêm là chuyện khác à?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi đêm hôm khuya khoắt tới trước phòng họ nghe trộm, phải không?”. Lưu Nhất Chu thoáng đỏ mặt, nói “Cũng không phải là nghe trộm, ta ban đêm dậy đi tiểu, vừa khéo nghe được thôi”. Vi Tiểu Bảo nói “Lưu đại ca, vậy thì ngươi không phải rồi. Ngươi đi tiểu chỗ nào không được, sao lại tới đi tiểu trước cửa sổ phòng Phương cô nương, há không phải là khai mù trời, làm hôi thối lây cả hai vị cô nương hoa nhường nguyệt thẹn sao?”. Lưu Nhất Chu nói “Phải, phải! Về sau Phương sư muội của ta nói gì nữa?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Ta đói bụng quá, không có sức đâu mà nói chuyện, ngươi mau đi mua cái gì cho ta ăn. Ta ăn no rồi thì mới kể lại được những câu lẳng lơ khó nghe mà Phương sư muội của ngươi nói ra”. Y chỉ mong lừa Lưu Nhất Chu tới thị trấn, là có thể giữa chỗ đông người tìm được cách thoát thân.
Lưu Nhất Chu nói “Cái gì mà lẳng lơ khó nghe? Phương cô nương rất đứng đắn, trước nay không nói những câu lẳng lơ”. Vi Tiểu Bảo nói “Được thôi, cô ta rất đứng đắn, trước nay không nói những câu lẳng lơ. Cô ta nói: Lưu sư ca thân yêu của ta, lại nói: Lưu sư ca vừa chu đáo vừa đẹp trai của ta, con mẹ nó, ngươi nghe thì không thấy lẳng lơ chứ ta thì càng nghe càng khó chịu. Hừ, cũng không biết xấu hổ, nói ra những câu như thế”.
Lưu Nhất Chu trong lòng mừng rơn, nói “Có đúng thế không? Phương cô nương lại nói thế à?”. Vi Tiểu Bảo nói “Được, được, cứ coi là ta nói sai đi. Lưu đại ca, ta phải đi tìm cái gì ăn thôi, xin lỗi không bồi tiếp được nữa”. Nói xong đứng lên.
Lưu Nhất Chu đang nghe tới mức trong lòng ngứa ngáy, làm sao chịu để y đi, vội khẽ đè vai y một cái, nói “Vi huynh đệ, ngươi đừng đi vội. Ở đây ta có mang theo vài cái bánh lương khô, ngươi cứ ăn trước, nói chuyện xong tới thị trấn trước mặt, ta sẽ mời ngươi uống rượu ăn miến, để xin lỗi ngươi”. Nói xong cởi cái bao phục trên lưng xuống, lấy ra mấy cái bánh lương khô.
Vi Tiểu Bảo cầm một cái, bẻ một góc cho vào miệng nhấm nhấm vài cái, nói “Bánh này mặn không ra mặn, chua không ra chua, có gì là ngon? Ngươi ăn cho ta xem nào”, rồi đưa cái bánh khuyết một góc cho y.
Lưu Nhất Chu nói “Bánh này cứng lắm, mùi vị tự nhiên cũng không thật ngon, chúng ta cứ ăn tạm cho qua cơn đói rồi sẽ nói tiếp”. Nói xong bẻ một miếng bánh cho vào miệng.
Vi Tiểu Bảo nói “Mấy cái bánh này không biết thế nào?”, xốc xáo mấy cái bánh lương khô một lúc để lựa, lật lên lật xuống, nói “Con mẹ nó mắc tiểu quá, đi tiểu rồi sẽ nói tiếp”, rồi chạy tới cạnh một gốc cây, xoay người lại, cởi quần ra đi tiểu.
Lưu Nhất Chu vẫn nhìn y chằm chằm, sợ y đột nhiên bỏ chạy.
Vi Tiểu Bảo tiểu tiện xong, quay trở lại cạnh Lưu Nhất Chu, lại lật đi lật lại mấy cái bánh, cuối cùng lựa một cái, bẻ ra ăn, Lưu Nhất Chu đuổi theo hơn nửa ngày, trong bụng cũng đã đói, cầm một cái bánh lên ăn, vừa ăn vừa nói “Chẳng lẽ Phương cô nương và quận chúa nói như thế là cố ý để ta nghe à?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Ta không phải trong bụng Phương sư muội của ngươi, làm sao biết được tâm tư cô ta? Ngươi là sư ca thân yêu của cô ta, cái gì ngươi lại không biết, tại sao còn hỏi ta?”. Lưu Nhất Chu nói “Được rồi! Mới rồi là ta lỗ mãng, đắc tội với ngươi, ngươi cũng đừng làm khó nữa!”. Vi Tiểu Bảo nói “Nếu đã thế thì ta nói thật lòng với ngươi. Phương sư muội của ngươi vô cùng xinh đẹp, nếu ta không phải là thái giám thì cũng rất muốn cưới cô ta làm vợ. Có điều cho dù ta không cưới cô ta, chỉ e lại không thắng được ngươi”. Lưu Nhất Chu vội hỏi “Tại sao thế? Tại sao thế?”. Vi Tiểu Bảo nói “Không cần sốt ruột, ăn thêm cái bánh nữa đi, ta sẽ thong thả nói cho ngươi nghe”.
Lưu Nhất Chu nói “Con mẹ nó, ngươi nói chuyện cứ úp úp mở mở, lửng lửng lơ lơ...”, nói tới đó đột nhiên thân hình loạng choạng. Vi Tiểu Bảo nói “Cái gì thế? Trong người không khỏe à? E cái bánh này không được sạch sẽ”. Lưu Nhất Chu nói “Cái gì?” cố gượng đứng lại, nhưng lại lắc lư xoay xoay mấy vòng, đột nhiên ngã vật xuống đất.
