Hồi 38 Dọc ngang ngựa nội bầy cò lướt-Kiêu hãnh hơi mày một mảnh trời
dịch giả: cao tự thanh
Hồi 38
dọc ngang ngựa nội bầy cò lướt
kiêu hãnh hơi mày một mảnh trời
I TIỂU BẢO CƯỜI HỀ HỀ QUAY LẠI ĐẠI SẢNH, chỉ thấy Ngô Ứng Hùng đang nói chuyện phiếm với bốn tên võ tướng. Triệu Lương Đống và Vương Tiến Bảo không biết đang tranh cãi chuyện gì, hai người mặt đỏ bừng, thanh âm rất lớn. Hai người thấy Vi Tiểu Bảo bước vào lập tức im bặt.
Vi Tiểu Bảo cười hỏi “Hai vị đang cãi nhau chuyện gì thế? Nói cho ta nghe được không?”. Trương Dũng nói “Bọn ta đang bàn luận về ngựa. Vương Phó tướng xem tướng ngựa có cách nhìn độc đáo, y chọn lựa thì nhất định là tuấn mã. Mới rồi mọi người nói về ngựa, Vương Phó tướng khen ngựa Vân Nam tốt. Triệu Tổng binh không tin, nói là ngựa Tứ Xuyên mới hay, chứ ngựa đất Điền chân ngắn chạy không nhanh. Vương Phó tướng nói ngựa đất Xuyên đất Điền dai sức, chạy trong vòng mươi dặm thì không khác gì ngựa khác, nhưng chạy được hai ba mươi dặm thì càng chạy càng hăng”.
Vi Tiểu Bảo nói “Thật à? Huynh đệ có mấy con ngựa, nhờ Vương Phó tướng xem tướng giúp”, rồi sai thân binh về phủ, dắt ngựa tốt trong chuồng tới.
Ngô Ứng Hùng nói “Ngựa của Vi Đô thống là Khang thân vương tặng, là ngựa Đại Uyển nổi tiếng, gọi là Ngọc hoa thông. Ngựa đất Điền bọn ta làm sao bằng được?”. Vương Tiến Bảo nói “Ngựa của Vi Đô thống tự nhiên là hay rồi. Đất Đại Uyển sản ngựa tốt, ty chức từng nghe nói tới. Lúc ty chức ở Cam Tuyền, Thiểm Tây từng cưỡi không ít danh câu Đại Uyển, chạy đường ngắn thì phóng đi rất nhanh, ngựa gì cũng không bằng được”.
Triệu Lương Đống nói “Vậy chạy đường dài thì sao? Chẳng lẽ ngựa Đại Uyển thua ngựa đất Điền à?”, Vương Tiến Bảo nói “Ngựa Vân Nam vốn rất không hay, chỉ có điều chịu được vất vả khổ cực, rất dai sức. Trong vài năm nay ty chức ở đất Điền nuôi ngựa cái, cho ngựa đất Xuyên, ngựa đất Điền giao phối với nhau, nòi ngựa mới này cũng rất không kém”. Triệu Lương Đống nói “Lão huynh, ngươi như thế thì không phải là người sành. Trước nay ngựa cần thuần chủng, càng thuần chủng càng tốt, chưa từng nghe nói ngựa tạp chủng tốt hơn”. Vương Tiến Bảo mặt đỏ bừng lên, nói “Triệu Tổng binh, không phải ta nói tất cả ngựa tạp chủng đều hay. Ngựa được dùng vào những việc khác nhau, con thì dùng để xung phong hãm trận, con thì dùng để kéo xe thồ hàng, cho dù đều là ngựa dùng trong quân cũng có sự khác biệt rất lớn. Có con là ngựa trăm dặm, có con là ngựa ngàn dặm, đi đường ngắn đường dài, hoàn toàn khác nhau”.
Triệu Lương Đống nói “Hừ, rõ ràng có người nói ngựa tạp chủng là tốt”, Vương Tiến Bảo cả giận, đứng phắt lên quát “Ngươi chửi ai là đồ tạp chủng? Ăn nói dơ dáy bừa bãi thế à?”. Triệu Lương Đống cười nhạt nói “Ta đang nói ngựa chứ không phải nói người, ai là tạp chủng, có tật giật mình, cần gì phải nổi nóng ầm lên”. Vương Tiến Bảo càng tức giận, nói “Đây là trong phủ Phò mã, nếu không à, hừ hừ”. Triệu Lương Đống nói “Hừ hừ cái gì? Ngươi muốn động thủ đánh nhau với ta phải không?”.
Trương Dũng khuyên “Hai vị lần đầu gặp nhau, cần gì phải vì chuyện ngựa mà nổi nóng không đâu? Nào nào nào, ta bồi tiếp hai vị một chén, mọi người đừng cãi nhau nữa”. Y là Đề đốc, quan chức cao hơn cả Triệu Lương Đống lẫn Vương Tiến Bảo, hai người không dám không nể mặt y, đành cùng uống một chén rượu. Hai người ngươi trừng mắt nhìn ta ta trừng mắt nhìn ngươi, nếu không phải có thượng quan ngồi đó, hai người tính nóng như lửa này đã lập tức đánh nhau tại đương trường rồi.
Qua không bao lâu, thân binh, mã phu trong phủ Vi Tiểu Bảo dắt ngựa tới, mọi người cùng ra chuồng ngựa phía sau xem. Vương Tiến Bảo quả thật giỏi xem tướng ngựa, vừa đưa mắt nhìn qua, đã nói rõ chỗ hay chỗ dở của từng con, thậm chí ngay cả tính nết thói quen cũng đoán trúng bảy tám phần. Bọn mã phu trong Vi phủ đều mười phần bội phục, khen ngợi Vương Phó tướng nhãn lực tinh tường.
Sau cùng xem tới con ngưa Ngọc hoa thông của Vi Tiểu Bảo. Con ngựa này chân dài cổ mập, dáng vẻ thần tuấn, toàn thân lông trắng như tuyết, bóng mượt như bôi mỡ, cực kỳ đẹp đẽ, mọi người khen ngợi không thôi. Vương Tiến Bảo thì không nói gì, ngắm nghía hồi lâu, nói “Con ngựa này vốn rất tốt, chỉ tiếc là bị nuôi làm hỏng rồi”. Vi Tiểu Bảo nói “Sao lại là bị nuôi làm hỏng, xin thỉnh giáo?”. Vương Tiến Bảo nói “Con ngựa này của Vi đại nhân có thể nói là lương câu hiếm có trong thiên hạ. Loại ngựa tốt thế này mỗi ngày phải cho phi mau mười mấy dặm, chạy chậm vài mươi dặm, càng rèn luyện nhiều càng tốt. Có lẽ đại nhân quá tiếc, nên không cưỡi nhiều. Con ngựa này sống quá thoải mái, ăn toàn thức ngon, một năm khó mà được chạy một lần, ờ, đáng tiếc, đáng tiếc, giống như con em nhà phú quý bị nuông chiều thành hư hỏng”.
Ngô Ứng Hùng nghe thế, hơi biến sắc mặt, khẽ hừ một tiếng. Vi Tiểu Bảo nhìn thấy, biết câu cuối cùng của Vương Tiến Bảo đã đắc tội với Ngô Ứng Hùng, nghĩ thầm “Mình không ngại gì thừa cơ khiêu khích ly gián, cho tướng soái Vân Nam họ bất hòa”. Liền nói “Lời Vương Phó tướng nói e chỉ đúng một nửa, con em nhà phú quý cũng có người bản lĩnh rất lớn, như Phò mã gia đây, y là thế tử của vương gia các ngươi, từ nhỏ đã bưng bát vàng ăn cơm, nhấc chén ngọc uống nước, nhưng không hề có nửa điểm được nuông chiều mà sinh hư”.
Vương Tiến Bảo đỏ bừng mặt, vội nói “Vâng, vâng. Thế tử của vương gia tự nhiên là khác. Ty chức quyết không phải là nói Phò mã”.
Triệu Lương Đống lạnh lùng nói “Trong lòng ngươi chỉ e cũng không có gì là khác”. Vương Tiến Bảo tức giận nói “Triệu Tổng binh, tại sao ngươi cứ không bỏ qua cho huynh đệ thế? Huynh đệ cũng chưa đắc tội với ngươi mà”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Được rồi, đừng vì chuyện nhỏ mà làm tổn thương hòa khí. Các võ quan thường không coi đại thần trẻ tuổi trong triều ra gì, cũng là chuyện thường”. Vương Tiến Bảo nói “Bẩm Đô thống đại nhân, ty chức không dám coi thường người”. Triệu Lương Đống nói “Ngươi coi thường Phò mã”, Vương Tiến Bảo lớn tiếng nói “Không có”.
