← Quay lại trang sách

Hồi 28 Khó tránh tình nhiều tơ vấn vít-Vì ai lòng khổ mắt long lanh

dịch giả: cao tự thanh

Hồi 28

khó tránh tình nhiều tơ vấn vít
vì ai lòng khổ mắt long lanh

ỐI HÔM ẤY VI TIẾU BẢO NGỦ ĐẾN NỬA ĐÊM, bỗng nghe trên cửa sổ có tiếng gõ nhẹ, y mơ mơ màng màng nhỏm dậy, nghe ngoài cửa số có tiếng người nói khẽ “Vi ân công, là ta đây”.

Y ngưng thần, nghe rõ là tiếng Ngô Lập Thân, vội tới bên cửa sổ hỏi “Là Ngô nhị thúc à?”. Ngô Lập Thân nói “Không dám, là ta đây”. Vi Tiểu Bảo nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, Ngô Lập Thân nhảy vọt vào phòng, ôm chầm lấy y, vô cùng vui mừng, hạ giọng nói “n công, ta ngày ngày nhớ tới ân công, không ngờ được gặp nhau ở đây”, rồi quay người đóng cửa sổ lại, kéo Vi Tiểu Bảo ngồi xuống giường, nói “Trong đại hội ở phủ Hà Gian, ta hỏi bằng hữu quý hội tin tức về ân công nhưng họ đều không chịu nói”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Cũng không phải họ coi nhị thúc như người ngoài cố ý không chịu nói. Thật ra lúc dự Sát quy đại hội ta đã cải trang nên các huynh đệ trong hội đều không nhận ra”. Ngô Lập Thân nghe thế mới hiểu ra, bèn nói “Té ra là thế. Hôm nay bọn ta gặp phải bọn quan binh Thát Đát, may được ân công giải vây, nếu không chỉ e tiểu vương gia của bọn ta gặp chuyện bất trắc. Tiểu vương gia bảo ta tới cảm tạ ân công, rất cảm kích đại đức của ân công”.

Vi Tiểu Bảo nói “Mọi người là bạn tốt với nhau, cần gì khách khí. Ngô nhị thúc, ngươi cứ một tiếng ân công, hai tiếng ân công, ta nghe rất hổ thẹn, nếu người coi ta là bằng hữu thì lối xưng hô này từ nay trở đi xin miễn cho”.

Ngô Lập Thân nói “Được, ta không gọi huynh đệ là ân công thì huynh đệ cũng đừng gọi ta là nhị thúc. Từ nay về sau chúng ta gọi nhau là huynh đệ. Ta lớn hơn mấy tuổi thì gọi một tiếng huynh đệ thôi”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Hay lắm, vậy Lưu Nhất Chu sư điệt cũng phải gọi ta là sư thúc chứ?”. Ngô Lập Thân hơi bẽn lẽn, nói “Hạng người ấy không ra gì, chúng ta đừng để ý đến y. Huynh đệ, huynh đệ định đi đâu?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Chuyện này nói ra dài lắm, nhị ca, huynh đệ đang tính chuyện kết thân”.

Ngô Lập Thân nói “Chúc mừng, chúc mừng, nhưng không biết là cô nương nhà ai?”, liền nghĩ “Phải chăng là Phương Di? Y tìm được Phương cô nương và tiểu quận chúa rồi sao?”, trên mặt đầy vẻ mừng rỡ.

Vi Tiểu Bảo nói “Vợ đệ họ Trần, nhưng có một chuyện thật xấu hổ”. Ngô Lập Thân hỏi “Sao vậy?”. Vi Tiểu Bảo nói “Người vợ này của ta lại dan díu với người khác, y họ Trịnh, tiểu tử này nhân phẩm rất tệ hại, muốn dan díu với vợ ta, cũng là chuyện nhỏ, nhưng y lại nói bí mật ra cho quan binh Thát Đát. Hôm nay bọn quan binh ấy tới làm khó dễ với tiểu công gia, chính là do chủ ý của y mà ra”.

Ngô Lập Thân vô cùng tức giận, nói “Để tiểu tử này sống thật không chịu nổi, nhưng ta không hiểu tại sao y làm như thế?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Nhị ca có biết tiểu tử này là ai không? Y chính là con thứ của Diên Bình quận vương. Y nói Diên Bình quận vương thống lãnh đại quân, còn Mộc vương phủ các vị đã suy sụp, không quyền không thế thì còn làm gì được nữa?”. Ngô Lập Thân tức giận nói “Mộc vương gia bọn ta là khai quốc công thần nhà Đại Minh, nhiều đời trấn thủ Vân Nam, bọn Trịnh gia tán tiến nhà y ở Đài Loan làm sao sánh được?”. Vi Tiểu Bảo nói “Chứ không phải sao? Tiểu tử ấy nói ai giết được Ngô Tam Quế sẽ ra mặt hiên ngang trước anh hùng trong thiên hạ, các vị ở Vân Nam là rắn vùng này, muốn giết Ngô Tam Quế so với Trịnh gia ở Đài Loan họ còn tiện hơn gấp trăm lần. Y thương lượng với ta, nói muốn trừ khử người của Mộc gia. Ta nói Thiên Địa hội bọn ta và Mộc vương phủ đã đánh cuộc xem ai tính được Ngô Tam Quế trước. Anh hùng hảo hán, thắng phải thắng cho quang minh, thua phải thua cho vẻ vang, lẽ nào lại ngấm ngầm tính sổ đối phương? Tiểu tử này không phục nên mới tìm ngụy kế khác. May mà quan binh Thát Đát không nhận ra tiểu công gia, nên ta lừa họ nói đã nhận sai người, các vị mới thoát thân”. Ngô Lập Thân luôn miệng kêu lên “Té ra là thế, té ra là thế! Con mẹ nó, tiểu tử này không phải con người”.

Vi Tiểu Bảo nói “Nhị ca, tiểu tử này không giáo huấn một trận không được, nhưng nể mặt Diên Bình quận vương, chúng ta cũng đừng giết y. Tốt nhất là nhị ca đánh y một trận, huynh đệ sẽ đứng ra khuyên can rồi động thủ với nhị ca. Nhị ca cố ý nhường huynh đệ mấy chiêu, giả thua bỏ chạy, không biết được không?”. Ngô Lập Thân nói “Huynh đệ đã vì bọn ta trút giận, lẽ nào ta lại không chịu? Như vậy hay lắm, cũng khỏi làm mất mặt Trịnh gia ở Đài Loan, sinh thêm rắc rối”. Vi Tiểu Bảo nói “Thằng tiểu tử đầu mặt bị thương, đi với huynh đệ chính là y”. Ngô Lập Thân nói “Được, Trịnh gia y thì đã làm sao? Hôm nay Mộc vương phủ tuy gặp hoạn nạn, nhưng cũng không phải dễ khinh rẻ”.

Vi Tiểu Bảo nói “Chứ không phải sao?”, liền hỏi chuyện gặp ma ở nhà Trang gia hôm trước. Tuy ban ngày y gặp Từ Thiên Xuyên, nhưng lúc đó không tiện hỏi kỹ, vẫn canh cánh chuyện ấy.

Ngô Lập Thân tỏ vẻ xấu hổ, không ngớt lắc đầu, nói “Huynh đệ, hôm nay ngươi gọi ta là nhị ca, ta làm ca ca thật cảm thấy hổ thẹn. Hôm đó bọn ta bị bọn đóng thần giả ma dùng tà pháp khống chế, nào ngờ bọn khốn này cho người dẫn bọn ta ra khỏi nhà trói hết. Có mấy nữ nhân tới thả bọn ta ra, nhưng lại có một bọn quỷ khốn tấn công vào nhà, cứu Chương lão tam của chúng đi”.

Vi Tiểu Bảo gật gật đầu, nghĩ thầm “Đó là người của Thần Long giáo, bọn Tam thiếu nãi Trang gia không chống cự nổi”.

Ngô Lập Thân lắc đầu nói “Lúc ấy huyệt đạo của ta và Từ lão gia tử vừa giải khai, tay chân vẫn chưa linh hoạt nên trong đêm tối đánh nhau lộn bậy một trận, mọi người đều thất tán. Sáng sớm hôm sau mới gặp lại nhau, nhưng huynh đệ, tiểu quận chúa, Phương cô nương ba người nói thế nào cũng tìm không ra, bọn ta lại tới gian nhà ma ấy tìm kiếm. Trong nhà chỉ có một bà già, cũng không biết là điếc thật hay điếc giả, lằng nhằng suốt nửa ngày vẫn không hỏi ra chút đầu mối nào. Từ lão gia tử và ta đều không cam tâm, đêm dò la ngày hỏi thăm, tìm mãi đến hơn nửa tháng, mà một chút đầu mối cũng không có. Hảo huynh đệ, hôm nay gặp được ngươi, thật vui quá. Tiểu quận chúa và Phương cô nương đi đâu, huynh đệ có tin tức gì về họ không? Tiểu vương gia bọn ta nhớ em gái, rất là không vui”.