Vi Tiểu Bảo hô hô cười rộ, đá vào mông y một cái, nói “Này! Sao trong bánh của ngươi lại có mông hãn dược? Thật là kỳ quái”. Lưu Nhất Chu “Ờ” một tiếng, đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Vi Tiểu Bảo lại đá y hai cước, thấy y không hề động đậy, bèn cởi thắt lưng của y trói chặt hai chân y lại, lại trói quặt hai tay y ra sau lưng. Thấy cạnh gốc cây có tảng đá lớn, bèn dùng sức đẩy ra, lộ ra một cái hang, bên dưới là một đống đá, bèn nhặt hết ra, đào một cái hang đất sâu bốn thước, cười nói “Hôm nay lão tử chôn sống ngươi”, rồi kéo y xuống đó đặt đứng thẳng lên, kéo đất đá lấp lên, dùng sức đạp xuống cho thật chặt, đất đá lấp hết cánh tay y, chỉ để lộ đầu và vai.
Vi Tiểu Bảo vô cùng đắc ý, bước ra cạnh khe suối, cởi áo dài ra nhúng nước trở về chỗ Lưu Nhất Chu vắt cho nước chảy xuống đầu y.
Lưu Nhất Chu bị nước lạnh dội vào, từ từ tỉnh lại, nhất thời không biết tại sao, còn định giãy giụa, nhưng không sao động đậy. Chỉ thấy Vi Tiểu Bảo ngồi xếp bằng trước mặt, cười khùng khục nhìn mình, qua một lúc mới hiểu là do y, lại ra sức giãy giụa, nhưng vẫn không sao động đậy, bèn nói “Hảo huynh đệ, thôi đừng đùa nữa!”.
Vi Tiểu Bảo chửi “Thằng giặc cái, lão tử bên người còn ít chuyện lớn lắm sao mà đi đùa với thằng giặc thối tha nhà ngươi!”, đá mạnh một cước, má phải của y lập tức chảy máu ròng ròng, lại chửi “Phương cô nương là vợ ta, bằng vào ngươi mà cũng đòi sánh đôi với cô ta à? Thằng giặc thối tha nhà ngươi bóp tay lão tử rất đau, còn tát ta nữa, lại lấy roi đánh ta, lão tử trước tiên cứ cắt tai ngươi, kế cắt mũi ngươi, từng đao từng đao lóc thịt ngươi”, nói xong rút chủy thủ ra, khom người xuống dí mũi đao vào mặt y liếc liếc hai cái.
Lưu Nhất Chu sợ mất vía, kêu lên “Hảo huynh... Vi... Vi huynh đệ, Vi Hương chủ, xin ngươi nể tình Mộc vương phủ,... giơ... giơ cao đánh khẽ”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta cứu ngươi trong hoàng cung ra, ngươi lại lấy oán trả ơn, lại muốn giết ta, hừ hừ, bằng vào một chút đạo hạnh của ngươi mà cũng đòi động thổ trên đầu Thái tuế à?”. Lưu Nhất Chu nói “Đúng là ta không phải, tại hạ sai rồi! Xin... xin... xin ngươi tha thứ”.
Vi Tiểu Bảo nói “Ta muốn rạch lên đầu ngươi con mẹ nó ba trăm sáu mươi đao, mới hả được mối hận trong lòng ta” rồi nhấc bím tóc của y lên, một đao cắt đứt. Thanh chủy thủ này sắc bén không gì bằng, xoẹt một nhát, đã cắt đứt bím tóc, kế đó không ngừng nhích động trên đầu y, trong chốc lát tóc trên đầu rơi xuống lả tả, đã bị cạo trọc. Vi Tiểu Bảo chửi “Thằng giặc trọc đầu, lão tử mà gặp hòa thượng là nổi nóng, không giết không xong!”.
Lưu Nhất Chu cười lấy lòng, nói “Vi Hương chủ, tại hạ không phải là hòa thượng”. Vi Tiểu Bảo chửi “Con mẹ nó, không phải là hòa thượng thì tại sao lại cạo trọc đầu, tới đây đánh lừa lão tử?”. Lưu Nhất Chu nghĩ thầm “Rõ ràng ngươi cạo trọc đầu ta, tại sao lại trách ta”, nhưng tính mệnh đang nằm trong tay y, không dám cãi cọ, chỉ cười lấy lòng nói “Ngàn sai muôn trái, đều là tiểu nhân không phải, Vi Hương chủ đại nhân đại lượng, xin đừng để bụng”.
Vi Tiểu Bảo nói “Được, vậy thì ta hỏi ngươi, Phương Di Phương cô nương là vợ của ai?”.
Lưu Nhất Chu nói “Chuyện này... chuyện này...”.
Vi Tiểu Bảo cao giọng nói “Cái gì mà chuyện này chuyện kia? Nói mau!”, nhấc chủy thủ lên vung vung trước mặt y. Lưu Nhất Chu nghĩ thầm hảo hán không chịu thiệt trước, thằng tiểu quỷ này là thái giám, cứ để y chiếm chút tiện nghi về lời lẽ là nên, chứ không nếu y vung kiếm rạch thật một nhát, mình lại bị mất lỗ mũi hoặc vành tai thì cực kỳ rủi ro, vội nói “Cô ta... cô ta tự nhiên là... là phu nhân của Vi Hương chủ”. Vi Tiểu Bảo hô hô cười rộ, nói “Cô ta à, cô ta là ai? Ngươi nói cho rõ ràng ra. Lão tử không nghe được những lời lúng búng của bọn hòa thượng”. Lưu Nhất Chu nói “Phương Di Phương sư muội là phu nhân của Vi Hương chủ ngươi”.
