← Quay lại trang sách

Hồi 44 Người tới liều mình nơi đất lạ-Việc ra sự thật chỉ đau lòng

dịch giả: cao tự thanh

Hồi 44

người tới liều mình nơi đất lạ
việc ra sự thật chỉ đau lòng

i Tiểu Bảo không ngừng kêu khổ, nghĩ thầm “Trốn tránh công chúa còn khó hơn trốn tránh quan binh”. Nhìn thấy góc phía đông có một đám cao lương mọc cao quá đầu người, lúc ấy lập tức liều mạng chạy qua đó. Vừa chạy tới gần, thấy sau ruộng cao lương có hai gian nhà, ngoài ra không còn chỗ nào ẩn núp, nghĩ thầm ngựa truy binh đuổi theo rất nhanh, trong chớp mắt sẽ tới, lập tức chui vào đám cao lương.

Chợt thấy sau lưng bị siết chặt, đã bị người ta nắm lấy, kế nghe tiếng công chúa cười nói “Ngươi trốn được à?”. Vi Tiểu Bảo không biết làm sao, chỉ đành quay lại cười gượng nói “Cô cứ núp ở đây đi, đợi truy binh đuổi qua rồi sẽ nói”. Công chúa lắc đầu nói “Không được! Ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi”. Lúc ấy liền bò vào ruộng cao lương, ngồi dựa vào y. Hai người còn chưa núp kín đã nghe có tiếng bước chân, rồi tiếng Tăng Nhu gọi “Vi Hương chủ, Vi Hương chủ!”. Vi Tiểu Bảo thò đầu ra nhìn, thấy Tăng Nhu và Mộc Kiếm Bình sóng vai chạy tới. Vi Tiểu Bảo nói “Ta ở đây, mau lên”. Hai cô gái theo lời chui vào.

Bốn người đi vào chỗ cao lương mọc dày, cành lá che khuất, đoán là truy binh khó mà phát hiện ra được, cũng hơi yên tâm. Qua không bao lâu, lại nghe một tràng tiếng vó ngựa trên đường lớn phi tới. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Hôm ấy mình và A Kha, thêm sư phụ sư thái và thằng tiểu tử thối tha Trịnh Khắc Sảng, cũng là bốn người, đều núp trong đống rơm. Ờ, nếu bên cạnh không phải là công chúa dữ dằn mà là A Kha, thì thật sung sướng chết đi được. Bây giờ không biết A Kha ở đâu, có quá nửa là đã làm vợ Trịnh Khắc Sảng rồi. Song Nhi cũng không biết ở đâu”.

Chợt nghe xa xa có tiếng người quát tháo ra lệnh, kế đó một đội kỵ binh kìm ngựa lại, tiếng vó ngựa rầm rập, đang xông về phía này lục soát. Công chúa hoảng sợ nói “Họ thấy chúng ta rồi”. Vi Tiểu Bảo nói “Đừng lên tiếng, họ không thấy đâu”. Công chúa nói “Không phải họ đang tới đây sao?”. Chỉ nghe một người quát “Ngựa của bọn phản tặc đều chết ở đây, nhất định chưa chạy xa đâu. Mọi người lục soát cho kỹ”. Công chúa nghĩ thầm “Té ra là thế. Mấy con ngựa chết này quả thật là hại người không ít”, rồi đưa tay nắm chặt tay Vi Tiểu Bảo.

Vùng Liêu Đông ở Quan ngoại đất rộng người thưa, đất đai màu mỡ, cao lương thường trồng hàng trăm hàng ngàn mẫu, nhìn ra không thấy đâu là giới hạn, cao lương mọc cao, gọi là “Màn the xanh dựng”, núp trong đó rất khó tìm. Nhưng ở cạnh Bắc Kinh ruộng cao lương thưa thớt, đám cao lương chỗ bốn người bọn Vi Tiểu Bảo núp chỉ rộng hai ba mươi mẫu, đại đội quan binh như thế tràn tới lục soát, trong chớp mắt thì đưa tay ra là bắt được.

Nghe thấy tiếng quan binh càng lúc càng tới gần, Vi Tiểu Bảo hạ giọng nói “Chạy vào mấy gian nhà kia”, rồi kéo tay áo Mộc Kiếm Bình chạy vào hai gian nhà. Ba cô gái chạy theo sau. Qua một hàng rào, đẩy cánh cửa ra, thấy trong nhà không có ai, trong góc nhà chất không ít nông cụ. Vi Tiểu Bảo bước tới lấy mấy cái áo tơi chia ra đưa ba cô gái, nói “Mặc vào đi”, mình cũng khoác một cái, đội một cái nón tre lên, ngồi ở góc nhà. Công chúa cười nói “Chúng ta đều làm người nhà quê, kể cũng thú vị”. Mộc Kiếm Bình suỵt một tiếng, hạ giọng nói “Tới rồi!”.

Cánh cửa bình một tiếng bật tung ra, bảy tám tên quan quân sấn vào. Vi Tiểu Bảo vội quay đầu đi. Qua một lúc chỉ nghe một người cao giọng nói “Trong này không có ai, người nhà quê đều ra đồng làm ruộng rồi”. Vi Tiểu Bảo nghe giọng nói của người này rất quen, từ dưới cái nón tre liếc mắt nhìn lên, té ra chính là Triệu Lương Đống, trong lòng vui mừng. Một tên quân sĩ nói “Tổng binh đại nhân, bốn người này...”. Triệu Lương Đống quát “Mọi người đều ra ngoài hết đi để ta lục soát kỹ, gian nhà nhỏ thế này mà con mẹ nó, các ngươi lại xúm cả vào trong này, có quay người cũng không được”. Đám quân sĩ luôn miệng khen phải, đều lui ra ngoài.

Triệu Lương Đống cao giọng hỏi “Trong nhà không có người lạ phải không?”, bước tới trước mặt Vi Tiểu Bảo thò tay vào bọc lấy ra hai nén vàng, ba nén bạc nhè nhẹ thả xuống dưới chân, cao giọng nói “Té ra bọn người này chạy lên phía bắc rồi! Họ biết hoàng thượng nổi giận, bắt được thì nhất định sẽ chém đầu, vì thế chạy đi thật xa, chạy càng xa càng tốt, lần này quả thật không phải tầm thường đâu”. Rồi cúi xuống ôm Vi Tiểu Bảo khẽ lắc mấy cái, xoay người bước ra cửa, quát “Bọn phản tặc chạy lên phía bắc rồi, mọi người mau đuổi theo!”.

Vi Tiểu Bảo thở dài một tiếng, nghĩ thầm “Triệu Tổng binh đối với mình tính ra cũng rất có nghĩa khí. Chuyện này mà bị người ta biết, thì cái đầu của y khó mà giữ được”. Chỉ nghe tiếng vó ngựa rầm rập, đám quan binh đã lên ngựa đuổi về phía bắc. Công chúa ngạc nhiên nói “Viên Tổng binh kia rõ ràng đã nhìn thấy chúng ta, tại sao lại nói... A, y lại còn tặng vàng bạc cho ngươi nữa, té ra là bạn của ngươi”. Vi Tiểu Bảo nói “Chúng ta theo cửa sau chạy thôi”. Rồi cho vàng bạc vào bọc, bước ra cửa sau.

Vừa nhảy ra khỏi nhà, chỉ thấy dưới hành lang có tám chín người ngồi, Vi Tiểu Bảo vừa liếc mắt nhìn thấy đã bật tiếng la hoảng, xoay người bỏ chạy, nhưng chỉ được hai bước sau cổ đã bị siết chặt, đã bị người ta nắm lấy nhấc lên. Người ấy lạnh lùng nói “Còn chạy được à?”. Người ấy chính là Hồng giáo chủ. Những người còn lại là Hồng phu nhân, Bạn đầu đà, Lục Cao Hiên, Thanh Long sứ Hứa Tuyết Đình, Xích Long sứ Vô Căn đạo nhân, Hắc Long sứ Trương Đạm Nguyệt, Hoàng Long sứ n Cẩm, tất cả các nhân vật đầu não của Thần Long giáo đều tụ họp ở đây, ngoài ra còn có một thiếu nữ tức Phương Di.

Công chúa tức giận nói “Ngươi làm gì y thế?”, rồi phi chân đá Hồng giáo chủ. Hồng giáo chủ tay trái khẽ buông xuống, ngón tay bật ra búng vào mu bàn chân nàng. Công chúa a một tiếng, ngã lăn ra đất.