Vi Tiểu Bảo hàm hồ giả lả “Huynh đệ cũng rất nhớ hai người bọn họ. Phương cô nương thông minh lanh lợi, tiểu quận chúa lại thành thật, sớm muộn gì cũng về gặp ca ca quận chúa thôi”. Y nghĩ thầm “Té ra các ngươi không bị Thần Long giáo bắt cóc, không bị bức uống độc dược để làm gian tế, thế cũng rất hay”. Y biết Ngô Lập Thân tính bộc trực không nói dối, nếu những lời này do Lưu Nhất Chu nói ra thì chưa chắc tin được.

Ngô Lập Thân nói “Huynh đệ, ngươi nên bảo trọng, ca ca đi đây”, nói xong đứng dậy, lại lưu luyến không nỡ chia tay, nắm tay Vi Tiểu Bảo, lại nói “Huynh đệ, các cô nương xinh đẹp trong thiên hạ đâu chỉ có một người. Phu nhân của huynh đệ đối với huynh đệ không phải, huynh đệ cũng không cần quá để tâm”. Vi Tiểu Bảo thở dài một tiếng, im lặng không đáp. Tiếng thở dài này là hàng thật giá đúng. Ngô Lập Thân mở cửa sổ nhảy ra.

Hôm sau Vi Tiểu Bảo theo Cửu Nạn và A Kha ra khỏi thành đi về hướng bắc, Trịnh Khắc Sảng vẫn dẫn bọn tùy tùng đi theo. Cửu Nạn hỏi y “Trịnh công tử, công tử định đi đâu?”. Trịnh Khắc Sảng đáp “Tại hạ định về Đài Loan, tiễn sư thái một đoạn đường rồi chia tay”.

Đi được hơn hai mươi dặm, bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập, một đoàn người từ phía sau đuổi tới. Khi đoàn người lao tới gần thấy là một đám nhà quê, tay cầm cuốc, thiết bát, một người đi trước la to “Là tiểu tử này, đúng là y rồi”. Vi Tiểu Bảo vừa nhìn, thấy người ấy chính là Ngô Lập Thân.

Đoàn người vòng qua đầu cỗ xe cản đường. Ngô Lập Thân chỉ Trịnh Khắc Sảng chửi “Tặc tiểu tử, tối qua ở Trương gia trang ngươi giỏi lắm! Làm trò mèo ăn vụng, bây giờ muốn chuồn cho tiện sao?”. Trịnh Khắc Sảng tức giận nói “Cái gì Trương gia trang với Lý gia trang? Ngươi có mù không mà nói bậy”. Ngô Lập Thân quát “Giỏi lắm, té ra cô nương của Lý gia trang cũng bị ngươi lừa gạt, tự ngươi thừa nhận rồi. Con mẹ nó, tặc tiểu tử! Trong một đêm mà liên tiếp lừa gạt hai khuê nữ, ngươi thật to gan vô liêm sỉ”.

Bọn tùy tùng Trịnh phủ cùng quát lớn “Vị này là công tử gia của bọn ta, ngươi nhận lầm người còn nói bậy”.

Ngô Lập Thân kéo một cô gái nhà quê qua chỉ Trịnh Khắc Sảng nói “Có phải y không? Ngươi nhìn kỹ một chút”. Vi Tiểu Bảo thấy cô gái nhà quê này mắt trố môi dày, răng vầu ra, trên người cũng mặc áo quần sặc sỡ, đầu quấn vải hoa, đoán Ngô Lập Thân bỏ tiền ra thuê, trong lòng cười thầm. Cô gái nhà quê giọng ồm ồm nói “Là y, là y, không lầm chút nào. Tối hôm qua y vào nhà ta, ôm chầm lấy ta, hu hu, rồi... rồi giở trò đê tiện xấu xa, trời ơi, hu hu, ôi mẹ ơi...”, rồi nghẹn ngào khóc lớn.

Một người nhà quê khác lớn tiếng quát “Ngươi ức hiếp em gái ta, kêu lão tử là cậu ngươi dễ dàng. Con mẹ nó, lão tử liều mạng với ngươi”. Đó chính là Ngao Bưu đệ từ Ngô Lập Thân. Vi Tiểu Bảo nhìn kỹ bọn người Mộc vương phủ, có năm sáu người y đã từng gặp qua nhưng không thấy có Lưu Nhất Chu, đoán là Ngô Lập Thân đã lựa chọn những người không có hiềm khích với y để khỏi bị bại lộ âm mưu.

A Kha thấy cô gái nhà quê ấy xấu xí như vậy thì không tin Trịnh Khắc Sảng làm chuyện bậy bạ với cô ta, nhưng trước chứng cứ chuyện đó và người nhà quê này lại không thù không oán với y, xem ra cũng không thể cố tình vu khống nên nửa tin nửa ngờ. Vi Tiểu Bảo cau mày nói “Trịnh công tử phải nói là phong lưu quá, tới kỹ viện chơi gái cũng được rồi, sao lại đi... đi... đi... trời, cô nương nhà quê này khó coi như vậy, sư tỷ, đệ nghĩ chắc họ nhận lầm người rồi”. A Kha nói “Đúng, chắc là nhận lầm rồi”.

Ngô Lập Thân nhìn cô gái nhà quê hỏi “Mau nói, mau nói ra, xấu hổ cái gì? Y... tiểu tặc này cho ngươi cái gì?”

Cô gái nhà quê móc trong túi ra một đĩnh nguyên bảo một trăm lượng, nói “Y cho ta cái này, bảo ta nghe lời y. Y nói y từ Đài Loan tới, ông y là vương gia gì đó, trong nhà có núi vàng núi bạc, còn có... còn có....”.

A Kha kêu khẽ “A” một tiếng, nghĩ thầm cô gái nhà quê này vô tri vô thức, biết gì mà bịa đặt, đương nhiên là Trịnh Khắc Sảng đã nói thế thật, bất giác trong lòng tức giận chua xót. Bọn tùy tùng Trịnh phủ cũng đều tin là thật, đều nghĩ cô gái nhà quê này không thể có đĩnh nguyên bảo lớn như thế trong người bèn nhao nhao quát “Tránh ra, tránh ra! Ngươi đã cầm bạc rồi, còn lu loa gì nữa? Đừng cản đường đại gia bọn ta”.

Ngao Bưu la lên “Không xong rồi, em gái ta đã bị y cưỡng gian, về sau ai dám lấy nữa? Ngươi không thể không lấy thị làm vợ. Ngươi mau mau theo ta về, cùng em gái ta bái đường thành thân, dẫn thị đi Đài Loan, bái kiến mẹ ngươi. Em gái ta là con gái nhà lành, đâu phải hạng tiện nhân đê tam hạ tứ, chẳng lẽ cần tiền của ngươi mà bán mình à? Y nói một trăm lượng bạc này là để làm gì?”. Y nói câu sau cùng này thì nhìn cô gái nhà quê hỏi. Cô gái nhà quê đáp “Y nói... y nói đây là cái gì sính lễ, còn nói muốn nhờ người tới mai mối, lấy ta làm vợ, dẫn ta tới vương phủ làm nhất phẩm phu nhân gì đó”. Ngao Bưu nói “Thì ra là vậy. Em rể à, ta nói với ngươi, ngươi không chịu thành thân với em gái ta mà lại muốn bỏ đi, thật không dễ dàng như vậy đâu, mau theo đại cữu ngươi về đi”.

Trịnh Khắc Sảng vô cùng tức giận, nghĩ thầm “Lần này tới Trung nguyên, toàn gặp những chuyện bực mình, ngay cả bọn nhà quê này không hiểu sao cũng tìm mình kiếm chuyện”. Y liền vung roi ngựa, bốp một tiếng, quất lên đầu Ngao Bưu. Ngao Bưu la to “Ối chao!”, hai tay ôm đầu ngã xuống ngựa, cuộn thành một đống, giật giật mấy cái rồi bất động. Bọn nhà quê kêu to “Đánh chết người rồi, đánh chết người rồi!”.

Cô gái nhà quê kia nhảy xuống ngựa, ôm chầm lấy Ngao Bưu khóc rống lên, tiếng khóc đã thô lại khàn nghe như heo bị chọc tiết.