Vi Tiểu Bảo nói “Chúng ta phải nói cho rõ ràng. Ngươi có phải là bạn của ta không?”.
Lưu Nhất Chu nghe khẩu khí của y có vẻ hòa hoãn hơn, trong lòng cả mừng, vội nói “Tiểu nhân không dám với cao. Vi Hương chủ nếu chịu coi tại hạ là bạn, thì tại hạ... tại hạ tự nhiên là mong mà còn chưa được”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta coi ngươi là bạn. Bạn bè trên giang hồ phải biết nghĩa khí, có đúng không?”. Lưu Nhất Chu vội nói “Phải, phải. Bạn tốt thì phải biết nghĩa khi”. Vi Tiểu Bảo nói “Vợ bạn bè thì không được trêu ghẹo. Từ nay trở đi nếu ngươi còn giở trò với vợ ta, bất tam bất tứ thì tính sao? Ngươi phát thệ đi!”.
Lưu Nhất Chu thầm kêu khổ, nghĩ thầm lại mắc lừa y nữa. Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi không nói cũng không hề gì, ta đã sớm biết ngươi lén lén lút lút, không có ý tốt, chỉ dốc lòng muốn thông gian với vợ ta”. Lưu Nhất Chu thấy y vung vẩy thanh chủy thủ, trước mắt bạch quang chớp chớp, vội nói “Không có, không có. Đối với phu nhân của Vi Hương chủ, tại hạ không dám có ý gì xấu xa cả”. Vi Tiểu Bảo nói “Trở đi nếu ngươi nhìn Phương cô nương thêm một cái, nói thêm một câu thì tính thế nào?”. Lưu Nhất Chu nói “Thì... thì trời tru đất diệt”. Vi Tiểu Bảo nói “Thì ngươi sẽ là con rùa đen khốn nạn!”. Lưu Nhất Chu mặt mày nhăn nhó nói “Đúng, đúng!”. Vi Tiểu Bảo nói “Đúng cái gì, đúng cái rắm ngươi ấy à?”. Lại kề mũi chủy thủ vào mắt phải y. Lưu Nhất Chu nói “Trở đi nếu ta nhìn Phương sư muội thêm một cái, nói thêm một câu, thì ta... ta là con rùa đen khốn nạn!”.
Vi Tiểu Bảo hô hô cười rộ, nói “Đã như thế thì ta tha cho ngươi. Trước hết cứ đái vào đầu ngươi một bãi, rồi sẽ thả ngươi sau”, nói xong đút chủy thủ vào ống giày, hai tay cởi dây lưng.
Đột nhiên trong rừng có một giọng con gái quát lớn “Ngươi... ngươi thật là khinh người quá đáng!”.
Vi Tiểu Bảo nghe là thanh âm của Phương Di, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong rừng ba người bước ra, người đi đầu chính là Phương Di, phía sau là Mộc Kiếm Bình và Từ Thiên Xuyên. Qua một lúc, lại có hai người bước ra, chính là Ngô Lập Thân và Ngao Bưu.
Năm người bọn họ núp trong rừng đã lâu, đã nghe rất rõ ràng những câu đối đáp của hai người Vi Lưu, thấy Vi Tiểu Bảo định tiểu tiện lên đầu Lưu Nhất Chu, kết thành mối thù vĩnh viễn không sao cởi được, Phương Di nhịn không được liền lên tiếng ngăn cản.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Té ra các ngươi đã sớm có mặt ở đây. Nể mặt Ngô lão gia, ta tha không đái vào y nữa”.
Từ Thiên Xuyên vội bước tới, hai tay cào bới đất đá quanh người Lưu Nhất Chu, bế y lên cởi dây trói tay chân cho y. Lưu Nhất Chu sượng ngắt, cúi gằm đầu không dám tiếp xúc với ánh mắt mọi người.
Ngô Lập Thân sắc mặt xám xanh, nói “Lưu hiền điệt, tính mạng của chúng ta là nhờ Vi Hương chủ cứu cho, tại sao ngươi lấy oán báo ân, lấy lớn hiếp nhỏ, vừa đánh vừa chửi y, lại siết tay y nữa? Sư phụ ngươi mà biết, sẽ nói thế nào?”. Vừa nói vừa lắc đầu, ngữ khí rất không vui, lại nói “Chúng ta qua lại trên giang hồ, phải nhớ nhất hai chữ nghĩa khí, tại sao lại có thể ghen tuông tranh chấp, động võ với bạn tốt? Quên ơn phụ nghĩa thì thật không bằng cả heo chó!”. Nói xong phì một tiếng nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất. Y càng nói càng tức giận, lại nói “Tối hôm qua nửa đêm ngươi đùng đùng nổi giận bỏ đi, mọi người đã biết là không hay, theo đường tìm tới đây, ngươi đánh Vi Hương chủ sưng cả mặt, lại siết tay y, chĩa mũi kiếm vào cổ họng y, nếu ngươi lỡ tay một cái làm thương tổn tới tính mạng của y thì làm sao?”.
Lưu Nhất Chu tức tối nói “Một mạng đổi một mạng, ta đền mạng cho y là được”.