Vi Tiểu Bảo người trên không, kêu lên “Giáo chủ và phu nhân tiên phúc mãi hưởng, thọ sánh ngang trời. Đệ tử Vi Tiểu Bảo tham kiến”. Hồng giáo chủ cười nhạt nói “May là ngươi còn nhớ hai câu ấy”. Vi Tiểu Bảo nói “Hai câu ấy lúc nào đệ tử cũng ghi nhớ trong lòng, sáng sớm ngủ dậy đọc một lần, lúc rửa mặt đọc một lần, lúc ăn sáng đọc một lần, lúc ăn trưa đọc một lần, lúc ăn chiều đọc một lần, buổi tối lúc đi ngủ lại đọc một lần, trước nay chưa từng bỏ bê. Có lúc nhớ tới ơn đức của giáo chủ và phu nhân, lại thêm gia vị, đọc thêm vài lần”.

Hồng giáo chủ từ khi sào huyệt đảo Thần Long bị phá hủy, giáo chúng người chết đã chết, người chạy đã chạy, bên người chỉ còn lưa thưa vài huynh đệ già, bôn ba giang hồ, mọi người với câu “Tiên phúc mãi hưởng, thọ sánh ngang trời” cũng đọc rất không hào hứng, một ngày khó mà được nghe một lần, lúc ấy nghe Vi Tiểu Bảo khoác lác tâng bốc, bất giác trong lòng vui vẻ, đặt y xuống đất, khuôn mặt vốn lạnh lùng thoáng hiện nét tươi cười.

Vi Tiểu Bảo nói “Thuộc hạ hôm nay gặp được giáo chủ, toàn thân khỏe khoắn, tinh thần phấn chấn, chỉ là có một chuyện quả không sao hiểu được”. Hồng giáo chủ hỏi “Chuyện gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Hôm trước chia tay với giáo chủ và phu nhân, đã qua không ít ngày, tại sao giáo chủ dường như lại trẻ lại bảy tám tuổi, phu nhân cũng trở thành như là em gái của ta, thật kỳ lạ quá”. Hồng phu nhân cười khanh khách, đưa tay véo má y một cái, cười nói “Con khỉ con, công phu vỗ mông ngựa của ngươi đúng là đệ nhất thiên hạ”. Công chúa cả giận, quát “Quân đàn bà mặt dày nhà ngươi, tại sao lại động tay động chân?”. Hồng phu nhân cười nói “Ta chỉ động tay chứ chưa động chân. Được thôi, thì cứ động động chân thử xem”, rồi nhấc chân trái lên, chát một tiếng đá công chúa một cước rất nặng. Công chúa đau quá la ầm lên.

Chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên, trong chớp mắt bốn phương tám hướng đều có tiếng vó ngựa, không biết có bao nhiêu quan binh đã vậy chặt khu nhà.

Cánh cổng lay động, mười mấy tên quan quân tràn vào. Hai người đi đầu bước vào viện, đưa mắt nhìn mọi người, một người nói “Đều là những người làm ruộng không có liên can”. Vi Tiểu Bảo nghe người nói là Vương Tiến Bảo, trong lòng cả mừng, quay đầu ra thấy bên cạnh Vương Tiến Bảo chính là Tôn Tư Khắc. Hai người đưa mắt ra hiệu, vung tay sai quân sĩ lui ra. Tôn Tư Khắc cao giọng nói “Đây chỉ là mấy người dân, ờ, các ngươi có thấy bọn phản tặc chạy trốn không? Không thấy à? Tốt, các ngươi đi chỗ khác đi”.

Vi Tiểu Bảo chợt động tâm niệm “Lần này mình rơi vào tay Thần Long giáo, bất kể hoa ngôn xảo ngữ thế nào cũng khó mà giữ được tính mạng, hay cứ đi theo bọn Vương tam ca, thoát khỏi độc thủ của Thần Long giáo trước rồi sẽ xin hai người bọn họ thả mình ra”, thấy Vương Tiến Bảo và Tôn Tư Khắc đang định xoay người bước ra, liền kêu lên “Vương tam ca, Tôn tứ ca, ta là Vi Tiểu Bảo, các ngươi mang ta đi thôi”.

Tôn Tư Khắc nói “Các ngươi là người nhà quê, mau đi cho thật xa đi”. Vương Tiến Bảo nói “Vị huynh đệ người nhà quê này nói không có tiền dùng, hỏi ngươi trong người có tiền không”. Tôn Tư Khắc nói “Cần tiền à? Có, có, có!”. Rồi móc trong bọc ra một tập ngân phiếu đưa cho Vi Tiểu Bảo, nói “Trong thành Bắc Kinh có phản tặc bỏ trốn, hoàng thượng rất tức giận, sai mấy ngàn binh mã đuổi theo bắt lại, bắt được là sẽ lập tức chém đầu. Tiểu huynh đệ, ở đây nguy hiểm lắm, nếu bị bắt oan, đến nỗi mất mạng, thì không được đâu”.

Vi Tiểu Bảo nói “Các ngươi bắt ta đi thôi, ta... thà là ta đi theo các ngươi”.

Vương Tiến Bảo nói “Ngươi muốn theo bọn ta làm quân ăn lương à? Đây không phải chuyện chơi đâu. Ngoài kia có Hỏa khí doanh do hoàng thượng phái đi, mang theo hỏa thương, bình bình ầm ầm bắn ra, thì cho dù võ công của ngươi có cao cường hơn cũng không chống đỡ được đâu”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Có Hỏa khí doanh lại càng hay, chắc bọn Hồng giáo chủ không dám làm bậy”, vội nói “Ta có câu muốn tâu với hoàng thượng, các ngươi mang ta đi thôi”. Vương Tiến Bảo nói “Hoàng thượng mà thấy mặt ngươi, sẽ lập tức chém đầu ngươi ngay. Hoàng thượng chẳng qua cũng chỉ có hai con mắt, một cái mồm, có gì hay mà gặp? Ờ, bọn ta để lại mười ba con ngựa, sai mười ba người nhà quê các ngươi mỗi người trông coi một con, qua mười năm tám năm đưa lên Bắc Kinh trả lại, chết con nào phải bồi thường con ấy. Ngàn vạn lần phải cẩn thận đấy”, nói xong bước ra ngoài.

Vi Tiểu Bảo cuống quýt, bước tới giữ y lại, kêu lên “Vương tam ca, ngươi mau mang ta đi”, đột nhiên có một bàn tay to lớn đặt lên đỉnh đầu, chỉ nghe Hồng giáo chủ nói “Tiểu huynh đệ, vị tổng gia đây một phen hảo tâm, y vừa từ Bắc Kinh ra, biết được tâm ý của hoàng thượng, ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ nữa”. Tôn Tư Khắc lớn tiếng nói “Không sai, bọn ta đuổi mau theo bọn phản tặc thôi”. Vi Tiểu Bảo biết lúc này tính mạng nằm trong tay Hồng giáo chủ, chỉ cần y nhả nội kình ra thì đầu mình sẽ lập tức vỡ nát, nhưng bây giờ không chết, qua không bao lâu nữa cũng không chết không xong, bèn cao giọng gọi “Các ngươi mau bắt ta đi, ta chính là Vi Tiểu Bảo đây!”.

Mọi người ngẩn ra, đều dừng chân lại. Tôn Tư Khắc hô hô cười rộ, nói “Vi Tiểu Bảo là một thiếu niên mười mấy tuổi, vị lão công công này đã tám mươi lại mở miệng nói đùa như thế, há không làm người ta cười méo miệng sao?”. Rồi kéo tay áo Vương Tiến Bảo một cái, hai người sải chân bước ra. Chỉ nghe tiếng quát tháo ra lệnh vang lên “Để lại mươi ba con ngựa ở đây, cho truy binh phía sau dễ báo tin. Đốt hai gian nhà tranh kia đi, cho bọn phản tặc hết chỗ ẩn núp”. Đám quân sĩ ứng tiếng “Tuân lệnh!”, liền có người phóng hỏa đốt nhà, kế đó tiếng vó ngựa rầm rập vang lên, đại đội nhân mã phóng lên phía bắc.

Vi Tiểu Bảo thở dài một tiếng, nghĩ thầm “Phen này chắc chết rồi. Vương tam ca, Tôn tứ ca sợ mình nấn ná không đi, nếu có truy binh đuổi tới lại không nể mặt” chỉ thấy đống cỏ trong góc nhà bén lửa cháy bùng lên, ngọn lửa từ từ lan ra.

Hồng giáo chủ cười nhạt nói “Bạn bè của ngươi rất có nghĩa khí đấy, đã cho tiền, lại cho ngựa. Chúng ta đi thôi”. Mộc Kiếm Bình đỡ công chúa, mọi người theo cửa sau chạy ra, vòng qua phía trước, quả nhiên thấy dưới gốc cây buộc mười ba con ngựa tốt. Trong đó có hai con yên cương rất sang trọng, chính là ngựa của hai người Vương Tiến Bảo, Tôn Tư Khắc.