Trịnh Khắc Sảng giật mình, nhìn thấy đang ở đất lạ, mình lại là nhân vật mà triều đình nhà Thanh muốn bắt bằng được mới cam tâm, làm náo loạn gây ra án mạng ở đây thì vô cùng bất tiện, lập tức quát “Các ngươi xông ra đi!”, rồi vung cương, toan thúc ngựa lao đi.

Đột nhiên có một người nhà quê tung người lên không lao xuống Trịnh Khắc Sảng. Trịnh Khắc Sảng tay trái đánh một quyền vào ngực y. Người ấy chụp cổ tay Trịnh Khắc Sảng vặn, rắc một tiếng, khuỷu tay bị trật khớp. Người ấy hạ xuống yên ngựa sau Trịnh Khắc Sảng, tay phải thò qua nách Trịnh Khắc Sảng nắm cổ y, đó chính là chiêu Tà phê nghịch lán trong Cầm nã thủ pháp, động tác rất nhanh gọn, miệng kêu to “A Tam, A cẩu mau tới giúp ta, ta... ta... ta bị y đánh đau quá, ối chao, tiểu tử này đánh chết ta rồi, đánh chết ta rồi!”. Trịnh Khắc Sảng toàn thân ê ầm, đã không động đậy được nữa.

Bọn tùy tùng Trịnh phủ rút binh khí ra xông vào. Lần này người của Mộc vương phủ tuy không nhiều, nhưng đều thân thủ cao cường, vung cuốc, thiết bát lên, sau một hồi loạn đả, bọn tùy tùng vốn đã bị thương liền bị đánh dạt ra.

Người nhà quê kia ôm Trịnh Khắc Sảng lăn xuống ngựa, lớn tiếng kêu la “A Hoa, mau tới bắt lão công ngươi, đừng cho y trốn thoát”. Cô gái nhà quê cười nói “Y trốn không được đâu”, rồi tung người lên ôm Trịnh Khắc Sảng. Vi Tiểu Bảo lúc bấy giờ mới nhìn ra, té ra cô gái nhà quê này là trai giả gái, chẳng trách “thị” xấu như vậy, đương nhiên “thị” là nhân vật trong Mộc vương phủ, “thị” ôm Trịnh Khắc Sảng cũng là sử dụng cầm nã thủ pháp.

A Kha vội kêu lên “Sư phụ, sư phụ, họ bắt Trịnh công tử rồi, phải làm sao đây?”.

Cửu Nạn lắc đầu nói “Vị công tử này hành vi không đứng đắn, bị giáo huấn một chút cũng chẳng phải vô ích với y. Đám người nhà quê này không làm tổn thương tính mạng y đâu”. Bà nằm trong xe lớn tĩnh dưỡng, chỉ nghe tiếng tranh cãi ồn ào ngoài xe nhưng không thấy cảnh bọn người Mộc vương phủ động thủ, nếu không với nhãn quang tinh tường của bà thì vừa thấy thân pháp của họ đương nhiên sẽ nhận ra ngay. A Kha nói “Bọn nhà quê này dường như biết võ công”. Vi Tiểu Bảo nói “Võ công thì chưa chắc nhưng cũng thật không vừa”.

Ngao Bưu từ dưới đất lồm cồm bò dậy, kêu lên “Con mẹ nó, suýt nữa đánh chết lão tử ngươi rồi”. Một người nhà quê cười nói “Huynh đệ là đại cữu tử, sao lại xưng là lão tử?”. Ngao Bưu nói “Phải, bắt được tiểu tử này, đại cữu tử ta chưa chết thì không cần y đền mạng nữa. A Hoa em gái ta muốn suốt đời có người gửi phận, phải bắt y đi bái đường thành thân thôi”. Đám nhà quê reo to “Uống rượu mừng đi, uống rượu mừng đi!”, rồi dắt hết ngựa của bọn tùy tùng Trịnh phủ, bế Trịnh Khắc Sảng đặt lên ngựa phóng đi.

Bọn tùy tùng Trịnh phủ la ó đuổi theo, nhưng đoàn người phóng đi rất mau, bụi bay mù mịt, chạy bộ làm sao đuổi kịp?

Vi Tiểu Bảo cười nói “Trịnh công tử làm rể nơi này rất tuyệt, nguyên xứ này gọi là Cao lão trang”. A Kha vừa ngạc nhiên vừa tức giận, không chú ý gì, thuận miệng hỏi “Nơi này gọi là Cao lão trang à?”. Vi Tiểu Bảo nói “Đúng vậy. Trong Tây du ký không phải có hồi Trư Bát Giới làm rể Cao lão trang sao?”. A Kha tức giận nói “Ngươi mới là Trư Bát Giới!”. Nàng dựa vào một gốc cây bên đường khóc òa lên. Vi Tiểu Bảo hỏi “Sư tỷ, Trịnh công tử cưới vợ là chuyện vui, sao sư tỷ khóc?”.

A Kha đang định chửi y nhưng lại xoay chuyển ý nghĩ, thằng tiểu quỷ này thần thông quảng đại, phải cầu xin y giúp mới có thể cứu được Trịnh công tử, bèn khóc nói “Sư đệ, sư đệ tìm cách cứu y thoát hiểm đi”.

Vi Tiểu Bảo trợn trừng mắt, giả vờ ngạc nhiên, nói “Sư tỷ nói cứu y thoát hiểm à? Y đâu có đánh chết người nên sẽ không ai muốn đòi mạng y”. A Kha nói “Ngươi không nghe thấy sao? Bọn người kia muốn bức y bái đường thành thân với cô nương nhà quê đó”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Bái đường thành thân cũng hay lắm chứ”, rồi hạ giọng nói khẽ “Đệ thì muốn bái đường thành thân với sư tỷ, chỉ tiếc là sư tỷ không chịu”. A Kha lườm y một cái, nói “Người ta đang sốt ruột muốn chết mà ngươi còn nói chuyện vớ vẩn không đâu, để xem từ nay về sau ta không thèm nhìn mặt ngươi nữa”. Vi Tiểu Bảo nói “Sư phụ đã nói Trịnh công tử phẩm hạnh không tốt, để y nếm mùi đau khổ cũng rất có ích, huống hồ bái đường thành thân lại đâu phải là nếm mùi đau khổ, Trịnh công tử có lẽ còn rất vui nữa. Nếu không phải thế thì tại sao tối qua y lại đi tìm cô nương ấy, làm trò xấu xa, bất luân bất loại với cô ta”. A Kha giẫm chân phải xuống đất, tức giận nói “Ngươi mới làm trò xấu xa, bất luân bất loại”.

Hôm ấy trên đường đi A Kha cố ý tìm chuyện gây chậm trễ, lúc nghỉ chân ăn uống, nàng chém một đao vào sau chân lừa, con lừa bị đau bước tập tễnh đi rất chậm, chỉ đi hơn mười dặm, thì tới một thị trấn nghỉ ngơi.

Vi Tiểu Bảo biết đêm nay nhất định nàng sẽ đi cứu Trịnh Khắc Sảng, ăn cơm tối xong, đợi mọi người trong khách điếm ngủ hết, y bèn đi vào trong chuồng ngựa, nằm ngủ trên đống cỏ. Quả nhiên chưa đến canh một thì nghe có tiếng bước chân, một bóng đen đi vào chuồng dắt ngựa ra. Vi Tiểu Bảo khẽ kêu “Có người trộm ngựa!”.

Người kia chính là A Kha, nàng giật mình, quay người toan chạy, nhận ra thanh âm Vi Tiểu Bảo bèn hỏi “Tiểu Bảo, là ngươi à?”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Đương nhiên là đệ”. A Kha hỏi “Ngươi vào đây làm gì vậy?”. Vi Tiểu Bảo nói “Sơn nhân thần cơ diệu toán đoán rằng đêm nay có người muốn trộm ngựa, vì vậy đệ mới canh ở đây để bắt trộm”. A Kha chặc lưỡi, nài nỉ “Tiểu Bảo, ngươi cùng với ta đi... đi cứu y về đi”.

Vi Tiểu Bảo nghe nàng dịu dàng nài nỉ, bất giác xương cốt mềm ra, cười nói “Nếu cứu được y, sư tỷ có thưởng gì không?”. A Kha nói “Ngươi muốn gì cũng...”, vốn nàng định nói ngươi muốn gì ta cũng chiều ý ngươi, nhưng lập tức nghĩ “Thằng tiểu quỷ này nhất định muốn mình làm vợ y, làm sao chiều ý y được”, vì vậy nói chưa xong câu ấy liền đổi giọng “Ngươi... Vẫn cứ muốn tìm cách ức hiếp ta, không chịu thật tâm giúp ta”, nói tới đó sụt sịt nức nở bật khóc. Nàng khóc cũng không phải giả vờ, chẳng qua người trong lòng nàng nghĩ tới lại là Trịnh Khắc Sảng khinh bạc vô hạnh, lo y đang gặp cạm bẫy, không biết đã bái đường, đã thành thân hay chưa.