Ngô Lập Thân tức giận nói “Ha, ngươi nói dễ dàng quá đấy, ngươi là anh hùng hảo hán gì chứ? Bằng vào một cái mạng của ngươi mà đền được mạng Vi Hương chủ trong mười đại Hương chủ của Thiên Địa hội à? Mà nói lại thì cái mạng của ngươi từ đâu mà có vậy? Không phải là nhờ Vi Hương chủ cứu cho sao? Ngươi không biết cảm ơn lo báo đáp, người ta đã không coi ngươi ra gì rồi, lại còn lớn mật động thủ với Vi Hương chủ à?”.
Lưu Nhất Chu bị Vi Tiểu Bảo bức bách phải phát thệ, lúc ấy tính mạng trong tay người ta, không thể không như thế, bây giờ được tự do, nghĩ tới việc những câu ấy đều bị Phương Di nghe được, quả thật vô cùng xấu hổ, Ngô Lập Thân tuy là sư thúc, nhưng nghe y cứ líu lo giáo huấn mãi không thôi, bất giác thẹn quá hóa giận, nảy ý ương bướng, hung dữ nói “Ngô sư thúc, chuyện đã xong rồi, họ Vi người ta cũng không bị thương một cọng lông nào, lão nhân gia người muốn thế nào cứ làm thế ấy thôi!”.
Ngô Lập Thân nhảy dựng lên, chỉ vào mặt y quát “Lưu Nhất Chu, ngươi đối với sư thúc cũng hỗn láo như thế à? Ngươi muốn động thủ với ta phải không?”. Lưu Nhất Chu nói “Ta không nói thế, mà cũng không phải là đối thủ của sư thúc”. Ngô Lập Thân càng tức giận, nghiêm giọng quát “Nếu võ công của ngươi cao hơn ta thì sẽ động thủ chứ gì? Ngươi lúc bị giam trong Thanh cung tham sống sợ chết, vừa nghe nói được cứu là vội vàng lên tiếng xin tha, hấp tấp tự khai tên họ. Ta nghĩ tới thể diện của Liễu sư ca, mới im lặng không nói gì tới chuyện ấy. Hừ, hừ! Ngươi không phải là đệ tử của ta, tính ra là may cho ngươi đấy”, rõ ràng có ý nói nếu ngươi là đệ tử của ta thì ta đã một đao chém chết rồi.
Lưu Nhất Chu nghe y nói toạc ra chuyện xấu lúc mình trong cung khiếp sợ van xin, cúi gằm đầu xuống, sắc mặt trắng bệch, im lặng không nói gì.
Vi Tiểu Bảo thấy mình đã chiếm được thượng phong, cười nói “Thôi được rồi, thôi được rồi. Ngô lão gia, Lưu đại ca là đùa giỡn với ta, không thể coi là thật được. Ta xin ngươi, đừng nói chuyện cũ với Liễu lão gia”.
Ngô Lập Thân nói “Vi Hương chủ đã sai bảo như vậy, ta tự nhiên phải theo đó mà làm”, rồi quay qua Lưu Nhất Chu nói “Ngươi xem đấy, Vi Hương chủ người ta rốt lại là kẻ làm việc lớn, độ lượng rộng rãi như thế nào?”.
Vi Tiểu Bảo nhìn Phương Di và Mộc Kiếm Bình cười nói “Các ngươi làm thế nào mà cũng tới được đây?”. Phương Di nói “Ngươi qua đây, ta có câu muốn nói với ngươi”. Vi Tiểu Bảo cười hì hì bước lại gần. Lưu Nhất Chu thấy Phương Di trước chỗ đông người mà tỏ vẻ thân thiết với Vi Tiểu Bảo như thế, liền nắm chuôi đao, nhịn không được toan rút đao ra xông vào liều mạng. Chợt nghe chát một tiếng, Vi Tiểu Bảo đã bị Phương Di tát mạnh một cái.
Vi Tiểu Bảo giật nảy mình, nhảy lui ra vài bước, đưa tay ôm má, tức giận nói “Ngươi... ngươi tại sao lại đánh người?”.
Phương Di chân mày nhướng lên, khuôn mặt đỏ bừng, tức giận nói “Ngươi coi ta là hạng người gì? Ngươi nói với Lưu sư ca những gì? Sau lưng người ta mà ngươi chà đạp khinh rẻ ta như thế à?”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta cũng không có nói câu gì không... không hay”. Phương Di nói “Ngươi nói là không có, nhưng ta câu nào cũng nghe thấy rất rõ, hai... hai... hai người các ngươi đều không ai tốt cả”, vừa giận vừa cuống, nước mắt chảy dài.
Từ Thiên Xuyên nghĩ thầm đây là bọn trẻ nít trai gái gây chuyện, không có gì to tát, nhưng đừng để làm tổn thương hòa khí giữa Thiên Địa hội với Mộc vương phủ lần nữa, lập tức hô hô cười rộ nói “Vi Hương chủ và Lưu sư huynh đều bị thiệt thòi, kể như tới đây là thôi. Từ lão đầu ta đói quá rồi, chúng ta mau đi tìm quán cơm nào ăn một bữa cho sướng miệng”.
Đột nhiên một cơn gió bấc thổi tới, trên không những hạt mưa to như đậu vàng rơi xuống. Từ Thiên Xuyên ngẩng đầu nhìn trời, nói “Đang giữa tháng mười, bỗng không lại đổ xuống một trận mưa, thật là kỳ lạ”. Nhìn thấy từng đám từng đám mây đen từ phía đông bắc bay mau tới, lại nói “Trận mưa này e không nhỏ đâu, chúng ta phải tìm chỗ trú mưa thôi”.
