Hồi 43 Lòng như cỏ biếc theo cơn gió,-Thân giống mây hồng cạnh mặt trời[51]
dịch giả: cao tự thanh
Hồi 43
lòng như cỏ biếc theo cơn gió,
thân giống mây hồng cạnh mặt trời[51]
hang Hy từ cung Từ Ninh ra, Vi Tiểu Bảo theo y về điện Dưỡng Tâm, đứng chờ ngoài điện. Qua hồi lâu, thấy Thống lãnh Tiền phong doanh A Tế Xích trong điện đi ra, Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Nhất định là hoàng thượng điều động thêm quân Tiền phong doanh, tăng cường đề phòng thích khách”. Kế đó thái giám gọi Vi Tiểu Bảo vào. Khang Hy cho thị vệ, thái giám lui ra hết, bảo y đóng cửa lại.
Khang Hy nhướng mày lên, đi tới đi lui trong điện, rõ ràng trong lòng rất khó nghĩ, không sao quyết định được. Vi Tiểu Bảo thấy thế, trong lòng hồi hộp. Tiểu hoàng đế dần dần lớn lên, oai thế ngày càng lớn, Vi Tiểu Bảo mỗi lần gặp y đều cảm thấy tình thân thiết giảm đi một ít, nỗi sợ sệt tăng thêm một phần, không còn như lúc đấu vật đánh nhau buông thả không hề úy kỵ trước kia nữa.
Qua một lúc, Khang Hy nói “Tiểu Quế tử, có một chuyện không biết làm sao là tốt”. Vi Tiểu Bảo nói “Hoàng thượng thông minh trí tuệ, Gia Cát Lượng cũng cam bái hạ phong, nghĩ ra chủ ý nhất định là cao minh”. Khang Hy nói “Chuyện này thì ngay cả Gia Cát Lượng cũng không biết làm sao. Ngươi có ba công lao lớn mà ta chưa hề ban thưởng cho ngươi. Bắt được Mao Đông Châu là một. Thuyết phục binh mã hai lộ Tây Tạng, Mông Cổ quy hàng là hai. Mới rồi sai người giết chết phản tặc, cứu được thái hậu là ba. Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã được phong tước bá, ta lại không thể phong ngươi tước vương được!”, nói tới đó hô hô cười rộ.
Vi Tiểu Bảo mới biết hoàng thượng nói đùa với mình, cười nói “Mấy việc ấy đều là nhờ vào hồng phúc của thái hậu và hoàng thượng, công lao gì cũng là của hoàng thượng thôi. Tiếc là hoàng thượng không thể tự phong quan cho mình, nếu không thì hoàng thượng phải tự thăng cho mình lên luôn ba cấp mới đúng”.
Khang Hy lại cười ầm lên một hồi, nói “Tuy hoàng đế không thể tự thăng quan cho mình, nhưng từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu hoàng đế thích thêm tôn hiệu cho mình. Có chuyện gì vui mừng, thắng được một trận nhỏ là tăng thêm vài tôn hiệu, tuy nói là bề tôi tâu xin, nhưng thật ra vẫn là hoàng đế tự trát vàng lên mặt mình. Hoàng đế tốt thật sự mà tự khen ngợi mình như thế cũng đã rất đáng cười, huống hồ rất nhiều hôn quân bạo chúa cũng xưng cả chuỗi Thánh nhân văn võ, hiền triết duệ trí gì đó. Hoàng đế càng hồ đồ, tôn hiệu càng dài, thật là thản nhiên không biết nhục. Các bậc chúa thánh vua hiền xưa nay có ai hơn Nghiêu Thuấn Võ Thang đâu? Nhưng Nghiêu chỉ là Nghiêu, Thuấn chỉ là Thuấn, người sau ngưỡng mộ trong lòng chẳng qua cũng chỉ gọi là Đại Nghiêu Đại Thuấn. Người làm hoàng đế nếu có ba phần sáng suốt tự biết mình thì cũng chẳng xưng tôn hiệu dài tới vài mươi chữ làm gì”.
Vi Tiểu Bảo nói “Té ra Điểu Sinh Ngư Thang không đặt thêm tôn hiệu cho mình. Hoàng thượng là Điểu Sinh Ngư Thang, tự nhiên cũng không đặt thêm. Có điều theo như nô tài thấy, sau khi đánh được Ngô Tam Quế, nếu hoàng thượng không thêm vài chữ cho vinh dự, thì không khỏi quá thiệt thòi”.
Khang Hy cười nói “Thiệt thòi cái gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Đánh được Ngô Tam Quế rồi, hoàng thượng sẽ phong thưởng công thần, khao thưởng ba quân, mọi người đều thăng quan phát tài. Chính hoàng thượng thì không được thăng quan mà còn phải mở kho tàng ra, vàng chói lòa, bạc trắng xóa cứ từng rương từng rương trút ra làm hoa sai hoa sai, há không phải là đại tán tài sao?”. Khang Hy cười nói “Ngươi thật là không có học vấn, không có chí khí. Đánh dẹp Ngô nghịch xong, thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, đó là vua của ngươi được thăng quan phát tài đấy”. Vi Tiểu Bảo nói “Té ra là thế”.
Khang Hy nói “Có điều đánh dẹp Ngô nghịch xong, quần thần nhất định sẽ dâng tôn hiệu. Bọn đại vương vỗ mông ngựa ấy lúc có chuyện thì không thể ra sức chia lo với trẫm, nhưng một khi đại công cáo thành lại xúm vào kiếm chác tiện nghi, ra sức vỗ mông ngựa”. Vi Tiểu Bảo nói “Hoàng thượng chuyện gì cũng đều sáng suốt có tiên kiến. Lúc ấy chúng ta cứ im lặng nhìn xem, viên quan nào xin hoàng thượng thêm tôn hiệu thì đó chính là đại vương vỗ mông ngựa”. Khang Hy cười nói “Đúng! Lúc ấy lão tử sẽ đá con mẹ nó vào cái mông chó của y”, vua tôi nhìn nhau cười ầm lên.
Quả nhiên không sai với dự đoán của Khang Hy, sau khi dẹp yên Ngô Tam Quế xong, quần thần liền dâng tôn hiệu, ca công tụng đức, ra sức vỗ mông ngựa. Khang Hy ban dụ nói “Tuy giặc đã dẹp yên, nhưng vết thương chưa lành, quần thần càng nên tu tỉnh, thương dân nuôi quân, tuyên dương đức hóa, phải lấy thanh liêm làm gốc, cùng đạt tới chỗ thái bình. Nếu cho đó là công đức, sùng thượng sự tôn xưng, lạm đòi điều ân thưởng thì thật rất nhục nhã”, lời lẽ mười phần nghiêm khắc nhưng quần thần vẫn không tỉnh ngộ, cho rằng Khang Hy chẳng qua chỉ giả vờ từ chối, lại xin dâng tôn hiệu. Khang Hy ban dụ nói “Trẫm từ nhỏ đọc sách, biết các bậc nhân quân thời cổ hành sự, thủy chung rất ít người trước sau như một, vẫn thường lấy đó làm răn. Chỉ e công việc có chỗ bỏ bê, không làm tới nơi tới chốn, dè xẻn cơm áo, mùa nắng mùa rét, không dám nhàn rỗi. Ngẫu nhiên có gì thất hòa, thì ra sức lắng nghe phán xét. Nửa đêm có việc gấp tâu báo là khoác áo trở dậy, chỉ vì lo lắng cho sinh linh trong thiên hạ. Nay là lúc ít kẻ liêm khiết, dân chưa sung túc, cả vua lẫn tôi đều không có công tích gì đáng nói. Nếu lại dâng tôn hiệu cho trẫm, thăng chức cho các ngươi thì chỉ thêm xấu hổ, có gì là vinh dự đâu?”. Quần thần vỗ mông ngựa lại thành mó dái ngựa, tối mắt tối mũi, mới không dám nói nữa. Nhưng đó là chuyện về sau, dưới đây không nói tới.
Khang Hy cười nói “Hoàng đế tự thêm tôn hiệu cho mình thì có nhiều lắm, không có gì lạ. Triều Minh có hoàng đế Chính Đức mới là kỳ lạ”. Vi Tiểu Bảo nói “Vị hoàng đế ấy, nô tài có thấy qua vài lần”. Khang Hy ngạc nhiên nói “Ngươi thấy y vài lần à? Nằm mơ thấy à?”. Vi Tiểu Bảo nói “Không phải. Nô tài là thấy trên sân khấu. Có một vở Mai Long trấn, hoàng đế Chính Đức xuống chơi Giang Nam, gặp một cô nương Lý Phượng Thư trong quán rượu ở Mai Long trấn, rất là xinh đẹp, bèn tằng tịu với cô ta”.