Vi Tiểu Bảo thấy nàng khóc như thế, lập tức mềm lòng, thở dài nói “Được rồi, được rồi! Ta đi với ngươi là được”. A Kha vui mừng, thút thít nói “Cám... cám ơn sư đệ”. Vi Tiểu Bảo nói “Cũng không cần cám ơn, chỉ là ta không biết Cao lão trang ở đâu”. A Kha ngẩn ra, lập tức hiểu ngay y nói “Cao lão trang” là để quanh co chửi Trịnh Khắc Sảng nên khẽ nói “Chúng ta vừa đi vừa tìm là được”.

Hai người rón rén mở cửa sau khách điếm, dắt ngựa ra cưỡi lên, theo đường cũ quay lại. Vi Tiểu Bảo hỏi “Rốt lại Trịnh công tử có gì hay mà sư tỷ ưa thích y như thế?”. A Kha nói “Ai nói là ta ưa thích y? Chẳng qua... chẳng qua người ta là chỗ quen biết, y gặp nguy hiểm thì đương nhiên phải đi cứu”. Vi Tiểu Bảo nói “Nếu có người bắt ta đi bái đường thành thân thì ngươi có đi cứu không?”. A Kha phì cười, nói “Ngươi đẹp lắm sao? Ai thèm bắt ngươi đi bái đường thành thân?”. Vi Tiểu Bảo thở dài nói “Sư tỷ thấy ta khó coi, nhưng biết đâu có một cô nương nào đó thấy ta khôi ngô tuấn tú thì sao?”. A Kha cười nói “Thế thì tạ ơn trời đất, đỡ được cái âm hồn bất tán nhà ngươi cứ bám riết theo ta”.

Vi Tiểu Bảo nói “Được, sư tỷ vô lương tâm như vậy thì nếu có người bắt sư tỷ đi bái đường thành thân, ta sẽ không thèm cứu ngươi”.

A Kha hơi giật mình, nghĩ thầm nếu thật sự gặp chuyện này thì không thể không cầu y cứu, liền khẽ khàng nói “Nhất định ngươi sẽ cứu ta”. Vi Tiểu Bảo hỏi “Tại sao?”. A Kha đáp “Người ta ức hiếp ta, ngươi quyết không khoanh tay đứng nhìn, ai bảo ngươi là sư đệ của ta?”. Vi Tiểu Bảo vừa nghe câu này, trong lòng cảm thấy rất khoan khoái.

Lúc hai người nói chuyện, đã phi gần tới chỗ gặp quần hùng Mộc vương phủ lúc ban ngày, chỉ thấy bên đường có mười mấy người ngồi dưới đất, tay cầm đèn lồng, chính là bọn tùy tùng của Trịnh phủ. A Kha dừng ngựa hỏi “Trịnh công tử đâu?”. Bọn tùy tùng đứng dậy, một tên mặt như đưa ma nói “Trong từ đường bên kia”, rồi chỉ về phía tây bắc. A Kha hỏi “Từ đường à? Để làm gì?”. Tên tùy tùng ấy nói “Bọn nhà quê đó mời công tử đi, cương quyết bắt công tử bái đường thành thân, công tử không chịu, chúng bèn tay đấm chân đá, rất là hung dữ”.

A Kha tức giận nói “Các ngươi... hừ... các ngươi đều là cao thủ, sao ngay cả mấy tên nhà quê cũng đánh không lại?”. Bọn tùy tùng rất xấu hổ, đều cúi đầu. Một tên nói “Bọn nhà quê ấy đều biết võ công”. A Kha tức giận nói “Người ta có võ công còn các ngươi thì ngay cả ông chủ cũng bỏ mặc? Bọn ta phải đi cứu người, các ngươi mau dẫn đường”.

Một tên tùy tùng lớn tuổi nói “Mấy tên nhà quê ấy, nếu chúng ta còn đi quấy rối om sòm thì sẽ đem từng người chúng ta tế hết”. A Kha nói “Tế thì tế, sợ cái gì? Quận vương sai các ngươi đi bảo vệ công tử, mà các ngươi lại tham sống sợ chết!”. Tên tùy tùng ấy nói “Dạ, dạ. Tốt nhất... tốt nhất xin cô nương đừng cưỡi ngựa, đề phòng bọn chúng kinh động”. A Kha hừ một tiếng, cùng Vi Tiểu Bảo nhảy xuống ngựa, buộc ngựa vào gốc cây bên đường. Bọn tùy tùng bỏ đèn lồng xuống, dẫn hai người đi về phía tây bắc.

Đi hơn một dặm, xuyên qua một khu rừng, một bãi nghĩa địa, tới ngoài một ngôi nhà bảy tám gian, trong nhà vẳng ra tiếng thanh la inh ỏi. A Kha trong lòng bồn chồn “Y đang bái đường thật à?”. Nàng kéo tay áo Vi Tiểu Bảo, nhanh chân bước đi vòng qua bên hông nhà, thấy một cánh cửa mở một nửa nhìn vào tối đen không có ai. Hai người lách vào, lần theo hướng tiếng thanh la đi tới đại sảnh, khom người từ khe cửa sổ nhìn vào.

Vừa thấy tình cảnh trong sảnh, A Kha lập tức rất nôn nóng, còn Vi Tiểu Bảo lại vô cùng thích thú.

Thấy Trịnh Khắc Sảng trên đầu cài mấy đóa hoa hồng đứng đối diện với một cô gái đầu phủ khăn đỏ. Trên sảnh thắp rất nhiều ngọn nến sáng lung linh, mấy tên nhà quê người khua la kẻ đánh trống liên hồi. Ngô Lập Thân hô to “Bái nữa, bái nữa đi!”. Trịnh Khắc Sảng nói “Trời đất cũng đã bái rồi, còn bái gì nữa?”. A Kha vừa nghe, tức giận suýt ngất đi.

Ngô Lập Thân lắc đầu nói “Theo quy củ của bọn ta ở đây, tân lang phải liên tiếp lạy tân nương một trăm lạy, ngươi chỉ mới lạy ba mươi cái, còn bảy mươi cái nữa”. Ngao Bưu giơ chân lên đá vào mông Trịnh Khắc Sảng một cái, Trịnh Khắc Sảng đứng không vững phải quỳ xuống. Ngao Bưu túm đầu y, quát “Hôm nay ngươi được làm tân lang, chỉ dập đầu mấy chục lạy nữa cũng có hề gì?”.

Vi Tiểu Bảo biết họ đang kéo dài thời gian để đợi mình tới, trò này bình sinh hiếm thấy được nữa, mặc kệ cứ xem thêm chút nữa, cũng không cần vội vào cứu người. A Kha thì không nhẫn nại nữa, ầm một tiếng đá tung cửa sổ cầm đơn đao nhảy vào, quát “Mau thả y ra! Nếu không thì bản cô nương giết sạch các ngươi từng tên một!”.

Ngô Lập Thân cười nói “Cô nương, ngươi tới uống rượu mừng à? Sao lại động đao động thương?”. A Kha bước lên một bước, vung đao chém vào Ngao Bưu, nàng quá phẫn nộ nên ra chiêu rất hiểm ác. Ngao Bưu vội nhảy ra tránh, nhấc cái ghế dài sau lưng lên chống đỡ. A Kha tuy không có nội lực nhưng chiêu số võ công lại tinh kỳ, Ngao Bưu cái ghế dài không thuận tay nên bị nàng bức bách liên tiếp lùi lại. Ngô Lập Thân cười nói “Hì hi, cũng được lắm”, rồi giơ tay tiếp chiêu. Võ công của y so với Ngao Bưu cao thâm hơn nhiều, chỉ với hai tay không mà vẫn xuyên qua khe đao của A Kha. Trịnh Khắc Sảng vọt người dậy muốn giúp A Kha thì giữa lưng bị ai đánh bình bình hai quyền ngã xuống đất.

A Kha chiết được bảy tám chiêu, trước mắt thấy địch không lại, la to “Sư đệ, sư đệ, mau xông ra!”. Nhưng lại nghe tiếng Vi Tiểu Bảo ở ngoài cửa sổ kêu to “Lợi hại thật, lão tử liều mạng với các ngươi”. Lại nghe trên cửa sổ tiếng tay đánh chân đá, hiển nhiên là Vi Tiểu Bảo đang ác đấu với người.