Bảy người theo đường cái, đi về phía tây. Phương Di, Mộc Kiếm Bình thương thế chưa khỏi, đi không được nhanh. Cơn mưa càng lúc càng lớn, mà trên đường hoàn toàn không có một gian nhà hay một ngôi đình hoang, không bao lâu bảy người toàn thân đều đã ướt đẫm. Vi Tiểu Bảo cười nói “Mọi người cứ thong thả mà đi thôi, đi nhanh thì là gà ướt, đi chậm thì là vịt ướt, cũng không khác nhau bao nhiêu”.
Bảy người đi được một lúc, nghe có tiếng nước chảy, đã tới một bờ sông, thấy phía trên khoảng nửa dặm có gian nhà nhỏ. Bảy người cả mừng, gia tăng cước bộ, tới gần thấy gian nhà nhỏ ấy là một ngôi miếu hoang sụp đông đổ tây, nhưng vẫn là một nơi có thể trú mưa, tuy là đổ nát nhưng có còn hơn không. Cửa miếu đã mục nát, vào tới bên trong, ngửi thấy vô cùng hôi hám.
Phương Di đi một lúc, vết thương trước ngực đã mười phần đau đớn, bất giác chân mày nhướng lên, nghiến chặt răng lại. Từ Thiên Xuyên bẻ mấy cái ghế hỏng đốt lửa lên cho mọi người hong quần áo. Chỉ thấy trên trời mây đen càng lúc càng dày, mưa càng lúc càng lớn. Từ Thiên Xuyên lấy lương khô trong bọc ra, chia cho mọi người.
Lưu Nhất Chu nhét bím tóc bị cắt đứt vào mũ, miễn cưỡng làm thành một cái bím tóc. Vi Tiểu Bảo cười khùng khục không ngừng nghiêng nghiêng ngó ngó nhìn y.
Mộc Kiếm Bình cười hỏi Vi Tiểu Bảo “Mới rồi ngươi giở trò gì trong bánh lương khô của Lưu sư ca thế?”. Vi Tiểu Bảo trợn mắt nói “Không có đâu, ta có giở trò gì đâu?”. Mộc Kiếm Bình nói “Hừ, còn không nhận à? Tại sao Lưu sư ca lại trúng thuốc mê ngất đi?”. Vi Tiểu Bảo nói “Y trúng phải thuốc mê à? Lúc nào thế? Sao ta chẳng biết gì cả? Ta không thấy, chẳng lẽ y không đang khỏe mạnh ngồi sưởi kia sao?”. Mộc Kiếm Bình phì một tiếng, làm ra vẻ giận dỗi nói “Chỉ giỏi giả ngây giả ngốc, không nói chuyện với ngươi nữa”.
Phương Di ngồi một bên, cũng đầy lòng ngờ vực. Lúc đầu Lưu Nhất Chu nắm lấy Vi Tiểu Bảo, họ chỉ nhìn từ xa, không thấy rõ lắm, về sau hai người Lưu Vi ngồi xuống dưới gốc cây nói chuyện, họ đã nhón chân đi tới gần, núp trong rừng cây, nhìn thấy những cái bánh kia đều là Lưu Nhất Chu lấy trong bọc ra, y lại nhìn Vi Tiểu Bảo chằm chằm, sợ Vi Tiểu Bảo bỏ chạy, vậy tại sao trong chớp mắt lại hôn mê ngã lăn ra?
Vi Tiểu Bảo cười nói “Biết đâu Lưu sư huynh bị chứng kinh phong, đột nhiên phát tác, bất tỉnh nhân sự”.
Lưu Nhất Chu cả giận đứng phắt lên, chỉ vào y quát “Ngươi... thằng tiểu...”.
Phương Di trừng mắt nhìn Vi Tiểu Bảo một cái, nói “Ngươi qua đây”. Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi lại muốn đánh người, ta không qua đâu”. Phương Di nói “Ngươi không được nói năng làm tổn thương Lưu sư ca, trẻ con phải giữ miệng”. Vi Tiểu Bảo lè lè lưỡi, cũng không nói gì. Lưu Nhất Chu thấy Phương Di hai lần bênh vực mình, trong lòng cảm thấy rất được an ủi, nghĩ thầm “Thằng tiểu quỷ này vừa quỷ quyệt vừa xấu xa, Phương sư muội rốt lại vẫn rất tốt với mình”.
Trời dần dần tối thêm. Bảy người ngồi quanh đống lửa, trong ngôi miếu hoang chỗ nào cũng dột, rất ít nơi khô ráo. Đột nhiên Vi Tiểu Bảo bị nước nhỏ xuống đầu, từng giọt từng giọt rơi vào vai y. Y tránh qua bên trái, nhưng bên trái cũng có nước nhỏ xuống. Phương Di nói “Ngươi qua đây, chỗ này không bị dột”. Ngừng lại một chút, lại nói “Không cần sợ, ta không đánh ngươi đâu”. Vi Tiểu Bảo cười một tiếng, ngồi dịch tới cạnh nàng.