Khang Hy cười nói “Hoàng đế Chính Đức thích cải trang ra ngoài vi hành, chuyện Lý Phượng Thư là có thật cũng chưa biết chừng. Vị hoàng đế ấy không thêm tôn hiệu cho mình, nhưng lại thích phong chức cho mình, y phong mình làm Tổng đốc quân vụ Uy vũ đại tướng quân Tổng binh quan, gặp gió khua cỏ động gì là hạ một đạo thượng dụ nói: Giặc Bắc xâm phạm biên cảnh, đặc mệnh sai Tổng đốc quân vụ Uy vũ đại tướng quân Tổng binh quan Chu Thọ suất lãnh lục quân chinh phạt. Chu Thọ chính là tên y. Về sau đánh nhau một trận, thật ra là thua, nhưng y nói là thắng, công lao rất lớn, lại ra một đạo thánh chỉ gia phong cho mình làm Trấn quốc công, tăng thêm bổng lộc năm ngàn thạch gạo”.
Vi Tiểu Bảo hô hô cười rộ, nói “Người ấy hoàng đế không làm, lại đi làm Trấn quốc công, thật là quá mức hồ đồ”.
Khang Hy cười nói “Đương thời các đại thần nhất tề phản đối, nói nếu phong là Trấn quốc công thì phải truy phong cho tổ tiên ba đời. Hoàng thượng tự xưng là Trấn quốc công không hề gì, nhưng tổ tiên ba đời của hoàng thượng đều là hoàng đế, nhất định họ không chịu bị giáng cấp. Hoàng đế Chính Đức không đếm xỉa gì tới, nhất định làm Trấn quốc công, về sau lại nói lập được công lao, gia phong mình làm Thái sư. May là y chết sớm, nếu phong chức quan càng lúc càng lớn, sau cùng chỉ còn cách tự soán ngôi của mình, làm hoàng đế thôi”. Vi Tiểu Bảo nghe tới hai chữ “soán ngôi”, không dám nhiều lời, chỉ cười khan mấy tiếng.
Khang Hy nói “Hoàng đế Chính Đức làm rất nhiều chuyện hồ đồ, hại bách tính đến khổ. Cố nhiên là chính y không tốt, nhưng một nửa cũng là bọn thái giám và bầy tôi làm y hư hỏng”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng, vâng. Hoàng đế xấu thích dùng thái giám xấu và gian thần, hoàng đế tốt thì dùng thái giám tốt và trung thần”. Khang Hy khẽ lắc đầu, nói “Cũng không phải thế. Bên cạnh hoàng đế tốt cũng có thái giám xấu và gian thần, chỉ có điều nếu hoàng đế không hồ đồ, cho dù bị họ qua mắt một lúc, nhưng cuối cùng thế nào cũng vạch mặt được bọn gian thần âm hiểm giảo hoạt”.
Vi Tiểu Bảo nói “Vâng, vâng”, bất giác tim đập thình thịch.
Khang Hy hỏi “Gã gian phu của mụ tiện nhân Mao Đông Châu tên gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Y tên Sấu đầu đà, còn tên thật là gì thì nô tài không biết”. Khang Hy nói “Y mập như thế, giống hệt một trái cầu thịt, tại sao lại gọi là Sấu đầu đà?”. Vi Tiểu Bảo nói “Nghe nói y vốn rất cao rất gầy, về sau uống phải độc hoàn của giáo chủ Thần Long giáo nên người co rút lại, biết thành một gã lùn mập”. Khang Hy lại hỏi “Làm sao ngươi biết Mao Đông Châu núp trong kiệu của hoàng thái phi, bức bách thái hậu đưa ra khỏi cung?”.
Vi Tiểu Bảo ý nghĩ xoay chuyển như chớp “Lúc đầu hoàng thượng nói mình sai người đánh chết phản tặc, cứu được thái hậu, công lao rất lớn, bây giờ lại nói hai người bọn họ núp trong kiệu của hoàng thái phi, bức bách thái hậu đưa ra khỏi cung. Thế thì việc ba người nhà họ Quy hành thích, hoàng thượng cũng không biết. Mình trả lời thế nào là tốt?”.
Khang Hy thấy y ngần ngừ không đáp, hỏi “Thế nào? Có chuyện gì kiêng kỵ à?”. Vi Tiểu Bảo nói “Không, không! Nô tài trong lòng ngạc nhiên là tại sao hai tên phản tặc ấy lại ngồi trong kiệu của hoàng thái phi, thật là suy nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu được, còn xin hoàng thượng chỉ bảo”. Khang Hy nói “Ta hỏi ngươi trước: Làm sao ngươi biết người trong kiệu không phải là hoàng thái phi mà chỉ huy thị vệ tập kích vào ngự kiệu?”.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Té ra hoàng thượng còn cho là thị vệ trong cung giết chết Sấu đầu đà và Mao Đông Châu, chuyện này rốt lại sẽ lộ ra, mình cứ nói thẳng thôi”. Liền nói “Nô tài tội đáng muôn chết, xin hoàng thượng tha tội”, nói xong quỳ xuống đất.
Khang Hy cau mày hỏi “Chuyện gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Nô tài phụng thánh chỉ của hoàng thượng, áp giải phản nghịch Mao Đông Châu qua cung Từ Ninh, đi ngang Ngự hoa viên, đột nhiên soạt một tiếng, sau hòn non bộ có ba người mặc quần áo và thái giám nhảy ra bắt giữ nô tài, bắt ta dắt họ đi tìm hoàng thượng. Võ công của ba người ấy cực cao, suýt nữa ngón tay của nô tài bị họ bóp gãy cả rồi”. Nói xong giơ tay trái ra, quả nhiên năm ngón tay đều bầm đen sưng vù.
Khang Hy nói “Họ tìm ta làm gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Ba người này nhất định là thích khách của Ngô Tam Quế phái tới, nhưng cho dù nô tài bị họ bóp chết cũng quyết không có dắt họ tới phạm giá. Vừa hay..., không, không phải vừa hay mà là vừa khéo, vừa khéo loan giá của thái hậu và thái phi đi ra, ba tên thích khách ấy hồ lý hồ đồ, cho rằng trong kiệu của thái phi là thánh giá của hoàng thượng, bèn xông ra hành hung. Đây là thái hậu và hoàng thượng hồng phúc tề thiên, nên thành ta phản tặc giết chết phản tặc. Ba tên thích khách ấy không biết đã bị các thị vệ giết chết hay bắt sống, nô tài sẽ đi tra xét rõ rồi trở về bẩm báo”.
Khang Hy nói “Chưa chắc là ba tên thích khách ấy hồ lý hồ đồ, có quá nửa là ngươi chỉ điểm, phải không? Ngươi nghĩ để cho thích khách phạm giá ta chẳng bằng để họ giết thái phi, họ vừa động thủ là trong cung sẽ đại loạn, không thể làm gì được ta nữa, mà cái mạng nhỏ của ngươi cũng giữ được, phải không?”. Vi Tiểu Bảo bị Khang Hy nói toạc tâm sự ra, biết không sao chối được, chỉ đành dập đầu lia lịa.
Khang Hy nói “Ngươi chỉ điểm cho thích khách tới hại thái phi, vốn là đáng chém đầu, nhưng tính ra ngươi đối với ta cũng có ba phần trung ái...”. Vi Tiểu Bảo vội nói “Không phải ba phần mà là mười phần, một trăm phần, một ngàn phần, một vạn phần trung ái”. Khang Hy mỉm cười hỏi “Làm sao thấy được?”. Vi Tiểu Bảo nói “Thấy được chứ, thấy được chứ! Rất là thấy được!”.
Khang Hy đưa chân khẽ đá vào trán y một cái, cười nói “Con mẹ nó, đứng lên đi”. Vi Tiểu Bảo sợ tới mức trán toát mồ hôi, dập đầu rồi đứng lên. Khang Hy cười nói “Ngươi lập được ba công lớn, ta vốn đang không nghĩ ra cách ban thưởng cho ngươi, bây giờ nghĩ ra rồi. Ngươi chỉ điểm cho thích khách, phạm thượng hành hung, có lòng bất thần, nhưng ta cũng không phạt ngươi. Lấy công trừ tội, giữa hai chúng ta sạch sẽ thôi”.