Vi Tiểu Bảo nói “Vương Phó tướng, tiếc là ngựa tốt ngươi nuôi được đều để ở Vân Nam, nếu không thì bọn ta đã được nhìn thấy rồi”. Vương Tiến Bảo nói “Ngựa ta nuôi... Vâng, vâng, không dám”. Vi Tiểu Bảo trong lòng ngạc nhiên “Cái gì mà vâng vâng, không dám?”. Triệu Lương Đống nói “Dù sao thì ngựa của Vương Phó tướng cũng đều ở Vân Nam, người chết thì không có ai đối chứng. Vi Đô thống, lúc tiểu tướng ở Quan ngoại có nuôi được mấy trăm con ngựa tốt, con nào cũng ngày đi ba ngàn dặm, đêm đi hai ngàn dặm. Đáng tiếc là xa quá, nếu không thì để cho Đô thống đại nhân xem thử”.
Mọi người hô hô cười rộ, đều biết y là cố ý châm chọc Vương Tiến Bảo.
Vương Tiến Bảo giận tới mức sắc mặt xanh xám, chỉ vào tàu ngựa bên trái, cao giọng nói “Mấy mươi con ngựa bên kia chính là ngựa Vân Nam ta mang lên lần này. Triệu Tổng binh, ngươi chọn mười con ngựa cho đua với mười con ngựa này, xem ai hơn ai thua”.
Triệu Lương Đống thấy bầy ngựa đất Điền này vừa gầy vừa thấp, lông rụng da khô, tất cả có năm sáu mươi con, nghĩ thầm “Đàn ngựa ăn mày này của ngươi có chỗ nào hay?”. Bèn nói “Ngựa quả thật rất nhiều, chỉ có điều hơi bệnh hoạn. Cho dù tùy tiện dắt con ngựa nào trong phủ của Vi Đô thống ra cũng chắc chắn chạy nhanh hơn mấy con ngựa bảo bối tâm can mà Vương Phó tướng đích thân nuôi nấng này”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Mọi người cãi suông cũng vô dụng. Phò mã, chúng ta mỗi người chọn ra mười con, đua ngựa một phen, đôi bên đánh cuộc nào”.
Ngô Ứng Hùng nói “Ngựa tốt Đại Uyển của Vi Đô thống, ngựa nhỏ ở Vân Nam bọn ta làm sao bằng được? Không cần đua nữa, đương nhiên bọn ta thua rồi”, Vi Tiểu Bảo thấy Vương Tiến Bảo giận sôi sùng sục, trên mặt đầy vẻ không phục, bèn nói “Phò mã chịu thua, nhưng Vương Phó tướng thì không chịu thua. Thôi thế này, ta đánh cược một vạn lượng bạc, Phò mã cũng bỏ ra một vạn lượng bạc, chúng ta ra ngoài thành đua ngựa. Bên nào thắng được sáu trận thì về sau không cần so tài nữa. Ngươi nói được không?”, Ngô Ứng Hùng còn định thoái thác, đột nhiên chợt động tâm niệm “Thằng tiểu tử này tuổi trẻ hiếu thắng, mình cứ cố ý thua y một vạn lượng bạc cho y vui vẻ vui vẻ”, bèn cười nói “Được, cứ thê mà làm. Vi đại nhân, nếu ngươi thua thì không được tức giận đấy”.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Thua phải thua cho đẹp, thắng phải thắng cho vinh, lẽ nào lại có chuyện thua rồi tức giận?”. Y liếc mắt một cái, thấy Vương Tiến Bảo trong mắt lóe lên tia mừng rỡ, nghĩ thầm “Ái chà, xem dáng vẻ của vị Vương Phó tướng này thì tựa hồ là đã nắm chắc phần thắng, chẳng lẽ đàn ngựa ho lao đất Điền này của y lại rất dai sức à? Không xong, không xong, không giở trò ma không được”.
Y bình sinh cờ bạc chỉ thích gian lận, nhìn thấy trận đua ngựa này chưa nắm chắc phần thắng, lập tức nảy ra ý xấu, nghĩ thầm hôm nay mà đua ngựa thì không kịp động thủ cước, bèn nói “Nếu muốn đánh cược thì ta đi lựa mười mấy con ngựa, ngày mai sẽ đua được không?”.
Ngô Ứng Hùng quyết ý vỗ mông ngựa, không dùng hết sức, trong mười vòng đua cứ chịu thua tám chín vòng cho y thì đua hôm nay hay ngày mai cũng không có gì khác, lập tức gật đầu ưng thuận.
Vi Tiểu Bảo uống rượu xem hát trong phủ Phò mã, không nói tới chuyện đua ngựa nữa. Đến xế chiều, bèn mời Ngô Ứng Hùng đưa ba người bọn Trương Dũng, Vương Tiến Bảo, Tôn Tư Khắc tới phủ mình uống rượu. Ngô Ứng Hùng vui vẻ nhận lời, tất cả cùng tới phủ bá tước của Vi Tiểu Bảo.
Ngồi yên bưng trà lên xong, Vi Tiểu Bảo nói “Xin lỗi, huynh đệ đi thu xếp”. Ngô Ứng Hùng cười nói “Mọi người đều là người mình, không cần khách khí”. Vi Tiểu Bảo nói “Quý khách quang lâm, không thể quá đơn bạc được”.
Y vào hậu đường, dặn Tổng quản chuẩn bị bày bàn tiệc gọi ban hát, kế gọi người đứng đầu bọn mã phu trong phủ lên đưa y ba trăm lượng bạc, nói “Con ngựa Ngọc hoa thông và mấy con ngựa khác còn ở trong phủ Phò mã, ngươi qua đó dắt về, tiện dịp mời tất cả bọn mã phu trong phủ Phò mã đi uống rượu, chuốc cho họ say mềm con bà nó một trận”. Người đứng đầu bọn mã phu vâng dạ. Vi Tiểu Bảo nói “Cho ngựa ăn cái gì thì chúng gân mềm chân nhũn không sao chạy được, mà không phải là đánh thuốc độc cho chết?”. Người đứng đầu bọn mã phu nói “Không biết Tước gia muốn làm gì, tiểu nhân sẽ hết sức mà làm là được”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Nói với ngươi cũng không hề gì, Phò mã có một đàn ngựa mới đưa từ Vân Nam tới, khoe là rất dai sức, sáng mai muốn đua với ngựa của chúng ta. Chúng ta không thể thua người khác, đúng không?”. Người đứng đầu bọn mã phu lập tức hiểu ra, cười nói “Tước gia muốn tiểu nhân giở trò cho ngựa của Phò mã ăn cái gì đó, sáng mai ra đua, chúng ta sẽ nắm chắc phần thắng phải không?”.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Đúng thế, ngươi thông minh lắm, sáng mai đua ngựa là có đánh cược đấy, nếu thắng sẽ chia tiền thưởng cho ngươi. Ngươi cứ rón rén đi làm chuyện này, ngàn vạn lần không được để bọn mã phu trong phủ Phò mã biết đấy. Ba trăm lượng bạc này cầm lấy mà mời khách, uống rượu đánh bạc chơi gái con mẹ nó cứ làm tất, cho họ say sưa mờ mịt rồi hãy hạ độc”.
Người đứng đầu bọn mã phu nói “Xin Tước gia yên tâm, không có sai sót gì đâu. Tiểu nhân sẽ đi mua vài mươi cân Ba đậu, trộn với đậu mang cho ngựa của Ngô phủ ăn, cho con nào cũng tháo tỏng suốt đêm, sáng mai ra đua thì rùa đen cũng chạy thắng chúng”.
Vi Tiểu Bảo lập tức trở ra bồi tiếp bọn Ngô Ứng Hùng uống rượu. Y sợ sau khi bọn Ngô Ứng Hùng trở về, Vương Tiến Bảo lại ra xem ngựa sẽ nhìn thấy chỗ sơ hở, nên ân cần tiếp đãi, không ngừng mời rượu. Triệu Lương Đống tửu lượng rất cao, cứ so tài uống rượu với Vương Tiến Bảo, uống đến khuya, ngoài Vi Tiểu Bảo và Ngô Ứng Hùng, bốn viên võ tướng đều say gục xuống.
Hôm sau, khi tan chầu, Vi Tiểu Bảo vào cung hầu hoàng đế. Khang Hy vẻ mặt tươi cười, tâm tình khoan khoái, nói “Tiểu Quế tử, có một tin hay nói cho ngươi biết, Thượng Khả Hỷ và Cảnh Tinh Trung phụng chiếu triệt phiên, nội trong ngày sẽ khởi hành lên kinh”.