Phương Di kề miệng vào tai Mộc Kiếm Bình hạ giọng nói mấy câu, Mộc Kiếm Bình cười sặc lên một tiếng, gật gật đầu, kề miệng vào tai Vi Tiểu Bảo hạ giọng nói “Phương sư tỷ nói cô ta coi ngươi là người mình, nên mới rồi đánh ngươi dạy ngươi, để ngươi đừng đắc tội với Lưu sư ca, hỏi ngươi có hiểu ý không?”. Vi Tiểu Bảo nói khẽ vào tai nàng “Người mình cái gì, ta không hiểu gì cả”. Mộc Kiếm Bình lại nói với Phương Di, Phương Di trừng mắt nhìn y một cái, nói với Mộc Kiếm Bình “Ta đã phát thệ thì vĩnh viễn ghi nhớ, bảo y cứ yên tâm”. Mộc Kiếm Bình lại nói lại với Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo nói vào tai Mộc Kiếm Bình “Phương cô nương là người nhà của ta, còn ngươi thì sao?”. Mộc Kiếm Bình đỏ mặt lên, phì một tiếng, vung tay đánh y. Vi Tiểu Bảo cười cười nghiêng người tránh, nhìn Phương Di gật đầu lia lịa. Phương Di như cười mà không phải cười, như giận mà không phải giận, dưới ánh lửa soi sáng, nói không hết vẻ kiều diễm. Vi Tiểu Bảo ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ người hai cô gái, trong lòng rất vui sướng.
Lưu Nhất Chu ngồi cách ba người khá xa, vươn cổ ra, chỉ nghe thấp thoáng dường như có tiếng “Lưu sư ca”, “người mình” gì đó, ngoài ra không nghe thấy gì. Nhìn thấy ba người hi hi hô hô, dáng vẻ rất thân thiết, rõ ràng coi mình là người ngoài, nhịn không được vừa tức giận vừa ghen ghét.
Phương Di lại nói vào tai Mộc Kiếm Bình “Ngươi hỏi y, rốt lại là đã dùng cách gì làm Lưu sư ca ngất đi”. Vi Tiểu Bảo thấy Phương Di trên mặt đầy vẻ hiếu kỳ, rốt lại cũng thì thào nói với Mộc Kiếm Bình “Lúc ta đi tiểu, quay lưng lại phía y, tay trái đã bốc một nắm mông hãn dược, lúc trở lại xốc xáo lựa bánh, trên bánh tự nhiên bị dính thuốc. Cái bánh ta ăn là cầm bằng tay phải, tay trái không hề đụng vào. Đã hiểu rõ chưa?”. Mộc Kiếm Bình nói “Té ra là thế”. Rồi nói chuyền lại, Phương Di lại nói “Mông hãn dược ấy ngươi lấy đâu ra?”. Vi Tiểu Bảo nói “Bọn thị vệ trong cung đưa cho, lúc cứu Lưu sư ca của ngươi là dùng thuốc này”. Lúc ấy mưa như trút nước, nước mưa đổ xuống mái ngói rào rào, Vi Tiểu Bảo kề miệng sát vào tai Mộc Kiếm Bình nói, nàng mới nghe được.
Lưu Nhất Chu trong lòng nôn nóng, đột nhiên đứng bật dậy, lưng đập mạnh vào cột miếu, đột nhiên lắc rắc mấy tiếng, trên mái có mấy mảnh ngói rơi xuống. Ngôi miếu này đã sớm mục nát, bị mưa lớn một trận, gió thổi một trận, đã chi trì không được, rui mè mảnh ngói rơi xuống tới tấp. Từ Thiên Xuyên kêu lên “Không xong, miếu này sắp sập, mọi người ra ngoài mau đi”.
Bảy người chạy ra ngoài, chưa được vài bước, đã nghe ầm ầm một tràng vang lên, nóc miếu sụt xuống một mảng lớn, kế đó nửa bước tường cũng đổ sập.
Đúng lúc ấy, chợt nghe có tiếng vó ngựa, mười mấy kỵ mã từ phía đông nam phóng mau tới, trong chớp mắt đã tới gần, trong bóng đêm thấy bóng loang loáng, trên ngựa đều có người cưỡi.
Một giọng già nua vang lên “Ái chà, đây vốn có một ngôi miếu nhỏ có thể trú mưa, nhưng vừa sập rồi”. Một người khác cao giọng hỏi “Này các vị phụ lão nhà quê, các ngươi làm gì ở đây thế?”. Từ Thiên Xuyên nói “Bọn ta trú mưa trong miếu, ngôi miếu này sập xuống, suýt nữa bị đè chết rồi”. Người trên ngựa chửi “Con mẹ nó, mưa lớn thế này, chắc ông trời điên rồi”. Một người khác nói “Triệu lão tam, ngoài ngôi miếu nhỏ này, quanh đây không có nhà cửa gì à? Không có hang núi nào à?”.
Giọng già nua kia nói “Có... thì có, có điều cũng gần như không có”. Một hán tử chửi “Con bà ngươi, rốt lại là có hay không?”. Lão già kia nói “Phía tây bắc, trên sườn núi có một ngôi nhà ma, có ma rất dữ, không ai dám tới, đó không phải là gần như không có sao?”.
Mọi người trên ngựa rộ lên người cười người chửi “Lão tử không sợ nhà ma. Có ma càng tốt, bắt vài con để điểm tâm”. Lại có người quát “Mau dẫn đường đi! Đã không phải là tắm, lại đứng giữa trời hứng mưa, ngươi nói là thích lắm chắc?”. Triệu lão tam nói “Các vị gia gia, lão già ta không chê sống lâu, không dám tới đó. Ta khuyên các vị cũng đừng tới đó. Phía bắc nơi này khoảng ba mươi dặm có một thị trấn”. Mọi người trên ngựa đều nói “Mưa lớn thế này, ai mà đi được ba chục dặm nữa? Đừng lằng nhằng nữa, chúng ta đông người thế này, còn sợ gì ma?”. Triệu lão tam nói “Được rồi, mọi người cứ đi về phía tây bắc, qua một khúc quanh, cứ men theo đường sườn núi, chỉ có một con đường, không lầm đâu...”. Mọi người không chờ y nói xong, đã giục ngựa phóng về phía tây bắc. Triệu lão tam là cưỡi một con lừa, ngần ngừ một lúc, kéo cương con lừa đi về phía đông nam.
