← Quay lại trang sách

Hồi 29 Mưa tạnh vầng trăng soi trước trướng-Hương qua làn gió thoảng bên màn

dịch giả: cao tự thanh

Hồi 29

mưa tạnh vầng trăng soi trước trướng
hương qua làn gió thoảng bên màn

I TIỂU BẢO RA KHỎI CUNG đi gặp bọn Lý Lực Thế, Quan An Cơ, Huyền Trinh đạo nhân và Tiền Lão Bản. Quần hùng Thiên Địa hội thấy y đều vui mừng. Lý Lực Thế nói “Thuộc hạ vừa được tin Tổng đà chủ đã tới Thiên Tân, trong hôm nay sẽ lên kinh. Vi Hương chủ cũng vừa về kinh, thật rất hay”. Vi Tiểu Bảo nói “Phải, phải, thật hay lắm!”. Y nghĩ tới việc gặp lại sư phụ, lòng không khỏi lo sợ, quần hùng liền giết gà rót rượu thết đãi Vi Tiểu Bảo.

Chiều hôm ấy, Vi Tiểu Bảo kéo Cao Ngạn Siêu ra ngoài, nói “Cao đại ca, nhờ đại ca chuẩn bị cho đệ một cái búa, một cái dùi sắt và một cái đục”. Cao Ngạn Siêu đáp ứng, đi lấy ngay cho y. Vi Tiểu Bảo sai Cao Ngạn Siêu đem cả vào trong gian nhà đất có cái quan tài, nói “Đệ muốn mở quan tài, để mấy món ấy vào”. Cao Ngạn Siêu đáp “Dạ!”, cảm thấy rất kỳ quái, nhưng Hương chủ không nói, y cũng không tiện hỏi nhiều. Vi Tiểu Bảo nói “Đêm trước vị bằng hữu đã chết này báo mộng cho đệ, nói cần mấy món này. Đệ nể tình bằng hữu, nên phải cho y”. Cao Ngạn Siêu càng cảm thấy kỳ quái, chỉ vâng dạ. Vi Tiểu Bảo nói “Đại ca canh ngoài cửa giúp đệ, đừng cho bất cứ ai vào”. Vi Tiểu Bảo liền đẩy cửa vào, đóng cửa, cài then lại.

Thấy trên chiếc quan tài phủ một lớp bụi dày, hiển nhiên là không có ai động tới, y dùng đục và búa nạy đinh, mở nắp quan tài, lấy cái bao vải dầu đựng năm bộ kinh thư ra, đang định đóng nắp quan tài lại thì chợt nghe tiếng Cao Ngạn Siêu ở ngoài cửa quát “Ai?”, liền đó có người quát hỏi “Trần Cận Nam đâu?”. Vi Tiểu Bảo giật nảy mình nghĩ “Ai hỏi sư phụ mình thế?”, nghe giọng nói có vẻ quen quen.

Cao Ngạn Siêu hỏi “Ngươi là ai?”, rồi có một người lạnh lùng nói “Bất kể y trốn ở đâu, ta cũng lôi y ra”. Thanh âm người này Vi Tiểu Bảo vừa nghe thì biết ngay, lại là Trịnh Khắc Sảng. Vi Tiểu Bảo càng kinh ngạc “Sao tiểu tử thối tha này lại tới đây?”, lập tức nghĩ ra người nói trước là Nhất kiếm vô huyết Phùng Tích Phạm. Chỉ nghe choang một tiếng, binh khí giao nhau, tiếp theo là tiếng Cao Ngạn Siêu hự một tiếng, ngã huỵch xuống đất.

Vi Tiểu Bảo càng kinh hãi, không kịp nghĩ gì liền chui vào quan tài, nghe Trịnh Khắc Sảng nói “Tên phản tặc này chắc đang núp trong đó”. Vi Tiểu Bảo hoảng sợ, liền kéo nắp quan tài đậy lại, nghe ầm một tiếng, cánh cửa gỗ của gian nhà đất đã bị đá gãy.

Trịnh Khắc Sảng và Phùng Tích Phạm đi vào. Vi Tiểu Bảo trong quan tài nhìn ra, thấy một vệt sáng, biết lúc hoảng loạn đậy nắp quan tài chưa kín liền thầm kêu khổ “Hỏng bét, hỏng bét! Chúng muốn tìm sư phụ lại tìm được đồ đệ”.

Bổng nghe ngoài cửa có người nói “Công tử muốn tìm ta à? Có chuyện gì vậy?”, chính là thanh âm của sư phụ Trần Cận Nam. Vi Tiểu Bảo cả mừng “Sư phụ tới rồi!”.

Đột nhiên Trần Cận Nam kêu “A” một tiếng to, tựa hồ đã bị thương. Tiếp theo choang choang hai tiếng, binh khí giao nhau. Trần Cận Nam tức giận quát “Phùng Tích Phạm, ngươi đột nhiên ám toán ta là vì sao?”. Phùng Tích Phạm lạnh lùng nói “Ta phụng lệnh bắt ngươi!”.

Nghe Trịnh Khắc Sảng nói “Trần Vĩnh Hoa, trong mắt ngươi còn có ta không?”, ngữ khí đầy vẻ phẫn nộ. Trần Cận Nam nói “Sao nhị công tử lại nói thế. Hôm trước thuộc hạ được biết công tử giá lâm Bắc Kinh, ngay đêm ấy vội từ Thiên Tân tới, không ngờ nhị công tử đã đi trước rồi. Thuộc hạ chưa kịp nghênh tiếp, xin nhị công tử thứ tội”.

Vi Tiểu Bảo nghe sư phụ nói rất cung kính, chửi thầm “Nhị công tử rắm chó, vênh váo cái gì?”.

Nghe Trịnh Khắc Sảng nói “Phụ vương sai ta tới Trung nguyên công cán, ngươi biết rồi chứ?”. Trần Cận Nam đáp “Dạ”. Trịnh Khắc Sảng nói “Ngươi đã biết, sao không sớm theo bảo vệ?”. Trần Cận Nam nói “Vi thuộc hạ có mấy chuyện khẩn cấp phải làm, không thể phân thân được, xin nhị công tử lượng thứ. Thuộc hạ lại biết Phùng đại ca theo cạnh nhị công tử, Phùng đại ca thần công vô địch, bọn chuột nhắt đều phải sợ hãi trốn núp, dĩ nhiên có thể bảo vệ nhị công tử bình an vô sự”. Trịnh Khắc Sảng hừ một tiếng, tức giận nói “Sao ta tới Thiên Địa hội mà đám thủ hạ tôm cua chuột cáo của ngươi dám vô lễ như vậy?”. Trần Cận Nam nói “Thuộc hạ nghĩ chắc họ không nhận ra nhị công tử. Ở đây là kinh sư, chuyện Thiên Địa hội chúng ta làm lại phản nghịch với bọn Thát Đát, mọi người đặc biệt cẩn thận, nên thành ra thất lễ. Thuộc hạ xin tạ lỗi”.

Vi Tiểu Bảo càng nghe càng giận, nghĩ thầm “Sao sư phụ lại khách khí với tên tiểu tử thối tha này như vậy?”.

Trịnh Khắc Sảng nói “Ngươi cứ chối sạch vậy thì ta sai à?”. Trần Cận Nam nói “Thuộc hạ không dám!”, kế nghe tiếng giấy sột soạt, Trịnh Khắc Sảng nói “Đây là chỉ dụ của phụ vương, ngươi đọc đi”. Trần Cận Nam nói “Dạ. Chỉ dụ của vương gia nói Diên Bình quận vương nhà Đại Minh ra lệnh phái Trịnh Khắc Sảng tới Trung Nguyên công cán, phàm thấy chuyện gì có lợi cho quốc gia thì nhất thiết được tùy nghi hành sự”.

Trịnh Khắc Sảng hỏi “Thế nào là tùy nghi hành sự?”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Tùy nghi là không chịu thiệt thòi, đâu có gì khó đâu mà không hiểu? Ông già ngươi bảo ngươi muốn chiếm tiện nghi gì thì không cần khách khí”. Y đâu ngờ Trần Cận Nam lại nói “Vương gia dặn nhị công tử chỉ cần thấy việc có lợi cho quốc gia thì không cần về bẩm với vương gia, cứ tùy nghi mà làm”. Trịnh Khắc Sảng hỏi “Ngươi có tuân theo chỉ dụ của phụ vương không?”. Trần Cận Nam nói “Chỉ dụ của vương gia, thuộc hạ đương nhiên tuân theo”. Trịnh Khắc Sảng nói “Được, vậy ngươi tự chặt cánh tay phải đi”.