Vi Tiểu Bảo nói “Chúc mừng hoàng thượng, Thượng Cảnh Nhị phiên phụng chiếu, thằng đầy tớ già Ngô Tam Quế một bàn tay không vỗ được...”. Khang Hy cười nói “Tay lẻ khó vỗ”. Vi Tiểu Bảo nói “Đúng, tay lẻ khó vỗ, chúng ta cứ đánh cho y một trận nước chảy hoa rơi”. Khang Hy cười nói “Còn nếu y cũng phụng chiếu triệt phiên thì sao?”, Vi Tiểu Bảo sửng sốt, nói “Vậy thì rất tốt, y tới Bắc Kinh, hoàng thượng muốn y tròn thì y không dám méo, hoàng thượng muốn y méo thì y nói thế nào cũng không tròn được”.
Khang Hy mỉm cười nói “Rốt lại ngươi cũng hiểu được đạo lý đấy”. Vi Tiểu Bảo nói “Lúc ấy thì y cũng như giao long bị mắc cạn, làm cọp lạc Bình Dương gì đó...”, nói tới đó lè lè lưỡi, tự cốc vào trán một cái. Khang Hy hô hô cười rộ, nói “Cái đó gọi là Cọp lạc Bình Dương bị ngươi khinh, lúc ấy thì đừng nói y không dám đắc tội với ta, cả với ngươi y cũng không dám đắc tội”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng, vâng, thế thì rất thú vị”.
Khang Hy nói “Tờ sắc văn xây dựng Trung liệt từ ở Dương Châu, ta đã viết xong, bảo Hàn lâm học sĩ viết chữ, ngươi mang tới Dương Châu khắc lên bia. Cứ chọn ngày tốt lên đường đi”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng. Nếu quả Tam phiên đều phụng chiếu triệt phiên, thì ngôi Trung liệt từ này có cần dựng nữa không?”. Khang Hy nói “Cũng không biết Ngô Tam Quế có phụng chiếu không. Mà nói lại, tôn vinh người trung liệt vốn là chuyện hay, cho dù Ngô Tam Quế không tạo phản thì chuyện này cũng nên làm”. Vi Tiểu Bảo vâng dạ, trong lúc trò chuyện, nói Kiến Ninh công chúa xin cầu kiến. Khang Hy gật gật đầu, sai thái giám hầu cận lập tức tuyên chỉ triệu công chúa Kiến Ninh vào gặp.
Khang Hy tâm tình khoan khoái, hỏi kỹ y về phong thổ nhân vật nước La Sát, lúc ấy quân hỏa thương tạo phản thế nào, công chúa Tô Phi Á dẹp loạn thế nào, Đại Tiểu Sa hoàng cùng lên ngôi thế nào, nói một lúc thì công chúa vào tới Thượng thư phòng.
Vừa gặp mặt, công chúa đã phủ phục xuống cạnh chân Khang Hy, ôm đầu gối y, buông tiếng khóc lớn, nói “Hoàng đế ca ca, từ nay trở đi ta ở trong cung bầu bạn với người, không về nữa đâu”, Khang Hy vuốt vuốt tóc nàng, hỏi “Có chuyện gì? Phò mã hà hiếp cô à?”. Công chúa khóc nói “Chắc y cũng không dám, y... y...”, nói tới đó lại bật khóc. Khang Hy nghĩ thầm “Ngươi đã thiến y, khiến y không làm chồng ngươi được, cái đó là ngươi mình làm mình chịu”. Bèn an ủi nàng mấy câu, nói “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, cô ăn cơm với ta”.
Hoàng đế ăn cơm không có giờ giấc nhất định, chỉ lúc nào thích là sai dọn cơm lúc ấy. Lúc ấy thái giám Ngự thiện phòng bày ngự thiện lên, Vi Tiểu Bảo cũng hầu cơm bên cạnh. Y tuy rất được hoàng đế sủng ái nhưng cũng không thể cùng ngồi ăn uống. Khang Hy thưởng cho y mười mấy bát thức ăn, sai thái giám mang tới phủ y, lúc về sẽ ăn sau.
Công chúa uống vài chén rượu, hai má hồng lên, nước mắt long lanh, chớp chớp mắt nhìn Vi Tiểu Bảo. Trước mặt hoàng đế Vi Tiểu Bảo không dám có chút nào vô lễ, thủy chung vẫn không tiếp xúc với ánh mắt của công chúa, tim đập thình thịch, nghĩ thầm “Nếu công chúa uống rượu vào lại để lộ phong thanh, khiến hoàng đế biết được, thì cái đầu của mình quả rất không ổn”. Y vâng chỉ hộ tống công chúa đi Vân Nam hoàn hôn, trên đường lại ăn vụng tư thông với công chúa, tội danh quả thật không nhỏ, trong lòng hối hận, nghĩ quả thật lẽ ra không nên nói với hoàng đế chuyện công chúa xin cầu kiến.
Công chúa chợt nói “Tiểu Quế tử, xới cơm cho ta”. Nói xong chìa cái chén không tới trước mặt y. Khang Hy cười nói “Cô ăn được đấy”, công chúa nói “Gặp được hoàng đế ca ca, ta mới nuốt cơm được”. Vi Tiểu Bảo xới cơm xong, hai tay cung cung kính kính đưa qua, đặt xuống trước mặt công chúa, công chúa tay trái thò xuống cấu mạnh vào đùi y một cái. Vi Tiểu Bảo đau điếng nhưng không dám kêu, ngay cả vẻ mặt cũng không dám giảm bớt nét tươi cười, chỉ là không khỏi nhăn nhó mỉm cười, đó cũng là không biết làm sao, trong bụng chửi thầm “Con đĩ chết giẫm, để rồi lúc nào xem ta có cấu ngươi thật mạnh không”. Câu chửi trong lòng chưa dứt, đột nhiên đầu ngửa về phía sau, là công chúa đưa tay ra sau lưng y, túm bím tóc y giật mạnh một cái.
Khang Hy nhìn thấy mỉm cười nói “Công chúa đã lấy chồng mà vẫn ương bướng nghịch ngợm như thế”. Công chúa chỉ Vi Tiểu Bảo cười nói “Là y, là y...”. Vi Tiểu Bảo cuống lên, không biết nàng sẽ nói gì, may mà công chúa chỉ cười khanh khách mấy tiếng, nói “Hoàng đế ca ca, thanh danh của người càng ngày càng hay. Ta ở trong cung vốn không biết, lần này đi Vân Nam, đi đi về về, nghe bách tính đều nói ngươi làm hoàng đế, bách tính trong thiên hạ sống rất thoải mái. Cho nên thằng tiểu tử này”, nói tới đó trừng mắt nhìn Vi Tiểu Bảo một cái, nói “Chức quan cũng càng ngày càng lớn, chỉ là em gái nhỏ của người thì càng lúc càng rủi ro”.
Khang Hy tâm tình vốn rất tốt, mấy câu ấy của công chúa Kiến Ninh lại cung kính rất ăn khớp, y cười nói “Cô là vợ nhờ chồng mà sang, nếu cha con Ngô Ứng Hùng ngoan ngoãn tuân lệnh triệt phiên, thiên hạ thái bình, thì ta đáp ứng với cô thăng quan cho y là được”, công chúa bĩu môi một cái, nói “Người thăng thằng tiểu tử Ngô Ứng Hùng làm quan hay không không liên quan gì tới ta, ta muốn người thăng quan cho ta đây”. Khang Hy cười nói “Cô làm quan gì?”, công chúa nói “Tiểu Quế tử nói công chúa La Sát làm Nhiếp chính nữ vương gì đó. Người cứ phong ta làm đại nguyên soái, phái ta đi đánh phiên bang”. Khang Hy hô hô cười rộ, nói “Con gái mà làm đại nguyên soái à?”. Công chúa nói “Trước đây Phàn Lê Hoa, Dư Thái quân, Mộc Quế Anh, người nào lại không đeo ấn đại nguyên soái? Tại sao họ làm được, còn ta thì không làm được? Người nói ta võ nghệ kém cỏi, thì chúng ta cứ ra tỷ thí xem”. Nói xong cười hì hì đứng lên.
Khang Hy cười nói “Cô không chịu đọc sách, cũng không có học vấn giống như Tiểu Quế tử, chỉ biết được chuyện cũ nhờ xem hát. Phụ nữ làm nguyên soái thời trước quả là có thật. Em gái Đường Thái tông Lý Thế Dân là công chúa Bình Dương, giúp Đường Thái tông đánh dẹp thiên hạ. Cô ta làm nguyên soái, thống suất một cánh quân, gọi là Nương tử quân, cửa quan cô ta đóng quân gọi là Nương tử quan, cũng rất lợi hại”.