Từ Thiên Xuyên nói “Ngô nhị ca, Vi Hương chủ, chúng ta làm sao?”. Ngô Lập Thân nói “Ta thấy...”, nhưng lập tức nhớ ra, chuyện này phải do Vi Tiểu Bảo đưa ra chủ ý mới đúng, bèn nói “Xin Vi Hương chủ dạy bảo, nên làm thế nào?”. Vi Tiểu Bảo sợ ma, chỉ là không nói ra được, bèn nói “Ngô đại thúc nói đi, ta không nghĩ ra được chủ ý gì cả”. Ngô Lập Thân nói “Ma quỷ gì đó đều là người nhà quê đồn đãi bậy bạ. Cho dù có ma thật thì chúng ta cũng liều mạng với chúng”. Vi Tiểu Bảo nói “Có khi không nhìn thấy ma, đến khi nhìn thấy đã không kịp làm gì nữa”, ý tứ trong câu nói rõ ràng là rất sợ ma.
Lưu Nhất Chu cao giọng nói “Yêu ma quỷ quái cái gì? Dầm mưa thêm nửa giờ nữa, mọi người không mắc bệnh không xong”.
Vi Tiểu Bảo thấy Mộc Kiếm Bình không ngừng run lên, rõ ràng không chịu nổi nữa, lại không muốn tỏ vẻ khiếp nhược trước mặt Phương Di, thua kém Lưu Nhất Chu, bèn nói “Được, mọi người đi thôi! Nếu gặp ma thì phải cẩn thận!”.
Bảy người theo lời Triệu lão tam đã nói, đi về sườn núi phía tây bắc, trong bóng tối tìm không thấy đường, chỉ thấy trong rừng cây trắng xóa mênh mông có một dòng thác chảy xuống. Vi Tiểu Bảo nói “Tìm không thấy đường, cái đó gọi là Ma mà mắt, là ma đang mê hoặc người ta”. Từ Thiên Xuyên nói “Dòng nước này là đường đấy, nước trên núi theo đường đi chảy xuống”. Ngô Lập Thân nói “Đúng thế!”, rồi đạp lên dòng thác đi tới. Những người còn lại đi theo, leo lên sườn núi.
Nghe trong khu rừng bên trái có tiếng vó ngựa, biết mười mấy hán tử cưỡi ngựa kia đang ở phía đó. Từ Thiên Xuyên nghĩ thầm “Bọn người này không biết lai lịch ra sao”. Nhưng nghĩ mình và Ngô Lập Thân liên thủ thì dù mấy mươi võ sư bình thường cũng không coi vào đâu, lập tức đạp lên nước tìm đường, bước cao bước thấp đi vào rừng.
Chỉ nghe tiếng gõ cửa vang lên không ngớt, thủy chung vẫn không có ai ra mở cửa. Bảy người đi tới gần, chỉ thấy một dãy nhà đen ngòm.
Đám người cưỡi ngựa cao giọng kêu réo “Mở cửa, mở cửa! Tránh mưa thôi mà”. Gọi một lúc lâu, trong nhà vẫn không có lấy nửa tiếng động. Một người nói “Không có ai cả!”. Một người khác nói “Triệu lão tam nói là nhà ma, ai mà dám ở? Nhảy qua tường vào thôi”. Ánh bạch quang chớp lên, hai người tuốt đao ra nhảy qua tường vào trong, mở cổng lớn ra. Mọi người nhất tề ùa vào.
Từ Thiên Xuyên nghĩ thầm “Bọn này đúng là người trong võ lâm, nhưng võ công xem ra cũng không cao cường gì lắm”. Bảy người cũng theo vào.
Phía trong cổng lớn là một khoảng thiên tỉnh rộng, kế đó tới một tòa đại sảnh. Có người rút túi vải dầu trong bọc ra, mở ra lấy dao lửa đá lửa đánh lên, thấy trong bàn trên sảnh có nến, bèn châm vào. Mọi người thấy trước mắt đột nhiên sáng bừng, đều cảm thấy vui vẻ, thấy trên sảnh có bàn ghế uống trà bằng gỗ tử đàn, rất có khí phái nhà giàu.
Từ Thiên Xuyên trong lòng tính toán “Trên bàn ghế không có bụi bặm, dưới đất cũng quét dọn rất sạch sẽ, tại sao không có ai cả”.
Chỉ nghe một hán tử nói “Trong sảnh rất sạch sẽ, trong nhà phải có người ở”. Một người khác cao giọng gọi “Này, này, trong nhà có người không? Trong nhà có người không?”. Đại sảnh vừa cao vừa rộng, giọng y gọi thấp thoáng có tiếng vọng vang lại.
Tiếng vọng vừa dứt, bốn phía ngoài tiếng mưa rơi, thì hoàn toàn không có tiếng động gì khác. Mọi người ngớ mặt nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ lạ.
Một lão nhân tóc bạc hỏi Từ Thiên Xuyên “Mấy người các vị đều là bằng hữu trên giang hồ phải không?”. Từ Thiên Xuyên nói “Tại hạ họ Hứa, mấy người này là người nhà, có người thân thích ở Sơn Tây định tới thăm, không ngờ gặp phải cơn mưa lớn này. Quan gia quý tính là gì?”. Lão nhân kia gật gật đầu, thấy bảy người bọn y có người già, có trẻ con, lại có con gái cũng không nghi ngờ gì, nhưng không trả lời y, nói “Ngôi nhà này hơi kỳ lạ”.