Vi Tiểu Bảo nói “Hay quá, hay quá! Cũng như hoàng thượng chơi bài cẩu, lúc đầu là nô tài thắng, về sau hoàng thượng thắng, mọi người tới đây là thôi. Hoàng thượng không thắng, cũng không chung cho ta”, nghĩ thầm “Không thăng quan thì không thăng quan. Chẳng lẽ ngươi còn phong ta làm Uy vũ đại tướng quân, Trấn quốc công à? Cho dù phong làm Thái sư cũng chẳng có gì hay ho. Năm xưa Đường Bá Hổ chấm Thu Hương, hai con trai của Hoa Thái sư là Hoa Đại, Hoa Nhị là hai thằng ngốc. Vi Thái sư ta sinh được hai con trai là Vi Đại, Vi Nhị cũng bừa bãi bậy bạ như thế thì đúng là rất rủi ro”.
Khang Hy nói “Thằng gian tặc lùn mập ấy dụng tâm rất gian hiểm. Sau khi người tình của y bị ngươi bắt, khó lòng cướp lại, y đoán là nhất định ngươi sẽ giải vào cung dâng cho thái hậu phát lạc bèn mạo hiểm xông vào cung Từ Ninh, phạm thượng làm loạn, bức bách thái hậu. Lúc ấy số thị vệ trong cung đã tăng lên gấp mấy lần, canh phòng nghiêm ngặt, y không thể nhân lúc người ta không đề phòng vượt qua tường chạy thoát giống như lần trước, chỉ còn cách ngồi trong kiệu của thái phi thật, do thái hậu đích thân đưa ra cửa cung, rồi sẽ cùng nhau đào tẩu. Y muôn ngàn lần không ngờ ma xui quỷ khiến, ngươi lại chỉ điểm cho thích khách tấn công vào loan kiệu của thái phi, giết chết hai tên phản tặc”.
Vi Tiểu Bảo sực hiểu ra, nói “Té ra là thế. Thái hậu và hoàng thượng hồng phúc tề thiên, quả nhiên nửa điểm cũng không sai”, nghĩ thầm “Chẳng trách gì lúc mình đưa con đĩ già tới, mặt thái hậu lại sa sầm cứ như mình thiếu bà ta ba trăm vạn lượng bạc không chịu trả. Té ra lúc ấy Sấu đầu đà đã núp trong tẩm điện, có quá nửa là núp trên giường, Sấu đầu đà đã ở trong cung Từ Ninh nhiều ngày, thông thạo đường lối cửa nẻo, cũng không biết đã ngủ trên cái giường ấy bao nhiêu đêm rồi nữa, cũng may là y đã nghĩ ra mưu kế khéo léo ấy. Không biết y chờ trong tẩm điện của thái hậu bao lâu rồi? Biết đâu cũng đã vài hôm. Ái chà, không xong! Sấu đầu đà và thái hậu một nam một nữ ở cùng phòng liên tiếp mấy hôm, không biết có giở trò hoa dạng gì ra không? Cái mũ hòa thượng của Lão hoàng gia trên núi Ngũ Đài chỉ e có chút màu xanh rồi”.
Khang Hy tự nhiên không đoán được ý nghĩ trong lòng y, cười nói “Thái hậu và ta hồng phúc tề thiên, còn ngươi phúc khí cũng không nhỏ đâu”.
Vi Tiểu Bảo nói “Nô tài vốn không có phúc khí gì cả, chỉ là dính được một ít phúc khí của hoàng thượng thôi”.
Khang Hy hô hô cười rộ, hỏi “Gã Quy Tân Thụ ấy có ngoại hiệu là Thần quyền vô địch, võ công quả rất lợi hại phải không?”.
Khang Hy trong tiếng cười lớn buông ra câu ấy, Vi Tiểu Bảo như nghe sét nổ bên tai, thân hình lảo đảo, chỉ thấy hai chân như bị tưới đầy giấm, vừa tê dại vừa mềm nhũn, nói “Cái đó... cái đó...”.
Khang Hy cười nhạt nói “Thiên phụ địa mẫu, phản Thanh phục Minh! Vi Hương chủ, ngươi to gan lắm!”.
Vi Tiểu Bảo cảm thấy trời xoay đất chuyển, trong đầu đông cứng lại, ý nghĩ đầu tiên là định rút thanh chủy thủ trong ống giày ra, nhưng lập tức nghĩ thầm “Chuyện gì y cũng biết cả rồi! Đã hỏi câu ấy tức là ngửa bài ra so điểm với mình. Y võ công cao cường hơn mình, mình đâm một kiếm không giết y được. Mà cho dù giết được y, mình cũng quyết không giết!”. Lúc ấy không ngần ngừ gì nữa, lập tức quỳ xuống, kêu lên “Tiểu Quế tử đầu hàng, xin Tiểu Huyền tử tha mạng!”.
Ba chữ “Tiểu Huyền tử” vừa lọt vào tai, trong đầu Khang Hy lập tức hiện ra những hình ảnh đấu vật tỷ võ với y ngày trước, bất giác thở dài một tiếng, nói “Ngươi... Vẫn che giấu ta khéo lắm”.
Vi Tiểu Bảo dập đầu nói “Nô tài tuy thân trong Thiên địa hội nhưng đối với hoàng thượng vẫn lòng trung rỡ rỡ, chưa làm chút gì không phải với hoàng thượng”. Khang Hy lạnh lùng nói “Nếu ngươi có chút ý định phản ta, thì làm sao ta để cho ngươi sống đến hôm nay?”. Vi Tiểu Bảo nghe lời lẽ của y có vẻ hòa hoãn hơn, vội dập đầu nói “Hoàng thượng Điểu Sinh Ngư Thang, sáng hơn Gia Cát Lượng. Nô tài tận trung vì chúa, dài tựa Quan Vân Trường”.
Khang Hy nhịn không được, chửi thầm trong bụng “Con mẹ nó, cái gì mà sáng hơn Gia Cát Lượng, dài tựa Quan Vân Trường?”. Chỉ là đang trò chuyện tới lúc quan trọng, nếu lời nói vẻ mặt hơi tỏ ra dịu lại thì thằng tiểu quỷ này sẽ nhân cơ hội theo cán chổi bò lên, không sao thu phục được nữa, liền quát “Ngươi cung khai tất cả từ đầu tới đuôi cho ta! Chỉ hơi có nửa câu bịa đặt, thì ta sẽ lập tức chém ngươi thành thịt chó băm nhừ!”, nói tới bốn chữ cuối cùng, trên khóe môi bất giác thoáng hiện nét cười.
Vi Tiểu Bảo bò rạp dưới đất, không thấy thần sắc của y đã trở nên hòa hoãn, chỉ nghe giọng nói nghiêm khắc, vội dập đầu nói “Vâng, vâng. Hoàng thượng đều biết cả rồi, nô tài làm sao dám giấu giếm chút gì?”. Lúc ấy liền kể lại chuyện tới phù Khang thân vương giết Ngao Bái bị Thiên địa hội bắt đi thế nào, bái Trần Cận Nam làm sư phụ thế nào, bị ép gia nhập Thiên địa hội làm Hương chủ Thanh Mộc đường thế nào, nhất nhất theo sự thật nói ra, sau cùng kể việc gặp ba người nhà họ Quy thế nào, gieo xúc xắc thua Quy Chung thế nào, vẽ tranh mật tấu thế nào, bị Quy nhị nương bắt được trong hoa viên cung Từ Ninh thế nào, chỉ dẫn ba người tập kích loan kiệu của hoàng thái phi để báo động cho hoàng đế thế nào, còn như những chi tiết có liên quan tới việc lấy trộm bộ Tứ thập nhị chương kinh thì tự nhiên bỏ đi không nhắc tới. Y nói một hồi rất lâu, lại bịa đặt rất ít mà nói thật rất nhiều, tính ra cũng là lần nát óc đầu tiên trong đời.
Khang Hy không ngừng hỏi kỹ tình hình Thiên địa hội, Vi Tiểu Bảo cũng theo sự thật bẩm báo. Khang Hy nghe một lúc, gật gật đầu nói “Năm người chia nhau một bài thơ, Trên người Hồng Anh không ai hay”. Vi Tiểu Bảo ngẩn ra “Hoàng thượng biết cả bài thơ tiếng lóng nhận nhau của huynh đệ trong hội”, liền đọc câu tiếp theo “Từ đó truyền ra các huynh đệ, về sau nhận biết sẽ sum vầy”. Khang Hy nói “Vừa tới Hồng Môn kết đệ huynh, Hôm nay thề nguyện tỏ lòng thành”. Vi Tiểu Bảo nói “Tùng bách hai cây chia tả hữu, ở giữa Hồng hoa kết nghĩa đình”. Khang Hy nói “Trung nghĩa dưới thềm huynh đệ họp, Trong thành điểm tướng trăm vạn binh”. Vi Tiểu Bảo nói “Phúc đức cạnh đền cùng thệ ước, Phản Thanh phục Minh tạ Hồng Anh”.