Trần Cận Nam kinh ngạc hỏi “Nhưng tại sao?”. Trịnh Khắc Sảng lạnh lùng nói “Trong mắt ngươi không có chủ, không kính trọng ta tức là không kính trọng phụ vương ta. Ta thấy những việc ngươi làm, rất có ý không chịu làm bầy tôi, hừ, ngươi ở Trung Nguyên ra sức gây dựng thế lực cho mình, tăng cường nhân lực Thiên Địa hội, thì còn coi Trịnh gia ở Đài Loan ra gì nữa? Ngươi muốn tự lập làm vua phải không?”. Trần Cận Nam run giọng nói “Thuộc hạ quyết không có ý ấy”. Trịnh Khắc Sảng nói “Hừ! Quyết không có ý ấy à? Trong đại hội ở phủ Hà Gian lần này, họ tôn ta làm minh chủ tỉnh Phúc Kiến, ngươi biết chứ?”. Trần Cận Nam nói “Dạ. Đây là do anh hùng khắp thiên hạ có ý cung kính lòng trung thành vì nước của vương gia”. Trịnh Khắc Sảng nói “Thiên Địa hội các ngươi được làm minh chủ mấy tỉnh?”. Trần Cận Nam im lặng.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm nói “Con mẹ nó, tiểu tử ngươi nổi nóng chỉ vì bị Thiên Địa hội cho uống giấm”, lại nghĩ “Gian phu của vợ mình là thượng cấp của sư phụ mình, xem ra chuyện này hơi có chút phiền phức. Hiện giờ hai người đang xung đột, vậy thì rất hay. Có điều sư phụ bị ám toán bị thương, đừng cho chúng hại chết mới được”.

Chỉ nghe Trịnh Khắc Sảng lớn tiếng nói “Thiên Địa hội ngươi được làm minh chủ ba tỉnh, ta lại chỉ làm minh chủ một tỉnh Phúc Kiến, so với Thiên Địa hội ngươi thì Trịnh gia ta có là gì đâu? Ta chẳng qua chỉ là minh chủ tỉnh Phúc Kiến nhỏ nhoi, ngươi lại là Tổng quân sư Liên minh trừ gian, không phải đã leo lên đầu ta rồi sao? Trong lòng ngươi còn có phụ vương ta không?”. Trần Cận Nam nói “Nhị công tử minh giám, Thiên Địa hội là thuộc hạ vâng tướng lệnh của Quốc tính gia lập ra, chỉ để khu trừ Thát Đát. Thiên Địa hội và vương gia vốn là một thể thống nhất, không phân này nọ. Tất cả những chuyện lớn của Thiên Địa hội, thuộc hạ đều bẩm rõ với vương gia rồi mới tiến hành”. Trịnh Khắc Sảng cười nhạt nói “Thiên Địa hội ngươi chỉ biết có Trần Cận Nam, đâu có biết Trịnh gia ở Đài Loan? Dù Thiên Địa hội thật sự làm nên chuyện lớn, khu trừ Thát Đát thì chủ thiên hạ này cũng là Trần Cận Nam ngươi chứ đâu phải họ Trịnh bọn ta”. Trần Cận Nam nói “Nhị công tử nói không đúng. Sau khi khu trừ Thát Đát thì chúng ta sẽ cung kính tôn hậu duệ hoàng thất Đại Minh họ Chu lên làm chủ”.

Trịnh Khắc Sảng nói “Ngươi nói cũng quang minh lắm. Bây giờ ngươi đã không coi họ Trịnh ra gì thì sau này làm sao trong mắt còn có họ Chu? Ta muốn ngươi tự chặt một cánh tay, ngươi đã không tuân lệnh. Lần này ta từ phủ Hà Gian trở về, dọc đường gặp không ít nguy hiểm, nhưng không thấy một binh một tốt của Thiên Địa hội ngươi tới bảo vệ. Nếu không phải Phùng sư phụ ra sức cứu cho thì bây giờ cũng không biết ta còn sống được không. Ngươi chỉ mong ta táng mạng dưới tay bọn tiểu nhân, dụng tâm như vậy, có chết cũng chưa hết tội. Hừ, người chỉ sợ cái rắm ngựa ca ca ta, vẫn thường rất không coi ta ra gì”. Trần Cận Nam nói “Đại công tử và nhị công tử là anh em ruột thịt, thuộc hạ đều phục tùng như nhau, đâu dám thiên lệch”. Trịnh Khắc Sảng nói “Sau này ca ca ta sẽ làm vương gia, làm sao ngươi coi hai anh em ta như nhau được?”.

Vi Tiểu Bảo nghe tới đây đã hiểu được quá nửa, nghĩ thầm “Tiểu tử này muốn tranh ngôi với ca ca y, trách sư phụ mình ủng hộ ca ca y, y bị Phùng Tích Phạm xúi giục nên muốn thừa cơ trừ khử sư phụ mình”.

Lại nghe Trịnh Khắc Sảng nói tiếp “Dù sao thì ở Trung Nguyên thế lực của ngươi cũng rất lớn, chẳng bằng cứ giết ta đi”. Trần Cận Nam nói “Nhị công tử bức bách như vậy, thuộc hạ khó mà phân biện, đành trở về Đài Loan diện kiến vương gia, nghe vương gia chỉ dạy là được. Nếu vương gia muốn giết, thuộc hạ há dám chống đối?”.

Trịnh Khắc Sảng hừ một tiếng, tựa hồ cảm thấy khó nói lại, lại như sợ đối chất với y trước mặt phụ thân.

Phùng Tích Phạm lạnh lùng nói “Chỉ sợ Trần tiên sinh vừa rời khỏi đây, nếu không phải đi đầu hàng Thát Đát, bán đứng nhị công tử thì cũng dựng riêng một ngọn cờ, tự lập làm vua, cũng không cần đi Đài Loan nữa”. Trần Cận Nam tức giận nói “Ngươi vừa đánh lén làm ta bị thương là phụng lệnh vương gia sao? Chỉ dụ của vương gia đâu?”. Phùng Tích Phạm nói “Tướng lệnh của vương gia là nhị công tử ở Trung Nguyên được tùy nghi hành sự. Không tuân theo lệnh của nhị công tử tức là phản nghịch, dù là ai cũng giết”. Trần Cận Nam nói “Nhị công tử đang tự nhiên bỗng như thế, đều do ngươi từ trong xúi giục ly gián. Quốc tính gia trải bao gian nan mới gây dựng nên cơ nghiệp to lớn này, chỉ e sẽ bại hoại trong tay hạng tiểu nhân gian trá như ngươi. Cho dù họ Phùng ngươi võ công vô địch thiên hạ, thì ta lại sợ ngươi à?”. Phùng Tích Phạm lạnh lùng nói “Nói thế thì ngươi công nhiên làm phản chống lại Diên Bình vương phủ phải không?”. Trần Cận Nam lớn tiếng nói “Trần Vĩnh Hoa ta một lòng trung thành son sắt với vương gia, ngươi đừng hòng vu khống chụp lên đầu ta hai chữ phản nghịch”.

Trịnh Khắc Sảng quát “Trần Vĩnh Hoa làm phản, bắt cho ta”. Phùng Tích Phạm đáp “Dạ”. Chỉ nghe tiếng choang choang vang lên, binh khí va nhau, ba người ra tay giao đấu.

Trần Cận Nam kêu lên “Nhị công tử, xin công tử đứng qua một bên, thuộc hạ không thể động thủ với công tử”. Trịnh Khắc Sảng nói “Ngươi không động thủ với ta à? Ngươi không động thủ với ta à?”. Y hỏi liên tiếp hai câu, tiếng binh khí choang choang hai tiếng, dường như hỏi một câu là chém Trần Cận Nam một đao.

Vi Tiểu Bảo sốt ruột, khẽ đẩy nắp quan tài lên hơn một tấc nhìn ra, thấy Trịnh Khắc Sảng và Phùng Tích Phạm chia ra hai bên đánh ép vào Trần Cận Nam, Trần Cận Nam tay trái cầm kiếm, tay phải rủ xuống, máu tươi không ngừng rơi xuống, biết là do Phùng Tích Phạm tập kích bị thương. Phùng Tích Phạm kiếm chiêu cực nhanh, Trần Cận Nam cố sức chống đỡ. Trịnh Khắc Sảng vung đao thẳng tay phạt ngang, Trần Cận Nam không dám đón đỡ mà chỉ né tránh, biến thành cục diện bị đánh mà không đánh trả, hơn nữa tay trái Trần Cận Nam sử kiếm không tiện, tay phải bị thương hiển nhiên không nhẹ. Vi Tiểu Bảo vô cùng sốt ruột “Bọn Phong Tế Trung, Quan phu tử sao không ai vào giúp đỡ? Cứ đánh thế này thì chắc sư phụ sẽ bị chúng giết thôi”. Nhưng bên ngoài lặng yên, trong gian nhà đất tiếng binh khí ác đấu choang choang mà bên ngoài lại không nghe có động tĩnh gì.