Lại nghe một hán tử kêu lên “Trong nhà có người không? Chết sạch cả rồi à?”. Y ngừng lại một lúc, vẫn không có ai lên tiếng.
Lão nhân kia ngồi trên ghế, chỉ sáu người nói “Sáu người các ngươi ra phía sau xem thử”. Sáu hán tử kia rút binh khí ra cầm ở tay, đi vào hậu đường. Sáu người khom khom lưng, bước đi rất chậm, dáng vẻ rất lo lắng đề phòng. Nghe thấy tiếng đá cửa, tiếng quát hỏi không ngừng vang ra, nhưng cũng không thấy có gì khác, âm thanh càng lúc càng xa, rõ ràng ngôi nhà này rất lớn, nhất thời chưa đi tới tận đầu kia. Lão nhân kia lại chỉ bốn người khác nói “Tìm một ít củi gỗ làm mấy bó đuốc, đi theo xem thử”. Bốn người kia vâng lệnh bước ra. Bảy người bọn Vi Tiểu Bảo ngồi trên bậc cửa lùa ở đại sảnh, không ai nói tiếng nào. Từ Thiên Xuyên thấy bọn kia có mười người đi vào trong, trên sảnh chỉ còn tám người, đều mặc áo vải, nhìn dáng vẻ vừa giống như bang chúng của bang hội nào đó, vừa giống như tiêu khách trong tiêu cục, nhưng không thấy hàng hóa, nhất thời không đoán được họ là ai.
Vi Tiểu Bảo nhịn không được nói “Tỷ tỷ, ngươi nói trong nhà này có ma không?”. Phương Di còn chưa trả lời, Lưu Nhất Chu đã chen vào “Đương nhiên là có ma! Chỗ nào lại không có người chết? Có người chết là có ma”. Vi Tiểu Bảo rùng mình một cái, co rúm người lại.
Lưu Nhất Chu nói “Ma quỷ trong thiên hạ đều khinh người lành, sợ kẻ ác, chuyên mê hoặc trẻ con. Người lớn thì dương khí thịnh, ma chết treo, ma đầu to đều không dám trêu ghẹo người lớn”.
Phương Di đưa tay dưới vạt áo ra nắm lấy tay Vi Tiểu Bảo, nói “Người sợ ma, nhưng ma càng sợ người hơn. Một khi có ánh lửa, là ma quỷ bỏ chạy”.
Chợt nghe tiếng bước chân vang lên, sáu hán tử bước vào trong trước trở ra đại sảnh, dáng vẻ trên mặt vô cùng kỳ lạ, tranh nhau nói “Không có người nào, nhưng khắp nơi đều quét dọn rất sạch sẽ”. “Trên giường có chăn nệm, dưới giường có hài, đều là của phụ nữ”. “Trong tủ đều là quần áo phụ nữ, không có cái áo đàn ông nào!”.
Lưu Nhất Chu lớn tiếng la lên “Nữ quỷ! Trong nhà này toàn là nữ quỷ!”.
Mọi người nhất tề quay đầu nhìn y, nhất thời không ai nói câu nào.
Đột nhiên nghe tiếng bốn người phía trong hoảng sợ la lên, lão nhân kia nhảy bật dậy, đang định xông vào hậu viện tiếp ứng, bốn người kia đã chạy vào đại sảnh, đuốc trên tay đều đã tắt ngấm, kêu lên “Người chết, rất nhiều người chết!”, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng.
Lão già kia sầm mặt nói “Chuyện vặt mà cũng sợ, ta lại tưởng là gặp phải địch nhân, người chết thì có gì mà sợ?”. Một hán tử nói “Không phải sợ, mà... mà rất kỳ lạ”. Lão già kia nói “Kỳ lạ cái gì?”. Một hán tử nói “Phía đông có một gian phòng, đều... đều là linh đường của người chết, cũng không biết có bao nhiêu cái”. Lão già kia trầm ngâm nói “Có quan tài quàn xác chết không?”. Hai hán tử nhìn nhau một cái, cùng nói “Chưa... chưa nhìn kỹ, dường như không cố.
Lão già kia nói “Đốt thêm đuốc lên, mọi người cùng vào xem. Biết đâu đây là một ngôi từ đường, chuyện đó cũng rất bình thường”. Tuy y nói có vẻ rất hời hợt, nhưng trong ngữ khí đầy vẻ do dự, tựa hồ biết rõ không có từ đường nào lại như thế.
Bọn hán tử thủ hạ của y liền chẻ bàn chặt ghế trong đại sảnh làm đuốc đốt lên, kéo vào hậu viện.
Từ Thiên Xuyên nói “Ta đi xem, các vị cứ chờ ở đây”, rồi theo sau mọi người đi vào trong.
Ngao Bưu hỏi “Sư phụ, những người này lai lịch ra sao?”. Ngô Lập Thân lắc đầu nói “Không nhận ra, nghe giọng nói thì tựa hồ người ở một dải Sơn Đông, Quan Đông, không giống như bọn ưng khuyển của Lục Phiến môn. Chẳng lẽ là bọn buôn lậu, nhưng sao không thấy hàng hóa gì?”.
Lưu Nhất Chu nói “Bọn người này chẳng có gì ghê gớm, chứ đám nữ quỷ đông đúc trong ngôi nhà này mới thật đáng sợ!”. Nói xong lè lè lưỡi nhìn Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo rùng mình một cái, nắm chặt tay Phương Di, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Mộc Kiếm Bình run lên nói “Lưu... Lưu sư ca, ngươi đừng dọa người ta, có được không?”. Lưu Nhất Chu nói “Tiểu quận chúa, ngươi không cần lo,