Ngô Lập Thân nghe Vi Tiểu Bảo tới, vội đưa mắt ra hiệu, quát “Ai đó?”. Hai tên đệ tử y xông lên, rút binh khí ra tiếp Liễu diệp đao của A Kha. Ngô Lập Thân tung người ra ngoài sảnh, nhưng chỉ thấy có một mình Vi Tiểu Bảo đang đánh đá ầm ầm gây ra tiếng động, chứ đâu có ai động thủ với y? Ngô Lập Thân suýt cười thành tiếng, quát to “Tất cả dừng tay! Thằng nhãi này ở đây làm gì hả?”. Vi Tiểu Bảo kêu lên “Sư tỷ ta bảo ta tới cứu người, các ngươi mau thả người ra! Ái chà, không xong rồi, tên nhà quê ngươi võ công ghê thật”, rồi la lối ầm ĩ chạy ra cổng. Ngô Lập Thân cười đuổi theo.

Tới ngoài từ đường, Vi Tiểu Bảo đứng lại cười nói “Nhị ca, đa tạ nhị ca, chuyện này làm rất thú vị”. Ngô Lập Thân cười nói “Cô nương ấy chính là người trong lòng của huynh đệ sao? Quả nhiên võ công đã giỏi, nhân phẩm cũng... cũng là... hì hì được lắm”. Y tính cởi mở, dung mạo A Kha rất đẹp y cũng không biết nói sao, nhưng đối với chiêu số tinh diệu của nàng y cũng rất khâm phục.

Vi Tiểu Bảo thở dài, nói “Đáng tiếc thị vốn một lòng một dạ muốn lấy tiểu tử thối tha kia, không chịu lấy huynh đệ. Các vị có thể ép tiểu tử thối tha kia bái đường thành thân với cô nương nhà quê, nếu có thể ép thị với huynh đệ...”, y linh cơ nhất động, vội nói “Nhị ca, xin nhị ca giúp cho trót. Huynh đệ giả vờ bị nhị ca bắt, nhị ca bắt cô nương ấy nữa rồi bắt huynh đệ bái đường thành thân. Nhị ca xem có được hay không?”.

Ngô Lập Thân hô hô cười rộ, bất giác lắc lắc đầu, vội nói “Được lắm, được lắm, huynh đệ, huynh đệ đừng để tâm, ta lắc đầu là do thói quen tự nhiên, nhưng... nhưng...”, nói tới đó lại ngập ngừng. Vi Tiểu Bảo hỏi “Nhưng cái gì?”. Ngô Lập Thân nói “Chúng ta chỉ hành hiệp trượng nghĩa, đùa giỡn cho vui thì không sao nhưng huynh đệ đừng đa tâm, ca ca nói thật, hành vi dâm tặc tham tài hiếu sắc ngàn vạn lần không nên phạm vào”.

Vi Tiểu Bảo nói “Chuyện đó đương nhiên. Nàng là sư tỷ của huynh đệ, sau khi bái đường thành thân với huynh đệ rồi thì sẽ là vợ chính thú được mai mối đàng hoàng của huynh đệ. Nhị ca, nhị ca là người mai mối, bái trời đất rồi sẽ là chính thú, phải không? Đâu phải là hái hoa qua đường, sao lại nói là tham hoa hiếu sắc?”. Ngô Lập Thân nói “Phải, phải, huynh đệ phải hứa với ta, đối với vị cô nương này, không được làm chuyện xấu xa gì trái với đạo hiệp nghĩa”. Vi Tiểu Bảo nói “Nhị ca cứ yên một trăm hai chục cái tâm. Đại trượng phu một lời nói ra, ngựa gì đó khó đuổi”.

Ngô Lập Thân vui vẻ, cười nói “Ta vốn biết huynh đệ là anh hùng hảo hán tiếng tăm lừng lẫy, cô nương này lấy được huynh đệ thì thật là diễm phúc cho cô ta”. Vi Tiểu Bảo mỉm cười nói “Nhị ca là người mai mối, chén rượu mừng này, xin mời nhị ca uống”. Ngô Lập Thân cười nói “Tuyệt lắm! Huynh đệ, ta động thủ đây”. Vi Tiểu Bảo đưa hai tay ra sau lưng, cười nói “Không cần khách khí”.

Ngô Lập Thân tay trái chụp hai cổ tay Vi Tiểu Bảo, lớn tiếng nói “Xem ngươi còn chạy đâu!”, rồi đẩy Vi Tiểu Bảo vào đại sảnh. Thấy A Kha thanh đơn đao trong tay đã bị đánh rơi, bị ba món binh khí chĩa vào trước ngực sau lưng, bọn Ngao Bưu tuy khống chế được nàng nhưng biết nàng là người trong lòng của Vi Tiểu Bảo nên không dám có chút vô lễ.

Ngô Lập Thân cởi dây lưng, trói hai tay Vi Tiểu Bảo lại, đẩy y ngồi xuống ghế rồi bước tới cũng trói A Kha lại. Vi Tiểu Bảo luôn mồm chửi to. Ngô Lập Thân quát “Tiểu quỷ, còn chửi một câu nữa thì ta sẽ móc mắt ngươi”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta muốn chửi thì cứ chửi, quân giặc cướp thối tha!”. A Kha nói khẽ “Sư đệ, đừng chửi nữa để khỏi nếm mùi đau khổ trước mắt”, lúc ấy Vi Tiểu Bảo mới chịu im.

Ngô Lập Thân nói “Cô nương này cũng hiểu rõ đạo lý, nhân phẩm cũng được, rất tốt, rất tốt. Ta có người huynh đệ vẫn chưa có vợ, hôm nay sẽ cưới ngươi làm em dâu ta”. A Kha giật mình, vội nói “Không được, không được!”. Ngô Lập Thân tức giận nói “Tại sao không được. Đại cô nương kia, ai cũng phải lấy chồng. Huynh đệ này của ta là một anh hùng hào kiệt, lại không hề làm nhục ngươi, sao ngươi lại không chịu? Thật không biết hay dờ! Tấu nhạc lên”. Bọn Ngao Bưu cầm thanh la khua lên, keng keng keng keng rất là náo nhiệt.

A Kha cả đời bị kinh hãi chưa lúc nào bằng lúc này, nghĩ thầm tên nhà quê này thô lỗ bần thỉu như vậy thì em trai y cũng quyết không hơn gì, nếu thất thân với bọn bỉ phu nhà quê này thì lập tức tự tử cũng đã muộn rồi. Nàng cắn chặt môi, sợ đến nỗi không nói được nữa. Ngô Lập Thân cười nói “Tốt lắm, cô nương đã đồng ý”, rồi vung tay phải, bọn nhà quê liền ngừng khua thanh la.

A Kha kêu lên “Không! Ta không đồng ý. Các ngươi mau giết ta đi!”. Ngô Lập Thân nói “Được, ta sẽ giết ngươi, cả sư đệ ngươi cũng giết luôn”, rồi đón lấy cương đao từ tay Ngao Bưu, giơ cao lên. A Kha khóc nói “Ngươi mau giết đi, không giết không phải hảo hán. Ngươi... ngươi mau giết sư đệ ta trước... giết y trước càng tốt”.

Ngô Lập Thân đưa mắt nhìn Vi Tiểu Bảo một cái, nghĩ thầm “Cô nương này đối với người vô tình vô nghĩa như vậy, ngươi cần gì phải lấy cô ta?”. Vi Tiểu Bảo trong lòng cũng đang giận dữ thầm chửi “Con đĩ con thối tha, tại sao muốn ta chết trước?”. Ngô Lập Thân tức giận nói “Ta không giết sư đệ ngươi nữa. A cẩu, lôi tiểu tử thối tha này ra chém đi!”, rồi chỉ vào Trịnh Khắc Sảng. Ngao Bưu đáp “Dạ” rồi kéo Trịnh Khắc Sảng đi.

A Kha kinh hãi la to “Không, không được hại y... y là người không được giết, ông nội y... ông nội y...”.

Ngô Lập Thân nói “Được rồi! Vậy thì cô có chịu làm em dâu ta không?”, A Kha khóc nói “Không, không, ngươi... ngươi giết ta chết cho rồi”. Ngô Lập Thân ném cương đao đi, vung một cái roi ngựa, quát “Ta không giết ngươi mà đánh ngươi một trăm roi trước đã”. Trong lòng y tức giận vô cùng, nhất thời khó nén, liền vung roi lên vút một tiếng, quất thử một roi rồi định quất lên người A Kha.