Mọi người lên ngựa phóng về phía đông, Vi Tiểu Bảo bị bốn người kẹp vào giữa. Vi Tiểu Bảo chỉ mong có truy binh đuổi tới, bắt mình trở về, tiểu hoàng đế tình nghĩa sâu nặng với mình, lần này tuy đắc tội với y rất lớn, nhưng chưa chắc đã không chém đầu mình không được, chứ Hồng giáo chủ âm hiểm tàn độc, rơi vào tay y không biết phải nếm mùi đau khổ tới mức nào. Nhưng trên suốt đường đi, không nghe có tiếng vó ngựa của truy binh đuổi theo. Ngựa mọi người cưỡi đều là ngựa tốt do Vương Tiến Bảo lựa chọn, phóng đi như bay, cho dù phía sau có truy binh cũng không sao đuổi kịp, huống chi ba viên Tổng binh Triệu, Vương, Tôn đều đã dắt truy binh đuổi lên phía bắc.

Trên đường ngoài công chúa la thét chửi mắng, ai cũng im lặng không nói tiếng nào, về sau n Cẩm điểm vào Á huyệt của công chúa, nàng tuy lửa giận đầy lòng, nhưng cũng không chửi ra tiếng được nữa.

Hồng giáo chủ suất lãnh mọi người, cứ chọn những nơi vắng vẻ chạy về phía đông nam, chiều tối cũng ngủ ngoài đồng trống. Mấy lần Vi Tiểu Bảo đã dùng kế định bỏ trốn, nhưng Hồng giáo chủ cơ trí không kém gì y, lần nào cũng bị Hồng giáo chủ đánh cho vài quyền, làm sao có thể thoát thân?

Mấy hôm sau tới bờ biển. Lục Cao Hiên mò trong người Vi Tiểu Bảo ra một nén bạc, đi thuê một chiếc thuyền lớn. Vi Tiểu Bảo trong lòng chỉ kêu khổ, nghĩ ngay cả tiền thuê thuyền cũng bắt mình trả, thật là bất nhẫn.

Lên thuyền xong, thuyền giương buồm lướt về phía đông. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Lần này tự nhiên là lại tới đảo Thần Long, con rùa đen già này nhất định đem mình cho rắn ăn thịt”. Nghĩ tới từng con từng con rắn độc trên đảo bao vây chung quanh, há miệng cùng cắn, bất giác toàn thân run lên, nghĩ thầm “Phải làm sao nghĩ cách đục thủng chiếc thuyền này, cho mọi người đồng quy ư tận”.

Nhưng mọi người trong Thần Long giáo biết y quỷ kế đa đoan, quản thúc rất chặt, làm sao có cơ hội? Vi Tiểu Bảo nhớ lại hai lần trước lên đảo Thần Long, lần thứ nhất cùng Phương Di trong thuyền nàng nàng ta ta, tận hưởng nhu tình, lần thứ hai là suất lãnh đại quân, oai phong tám mặt, lần này thì bị người ta tay đánh chân đá, tính mạng chỉ còn trong sớm tối, nỗi sướng khổ cách nhau một trời một vực. Từ khi gặp Phương Di ở gian nông xá ngoài thành Bắc Kinh, đường bộ sóng ngựa, đường biển cùng thuyền, mà thủy chung nàng vẫn không mừng không giận, lạnh lùng không nói câu nào, tuy không hành hạ mình nhưng không nhìn tới mình một cái, có lúc nghĩ nàng dưới sự uy hiếp của Hồng giáo chủ, cho dù có một mảnh thâm tình đối với mình cũng không dám hơi tỏ ra lời lẽ sắc mặt, có lúc lại nghĩ mấy lần mắc lừa con đĩ con này, đàn bà âm hiểm giảo hoạt trong thiên hạ thì thị là đứng đầu, lại không kìm được vô cùng căm hận.

Thuyền đi nhiều ngày, quả nhiên tới đảo Thần Long. Lục Cao Hiên và Bạn đầu đà áp giải Vi Tiểu Bảo, công chúa, Mộc Kiếm Bình, Tăng Nhu bốn người lên bờ. n Cẩm ép nhà thuyền rời thuyền. Một tên phu thuyền hơi tỏ ý tranh cãi, n Cẩm lập tức một đao chém chết. Bọn nhà thuyền còn lại đều sợ mất hồn mất vía, làm sao còn dám lên tiếng, chỉ đành ngoan ngoãn vâng lời.

Chỉ thấy trên đảo cây cối cháy sém, gạch ngói vương vãi, khắp nơi đều có dấu vết pháo kích trước đây. Trong rừng mùi hôi thối bốc lên, dọc đường đi đều có xương rắn nằm la liệt. Vào tới trước đại sảnh, chỉ thấy tường sập tre gãy, mấy mươi gian nhà trúc đã tan nát không còn gì.

Hồng giáo chủ đứng im không nói. Bọn n Cẩm đều có vẻ giận dữ, thỉnh thoảng lại trừng mắt hung dữ nhìn Vi Tiểu Bảo.

Trương Đạm Nguyệt cao giọng gọi lớn “Hồng giáo chủ đã trở về đảo! Giáo chúng các lộ, mau ra tham bái giáo chủ”. Y trung khí đầy rẫy, đề khí gọi lớn, âm thanh vang xa vài dặm. Qua một lúc, y lại gọi hai lượt. Chỉ nghe trong hang núi văng vẳng có tiếng dội lại “Đã trở về đảo! Tham bái giáo chủ! Đã trở về đảo! Tham bái giáo chủ!”.

Qua hồi lâu, bốn phía vẫn yên ắng không có tiếng động, không những không thấy giáo chúng như ong đổ ra, ngay cả tiếng đáp của một người cũng không có.

Hồng giáo chủ quay lại nhìn Vi Tiểu Bảo lạnh lùng nói “Ngươi pháo kích bản đảo, đánh cho một Thần Long giáo to lớn thế này như băng tan ngói vỡ, như thế đã thỏa lòng chưa?”.

Vi Tiểu Bảo thấy mặt y đầy vẻ oán độc, bất giác nổi gai ốc, run lên nói “Cái cũ không đi thì cái mới không... không tới. Hồng giáo chủ trùng chấn hùng phong, đại triển hồng đồ, lại... lại sáng lập giáo mới, khai trương phát tài, cái đó gọi là càng đốt càng phát, càng bắn càng vượng, giáo chủ và phu nhân tiên phúc mãi hưởng...”.

Hồng giáo chủ nói “Hay lắm!”, phi chân đá y bay tung ra, bùng một tiếng, đập mạnh xuống đất, xương cốt toàn thân như đều gãy nát, lồm cồm bò dậy. Tăng Nhu thấy Hồng giáo chủ hung dữ như thế, tuy rất sợ hãi nhưng cũng bước qua đỡ Vi Tiểu Bảo đứng lên.

n Cẩm bước lên khom lưng nói “Bẩm giáo chủ, thằng tiểu tặc này tội đáng muôn chết, xin để thuộc hạ từng đao từng đao cắt thịt y ra”. Hồng giáo chủ hừ một tiếng, nói “Không gấp”. Qua một lúc lại nói “Trong lòng thằng tiểu tử này còn giấu giếm một bí mật trọng đại, việc hưng phục của bản giáo toàn nhờ vào điều bí mật ấy, tạm thời không thể giết y”. n Cẩm nói “Vâng, vâng. Giáo chủ nhìn xa thấy rộng, thuộc hạ ngu xuẩn, không hiểu được điều ảo diệu bên trong”.

Hồng giáo chủ ngồi xuống một tảng đá lớn, ngưng thần suy nghĩ một lúc, nói “Trước nay thành được việc lớn, nhất định phải nhiều tai lắm nạn. Bản giáo nhất thời tổn thất, cũng không đáng lo. Trước mắt giáo chúng tan nát, chúng ta phải làm sao chỉnh đốn cờ trống, mọi người đừng ngại nêu ý kiến ra đi”.

n Cẩm nói “Giáo chủ anh minh trí tuệ, bọn ta có nghĩ mười ngày mười đêm, cũng không bằng giáo chủ linh cơ nhất động, còn xin giáo chủ chỉ thị kế hay, để mọi người tuân lệnh mà làm”.