Theo quy củ trong Thiên địa hội, đọc xong hai câu thơ ấy, đối phương sẽ phải tự báo tên họ, nói mình thuộc đường nào, giữ chức vụ gì trong hội, nhưng Khang Hy chỉ cười khẽ một tiếng. Vi Tiểu Bảo mừng rỡ nói “Té ra hoàng thượng cũng là huynh đệ trong hội, không biết là thuộc đường nào, thắp mấy nén hương...?”. Nói tới đó lập tức biết mình rất mực hồ đồ, y là hoàng đế Mãn Thanh, tại sao lại “Phản Thanh phục Minh”? Liền nói lia lịa “Đánh chết thằng tiểu tử hồ đồ, đánh chết thằng tiểu tử hồ đồ!”, rồi bộp bộp thành tiếng, tát khẽ vào mặt mình mấy cái.
Khang Hy đứng lên, đi tới đi lui trong điện, nói “Ngươi làm quan Mãn Châu, ăn lộc nhà Đại Thanh mà trong lòng lại mang ý nghĩ phản Thanh phục Minh. Nếu không nghĩ tới ngươi đã lập được vài công lao nhỏ, thì cho dù ngươi có một trăm cái đầu ta cũng đã chém cả rồi”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng, vâng. Hoàng thượng khoan hồng đại lượng, cái đầu của nô tài mới còn giữ được tới hôm nay. Nô tài sẽ lập tức ra khỏi hội, chức Hương chủ Thiên địa hội này nói thế nào cũng không làm nữa. Từ nay trở đi quyết không phản Thanh phục Minh nữa, chỉ dốc lòng phản Minh phục Thanh thôi”. Khang Hy trong bụng cười thầm, chửi “Nhà Đại Thanh ta chưa mất nước, ngươi phục cái gì? Toàn ăn nói bậy bạ!”. Vi Tiểu Bảo vội nói “Vâng, vâng. Nô tài bảo vệ cho giang sơn thánh chúa bền vững muôn muôn năm. Hoàng thượng muốn ta phục cái gì thì ta phục cái ấy, muốn ta phản cái gì thì nô tài phản cái ấy”.
Khang Hy trầm giọng, chậm rãi từng tiếng từng tiếng nói “Được! Ta muốn ngươi phản Thiên địa hội!”
Vi Tiểu Bảo nói “Vâng, vâng”, trong lòng thầm kêu khổ, trên mặt không kìm được lộ ra vẻ khó khăn.
Khang Hy nói “Ngươi luôn miệng hoa ngôn xảo ngữ, nói nào là đối với ta lòng trung rỡ rỡ, cũng không biết là thật hay giả”. Vi Tiểu Bảo vội nói “Vàng mười đủ tuổi mà, vàng mười đủ tuổi mà! Không gì thật hơn đâu!”. Khang Hy nói “Ta hỏi kỹ ngươi, tính ra ngươi cũng chưa phạm tội gì đại nghịch bất đạo. Nếu ngươi nghe lời ta sai bảo, lần này bắt hết Thiên địa hội, nhổ cỏ bứt rễ, tiêu diệt hết bọn phản nghịch, lấy công chuộc tội, thì sẽ tha tội khi quân cho ngươi, biết đâu lại còn ban thưởng gì đó cho ngươi. Còn nếu ngươi vẫn giảo hoạt trí trá, hai đao ba mặt thì hừ hừ, chẳng lẽ ta lại không giết nổi Vi Hương chủ của Thiên địa hội à?”.
Vi Tiểu Bảo chỉ sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, luôn miệng nói “Vâng, vâng. Hoàng thượng muốn giết nô tài chẳng qua cũng như bóp chết một con kiến. Có điều... có điều hoàng thượng là Điểu Sinh Ngư Thang, không giết trung thần”. Khang Hy hừ một tiếng, nói “Ngươi mà là trung thần gì? Ngươi là đại gian thần mặt trắng!”. Vi Tiểu Bảo nói “Hoàng thượng minh giám, đúng là có những chuyện nô tài không nói ra, giấu giếm hoàng thượng, có điều quả thật không phải là đại gian thần mặt trắng. Đổng Trác, Tào Tháo thì nhất định ta không làm”. Khang Hy nói “Được, cứ cho là không phải đại gian thần mặt trắng thì cũng là gã xấu xa mũi trắng”. Vi Tiểu Bảo nghe hoàng đế phân vai cho mình như thế lập tức thở phào một hơi, vội nói “Gã xấu xa mũi trắng cũng như... cũng như Thời Thiên, Chu Quang Tổ, cũng có thể lập công cho hoàng thượng”.
Khang Hy cười khẽ một tiếng, nói “Hừ, ngươi vẫn cứ cố nói mình thành người tốt. Thôi thế này, ngươi điểm quân mã đi bắt tất cả bọn phản tặc Thiên địa hội, Mộc vương phủ, Quy Tân Thụ về đây. Nếu có một tên chạy thoát thì chặt một cánh tay của ngươi, có bốn tên chạy thoát thì chặt hai tay hai chân của ngươi. Nếu có năm tên chạy thoát, thì chặt cái gì của ngươi?”. Vi Tiểu Bảo nói “Thế thì... thế thì nô tài chỉ còn cách làm thái giám thôi”. Khang Hy không nhịn được hô hô cười rộ, chửi “Con mẹ nó, ngươi cũng biết tính toán theo ý mình lắm”. Vi Tiểu Bảo mặt mày nhăn nhó nói “Hoàng thượng chặt hết hai tay hai chân của ta thì nô tài có quá nửa là không sống nổi rồi, cái đầu trên cổ có chặt hay không cũng không khác nhau bao nhiêu”, nghĩ thầm “Y biết cả Mộc vương phủ, quả nhiên tin tức linh thông”.
Khang Hy lấy trong tay áo ra một tờ giấy, đọc “Tổng đà chủ Trần Cận Nam, Hương chủ Thanh Mộc đường Vi Tiểu Bảo, bọn thuộc hạ là Lý Lực Thế, Từ Thiên Xuyên, Huyền Trinh đạo nhân, Tiền Lão Bản, Cao Ngạn Siêu, Phong Tế Trung vân vân trong Thiên địa hội, Mộc Kiếm Thanh, Liễu Đại Hồng, Ngô Lập Thân vân vân trong Mộc vương phủ, ba tên thích khách vào cung là Quy Tân Thụ, Quy nhị nương, Quy Chung. Một, hai, ba, bốn, năm..., tất cả gồm bốn mươi ba tên phản tặc, tạm thời trừ ngươi ra, tất cả có bốn mươi hai tên”.
Vi Tiểu Bảo lại quỳ xuống dập đầu hai cái, nói “Hoàng thượng, những người ấy tuy nói là phản Thanh phục Minh, có điều họ cũng không thể phản thành công, phục thành công. Để ta đi nói với họ hoàng thượng trên thông thiên văn, dưới hay địa lý, quá khứ vị lai chuyện gì cũng biết. Hoàng thượng đã nói giang sơn nhà Đại Thanh muôn muôn năm thì nhất định không sai. Phản Thanh thì phản không được rồi, chẳng bằng mọi người cứ giải tán thôi”.
Khang Hy đập mạnh bàn một cái, dằn giọng nói “Ngươi quyết ý kháng mệnh, không chịu đi bắt bọn phản tặc phải không?”.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Hảo hán trên giang hồ, nghĩa khí là trọng. Nếu mình bắt hết bọn sư phụ, nhất định hoàng thượng sẽ chém đầu họ. Nếu thế thì Vi Tiểu Bảo là bán đứng bằng hữu, biến thành Ngô Tam Quế rồi. Ngày trước giả mạo ai không được, sao lại đi giả mạo Tiểu Quế tử. Tiểu Quế tử, Tiểu Quế tử, chẳng lẽ là con Ngô Tam Quế à? Chức bá tước đại nhân này cũng mình cũng không cần làm nữa, phải nghĩ cách báo tin cho bọn sư phụ bỏ trốn, lăn tròn như quả trứng vịt thối con mẹ nó đi thôi”.