Thấy Phùng Tích Phạm phóng kiếm đâm tới, thế đâm cực mạnh, Trần Cận Nam vung kiếm chống đỡ, hai thanh kiếm lập tức dính vào nhau. Trịnh Khắc Sảng vung đao chênh chếch chém tới, Trần Cận Nam nghiêng người tránh. Trịnh Khắc Sảng đơn đao quét ngang, soạt một tiếng khẽ vang lên, đùi trái của Trần Cận Nam bị rạch một đường, Trần Cận Nam la “A” một tiếng, thanh trường kiếm tung ra, Phùng Tích Phạm thừa thế vung kiếm chém trúng vai phải y.

Trần Cận Nam khổ chiến đẫm máu, khó chống đỡ nổi bèn từng bước lùi ra cửa, định chạy tháo thân. Phùng Tích Phạm biết ý, liền xông tới chặn trước cửa, cười nhạt nói “Phản tặc, hôm nay còn muốn thoát thân sao?”.

Vi Tiểu Bảo chỉ mong Phùng Tích Phạm tới cạnh quan tài thì sẽ từ trong quan tài phóng chủy thủ ra đâm, giống như thủ pháp giết mấy tên Lạt ma trong khách điếm. Chiêu Cách bản thích nhân này nguyên là tuyệt chiêu của y, còn hơn cả quyền thuật Cách sơn đả ngưu của các tay cao thủ. Nhưng Phùng Tích Phạm càng đấu càng tiến ra xa, làm sao đâm được y? Trịnh Khắc Sảng quát “Phản tặc, còn không buông kiếm chịu trói à?”. Vi Tiểu Bảo thấy tình thế nguy cấp, nghĩ thầm hôm nay có xả thân cũng phải cứu sư phụ, liền bóp chặt cổ họng, đột nhiên kêu lên hai tiếng éc éc.

Bọn Phùng Tích Phạm ba người vừa nghe đều giật nảy mình. Trịnh Khắc Sảng hỏi “Gì thế?”. Phùng Tích Phạm lắc đầu, tay vẫn không hề chậm lại. Vi Tiểu Bảo lại kêu lên ba tiếng éc éc éc. Trịnh Khắc Sảng sợ ma, thân hình run lên[34].

Đột nhiên nắp quan tài bật lên, một đám phấn trắng bay tung ra, mắt ba người lập tức đau như bị kim đâm, liên tục ho sặc sụa. Nguyên khi liệm thi thể vào, trong quan tài ắt để rất nhiều vôi bột, hôm trước Cao Ngạn Siêu đã mua vôi bỏ vào, lúc ấy Vi Tiểu Bảo bốc lấy ném ra.

Phùng Tích Phạm biết quyết chẳng phải ma quỷ gì liền vọt lên trước, nhắm mắt lại, phục người vung kiếm đâm xuống quan tài.

Soạt một tiếng, mũi kiếm đâm vào nắp quan tài, y đang định rút kiếm ra đâm nhát nữa thì đột nhiên thấy ngực phải đau nhói, biết là bị ám toán, vội tung người vọt lùi lại, lưng đập mạnh vào tường. Võ công y cao cường, tay trái bịt vết thương trước ngực, tay phải vũ động trường kiếm bảo vệ phía trước khiến mưa gió cũng không xuyên qua được.

Vi Tiểu Bảo trong quan tài vừa sử chiêu Cách bản thích nhân liền đâm trúng ngay, y cầm chủy thủ nhảy ra, thấy Phùng Tích Phạm, Trịnh Khắc Sảng và Trần Cận Nam ba người đều nhắm chặt mắt, cầm đao kiếm vung múa loạn lên, thấy Phùng Tích Phạm tuy ngực bị trúng kiếm nhưng vết thương không trí mạng, Vi Tiểu Bảo chờ y tới gần để đâm thêm nhát nữa, nhưng Phùng Trịnh hai người múa đao kiếm rất nhanh, Vi Tiểu Bảo quả thật không dám liều mạng xông vào. Lúc ấy tình thế rất cấp bách, nếu để hai người họ dụi hết vôi trong mắt, nhìn thấy mọi sự thì thật hỏng bét, Vi Tiểu Bảo nhất thời hoang mang không biết nên làm sao đành giơ tay trái bốc vôi bột, vừa thấy Phùng Tích Phạm và Trịnh Khắc Sảng giơ tay dụi mắt liền ném vôi bột ra. Ném vôi bột nguyên là một tuyệt chiêu cầm tay hạng nhất khác của y.

Vừa ném được mấy nắm, Phùng Tích Phạm phát hiện ra phương vị vôi bột ném ra, liền ra chiêu Khát mã bôn tuyền phóng kiếm đâm thẳng qua. Vi Tiểu Bảo hoảng sợ, vội ngồi xuống đất, soạt một tiếng, thanh kiếm đâm xuyên vào quan tài. Vi Tiểu Bảo vừa bò vừa lăn chạy ra ngoài cửa. Phùng Tích Phạm vung kiếm chém tới tấp vào quan tài, vẫn cho là địch nhân còn đang trong đó. Với công phu tu tập của y, thì Vi Tiểu Bảo bò lê bò càng chạy trốn, vốn có thể phát giác ra ngay, chỉ là đột nhiên mắt không thấy gì, ngực lại bị thương nên nhất thời tâm thần rối loạn, lại biết võ công Trần Cận Nam trác tuyệt, không thua gì mình, cường địch đang ở bên cạnh thật vô cùng hung hiểm. Trong lúc hoảng loạn y hoàn toàn không ngờ Trần Cận Nam cũng không nhìn thấy gì, chỉ mong giết được người ám toán thì lập tháo chạy. Y đâm mấy nhát vào quan tài đều đâm vào chỗ trống, liền ra chiêu Thiên nham cạnh tú, kiếm hoa bắn ra bảo vệ quanh người. Y nghe bên trái cũng không có tiếng gió rít do binh khí đánh ra, liền vọt sang trái, đầu vai chạm vào tường bèn đứng dựa vào tường.

Trận đấu này Phùng Tích Phạm dốc hết toàn lực, máu tươi trong vết thương trước ngực liên tiếp phun ra. Y gượng mở mắt, bột vôi lập tức bay vào mắt, đau đớn khó chịu vô cùng, sợ sẽ bị mù nên không dám mở ra nữa, dựa lưng vào tường nhích đi từng bước, nghĩ thầm chỉ cần dựa sát tường bước đi thì có thể tìm ra tới cửa, ra ngoài cửa rồi thì địa thế thông thoáng sẽ dễ thoát hiểm.

Vi Tiểu Bảo đứng ở cửa, thấy Phùng Tích Phạm lần bước tới, biết rõ ý đồ của y nên định chờ lúc y lò dò tới cửa sẽ đâm y một nhát, nhưng nghĩ người này võ công rất cao, cho dù đâm trúng, lúc y sắp chết cũng sẽ xoay tay chém một kiếm, cái mạng nhỏ của mình không khỏi bị nguy hiểm. Vi Tiểu Bảo cầm chủy thủ nhẹ nhàng đâm vào khung cửa khoảng chưa đầy hai tấc, thấy Phùng Tích Phạm cách cửa còn không đầy hai thước, đột nhiên thét lên “Ta đang ở...”, chữ “Trong” chưa ra khỏi miệng thì Phùng Tích Phạm đã ra chiêu cực nhanh, một kiếm chém xuống, choang một tiếng, trường kiếm chém vào thanh chủy thủ bị gãy làm hai đoạn, nửa thanh kiếm gãy văng lên chém lên trán y một nhát mới rơi xuống.

Vi Tiểu Bảo đã sớm núp bên hông gian nhà đất, tim đập thình thịch, chỉ nghe Phùng Tích Phạm lớn tiếng gào thét, lao nhanh ra ngoài.

Vi Tiểu Bảo quay vào cửa, chỉ thấy Trần Cận Nam và Trịnh Khắc Sảng vẫn đang vung đao múa kiếm. Cường địch đã đi thì y không coi nhị công tử họ Trịnh ra gì, kêu lên “Sư phụ, gã Nhất kiếm vô huyết kia đã bị đệ tử chém cho toàn thân đầy máu, chạy trối chết rồi, mời người bước ra thôi”. Trần Cận Nam sửng sốt hỏi “Ai?”. Vi Tiểu Bảo đáp “Là đệ tử Tiểu Bảo”. Trần Cận Nam vui mừng, hoành kiếm ngang trước ngực, không vung múa nữa.

Vi Tiểu Bảo “Trương đại ca, Lý nhị ca, Vương tam ca, các vị đều tới rồi, hay lắm, hay lắm. Tên tiểu tử thối tha họ Trịnh này còn không bỏ khí giới đầu hàng, các vị cứ nhất tề xông lên, loạn đao phân thây y đi!”.