Hồng giáo chủ gật gật đầu, nói “Chuyện quan trọng trước mắt là phải tụ họp giáo chúng trở lại. Lần trước quan quân Thát Đát pháo kích bản đảo, giáo chúng tuy bị thương vong không ít, nhưng chẳng qua cũng chỉ ba phần mất một, còn được hai phần, nhất định tan tác ra bốn phía. Bây giờ thăng Lục Cao Hiên làm Bạch Long sứ để bổ sung cho đủ số Ngũ Long sứ”. Lục Cao Hiên khom người cảm tạ. Hồng giáo chủ lại nói “Thanh Hoàng Xích Bạch Hắc Ngũ Long sứ ngay hôm nay chia nhau đi các nơi chiêu tập bộ thuộc cũ, nếu thấy những thiếu niên nam nữ có tư chất tốt đẹp thì thu nhận làm thuộc hạ, rủ gọi người cũ thu nhận người mới, trùng hưng thần giáo”.

n Cẩm, Trương Đạm Nguyệt, Lục Cao Hiên ba người khom lưng nói “Kính cẳn tuân lệnh giáo chủ”. Xích Long sứ Vô Căn đạo nhân và Thanh Long sứ Hứa Tuyết Đình thì im lặng không nói gì. Hồng giáo chủ liếc nhìn hai người, hỏi “Xích Long sứ, Thanh Long sứ có gì muốn nói?”. Hứa Tuyết Đinh nói “Bẩm giáo chủ, thuộc hạ có hai điều trần tình, mong giáo chủ ưng chuẩn”. Hồng giáo chủ hừ một tiếng, hỏi “Chuyện gì?”. Hứa Tuyết Đình nói “Bọn thuộc hạ trước nay trung thành với bản giáo và giáo chủ, nhưng giáo chủ thủy chung vẫn không tin tưởng các huynh đệ, không khỏi khiến người ta trong lòng chán nản. Chuyện thứ nhất là xin giáo chủ ra ơn ban cho thuốc giải Báo thai dịch cân hoàn, để các huynh đệ trong lòng không lo lắng, toàn tâm toàn ý ra sức cho giáo chủ”.

Hồng giáo chủ lạnh lùng nói “Nếu ta không cho thuốc giải, thì các ngươi không toàn tâm toàn ý làm việc phải không?”.

Hứa Tuyết Đình nói “Thuộc hạ không dám.

Chuyện thứ hai là bọn thiếu niên nam nữ làm nên việc thì không đủ mà làm hỏng việc thì có thừa, một khi gặp việc lớn, người nào cũng bỏ chạy. Lần trước bản giáo gặp tai họa, nhưng thủy chung bên cạnh giáo chủ và phu nhân chỉ có mấy huynh đệ già bọn ta. Bọn thiếu niên đệ tử kia ngày thường luôn miệng nói quyết không hai lòng, lội qua nước sôi đạp lên lửa bỏng, muôn chết không từ gì gì, nhưng đến khi có việc thì có kẻ nào thật sự ra sức đâu? Theo ngu kiến của thuộc hạ, chúng ta trùng hưng bản giáo, nên chiêu mộ kẻ nam tử hán đại trượng phu có can đảm, có khí cốt. Bọn thiếu niên nam nữ nói một đằng làm một nẻo, ăn nói bừa bãi bậy bạ như thằng tiểu tặc phản nghịch Vi Tiểu Bảo này thì không cần chiêu nạp”. Y nói một câu, vẻ mặt Hồng giáo chủ lại sa sầm thêm một ít. Hứa Tuyết Đình trong lòng sợ sệt, nhưng vẫn ngẩng đầu nói hết câu.

Hồng giáo chủ ánh mắt bắn vào mặt Vô Căn đạo nhân, lạnh lùng nói “Còn ngươi thì nói gì?”. Vô Căn đạo nhân lui lại hai bước, nói “Thuộc hạ thấy lời Thanh Long sứ có chỗ có lý. Vết xe trước đã đổ, không nên đi theo đường cũ. Không trải qua một việc, không khôn thêm một chút, đã phạm một lỗi nhỏ, giáo chủ đại trí đại tuệ, tự nhiên đã hiểu rõ bọn thiếu niên nam nữ ấy không thể dùng được, cũng không tin được. Giống như... giống như...”, nói tới đó chỉ qua Mộc Kiếm Bình, nói “Cô nương nhỏ này vốn là thuộc hạ trong Xích Long môn ta, giáo chủ đối xử với cô ta ơn đức không nhỏ, nhưng vừa qua một phen hoạn nạn đã lập tức phản giáo hàng giặc. Loại người như thế này cần phải truy tìm bằng được, róc xương lột da để làm gương cho bọn phản đồ”.

Hồng giáo chủ ánh mắt quét qua từng người bọn Lục Cao Hiên, hỏi “Đây là ý mọi người bàn bạc kỹ với nhau phải không?”.

Mọi người im lặng không nói. Qua một lúc lâu, Bạn đầu đà nói “Bẩm giáo chủ, bọn ta không bàn bạc, có điều... có điều thuộc hạ cho rằng lời Thanh Long sứ, Xích Long sứ rất có đạo lý”. Hồng giáo chủ nhìn Trương Đạm Nguyệt, chờ y lên tiếng. Trương Đạm Nguyệt run run nói “Lần trước bản giáo gặp tai họa suýt bị tiêu diệt, kẻ đầu sỏ tội ác tự nhiên chính là thằng tiểu tặc Vi Tiểu Bảo này. Thuộc hạ đối với loại người thì này thì ngàn vạn lần không tin được”. Hồng giáo chủ gật gật đầu, nói “Tốt lắm, ngươi cũng cùng bọn với họ. Lục Cao Hiên, ngươi thì sao?”. Lục Cao Hiên nói “Thuộc hạ được giáo chủ ra ơn đề bạt, thăng nhiệm làm Bạch Long sứ, dĩ nhiên phải ra sức tận trung vì giáo chủ. Tâm ý của bọn Thanh Long sứ lần này cũng là suy nghĩ cho bản giáo và giáo chủ, chứ quyết không có ý gì khác”.

n Cẩm cao giọng nói “Các ngươi nói thế đều rất sai. Giáo chủ trí tuệ cao hơn chúng ta hàng trăm lần. Mọi người cần gì nói nhiều, cứ nghe lời chỉ huy của giáo chủ và phu nhân là được. Quân Thát Đát pháo kích bản đảo chính là giúp bản giáo tẩy rửa những kẻ nhơ bẩn, bọn phản đồ không trung thành với giáo chủ đều đã tan đi hết. Nếu không như thế thì làm sao biết được ai trung ai gian? Đám thuộc hạ chúng ta đều là ếch ngồi đáy giếng, kiến thức hẹp hòi, chỉ thấy sự được mất nhất thời, chứ làm sao được như giáo chủ nhìn suốt trăm đời?”.

Hứa Tuyết Đình tức giận nói “Sở dĩ bản giáo thua một trận tan nát, có một nửa chính là vì bọn người vỗ mông ngựa các ngươi đấy. Ngươi vỗ bừa mông ngựa, có chỗ nào hay cho bản giáo, cũng có chỗ nào hay cho giáo chủ?”. n Cẩm nói “Cái gì mà vỗ mông ngựa? Ngươi... ngươi... ngươi định làm phản à?”. Hứa Tuyết Đình tức giận nói “Loại tiểu nhân vô sỉ như ngươi làm bại hoại bản giáo, ngươi mới là làm phản đấy”. Nói xong đặt tay lên chuôi kiếm. n Cẩm lui lại một bước, nói “Hôm trước ngươi làm loạn phạm thượng, phản bội giáo chủ, may được giáo chủ và phu nhân khoan hồng đại lượng không truy cứu nữa, hôm nay... hôm nay ngươi lại muốn tạo phản à?”.

Hứa Tuyết Đình, Vô Căn đạo nhân, Trương Đạm Nguyệt, Lục Cao Hiên, Bạn đầu đà năm người nhất tề trợn mắt nhìn giáo chủ, căm giận không nói gì.