Khang Hy thấy y không trả lời, trong lòng càng tức giận, quát “Rốt lại thế nào? Chẳng lẽ ngươi không biết đã phạm đại tội sao? Ta cho ngươi một cơ hội tốt để sửa đổi lỗi lầm, lấy công chuộc tội, mà ngươi còn trả giá với ta à?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Hoàng thượng, họ muốn hại người, ta liều mạng cản trở, nô tài đối với người là biết nghĩa khí. Hoàng thượng muốn bắt họ, nô tài bị kẹp ở giữa, khó mà làm người, chỉ đành nài nỉ với người, đó cũng là biết nghĩa khí”.
Khang Hy tức giận nói “Ngươi trong lòng hướng về phản tặc, thế là không phân biệt thuận nghịch, trong mắt không có quân vương, còn nói là biết nghĩa khí à?”, ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Ngươi đã cứu mạng ta, đã cứu phụ hoàng, đã cứu thái hậu, hôm nay nếu ta giết ngươi, nhất định trong lòng ngươi sẽ không phục, sẽ nói là ta không biết nghĩa khí với ngươi, phải không?”. Đã đến bước này, Vi Tiểu Bảo cũng lên cơn ương bướng, nói “Đúng thế. Trước kia hoàng thượng ưng thuận với nô tài là cho dù nô tài có làm chuyện gì sai trái, hoàng thượng cũng tha mạng cho ta. Kim khẩu của Vạn tuế gia đã nói ra thì không được hối hận”. Khang Hy nói “Giỏi lắm, ngươi lo sâu tính xa, đã sớm mai phục một con cờ ấy, lòng dạ đáng giết”.
Vi Tiểu Bảo không hiểu bốn chữ “Lòng dạ đáng giết” là có ý tứ gì, nhưng đoán nhất định không phải là lời tốt đẹp, từ khi quen biết Khang Hy đến nay, chưa bao giờ thấy y giận dữ tới mức như vậy, nghĩ thầm “Cái đầu của mình có quá nửa là sẽ bị chém rồi. Tính nết của tiểu hoàng đế thì nài nỉ y cũng vô dụng, chỉ có nói lý lẽ với y thôi”, liền nói “Hoàng thượng, ta đã bái người làm sư phụ, người đã ưng thuận thu ta làm đồ đệ. Trần Cận Nam cũng là sư phụ ta. Nếu ta có lòng hại người, đó là khi sư diệt tổ. Nếu ta đi hại vị sư phụ kia, cũng là khi sư diệt tổ. Mà nói lại... mà nói lại..., hoàng đế chém đầu nô tài đương nhiên là chuyện bình thường, nhưng sư phụ mà chém đầu đồ đệ thì có chỗ không đúng đâu”.
Khang Hy nghĩ thầm “Lúc trước quả có đùa nhận y làm đồ đệ thật. Thằng tiểu tử này được yêu sinh kiêu, vô pháp vô thiên, lại đem mình ra so với gã đầu đảng bọn phỉ đồ Thiên địa hội, quả thật là bậy bạ hết mức...”. Vừa nghĩ tới đó, chợt nghe xa xa có tiếng người quát tháo, tiếng binh khí chạm nhau loảng xoảng.
Vi Tiểu Bảo nhảy bật lên, nói “Dường như có thích khách, xin sư phụ ngồi yên đừng động đậy, để đệ tử chắn trước mặt người”.
Khang Hy hừ một tiếng, nghĩ thầm “Thằng tiểu tử này quả thật là không giống ai, nhưng đối với mình rốt lại vẫn có lòng trung ái”, bèn nói “Trở đi ngươi đừng gọi ta là sư phụ nữa. Ngươi không giữ môn quy của bản môn, bản sư phụ trục xuất ngươi ra khỏi môn phái”, nói tới đó không kìm được bật cười.
Chỉ nghe tiếng bước chân vang lên, có mấy người chạy tới cửa điện, đứng lại bất động. Vi Tiểu Bảo chạy ra cửa điện, lập tức cầm then cửa lên cài lại, đây là đại sự có liên quan tới tính mạng, tay chân mau lẹ không gì sánh bằng, quát hỏi “Ai?”.
Ở ngoài có người cao giọng nói “Bẩm hoàng thượng, có ba tên thích khách tiến vào cung, túc vệ Nội ban đã vây chặt, không bao lâu sẽ bắt được”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Ba người nhà họ Quy rốt lại cũng không chạy thoát được”, liền quát “Hoàng thượng biết rồi. Điều ngay một trăm thị vệ tới trước sau điện Dưỡng Tâm hộ giá, ba mươi người lên nóc điện canh giữ”. Thủ lãnh thị vệ ngoài điện vâng dạ chạy đi.
Khang Hy nghĩ thầm “Y suy nghĩ rất chu đáo. Hôm trước gặp nguy hiểm trên núi Ngũ Đài, ni cô áo trắng kia từ nóc nhà phá ngói nhảy xuống, quả nhiên rất khó đề phòng, may mà thằng tiểu tử này không tiếc thân nhảy ra chịu cho mình một kiếm”.
Qua một lúc, tiếng ồn ào nhỏ dần, nhưng không lâu sau tiếng binh khí chạm nhau lại vang lên. Khang Hy cau mày nói “Cả ba tên thích khách cũng không bắt được. Nếu có ba trăm tên, ba ngàn tên tới thì làm sao?”. Vi Tiểu Bảo nói “Hoàng thượng không cần phiền não. Loại cao thủ như Quy Tân Thụ trên đời rất ít, nhiều lắm cũng chỉ có bốn năm người thôi”.
Lại qua một lúc, chỉ nghe tiếng bước chân vang lên, lại có tiếng đao kiếm khua động, thị vệ Nội ban được điều thêm đã tới ngoài điện, lại nghe bốn góc trên nóc điện có tiếng ngói khua, túc vệ đã nhảy lên nóc điện, bọn thị vệ biết hoàng thượng đang ở trong điện, nên đều chỉ canh giữ ở bốn góc nóc điện, không dám bước tới giữa nóc điện, nếu không là đứng trên đầu hoàng thượng, là đại đại bất kính.
Khang Hy biết chỉ chung quanh một điện Dưỡng Tâm ít nhất cũng đã có bốn năm trăm thị vệ canh giữ, quyết không có gì đáng lo, không đếm xỉa gì tới thích khách nữa, nói “Ngươi xem đây là cái gì?”, rồi lấy trong tay áo ra một tờ giấy trải lên trên bàn.
Vi Tiểu Bảo bước tới nhìn, thì là một bức tranh, ở giữa vẽ một ngôi nhà lớn, trước nhà có cán cờ và sư tử đá, có phần giống phủ bá tước của mình, chung quanh nhà có mười hai khẩu đại pháo, nòng pháo chĩa thẳng vào nhà. Lúc nhìn kỹ lại, thì càng nhìn càng thấy giống nhà mình.
Khang Hy nói “Ngươi nhận ra ngôi nhà này không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Cũng có điểm rất giống cái ổ chó của nô tài”. Khang Hy nói “Ngươi nhận ra thì tốt”, rồi chỉ vào bốn chữ trên tấm biển ngạch trước cửa trong bức tranh, nói “Đây là bốn chữ Trung Dũng bá phủ, đã nhận ra chưa?”.
Vi Tiểu Bảo nghe thấy đúng là nhà mình, lại không kìm được toát mồ hôi lạnh. Chung quanh chỗ ở của mình lại có rất nhiều đại pháo chĩa vào, tự nhiên là chuyện lớn không hay. Y từng chính mắt nhìn thấy hai lão quỷ ngoại quốc Thang Nhược Vọng, Nam Hoài Nhân bắn pháo, đại pháo vừa bắn, ầm một tiếng, chỉ thấy cột lửa bốc lên trời, đất đá bay tung lên mấy mươi trượng, trong người mình cho dù mặc một trăm tấm bảo y hộ thân cũng nát bấy như thịt chó băm nhừ, nghĩ tới oai lực của đại pháo, bất giác run lên.
Khang Hy thong thả nói “Tối hôm nay Thiên địa hội các ngươi, Mộc gia Vân Nam, họ Quy phái Hoa Sơn, còn có một bọn đệ tử phái Vương Ốc đều hội họp ở nhà ngươi. Mười hai khẩu đại pháo của ta hiện đã bắc trong nhà dân chung quanh, thuốc súng đạn pháo cũng chuẩn bị đầy đủ rồi, chỉ cần phá bỏ cửa sổ, lộ nòng pháo ra, châm ngòi thuốc súng thì chỉ e không tên phản tặc nào trốn thoát được. Cho dù đại pháo bắn không chết, chạy được ra ngoài, thì mấy đội binh mã Tiền phong doanh bao vây bên ngoài cũng không phải không biết cả ăn cơm. Mới rồi ngươi có thấy A Tế Xích Thống lãnh Tiền phong doanh không? Y đã điểm binh mã chuẩn bị động thủ rồi. Tiền phong doanh trước nay không hòa thuận lắm với quân Kiêu kỵ doanh do ngươi thống lãnh, chưa chắc đã chịu buông tha cho ngươi đâu”.