Trịnh Khắc Sảng giật nảy mình, đâu biết Vi Tiểu Bảo chỉ vờ phô trương thanh thế bèn kêu lên “Sư phụ, sư phụ!”, không nghe Phùng Tích Phạm đáp trả, y hơi ngần ngừ một chút rồi lập tức ném đơn đao trong tay xuống. Vi Tiểu Bảo quát “Quỳ xuống!”. Trịnh Khắc Sảng khuỵu hai chân quỳ xuống đất.

Vi Tiểu Bảo cười ha hả, nhặt đơn đao lên, kề mũi đao nhè nhẹ vào yết hầu Trịnh Khắc Sảng quát “Đứng dậy, sang phải, tiến lên trước ba bước, bò xuống, chui vào!”.

Vi Tiểu Bảo quát một câu, Trịnh Khắc Sảng run rẩy tuân lệnh làm theo, bò vào quan tài. Vi Tiểu Bảo hô hô cười rộ, sấn tới đậy nắp quan tài lại, cầm bọc kinh thư vác trên lưng, nói “Sư phụ, chúng ta mau đi rửa mặt”, rồi cầm tay Trần Cận Nam bước ra khỏi gian nhà đất.

Hai người đi được bảy tám bước, thấy Cao Ngạn Siêu nằm ngã bên luống hoa, Vi Tiểu Bảo giật nảy mình bước lên đỡ y dậy. Cao Ngạn Siêu nói “Cứu Tổng đà chủ mới quan trọng, thuộc hạ chỉ bị phong tỏa huyệt đạo, không sao đâu”. Trần Cận Nam cúi xuống, vỗ vào lưng và hông y mấy chưởng, huyệt đạo lập tức giải khai. Cao Ngạn Siêu nói “Mắt Tổng đà chủ sao thế?”. Trần Cận Nam cau mày nói “Vôi bột”. Cao Ngạn Siêu nói “Phải dùng dầu cải để rửa, không được dùng nước”, rồi nắm tay y rảo bước đi mau.

Vi Tiểu Bảo nói “Ta sẽ quay lại ngay”, rồi trở vào gian nhà đất, cầm búa đóng luôn bảy tám cái đinh vào nắp quan tài, nói “Trịnh công tử, ngươi cứ nằm nghỉ ở đây vài hôm. Tính ra người rất may, một vạn lượng bạc thiếu ta coi như xóa nợ, cũng không cần trả nữa đâu”, rồi cười ầm lên một hồi, trở vào đại sảnh.

Chỉ thấy Cao Ngạn Siêu đã dùng dầu cải rửa vôi bột trong mắt cho Trần Cận Nam, lại băng bó vết thương cho y. Bọn Phong Tế Trung, Tiền Lão Bản, Huyền Trinh đạo nhân nằm đầy trong sảnh. Trần Cận Nam đang giải huyệt cho mọi người.

Nguyên Phùng Tích Phạm đột nhiên tới tập kích, y võ công đã cao, lại đánh bất ngờ khiến mọi người trở tay không kịp. Bọn Phong Tế Trung hoàn toàn không phải tụ họp ở một chỗ mà là nghe tiếng xông ra ứng chiến, đều bị y lần lượt điểm huyệt ngã lăn ra.

Mọi người đều vô cùng tức giận, chỉ là Tổng đà chủ đang ở trước mặt, không tiện ngoác miệng chửi lớn. Cao Ngạn Siêu nói lại tình hình Vi Tiểu Bảo dùng ngụy kế đâm Phùng Tích Phạm trọng thương, mọi người lập tức vô cùng vui vẻ, đều nói thằng khốn ấy gian ác như thế, mong sao y bị vôi bột làm cho mù cả hai mắt.

Trần Cận Nam hai mắt sưng vù, nước mắt không ngừng ứa ra, vẻ mặt trịnh trọng nói “Tiền huynh đệ, Cao huynh đệ, các ngươi đi rửa vôi bột trong mắt cho Trịnh nhị công tử, rồi mời y vào đây”. Tiền Cao hai người vâng dạ.

Vi Tiểu Bảo đột nhiên “A” một tiếng, giả vờ ngất đi, hai mắt nhắm nghiền, Trần Cận Nam tay phải vươn ra một cái, nắm cánh tay y hỏi “Sao thế?”. Vi Tiểu Bảo nói “Con... con vừa rồi... Sợ... Sợ quá, sợ họ hại chết sư phụ... bây giờ... bây giờ tay chân không còn chút khí lực nào...”. Trần Cận Nam bế y đặt lên ghế nói “Ngươi nghỉ ngơi một lúc đi”.

Nguyên Vi Tiểu Bảo tự biết mình ném vôi bột vào mắt người ta thật là hành vi hạ lưu, năm trước Mao Thập Bát đã vì thế mà đánh y một trận, tuy quần hùng đều cực lực khen ngợi y cơ trí, nhưng nghĩ họ là thuộc hạ của mình, tự nhiên phải vỗ mông ngựa, sư phụ lại là bậc đại anh hùng, đại hào kiệt, so với Mao Thập Bát còn cao gấp mười lần thì nhất định sẽ phạt nặng, bèn rắp tâm ngất đi trước cho sư phụ không xuống tay được, nếu muốn đánh thật thì cũng nhẹ tay hơn.

Hai người Tiền Cao vội vã chạy vào đại sảnh, nói “Tổng đà chủ, không thấy Trịnh nhị công tử đâu, chắc y chạy rồi”. Trần Cận Nam cau mày nói “Đi rồi à? Không có trong quan tài sao?”. Hai người Tiền Cao ngớ mặt nhìn nhau, trong gian nhà đất chỉ có một chiếc quan tài, tại sao Trịnh nhị công tử lại ở trong đó?

Trần Cận Nam nói “Chúng ta đi xem thử”, rồi dẫn mọi người vào gian nhà đất. Vi Tiểu Bảo cuống lên, chỉ đành đi phía sau, hai tay xoa xoa mông, tự nhủ “Mông ơi là mông, sư phụ nghe ta bỏ thằng tiểu tử thối tha ấy vào quan tài thì lão huynh ngươi khó tránh khỏi bị đánh thêm vài hèo, thật không phải với ngươi quá”.

Mọi người vào tới gian nhà đất, chỉ thấy trên mặt đất đầy vôi bột và máu tươi, quả nhiên không thấy bóng Trịnh Khắc Sảng đâu. Trần Cận Nam rõ ràng nghe Vi Tiểu Bảo ép Trịnh Khắc Sảng bò vào quan tài, lúc ấy nắp quan tài lại đã đóng đinh, vô cùng nghi ngờ, hỏi “Tiểu Bảo, ngươi đóng đinh quan tài nhốt Trịnh công tử phải không?”. Vi Tiểu Bảo thấy vẻ mặt sư phụ không hay, bèn chối “Con không có. Hay y sợ bị sư phụ giết, nên tự đóng đinh cũng chưa biết chừng”. Trần Cận Nam quát “Nói bậy! Mau nạy đinh ra, đừng để y chết ngạt. Mau lên, mau lên!”.

Tiền Lão Bản và Cao Ngạn Siêu vớ lấy búa đục, vội vàng nạy đinh ra, nhấc nắp quan tài lên, bên trong quả nhiên có một người nằm.

Trần Cận Nam kêu lên “Nhị công tử!”, rồi đỡ người ấy ngồi dậy.

Mọi người vừa nhìn thấy, đều bật tiếng la hoảng. Trần Cận Nam buông tay ra lùi lại hai bước, người kia lại ngã xuống đáy quan tài.

Mọi người cùng bật tiếng la “Quan phu tử!”, trong chớp mắt ấy mọi người đã thấy người trong quan tài rõ ràng là Quan An Cơ.

Trần Cận Nam lại bước vội tới đỡ lên, chỉ thấy Quan An Cơ hai mắt trợn trừng, đã chết rồi nhưng thân thể còn ấm, dường như chết chưa bao lâu. Mọi người vừa hoảng sợ vừa đau xót, bọn Phong Tế Trung, Huyền Trinh đạo nhân nhảy ra ngoài tường xem xét, nhưng đã không thấy bóng dáng địch nhân đâu.

Trần Cận Nam cởi áo Quan An Cơ ra, chỉ thấy trước ngực y có một vết đỏ bầm hình bàn tay, kêu lên thất thanh “Phùng Tích Phạm!”.

Huyền Trinh đạo nhân tức giận nói “Đúng là Phùng Tích Phạm! Hồng sa chưởng này là võ công độc môn của phái Côn Luân y. Gã ác tặc này bị trọng thương, trong chốc lát đã quay lại phục thù, thật là... con mẹ nó, y muốn cứu Trịnh nhị công tử cũng được đi, nhưng sao lại giết hại Quan nhị ca?”. Mọi người nhao nhao chửi rủa ầm lên. Em vợ Quan An Cơ là Giả lão lục thì dập đầu xuống đất kêu trời khóc lớn. Trần Cận Nam im lặng không nói gì.