Hồng giáo chủ quay nhìn n Cẩm, trong mắt lóe lên tia sáng tàn khốc. n Cẩm giật nảy mình, lại lui lại một bước, nói “Giáo chủ, năm... năm người bọn họ mưu đồ chuyện bất chấp, phải giết cả đi”. Hồng giáo chủ hạ giọng nói “Mới rồi ngươi nói gì?”. n Cẩm thấy thần sắc y không hay, lại càng khiếp sợ, run giọng nói “Thuộc hạ trung... trung... trung thành với giáo chủ, thề không... không cùng sống với bọn phản tặc này”. Hồng giáo chủ nói “Chúng ta đã lập lời trọng thệ, nếu nhắc lại chuyện cũ, tính toán nợ nần, thì sẽ thế nào?”. n Cẩm sợ mất vía, nói “Xin giáo... giáo chủ ra ơn, thuộc hạ chỉ là một tấm lòng trung, không... không hề có ý gì khác”. Hồng giáo chủ nói “Hôm trước ta và phu nhân đã lập lời trọng thệ, nếu trong lòng còn nhớ thù oán cũ, sẽ bị ném xuống đầm rồng, bị hàng vạn con rắn cắn xé. Chuyện đó đã sớm một nét bút xóa rồi, ai cũng đã quên hết, chỉ có ngươi còn khăn khắn không quên, cứ có cơ hội là khích bác ly gián, rốt lại là có ý gì, mưu tính chuyện gì?”.

n Cẩm trên mặt không còn chút huyết sắc, hai gối khuỵu xuống quỳ sụp xuống đất, nói “Thuộc hạ biết lỗi, trở đi vĩnh viễn không dám nhắc tới nữa”. Hồng giáo chủ lạnh lùng nói “Người trong bản giáo đã phát lời thề độc, há lại có thể tùy tiện vi phạm? Lời thề ấy nếu không ứng vào ngươi, thì sẽ ứng vào ta. Ngươi nói nên ném ngươi hay ném ta xuống đầm rồng?”. n Cẩm la lớn một tiếng, nhảy lùi lại hơn một trượng, xoay người sải chân bỏ chạy. Hồng giáo chủ chờ y chạy ra vài trượng, cúi xuống nhặt một viên đá ném ra, vù một tiếng trúng vào gáy y. Y la thảm một tiếng, nhảy bật lên ngã vật xuống đất, giật giật mấy cái rồi chết luôn.

Hồng giáo chủ nhìn thấy năm người bọn Hứa Tuyết Đỉnh mà liên thủ, bằng vào võ công của mình, thêm phu nhân và n Cẩm giúp đỡ cũng đủ chế phục được, nhưng sau khi nguyên khí trong giáo bị tổn thương trầm trọng, đã chỉ còn lơ thơ vài người, n Cẩm chỉ biết nịnh nọt gièm pha chứ không có bao nhiêu bản lãnh thật sự, nếu lại giết năm người này đi thì mình không còn bộ thuộc nào nữa. Y trong chớp mắt cân nhắc nặng nhẹ lợi hại, lập tức giết chết n Cẩm để dập tắt sự tức giận của bọn Hứa Tuyết Đình.

Trương Đạm Nguyệt và Lục Cao Hiên khom người nói “Giáo chủ nói ra như núi, giết kẻ gian tà, thuộc hạ rất khâm phục”. Hứa Tuyết Đình, Vô Căn đạo nhân, Bạn đầu đà ba người cũng đồng thanh nói “Đa tạ giáo chủ”. Năm người lúc bình thời thấy n Cẩm thổi da bò vỗ mông ngựa, nhân phẩm hèn hạ, đã mười phần khinh bỉ y. Lúc ấy thấy giáo chủ đích thân ra tay giết chết y, đều cảm thấy rất vui sướng.

Hồng giáo chủ chỉ Vi Tiểu Bảo nói “Không phải ta muốn tha mạng y, nhưng thằng tiểu tử này biết được ở vùng Liêu Đông cực bắc lạnh giá có một kho báu lớn. Nếu không phải y dẫn đường thì không sao tìm được. Sau khi tìm được kho báu rồi, chúng ta trùng kiến Thần Long giáo dễ như trở bàn tay”. Ngừng lại một lúc, lại nói “Mới rồi năm người các ngươi nói bọn thiếu niên nam nữ kia rất không đáng tin cậy, khuyên ta không nên đi vào vết xe đổ cũ. Bản tòa nghĩ kỹ, cũng không phải không có đạo lý. Vậy thì cứ theo chủ trương của các ngươi, từ nay về sau lúc bản giáo chiêu mộ giáo chúng mới, phải đặc biệt cẩn thận, để tránh chuyện bọn gian tà nịnh hót trà trộn vào giáo”. Bọn Hứa Tuyết Đình tỏ vẻ vui mừng, khom lưng cảm tạ.

Hồng giáo chủ lấy trong người ra hai cái bình sứ, đổ ra năm viên thuốc màu vàng, năm viên thuốc màu trắng. Y cất bình vào bọc, đặt thuốc trên lòng bàn tay, nói “Đây là thuốc giải Báo thai dịch cân hoàn, mỗi người các ngươi uống hai viên”. Bọn Hứa Tuyết Đình cả mừng, bước lên cảm tạ nhận thuốc. Hồng giáo chủ nói “Các ngươi uống ngay đi”. Năm người cho dược hoàn vào miệng, nuốt luôn xuống bụng.

Hồng giáo chủ trên mặt thoáng nét cười, nói “Thế thì tốt rồi...”, đột nhiên quát lớn “Lục Cao Hiên, trong tay trái ngươi cầm cái gì thế?”. Lục Cao Hiên lui lại hai bước, nói “Không... không có gì”, tay trái buông xuống nắm lại thành quyền. Hồng giáo chủ cao giọng quát “Xòe tay trái ra!”, tiếng quát ấy chấn động khiến mọi người đều nghe trong tai ong ong.

Lục Cao Hiên thân hình hơi loạng choạng, bàn tay trái từ từ xòe ra, cách một tiếng nhỏ, một viên dược hoàn màu trắng rơi xuống đất.

Bọn Hứa Tuyết Đình bốn người đều biến sắc, vốn biết Lục Cao Hiên kiến thức bất phàm, rất có mưu trí, y giấu viên thuốc màu trắng không uống ắt có đạo lý, nhưng mình đã nuốt xuống bụng rồi, làm sao là đúng?

Hồng giáo chủ dằn giọng nói “Viên thuốc màu trắng là Tuyết sâm hoàn cường thân kiện thể đại bổ, tại sao ngươi lại nghi ngờ bản tòa, giấu đi không uống?”. Lục Cao Hiên nói “Thuộc hạ... không... không dám. Gần đây thuộc hạ luyện nội công không ổn, khí huyết trong kinh mạch hơi bị trở ngại, vì thế... Vì thế định là tối nay sau khi tọa công xong sẽ uống viên thuốc đại bổ mà giáo chủ ban cho này, để khỏi phí thuốc...”. Hồng giáo chủ sắc mặt lập tức trở nên hòa hoãn, nói “Té ra là thế. Khí huyết trong kinh mạch nào của ngươi không ổn? Chuyện ấy cũng rất dễ, ta giúp ngươi điều hòa nội tức là được. Ngươi bước lại đây”.

Lục Cao Hiên lại lùi một bước, nói “Không dám làm phiền giáo chủ, thuộc hạ từ từ điều tức cũng được”. Hồng giáo chủ thở dài một tiếng, nói “Nói như thế là rốt lại ngươi không tin ta chứ gì?”. Lục Cao Hiên nói “Thuộc hạ nhất định không dám”. Hồng giáo chủ chỉ viên thuốc màu trắng dưới đất, nói “Vậy thì ngươi uống vào ngay đi, nếu uống vào mà khí huyết không điều hòa, lẽ nào ta lại buông tay đứng nhìn?”.

Lục Cao Hiên nhì nhìn viên thuốc, ngẩn ra một lúc, nói “Vâng!”. Rồi cúi xuống nhặt lên, đột nhiên ngón giữa bật ra, vù một tiếng, viên thuốc bay lên không rơi xuống sơn cốc xa xa, nói “Thuộc hạ đã uống rồi, đa tạ giáo chủ”.

Hồng giáo chủ hô hô cười rộ, nói “Được, được, được! Đầu óc của ngươi quả thật không kém”. Lục Cao Hiên nói “Thuộc hạ trung thành ra sức cho giáo chủ, giáo chủ đã ban thưởng cho thuốc giải, giải độc tính của Báo thai dịch cân hoàn, lại ban cho thuốc Bách diên hoàn còn độc hơn. Thuộc hạ không có tội, không muốn chịu phạt”. Bọn Hứa Tuyết Đình cùng hỏi “Bách diên hoàn à? Đó là thuốc độc gì?”. Lục Cao Hiên nói “Giáo chủ tìm nước bọt của một trăm loại độc xà độc trùng điều chế thành thuốc này. Có phải là thuốc kịch độc không thì không rõ lắm, biết đâu cũng có công hiệu đại bổ không chừng. Chỉ là ta nhút nhát không dám uống thử thôi”.

Bọn Hứa Tuyết Đình lại cảng hoảng sợ, đồng thời sấn tới cạnh Lục Cao Hiên, năm người đứng thành một hàng, trừng mắt nhìn Hồng giáo chủ.

Hồng giáo chủ lạnh lùng nói “Tại sao ngươi biết là Bách diên hoàn? Chỉ nói bậy bạ, khích bác ly gián, làm rối loạn nhân tâm”.