Vi Tiểu Bảo kêu lên “Khoan đã!”. Ngô Lập Thân liền dừng roi trên không không quất xuống nữa, hỏi “Gì vậy?”. Vi Tiểu Bảo nói “Anh hùng hảo hán chúng ta luôn làm điều nghĩa khí. Ta và sư tỷ ta giống như tay chân ruột thịt, một trăm roi này, ngươi cứ đánh ta đi”.

A Kha thấy Ngô Lập Thân hung dữ vung roi lên, đã sợ đến chết khiếp nên nghe Vi Tiểu Bảo nói thế, trong lòng vui mừng, nói “Sư đệ, ngươi thật tốt bụng”.

Vi Tiểu Bảo nhìn Ngô Lập Thân nói “Này, lão huynh, chuyện gì cũng đều do ta ra sức gánh vác, đó gọi là đại trượng phu không sợ hiểm nguy, hiên ngang gánh chịu. Lão huynh không thể ép sư tỷ ta lấy anh em của lão huynh được thì nếu lão huynh có chị em gái gì đó chưa chồng cứ cho bái đường thành thân với ta là xong. Vị Trịnh công tử này đã lấy một người, ta lấy một người nữa, hai người lấy vợ một lượt, không ai hơn ai. Nếu còn nàng nào cứ gả hết cho ta, lão tử thì dù có đui què mẻ sứt, già nua ngu đần cũng cưới tất...”.

Y nói tới đây, bọn Ngô Lập Thân đều cười phá lên. A Kha không nhịn được cũng cảm thấy buồn cười, nhưng chỉ cười một chút, nghĩ mình phải chịu sự ủy khuất như vậy lại sa lệ. Ngô Lập Thân cười nói “Thằng nhãi này là người ngay thẳng, cũng là một hán tử. Ta vốn muốn tha các ngươi, nhưng nếu chỉ dọa suông ngươi vài câu thì lão tử đúng là đồ bị thịt, nên chuyện bái đường thành thân nhất định phải làm, rốt lại thì ngươi bái đường hay cô ta?”.

A Kha nôn nóng thoát thân, vội nói “Là y, là y!”. Ngô Lập Thân trừng mắt chăm chăm nhìn nàng, lớn tiếng hỏi “Ngươi nói muốn y bái đường thành thân à?”. A Kha hơi cảm thấy xấu hổ, cúi đầu nói “Phải”.

Ngô Lập Thân nói “Được!”, rồi chỉ Vi Tiểu Bảo lớn tiếng nói “Hôm nay không thể không bắt ngươi bái đường thành thân với người ta”.

Vi Tiểu Bảo ngước nhìn A Kha nói “Sư đệ... Sư đệ...”. A Kha hạ giọng nói “Sư đệ, hôm nay ngươi cứu ta thoát khỏi đại nạn này, ta vĩnh viễn không quên, ngươi đồng ý đi!”. Vi Tiểu Bảo mặt mày nhăn nhó nói “Sư tỷ muốn đệ bái đường thành thân à? Ôi, sư tỷ thừa biết, chuyện này rất khó làm”. A Kha nói nhỏ “Ta biết, nếu hôm nay ngươi không giúp ta thoát đại nạn này thì ta đành đâm đầu mà chết. Ta... không còn cách nào khác, đành cầu xin ngươi. Chúng... chúng độc ác lắm”.

Vi Tiểu Bảo lớn tiếng nói “Sư tỷ, hôm nay là sư tỷ mở miệng cầu xin đệ, Vi Tiểu Bảo đệ đành miễn cưỡng làm để cho vừa lòng sư tỷ. Là sư tỷ cầu xin đệ bái đường thành thân chứ không phải đệ muốn, có phải không?”. A Kha nói “Phải, là ta cầu xin ngươi. Ngươi là anh hùng hảo hán, đại trượng phu sẵn lòng xuất thân cứu người lúc nguy cấp, còn... còn chịu nghe lời ta”.

Vi Tiểu Bảo thở dài một tiếng nói “Sư tỷ, đệ đối với sư tỷ một lòng một dạ, hiện giờ sư tỷ đã hiểu cả rồi. Bất luận sư tỷ bảo đệ làm chuyện gì, đệ đều vâng dạ đáp ứng, không hề cau mày. Sư tỷ đã muốn đệ bái đường thành thân thì đương nhiên đệ đồng ý”. A Kha nói “Ta biết ngươi đối với ta rất tốt, về sau... Về sau ta cũng sẽ đối xử tốt với ngươi”.

Ngô Lập Thân nói “Cứ làm như vậy. Tiểu huynh đệ, ta không có em gái để gả cho ngươi, còn con gái mới ba tuổi cũng không gả được. Này, các ngươi ai có chị em gái, mau gọi ra bái đường thành thân với vị tiểu anh hùng này”. Ngao Bưu cười nói “Ta không có”. Một người khác nói “Vị tiểu anh hùng này nghĩa khí ngất trời, nếu ta với y kết thân gia thì vô cùng may mắn, nhưng đáng tiếc ta chỉ có em trai, không có em gái”. Lại một người nói “Em gái ta gả đi, đã sinh con trai tám tuổi rồi. Tiểu anh hùng, nếu huynh đệ đợi được, đợi em rể ta chết đi, ta sẽ bảo em gái ta tái giá với ngươi”. Ngô Lập Thân nói “Không đợi được. Có người nào còn chị em không?”. Mọi người đều lắc đầu nói “Không có”. Ai ai cũng lộ vẻ tiếc cơ hội tốt trôi qua, thật đáng tiếc.

Vi Tiểu Bảo vui mừng nói “Các vị bằng hữu, không phải ta không chịu mà chẳng qua tại các vị không có chị em gái, vậy thì thả bọn ta đi”. Ngô Lập Thân lắc đầu nói “Không được. Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Hôm nay phải bái đường thành thân mới được, nếu không sẽ xúc phạm tới Sát thần Thái tuế, ai ở đây cũng phải chết không toàn thây, đâu phải chuyện đùa. Được rồi, huynh đệ bái đường thành thân với cô nương này”, nói xong chỉ vào A Kha.

A Kha và Vi Tiểu Bảo cùng kêu lên “Không, không được!”.

Ngô Lập Thân tức giận nói “Có gì mà không được? Tiểu cô nương, ngươi muốn bái đường thành thân với huynh đệ ta hay bái đường thành thân với vị tiểu anh hùng này? Cho ngươi tự chọn một người”. A Kha khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, lắc đầu nói “Ta không muốn ai hết!”. Ngô Lập Thân tức giận nói “Đến bây giờ mà còn lần lữa thoái thác. Thời gian đến rồi, qua giờ tốt này hung sát giáng lâm thì không ai ở đây sống được. A Tam, A cẩu, hai người này không chịu bái đường thành thân thì xẻo mũi chúng đi”. Ngao Bưu và một tên sư đệ cùng vâng dạ, vung cương đao cạ cạ lên mũi A Kha.

A Kha không sợ chết, nhưng nghĩ bị xẻo mũi thì rất khó coi nên sợ đến nỗi mặt cắt không còn chút máu.

Vi Tiểu Bảo nói “Đứng cắt mũi sư tỷ ta, cắt mũi ta là được”.

Ngô Lập Thân nói “Ta muốn cắt hai cái mũi để tế Sát thần, mà ngươi chỉ có một cái. Này, họ Trịnh kia, ta cắt mũi ngươi thay cô nương này có được không?”. A Kha nhìn Trịnh Khắc Sảng, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin, Trịnh Khắc Sảng quay đầu không dám nhìn nàng rồi lắc đầu. Ngô Lập Thân nói “Tiểu tử này không chịu, sư đệ cô nương lại chịu. Hì hì, sư đệ ngươi đối với ngươi tốt lắm, loại người này mà không lấy thì lấy ai? Bái đường, tấu nhạc đi!”.

Trong tiếng thanh la khua vang, Ngao Bưu bước qua lấy cái khăn đỏ trên đầu tân nương giả trùm lên đầu A Kha rồi cởi trói cho nàng. A Kha vừa vuột tay lên đánh một quyền, bộp một tiếng đánh trúng ngực y, may là nàng không có nội lực nên tuy đánh trúng cũng không đau lắm. Ngao Bưu vung ngang cương đao kề vào gáy nàng.