Mọi người quay lại đại sảnh. Tiền Lão Bản nói “Tổng đà chủ, nhị công tử và đại công tử tranh ngôi với nhau, điều đó mọi người đều biết. Thiên Địa hội chúng ta xưa nay theo phép công làm việc, đại công tử là con trưởng, đương nhiên chúng ta ủng hộ đại công tử. Nhị công tử đã sớm coi Tổng đà chỉ là cái đinh trong mắt, lần này bị Phùng Tích Phạm khích bác, muốn thừa cơ trừ khử Tổng đà chủ. Hôm nay mọi người đành phải đắc tội với nhị công tử như vậy vì chỉ sợ vương gia sẽ nghe theo lời gièm pha của chúng khiến từ nay về sau Tổng đà chủ không thể trở về Đài Loan nữa”.

Trần Cận Nam thở dài nói “Quốc tính gia đối đãi với ta ân nghĩa sâu nặng, ta dù có tan xương nát thịt cũng khó báo đáp. Vương gia xưa nay anh minh, lại rất kính trọng ta, quyết không phải là người giết hại kẻ trung lương”. Huyền Trinh đạo nhân nói “Tục ngữ nói: Người sơ không chia lìa được người thân. Nhị công tử bắt lỗi Thiên Địa hội chúng ta không tuân theo hiệu lệnh của Đài Loan, ở Trung Nguyên mà còn thế thì tới Đài Loan làm sao phân biện được nữa? Trịnh gia y tổng cộng có tám vị công tử, tất cả đều tranh quyền đoạt vị với nhau thì Thiên Địa hội chúng ta không cần dính dáng vào chuyện của họ nữa. Tổng đà chủ, chúng ta cố nhiên không làm Tần cối nhưng cũng không làm Nhạc Phi”. Tiền Lão Bản nói “Tổng đà chủ một lòng trung thành, suốt đời ra sức vì Trịnh gia nhưng suýt nữa bị nhị công tử hại chết, mối hận này bất luận thế nào cũng nuốt không trôi được”. Trần Cận Nam lại thở dài, nói “Bậc đại trượng phu hành sự không thẹn với trời đất, người ta muốn này nọ cũng mặc kệ họ. Có điều ta ngàn vạn lần không ngờ lại xảy ra biến cố này, vừa rồi nếu không phải Tiểu Bảo cơ trí thì mọi người đều đã chết uổng mạng... ôi, đáng tiếc cho Quan nhị ca...”.

Vi Tiểu Bảo nghe sư phụ không truy cứu chuyện ném vôi bột và đóng đinh quan tài, liền thấy nhẹ nhõm, nhưng sợ sư phụ chỉ nhất thời không nghĩ tới, nên lập tức nói qua chuyện khác “Chúng ta huyên náo như vậy, chỉ e láng giềng hai bên đều biết, nếu họ báo quan phủ thì chỉ e... chỉ e... nên chuyển nhà ngay”. Trần Cận Nam nói “Đúng thế. Ta tâm thần bất định nên không nghĩ tới chuyện này”.

Lúc ấy mọi người vội vã đào huyệt trong hoa viên chôn cất thi thể Quan An Cơ, mọi người quỳ xuống lạy, nước mắt ròng ròng, mang theo vật dụng tùy thân lập tức ra đi. Quần hùng Thiên Địa hội trong kinh thành vẫn thường di chuyển, đổi một trụ sở là một ngôi nhà bình thường để tiện ăn uống. Vi Tiểu Bảo sợ sư phụ khảo vấn võ công, liền thừa cơ từ biệt, trở về hoàng cung.

Vi Tiểu Bảo về tới chỗ ở, cài then cửa lại, giở sáu bộ kinh thư ra xem, quả nhiên thấy trong khoảng trống giữa bìa mỗi bộ kinh thư đều có rất nhiều mảnh da dê vụn. Y lấy tất cả ra rồi khâu bìa sách lại như cũ, kháu chưa được nửa bộ đã cảm thấy chán ngán, nghĩ thầm “Nếu Song Nhi ở đây thì hay biết mấy, lúc này có lẽ thị vẫn đang ở ngoài chùa Thiếu Lâm chờ mình. Mình bị sư phụ Cửu Nạn bắt đi thì nhất định con a hoàn ngoan ngoãn này sẽ lo lắng gần chết, phải sai người đi gọi thị tới”, y lại khâu mấy mũi, mắt đã mở không ra, liền cất kinh thư đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau Vi Tiểu Bảo lên thư phòng đứng hầu nghe chỉ. Khang Hy nói “Ngày mai triều đình sẽ có chỉ phái người đưa công chúa Kiến Ninh đi Vân Nam, tứ hôn cho tên tiểu vương khốn kiếp họ Ngô kia”. Vi Tiểu Bảo nói “Dạ. Chỉ tiếc nô tài chưa hầu hạ hoàng thượng được mấy ngày lại phải rời xa”.

Khang Hy nói nhỏ “Thái hậu nói với ta một chuyện trọng đại, lần này ngươi đi Vân Nam là để thừa cơ làm việc ấy”. Vi Tiểu Bảo đáp dạ. Khang Hy nói “Thái hậu nói, con ác phụ giả thái hậu đó nguyên có một âm mưu trọng đại, thị muốn điều tra long mạch Mãn Châu chúng ta để tìm cách phá hoại”.

Vi Tiểu Bảo buột miệng nói “Con đĩ già này tội lớn ác cực!”, vội đưa tay bịt miệng, tự biết trước mặt hoàng đế mà chửi mắng thô tục như vậy không khỏi quá bất kính. Nào ngờ Khang Hy không hề để ý, nói theo “Đúng! Con đĩ già này đúng là không ra gì. Thái hậu chịu khổ nhục, thà chết chứ không nói mới khiến cho gian kế của con đĩ già không thành công. Trời cao phù hộ, sở dĩ thái hậu được bình yên đến nay là toàn nhờ không chịu tiết lộ điều bí mật này”.

Vi Tiểu Bảo đã biết rồi, nhưng lại nói “Hoàng thượng, chuyện bí mật tày trời này, tốt nhất người đừng nói với nô tài. Thêm một người biết là thêm một phần nguy hiểm bị tiết lộ”. Khang Hy khen “Người càng ngày càng tiến bộ, hiểu được mọi chuyện cần phải cẩn thận. Nhưng từ ngày ngươi làm việc cho ta đến nay, chưa hề tiết lộ ra ngoài chuyện gì. Nếu cả ngươi mà ta cũng không tin thì ta chẳng còn ai để tin được nữa”. Vi Tiểu Bảo mấy trăm khúc xương trong toàn thân đều lập tức nhẹ bỗng còn mấy lượng mấy tiền, quỳ xuống dập đầu nói “Được hoàng thượng tin cậy như vậy, nô tài dù bị cắt lưỡi cũng không dám tiết lộ nửa câu về những gì hoàng thượng căn dăn”.

Khang Hy gật gật đầu, nói “Bí mật về long mạch nhà Đại Thanh ta, nguyên là cất giấu trong tám bộ Tứ thập nhị chương kinh”.

Vi Tiểu Bảo giả vờ kinh ngạc, luôn miệng nói “Ồ, thật kỳ lạ, có chuyện như thế sao? Thật ngàn vạn lần không sao ngờ được!”.

Khang Hy nói tiếp “Năm ấy sau khi Nhiếp chính vương gia tiến vào cửa quan đã đem tám bộ kinh thư chia cho kỳ chủ tám đạo trong Bát kỳ. Trong tám đạo có quân ba đạo Chánh Hoàng kỳ, Chánh Bạch kỳ và Tương Hoàng kỳ là do tướng của thiên tử suất lãnh, nhưng ruộng đất tài sản vẫn thuộc kỳ chủ ba đạo quản lãnh. Bộ kinh của đạo Chánh Hoàng kỳ phụ hoàng vẫn giữ bên người, đem lên núi Ngũ Đài, sau đó sai người cầm về đưa cho ta. Kỳ chủ đạo Tương Bạch kỳ có tội, bộ kinh của đạo Tương Bạch kỳ bị tịch thu vào cung, phụ hoàng bèn tặng cho hoàng hậu Đoan Kính”. Vi Tiểu Bảo tự nhủ “Lão hoàng gia sủng ái hoàng hậu Đoan Kính thì thứ tốt nhất đương nhiên tặng cho bà ta. Nếu đổi là mình thì tám bộ kinh thư mà tịch thu được hết vào cung mình cũng tặng tất cả cho bà ta”.