Công chúa vỗ tay nói “Thế thì phải rồi. Hoàng đế ca ca, người làm hoàng đế còn hơn Lý Thế Dân. Ta học làm công chúa Bình Dương. Tiểu Quế tử, ngươi học ai? Học Cao Lực Sĩ à? Hay học Ngụy Trung Hiền?”.
Khang Hy hô hô cười rộ, liên tiếp lắc đầu nói “Lại ăn nói bậy bạ rồi. Tiểu Quế tử làm thái giám là giả. Mà nói lại, Cao Lực Sĩ, Ngụy Trung Hiền đều là thái giám thủ hạ của hôn quán, câu ấy của cô không phải là chửi ta đấy chứ?”.
Công chúa cười nói “Xin lỗi, hoàng đế ca ca, người đừng trách, là ta không biết”, nghĩ tới câu “Tiểu Quế tử làm thái giám là giả”, liếc Vi Tiểu Bảo một cái, trong lòng bất giác ý xuân lai láng, nói “Ta phải đi khấu kiến thái hậu”.
Khang Hy ngẩn ra, nghĩ thầm “Thái hậu giả đã bị thay bằng thái hậu thật, mẹ của ngươi chạy trốn khỏi cung rồi”. Y trước nay vẫn rất yêu thương cô em gái này, không nỡ để nàng khó xử, bèn nói “Mấy hôm nay thái hậu trong người không khỏe, không cần tới quấy rầy lão nhân gia người, tới ngoài cung Từ Ninh dập đầu thỉnh an là được rồi”.
Công chúa vâng dạ, nói “Hoàng đế ca ca, ta tới cung Từ Ninh, rồi sẽ quay lại nói chuyện với người, Tiểu Quế tử, ngươi đi với ta”.
Vi Tiểu Bảo không dám nghe lời. Khang Hy đưa mắt nhìn y một cái, ra hiệu cho y tìm cách cản trở công chúa, đừng để nàng tới gặp thái hậu. Vi Tiểu Bảo hội ý, gật đầu lãnh chỉ, lúc ấy đi cùng công chúa tới cung Từ Ninh.
Vi Tiểu Bảo sai tiểu thái giám tới cung Từ Ninh thông báo trước. Quả nhiên thái hậu hạ lệnh, nói người không khỏe, không cần khấu kiến.
Công chúa đã lâu không gặp mẹ, trong lòng nhung nhớ, nói “Thái hậu không được khỏe, ta càng phải tới thăm” nói xong rảo chân sấn vào tẩm điện của thái hậu. Bọn thái giám cung nữ làm sao dám cản trờ? Vi Tiểu Bảo cuống lên nói “Điện hạ, điện hạ, thái hậu lão nhân gia người bị lạnh, đừng để gió lọt vào”.
Công chúa nói “Ta từ từ bước vào, không mang một chút gió nào vào đâu”. Đẩy cửa tẩm điện ra, vén rèm lên, chỉ thấy rèm buông xuống, thái hậu ngủ trên giường, bốn tên cung nữ đứng trước giường.
Công chúa hạ giọng nói “Thái hậu, con tới dập đầu với người”, nói xong quỳ xuống khẽ dập đầu mấy cái, chỉ nghe thái hậu trong màn ờ mấy tiếng. Công chúa bước tới cạnh giường, đưa tay định vén màn lên, một cung nữ nói “Điện hạ, thái hậu đã dặn, không ai được làm kinh động”, công chúa gật gật đầu, hé tấm màn ra nhìn vào bên trong, chỉ thấy thái hậu quay mặt vào trong, tựa hồ đang ngủ rất say. Công chúa hạ giọng gọi “Thái hậu, thái hậu”. Thái hậu không đáp tiếng nào.
Công chúa không biết làm sao, chỉ đành buông màn xuống, rón rén lùi ra, trong lòng chua xót, nhịn không được bật khóc.
Vi Tiểu Bảo thấy nàng không nhìn thấy chân tướng, trong lòng như trút được một khối đá nặng, khuyên “Công chúa ở tại kinh thành, có thể thường vào cung thỉnh an. Chờ lúc nào thái hậu khỏe, sẽ tới cung Từ Ninh cũng được”, công chúa thấy có lý, lập tức lau nước mắt, nói “Chỗ ở của ta trước đây không biết hiện thế nào, qua đó xem thử”. Nói xong bèn đi về phía tẩm cung của mình, Vi Tiểu Bảo theo sau.
Cung Kiến Ninh chỗ công chúa ở trước kia ở cạnh cung Từ Ninh, giây lát đã tới. Sau khi công chúa hạ giá, cung Kiến Ninh do bọn thái giám, cung nữ quét dọn trông coi đều như trước kia.
Công chúa tới cửa tẩm điện, thấy Vi Tiểu Bảo cười hì hì đứng ngoài cửa, không chịu bước vào, bèn đỏ mặt nói “Thái giám chết giẫm, sao ngươi không vào?”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Chức thái giám của ta là giả, không bước vào tẩm điện của công chúa được”, công chúa vươn tay ra nắm chặt tai y, quát “Ngươi mà không bước vào ta sẽ kéo đứt cái tai chó của ngươi”, rồi dùng sức kéo một cái lôi y vào tẩm điện, tiện tay đóng cửa cài then lại. Vi Tiểu Bảo hoảng sợ tim đập thình thịch, hạ giọng nói “Công chúa, trong cung không được làm bậy, ta... ta... có thể bị chém đầu đấy”.
Công chúa nước mắt ứa ra như sắp nhỏ xuống, nghẹn ngào nói “Vi Tước gia, ta là nô tài của ngươi, ta tới hầu hạ ngươi”. Rồi giang hai tay ra ôm chầm lấy y. Vi Tiểu Bảo cười nói “Không, không được đâu”, công chúa nói “Được, ta đi nói với hoàng đế ca ca, là ngươi trên đường đi Vân Nam dụ dỗ ta, bảo ta thiến thằng tiểu tử Ngô Ứng Hùng, bây giờ lại không nhìn ngó gì tới ta”, rồi đưa tay xuống véo mạnh vào đùi y một cái.
Qua rất lâu rất lâu, hai người mới trong tẩm cung đi ra. Công chúa mặt mày rạng rỡ, nói “Hoàng thượng dặn ngươi kể chuyện công chúa nước La Sát cho ta nghe, sao còn không kể, lại định đi à?”. Vi Tiểu Bảo nói “Nô tài tay chân rã rời, không còn sức đâu mà kể”, công chúa cười nói “Lần sau ngươi lại tới nói chuyện bắt hồ ly tinh ở Liêu Đông cho ta nghe”. Vi Tiểu Bảo đưa mắt liếc, hạ giọng nói “Nô tài không nói gì được nữa”, công chúa cười khanh khách, lật tay lại, chát một tiếng, đã tát y một cái.
Thái giám cung nữ trong cung Kiến Ninh đều là người cũ, vốn biết tính nết vừa dễ thương vừa ngang ngạnh của công chúa, thấy nàng ra tay đánh người, đều nghĩ công chúa lấy chồng rồi mà tính tình vẫn không thay đổi, Vi Bá tước là đại thần được hoàng thượng sủng ái nhất mà công chúa cũng đánh.
Hai người trở về Thượng thư phòng gặp Khang Hy cáo từ. Lúc ấy đã xế chiều, thấy Khang Hy đang nhìn một tấm bản đồ lớn trên bàn, ngưng thần suy nghĩ. Công chúa nói “Hoàng đế ca ca, thái hậu không khỏe, không thể gặp được, qua mấy hôm nữa ta sẽ vào dập đầu thỉnh an”. Khang Hy gật đầu nói “Lần sau để người truyền kiến, cô hãy tới”, rồi đưa tay phải chỉ lên tấm bản đồ, hỏi Vi Tiểu Bảo “Các ngươi từ Quý Châu tới Vân Nam rồi ra Quảng Tây trở về, đường có dễ đi không?”, nguyên là y đang xem xét địa thế Vân Nam.
Vi Tiểu Bảo nói “Núi non ở Vân Nam rất cao, bất kể là từ Quý Châu hay từ Quảng Tây đi, đều rất khó. Phần nhiều đường núi không thể hành quân, công chúa ngồi kiệu, nô tài thì cưỡi ngựa”. Khang Hy gật gật đầu, chợt nghĩ ra một việc, bèn sai thái giám “Truyền gọi Lang trung Ty Xa giá bộ Binh”, rồi quay nhìn công chúa nói “Cô về phủ đi, đi vắng suốt ngày, Phò mã đang chờ cô đấy”.