Lục Cao Hiên chỉ Phương Di một cái, nói “Hôm trước ta thấy Phương cô nương bắt oa ngưu trong bụi cỏ, ta hỏi để làm gì, cô ta nói vâng lệnh giáo chủ, bắt oa ngưu về làm thuốc. Trang dược phương Bách diên hoàn này của giáo chủ, ta cũng đã vô tình nhìn thấy. Tuy nói là độc tính của Bách diên hoàn sau ba năm mới phát tác, nhưng một là Bách diên hoàn này e giáo chủ chưa điều chế lần nào, cũng không biết có đúng là sau ba năm độc tính mới phát tác không, hai là thuộc hạ muốn sống thêm vài năm, không muốn sau ba năm sẽ chết”.

Hồng giáo chủ làn khí đen trên mặt càng dày, quát “Tại sao ngươi thấy được dược phương của ta?”.

Lục Cao Hiên đưa mắt nhìn Hồng phu nhân một cái, nói “Phu nhân muốn thuộc hạ tìm thuốc trong rương của giáo chủ cho để uống, dược phương này là trong rương thuốc”. Hồng giáo chủ cao giọng nói “Nói bậy! Cho dù phu nhân trong người không khỏe, chẳng lẽ lại không biết hỏi ta lấy thuốc à, cần gì nhờ ngươi tìm? Rương thuốc của ta trước nay khóa rất chặt, tại sao ngươi dám lén mở ra?”. Lục Cao Hiên nói “Thuộc hạ chưa từng lén mở ra”. Hồng giáo chủ quát “Ngươi không lén mở ra, chẳng lẽ là ta sai ngươi mở à?”. Xoay chuyển ý nghĩ hỏi Hồng phu nhân “Là cô mở cho y phải không?”.

Hồng phu nhân sắc mặt trắng bệch, từ từ gật đầu. Hồng giáo chủ nói “Cô muốn tìm thuốc gì? Tại sao không nói với ta?”. Hồng phu nhân đột nhiên trên mặt đỏ bừng, lại lập tức trắng bệch, thân hình run lên mấy cái, đột nhiên đè tay vào bụng dưới, cổ họng òng ọc thành tiếng, nôn ra không ít nước trong. Hồng giáo chủ cau mày, ôn tồn hỏi “Cô không khỏe à? Ngồi xuống nghỉ đi”.

Công chúa Kiến Ninh đột nhiên la lên “Cô ta có em bé. Lão già ngu ngốc nhà ngươi, con của mình cũng không biết à?”.

Hồng giáo chủ giật nảy mình, tung người vọt tới, nắm cổ tay Hồng phu nhân cao giọng nói “Cô ta nói có đúng không?”. Hồng phu nhân gập người xuống không ngừng nôn ọe, càng lúc càng run dữ dội. Hồng giáo chủ lạnh lùng nói “Cô định tìm thuốc trục thai, có phải không?”

Ngoài Lục Cao Hiên, mọi người nghe thấy không ai không ngạc nhiên. Hồng giáo chủ hoàn toàn không có con, đối với phu nhân lại mười phần yêu thương, nếu phu nhân sinh được một đứa con cho y thì bất kể là trai hay gái cũng là một chuyện vui mừng lớn, tại sao nàng lại muốn phá thai? Chắc là Hồng giáo chủ đoán sai. Nào ngờ Hồng phu nhân từ từ gật đầu, nói “Không sai, ta muốn phá thai, mau giết ta đi”.

Hồng giáo chủ giơ chưởng trái lên, quát “Là con của ai?”. Mọi người đều biết y võ công cực cao, một chưởng này đập xuống, Hồng phu nhân ắt lập tức mất mạng, không ngờ nàng lại ngẩng đầu lên, ngang nhiên nói “Đã bảo ngươi giết ta mau đi, tại sao còn không xuống tay?”. Hồng giáo chủ mắt như tóe lửa, hạ giọng nói “Ta không giết cô. Là con của ai?”.

Hồng phu nhân nghiến nghiến răng, thái độ vô cùng quật cường, rõ ràng là đã sớm gác bỏ tính mạng ra ngoài rồi.

Hồng giáo chủ ngẩng đầu lên, trừng trừng nhìn Lục Cao Hiên, hỏi “Là ngươi phải không?”. Lục Cao Hiên vội nói “Không phải, không phải! Thuộc hạ kính trọng phu nhân như thiên thần, đâu dám mạo phạm?”. Hồng giáo chủ ánh mắt từ từ quét từ mặt Lục Cao Hiên qua Trương Đạm Nguyệt, Hứa Tuyết Đình, Vô Căn đạo nhân, Bạn đầu đà. Ánh mắt y nhìn tới người nào, người ấy lập tức rùng mình. Hồng phu nhân cao giọng nói “Không phải ai cả, ngươi giết ta là được, hỏi nhiều làm gì”. Công chúa kêu lên “Cô ta là vợ ngươi, đứa con này tự nhiên là của ngươi, còn nghi ngờ cái gì? Thật là hồ đồ quá mức”. Hồng giáo chủ quát “Câm miệng, ngươi mà nói thêm một câu, ta sẽ vặn cổ ngươi trước”. Công chúa không dám nói nữa, nhưng trong lòng không phục. Nàng làm sao biết được, Hồng giáo chủ mấy năm nay tu tập nội công thượng thừa, đã sớm không gần nữ sắc, tình cảm vợ chồng với phu nhân tuy đằm thắm nhưng không có chuyện vợ chồng, cũng chính vì như thế nên trong lòng có ý xấu hổ với nàng, lúc bình thời đối với nàng càng yêu thương kính trọng.

Lúc ấy y đột nhiên nghe nói phu nhân có thai, trong chớp mắt phẫn nộ, xấu hổ, hối hận, đau lòng, khổ sở, căm hận, đau xót, hoảng sợ đủ thứ tình cảm phát sinh đan xen vào nhau, tay chưởng giơ cao nhưng không đập xuống được, vừa quay lại nhìn, thấy trên mặt bọn Hứa Tuyết Đình người nào cũng lộ vẻ khiếp sợ, nghĩ thầm “Chuyện xấu xa này hôm nay đều bị bọn họ biết được. Mình còn mặt mũi nào làm giáo chủ của họ nữa? Phải giết sạch bọn người này không để một ai còn sống. Chỉ cần lộ ra nửa điểm phong thanh, hảo hán giang hồ ai cũng chê cười mình, thì mình còn làm anh hùng hào kiệt gì nữa?”. Y sát cơ vừa dấy, đột nhiên tay phải buông phu nhân ra, tung người vọt lên vung tay một cái chụp được Lục Cao Hiên, quát “Đều là thằng giáo đồ phản giáo nhà ngươi giở trò bên trong”.

Lục Cao Hiên la lớn “Ngươi muốn giết người bịt...”, chữ “miệng” còn chưa nói ra, trên đỉnh đầu đã chát một tiếng, bị Hồng giáo chủ đập mạnh một chưởng, lập tức hai mắt lồi ra, tắt hơi chết ngay.

Bọn Hứa Tuyết Đình nhìn thấy thảm trạng như thế, biết Hồng giáo chủ quả thật muốn giết người bịt miệng, nhất tề rút binh khí ra bảo vệ trước mặt. Hứa Tuyết Đình kêu lên “Giáo chủ, đây là chuyện riêng của ngươi, không liên can gì tới bọn thuộc hạ”.

Hồng giáo chủ cao giọng nói “Hôm nay mọi người cùng chết, đừng ai mong được sống nữa”. Rồi xông vào bốn người.

Bạn đầu đà nhấc hai thanh Bát phong đại hoàn đao nặng hơn hai mươi cân lên chém thẳng xuống, lực đạo cực kỳ mãnh liệt. Hồng giáo chủ nghiêng người tránh qua, chưởng phải đập xuống mũi đao. Hứa Tuyết Đình một cặp Phán quan bút đâm luôn hai chiêu liên hoàn vào lưng Hồng giáo chủ, đồng thời thanh Nhạn linh đao của Vô Căn đạo nhân cũng đã chém tới hông y. Hồng giáo chủ quát lớn một tiếng, nhảy vọt lên không, vẫn xông tới Trương Đạm Nguyệt.