Ngô Lập Thân xướng trình tự tế lễ, nói “Tân lang tân nương bái trời!”. A Kha cảm thấy sau gáy hơi lạnh lạnh, hơi đau buốt, không còn cách nào khác, đành cùng Vi Tiểu Bảo sóng vai quỳ lạy ra ngoài. Ngô Lập Thân lại quát “Tân nương tân lang bái địa”. Ngao Bưu đẩy người A Kha xoay vào trong quỳ lạy, trong tiếng hô “Phu thê giao bái”, hai người đối diện quỳ xuống, lạy mấy cái.

Ngô Lập Thân cười ha hả, quát “Vợ chồng mới lạy tạ ông mai đi”. A Kha vô cùng tức giận, đột nhiên phi một cước đá trúng bụng dưới y. Phát cước đá thật không nhẹ, Ngô Lập Thân la “Ối” một tiếng to rồi lùi ra mấy bước, không ngừng ho hắng rồi cười nói.

Đúng lúc ấy bỗng nghe ngoài từ đường có tiếng tiêu của người Hồ liên tiếp vang lên, bốn phía đông tây nam bắc đều có tiếng bước chân, ít nhất cũng có bốn năm chục người tới. Ngô Lập Thân liền nín cười, quát khẽ “Tắt đèn đi”. Trong từ đường lập tức tối om.

Vi Tiểu Bảo sấn tới cạnh A Kha, nắm tay nàng nói khẽ “Bên ngoài có địch nhân tới”. A Kha rất khổ sở, nghẹn ngào nói “Ta... ta với ngươi đã bái trời đất rồi”. Vi Tiểu Bảo nói nhỏ “Đó là chuyện đệ mong còn không được, chỉ đáng tiếc bái trời đất hơi qua loa một chút”. A Kha tức giận nói “Chẳng ra gì cả. Ngươi cho là thật sao?”. Vi Tiểu Bảo nói “Như thế còn là giả sao? Đây gọi là gạo đã nấu cơm, ván đã thành cầu”. A Kha hậm hực nói “Cái gì mà ván đã thành cầu? Ván đã đóng thuyền”. Vi Tiểu Bảo nói “Đúng, đúng, ván đã đóng thuyền. Học vấn của nương tử giỏi lắm, về sau hãy dạy thêm cho tướng công đệ”. A Kha nghe y cứ mặt dày gọi “Nương tử”, “Tướng công” thì trong lòng cuống quýt, khóc òa lên.

Nghe ngoài từ đường tiếng hô hoán chấn động, mấy chục người cùng gào thét như thú gầm trâu rống, ly lô ba loa, vẫn không biết la ó kêu cái gì. A Kha trong lòng sợ hãi, không kìm được tựa vào người Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo giang tay ôm nàng nói khẽ “Đừng sợ, hình như là bọn Lạt ma ở Tây Tạng tới đánh”. A Kha hỏi “Vậy phải làm sao?”. Vi Tiểu Bảo nắm tay nàng, rón rén đi tới sau khám thờ.

Đột nhiên hỏa quang lóa mắt, mấy mươi người ùa vào từ đường, ai cũng cầm đuốc và binh khí, Vi Tiểu Bảo và A Kha vừa nhìn thấy đều giật mình kinh hãi. Đám người này tô vẽ vằn vện, đầu cài lông chim, cởi trần, lưng quấn da thú, trên ngực và cánh tay đều vẽ hoa văn, nguyên là một đám người Man. A Kha thấy đám người này người không giống người, quỷ không giống quỷ, mặt mũi ai cũng hung tợn nên càng sợ hãi, ngồi co rúm trong lòng Vi Tiểu Bảo run lẩy bẩy.

Bọn người Man be be kêu ầm lên, một tên đi trước quát “Người Hán không tốt, giết hết! Man tử, là người tốt, phải giết người! Cục hoa thổ lỗ, a ba tư lý!”. Bọn Man tử hùa theo kêu to, nói toàn tiếng Man.

Ngô Lập Thân là người Vân Nam, hiểu được tiếng rợ Di, nhưng không hiểu tiếng của bọn Man tử nên dùng tiếng rợ Di nói “Người Hán chúng ta là người tốt, mọi người đừng giết”. Tên đầu lĩnh Man tử ấy lại nói “Người Hán không tốt, đều giết hết. Cục hoa thổ lỗ, a ba tư lý”, rồi vung đại đao cương xoa chém tới. Mọi người không biết làm sao, đành vung binh khí nghênh địch.

Đánh được mấy hiệp, bọn Ngô Lập Thân ai cũng rất kinh ngạc. Nguyên bọn Man tử võ nghệ tinh thâm, chiêu số trên binh khí đúng quy hợp thức, vừa công vừa thủ, đều có phân thốn, hoàn toàn không phải đánh bừa chém ẩu. Qua mấy chiêu nữa, Vi Tiểu Bảo và A Kha cũng nhìn ra. Ngô Lập Thân vừa đánh vừa kêu lên “Tất cả cẩn thận, bọn Man tử này đã học qua võ công của người Hán chúng ta, không được khinh suất”.

Tên đầu lĩnh Man tử la lên “Cách đánh của người Hán, Man tử đều biết, không sợ người Hán. Cục hoa thổ lỗ, a ba tư lý”.

Bọn Man tử đông người, võ công lại rất cao cường. Bọn người Mộc vương phủ ai cũng một địch ba hoặc địch bốn nên trong khoảnh khắc rơi vào thế nguy hiểm. Ngô Lập Thân vung đao ác đấu với tên đầu lĩnh kia vẫn không chiếm được chút tiện nghi, càng đấu càng hoảng sợ, bỗng nghe hai tiếng kêu “Á, á”, hai tên đệ tử của y bị thương ngã xuống đất. Lại qua một lúc nữa, Ngao Bưu bị diệp xoa đâm trúng chân ngã lăn ra, ba tên Man tử xông lên bắt giữ.

Không bao lâu, mười mấy người của Mộc vương phủ hoàn toàn bị đánh ngã. Trịnh Khắc Sảng biết toàn thân bị thương nên không hề kháng cự cũng bị khống chế. Bọn Man tử mang theo gân trâu, lấy ra trói tất cả lại. Tên đầu lĩnh Man tử nhảy lên xuống tưng tưng, nói toàn tiếng Man.

Ngô Lập Thân ngấm ngầm kêu khổ, đang muốn tháo thân bỏ chạy, nhưng nghĩ tới Vi Tiểu Bảo và bọn đệ tử nên ra sức ác đấu, chỉ mong có thể chế phục được tên đầu lĩnh này để bắt chúng dừng tay thả người. Đột nhiên tên đầu lĩnh ấy ngẩng đầu vung đao chém xuống, Ngô Lập Thân vung đao đỡ, choang một tiếng, cánh tay y bỗng loáng thoáng phát tê, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một ngọn côn quét tới, y vội nhảy lên tránh. Tên đầu lĩnh xoay tít đơn đao, đập trúng đầu y rồi kêu lên “Người Hán thua rồi, Người Man không thua”.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Bọn Man tử này thật ngu ngốc, không biết nói Thắng, chỉ biết nói Không thua”.

Ngô Lập Thân lắc đầu thở dài, ném đao chịu trói.

Bọn Man tử giơ đuốc đi tới tìm kiếm khắp nơi. Vi Tiểu Bảo thấy chỗ ẩn nấp không ổn nữa, bèn kéo A Kha chạy ra ngoài, kêu lên “Man tử là người tốt, hai người chúng ta, đều là Man tử. Cục hoa thổ lỗ, a ba tư lý”. Tên đầu lĩnh ấy giơ tay ra túm gáy A Kha, ba tên Man tử khác xông lên, ôm chặt lấy Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo chỉ kêu được nửa câu “Cục hoa...” thì nín lại. Tên đầu lĩnh Man tử vừa thấy y, bỗng nhiên mặt có vẻ khác thường, liền giơ hai tay ôm chầm lấy Vi Tiểu Bảo, kêu lên “Hy hô a bố, kỳ lý ôn đăng”, rồi bế Vi Tiểu Bảo chạy ra khỏi từ đường. Vi Tiểu Bảo hoảng sợ quay đầu nhìn A Kha nói “Nương tử, tên Man tử này muốn giết đệ, nương tử hãy thủ tiết cho đệ, đừng cải giá...”, nói chưa hết câu đã bị bế ra cổng lớn. Tên đầu lĩnh Man tử lao ra ngoài mười mấy trượng rồi thả Vi Tiểu Bảo xuống nói “Quế công công, sao người lại ở đây?”, trong ngữ khí hiện rõ vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Vi Tiểu Bảo kinh ngạc vui mừng chen lẫn, nói “Người... người Man tử ngươi biết ta à?”. Người ấy cười nói “Tiểu nhân là Dương Dật Chi, Dương Dật Chi ở phủ Bình Tây vương. Quế công công không nhận ra, hô hô”. Vi Tiểu Bảo hô hô cười rộ, đang định nói thì Dương Dật Chi nắm tay y nói “Chúng ta đi xa một chút hãy nói, đừng để ai nghe thấy”. Hai người lại đi ra hơn hai mươi trượng mới dừng lại. Dương Dật Chi nói “Gặp Quế công công ở đây, lại cải trang thành cục hoa thổ lộ, a ba tư lý!”. Dương Dật Chi lại nói “Có một đám khốn tụ hội ở phủ Hà Gian, muốn gây bất lợi cho vương gia bọn tiểu nhân, vương gia nhận được tin, phái tiểu nhân tới điều tra”.

Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm kinh ngạc, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ, nói “Lần trước bọn khốn Mộc vương phủ vào cung hành thích mưu hại Bình Tây vương...”. Dương Dật Chi vội ngắt lời nói “Đội ơn công công cao nghĩa đã tâu rõ với hoàng thượng, rửa sạch nỗi oan cho Bình Tây vương. Vương gia bọn ta vô cùng cảm kích, vẫn thường nhắc tới, chỉ mong được đích thân đa tạ công công”. Vi Tiểu Bảo nói “Nói cảm ơn ta không dám nhận. Được vương gia coi trọng như vậy, ta ở bên cạnh hoàng thượng có chuyện gì có thể giúp cho vương gia chút ít thì thế nào cũng phải làm. Lần này hoàng thượng được biết, có một bọn phản tặc sắp tụ hội ở phủ Hà Gian, lại định hại Bình Tây vương, ta bèn hăng hái xin đi, tới đó xem sao”.

Dương Dật Chi vui mừng, nói “Thì ra hoàng thượng đã biết trước, gian kế của bọn phản tặc sẽ không thành công, như vậy rất hay. Tiểu nhân phụng mệnh vương gia đã trà trộn vào trong cẩu đầu đại hội con mẹ nó. Nghe chúng đề cử minh chủ các tỉnh, muốn gia hại vương gia của tiểu nhân. Nghe Quế công công nói bất mãn, trong lòng bọn tiểu nhân thật vô cùng lo lắng. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu bọn phản tặc cả gan dám tới Vân Nam động thủ thì không phải tiểu nhân nói khoác, tới một ngàn thì bắt một ngàn, tới một vạn thì giết một vạn. Nhưng chỉ sợ chúng giống như bọn cẩu tặc Mộc gia lần trước, làm chuyện xằng bậy giá họa cho vương gia bọn ta thì thật là hậu hoạn vô cùng”.

Vi Tiểu Bảo vỗ ngực, hiên ngang nói “Nhờ Dương đại ca bẩm cáo với vương gia, đừng lo lắng gì. Ta về tới kinh sẽ đem chuyện trong cẩu đầu đại hội kia năm mười, mười lăm tâu tường tận cho hoàng thượng biết. Chúng đối đầu với hoàng thượng, chúng càng hận Bình Tây vương, thì càng cho thấy Bình Tây vương một mực trung thành với hoàng thượng. Hoàng thượng sẽ vui mừng, đừng nói Bình Tây vương gia mà ngay Dương đại ca cũng sẽ được trọng thưởng, thăng quan phát tài, không cần phải nói”.

Dương Dật Chi mừng rỡ nói “Đó toàn là nhờ Quế công công ra sức chu toàn cho. Bản thân tiểu nhân cũng không muốn thăng quan tiến chức vì vương gia đối với tiên phụ có đại ân, từng cứu mạng cả nhà tiểu nhân. Lúc tiên phụ sắp mất từng có di mệnh, dặn tiểu nhân thề có chết cũng phải bảo vệ vương gia chu toàn. Công công, công công tới đây để thám thính âm mưu của bọn cẩu tặc Mộc gia sao?”.

Vi Tiểu Bảo vỗ đùi, nói “Dương đại ca, đại ca không những võ công cao cường mà còn đoán việc như thần, thật khâm phục, khâm phục. Ta và sư tỷ cải trang, tới thám thính xem chúng làm trò quỷ gì, nhưng bị chúng phát giác. Ta ăn nói vớ vẩn một phen, chúng lại tin là thật, trái lại bức ta và sư tỷ bái đường thành thân tại chỗ, ha ha, cái đó gọi là nhân họa cho mà được phúc đấy”.

Dương Dật Chi nghĩ thầm “Ngươi là thái giám thì thành cái gì? A, phải rồi, ngươi và tiểu cô nương đó giả làm một cặp tình nhân để lừa bọn chúng”. Y bèn nói “Tên Dao đầu sư tử này võ công khá lắm, nhưng lại hữu dũng vô mưu”. Vi Tiểu Bảo hỏi “Các vị cải trang Man tử là để bắt họ à?”. Dương Dật Chi nói “Mộc gia với vương phủ bọn tiểu nhân thù sâu như biển, lần trước đã bị thua kém chúng đến nay vẫn chưa gỡ vốn. Lần này trong cẩu đầu đại hội lại thấy chúng. Tiểu nhân nghĩ nếu gây chuyện náo động ở Trực Lệ, hoàng thượng biết, chỉ e sẽ trách tội vương gia của tiểu nhân, nói người Bình Tây vương phủ ở phụ cận kinh sư không tuân vương pháp, sinh sự giết người”.

Vi Tiểu Bảo giơ ngón tay cái lên, khen “Kế sách này của Dương đại ca rất cao minh, các vị cải trang thành bọn Man tử mọi rợ, cục hoa thổ lỗ, a ba tư lý thì cho dù giết tất cả người Mộc gia thì người ngoài cũng chỉ cho là bọn Man tử tạo phản, không ai nghi ngờ gì Bình Tây vương”. Dương Dật Chi cười nói “Đúng thế. Nhưng bọn tiểu nhân cải trang thành bọn người cổ quái hiếm có như vậy cũng khiến công công thấy buồn cười”. Vi Tiểu Bảo nói “Cái gì mà thấy buồn cười? Trong lòng ta thấy rất hâm mộ. Ta thật muốn cởi trần, bôi vẽ trên mặt lòe loẹt, cùng các vị la ó nhảy nhót một phen”. Dương Dật Chi cười nói “Công công có hứng thú thì chúng ta cải trang giống nhau đi”. Vi Tiểu Bảo thở dài nói “Lần này không được rồi, nương tử nhà ta mà thấy bộ dạng ta quái gở như vậy nhất định sẽ nổi cơn tam bành”.

Dương Dật Chi nói “Công công thực sự lấy vợ rồi à? Không phải bị bọn cẩu tặc kia bức ép phải giả vờ sao?”. Điều này lại không dễ trong hai ba câu mà nói rõ được nên Vi Tiểu Bảo liền đổi qua chuyện khác, hỏi “Dương đại ca, ta với đại ca rất tâm đầu ý hợp, nếu đại ca thấy được thì hai chúng ta hãy kết nghĩa kim lan, không cần công công, tiểu nhân nữa, nghe rất không lọt tai”.

Dương Dật Chi vui mừng, một là vì Bình Tây vương đang cần y, từ nay về sau có rất nhiều chuyện lớn đều phải nhờ y ở trước mặt hoàng đế nói vào cho, hai là tiểu công công này là người khảng khái hào sảng, có rất đông bằng hữu, hôm trong phủ Khang thân vương y đã nói chuyện với mình rất khách khí, bèn nói “Đó là điều tiểu nhân mong còn không được, chỉ e tiểu nhân với cao quá”. Vi Tiểu Bảo nói “Cái gì mà với cao với thấp? Chúng ta thử đo xem, là đại ca cao hơn hay ta cao hơn?”. Dương Dật Chi hô hô cười rộ. Hai người liền quỳ xuống, bốc đất làm hương, lạy tám lạy, đổi xưng hô nhau bằng huynh đệ.

Dương Dật Chi nói “Huynh đệ, hai chúng ta từ nay về sau tình như cốt nhục, không phải tầm thường, nhưng trước mặt người khác, ca ca phải gọi huynh đệ là công công để khiến người ta không nghi ngờ”. Vi Tiểu Bảo nói “Điều đó đương nhiên. Những người trong Mộc gia kia, đại ca bắt họ làm gì?”. Dương Dật Chi nói “Ta bắt chúng tới Vân Nam, thong thả tra khảo, sau khi lấy được khẩu cung hãm hại vương gia bọn ta thì giải vào kinh, để hoàng thượng biết rõ lòng trung của Bình Tây vương, cũng để chứng minh việc trước đó huynh đệ ra sức bảo tấu cho Bình Tây vương không hề sai lầm”.

V