Vi Tiểu Bảo run giọng nói “Hoàng thượng chuyện gì cũng tính tới cả, bây giờ nói rõ với nô tài chính là đã tha mạng cho nô tài. Trước đây nô tài có một chút công nhỏ, bây giờ lấy công trừ tội, trừ hết sạch cả rồi, không còn chút gì nữa cả”.
Khang Hy cười khẽ một tiếng, nói “Ngươi hiểu rõ là tốt, cũng như hai người chúng ta chơi bài cẩu, ngươi thắng trước không ít, nhưng trong một ván đều thua ta sạch sẽ. Tất cả những gì đã thắng được trước đó đều phải móc ra, từ đó không còn thua thắng gì nữa. Nếu chúng ta muốn chơi nữa, thì lại bắt đầu từ đầu”.
Vi Tiểu Bảo thở phào một hơi, nói “Thật là tạ ơn hoàng thượng, nô tài từ nay trở đi chỉ dốc lòng làm việc cho hoàng thượng, đừng nói là Thiên địa hội, cho dù là Hương chủ Thiên cửu hội nô tài cũng không làm”. Trong lòng thầm lo lắng “Bọn sư phụ đã hẹn rõ tối nay gặp nhau ở nhà mình, làm sao báo tin cho họ đây?”. Lại nói “Hoàng thượng sai ta bắt bọn phản tặc ấy chẳng qua chỉ là thử lòng nô tài, chứ thật ra hoàng thượng thần cơ diệu toán, cái gì đó trong cái gì đó mà cái gì đó ngoài ngàn dặm”.
Chỉ nghe ngoài cửa có người cao giọng nói “Bẩm hoàng thượng, đã bắt được phản tặc!”. Khang Hy lộ vẻ vui mừng, gọi “Mang vào đây!”. Vi Tiểu Bảo nói “Vâng”, quay ra rút then, mở toang cửa điện.
Mấy mươi tên thị vệ đưa ba người nhà họ Quy vào, cùng quát “Khấu kiến hoàng thượng, quỳ xuống mau!”. Mấy mươi tên thị vệ cùng quỳ xuống.
Quy Tân Thụ, Quy nhị nương, Quy Chung ba người toàn thân đầy máu, trên người đầy vết thương, nhưng vẫn ngang nhiên đứng thẳng. Ba người đều bị trói chặt, bên cạnh đều có hai tên thị vệ nắm giữ.
Tên thị vệ đứng đầu nói “Quỳ xuống, quỳ xuống!”, nhưng ba người nhà họ Quy đều không đếm xỉa gì tới. Chỉ nghe trên điện có tiếng tí tách vang lên, máu tươi trên người ba người nhà họ Quy và bọn thị vệ bị thương không ngừng nhỏ xuống. Quy nhị nương trừng mắt nhìn Vi Tiểu Bảo, quát “Thằng tiểu Hán gian, ngươi... thằng giặc thối tha!”. Vi Tiểu Bảo nhìn thấy thảm trạng của ba người, trong lòng không kìm được chua xót, mặc kệ bà ta nhục mạ, cũng không trả lời.
Khang Hy gật gật đầu, nói “Thần quyền vô địch Quy Tân Thụ, té ra là một lão già thế này! Chúng ta có bao nhiêu người tử thương?”. Tên thị vệ đứng đầu nói “Bẩm hoàng thượng, phản tặc rất hung hãn, các thị vệ có hơn ba mươi người tuẫn chức, hơn bốn mươi người bị thương”. Khang Hy hả một tiếng, xua xua tay, trong lòng khen thầm “Lợi hại thật!”. Tên thị vệ đứng đầu sai thủ hạ áp giải ba người ra.
Đột nhiên Quy Tân Thụ quát lớn một tiếng, vận nội lực lên, vai trái huých vào một tên thị vệ. Tên thị vệ ấy la lớn một tiếng, thân hình bay tung ra, đầu đập vào tường, chết ngay tại chỗ. Quy Tân Thụ chụp dây trói trên người Quy Chung giằng mạnh một cái, phựt một tiếng dây trói đứt tung, nắm người y quát “Con chạy mau đi, cha mẹ sẽ ra sau”, đẩy mạnh ra ngoài một cái, Quy Chung bay luôn ra ngoài cửa điện. Đúng lúc ấy vợ chồng họ Quy song song bật dậy nhảy xổ vào Khang Hy.
Vi Tiểu Bảo thấy biến cố đột ngột phát sinh, trong lúc cả kinh, sấn lên ôm chặt Khang Hy lăn xuống gầm bàn, lưng hướng ra ngoài che cho Khang Hy. Chỉ nghe chát chát hai tiếng vang rền, kế đó có mấy tên thị vệ bước lên đỡ Khang Hy và Vi Tiểu Bảo dậy. Lúc nhìn tới vợ chồng họ Quy, chỉ thấy hai người đều ngã lăn trong vũng máu, trên lưng cắm mấy thanh đao kiếm, nhìn thấy đã không còn sống nữa.
Quy Tân Thụ sau khi ra sức giết chết mấy mươi tên thị vệ, thân bị trọng thương, lúc sau cùng vận nội lực lên bứt đứt dây trói trên người con trai, rồi lập tức nhảy xổ vào Khang Hy. Quy nhị nương hiểu rõ ý chồng, một là chỉ mong trước lúc chết ra một đòn đả thương được tính mạng của hoàng đế Thát Đát, hai là để con trai nhân lúc hỗn loạn thoát thân. Hai người tay chân đều bị trói chặt, đã không còn sứt bứt đứt dây trói, vẫn nhất tề sấn vào tấn công Khang Hy. Nhưng hai người sau lúc ra sức đánh nhau đã như ngọn đèn cạn dầu, thân hình còn đang trên không đều cùng phun máu tươi, không sao chi trì được nữa, cùng rơi xuống đất. Cho dù bọn thị vệ không đâm chém thêm thì hai người cũng đã mất mạng rồi.
Khang Hy định thần lại, cau mày nói “Kéo ra ngoài đi, kéo ra ngoài đi!”.
Bọn thị vệ ứng tiếng vâng dạ, đang định khiêng hai cái xác ra ngoài, đột nhiên ở cửa điện có bóng người chớp lên, một người lỏn vào, thân pháp rất kỳ lạ, nhảy xổ lên xác vợ chồng họ Quy, kêu lớn “Cha, mẹ!”, chính là Quy Chung. Mấy tên thị vệ vung đao chém tới, Quy Chung lại không biết né tránh, tất cả binh khí đều chém trúng người y, chỉ nghe y thở hổn hển nói “Mẹ, không có mẹ thì con làm sao được? Con không biết đường...”, rồi ho khúc khắc hai tiếng, gục xuống chết luôn.
Y nhất sinh không rời khỏi mẹ nửa bước, chuyện gì cũng được mẹ thu xếp lo toan cho, lúc ấy rời khỏi cha mẹ, tay chân luống cuống, tuy đã chạy ra khỏi điện Dưỡng Tâm, nhưng rốt lại vẫn quay vào nương tựa cạnh cha mẹ.
Tổng quản thị vệ Đa Long bước vào điện, quỳ xuống nói “Bẩm hoàng thượng, thích khách trong cung đã bị tiêu diệt... tiêu diệt... toàn bộ...”. Nhìn thấy trong điện máu tươi vương vãi, trong lòng hoảng hốt, dập đầu nói “Thích khách làm kinh động thánh giá, nô tài... nô tài đáng chết!”.
Khang Hy mới rồi bị Vi Tiểu Bảo ôm lăn tròn một vòng, tuy vô cùng thảm hại, có chỗ tổn thất tới sự oai nghiêm, nhưng thấy người này liều mạng hộ giá, tấm lòng trung quân rõ ràng không còn nghi ngờ gì nữa, liền nói với Đa Long “Ở ngoài còn có người muốn hành thích Vi Tiểu Bảo, ngươi phải bảo vệ y cho cẩn thận, không được rời y nửa bước, lại càng không được để y rời cung. Sáng sớm ngày mai sẽ có lệnh khác”. Đa Long vội ứng tiếng “Dạ, dạ. Nô tài xin tận tâm bảo vệ Vi Đô thống”. Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm kêu khổ “Đêm nay hoàng thượng pháo kích Thiên địa hội, sợ mình báo tin, nên sai Đa Long canh giữ mình”.