Công chúa bĩu môi một cái, nói “Y không chờ ta đâu”. Nàng có ý muốn chờ Vi Tiểu Bảo để cùng ra khỏi cung, trên đường còn chuyện trò thêm được vài câu, nhưng nghe hoàng đế sai gọi bề tôi, có chuyện quốc sự cần hỏi, liền nói “Hoàng đế ca ca, trời đã chiều rồi mà người còn phải lo chuyện quốc gia đại sự, phụ hoàng trước kia cũng không vất vả vì việc nước như người đâu”.
Khang Hy trong lòng chợt chua xót, nhớ tới cha một mình lẻ loi xuất gia trên núi Ngũ Đài, nói “Phụ hoàng thông minh duệ trí, việc người làm một giờ, ta làm ba giờ cũng chưa xong”.
Công chúa mỉm cười nói “Ta nghe mọi người đều nói hoàng đế ca ca trời sinh anh minh, từ xưa ít có, mọi người không dám nói người giỏi hơn phụ hoàng, nhưng nói người là hoàng đế tốt hiếm có ở Trung Quốc mấy ngàn năm nay”.
Khang Hy cười khẽ một tiếng, nói “Trước nay ở Trung Quốc có rất nhiều hoàng đế tốt. Đừng nói Nghiêu Thuấn Võ Thang Văn Vũ, từ đời Tam đại về sau, các minh quân như Hán Văn đế, Hán Quang Vũ, Đường Thái tông cũng khiến người ta rất ngưỡng mộ”.
Công chúa thấy Khang Hy lúc trò chuyện vẫn không ngừng đưa mắt nhìn nhìn tấm bản đồ, không dám nói nhiều, đưa mắt nhìn Vi Tiểu Bảo một cái, cánh tay vẫn buông xuống, nhưng ngón tay chỉ chỉ vào y, lại chỉ chỉ vào mình, ý là bảo y thỉnh thoảng tới thăm mình. Vi Tiểu Bảo hội ý, khẽ gật đầu. Lúc ấy công chúa làm lễ với Khang Hy rồi cáo từ lui ra.
Qua một lúc, Khang Hy ngẩng đầu lên, nói “Số đại pháo chúng ta chế tạo chỉ e quá to quá nặng, không dễ kéo trên đường sơn đạo”. Vi Tiểu Bảo sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ngay Khang Hy muốn chở đại pháo tới Vân Nam đánh Ngô Tam Quế, liền nói “Vâng, vâng. Nô tài hồ đồ, không nghĩ tới chi tiết này. Tốt nhất là chế tạo nhiều pháo nhỏ, hai con ngựa có thể kéo được thì đưa tới Vân Nam rất tiện”. Khang Hy nói “Đánh nhau trong vùng núi non, không thể ngàn quân muôn ngựa nhất tề xung sát, bộ quân quan trọng hơn mã quân”.
Qua không bao lâu, ba viên Lang trung người Mãn, một viên Lang trung người Hán trong Ty Xa giá bộ Binh cùng bước vào. Họ dập đầu xong, Khang Hy hỏi “Đã chuẩn bị đủ ngựa chưa?”, Ty Xa giá bộ Binh là cai quản việc dịch trạm và mã chính, lập tức tâu báo tường tận đã mua được ở Tây Vực và Mông Cổ bao nhiêu ngựa, đã chở từ Quan ngoại vào được bao nhiêu ngựa, hiện đã có hơn tám vạn năm ngàn con ngựa tốt, đang tiếp tục mua thêm để nuôi. Khang Hy rất mừng, khen ngợi vài câu. Bốn viên Lang trung dập đầu tạ ơn.
Vi Tiểu Bảo chợt nói “Hoàng thượng, nghe nói ngựa Tứ Xuyên, Vân Nam khác ngựa Tây Vực, vóc dáng tuy nhỏ nhưng dai sức, rất giỏi đi lại trên đường núi, không biết đúng không?”. Khang Hy hỏi bốn viên Lang trung “Có đúng thế không?”. Viên Lang trung người Hán nói “Bẩm hoàng thượng, ngựa đất Xuyên đất Điền chịu được vất vả, rất dai sức, đi lại trên đường núi rất giỏi, nhưng xung phong hãm trận ở đồng bằng thì thua xa ngựa Tây Vực. Vì thế trong quân không dùng ngựa đất Xuyên đất Điền”. Khang Hy đưa mắt nhìn Vi Tiểu Bảo một cái, hỏi viên Lang trung “Chúng ta có bao nhiêu ngựa đất Xuyên đất Điền?”. Viên Lang trung nói “Bẩm hoàng thượng, trong quân trú phòng ở Tứ Xuyên và Vân Nam có không ít ngựa đất Xuyên đất Điền, còn ở những nơi khác thì rất ít. Trong quân trú phòng ở Hồ Nam có hơn năm trăm con”. Khang Hy gật gật đầu, nói “Đi ra đi”.
Y không muốn tiết lộ dụng ý bố trí tấn công đất Điền với bề tôi, đợi bốn viên Lang trung lui ra xong bèn nói với Vi Tiểu Bảo “May mà có ngươi đề tỉnh, sáng mai sẽ hạ chỉ sai Tổng đốc Tứ Xuyên cấp tốc tìm ngựa đất Xuyên, chuyện này thì phải tiến hành mười phần bí mật mới hay”.
Vi Tiểu Bảo đột nhiên cười hi hi, dáng vẻ vô cùng đắc ý. Khang Hy hỏi “Có chuyện gì thế?”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Ngô Phò mã có một đàn ngựa đất Điền vừa từ Vân Nam đưa tới, y khoe khoang nói ngựa ấy rất dai sức. Nô tài không tin, hẹn ngày mai sẽ đua ngựa với y một phen. Ngựa đất Điền có dai sức thật hay không, cứ đợi đua xong sẽ biết”.
Khang Hy mỉm cười nói “Vậy ngươi cứ đua ngựa một phen với y, cách đua thế nào?”. Vi Tiểu Bảo nói “Bọn ta nói rõ là đua tất cả mười trận, thắng sáu trận là thắng”. Khang Hy nói “Chỉ đua mười trận thì chưa chắc đã biết được chỗ hay của ngựa đất Điền. Y đưa tới bao nhiêu ngựa đất Điền?”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta thấy trong chuồng ngựa của y có năm sáu mươi con, đều là mới chuyển tới”. Khang Hy nói “Vậy thì ngươi đua với y năm sáu mươi trận, phải đua đường dài, tốt nhất là tới Sơn Tây, chạy trên đường núi”. Y thấy mặt Vi Tiểu Bảo hơi có vẻ khác lạ, liền nói “Con mẹ nó, không ra sao, nếu thua thì ta trả tiền cho ngươi là được”.
Vi Tiểu Bảo không tiện nói với hoàng đế là mình đã động thủ cước vào chuồng ngựa của Ngô Ứng Hùng, trận so tài này thì mình đã chắc thắng tới chín chín phần, nhưng một khi đua xong, nếu hoàng đế cho là ngựa đất Điền vô dụng, sắp tới hành quân đánh trận chỉ sợ sẽ hỏng việc lớn, bèn cười khẽ nói “Chuyện này không phải là vì tiền bạc...”.
Khang Hy chợt ồ một tiếng, nói “Ngựa đất Điền dai sức, thằng tiểu tử Ngô Ứng Hùng lại mang một đàn ngựa đất Điền tới Bắc Kinh làm gì?”, Vi Tiểu Bảo cười nói “Chắc y muốn nổi tiếng, khoe ngựa Vân Nam y tốt”. Khang Hy cau mày nói “Không đúng! Thằng... thằng tiểu tử này định trốn”. Vi Tiểu Bảo vẫn chưa hiểu, ngạc nhiên hỏi “Trốn à?”.
Khang Hy nói “Đúng thế!”, rồi cao giọng gọi “Người đâu!”, sai thái giám “Lập tức truyền chỉ đóng chặt chín cửa thành, không cho ai ra ngoài, lại truyền gọi Phò mã Ngô Ứng Hùng vào cung gặp trẫm”. Mấy tên thái giám vâng dạ lui ra truyền chỉ.
Vi Tiểu Bảo hơi biến sắc, nói “Hoàng thượng, người nói thằng tiểu tử Ngô Ứng Hùng to gan như thế, định chạy trốn à?”. Khang Hy lắc lắc đầu, nói “Chỉ mong là ta đoán không đúng, nếu không thì phải lập tức dùng quân với Ngô Tam Quế, nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa bố trí xong”. Vi Tiểu Bảo nói “Chúng ta chưa bố trí xong, thì Ngô Tam Quế cũng chưa chắc đã bố trí xong”, Khang Hy trên mặt có vẻ rất lo lắng, nói “Không phải. Ngô Tam Quế chưa tới Vân Nam đã chiêu binh mãi mã, mang lòng tạo phản rồi. Y đã chuẩn bị hơn mười năm, ta thì mới bắt đầu sắp xếp một hai năm nay”.