Khang Hy nói tiếp “Con đĩ già hại chết hoàng hậu Đoan Kính, đương nhiên cũng đã chiếm bộ kinh thư của hoàng hậu. Ngao Bái là kỳ chủ đạo Tương Hoàng kỳ. Hôm ấy ta sai ngươi đi lục soát nhà Ngao Bái, con đĩ già bảo ngươi tìm hai bộ kinh thư, một bộ chính là của đạo Tương Hoàng kỳ, còn bộ kia là của đạo Chánh Bạch kỳ”. Vi Tiểu Bảo nói “Dạ. Nếu sớm biết con đĩ già xấu xa như vậy thì nô tài sẽ về bẩm với con đĩ già là tìm không thấy, rồi lén dâng cho hoàng thượng”. Khang Hy cười nói “Lúc ấy chúng ta không biết con đĩ già là thái hậu giả, lại không biết mấy bộ Tứ thập nhị chương kinh có can hệ trọng đại như vậy, nếu ngươi bậy bạ như thế thì ta không thể không... không thể không đánh vào mông ngươi”. Vi Tiểu Bảo nói “Dạ, dạ”, nghĩ thầm “Đánh vào mông thì có đáng gì? Ngươi không cần khách sáo!”, bèn hỏi “Ngoài ra còn bộ của đạo Chánh Bạch kỳ, không biết Ngao Bái lấy ở đâu?”.

Khang Hy nói “Y hại chết Tô Khắc Tát Ha kỳ chủ đạo Chánh Bạch kỳ, chiếm hết gia sản, của cải và cả kinh thư. Hừ, tên nghịch tặc ấy có chết vẫn chưa hết tội”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng. Vậy thì xem ra trong tay con đĩ già có tới ba bộ kinh rồi”.

Khang Hy nói “Đâu phải chỉ ba bộ? Thị lại phái Phó Tổng quản Ngự tiền thị vệ Thụy Đống tới làm khó kỳ chủ Chánh Hoàng kỳ Hòa Sát Bác. Lúc ấy ta không biết nguyên cớ, mà thằng khốn Hòa Sát Bác này trước nay vẫn câu kết với Ngao Bái, nên cũng không đếm xỉa gì tới. Bây giờ nghĩ ra, đương nhiên là để lấy kinh thư của y. Thụy Đống thì không hiểu sao cũng mất tích luôn, chắc đã bị con đĩ già giết để diệt khẩu”.

Vi Tiểu Bảo vội nói “Phải, phải. Hoàng thượng đoán việc như thần”, nghĩ thầm “Ngươi cho là Thụy Đống bị con đĩ già giết, ta khen ngươi đoán việc như thần, vậy là đã đóng đinh dưới chân. Sau này dù ngươi biết Thụy Đống là do ta giết cũng không thể đổi lời tra hỏi ta nữa, nếu không thì ngươi phải thừa nhận mình không phải là đoán việc như thần. Thân làm hoàng thượng, há lại đoán việc không như thần mà như quỷ sao?”.

Khang Hy nói “Nếu ta đoán không sai...”. Vi Tiểu Bảo vội nói “Quyết không sai”. Khang Hy nói “...Trong tay con đĩ già đã có bốn bộ kinh thư. Nhưng có một chuyện rất kỳ quái, bộ kinh của đạo Chánh Hoàng kỳ bỗng nhiên không thấy nữa. Ngươi nghĩ xem lại có ai dám cả gan như thế, dám vào thư phòng của ta lấy trộm.”. Vi Tiểu Bảo nói “Người có thể ra vào thư phòng, lại cả gan dám tự tiện lấy sách, chỉ có... chỉ có...”. Khang Hy nói “Công chúa Kiến Ninh!”. Vi Tiểu Bảo không dám tiếp lời, tự nhủ “Lần này thì đúng là ngươi đoán việc như thần”.

Khang Hy nói “Con đĩ già sai con gái tới ăn trộm bộ kinh thư của ta, vậy thì trong tay thị đã có năm bộ rồi.

Vi Tiểu Bảo nói “Chúng ta mau tới cung Từ Ninh lục soát. Con đĩ già tay không chạy ra khỏi cung, không mang theo gì cả”, trong ngực y tim đập thình thịch “Nếu bây giờ hoàng thượng tới phòng mình lục soát thì cho dù Tiểu Quế tử có một trăm cái đầu cũng bị chém hết”.

Khang Hy lắc đầu nói “Ta đã sớm lục soát kỹ rồi, không thấy gì cả. Chỉ tìm được một bộ tăng bào, té ra nhân tình của con đĩ già đó là một hòa thượng. Hô hô, hô hô!”. Vi Tiểu Bảo cũng cười lớn, vừa được hai tiếng thì cảm thấy quá vô lễ, vội nín bặt. Khang Hy vẫn lớn tiếng cười lớn, nói “Chẳng qua lúc quả dưa lùn ấy ôm con đĩ già chạy đi, ta nhìn thấy y có tóc dài, cũng rất kỳ lạ. Có lẽ y cũng là giả trang làm cung nữ, nên mang tóc giả. Thằng khốn ấy vừa mập vừa lùn, con đĩ già thiếu gì đàn ông không chịu, lại đi tìm quả dưa lùn như vậy”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Quả dưa lùn này võ công rất cao. Kẻ tướng mạo anh tuấn chưa chắc có bản lãnh dám lẻn vào cung. Lần trước tên giả làm cung nữ cũng rất xấu”.

Khang Hy cười nói “Cũng có thể”, ngừng một lúc lại nói tiếp “Còn ba bộ kinh khác hiện đang trong tay kỳ chủ ba đạo Chánh Hồng kỳ, Chánh Lam kỳ, Tương Lam kỳ. Hiện Khang thân vương là Kỳ chủ đạo Chánh Hồng kỳ, ta đã ra lệnh cho y đem kinh thư dâng lên”.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Tối hôm ấy bộ kinh của Khang thân vương đã bị người ta lấy trộm, hiện đang trong tay mình. Khang thân vương làm sao mà dâng lên được? Phen này chắc lão Khang không xong rồi”.

Khang Hy lại nói “Kỳ chủ đạo Chánh Lam kỳ là Phú Đăng còn nhỏ tuổi, ta vừa hỏi qua y. Y nói kỳ chủ tiền nhiệm Gia Khôn chết trận lúc đánh Vân Nam, tất cả những chuyện sau đó đều do Ngô Tam Quế lo liệu. Ngô Tam Quế chỉ đưa y một quả ấn, mấy lá quân kỳ và mấy vạn lượng bạc, ngoài ra không có gì cả”. Vi Tiểu Bảo nói “Chắc Ngô Tam Quế nuốt bộ kinh ấy rồi”. Khang Hy nói “Đúng thế. Vì vậy ngươi vào phủ Ngô Tam Quế, dò xét chi tiết chuyện này rồi tìm cách lấy bộ kinh thư ấy về, thằng giặc già Ngô Tam Quế này rất xảo quyệt, ngàn vạn lần không thể để y biết được nội tình”.

Vi Tiểu Bảo nói “Dạ, nô tài sẽ tùy cơ ứng biến, tìm cách lừa y”.

Khang Hy cau mày, đi tới đi lui trong thư phòng, nói “Gã khốn Ngạc Thạc Khắc Ha kỳ chủ đạo Tương Lam kỳ hết sức hồ đồ, ta bảo y dâng trình kinh thư, y lại nói mấy năm trước đã không thấy rồi. Ta phái thị vệ tới nhà y lục soát, không có một chút tung tích, ta đã giam y vào thiên lao, cho người khảo tra xem rốt lại đúng là bị trộm mất hay y giấu đi không chịu nộp lên”.

Vi Tiểu Bảo nói “Chỉ sợ cũng là con đĩ già phái người đi giở trò, cũng không biết là cướp ngày hay trộm đêm”. Y nghĩ thầm “Chuyện này không oan cho con đĩ già ngươi, cướp ngày trộm đêm có lẽ chính là quả dưa lùn”. Y lại nói “Nếu cũng là con đĩ già lấy được thì sáu bộ kinh thư ấy đang ở đâu?”. Y lập tức thấy hơi hối hận “Mình nói câu này bậy rồi, mình tự nói hớ. Mình nói con đĩ già được sáu bộ kinh thư nhưng người được sáu bộ kinh thư thật ra là Vi Tiểu Bảo mình, như vậy há mình không trở thành con đĩ già sao?”.

Khang Hy nói “Con đĩ già rốt lại lai lịch thế nào, hiện giờ không hề tìm ra chút manh mối. Thị làm chuyện lớn này, ắt có người đồng mưu. Sau khi thị được kinh thư ắt đã lần lượt đưa ra khỏi cung, nếu muốn truy hồi cả sáu bộ kinh thư thì rất khó. May mà theo lời thái hậu nói, muốn tìm ra chỗ long mạch của Đại Thanh ắt phải có đủ trong tay tám bộ kinh thư, dù được bảy bộ, chỉ thiếu một bộ cũng vô dụng. Chúng ta chỉ cần hủy hai bộ trong tay Khang thân vương và Ngô Tam Quế đi thì thái bình vô sự. Chúng ta không cần đi tìm long mạch, chỉ cần không để ai biết, thế là xong. Nhưng để mất bộ kinh thư mà phụ hoàng cho, nếu từ nay không tìm lại được, ta thật là bất hiếu. Hừ, công chúa Kiến Ninh, con... con...”.