Trương Đạm Nguyệt cầm một đôi Uyên ương đoản kiếm, trong chớp mắt đã đâm ra bảy kiếm, chiêu Thất tinh tụ nguyệt này là tuyệt kỹ bình sinh của y, bảy kiếm liên tiếp đâm ra vô cùng mau lẹ. Hồng giáo chủ chưởng phải hơi nghiêng đi, đè nhẹ xuống vai y một cái, mượn thế nhảy lên. Trương Đạm Nguyệt la lớn một tiếng, lăn tròn một vòng xuống đất rồi nhảy bật dậy, nhưng cảm thấy nửa người bên trái đau buốt không sao chịu được, quát lớn “Hôm nay mà không giết y, thì không ai sống được đâu”. Bốn người đều huy động binh khí, lại bao vậy tấn công Hồng giáo chủ.

Bốn người này đều là nhân vật hạng nhất trong Thần Long giáo, nhất là Bạn đầu đà và Hứa Tuyết Đình võ công lại càng cao cường. Chín cái vòng lớn trên đại hoàn đao của Bạn đầu đà khua lên leng keng, oai thế rất cương mãnh. Cặp Phán quan bút của Hứa Tuyết Đình lại khéo léo mềm mại, chiêu nào cũng điểm vào yếu huyệt trên người đối phương. Vô Căn đạo nhân múa thanh Nhạn linh đao thành một vầng bạch quang, nghĩ thầm hôm nay đã uống Bách diên hoàn, tính mạng khó mà kéo dài, trước khi chết nhất định phải giết tên đại cừu nhân gian trá tàn độc này, nên trong mười chiêu có tới chín chiêu là tấn công, chỉ mong cùng địch nhân đồng quy ư tận. Trương Đạm Nguyệt nghĩ lại năm trước vì thuộc hạ làm việc bất lực, không lấy được Tứ thập nhị chương kinh, nếu không được Vô Căn đạo nhân và Hứa Tuyết Đình giúp đỡ thì đã sớm bị Hồng giáo chủ xử tử, mình đã sống thêm được bấy nhiêu ngày, cái mạng này quả thật là có thêm mà thôi, lúc ấy tuy vai trái đau kịch liệt, vẫn cố gắng phóng kiếm đâm ra.

Hồng giáo chủ võ công cao cường hơn hẳn bốn người, nếu muốn lấy tính mạng của một người trong bọn thì hoàn toàn không khó, nhưng bốn người liên hoàn tấn công, nếu giết một người thì chính mình cũng không khỏi bị thương. Đánh được vài mươi hiệp, nỗi uất ức trong lòng từ từ lắng xuống, đầu óc bình tĩnh lại, chiêu thức tùy tâm ứng thủ phát ra, một đôi nhục chưởng tới lui trong vòng vây của mấy món binh khí vẫn hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong, nhìn thấy kiếm bên tay trái Trương Đạm Nguyệt phóng ra đã dần dần không còn sức lực, nghĩ thầm đó là chỗ yếu nhất của đối phương, nhắm vào đó ra tay, thì có thể phá tan cường địch.

*

Vi Tiểu Bảo thấy bốn người ác đấu, rón rén kéo tay áo Tăng Nhu và Mộc Kiếm Bình, lại ra hiệu cho công chúa bảo nàng đừng lên tiếng. Bốn người quay lại, nhón chân đi xuống dưới núi. Năm người bọn Hồng giáo chủ đánh nhau đến lúc quyết liệt, không ai nhìn thấy, mà cho dù có nhìn thấy, cũng không ai rảnh rỗi mà ra tay cản trở.

Bốn người đi được một lúc, cách bọn Hồng giáo chủ đã xa, trong lòng mừng thầm. Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn, thấy năm người vẫn đang ác đấu, ánh đao chớp chớp, bóng chưởng trùng trùng, nhất thời khó phân thắng bại, liền nói “Chúng ta chạy mau thôi”.

Bốn người gia tăng cước bộ, chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân vang lên, hai người sải chân đuổi theo, chính là Hồng phu nhân và Phương Di. Bốn người giật nảy mình, khổ nỗi binh khí ám khí trên người đều đã bị lục soát lấy hết lúc bị bắt, Phương Di thì cũng thôi, chứ Hồng phu nhân thì rất lợi hại, nghĩ là không chống cự được, chỉ còn cách ra sức bỏ chạy.

Chạy được vài mươi bước, công chúa vấp chân vào đá ngã lăn xuống đất, kêu lên mấy tiếng. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Trong bụng cô ta có con của mình, không thể không cứu”, liền quay lại đỡ lên. Chỉ thấy Hồng phu nhân nhô lên hụp xuống mấy cái đã tới trước mặt, chống nạnh đứng nhìn, nói “Vi Tiểu Bảo, ngươi định trốn à?”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Không phải là bọn ta trốn, phong cảnh ở đây rất đẹp, qua đây nhìn ngắm thôi”. Hồng phu nhân cười nhạt nói “Hay lắm, các ngươi tới đây ngắm cảnh, sao không gọi ta?”. Đang nói thì Phương Di đã chạy tới.

Mộc Kiếm Bình và Tăng Nhu thấy Vi Tiểu Bảo đã bị Hồng phu nhân chặn đường, quay người trở lại đứng bên cạnh y.

Mộc Kiếm Bình nói với Phương Di “Phương sư tỷ, ngươi đi với bọn ta thôi. Y... y...”, nói tới đó chỉ Vi Tiểu Bảo nói tiếp “... Trước nay đối xử với ngươi rất tốt, trước kia ngươi từng lập lời trọng thệ, chẳng lẽ đã quên rồi à?”. Phương Di nói “Ta chỉ trung thành với phu nhân, chỉ nghe lệnh phu nhân”. Mộc Kiếm Bình nói “Ngươi chẳng qua chỉ là đã uống thuốc của phu nhân, trước kia ta cũng đã uống...”.

Vi Tiểu Bảo sực hiểu ra, mới biết Phương Di trước nay liên tiếp đánh lừa mình đều là vì bị Hồng phu nhân khống chế, không thể không làm như thế, nỗi căm hận đối với nàng lập tức tiêu tan, nói “Di tỷ tỷ, cô đi cùng với bọn ta thôi”. Ba chữ “Di tỷ tỷ” ấy là y đã quen gọi lúc cùng Phương Di tới đảo Thần Long, trên thuyền thân thiết với nhau, Phương Di vừa nghe thấy, không kìm được đỏ mặt. Đột nhiên nghe Hồng giáo chủ quát lớn “Phu nhân, phu nhân! A Thuyên, A Thuyên! Cô... cô đi đâu rồi?”. Trong tiếng gọi đầy vẻ hoảng sợ lo lắng, rõ ràng rất sợ Hồng phu nhân bỏ y mà đi.

Nhưng Hồng phu nhân như không nghe thấy gì. Hồng giáo chủ lại gọi mấy tiếng nữa, nhưng Hồng phu nhân thủy chung vẫn không trả lời.

Năm người bọn Vi Tiểu Bảo đều nhìn Hồng phu nhân, cùng nghĩ “Tại sao ngươi không trả lời? Hồng giáo chủ gọi, tại sao ngươi không quay lại?”. Chỉ thấy mặt Hồng phu nhân đỏ bừng, lắc lắc đầu, hạ giọng nói “Chúng ta đi mau, lên thuyền chạy thôi!”. Vi Tiểu Bảo vừa sợ vừa mừng, hỏi “Ngươi... ngươi cũng đi cùng bọn ta à?”. Hồng phu nhân nói “Trên đảo chỉ có một chiếc thuyền, không đi cùng cũng không được. Giáo chủ muốn giết ta, ngươi không biết sao”, chợt đỏ mặt lên, bước lên đi trước.

Mọi người chạy xuống núi được vài trượng, chỉ nghe Hồng giáo chủ lại cao giọng gọi “Phu nhân, phu nhân! A Thuyên, A Thuyên! Mau quay lại!”. Đột nhiên có người cất tiếng gào thảm, rõ ràng là tiếng gào trước khi chết, chỉ không biết là người nào trong bọn Hứa Tuyết Đình.

Hồng giáo chủ kêu lên “Cô thấy đấy, cô thấy đấy! Thằng đầy tớ Trương Đạm Nguyệt bị ta giết rồi. Y suốt đời đều theo ta, đến lúc tuổi già, lại định phản ta, thật là hồ đồ quá mức. A Thuyên, A Thuyên, sao cô không quay lại? Ta không trách cô đâu. Chuyện kia ta bỏ qua cho cô. A! Con mẹ nó, ngươi chém trúng ta rồi! Hô hô, Bạn đầu đà, một chưởng ấy còn chưa lấy được cái mạng chó của ngươi sao? Ngươi đầu óc ngu ngốc, tại sao lại theo người làm phản ta, há không phải là đáng chết sao? Hô hô”.

Hồng phu nhân dừng chân, biến hẳn sắc mặt, nói “Y đã giết chết hai người rồi”.

Vi Tiểu Bảo vội nói “Chúng ta chạy mau”, rồi sải chân chạy đi.