Vi Tiểu Bảo chỉ đành an ủi “Có điều hoàng thượng anh minh trí tuệ. Sắp xếp một năm cũng hơn Ngô Tam Quế sắp xếp hai mươi năm”.
Khang Hy nhấc chân lên đá gió vào y một cái, cười nói “Ta đá ngươi một cước cũng hơn lão tiểu tử Ngô Tam Quế đá ngươi hai mươi cước. Con mẹ nó, Tiểu Quế tử, ngươi dừng coi thường Ngô Tam Quế, lão tiểu tử ấy rất giỏi dùng quân đánh trận, Lý Tự Thành lợi hại như thế cũng bị y đánh bại đấy. Trong triều đình không có tướng quân nào là đối thủ của y đâu”. Vi Tiểu Bảo nói “Chúng ta lấy nhiều thủ thắng, hoàng thượng phái mười viên tướng quân ra trận, mười người đánh một con mẹ nó đi”. Khang Hy nói “Như thế cũng phải có một đại nguyên soái tài năng mới được. Thủ hạ của ta phải có người như Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân hoặc Mộc Anh thì mới không lo lắng”. Vi Tiểu Bảo nói “Hoàng thượng ngự giá thân chinh thì còn hơn cả Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân, Mộc Anh. Năm xưa Minh Thái tổ đánh Trần Hữu Lượng, y cũng ngự giá thân chinh”.
Khang Hy nói “Ngươi vỗ mông ngựa thì dễ lắm, nói nào là Điểu Sinh Ngư Thang, anh minh trí tuệ. Anh minh thật sự thì trước tiên là phải sáng suốt tự biết mình. Hành quân đánh trận không phải là chuyện tầm thường, ta trước nay chưa từng đánh trận, làm sao là đối thủ của Ngô Tam Quế? Mấy mươi vạn quân mã, chỉ cần một hiệu lệnh ban ra không đúng thì không khỏi một trận thua tan tành. Trong biến cố Thổ Mộc bảo thời Minh, hoàng đế tin lời thái giám Vương Chấn, ngự giá thân chinh, mấy mươi vạn đại quân đều bị thái giám hồ đồ khua khoắng làm cho tan nát, cả hoàng đế cũng bị quân địch bắt sống”.
Vi Tiểu Bảo hoảng sợ giật nảy mình, vội nói “Hoàng thượng, nhưng nô tài làm thái giám là giả mà”. Khang Hy hô hô cười rộ, nói “Ngươi không cần sợ, cho dù ngươi là thái giám thật thì ta cũng không phải là loại hôn quân như Minh Anh tông nhà Tiền Minh, làm sao để ngươi làm bậy?”. Vi Tiểu Bảo nói “Đúng, đúng! Hoàng thượng thần cơ diệu toán, không phải tầm thường, trong vở hát có nói, gọi là... gọi là cái gì trong cái gì mà cái gì ngoài ngàn dặm”. Khang Hy cười nói “Câu ấy khó lắm, ta không dạy ngươi đâu”.
Trò chuyện một lúc, thái giám vào báo, Cửu môn Đề đốc đã phụng chỉ đóng cửa thành. Khang Hy vừa hơi yên tâm thì một thái giám khác vào tâu “Phò mã ra ngoài thành đi săn chưa về, nhưng cửa thành đã đóng, không thể ra thành tuyên triệu”.
Khang Hy đập bàn một cái, đứng phắt lên quát “Quả nhiên y trốn rồi!”, rồi hỏi “Công chúa Kiến Ninh đâu?”. Viên thái giám nói “Bẩm hoàng thượng, công chúa điện hạ vẫn đang trong cung”. Khang Hy tức tối nói “Thằng tiểu tử này không có chút tình nghĩa vợ chồng nào cả”.
Vi Tiểu Bảo nói “Hoàng thượng, để nô tài ra đuổi theo thằng tiểu tử ấy, y đã nói rõ hôm nay đua ngựa với nô tài, đột nhiên lại ra thành đi săn, rõ ràng là đi sai đường rồi”. Khang Hy hỏi viên thái giám “Phò mã ra thành lúc nào?”. Viên thái giám nói “Bẩm hoàng thượng, nô tài tới phủ Phò mã tuyên chỉ thì Tổng quản trong phủ nói hôm nay Phò mã đã ra ngoài thành đi săn từ sáng sớm”. Khang Hy hừ một tiếng, nói “Nhất định thằng tiểu tử ấy đã được tin Thượng Khả Hỷ, Cảnh Tinh Trung phụng chỉ triệt phiên, đoán cha y sẽ lập tức tạo phản, bèn nhanh chân bỏ chạy”. Rồi quay lại nói với Vi Tiểu Bảo “Y đã chạy được sáu bảy giờ rồi, đuổi không kịp đâu. Y đưa từ Vân Nam tới mấy mươi con ngựa đất Điền, chính là để dọc đường đổi ngựa, trốn về Côn Minh”.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Hoàng thượng đúng là đoán việc như thần, vừa nghe y đưa một đàn ngựa đất Điền tới đã đoán là y định bỏ trốn”, nhưng thấy vẻ mặt Khang Hy không hay, không dám vỗ mông ngựa bừa bãi, chợt nghĩ tới một chuyện, liền nói “Xin hoàng thượng yên tâm, nô tài có cách có thể bắt thằng tiểu tử ấy về”. Khang Hy nói “Ngươi có cách gì? Nói bậy! Nếu ngựa đất Điền quả thật dai sức, thì y đã rời Bắc Kinh khá xa, thay quần áo cải trang, không đuổi kịp được rồi!”.
Vi Tiểu Bảo không biết người đứng đầu bọn mã phu đã cho đàn ngựa đất Điền của Ngô Ứng Hùng ăn ba đậu chưa nên không dám khoe khoang trước mặt hoàng đế, bèn nói “Ăn lộc của vua thì phải hết lòng với việc của vua. Cứ để nô tài đuổi theo thử xem, nếu quả thật đuổi không kịp thì cũng không còn cách nào”.
Khang Hy gật đầu nói “Được!”, rồi cầm bút viết nhanh một đạo thượng dụ, đóng ngọc tỷ lên, sai Cửu môn Đề đốc mở cửa thành cho Vi Tiểu Bảo ra, nói “Ngươi mang theo nhiều quân trong Kiêu kỵ doanh, nếu Ngô Ứng Hùng chống cự thì cứ động thủ”, đưa kim phù điều quân cho y. Vi Tiểu Bảo nói “Tuân lệnh”, nhận lấy thượng dụ rồi chạy mau ra ngoài cung.
Công chúa đang chờ ở cửa cung, thấy y chạy mau ra, bèn gọi lớn “Tiểu Quế tử, Tiểu Quế tử, ngươi làm gì thế?”. Vi Tiểu Bảo kêu lên “Không xong rồi! Chồng cô bỏ trốn”, vẫn không dừng bước mà càng chạy nhanh hơn. Công chúa chửi “Thái giám chết giẫm, không có quy củ gì cả, mau dừng lại cho ta...”. Vi Tiểu Bảo kêu lên “Ta bắt chồng công chúa về cho công chúa, lội qua nước sôi đạp lên lửa bỏng cũng không từ chối, mang sao đội trăng, ngựa không dừng vó...”, ba hoa một tràng, đã chạy rất xa.
Vi Tiểu Bảo ra tới ngoài cung, nhảy lên ngựa phi nhanh về phủ, chỉ thấy Triệu Lương Đống đang uống rượu với ba người bọn Trương Dũng trong hoa sảnh, lập tức quay ra gọi mấy mươi tên thân binh vào, thét bắt ba người. Đám thân binh lập tức trói ba người lại.
Trương Dũng hoảng sợ nói “Xin hỏi Đô thống đại nhân, bọn tiểu tướng phạm tội gì?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Có thượng dụ ở đây, không rảnh đâu mà nói nhiều với ngươi”. Nói xong giơ cao tờ thượng dụ lên, liên tiếp ra lệnh “Điều một ngàn quân sĩ Kiêu kỵ doanh, năm mươi Ngự tiền thị vệ, tập tức tới cổng phủ nghe lệnh, mang sẵn ngựa theo”. Bọn thân binh nhận lệnh chạy ra.