Khang Hy bước ra ngoài cửa điện, lại nghĩ “Tiểu Quế tử rất giảo hoạt, loại người thô mãng như Đa Long không phải là đối thủ của y”, bèn quay đầu nói “Đa Long, ngươi phái thêm nhiều người theo sát Vi Tiểu Bảo, không được để y nói chuyện với người khác, cũng không được để y đưa vật gì ra khỏi cung.
Nói tóm lại tình thế rất nguy hiểm, ngươi cứ đối xử với y như khâm phạm vậy”. Đa Long ứng tiếng “Dạ, dạ. Hoàng thượng đối xử với bầy tôi thật là ơn đức tới cả chuyện nhỏ”, chỉ cho là hoàng thượng thương yêu Vi Tiểu Bảo, không muốn thích khách có cơ hội làm hại y. Vi Tiểu Bảo nói “n điển của hoàng thượng, nô tài có tan xương nát thịt cũng không báo đáp được”. Trong lòng biết hoàng đế nói như thế là còn chiếu cố thể diện cho mình, về sau còn có chỗ dùng mình.
Khang Hy cười khẽ một tiếng, nói “Ngươi lại thắng một ván rồi. Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ chơi tiếp thôi. Cái bát bằng vàng của ngươi, cố bưng cho chắc, đừng đánh vỡ đấy!”, nói xong bước ra cửa điên.
Hai câu ấy của Khang Hy tự nhiên chỉ có Vi Tiểu Bảo hiểu rõ. Mới rồi mình ôm Khang Hy hộ giá, y lại tính là mình lập được một công lao. Đêm nay sau khi giết bọn sư phụ Trần Cận Nam rồi, mình không còn dính líu gì với Thiên Địa hội nữa, hoàng đế lại sẽ trọng dụng. Cái bát vàng kia trên khắc bốn chữ “Công trung thể quốc”, hoàng đế là muốn mình đối với y lòng trung rỡ rỡ, không được lại có hai lòng.
Vi Tiểu Bảo nghĩ tới thảm trạng sư phụ và cả bọn huynh đệ Thiên địa hội máu thịt tung tóe, mà mình chắc sẽ được gia quan tấn tước, làm sao có thể yên tâm? Nghĩ thầm “Làm người không có nghĩa khí, không phải là con rùa đen khốn kiếp thì là cái gì?”.
Y nghĩ thầm “Tin tức của hoàng thượng linh thông như thế, là thằng khốn kiếp nào nói với y nhỉ? Sáng sớm hôm nay mình vừa gặp hoàng thượng, y đối xử với mình rất tốt, nói sẽ phái mình đi đánh trận, mong mình bắt được Ngô Tam Quế, phong mình làm Bình Tây vương. Lúc ấy nhất định hoàng thượng còn chưa biết chuyện Vi Hương chủ của Thiên địa hội. Y được tin rồi, thì mình áp giải con đĩ già tới chỗ thái hậu. Nhưng là thằng cẩu tặc nào báo tin? Hừ, có quá nửa là người của Mộc vương phủ, không thì là thủ hạ của Tư Đồ Hạc phái Vương Ốc. Nếu không thì tại sao những chuyện mình lấy trộm Tứ thập nhị chương kinh, làm Bạch Long sứ của Thần Long giáo thì hoàng thượng lại không biết?”.
Đa Long thấy y mặt mũi rầu rĩ, dáng vẻ hoảng hốt, liền vỗ vỗ vai y cười nói “Vi huynh đệ, hoàng thượng sủng ái ngươi như thế, thật không biết kiếp trước ngươi đã tu hành bao lâu. Trong triều bất kể là vị thân vương, bối lặc, tướng quân, đại thần nào trước nay cũng chưa từng được hoàng thượng phái Ngự tiền thị vệ bảo vệ đâu. Mọi người đều nói Vi Đô thống chưa đầy hai mươi tuổi là sẽ được phong tới tước công tước vương. Ngươi không cần lo, chỉ cần không bước ra khỏi cửa cung một bước thì cho dù bọn phản tặc có thiên quân vạn mã cũng không làm tổn thương được một sợi tóc của ngươi”.
Vi Tiểu Bảo chỉ đành cười gượng, nói “ơn đức của hoàng thượng như trời cao đất dày. Bọn ta là nô tài, phải tận tâm kiệt lực, báo đáp ân điển của hoàng thượng”. Thấy chung quanh có mấy mươi tên thị vệ, muốn báo tin cho Thiên địa hội thì đúng là thiên nan vạn nan, nghĩ thầm “Phong vương phong công gì đó, lão tử cũng không cần. Thà là tiểu hoàng đế đá vào mông mình một cước, chửi một câu: Lăn quả trứng vịt thối con mẹ ngươi đi, từ nay không cho ngươi gặp mặt ta nữa. Lối bảo vệ này, thì đúng là giết luôn cái mạng già của mình rồi”.
Đa Long nói “Vi huynh đệ, hoàng thượng dặn ngươi không được tùy tiện đi lại, thôi cứ tới phòng ở của ngươi ngày trước uống rượu đi, hay tới phòng thị vệ, mọi người bồi tiếp ngươi gieo xúc xắc vài ván?”. Y biết gieo xúc xắc, đánh bài cẩu là hợp ý Vi Tiểu Bảo nhất.
Vi Tiểu Bảo chợt động tâm niệm, nói “Thái hậu sai ta một chuyện quan trọng, phải làm lập tức, xin Đa đại ca cùng đi với ta”. Đa Long trên mặt có vẻ khó khăn, nói “Việc sai sử thái hậu giao, đương nhiên phải làm lập tức, có điều... có điều... nghiêm chỉ của hoàng thượng là muốn Vi huynh đệ ngàn vạn lần không được ra khỏi cung...”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Chuyện này là làm trong cung thôi, Đa đại ca không cần lo lắng”. Đa Long lập tức yên tâm, cười nói “Chỉ cần không ra khỏi cung, thì không có gì phải kiêng kỵ”.
Vi Tiểu Bảo sai bọn thị vệ lập tức khiêng chiếc kiệu của thái phi ra Hỏa thiêu trường phía tây cửa Thần Vũ, nói “Thái hậu đã dặn ai mở rèm kiệu ra, thì cứ chém đầu”.
Chuyện thích khánh tấn công vào kiệu thái phi, Đa Long và bọn thị vệ đều đã biết, tuy không biết chân tướng bên trong, nhưng đều biết là một chuyện bí mật của thái hậu, hồi hộp không yên, nghe Vi Tiểu Bảo nói phải khiêng tới Hỏa thiêu trường đốt đi, đó là bỏ đi một mầm họa lớn bằng trời, mọi người trong lòng đều lập tức cảm thấy như vừa buông được một khối đá nặng. Lúc ấy Đa Long đi cùng Vi Tiểu Bảo, đưa chiếc kiệu tới Hỏa thiêu trường, trên suốt đường đi, máu tươi trong kiệu vẫn nhỏ xuống. Còn như người chết trong kiệu là ai, tự nhiên không ai dám hỏi nửa câu. Tới Hỏa thiêu trường, bọn tô lạp tạp dịch chất củi khô lên chung quanh chiếc kiệu rồi châm lửa đốt.
Vi Tiểu Bảo tìm một mảnh gỗ, lấy than vẽ hình một con chim sẻ lên, hai tay ôm mảnh gỗ, nhìn chiếc kiệu lầm rầm khấn vái “Sấu đầu đà, con đĩ già, các ngươi lúc sống không làm được vợ chồng, xuống âm cung sẽ làm vợ chồng ngàn năm vạn năm. Người giết các ngươi là ba người nhà họ Quy, bây giờ cũng đã chết rồi. Các ngươi đi trước thì họ đi ngay theo sau. Nếu gặp nhau ở cầu Nại Hà, đài Vọng Hương, mọi người cứ thân thiết với nhau thôi”. Bọn Đa Long thấy y mấp máy môi, đoán là y khấn vái cho vong hồn người chết được siêu sinh, chỉ thấy y nhặt vài hòn đá chất thành một đống nhỏ, cắm mảnh gỗ xuống, cũng như một nén hương, nào ngờ đó là ký hiệu của y để báo tin cho Đào Hồng Anh.
Thấy chiếc kiệu và thi thể bên trong đều đã cháy thành tro, Vi Tiểu Bảo trở về chỗ ở của mình trước kia, đã sớm có bọn thái giám lấy lòng y quét dọn sạch sẽ, đưa các thức rượu thịt và điểm tâm tới.