Chợt nghe Hồng giáo chủ kêu lên “Hai thằng phản tặc các ngươi, ta sẽ từ từ thu thập sau. Phu nhân, phu nhân, mau quay lại!”, thanh âm càng lúc càng gần, là từ trên núi đuổi xuống. Vi Tiểu Bảo quay lại nhìn, chỉ thấy Hồng giáo chủ đầu tóc xõa tung, mau lẹ vọt tới, quả thật hoảng sợ hồn phi phách tán, cắm đầu chạy trối chết.

Hứa Tuyết Đình quát lớn “Chặn y lại, chặn y lại. Y bị trọng thương rồi, hôm nay không giết y không xong”. Vô Căn đạo nhân quát “Y không chạy được đâu”, hai người tay cầm binh khí đuổi theo, không bao lâu bọn Vi Tiểu Bảo đã chạy tới bờ biển, nhưng Hồng giáo chủ, Hứa Tuyết Đình, Vô Căn đạo nhân chạy tới rất mau, kẻ trước người sau đều đã chạy xuống núi, ba người trên người trên mặt đều đầy máu tươi.

Hồng giáo chủ gọi lớn “Phu nhân, tại sao cô không trả lời ta? Cô định đi đâu?”. Hứa Tuyết Đình kêu lên “Phu nhân không cần ngươi nữa! Cô ta đã có người tình trẻ tuổi tuấn tú rồi”. Hồng giáo chủ cả giận, quát “Ngươi nói bậy!”, rồi tung người vọt tới, chưởng trái đập mạnh xuống đỉnh đầu Hứa Tuyết Đình. Hứa Tuyết Đình ngọn bút trong tay trái đâm lại một nhát, Vô Căn đạo nhân cũng đã xông tới, vung đao chém vào hông Hồng giáo chủ. Lúc ấy đối thủ của Hồng giáo chủ chỉ còn hai người, nhưng y chân trái khập khiễng, thân thủ đã không còn mau lẹ như lúc nãy.

Hồng giáo chủ gọi lớn “A Thuyên, cô xem ta thu xếp hai thằng phản tặc này ngay bây giờ. Bốn đứa tiểu tặc kia, cô cứ giết cả đi, chỉ để lại thằng tiểu tặc không giết, để y dắt chúng ta đi lấy bảo tàng”. Miệng thì quát tháo, nhưng chưởng lực phát ra vẫn rất hùng hậu. Hứa Tuyết Đình và Vô Căn đạo nhân không sao vào gần y, Hồng phu nhân khẽ cười nhạt một tiếng, đưa mắt nhìn bọn Mộc Kiếm Bình một cái.

Vi Tiểu Bảo kêu lên “Phu nhân, bốn cô nương nhỏ này, chỉ cần ngươi làm hại một người, ta sẽ lập tức tự sát, có làm ma cũng không tha cho ngươi. Đại trượng phu một lời nói ra, ngựa... ngựa gì đó khó đuổi”. Lúc nguy cấp, cả câu “Ngựa tứ khó đuổi” cũng không nhớ ra.

Đột nhiên chát một tiếng vang rền, Hứa Tuyết Đình trên hông trúng chưởng, y thân hình lảo đảo, ngã vật xuống đất. Hồng giáo chủ hô hô cười rộ, phi chân đá ra. Hứa Tuyết Đình nhảy bật dậy xông vào, phát cước ấy chính đá trúng ngực y, răng rắc mấy tiếng, lập tức bị gãy mấy cái xương sườn trước ngực, nhưng chân phải của Hồng giáo chủ đã bị y ôm chặt. Hồng giáo chủ ra sức giằng ra nhưng không được. Vô Căn đạo nhân vọt mau tới vung đao chém xuống. Hồng giáo chủ nghiêng đầu tránh qua, lật tay đánh ngược lại, bộp một tiếng, bụng dưới Vô Căn đạo nhân trúng chưởng, nhát đao ấy của y cũng chém vào vai phải Hồng giáo chủ. Vô Căn đạo nhân miệng phun máu tươi ồng ộc đều tưới xuống gáy Hồng giáo chủ, đang định vung đao chém nhát nữa, nhưng thanh Nhạn linh đao đã mắc vào xương vai Hồng giáo chủ, trên tay không còn sức lực, không sao giật ra được.

Hồng giáo chủ kêu lên “Mau... mau tới... kéo y ra”. Hồng phu nhân cũng không biết là sợ tới mức ngẩn ra hay cố ý không ra tay giúp đỡ, nhìn thấy ba người níu kéo nhau ác đấu, vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích. Hứa Tuyết Đình quờ một ngọn Phán quan bút dưới đất, hết sức đẩy lên, cắm luôn vào sườn Hồng giáo chủ. Hồng giáo chủ gào lớn, chân trái đá ra hất Hứa Tuyết Đình bay thẳng ra ngoài, kế đó khuỷu tay trái thúc mạnh về phía sau một cái, thân hình Vô Căn đạo nhân từ từ gục xuống.

Hồng giáo chủ hô hô cười rộ, kêu lên “Bọn... phản tặc này, có... có kẻ nào là đối thủ của ta chứ? Họ... họ muốn tạo phản, khắc khắc, khắc khắc, lại không phải... lại không phải bị ta giết hết rồi sao”. Rồi quay lại nói với Hồng phu nhân “Tại... tại sao cô không giúp ta?”.

Hồng phu nhân lắc lắc đầu, nói “Ngươi võ công đệ nhất thiên hạ, cần gì người khác giúp?”. Hồng giáo chủ cả giận quát “Cô cũng phản ta à? Cô cũng là phản đồ của bản giáo à?”. Hồng phu nhân lạnh lùng nói “Không sai, ngươi chỉ biết có mình. Nếu ta giúp ngươi, rốt lại cũng không khỏi bị ngươi giết chết”. Hồng giáo chủ quát “Ta bóp chết cô, ta bóp chết đứa phản đồ là cô”, nói xong nhảy xổ vào Hồng phu nhân.

Hồng phu nhân a một tiếng, vội vàng tránh qua. Hồng giáo chủ sau lúc trọng thương, hành động vẫn vô cùng mau lẹ, tay trái đã chụp trúng cánh tay phải nàng, tay phải bóp cổ nàng, quát “Cô nói đi, cô nói đi, cô có tạo phản không? Nếu cô nói không phản, ta sẽ tha cô”.

Hồng phu nhân thong thả nói “Rất lâu rất lâu trước đây, trong lòng ta đã phản ngươi rồi. Từ ngày ngươi ép ta làm vợ ngươi, ta đã căm hận ngươi thấu xương. Ngươi... ngươi bóp chết ta đi”. Hồng giáo chủ máu tươi trên người không ngừng nhỏ xuống đầu xuống mặt nàng, Hồng phu nhân trừng mắt nhìn y, không hề chớp mắt. Hồng giáo chủ quát lớn “Phản đồ, phản đồ! Các ngươi người nào cũng phản ta, ta... ta sẽ chiêu mộ người mới, lập lại Thần Long giáo”. Tay phải vận kình lên, Hồng phu nhân lập tức nghẹt thở, lưỡi thè ra ngoài.

Vi Tiểu Bảo bên cạnh nhìn thấy vô cùng sợ hãi, thấy Hồng phu nhân sẽ lập tức bị y bóp chết ngạt, bèn nhặt một hòn đá lớn trên bãi cát, ném mạnh vào lưng Hồng giáo chủ, bộp một tiếng, trúng vào giữa lưng. Hồng giáo chủ trước mắt đột nhiên tối sầm, cánh tay bóp cổ Hồng phu nhân lỏng ra, quay người lại quát “Ngươi... thằng tiểu tặc nhà ngươi, ta không cần bảo tàng nữa, giết ngươi rồi sẽ nói”, rồi vung chưởng đánh tới Vi Tiểu Bảo.

Vi Tiểu Bảo sải chân bỏ chạy. Hồng giáo chủ đuổi theo, trên bãi cát phía sau có một vệt máu tươi kéo dài.

Vi Tiểu Bảo biết lần này mà bị y bắt được thì không thể sống, bỏ chạy trối chết. Đột nhiên soạt một tiếng, vạt áo trên lưng đã bị Hồng giáo chủ xé rách một mảng, nếu không phải y có tấm bảo y hộ thân thì biết đâu da thịt cũng đã bị bóc ra một mảng, y cả kinh càng ra sức chạy mau, thi triển khinh công Thần hành bách biến mà Cửu Nạn dạy cho, lách đông lủi tây vòng vòng qua lại trên bãi cát, Hồng giáo chủ mấy lần vươn tay ra là chụp trúng, nhưn