Vi Tiểu Bảo nhìn Triệu Lương Đống nói “Triệu Tổng binh, thằng tiểu tử Ngô Ứng Hùng bỏ trốn rồi. Ngô Tam Quế định dấy quân tạo phản. Chúng ta mau ra thành đuổi theo”. Triệu Lương Đống kêu lên “Thằng tiểu tử ấy to gan thật, ty chức xin tuân lệnh”. Trương Dũng, Vương Tiến Bảo, Tôn Tư Khắc ba người giật nảy mình, ngớ mặt nhìn nhau. Vi Tiểu Bảo nói với thân binh “Canh giữ ba người này cho kỹ. Triệu Tổng binh, chúng ta đi thôi”.
Trương Dũng kêu lên “Vi Đô thống, bọn ta là người Tây Lương, làm quan nhà Đại Thanh, trước nay không phải là thuộc hạ của Bình Tây vương. Ba người bọn ta trước kia làm võ quan ở Cam Túc, về sau được điều tới Vân Nam đương sai, vẫn bị Ngô Tam Quế chèn ép. Y điều ba người bọn ty chức rời khỏi Vân Nam, là vì biết rõ ba người bọn ta không chịu giúp đỡ kẻ nghịch, sợ phá hỏng việc lớn của y”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta làm sao biết được ngươi nói thật hay giả”. Tôn Tư Khắc nói “Năm trước Ngô Tam Quế định chém đầu ta, toàn nhờ Trương Đề đốc ra sức bảo vệ cho, ty chức mới giữ được tính mạng. Ta trong lòng căm hận thằng khốn kiếp ấy thấu xương”. Trương Dũng nói “Nếu ba người bọn ty chức đồng mưu với Ngô Ứng Hùng, tại sao không chạy trốn với y?”.
Vi Tiểu Bảo trong lòng nghĩ câu này cũng không sai, trầm ngâm nói “Được, nếu các ngươi không phải cùng đường với Ngô Tam Quế, thì lúc trở về ta sẽ thẩm vấn kỹ. Triệu Tổng binh, đuổi người là việc gấp, chúng ta đi thôi”. Trương Dũng nói “Đô thống đại nhân, Vương Phó tướng giỏi xem vết chân ngựa, dấu vết ngựa đất Điền, y nhìn thấy là biết ngay”. Vi Tiểu Bảo gật đầu nói “Bản lãnh ấy rất đắc dụng, có điều mang các ngươi theo, dọc đường lại giở trò ma gì, thì lão tử có thể mắc lừa các ngươi lắm”.
Tôn Tư Khắc cao giọng nói “Đô thống đại nhân, ngươi cứ trói tiểu tướng ở đây, mang Trương Đề đốc và Vương Phó tướng đuổi theo. Nếu trên đường hai người bọn họ có cử động gì khác, thì lúc ngươi trở về cứ một đao chém chết tiểu tướng là được”.
Vi Tiểu Bảo nói “Được, rốt lại ngươi cũng có nghĩa khí đấy. Chuyện này ta có chỗ không quyết định chủ ý được. Nào nào nào, Trương Đề đốc, ta và ngươi gieo xúc xắc ba lần, nếu ngươi thắng thì theo lời ngươi, nếu ta thắng thì chỉ đành mượn cái đầu của ba vị mà dùng vậy”, cũng không chờ Trương Dũng nói gì, lập tức gọi lớn “Người đâu, mang xúc xắc ra đây!”.
Vương Tiến Bảo nói “Trong người tiểu tướng có xúc xắc, ngươi cởi trói cho ta, tiểu tướng gieo với ngươi là được”.
Vi Tiểu Bảo rất ngạc nhiên, sai thân binh cởi trói cho y. Vương Tiến Bảo cho tay vào bọc, quả nhiên lấy ra ba hạt xúc xắc, lách cách gieo xuống bàn, thủ pháp rất thuần thục. Vi Tiểu Bảo hỏi “Ngươi mang xúc xắc trong người làm gì?”. Vương Tiến Bảo nói “Tiểu tướng tính rất thích cờ bạc, luôn mang xúc xắc trong người. Nếu không có ai cùng chơi, thì tay trái đánh bạc với tay phải”. Vi Tiểu Bảo càng thích thú, hỏi “Tay trái và tay phải đánh bạc, thì thắng thua tính thế nào?”. Vương Tiến Bảo nói “Tay trái thua thì tay phải đánh tay trái một quyền, tay phải thua thì tay trái đánh tay phải một quyền”. Vi Tiểu Bảo hô hô cười rộ, luôn miệng nói “Thú vị thật, thú vị thật”. Lại nói “Lão huynh và ta chí đồng đạo hợp, nhất định là người tốt. Nào, cởi trói luôn cho hai vị tướng quân kia đi. Vương Phó tướng, ta gieo xúc xắc với ngươi ba lần, bất luận thua hay thắng, các ngươi cũng đều theo ta đuổi theo Ngô Ứng Hùng. Nếu ta thắng thì chuyện đắc tội với các ngươi mới rồi kể như bỏ qua, nếu ngươi thắng thì ta sẽ dập đầu tạ tội với ba vị”. Bọn Trương Dũng ba người cùng hô hô cười rộ, nói “Chuyện đó thì không dám”.
Vi Tiểu Bảo cầm xúc xắc lên, đang định gieo xuống thì thân binh bước vào bẩm báo, nói quân sĩ Kiêu kỵ doanh và Ngự tiền thị vệ đều đã tới chờ lệnh ngoài phủ. Vi Tiểu Bảo cất xúc xắc đi, nói “Chuyện không thể chậm trễ, chúng ta đuổi người là việc gấp, bốn vị tướng quân, chúng ta đi thôi”, rồi dắt bốn người bọn Trương Dũng, Triệu Lương Đống ra, kiểm điểm quân sĩ Kiêu kỵ doanh và Ngự tiền thị vệ hướng phía nam ra thành đuổi theo.
Vương Tiến Bảo đi trước dẫn đường, đuổi được vài dặm, xuống ngựa quan sát vết chân ngựa trên đường, nói “Đô thống đại nhân, thật là kỳ quái, đàn ngựa này lại rẽ qua hướng đông”. Vi Tiểu Bảo nói “Thế thì lạ thật, y trốn về Vân Nam, lẽ ra phải chạy về phía nam chứ. Được, mọi người rẽ qua hướng đông”. Triệu Lương Đống trong lòng sinh nghi “Chạy về hướng đông thì quá vô lý. Hay là thằng tiểu tử Vương Tiến Bảo này cố ý dụ bọn mình đi sai đường để Ngô Ứng Hùng dễ chạy trốn”, liền nói “Đô thống đại nhân, hay để tiểu tướng dắt một toán người ngựa đuổi tiếp về hướng nam?”.
Vi Tiểu Bảo nhìn Vương Tiến Bảo một cái, thấy trên mặt y có vẻ giận dữ, liền nói “Không cần, mọi người cứ để Vương Phó tướng dẫn đường là được. Ngựa đất Điền là do y nuôi, y không nhận lầm đâu”, rồi sai thân binh đem binh khí tới cho ba người bọn Trương Dũng lựa chọn.
Trương Dũng cầm một thanh đại đao lên, nói “Đô thống đại nhân tuy còn nhỏ tuổi nhưng đầu óc rất cao minh. Bọn ta là võ quan từ Vân Nam tới, mà Ngô Tam Quế tạo phản, nhưng Đô thống đại nhân vẫn coi bọn ta như người tâm phúc, không chút nghi ngờ”.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Ngươi không cần khen ngợi. Đây là ta đặt cược, có bao nhiêu tiền đặt hết vào một cửa. Thắng thì thắng lớn, đã bắt được Ngô Ứng Hùng, lại kết giao được với ba người bạn tốt. Nếu thua thì thua sạch, nhưng không đến nỗi bị lão huynh ngươi chém một đao đâu”.
Trương Dũng cả mừng, nói “Đàn ông Tây Lương bọn ta rất thích kết giao với anh hùng hảo hán. Đội ơn Vi Đô thống coi trọng, họ Trương này suốt đời xin nghe ngươi sai khiến”. Nói xong ném đao xuống đất, hướng về Vi Tiểu Bảo lạy phục xuống. Vương Tiến Bảo và Tôn Tư Khắc cũng lạy theo.
Vi Tiểu Bảo nhảy xuống ngựa, quỳ xuống giữa đường lạy trả.