Vi Tiểu Bảo thưởng tiền cho họ, rồi cùng Đa Long và bọn thị vệ ăn uống, nói “Đa đại ca, xin các ngươi cứ thong thả ngồi chơi. Hôm qua huynh đệ làm việc cho hoàng thượng suốt đêm, quả thật rất mỏi mệt”. Đa Long nói “Huynh đệ không cần khách khí, cứ đi ngủ đi, để ca ca bảo giá cho ngươi”. Vi Tiểu Bảo nói “Chuyện đó thì quả thật ngàn vạn lần không dám. Đa đại ca, ngươi muốn hoàng thượng ban thưởng cái gì? Ngươi nói với ta đi, huynh đệ sẽ ghi nhớ, lúc gặp hoàng thượng sẽ xin cho ngươi, e là có tám phần xong việc đấy”. Đa Long cả mừng, nói “Vi huynh đệ chịu cầu xin hoàng thượng giúp ta, chẳng lẽ lại không được sao?”.
Vi Tiểu Bảo nói “Chuyện của Đa đại ca cũng là chuyện của huynh đệ, lẽ nào lại không ra sức chứ?”. Đa Long cười nói “Ca ca làm đương sai ở kinh cũng hơi khô khan, muốn được điều ra tỉnh ngoài bổ sung”. Vi Tiểu Bảo vỗ đùi một cái, cười nói “Đại ca nói không sai, trong thành Bắc Kinh không biết có bao nhiêu vương công đại quan cao hơn chúng ta, quả thật không sao tỏ rõ oai phong, chỉ cần rời kinh một lần là được tự do. Cho dù muốn có mấy lượng bạc để tiêu, chỉ cần ho một tiếng, người ta cũng sẽ lập tức hai tay dâng lên”. Hai người nhìn nhau cười rộ.
Vi Tiểu Bảo vào phòng, nửa nằm nửa ngồi trên giường, nghĩ thầm “Đa đại ca nhận được chỉ dụ của hoàng thượng giám sát mình rất chặt, muốn ra khỏi cung báo tin cho sư phụ thì quyết không sao làm được. Đợi Đào cô cô tới, mình sẽ nhờ bà đi báo tin, chỉ e bà tới quá muộn, nếu khuya mới tới gặp nhau, đại pháo ngoài kia đã bắn rồi, thì làm sao là tốt?”. Qua một lúc, lại nghĩ “Trước mắt chỉ có nghĩ cách sai bọn thị vệ đi khua cỏ động rắn”.
Nghĩ được chủ ý, lập tức nhắm mắt ngủ nửa giờ, lúc tỉnh dậy đã thấy bóng nắng chênh chếch, đã qua giờ Mùi, bèn ra khỏi phòng hỏi Đa Long “Đa đại ca, ngươi có biết bọn phản tặc định ra tay với ta lai lịch thế nào không?”. Đa Long nói “Chuyện đó thì ta không biết”. Vi Tiểu Bảo nói “Một bọn là người Thiên địa hội, một bọn là người Mộc vương phủ”. Đa Long lè lè lưỡi, nói “Hai bọn phản tặc ấy đều rất lợi hại, chẳng trách hoàng thượng lo lắng như thế”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta nghĩ chỉ trốn núp ở trong cung được một ngày chứ không thể trốn núp trọn đời. Hôm nay tuy có Đa đại ca bảo vệ nhưng bọn phản tặc chưa trừ diệt được thì vẫn còn hậu hoạn vô cùng”. Đa Long nói “Sáng mai hoàng thượng triệu kiến, ắt có kế hay, Vi huynh đệ không cần lo lắng”.
Vi Tiểu Bảo nói “Vâng. Không giấu gì đại ca, trong nhà huynh đệ có mấy cô nương như hoa như ngọc, huynh đệ rất yêu thương. Xem ra tối nay bọn phản tặc sẽ tới nhà ta hành thích, họ không hại được huynh đệ, có quá nửa sẽ giết chết mấy cô nương ấy, vậy thì... Vậy thì thật là đáng tiếc”.
Đa Long cười gật gật đầu, nghĩ tới hôm trước Vi Tiểu Bảo muốn mình giả vờ để làm khó Trịnh Khắc Sảng, cũng là vì một tiểu mỹ nhân, vị huynh đệ nhỏ này phong lưu hiếu sắc, tuy còn nhỏ tuổi nhưng trong nhà nhất định đã thu thập không ít hầu thiếp xinh đẹp, liền nói “Chuyện đó rất dễ, để ta sai người tới phủ của huynh đệ bảo vệ”.
Vi Tiểu Bảo cả mừng, chắp tay cảm ơn, nói “Nhưng cô nương xinh đẹp trong nhà huynh đệ, ta sủng ái nhất ba người, một người tên Song Nhi, một người tên Tăng Nhu, còn một người tên... tên Kiếm Bình (nghĩ thầm nếu nói chữ Mộc trong tên Mộc Kiếm Bình ra, chỉ e khiến Đa Long sinh nghi) tướng mạo đều rất không kém, huynh đệ thật không sao yên tâm. Xin đại ca sai người tới bảo vệ, nói với họ rằng, đêm nay có người Thiên địa hội và Mộc vương phủ tới hành thích, bảo họ trốn lánh đi. Tốt nhất là đại ca phái thêm nhiều người, bảo vệ trong nhà huynh đệ, nếu thích khách tới, cứ bắt tất cả con bà nó đi. Vị huynh đệ nào ra sức, tự nhiên sẽ có hậu tạ”.
Đa Long vỗ ngực một cái, cười nói “Chuyện đó rất dễ. Đây là chuyện trong phủ của Vi bá tước, có ai lại không liều mạng xông lên chứ?”. Lập tức gọi thủ lãnh thị vệ, bảo y ra cử người. Bọn thị vệ đều biết Vi Tiểu Bảo ra tay hào phóng, lúc bình thời không có chuyện gì cũng thường thưởng cho tám trăm một ngàn, lần này tới bảo vệ sủng cơ ái thiếp của y nhất định sẽ có trọng thưởng, lúc ấy ai cũng vui vẻ vâng lệnh, người nào không được cử đi thì trong bụng tức tối, rủa thầm vận khí không may.
Vi Tiểu Bảo hơi yên tâm, nghĩ thầm “Bọn Song Nhi nghe đám thị vệ nói thế, nói là trong cung sai người tới bảo vệ, chờ bắt thích khách Thiên địa hội và Mộc vương phủ, tự nhiên sẽ báo cho bọn sư phụ mình trốn tránh. Nhưng nếu bọn sư phụ mình trốn đi mà ba người Song Nhi, Tăng cô nương, tiểu quận chúa bị đại pháo bắn chết, thì thật hỏng bét! Có điều đại đội Ngự tiền thị vệ đang trong nhà mình, thì bọn pháo thủ bên ngoài nhất định sẽ không dám bắn bừa”.
Nhưng lại xoay chuyển ý nghĩ “Nếu bọn pháo thủ vâng chỉ dụ của hoàng đế, bất kể ba bảy hăm mốt, cứ đến giờ là phải nổ pháo thì làm thế nào?”. Tiểu quận chúa và Tăng Nhu thì cũng thôi, nhưng Song Nhi đối với mình tình sâu nghĩa nặng, là người quan trọng nhất trong lòng, quyết không thể để nàng mất mạng. Chỉ là tiến thoái lưỡng nan, nếu bảo bọn thị vệ đưa Song Nhi ra ngoài, thì không có ai ở lại báo tin cho sư phụ và các huynh đệ, nếu chỉ cứu Song Nhi, không cứu sư phụ, trọng sắc khinh bạn, thì lại là con rùa đen khốn kiếp. Nhất thời y đi vòng vòng trong phòng, không nghĩ ra cách nào hay.
Qua hơn nửa giờ, thủ lãnh thị vệ mang người tới phủ Trung Dũng bá về bẩm báo, họ còn chưa tới gần phủ bá tước đã bị quan quân Tiền phong doanh cản lại, viên Tham lãnh dẫn đầu quân Tiền phong doanh nói phụng chỉ bảo vệ phủ bá tước, không cần các vị thị vệ đại nhân lo lắng. Bọn thị vệ muốn vào bảo vệ bên trong phủ, quân Tiền phong doanh nói thế nào cũng không cho vào, nói hoàng thượng đều đã sắp xếp đâu vào đấy. Đến sau cùng thì ngay A Thống lĩnh của Tiền phong doanh cũng đích thân ra ngăn cản, bọn thị vệ không sao xông qua được, chỉ đành trở về.
Vi Tiểu Bảo vừa nghe thấy, trong lòng liên tiếp kêu khổ. Đa Long cười nói “Huynh đệ, hoàng thượng đối x?