Khang Hy một tiếng chửi không ra thì Vi Tiểu Bảo trong bụng liền bổ túc “Con đĩ con!”.

Lúc ấy Khang Hy nhớ tới một chuyện, là lời Thuận Trị dặn mình trong tăng phòng chùa Kim Các ở núi Ngũ Đài “Hài nhi, ngươi thông minh mẫn cán, yêu thương bảo vệ trăm họ, làm hoàng đế giỏi hơn ta rất nhiều. Những địa đồ cất giấu trong tám bộ Tứ thập nhị chương kinh là nơi cất giấu một kho tàng rất lớn. Năm xưa quân Bát kỳ ta tiến vào cửa quan, kim ngân tài bảo cướp bóc khắp nơi ở Trung Nguyên đều giấu ở trong kho tàng này. Kho tàng là của cải chung của tám đạo trong Bát kỳ, nên phải chia địa đồ làm tám phần để tránh chuyện một đạo độc chiếm. Trong quan ải người Hán đông trăm lần so với người Mãn Châu chúng ta, nếu họ cùng nổi lên tạo phản thì chúng ta ngàn vạn lần không sao khống chế nổi, lúc ấy hãy lùi ra ngoài quan ải, mở kho tàng ra, tám kỳ chia đều thì mấy trăm năm sau cũng không phải lo chuyện cơm áo”.

Lúc ấy Khang Hy nhớ lại lời phụ hoàng nói với Vi Tiểu Bảo khi trở về “Việc của thiên hạ nên thuận theo lẽ tự nhiên, không miễn cưỡng, tạo phúc được cho lê dân Trung Nguyên là tốt nhất. Nếu bách tính thiên hạ đều muốn chúng ta ra đi, vậy chúng ta từ đâu tới thì hãy trở về đó”. Lại nghe Thuận Trị nói “Mãn Thanh ta có được thiên hạ thật là do ý trời, điều này quả rất may mắn. Chúng ta không nên có ý muốn ở Trung Nguyên lâu dài, đừng khiến tất cả người Mãn Châu bị tiêu diệt trong cửa quan, ngựa không ra được khỏi cửa quan”.

Khang Hy miệng dạ dạ nói phải, nhưng trong lòng lại không cho là nên như thế “Đại nghiệp của Đại Thanh ta ở Trung Nguyên ngày càng ổn định, từ nay về sau phải khai phá lãnh thổ, xây dựng nền móng ngàn đời không thể lung lay, sao lại nghĩ cái gì thoái bộ? Chỉ lui một bước là hỏng bét. Phụ thân đã xuất gia, tâm tình dịu lại, không tranh chấp với đời nên mới nghĩ như vậy”. Quả nhiên nghe phụ thân nói tiếp “Nhưng vì năm xưa Nhiếp chính vương căn dặn kỳ chủ các đạo rằng: Chuyện ngoài quan ải cất giấu một kho tàng lớn, ngàn vạn lần không nên tiết lộ, nếu không thì vương công binh tướng Mãn Châu biết có chỗ để lùi, gặp lúc người Hán tạo phản, mọi người không chịu liều chết đánh nhau, thì đại sự hỏng mất. Vì vậy lúc kỳ chủ Bát kỳ bàn giao kinh thư cho người đời sau chỉ được nói trong kinh ẩn chứa điều bí mật liên quan tới long mạch của Mãn Thanh, long mạch mà bị khai quật thì người Mãn Châu ai ai cũng chết không có đất chôn. Một là khiến cho người trong Bát kỳ đời sau không dám nảy lòng tham, lén đi khai quật kho tàng, hai là nếu biết có người đi khai quật trước thì Bát kỳ liên quân lại mà đánh, dốc sức cản trở. Chỉ có chủ một nước, mới có thể biết được bí mật thật sự”.

Khang Hy nhớ lại cuộc trò chuyện hôm ấy, chợt nghĩ “Nhiếp chính vương hùng tài đại lược, sở kiến rất đúng” rồi liếc Vi Tiểu Bảo một cái, nghĩ thầm “Tiểu Quế tử tuy trung thành nhưng cũng chỉ có thể nói với y chuyện long mạch, không thể nói chuyện kho báu. Tiểu tử này ngày sau lớn khôn, làm sao dám chắc y không nổi lòng tham. Hôm qua thái hậu nói với mình, năm ấy lúc phụ hoàng kiên quyết xuất gia, đã đem điều bí mật này nói cho thái hậu biết, muốn thái hậu chờ sau khi mình trường thành sẽ nói lại, sở dĩ thái hậu nhẫn nhục cố sống chính là vì chuyện quan trọng này. Thái hậu không biết mình đã tới núi Ngũ Đài gặp phụ hoàng, cũng may là nhờ thế mà thái hậu không bị con đĩ già hại chết”.

Vi Tiểu Bảo thấy Khang Hy đi qua đi lại suy nghĩ, đột nhiên tâm niệm nhất động, nói “Hoàng thượng, nếu con đĩ già là do Ngô Tam Quế phái vào cung, thì... thì trong tay thị đã có bảy bộ kinh thư”.

Khang Hy giật mình, nghĩ thầm chuyện này cũng rất có thể, bèn gọi “Truyền Thượng y giám!”.

Qua một lúc, một thái giám già bước vào thư phòng dập đầu, là Thái giám Tổng quản Thượng y giám. Khang Hy hỏi “Điều tra rõ chưa?”. Thái giám đó đáp “Bẩm hoàng thượng, nô tài đã điều tra rất kỹ, chất liệu áo tăng bào ấy được chế tạo trong thành Bắc Kinh”. Khang Hy ồ một tiếng. Vi Tiểu Bảo mới hiểu rõ “Thì ra hoàng thượng muốn điều tra lai lịch của quả dưa lùn ấy. Chất liệu áo y được chế tạo ở trong kinh thì điều tra chẳng được gì cả”. Thái giám đó lại nói “Nhưng quần áo lót của người đàn ông ấy làm bằng tơ tằm ở vùng Cẩm Châu Liêu Đông”. Khang Hy trên mặt lộ vẻ vui mừng, gật đầu nói “Lùi ra đi”. Viên thái giám ấy dập đầu lui ra.

Khang Hy nói “Chỉ e ngươi đoán đúng rồi, quả dưa lùn này nói không chừng có dây mơ rễ má với Ngô Tam Quế”. Vi Tiểu Bảo nói “Nô tài cũng không rõ”. Khang Hy nói “Trước kia Ngô Tam Quế trấn thủ Sơn Hải quan, Cẩm Châu là địa hạt của y. Quả dưa lùn này có thể là bộ thuộc của y”. Vi Tiểu Bảo cả mừng nói “Đúng vậy, hoàng thượng anh minh, đoán nhất định không sai”. Khang Hy trầm ngâm nói “Nếu con đĩ già trốn về Vân Nam thì chuyến đi này của ngươi thêm một phần nguy hiểm. Ngươi hãy đem theo nhiều thị vệ và lấy thêm ba ngàn quân trong Kiêu kỵ doanh”. Vi Tiểu Bảo nói “Dạ, xin hoàng thượng yên tâm. Tốt nhất là nô tài có thể bắt con đĩ già và quả dưa lùn đem băm ra ngàn vạn mảnh cho thái hậu hả giận”.

Khang Hy vỗ vai Vi Tiểu Bảo, mỉm cười nói “Nếu ngươi có thể lập được công lớn như vậy cho thái hậu hả giận thi, ha ha, ngươi còn quá nhỏ mà quan chức lại quá lớn, ta thấy hơi khó xử đấy. Có điều tiểu hoàng đế và tiểu đại thần chúng ta mà làm được những việc lớn như vậy, khiến bọn quan già phải trợn mắt há miệng cũng rất thú vị”.

Vi Tiểu Bảo nói “Hoàng thượng tuy nhỏ tuổi mà anh minh nhìn xa thấy rộng, đã sớm làm bọn lão quan trong lòng khâm phục, lúc nào người lo liệu xong chuyện Ngô Tam Quế thì thật đúng là tiền vô lai giả, hậu vô cổ nhân”.

Khang Hy cười ha hả nói “Con mẹ nó, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Ngươi thông minh lanh lợi nhưng lại bất học vô thuật vì không chịu đọc sách”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Dạ, dạ. Nô tài khi có thời giờ rảnh rỗi, phải đọc sách mấy ngày mới được”.