Bốn người lạy xong đứng lên, nhìn nhau hô hô cười rộ. Vi Tiểu Bảo nói “Triệu Tổng binh, mời ngươi qua đây, mọi người lạy nhau một lạy, từ nay trở đi cũng như anh em, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu”. Triệu Lương Đống nói “Ta không tin vị Vương Phó tướng này, khi nào y bắt được Ngô Ứng Hùng rồi ta mới kết bái với y”. Vương Tiến Bảo tức giận nói “Ta chức quan tuy thấp nhưng cũng là một hảo hán, kết nghĩa với ngươi thì quý báu lắm chắc?”. Nói xong nhảy lên ngựa phóng mau về phía trước, đuổi theo dấu vết.
Phóng về phía đông hơn mười dặm, Vương Tiến Bảo nhảy xuống ngựa quan sát vết chân và phân ngựa trên đường, cau mày nói “Kỳ quái, kỳ quái”. Trương Dũng vội hỏi “Chuyện gì thế?”. Vương Tiến Bảo nói “Phân ngựa nát nhão, không biết vì lý do gì, không giống với phân ngựa đất Điền chúng ta”. Vi Tiểu Bảo nghe thấy cả mừng, hô hô cười rộ, nói “Thế là đúng rồi, hàng thật giá đúng, già trẻ không lừa, đây đúng là mã đội của Ngô Ứng Hùng”. Vương Tiến Bảo trầm ngâm nói “Vết chân ngựa thì không sai, nhưng phân ngựa thì quá kỳ quái”. Vi Tiểu Bảo nói “Không kỳ quái đâu, không kỳ quái đâu! Ngựa đất Điền tới Bắc Kinh, bất phục thủy thổ, nhất định ỉa ra phân nhão, cũng phải bảy tám ngày mới khỏe. Chỉ cần phân ngựa nát nhão, thì nhất định là ngựa đất Điền”.
Vương Tiến Bảo quay nhìn một cái, thấy vẻ mặt y rất kỳ lạ, như cười mà không phải cười, bất giác nửa tin nửa ngờ, tiếp tục lên ngựa đuổi theo.
Lại phóng được một lúc, thấy vết chân ngựa rẽ về phía đông nam, Trương Dũng nói “Đô thống đại nhân, Ngô Ứng Hùng muốn tới vệ Thiên Tân, từ Đường Cô ra biển. Nhất định y đã chuẩn bị sẵn thuyền ở bờ biển, theo đường biển tới Quảng Tây rồi qua Vân Nam, để khỏi bị quan quân cản trở trên đường”. Vi Tiểu Bảo gật đầu nói “Đúng! Từ Bắc Kinh tới Côn Minh đường xa mười vạn tám ngàn dặm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị quan quân cản trở, đi đường biển thì yên ổn hơn nhiều”. Trương Dũng nói “Chúng ta phải đuổi nhanh lên”. Vi Tiểu Bảo hỏi “Tại sao?”. Trương Dũng nói “Từ kinh thành ra bờ biển chẳng qua chỉ vài trăm dặm, y không cần tiếc sức ngựa, nhất định sẽ liều mạng chạy thật nhanh”. Vi Tiểu Bảo nói “Đúng, đúng. Trương đại ca đoán việc như thần, quả nhiên là có tài đại tướng”. Trương Dũng nghe y đổi giọng gọi mình là đại ca, trong lòng càng vui mừng.
Vi Tiểu Bảo quay đầu truyền lệnh, sai một toán quân Kiêu kỵ doanh phóng ngựa thật nhanh tới thủy sư ở cửa biển Đường Cô truyền lệnh phong tỏa cửa biển, không cho tất cả thuyền bè đang ở đó ra biển. Một viên Tá lãnh nhận lệnh, dắt quân phóng đi.
Qua không bao lâu, chỉ thấy bên cạnh đường có hai con ngựa chết, chính là ngựa đất Điền. Trương Dũng mừng rỡ nói “Đô thống đại nhân, quả nhiên Vương Phó tướng đuổi theo đúng đường rồi”. Vương Tiến Bảo thì mặt mày nhăn nhó, dáng vẻ vô cùng phiền muộn. Vi Tiểu Bảo nói “Vương tam ca, sao ngươi lại không vui thế?”. Vương Tiến Bảo nghĩ thầm “Ta không phải bày vai thứ ba, sao lại gọi ta là tam ca?”, nói “Bấy nhiêu ngựa đất Điền do tiểu tướng nuôi dưỡng, con nào cũng là lương câu chọn trong hàng ngàn con lấy một con, tại sao lại ỉa phân nhão nát, chết lăn trên đường? Cho dù Ngô Ứng Hùng liều mạng đi mau, ngựa cũng không thể quá kém như thế! Ờ, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc!”.
Vi Tiểu Bảo biết y thương ngựa, càng không dám nói tới chuyện lén cho ngựa ăn ba đậu, nói “Thằng tiểu tử Ngô Ứng Hùng chỉ cốt chạy thoát thân, làm ngựa tốt kiệt sức chết, uổng phí một phen tâm huyết của Vương tam ca, con mẹ nó, thằng tiểu tử ấy không phải là người”. Vương Tiến Bảo nói “Sao Đô thống đại nhân lại gọi tiểu tướng là Vương tam ca, chuyện đó quả thật không dám”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Trương đại ca, Triệu nhị ca, Vương tam ca, Tôn tứ ca, ta nhìn vào bím tóc của các ngươi đen trắng ra sao mà đoán xem ai lớn ai nhỏ”. Vương Tiến Bảo nói “Té ra là thế. Người nhà Ngô Tam Quế không có ai tốt. cầm quân mà không thương ngựa, rốt lại không có kết thúc tốt đẹp đâu”, nói xong không ngớt thở dài.
Đuổi thêm vài dặm, lại thấy ba con ngựa chết lăn bên đường, càng đuổi theo ngựa chết càng nhiều. Trương Dũng nói “Đô thống đại nhân, ngựa Ngô Ứng Hùng ăn phải cái gì đó không chạy được nữa. Nhưng phải đề phòng y xuống ngựa trốn vào thôn xóm”. Vi Tiểu Bảo nói “Trương đại ca chuyện gì cũng đoán được trước, huynh đệ vô cùng khâm phục”. Lập tức truyền lệnh cho Kiêu kỵ doanh tản ra bao vây lục soát.
Quả nhiên đuổi thêm không đầy vài dặm, đội quân Kiêu kỵ doanh phía bắc lớn tiếng reo hò “Bắt được Ngô Ứng Hùng rồi!”.
Bọn Vi Tiểu Bảo cả mừng, phóng về phía ấy, xa xa nhìn thấy trong đám ruộng lúa mạch ven đường có mấy trăm quân sĩ Kiêu kỵ doanh đang vây thành một vòng tròn. Khu vực ấy hôm qua vừa có mưa, trong ruộng lúa mạch rất lầy lội. Bọn Vi Tiểu Bảo vừa phóng ngựa tới gần, đám quân sĩ đã áp giải mấy người toàn thân đầy bùn tới. Người đi đầu chính là Ngô Ứng Hùng, chỉ là mặc quần áo của người buôn bán nơi chợ búa, đâu có vẻ gì ung dung cao quý của nhân vật kim mã ngọc đường?
Vi Tiểu Bảo nhảy xuống ngựa, bước tới thỉnh an, cười nói “Phò mã gia, ngươi đóng tuồng à? Hoàng thượng đột nhiên lòng dạ xốn xang, đang muốn xem hát, sai tiểu nhân tới gọi. Ngươi cứ thế này đi diễn cho hoàng thượng xem, cũng rất hợp thức đấy. Hô hô, ngươi đóng vai khiếu hóa nhi, như thế không phải Mạc Kê trong vở Kim Ngọc Nô giận đánh gã bạc tình sao?”.
Ngô Ứng Hùng đã sớm toàn thân run lên cầm cập, nghe Vi Tiểu Bảo trêu cợt, không trả lời một câu.
Vi Tiểu Bảo vô cùng vui vẻ, áp giải Ngô Ứng Hùng về kinh, lúc tới hoàng cung đã là trưa hôm sau. Khang Hy đã được Ngự tiền thị vệ phóng ngựa về báo, lập tức truyền kiến. Vi Tiểu Bảo trên mặt đầy bùn đất, là y cố ý không chùi đi.
Khang Hy vừa nhìn thấy, tự nhiên cảm thấy người này trung thành làm việc, vô cùng vất vả, đưa tay vỗ vai y, cười hỏi “Con mẹ nó, Tiểu Quế tử, ngươi rốt lại có bản lãnh gì mà bắt được Ngô Ứng Hùng trở lại thế?”.
Vi Tiểu Bảo không dám giấu giếm nữa, kể lại ngụy kế hạ độc cho ngựa, cười nói “Nô tài vốn chỉ mong thắng được một vạn lượng bạc để y không dám khoe khoang,