Thật ra Vi Tiểu Bảo thô bỉ vô văn, nhưng Khang Hy lại thích, bên cạnh Khang Hy bọn thần tử văn học theo hầu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, suốt ngày cứ nghe dẫn chứng sách vở đã quá nhiều, được cùng Vi Tiểu Bảo nói những lời thô tục đầu đường xó chợ lại cảm thấy thú vị.

Vi Tiểu Bảo cáo từ hoàng đế, vừa ra khỏi thư phòng đã thấy một tên thị vệ tới đón, thỉnh an rồi khẽ nói “Vi Phó Tổng quản, Khang thân vương muốn gặp người, không biết Vi Phó Tổng quản có rảnh không?”. Vi Tiểu Bảo hỏi “Vương gia đang ở đâu?”. Tên thị vệ nói “Vương gia đang chờ người hồi âm trong Thị vệ phòng”. Vi Tiểu Bảo nói “Vương gia đích thân tới à?”. Tên thị vệ nói “Dạ, dạ. Vương gia nói muốn mời Vi Phó Tổng quản đi uống rượu xem hát, nhưng e là hoàng thượng có việc lớn quan trọng sai Vi Phó Tổng quản làm nên lão nhân gia người không thể phân thân được”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Con mẹ nó, ta mà là lão nhân gia cái gì?”.

Vi Tiểu Bảo vào Thị vệ phòng, chỉ thấy Khang thân vương tay cầm chén trà ngồi ngẩn ngơ xuất thần, cau mày trông rất lo lắng. Y vừa thấy Vi Tiểu Bảo vào vội đặt chén trà xuống, đứng lên bước tới nắm tay Vi Tiểu Bảo, nói “Huynh đệ, lâu ngày không gặp, thật nhớ muốn chết”.

Vi Tiểu Bảo biết y vì chuyện làm mất kinh thư mà cẩu cứu mình, nhưng thấy y thân thiết như vậy cũng thấy thích thú, bèn nói “Vương gia có việc gì cứ sai người dặn một tiếng là được rồi, còn thưởng rượu, thưởng cơm thì làm sao ty chức không tới ngay chứ? Được vương gia coi trọng như vậy, còn đích thân tới tìm ty chức”. Khang thân vương nói “Trong nhà ta đã chuẩn bị sẵn một ban kịch, chỉ sợ huynh đệ không rảnh. Bây giờ qua chơi được không?”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Được chứ, vương gia thưởng cho cơm rượu, chỉ cần không phải hoàng thượng dặn ta đi làm chuyện gì gấp, thì dù ông già ruột có chết ta cũng tới dùng cơm rượu với vương gia trước rồi sẽ nói”.

Hai người dắt tay nhau ra khỏi cung, cưỡi ngựa tới vương phủ. Khang thân vương khoản đãi long trọng, lần này ngoài Vi Tiểu Bảo không có khách nào khác. Ăn cơm xong, Khang thân vương mời y vào thư phòng, nói vài câu chuyện phiếm, khen y xuất gia thay hoàng thượng ở chùa Thiếu Lâm, tích được vô số công đức thiện quả, rồi khen y nhỏ tuổi mà đã làm tới Phó Tổng quản Ngự tiền thị vệ, Đô thống Kiêu kỵ doanh, tiền đồ thật không thể biết đâu mà lường. Vi Tiểu Bảo khiêm tốn một hồi, nói sau này hoàn toàn nhờ vương gia cất nhắc tài bồi cho.

Khang thân vương thở dài nói “Huynh đệ, ta và huynh đệ như người một nhà, không giấu gì huynh đệ, đại họa trước mắt của ta sắp đổ lên đầu rồi, chỉ sợ tính mạng thân gia cũng khó bảo toàn”. Vi Tiểu Bảo làm ra vẻ kinh ngạc, nói “Vương gia là con cháu dòng đích của Đại Thiện đại bối lặc, Thiết Mạo tử vương, hoàng thượng đang tín nhiệm trọng dụng, sao có đại họa gì sắp tới?”.

Khang thân vương nói “Huynh đệ, ngươi có chuyện chưa biết. Năm xưa sau khi Mãn Thanh chúng ta vào quan ải, kỳ chủ mỗi đạo được tiên đế ban cho một bộ kinh Phật. Ta là kỳ chủ đạo Chánh Hồng kỳ, cũng được ân thưởng một bộ. Hôm nay hoàng thượng triệu kiến, muốn ta đem kinh thư tiên đế ban cho trinh lên. Nhưng... nhưng bộ kinh ấy ta không hiểu vì sao, lại... lại bị ai ăn trộm mất rồi”.

Vi Tiểu Bảo trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên, nói “Thật là kỳ quặc! Vàng bạc sao không trộm, sách có gì hay đâu mà trộm? Bộ sách ấy đúc bằng vàng à? Hay là viền đầy châu ngọc trân quý rất đắt giá?”.

Khang thân vương nói “Cũng không phải thế, chẳng qua cũng là kinh thư bình thường thôi, nhưng ta đã không thể bảo quản tốt tặng vật của tiên đế, thật là đại bất kính. Hoàng thượng bỗng nhiên muốn ta trình lên, chỉ sợ là hoàng thượng đã biết ta làm mất bộ kinh, muốn truy cứu chuyện này. Huynh đệ, huynh đệ cứu ta với”, nói xong đứng lên thỉnh an.

Vi Tiểu Bảo vội đáp lễ, nói “Vương gia khách khí như vậy, há muốn tiểu nhân tổn thọ sao?”. Khang thân vương mặt mũi rầu rĩ nói “Huynh đệ, nếu huynh đệ không nghĩ cách giùm ta thì ta... ta đành tự tử”. Vi Tiểu Bảo nói “Vương gia cũng không khỏi quá xem nặng chuyện này rồi. Ngày mai ta đem chuyện này tâu lên hoàng thượng, nhiều nhất cũng chẳng qua phạt bổng vương gia mấy tháng, hoặc giả giao cho Tôn nhân phủ thầm xét một phen, đâu có gì liên quan tới tính mạng?”. Khang thân vương lắc đầu nói “Ta chỉ cần bảo toàn được tính mạng, dù có cách chức thân vương của ta đi, phạt làm thứ dân, ta cũng tạ ơn trời đất, mãn nguyện lắm rồi. Ngạc Thạc Khắc Ha kỳ chủ đạo Tương Lam kỳ vì làm mất kinh thư mà hôm qua bị giam vào thiên lao, nghe nói bị đánh đập tra khảo, hoàng thượng sai người tra vấn xem bộ kinh thư ấy rốt lại đang ở đâu.”. Nói xong da thịt trên mặt giật giật, rõ ràng y nghĩ tới thảm họa bị giam trong thiên lao, thân chịu khổ hình.

Vi Tiểu Bảo cau mày nói “Bộ kinh thư ấy thật sự quan trọng như vậy sao? A, phải rồi, hôm tịch biên tài sản của Ngao Bái, thái hậu sai ta tới nhà y tìm hai bộ Tam thập nhị chương kinh, Tứ thập tam chương kinh gì đó. Bộ kinh vương gia mất có chắc là cái đó không?”. Khang thân vương vẻ mặt càng bồn chồn, nói “Chính nó, là Tứ thập nhị chương kinh. Vừa tịch biên tài sản nhà Ngao Bái, thái hậu cái gì cũng không cần, chỉ cần kinh thư, đủ thấy vật ấy không phải tầm thường. Huynh đệ có tìm được không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Tìm thì tìm được rồi. Thằng khốn Ngao Bái cất kinh thư dưới hầm trong phòng ngủ, ta tìm toát cả mồ hôi. Bộ kinh ấy có gì kỳ lạ? Ta tới các chùa tìm giúp vương gia năm bảy bộ dâng lên hoàng thượng là được”. Khang thân vương nói “Kinh thư tiên đế khâm tứ khác hẳn kinh Phật tầm thường trong các chùa chiền, không nhập nhèm được đâu”.

Vi Tiểu Bảo vẻ mặt trịnh trọng, nói “Vậy thì đúng cũng hơi phiền phức. Không biết vương gia muốn ta làm chuyện gì?”.

Khang thân vương lắc đầu nói “Chuyện này ta thật khó nói ra, sao... Sao có thể nhờ huynh đệ làm chuyện khi quân?”. Vi Tiểu Bảo vỗ ngực nói “Vương gia cứ nói không hề gì. Người coi Vi Tiểu Bảo là bằng hữu thì ta vì vương gia mà mất cái mạng nhỏ này cũng là một phen nghĩa khí. Được, người cứ đi tâu với hoàng thượng, nói bộ kinh thư ấy Vi Tiểu Bảo ta đã mượn đi rồi không cẩn thận làm mất. Mấy hôm nay hoàng thượng rất thích ta, cùng lắm là đánh ta một trận, chưa chắ